Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Cậu Ấy Đang X Trong Ký Túc Xá.. Với Bức Ảnh Của Tôi?

Chapter 1 | Cậu Ở Phòng Mấy?

Cruz
Cruz
Helu mấy bạn
Cruz
Cruz
Truyện này mình tập trung hơn ạ.. mong mọi người đón nhận hơn nhé, tui cũng không biết có sức viết đến end không nữa..
_____
Trường Đại Học Orvyn - Khoa Diễn Viên - Ký Túc Xá C, tầng 3
7:23 PM
Hàn Dương vật lộn với chiếc vali to tổ bố của mình gần mười phút mà không tài nào nhấc nổi lên bậc cầu thang thứ tư. Trong khi mồ hôi bắt đầu chảy xuống cổ, một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau.
Tần Vũ
Tần Vũ
Cần giúp không?
Cậu giật bắn người, suýt ngã xuống vì mất thăng bằng. Một bàn tay đỡ lấy thành vali. Một bàn tay khác đỡ lấy lưng cậu rất nhẹ. Khi ngẩng đầu lên, Hàn Dương chỉ thấy… một cậu con trai cao hơn mình gần cả cái đầu, tóc đen, đeo tai nghe một bên, và trên người… là chiếc áo thun màu đen đơn giản – nhưng vai rộng, tay dài, trông vô cùng cuốn hút.
Hàn Dương
Hàn Dương
À..mình, mình ổn!
Cậu lắp bắp, nhưng vali không nói dối
Tần Vũ
Tần Vũ
Cậu ở phòng mấy?
Hàn Dương
Hàn Dương
Ờ.. C-306
Người kia dừng lại nửa giây, ngoái đầu nhìn cậu. Đôi mắt ấy rất sâu, nhưng cũng rất lạnh.
Tần Vũ
Tần Vũ
Trùng rồi
Hàn Dương sững người
Hàn Dương
Hàn Dương
Cậu cũng ở.. 306 à?
Tần Vũ
Tần Vũ
Ừ. Tần Vũ
Chỉ hai từ. Không cười. Không hỏi lại tên cậu. Nhưng ánh mắt ấy cứ như đã… nhìn cậu rất lâu rồi.
Căn phòng 306 không rộng, chỉ khoảng hơn hai mươi mét vuông, chia hai bên đều nhau. Một bên có giá sách, tủ quần áo và giường tầng. Bên kia y hệt. Giữa phòng là bàn học dài dùng chung, phía trên có kệ gỗ nhỏ để đặt đèn bàn, hộp đựng giấy nhớ hoặc vài món đồ cá nhân. Tần Vũ chọn bên trái. Gọn gàng, ngăn nắp đến mức không thấy vết bụi. Hàn Dương kéo vali vào, hơi bối rối vì vali của mình… trông quá màu mè bên cạnh sự tối giản tuyệt đối kia.
Hàn Dương
Hàn Dương
Cậu.. tới lâu chưa?
Hàn Dương hỏi, như để phá tan sự im lặng xung quanh
Tần Vũ đang đeo tai nghe, nhưng lại nghe thấy. Cậu gỡ một bên tai xuống, đáp đơn giản
Tần Vũ
Tần Vũ
Sáng nay
Hàn Dương
Hàn Dương
À… mình là Hàn Dương. Khoa Diễn viên. Lớp D1.
Tần Vũ gật đầu, mắt chỉ lướt qua mặt cậu một giây rồi lại cúi xuống xếp đồ. Không hỏi lại, cũng không bắt tay, không cười – chẳng khác gì một tảng đá lạnh lùng biết đi.
Hàn Dương khẽ nhún vai, thầm nghĩ
Hàn Dương
Hàn Dương
“ Đẹp trai là có quyền được lạnh lùng hả? “
Một lúc sau, khi cả hai đã dọn đồ xong, căn phòng rơi vào yên lặng. Tiếng gió lùa khe cửa sổ, tiếng lật sách, tiếng đồng hồ tích tắc - từng âm thanh nhỏ cũng vang lên rõ ràng đến lạ.
