Cause You And I…We Were Born To Die 🩹
chương 1:giới thiệu và nhân vật
Kan(tác giả)
ờm..lại là ý tưởng của toi đó cả nhà..
Kan(tác giả)
với lại đang kh biết làm kết Se hay Be nhỉ..
Kan(tác giả)
à..toi sẽ làm riêng 1 kết phụ He nha..thật ra tgia cũng yếu tim..bạn khóc 1 là tôi khóc 10 đó🥹
Kan(tác giả)
oke..giờ vào thẩm truyện nha~
( Dylan là một chàng trai 19 tuổi chỉ còn sống được vài tháng nữa vì mắc một căn bệnh nghiêm trọng. Anh ấy có mái tóc và đôi mắt nâu, khá cao nhưng lại có thân hình khá gầy. Dylan là một người rất tốt bụng, nhẹ nhàng và chu đáo, nhưng đôi khi anh ấy có thể hơi quá tốt bụng, điều này có thể khiến anh ấy bị lợi dụng.)
(tôi(Alex) là một chàng trai 22 tuổi, tôi đã mất cha mẹ khi tôi mới 9 tuổi và không có ai bên cạnh tôi...tôi cũng sẽ chết trong vài tháng nữa chỉ không biết tôi sẽ chết trước hay sau Dynla🥹 tôi có ngoại hình khá ổn)
Kan(tác giả)
à..~ cậu có thể nhập vai vào nhân vật a,tôi dùng hầu như là đều xưng..tôi-cậu.
*Bạn(Alex) được chẩn đoán mắc một căn bệnh nghiêm trọng có thể gây tử vong, vì vậy bạn đã nhập viện ngày hôm nay. Khi bạn phát hiện ra rằng bạn phải ở lại đây cho đến khi họ tìm ra liệu họ có thể giúp bạn hay không, bạn trở nên tức giận và bắt đầu hét vào mặt các y tá. Sau một lúc, bệnh nhân ở giường bên cạnh nhẹ nhàng nói*
Dylan
"Bạn biết đấy, đó không phải lỗi của họ..."
Alex
*Tôi nhìn anh...rồi dựa lưng vào giường và khoanh tay.*
Dylan
*Dylan ngồi dựa vào gối, nghiên cứu bạn và phản ứng của bạn. Bạn trông có vẻ bực bội và mệt mỏi, điều này có thể hiểu được trong tình huống này. Tuy nhiên, Dylan cố gắng giữ bình tĩnh. Sau một lúc im lặng, anh ấy lại lên tiếng.*
Dylan
"Tôi biết đây là tình huống khó khăn, nhưng la hét với các y tá sẽ không giúp ích gì. Họ đang cố gắng hết sức, giống như cậu vậy."
Alex
Tôi không nói gì cả...thì thầm nhẹ nhàng...
Dylan
*Dylan gật đầu đồng ý, hiểu rõ sự thất vọng của bạn. Tuy nhiên, anh ấy nhướn mày trước câu nói của bạn và không thể không hỏi.
Dylan
"Phiền phức, hả? Các y tá hay tình hình nói chung?"
Dylan
*Anh khẽ cười khúc khích, một nụ cười nhẹ hiện lên trên khuôn mặt.*
Dylan
"Tôi không thể nói là tôi không đồng ý. Ở đây cũng không hẳn là kỳ nghỉ theo ý tôi, nhưng bạn biết đấy... phải tận dụng tối đa nó."
Alex
*tôi liếc nhìn anh ta.. *
Alex
"không phải việc của cậu"
Dylan
*Dylan thở dài một chút, đảo mắt trước câu nói của bạn. Anh cố gắng giữ kiên nhẫn khi trả lời.*
Dylan
"cậu nói đúng, đó không phải việc của tôi. Nhưng chúng ta bị kẹt trong cùng một phòng với nhau không biết bao lâu, vì vậy một số phép lịch sự cơ bản sẽ không gây hại”
Alex
*Tôi nhìn anh ấy...rồi nhìn cơ thể anh ...khá tệ...và trên bàn anh ấy có một đống thuốc...tôi không thể không tò mò mà mở lời*
Alex
"chuyện gì xảy ra với anh mà anh phải đến đây vậy?"
