Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Xiềng Xích Ái Tính// DooGem//

Khởi Đầu Của Địa Ngục

Truyện sẽ xoay quanh nhân vật chính nhiều
Nhân vật phụ sẽ ít xuất hiện
Không thích có thể lướt qua, no to6, báo cáo truyện
_________________________ Ba Tháng Trước
Bầu trời xám xịt, mây đen che lấp đi Mặt Trời, Gem đứng trước mặt hắn, đôi mắt đượm buồn, lời nói ngắt quãng, ấp úng
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Doo... Mình dừng lại đi
Cậu xiết chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt đến mức đau nhói, nhưng không đau bằng lòng cậu lúc này
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Em đang đùa anh đấy đúng không?
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Không!
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Mình chia tay đi!
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Ha!
Doo đứng đối diện cậu, ánh mắt sâu thẳm như căn phóng đang bị hắn làm lạnh toát lên. Hắn không nói gì, chỉ nhìn Gem thật lâu, như thể đang cố gắng tìm ra một lời nói dối nào đó trong lời nói của cậu
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Dừng lại?// nhếch mép //
Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh
Mối quan hệ này đã đến giới hạn rồi...!
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Giới hạn?
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
// bật cười //
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Giới hạn gì chứ? Em đang nghĩ cái gì vậy Gem?
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Tôi mệt rồi, Doo
Gem nhìn thẳng vài mắt hắn, gương mặt tràn đầy sự tuyệt vọng
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Anh không yeu tôi, anh chỉ muốn kiểm soát tôi mà thôi
Nụ cười trên môi Doo biến mất. Hắn nhìn Gem, ánh mắt trở nên tối sầm lại
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Vậy sao? // giọng trầm xuống //
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Em nghĩ tôi không yeu em?
Gem run lên khi nhìn thấy ánh mắt ấy
Một ánh mắt như sắp nhấn chìm cậu xuống
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Em sai rồi Gem
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Tôi yeu em đến phát đien
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
// cổ họng nghẹn lại //
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Nhưng tình yeu của anh, nó làm tôi ngộp thở
Doo khựng lại. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt hắn lướt qua đầy đau đớn, nhưng sau đó lại bật cười, một chàng cười đầy châm chọc
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Vậy ra... đây là lí do em muốn rời khỏi tôi
Gem không đáp chỉ quay đi. Doo nhìn cậu, thở ra một hơi
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Tốt thôi Gem, em muốn đi?
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Được!
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Nhưng em nhớ kĩ điều này...
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
// cúi xuống//
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Em sẽ không bao giờ thoát khỏi tôi đâu
Gem cảm thấy lạnh toát, cơn lạnh chạy dọc theo sống lưng. Cậu nén nỗi sợ rời khỏi phòng mà chẳng nói câu nào
_________________________
Ba tháng sau
Mưa đêm trút xuống thành phố, từng hạt mưa rơi trên ô cửa kính tạo thành những vệt dài mờ ảo. Trong căn phòng lạnh lẽo và có đôi phần quen thuộc. Gem giật mình tỉnh giấc, nhận ra cổ tay mình bị trói lại bằng một sợi dây thừng thô ráp. Trước mặt cạu, Doo đang ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế, tay cầm điếu thuốc đang cháy dở
Hắn nhìn cậu, ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Chào mừng em đã trở về bên tôi
Gem cảm thấy cả người lạnh toát
Cậu đã trốn suốt 3tháng qua... Nhưng cuối cùng vẫn bị hắn bắt lại
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Doo... Anh đien rồi
Gem cựa quậy cổ tay, sợi giây thừng siết chặt khiến cho tay Gem đau rát
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Thả tôi ra! Doo
Doo nhìn cậu, ánh mắt chẳng có chủ dao động nào
Hắn dụi tàn thuốc xuống gạt tàn rồi đứng dậy, từng bước tiến lại gần. Gem cố lùi lại sau, nhưng phía sau cậu là bức tường lạnh lẽo, không có đường lui
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Em vẫn chưa hiểu sao Gem?
Giọng hắn trầm thấp, nghe đến gai cả người. Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt cậu, đôi mắt sâu thẳm như muốn nuốt trọn cậu
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Tôi sẽ không bao giờ để em đi đâu
Gem xiết chặt bàn tay, cơ thể run lên vì phẫn nộ
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Đây không phải tình yeu, đây là bệnh hoạn!
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
// cười nhạt// Bệnh hoạn sao?
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Vậy tôi nguyện làm kẻ đien!