Hàn Dương
Hàn Dương
Cậu học ngành gì vậy?
Hàn Dương cất tiếng hỏi, không phải vì muốn trò chuyện, mà đơn giản là… im lặng thấy ghê.
Tần Vũ
Tần Vũ
Truyền thông
Tần Vũ đáp ngắn gọn, không ngẩng đầu lên
Hàn Dương
Hàn Dương
Ồ.. chuyên quay phim, làm clip hả?
Tần Vũ
Tần Vũ
Gần vậy
Chấm hết..
Hàn Dương ngồi lên giường, thở dài. Trong đầu chỉ có đúng một dòng chữ chạy đi chạy lại
Hàn Dương
Hàn Dương
Ở chung với người này cả năm á? Trời ơi cứu tui.!!
Hàn Dương đổ phịch xuống giường, mặt úp vào gối. Cậu vừa chán nản vừa bất lực, tay chân rũ rượi như bạch tuộc bị phơi nắng. Từ nhỏ tới lớn, cậu vốn sống trong môi trường náo nhiệt – bạn bè ồn ào, lớp học lúc nào cũng rộn tiếng cười. Lên đại học, cậu mong chờ một cuộc sống sinh viên đầy màu sắc… chứ không phải kiểu phòng ký túc xá mang năng lượng “thiền định nội tâm” thế này.
Cậu ngoái đầu nhìn qua bên kia
Tần Vũ vẫn đang ngồi ở bàn, đeo tai nghe, tập trung gõ gì đó trên laptop. Sắc mặt bình tĩnh, tư thế ngay ngắn, ánh đèn bàn vàng nhạt rọi lên sống mũi cao và đường cằm góc cạnh. Nhìn kỹ, đúng là đẹp trai thật đấy.
Nhưng đẹp kiểu… xa vời, kiểu “cảm ơn đã nhìn tôi, tôi không quan tâm bạn là ai”.
Hàn Dương
Hàn Dương
“ Giống idol hơn là bạn cùng phòng “
Hàn Dương lẩm bẩm, rồi lấy khăn đi rửa mặt.
Trong nhà vệ sinh chung, Ánh đèn tuýp trắng lạnh hắt xuống dãy gạch màu đen. Hàn Dương vừa đánh răng vừa soi gương, tự nói chuyện một mình.
Hàn Dương
Hàn Dương
Không sao hết, mình từng diễn vai bạn cùng phòng với người câm còn được. Một Tần Vũ lạnh lùng thì nhầm nhò gì..?
Bên ngoài nhà vệ sinh
Tần Vũ đã leo lên giường tầng, đèn đã tắt. Căn phòng chìm trong yên lặng, chỉ còn ánh sáng mờ hắt từ đèn hành lang ngoài cửa.
Hàn Dương leo lên giường mình, nằm nghiêng, mắt mở to nhìn trần nhà. Không buồn ngủ chút nào. Không biết vì lạ giường, vì chuyển trường, hay vì… có người xa lạ nằm ngay phía trên đầu mình.
Hàn Dương
Hàn Dương
Anh ta có ngáy không nhỉ? Không thấy bật quạt… không nóng hả ta?, Cậu ta có vẻ không thích mình rồi huhu
Cậu trở mình, kéo chăn trùm lên quá đầu, lẩm bẩm lần nữa
Hàn Dương
Hàn Dương
Cứ như đang ở chung với cục đá biết đi..
Không biết rằng, cách một tấm ván gỗ mỏng, Tần Vũ vẫn chưa ngủ. Ánh mắt anh mở ra trong bóng tối. Im lặng.
____
Cruz
Cruz
Huheo.. tui cố gắng viết hay hơn ạ, mong mọi người ủng hộ tui

Chapter 2 | Tụi Mình Hiểu Nhau

Sáng Hôm Sau
8:45 AM
Hàn Dương bị đánh thức bởi mùi cà phê thoang thoảng trong không khí. Cậu dụi mắt ngồi dậy, tóc rối như ổ quạ, cổ áo ngủ xộc xệch, gương mặt vẫn còn nguyên dấu gối. Tần Vũ đang ngồi ở bàn, mặc bộ quần áo màu đen, tay cầm cốc giấy màu nâu nhạt, mi mắt cụp xuống đọc bài thuyết trình.