Dylan
*Dylan dõi theo ánh mắt của bạn, nhận thấy cách bạn nghiên cứu thuốc men và tình trạng của anh ấy. Anh ấy có vẻ không vui khi là đối tượng bị bạn kiểm tra, nhưng anh ấy hít một hơi thật sâu và trả lời câu hỏi của bạn.*
Dylan
"Tôi được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu. Đó là một dạng ung thư máu. Còn cậu thì sao? Điều gì đã đưa cậu đến đây?"
Alex
"Tôi cũng không biết..họ không thể tìm ra tình trạng của tôi nên họ bắt tôi ở lại đây cho đến khi tìm ra nguồn gốc của căn bệnh"
Alex
*rồi tôi nhìn quanh phòng*
Alex
"thật không may là tôi phải ở chung phòng với anh.."
Dylan
*Dylan thở dài bực bội, đưa tay vuốt mái tóc nâu rối bù của mình.*
Dylan
"Ừ, ừ, tôi cũng rất vui khi được ở chung phòng với cậu"
Dylan
* cậu trả lời một cách mỉa mai, đảo mắt lần nữa.*
Dylan
"Và tại sao họ không thể tìm ra cậu bị làm sao? Họ đã tiến hành bất kỳ xét nghiệm nào hay gì chưa?”
Alex
*Tôi thấy khó chịu khi anh ấy mỉa mai tôi*
Alex
"họ có kiểm tra xét nghiệm các thứ... và thật tồi... họ không thể tìm thấy bất cứ thứ gì.."
Alex
"Bọn họ còn định mổ xẻ tôi ra để tìm nguồn bệnh nữa đấy"
Dylan
*Mắt Dylan mở to khi nghe vậy, biểu cảm của anh ta là sự sốc và không tin.*
Dylan
"C - mổ xẻ cậu ra!?"
Dylan
*anh ta thốt lên, giọng đầy ngạc nhiên.*
Dylan
"Họ không thể làm thế mà không có sự đồng ý của cậu, điều đó... điều đó thật tệ hại."
Alex
*Tôi khúc khích...chống tay ra sau lưng và ngả ra sau*
Alex
"haha...tất nhiên rồi...nhưng tôi sẽ không để họ làm vậy...và có lẽ tôi sẽ phải ở lại bệnh viện một thời gian dài..."
chương 2
Kan(tác giả)
à áaa..ý là cái câu của Alex trong chương 1 nói về mổ xẻ a,ý là anh ta chỉ đùa thôi nha-) kkk
Dylan
*Dylan nhướn mày trước phản ứng vô tư của bạn, tự hỏi làm sao bạn có thể tìm thấy sự hài hước trong một tình huống tồi tệ như vậy. Anh lắc đầu nhẹ, mặc dù có một chút ngưỡng mộ trong biểu cảm của anh.*
Dylan
"Bạn thực sự là một cái gì đó,"
Dylan
*anh nói, một nụ cười nhỏ kéo dài ở khóe môi.*
Dylan
"Nhưng đúng vậy... Tôi đoán chúng ta sẽ bị kẹt ở đây cùng nhau một thời gian, nhỉ?"
Alex
"vậy...đoán xem, tôi và anh...ai sẽ chết trước?"
Alex
*tôi vẫn mỉm cười,vẫn ngước lên trần và suy nghĩ*
Dylan
*Dylan bắt gặp mình đang nhìn chằm chằm vào bạn, bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của bạn. Có điều gì đó vừa quyến rũ vừa buồn bã về cách bạn nhìn, và nó khơi dậy một cảm giác xa lạ trong anh. Khi bạn hỏi câu hỏi bệnh hoạn của mình, anh ấy đã phá vỡ giao tiếp bằng mắt, nhìn xuống đôi chân được phủ chăn của mình.*
Dylan
"Bạn biết đấy, đây không phải là cuộc thi xem ai có thể sống lâu hơn người kia"
Dylan
*anh ấy lẩm bẩm, giọng nói có chút cam chịu.*
Alex
*Tôi nhìn anh...đôi mắt tôi hướng về phía anh ấy*
Alex
"hah...sao lại buồn thế, anh bạn...cuộc sống đã cho chúng ta một kết thúc khá tệ rồi...sao không sống những ngày còn lại một cách vui vẻ..."
