[Kira X Kuro] Thỏ Trắng Trong Nhà Hoang
Chap 1: Tiếng Động Trong Rừng Già
/...//:hành động
*...*:suy nghĩ
"...":nói nhỏ
ABC:hét,la mắng,nói to(tùy tình huống)
T/g
đọc truyện hoan hỉ nha
Không ai dám bén mảng vào khu rừng ấy
Không phải vì rắn rết hay thú dữ. Mà là vì con người
Chính xác hơn, một kẻ không còn là con người
Cái tên ấy từng khiến cả thành phố run rẩy: Kira, sát nhân hàng loạt, kẻ biến việc giết người thành nghi thức ám muội đầy ám ảnh
Hắn giết không lý do, không mục tiêu rõ ràng. Nạn nhân của hắn đủ mọi tầng lớp, mọi độ tuổi
Nhưng có một điều luôn trùng lặp: trước khi ra tay, hắn thì thầm câu nói cuối cùng:
“Anh yêu em, tình yêu của anh”
Câu nói ấy như lời tỏ tình quái gở, vang lên trong đầu những kẻ sống sót.... nếu còn ai
Cảnh sát từng tìm thấy một căn phòng dưới lòng đất, nơi tường dán kín hàng trăm bức ảnh của một cậu trai
Không rõ là ai, gương mặt mờ nhòe trong ảnh do chụp lén, ánh mắt ngây thơ không nhận ra cái bóng đang theo sau mình
Năm 19XX – Một năm sau vụ truy quét cuối cùng
Một gia đình nhỏ chuyển đến vùng ngoại ô thành phố. Một nơi yên tĩnh, biệt lập, giáp ranh với khu rừng già. Căn nhà mới sơn trắng, vườn trước trồng đầy hoa cúc và lan chuông
Một cậu bé chạy nhảy dưới nắng, quần áo vấy bẩn chẳng bận tâm. Mắt cậu trong vắt như mặt hồ, mái tóc đen mềm rũ xuống đôi má ửng hồng
Cậu là người duy nhất trong vùng khiến người ta mỉm cười chỉ vì nhìn thấy
NV phụ
Đáng yêu thật đấy. Cậu nhóc ấy như thỏ trắng vậy
Nhưng chính sự đáng yêu đó đã từng... khiến một kẻ điên phát cuồng
Chiều hôm đó, ngày 20 tháng 8
NV phụ
Mày dám không, Kuro?
NV phụ
Chơi thách thức can đảm đấy. Ai không vào là đồ hèn
Kuro
...Tao... không chắc...
NV phụ
Vào rồi đi ra liền thôi mà! Có gì đâu!
Thế là chúng vào. Một đám trẻ mới mười mấy tuổi
Bọn chúng không hiểu mình đang chơi đùa bên miệng vực của cái chết
Ban đầu chỉ là tiếng cười. Sau đó là tiếng cành cây gãy. Rồi một đứa hét lên vì thấy một con sóc
Một đứa khác bị ngã. Và rồi...
Cành cây cào rách da, máu thấm ra từ đầu gối. Kuro thở gấp, mắt mở to. Cậu không biết đường ra
Không biết phương hướng. Trời dần tối. Gió lạnh dần
Và khi cậu ngỡ mình sẽ chết vì đói hay lạc...
Một ánh sáng. Le lói, như đốm đèn giữa bóng tối
Ẩm thấp. Hoang tàn. Mái nhà xập xệ. Cửa trước lắp lệch. Cửa sổ phủ lớp bụi dày, dây leo bám vào tường như bàn tay quái dị cố níu kéo sự sống
Nhưng vẫn có ánh sáng bên trong
Kuro
//Ngập ngừng tiến lại//
Cửa mở ra. Không ai trong nhà. Nhưng cậu ngửi thấy mùi: thứ gì đó nồng nặc như sắt gỉ, pha lẫn mùi khô cứng của cỏ khô mục rữa
Kuro
//Giật mình, quay đầu//
Trong ánh sáng le lói của đèn dầu, hắn như một tượng điêu khắc từ bóng tối
Da trắng xanh như chưa từng thấy ánh mặt trời. Áo dính những vệt đậm sẫm như rỉ sắt, nhưng mắt hắn mới là thứ khiến người ta tê liệt
Đây là...?