Hàn Dương
Hàn Dương
Cậu dậy sớm dữ ha..
Hàn Dương ngáp, rồi lồm cồm bò xuống giường
Hàn Dương
Hàn Dương
Này. Cậu xem gì thế
Tần Vũ
Tần Vũ
Có bài thuyết trình sáng nay
Hàn Dương
Hàn Dương
Ồ.. Siêng ghê
Tần Vũ nghiêng người, đặt cốc cà phê còn ấm xuống bàn trước mặt cậu.
Tần Vũ
Tần Vũ
Cái này.. cho cậu
Hàn Dương
Hàn Dương
Hả?
Tần Vũ
Tần Vũ
Không có đường đâu. Nghe bảo diễn viên phải giữ giọng, tránh uống ngọt lúc sáng sao?
Hàn Dương sững người. Một giây sau, cậu ngớ ra
Hàn Dương
Hàn Dương
À.. không hẳn như thế. Nhưng mà cảm ơn cậu nhé
Tần Vũ không trả lời. Chỉ gấp laptop lại, cầm cặp lên vai rồi bước ra khỏi phòng. Trước ra khỏi cửa phòng anh nói một câu rất nhẹ.
Tần Vũ
Tần Vũ
Cậu lẩm bẩm trong nhà tắm tối qua hơi to
Hàn Dương ngồi mọit mình trong phòng, tay cậu cầm cốc cà phê ấm, ánh mắt mơ hồ. Đầu óc xoay mòng mòng
Hàn Dương
Hàn Dương
Ủa.. ủa là sao?
Hàn Dương
Hàn Dương
Tối qua mình nói gì trong nhà tắm ta
Hàn Dương
Hàn Dương
Không lẽ anh ta nghe hết thiệt? Trời ơi..!!
Cậu đặt cốc cà phê xuống bàn, tim đập nhanh hơn bình thường một nhịp.
Hàn Dương
Hàn Dương
Không được… chắc chỉ là trùng hợp. Chắc vậy..
Lớp học diễn xuất sáng nay bắt đầu muộn hơn mười phút. Hàn Dương tới lớp trong bộ hoodie zip màu xám tiêu, tóc còn hơi ẩm vì tắm vội. Cậu lách người qua dãy ghế, vừa ngồi xuống đã nghe tiếng gọi nhỏ từ bên cạnh.
Lục Thiên
Lục Thiên
Dương!
Cậu quay lại. Là Lục Thiên - mái tóc đen, gương mặt sáng sủa, sóng mũi cao khiến cậu càng trở nên đẹp trai hơn. Lục Thiên là người bạn đầu tiên mà Hàn Dương thân khi nhập học. Tính cách dễ gần, nói chuyện dí dỏm
Hàn Dương khẽ cười, gật đầu chào rồi kéo ghế ngồi. Cậu đặt balo xuống dưới chân, tay vuốt nhẹ mái tóc vẫn còn lòa xòa vì chưa khô hẳn. Lục Thiên nghiêng người hỏi nhỏ
Lục Thiên
Lục Thiên
Đêm qua ngủ ngon không?
Hàn Dương khựng lại, mím môi một thoáng rồi gật gù cho qua
Hàn Dương
Hàn Dương
Ừ. Cũng tạm
Lục Thiên
Lục Thiên
Cũng tạm? / Lục Thiên hạ giọng /
Lục Thiên
Lục Thiên
Thế là cậu ngủ thật luôn hả? Tôi tưởng cậu sẽ mất ngủ vì ở cùng mỹ nam lạnh lùng đó chứ.