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
// lao tới hôn cậu //
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Ưm~
Hắn chiếm trọn đôi môi của cậu, từng nhấp cứ phát ra âm thanh chóp chép ám muội. Chiếc lưỡi hư hỏng của hắn cứ thế quét sạch mật ngọt trong khoang miệng của cậu. Gem cố gắng phản kháng, vùng vẫy nhưng vô ích dưới thân thể cường tráng của hắn
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Ức~... Ưah
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
// nhả ra //
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
// đỏ mặt //
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Hm~// cúi mặt xuống//
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Trong suốt thời gian yeu em
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Tôi chưa bao giờ hôn em cả, mà không ngờ
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Môi em ngọt vậy~
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Tôi ghét anh!
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Tên khốn kiếp!
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Ha~!
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Ừh, tôi khốn nạn
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Tôi còn ích kỉ nữa
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Nên tôi sẽ giữ em ở lại bên cạnh tôi
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Mãi mãi~
Cậu biết hắn không phải là kiểu người thích nói xuông, hắn nói được chắc chắn hắn sẽ làm được
Dù là có cố gắng đến mấy vẫn sẽ bị hắn bắt lại, cậu dường như rơi vào bước đường cùng
__________________________
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
// bưng khay đồ ăn đến //
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Gem, ăn đi
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Tôi không ăn, anh đem đi đi
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
// cầm bát cháo lên //
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Há miệng ra
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Không! Không ăn!!
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Nhanh!
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Tôi nói là không// hất đổ bát cháo //
Bát cháo nóng rơi xuống, hắt lên tay hắn. Cả hai đều khựng lại, hắn không nói gì, chỉ khẽ nhăn mặt rồi lấy giấy lau qua loa, cuối xuống dọn dẹp mớ hỗn độn ấy
Tay hắn sưng đỏ lên, cậu như muốn nói điều gì đó nhưng lại giữ lại, không nói gì. Cậu đợi hắn ra ngoài, lặng lẽ đi theo sau
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
// rửa tay //
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
// quay người lại //
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
!? Em-... Em qua đây làm gì?
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
...
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
X-xin lỗi
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Sao?
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Tôi xin lỗi, tôi không cố ý làm anh bị phỏng
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
// nhún vai // ừm
Cậu lấy hết cam đảm của mình, nắm lấy cổ tay anh
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Hửm?
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Xin lỗiii
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
// ngước lên nhìn anh //
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Xin lỗiii:(((
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Ừm// xoa đầu cậu //
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Ăn đi
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
// gật gật //
_________________________
Tối đó
Cậu nằm trên giường, nhìn ra bên ngoài phố lặng thinh. Lâu lâu đâu đó có một vài chiếc xe chạy qua
Đã khuya lắm rồi
12h
Hắn từng bước nặng nề bước vào trong phòng
Tiến gần đến phía cậu
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
// xiết lấy mép chăn //
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Làm gì mà căng thẳng hẳ cậu bé của tôi
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
// quay đi//
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Tại sao em cứ thích lảng tránh tôi vậy Gem?
Giọng Doo trầm, lạnh lẽo như cơn mưa đêm, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe sau nhiều đêm mất ngủ. Gem đứng bên cửa sổ, đôi vai khẽ run.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Vì tôi sợ...
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Điều gì?
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Nó giống như xiềng xích
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Gai góc
Trong khoảng khắc ấy, câu nói lướt qua tim hắn đầy đau đớn
Hắn ghì chặt cằm Gem, từ từ đưa đôi môi lại gần. Cậu nhắm chặt mắt lại. Một giọt nước mắt rơi xuống, nhưng môi lại cong lên thành một nụ cười buồn.
Hắn khựng lại...

Lửa Trong Mắt Anh

Hắn khựng lại, từ từ nói lỏng rồi cuối cùng lại thả cậu ra
Gem run rẩy cất tiếng nói, cố đánh trống lảng
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
E-em đi tắm đây// rời đi //
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
// cười khẩy //
Mấy phút sau
Gem vừa bước ra khỏi phòng tắm, còn chưa kịp lau khô tóc thì bị Doo kéo mạnh vào lòng. Cậu giật mình, nhưng chưa kịp nói gì đã bị ép chặt vào tường.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Doo, anh làm gì vậy?
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
// đọc tin nhắn của cậu // Bai bai bé Gấu?
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Em nghĩ anh không thấy tin nhắn đó ằh?
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Thằng đó gọi em là gì nhỉ.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Bé Gấu?
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Bạn học thôi, không gì hết!
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Bạn học?
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Bạn mà mặt em đỏ lên khi đọc tin nhắn?
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Nghe cho rõ, Gem. Dù em có run, có khóc, có tức giận…
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Em vẫn là của anh. Là người của anh. Và anh không chia sẻ.