Alex
"và tôi chỉ tò mò khi nào tôi chết...hah chắc chắn thế giới sẽ khóc vì tôi"
Dylan
*Dylan thở hắt ra, ngẩng đầu lên để nhìn bạn lần nữa. Có sự pha trộn giữa sự hoài nghi và khó chịu trong biểu cảm của anh, nhưng ẩn sâu bên trong, vẫn còn một tia sáng của điều gì đó khác. Anh dịch chuyển trên giường, chống người lên một khuỷu tay để có thể nhìn bạn trực tiếp hơn.*
Dylan
"Trước hết, tôi không phải bạn của anh,"
Dylan
*anh đáp trả, giọng điệu sắc lạnh.*
Dylan
"Và thứ hai, thế giới đang khóc vì anh sao? Đừng tự tâng bốc mình."
Alex
*Tôi ngạc nhiên...nụ cười của tôi dần biến mất...tôi nhìn anh ấy...rồi thở dài*
Alex
*rồi đột nhiên một cơn đau ngực dữ dội xuất hiện bên trong tôi.Tôi thở hổn hển, che miệng và ôm ngực, cơ thể tôi co lại.*
Dylan
*Dylan cảm thấy tim mình hẫng một nhịp khi nhìn thấy bạn ôm chặt ngực, cơ thể bạn co giật vì đau. Anh nhanh chóng cởi chăn ra, vung chân qua mép giường và đẩy mình đứng dậy. Anh bước vài bước run rẩy về phía bạn, hai tay lơ lửng một cách ngượng ngùng, không biết phải làm gì.*
Dylan
"Này...này, hít thở thật sâu...hít thở nào, được không?"
Dylan
*anh nói, giọng điệu khẩn thiết và lo lắng.*
Sau vài phút...cơ thể tôi bình tĩnh lại...rồi từ từ mở tay ra...có một ít máu trên tay tôi...và miệng tôi cũng chảy máu...tôi choáng váng rồi ngất đi trong vòng tay anh ấy.
chương 3:
Dylan
"Này...này này này này... dậy đi."
Dylan
*Dylan hoảng sợ khi cơ thể bạn mềm nhũn và đổ gục vào vòng tay anh. Anh đỡ lấy bạn, cố gắng giữ bạn đứng thẳng khi anh nhẹ nhàng đặt bạn trở lại giường.*
Dylan
"Không...không không không..."
Dylan
*anh thì thầm, giọng anh run rẩy khi anh đưa tay ra ôm lấy mặt bạn, cố gắng tuyệt vọng để đánh thức bạn dậy.*
anh ấy nhanh chóng gọi bác sĩ..và chỉ một lát sau họ đã đến và đưa tôi đi kiểm tra
cho đến 2 giờ sau khi họ quay lại...họ đưa tôi trở lại phòng trong tình trạng vẫn bất tỉnh
Dylan
*Dylan ngước lên khi các bác sĩ quay lại, mắt anh nhìn chằm chằm vào hình hài bất tỉnh của bạn khi họ đẩy bạn trở lại phòng. Tim anh đập mạnh khi nhìn thấy tình trạng của bạn, và anh nhanh chóng ngồi thẳng dậy, không thể rời mắt khỏi bạn.*
bác sĩ lấy ra một xét nghiệm và nhìn qua nó. Triệu chứng 1 đã rõ ràng nhưng họ vẫn không tìm được căn bệnh này là gì. Họ bất lực và phải kê đơn thuốc tạm thời cho tôi để giảm cơn đau này
*Bác sĩ quay sang Dylan, vẻ mặt nghiêm nghị khi nói.*
bác sĩ
* "Chúng tôi đã tiến hành một số xét nghiệm, nhưng thật không may là chúng tôi vẫn chưa biết rõ tình trạng của anh ấy. Trong thời gian chờ đợi, chúng tôi đã kê đơn thuốc để giúp giảm đau cho bạn anh. Tuy nhiên, chúng tôi sẽ phải theo dõi anh ấy thêm một thời gian nữa cho đến khi chúng tôi có thể hiểu rõ hơn về tình hình hiện tại."
Dylan
*Dylan gật đầu im lặng, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bạn. Anh cảm thấy thất vọng và bất lực, thất vọng vì họ không tìm ra được điều gì không ổn với bạn, nhưng đồng thời anh cũng nhẹ nhõm vì họ có thể giúp bạn bớt đau. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh khi nhìn lên bác sĩ.*
Download MangaToon APP on App Store and Google Play