Hàn Dương liếc xéo bạn, giọng nhỏ như thì thầm
Hàn Dương
Hàn Dương
Cậu rảnh ghê á
Lục Thiên
Lục Thiên
Tò mò thôi mà / Lục Thiên nháy mắt, tay đỡ cằm /
Lục Thiên
Lục Thiên
Tôi còn tưởng cảnh trong mấy bộ phim thanh xuân của Trung Quốc sẽ diễn ra ngay tại phòng ký túc của cậu
Hàn Dương bật cười, nhưng không nói gì thêm. Trong đầu cậu thoáng qua hình ảnh Tần Vũ tối qua — ngồi đọc sách dưới ánh đèn bàn, bóng lưng yên tĩnh đến mức khiến người khác không dám đến gần.
Lạnh lùng, đúng như Lục Thiên nói. Nhưng có một chút gì đó khiến cậu thấy… hơi khó hiểu. Trước khi nghĩ tiếp, giọng giáo viên vang lên, kéo cả lớp vào tiết học.
Giảng Viên
Giảng Viên
Hôm nay chúng ta sẽ làm việc theo cặp. Mỗi cặp sẽ chọn một tình huống cảm xúc để luyện biểu cảm ánh mắt. Không thoại. Chỉ cảm nhận.
Lục Thiên nhanh chóng quay sang Hàn Dương
Lục Thiên
Lục Thiên
Chúng ta cặp với nhau nhé
Hàn Dương
Hàn Dương
Họ được phát một tình huống “Một người bạn thân chuẩn bị đi du học, hai người phải xa nha”
Lục Thiên nhìn sang, mày hơi nhướng
Lục Thiên
Lục Thiên
Tình cảm lắm à nha
Hàn Dương
Hàn Dương
Yên tâm tôi không rơi nước mắt đâu / Hàn Dương bật cười /
Lục Thiên
Lục Thiên
Tôi cũng thế. Bạn thân thôi mà
Hai người cùng cười, rồi lùi ra khu vực giữa lớp, nơi vài nhóm đã bắt đầu diễn. Ở góc kia, có nhóm diễn cảnh chia tay người yêu, ánh mắt rưng rưng như phim truyền hình. Có nhóm thì diễn quá đà, khiến cả lớp bật cười.
Đến lượt Lục Thiên và Hàn Dương. Cả hai đứng đối diện nhau, khoảng cách chỉ tầm một bước chân. Không có thoại. Không động tác thừa. Chỉ là nhìn nhau Một cái nhìn dài hơn thường lệ.
Lục Thiên nhìn vào mắt Hàn Dương — ánh mắt yên tĩnh, không bi lụy, chỉ có một sự nuối tiếc rất nhỏ và một chút điều chưa kịp nói ra. Hàn Dương nhìn lại — ánh mắt bình thản, như chấp nhận một điều không thể thay đổi, nhưng lại có chút gì đó vướng ở cổ họng, không nói thành lời. Không ai diễn “tình yêu”.Chỉ có thứ tình cảm thân thiết… sắp mất đi.
Giảng Viên
Giảng Viên
Đủ rồi / Giảng Viên gật đầu /
Giảng Viên
Giảng Viên
Tốt. Diễn đúng chất bạn bè. Không cố thêm lãng mạn, đó là điều tôi thích
Hàn Dương và Lục Thiên thở ra gần như cùng lúc. Cả hai trở về chỗ ngồi, đập tay nhẹ với nhau.
Hàn Dương
Hàn Dương
Khá ghê đó!!
Lục Thiên
Lục Thiên
Diễn với cậu dễ mà. / Lục Thiên cười, ánh mắt cong lên /
Hàn Dương
Hàn Dương
Tụi mình hiểu nhau
Lục Thiên
Lục Thiên
Ừ. Không cần thoại cũng hiểu
Hai người cùng nhìn về phía bảng. Bên ngoài chợt đổ mưa
____

Chapter 3 | Sự Cố Ở Phòng Ký Túc Xá

Tan học, Hàn Dương vẫy tay chào Lục Thiên rồi quay đầu rảo bước về ký túc xá. Tiết trời chiều muộn âm u, mây xám giăng ngang khuôn viên trường, báo hiệu một cơn mưa vừa đi qua. Mùi đất ẩm và gió lạnh phả vào mặt khiến cậu khẽ rùng mình.