Cậu cố trốn tránh ánh mắt sâu thẳm ấy, gương mặt nóng lên, cơ thể cậu khúm núm lại
Mà mới nhớ, cậu chỉ mới quấn quanh eo chiếc khắn tắm. Chưa cả kịp mặc đồ. Mái tóc ươn ướt vẫn còn nhỏ nước xuống vai
Hắn nhìn cơ thể một lượt từ trên xuống dưới. Hắn cười khẩy, lưỡi đảo một vòng quanh răng
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Doo-... Em mới nói-...!
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Biết!
Doo cắt lời, mắt khóa chặt từng giọt nước đang trượt xuống xương quai xanh của cậu.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Để anh giúp em
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Giúp gì?
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
// vân vê chiếc khăn tắm//
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Tháo bỏ những thứ vướng víu trên người em
Gem mở miệng định nói gì đó, nhưng chưa kịp thở đã bị Doo áp sát, một tay giữ chặt cổ tay cậu ghì lên tường, tay còn lại luồn ra sau kéo mạnh cậu vào người mình.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Anh đang làm cái gì vậy…
Giọng Gem nghẹn lại, không còn rõ là run vì lạnh hay vì sự áp chế đang bao vây lấy cậu.
Hắn lao tới như hổ đói, đảo lưỡi một cách mạnh bạo. Lần này đã không còn nhẹ nhàng như lần trước
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Lẽ ra anh nên làm điều này từ lâu rồi
Doo cúi sát, môi gần chạm vành tai cậu nơi vẫn còn ướt, thơm mùi sữa tắm dịu nhẹ
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Em cứ tỏ ra dễ thương như thế, nghĩ rằng người khác sẽ không động vào em à?
Gem khẽ rùng mình, chân như muốn khuỵu xuống. Nhưng tay Doo siết chặt hơn nữa.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Ưm~... Anh ôm chặt quáaa
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Vậy sao? Hửm
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Em nghẹt thở đấy Doo// đẩy ngực anh //
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Đừng giả vờ ngây thơ. Em biết rõ mình là của ai.
Doo đẩy sát hơn, giọng anh trầm xuống, gằn qua kẽ răng
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Từng phần trên người em, anh đều nhớ. Và anh không để ai khác chạm vào
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Anh ích kỉ lắm~
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Em nhớ kĩ vào~
Gem cắn môi, đôi mắt ướt nước không rõ là vì sợ, hay vì trái tim đang đập nhanh đến mức không chịu nổi
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Doo~...
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Im!
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Không run nữa, em mà run nữa...
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Anh vứt cái khăn tắm đi!
Gem nhìn thẳng vào mắt Doo, ánh mắt có chút cam chịu mà cũng có phần ương bướng.
Gem quay mặt đi, hơi thở dồn dập
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Anh tưởng cứ ôm eo người ta là muốn làm gì thì làm sao?
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
!
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Em nói gì Gem?
Cậu liếc nhìn Doo, ánh mắt không hề yếu đuối trong đó có chút thách thức, có chút bướng bỉnh cố tình. Dù cơ thể vẫn còn ướt, dù khăn tắm lỏng ra từng chút, Gem vẫn cố giữ mình không run hoặc ít nhất là không để Doo thấy điều đó.
Doo khựng lại trong nửa giây chỉ nửa giây như thể đang cố kìm một ngọn lửa nào đó. Nhưng ánh mắt anh sẫm lại nhanh chóng, nụ cười nhếch lên nguy hiểm.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Em đang thử thách anh, đúng không?
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Anh nghĩ ai sợ ai?
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Oai lắm hẳ?
Gem đáp, giọng nhỏ nhưng sắc bén.
Nhưng cậu không ngờ rằng, đây sẽ là quyết định Sai Lầm nhất của cậu.
Hắn ta phát đien lên, nhìn chằm chằm vào Gem như muốn tìm ra được một sự sợ hãi nào đó của cậu.
Ngay sau đó, Doo cúi xuống, siết eo cậu mạnh hơn, ép sát Gem vào tường đến mức gần như không còn khoảng trống giữa hai cơ thể. Lồng ngực anh phập phồng, nóng rực. Hơi thở gần như cháy bỏng bên tai Gem.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Anh cảnh cáo rồi, Gem
Doo gằn giọng
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó… trừ khi em thật sự muốn bị giữ lại cả đêm.
Gem chưa kịp quay đi thì Doo đã kéo mạnh cậu, đẩy ngược xuống chiếc giường phía sau. Tấm khăn trên người cậu lỏng ra từng chút, để lộ làn da trắng nổi bật trên nền gỗ tường tối màu.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Doo!