Trên tay là chiếc balo nặng trĩu giáo trình và đồ dùng học tập. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: về phòng, nghỉ một chút.
Nhưng khi vừa mở cửa ký túc xá, Hàn Dương sững người.
Hàn Dương
Hàn Dương
Ơ.. Cái quái gì vậy!!?
Sàn nhà vẫn còn loang lổ nước. Tủ quần áo mở toang, chiếc chăn của cậu bị kéo xuống, nằm nhăn nhúm một góc — ướt sũng. Trên giường, đệm cũng dính nước loang lổ, có lẽ do mái hở hoặc ống nước bị rò.
Hàn Dương
Hàn Dương
Chết tiệt.. tối nay làm sao ngủ được đây?
Hàn Dương thở dài. Cậu vội kiểm tra điện thoại, định gọi cho quản lý ký túc thì phát hiện dòng tin nhắn từ ban quản lý gửi trước đó
📣 Do ảnh hưởng từ đường ống nước tầng trên, một số phòng bị rò rỉ. Chúng tôi đang sửa chữa, mong sinh viên thông cảm.❗️
Hàn Dương cắn môi
Hàn Dương
Hàn Dương
Thông cảm là thông cảm thế nào trời ơi… chăn chiếu đồ đạc của mình ướt hết rồi!
Trong lúc còn đang lật tung tìm mấy chiếc áo khô còn sót lại, cửa phòng bật mở.
Tần Vũ bước vào. Tóc anh còn vương vài giọt mưa, áo khoác hơi ướt ở vai. Anh nhìn thoáng qua căn phòng lộn xộn rồi hỏi ngắn gọn
Tần Vũ
Tần Vũ
Nước tràn vào à?
Hàn Dương
Hàn Dương
Ừ. Mấy đồ của mình đều bị ướt. Chắc tối nay phải trải chăn xuống đất ngủ quá…
Tần Vũ không nói gì. Anh đặt cặp xuống bàn, lặng lẽ mở tủ, lấy ra một chiếc chăn gấp gọn, rồi bước tới trước mặt Hàn Dương
Tần Vũ
Tần Vũ
Dùng tạm này đi
Hàn Dương mở to mắt
Hàn Dương
Hàn Dương
Ơ, không cần đâu. Cậu dùng đi, mình chịu được
Tần Vũ
Tần Vũ
Tôi có thêm cái chăn mỏng nữa. Dùng đi
Nói rồi, Tần Vũ quay người đi tới tủ lạnh nhỏ, lấy chai nước, không chờ Hàn Dương từ chối thêm. Căn phòng thoáng chốc lại trở nên yên tĩnh.
Hàn Dương nhìn chăn trong tay mình, lòng hơi dao động. Cậu biết người như Tần Vũ — ít nói, lạnh nhạt — sẽ không dễ dàng đưa đồ cá nhân cho ai. Nhưng hôm nay… lại vì cậu mà phá lệ?
Hàn Dương
Hàn Dương
Ơ… cảm ơn nha / Hàn Dương nói nhỏ, hơi bối rối /
Tần Vũ khẽ gật đầu, không đáp
Tối hôm đó, vì đệm còn ẩm, Hàn Dương đành trải tạm tấm chăn mượn lên giường Tần Vũ, chui vào nằm một gốc. Phòng nhỏ. Không gian im lặng đến mức nghe rõ cả tiếng gió lùa qua khe cửa
Cậu nằm nghiêng quay mặt vào tường, lòng thầm nghĩ
Hàn Dương
Hàn Dương
Ở chung với người này cả năm á? Trời ơi cứu tui…
Nhưng không hiểu vì lý do gì, giữa không khí mát lạnh của đêm mưa, Hàn Dương lại ngủ quên rất nhanh
Sáng Hôm Sau
Ánh nắng đầu tiên lọt qua rèm cửa, nhảy nhót trên sàn gạch lạnh. Ký túc xá yên tĩnh, chỉ nghe tiếng chim hót vội vàng ngoài ban công. Hàn Dương trở mình, mi mắt hơi nhíu lại vì ánh sáng.