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Đừng thách anh Gem~
Gem giãy nhẹ, nhưng cổ tay đã bị giữ chặt, cơ thể bị đè xuống, không còn đường lùi
Hắn vật cậu xuống giường, vứt đi chiếc khăn tắm vướng víu ấy
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Anh không đùa nữa đâu
Doo cúi thấp người, hơi thở anh đốt cháy khoảng cách giữa hai làn da. Cơ thể Gem cứng đờ, mắt mở to. Lòng cậu bắt đầu rối loạn một nửa là sợ hãi, một nửa là cảm giác không thể gọi tên.
Gem khẽ run, giọng khàn khàn
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Xin anh... Đừng làm nhuc tôi... Hức...
Một giọt nước mắt tràn khỏi khóe mi, lăn dài xuống gối. Cậu quay mặt đi, nhưng Doo ngừng lại. Cơ thể anh vẫn phủ trên người cậu, nhưng ánh mắt bỗng chốc dịu xuống. Tay anh buông cổ tay Gem ra, run nhẹ.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Được thôi
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Cho đến khi em chấp nhận tôi
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Hm... Hức
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Ngoan nào, đừng khóc
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Anh không muốn thấy em buồn đâu Gem
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
// chỉ tay vào tủ đồ // em muốn mặc đồ
Doo nhìn theo hướng Gem chỉ rồi lại quay về nhìn cậu.
Hắn bật cười thành tiếng, miễn cưỡng lấy quần áo cho cậu
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
// nhận lấy // c-cảm ơn... Xụt xịt
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
// lau nước mắt cho cậu //
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Đừng khóc
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
// Mặc đồ //
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Đừng có nhìn em như thế nữa đi
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Dam vừa thôi!
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Thấy cũng đã thấy rồi, còn gì nữa đâu?
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Đồ đien
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
// phì cười//
__________________________

Một Ngày Không Sóng( theo hai nghĩa )

Sáng sớm, anh đã rời nhà đi làm từ đời nào rồi. Cậu dường như cũng đã quá quen thuộc với nó, mỗi ngày lặp đi lặp lại như một con robot vậy. Trước kia anh cũng đã từng như thế, ngày nào cũng bận rộn với công việc mà bỏ quên cậu ở nhà.
Gem đứng cạnh cửa sổ, nhìn xuống dưới. Thành phố dưới chân Gem trải ra như một bức tranh lớn, loang lổ ánh nắng chiều và những chuyển động không bao giờ thật sự dừng lại. Cậu ngồi đó, trên bệ cửa sổ cao tầng, chân co lên ôm gối, mái tóc rũ nhẹ che một bên mắt.
Không có điện thoại. Không có Wi-Fi. Không có gì ngoài tiếng gió và tiếng xe vọng lên từ tầng phố phía dưới.
Ban đầu, cảm giác thật lạ lẫm như thể thế giới vừa bị bóp tắt âm thanh và hình ảnh. Không còn thông báo, không còn tin nhắn, không còn lời gọi "Gem ơi" vang lên từ trong khoảng trống.
Gem thở dài, tự hỏi: “Mình có bao giờ thật sự sống không có nó ( internet)chưa?” Mặt trời lặng lẽ trôi qua rìa những tòa nhà. Ánh sáng cam nhạt nhuộm nửa khuôn mặt cậu, phản chiếu trong mắt một nỗi buồn mà chính cậu cũng không rõ lý do.
Dưới kia, dòng người vẫn đi, xe vẫn chạy. Ai đó đang cười, ai đó có thể đang khóc. Và Gem chỉ ngồi đó, lặng thinh như một chiếc Camera nhìn thế giới trôi đi không cần đến mình.
Cậu cũng dần ý thức được bản thân mình. Cậu nhớ Doo...
Không phải vì không thể nhắn tin, mà vì đột nhiên cảm thấy trống vắng khi không thể chia sẻ sự yên lặng này với anh ấy. “Chắc giờ này, anh cũng đang bận…” – Gem thì thầm.
Gió lùa qua khe cửa, thổi nhẹ mái tóc. Không có gì báo hiệu một thay đổi. Không có chuông cửa. Không có tin nhắn "ra mở cửa đi ngốc." Chỉ có thành phố, chiều hoàng hôn, và trái tim Gem, đang lặng lẽ tìm một lý do để chờ đợi.