Hàn Dương
Hàn Dương
Hửm.. mềm quá.. mùi này là..?
Cậu bật dậy - rồi khựng lại ngay
Chiếc chăn tối qua Tần Vũ đưa cậu mượn vẫn còn vắt ngang người. Và đúng vậy, cậu… vẫn đang nằm trên giường của Tần Vũ. Vội vã lăn xuống, Hàn Dương đảo mắt tìm đồng hồ: 6:55.
Hàn Dương
Hàn Dương
May quá, chưa tới giờ vào lớp
Khi quay sang bên, cậu thấy Tần Vũ vẫn đang nằm. Anh quay lưng lại phía cậu, thở đều, tóc hơi rối, chiếc mền mỏng kéo lên tới vai. Hàn Dương bối rối. Cậu cúi đầu nhìn chiếc chăn trên tay mình rồi ngập ngừng gấp lại, đặt gọn bên mép bàn.
Hàn Dương
Hàn Dương
Ngủ giường người ta rồi, còn mượn chăn. Kiểu này chắc mang tiếng cả năm…
Cậu mở cửa nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt xong thì Tần Vũ cũng thức dậy. Anh ngồi dậy, vuốt tóc, ánh mắt lơ đãng quét qua bên giường, rồi dừng lại chỗ chiếc chăn đã được gấp gọn.
Tần Vũ
Tần Vũ
Không ngủ được à?
Giọng anh hơi khàn, mang theo chút mệt mỏi
Hàn Dương
Hàn Dương
À không… ngủ ngon mà. Cảm ơn cậu nha, chăn thơm lắm
Nói xong, Hàn Dương mới thấy hối hận vì câu cuối. Chăn thơm lắm nghe thật kỳ lạ… cậu liếc trộm sang Tần Vũ, nhưng anh chỉ “ừ” một tiếng, không biểu cảm gì.
Không khí yên tĩnh bao trùm căn phòng nhỏ. Nhưng lạ thay, nó không còn nặng nề như tối qua. Cảm giác… như một lớp băng rất mỏng giữa họ vừa nứt một chút.
Tần Vũ lặng lẽ thay đồ. Hàn Dương lúng túng nhìn hướng khác, nhưng khóe mắt vẫn không kìm được mà liếc qua
Hàn Dương
Hàn Dương
Cơ bắp rõ ràng ghê… chắc chăm tập thể thao lắm
Tần Vũ
Tần Vũ
Hôm nay có lớp không? / Tần Vũ đột nhiên hỏi /
Hàn Dương
Hàn Dương
Có, nhưng tiết 3 mới vào. Cậu đi sớm à?
Tần Vũ
Tần Vũ
Có việc ở phòng câu lạc bộ
Hàn Dương
Hàn Dương
Ồ…
Hàn Dương gật gù. Một phần cậu muốn hỏi câu lạc bộ gì, nhưng lại ngần ngại vì sợ làm phiền. Thế là im lặng. Tần Vũ đeo đồng hồ, quay lưng ra cửa.
Tần Vũ
Tần Vũ
Chăn cậu chắc phải phơi cả ngày mới khô. Nếu tối nay chưa dùng được thì… cứ lấy tiếp cái đó
Cửa chưa đóng mà tim Hàn Dương đã… mở hé.
Hàn Dương
Hàn Dương
Ờ… ừm. Cảm ơn cậu.
Anh không biết vì sao, nhưng câu nói bình thường ấy lại khiến cậu ngồi thừ ra mất mấy giây, đến khi Tần Vũ đã đi rồi mà tim vẫn đập nhẹ thêm mấy nhịp.
Hàn Dương
Hàn Dương
Ui giời.. cái tên lạnh như băng này cũng biết quan tâm người khác phết.
Hàn Dương tự lẩm bẩm, rồi đứng lên chuẩn bị cho buổi học mới. Nhưng trong lòng cậu biết, từ khoảnh khắc ấy, mọi thứ bắt đầu… khác.
___

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play