Căn phóng bắt đầu lờ mờ tối, cậu vẫn ngồi đó, ánh đèn vẫn chiếu xuống bóng dáng cậu. Lạ thật, hôm nay anh không về sao? Không gian im hơi lặng tiếng đến mức Gem có thể nghe thấy từng nhịp thở của mình hay thậm trí là nhịp tim đang đập mạnh văng vẳng bên trong không gian phòng
Cậu ngồi thẫn thờ trên giường, giương mặt hiện rõ sự mệt mỏi. Cậu bị giam giữ ở đây bao lâu rồi? 3 ngày... 4 ngày? Không còn quan trọng nữa, từng chút một, cậu cảm thấy ý chí của mình đang bị bào mòn. Mọi nỗ lực vùng vẫy cũng vô ích
Cậu giống như một con chim bị nhốt trong lồng, dù có đập cánh bao nhiêu lần thì cánh cửa vẫn chẳng mở ra.
Cái đếm ánh đèn, đếm những ngôi sao. Bỗng phía sau truyền đến âm thanh "Cạch!"
Cậu giật mình quay đầu lại
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Sao giờ này vẫn chưa ngủ?
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
T-tại...
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Nhớ anh chứ gì?
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Ai thèm nhớ anh!
Doo nhìn cậu một lúc. Rồi không nói gì thêm, anh đặt túi đồ lên bàn, bước đến gần cửa sổ.
Không hỏi han, không trách móc. Chỉ đơn giản là ngồi xuống cạnh cậu vai chạm nhẹ vai, hơi thở cùng nhịp.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Em đếm sao ằh?
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Nhiều lắm, đếm hết chưa
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
// lắc đầu//
Trong khoảng khắc ngắn ngủi ấy, cậu tựa đầu vào vai anh. Như đang muốn tận hưởng cảm giác chỉ một lần xuất hiện và sẽ không có lần nào nữa. Hiếm hoi lắm mới thấy hắn dịu dàng với cậu
Đôi mắt cậu cũng dần díu lại, rồi cậu ngủ trên vai anh. Anh nhìn cậu, chẳng hiểu sao lại nhói lên từng nhịp như thế. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cậu, đưa đôi môi chạm nhẹ vào trán cậu
Anh đỡ cậu lên giường, đắp chăn cho cậu, ngắm nhìn cậu thêm một hồi lâu nữa rồi nắm xuống ôm cậu ngủ
Sáng hôm sau, hôm nay là chủ nhật
Vừa mới thức dậy
Nhìn sang bên cạnh, cậu thừ biết, giây phút đó chỉ là nhất điểm. Con người anh thực chất sẽ không phải vậy
Nhưng cậu vẫn khao khát, khao khát nó một cách lạ thường
Chẳng mấy chốc, anh lại chở về với bản ngã ấy, một con người thích chiếm hữu đến đien cuồng
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
// thức dậy//
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
// nhìn anh //
Cậu đang nằm gọn trong vòng tay của hắn, xiết chặt eo cậu. Cậu muốn đẩy hắn ra, nhưng đôi tay lại không còn đủ sức để làm điều đó. Doo giữ eo cậu chặt như dính keo 502.
Cậu chưa kịp nói gì, hắn đã cất tiếng
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Đừng trốn anh nữa mà Gem
Giọng hắn khàn đặc, mang theo một tia áp chế vô hình nào đó
Cậu biết rằng, nếu bây giờ cậu đã không thể thoát, thì mãi mãi cậu cũng sẽ không thể thoát khỏi sự chiếm hữu đến ngộp thở này từ hắn
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Doo... Anh đang giet em...
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Anh sẽ không để em chet... Nhưng cũng sẽ không để em sống mà không có anh
Gem cảm thấy lạnh toát cả người. Cậu hiểu rất rõ, hắn không phải kiểu người thích nói suông.
Hắn hôn nhẹ lên trán cậu một cách nhẹ nhàng đến khác lạ
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Để anh dạy em cách chấp nhận anh
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Dạy hẳ? Mơ hồ quá vậy?
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Dù là mơ hồ, dù là có thất bại cả trăm lần
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Anh vẫn sẽ làm!
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Vẫn sẽ dạy em cách chấp nhận tôi
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Xin anh đấy, anh cố chấp như vậy để làm g-?
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Bởi vì anh yeu em!?
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
...// chet cứng//
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Nhưng em ngộp thở vì tình yêu ấy của anh
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Vậy giờ để anh buông cho em thở?
Hắn đừng phắt dậy, đi thẳng một mạnh ra ngoài khiến cậu hơi hụt hẫng
Nói thật thì trong lòng cậu lúc ấy cũng ray rứt, khó chịu đến lạ. Mà nói gì đi chăng nữa cậu cũng chẳng thể buông bỏ anh
Chỉ vậy thôi

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play