Cuối cùng... em cũng đến với anh rồi
Một nụ cười đẹp.... nếu không biết hắn là ai. Nếu không thấy hắn siết con dao gỉ trong tay
Kuro không biết. Không thể biết
Rằng cái bóng đang đứng trước cậu là kẻ đã theo dõi cậu suốt nhiều năm
Đã từng có cả một thế giới làm bằng hình ảnh của cậu, đã từng viết tên cậu hàng ngàn lần lên những bức tường loang lổ máu
Kira
Anh sẽ không để em rời khỏi đây nữa
Căn nhà hoang không hề ồn ào, dù có người sinh sống bên trong
Tiếng động duy nhất chỉ là tiếng bước chân trầm chậm, đều đặn, như có nhịp đếm
Như một nghi lễ. Như một bài hát dành riêng cho một kẻ bị giam cầm
Ánh sáng mờ vàng từ chiếc đèn dầu nhỏ hắt lên trần gỗ nứt nẻ
Mùi gỗ cũ, khói và gì đó ngai ngái của sắt gỉ phảng phất. Cậu cố cử động, nhưng đầu vẫn còn choáng váng
Một tấm chăn dày phủ lên người. Bên cạnh là một cái ly sứ cũ kỹ có sữa nóng
Kira
//Ngồi bên mép giường//
Kira
Em bị ngất. Sốt nhẹ và trầy xước vài chỗ
Kira
//Tay đặt nhẹ lên trán cậu// Đừng lo. Ở đây an toàn rồi
Kira đưa Kuro đi dạo quanh. Không gian bên trong tuy cũ kỹ nhưng cực kỳ sạch sẽ
Mọi thứ được lau chùi kỹ càng, ngăn nắp… đến mức bất thường
Tường có dán vài bức tranh phong cảnh cũ....hay ít nhất là Kuro nghĩ vậy cho đến khi cậu lén nhìn kỹ hơn…
Đó là ảnh vẽ tay. Của chính cậu
Kuro đang đứng trong một bức tranh, dưới gốc cây anh đào, miệng cười tỏa nắng
Một bức khác: cậu ngồi trên ghế đá, đọc sách. Rồi cả ảnh cậu ngủ gục trong lớp học, cậu ôm gối ngồi co chân trên giường…
Kuro
Anh… vẽ đẹp thật....//Lắp bắp//
Kira
Vì em là mẫu duy nhất của anh
Hắn chăm sóc Kuro như một bảo vật: cơm chín mềm, canh nóng hổi, rau được cắt nhỏ gọn gàng
Hắn ngồi đối diện, chỉ nhìn cậu ăn mà không chạm vào phần của mình
Kira
Ăn đi. Anh đã mơ giấc mơ này… quá lâu rồi
Nhưng cậu không biết... ở nơi khác trong căn nhà, cách đó không xa, là một căn phòng khóa kín. Bên trong là hàng trăm tấm ảnh chụp Kuro
Kuro, những bản ghi âm, những đoạn băng giọng cười, tiếng thở, tiếng bước chân của cậu… Từng âm thanh hắn đã thu lại suốt nhiều năm
Kira dẫn cậu vào căn phòng nhỏ sạch sẽ, giường mới thay chăn, có cả thú nhồi bông hệt như kiểu cậu từng thích thời tiểu học
Kuro
căn phòng này hệt như kiểu em từng thích hồi học tiểu học
Kira
Anh biết mọi thứ về em mà, Kuro
Hắn cúi xuống, chỉnh lại gối cho cậu, vuốt nhẹ tóc cậu rồi rời khỏi phòng. Nhưng…
Kuro không biết, cánh cửa không khóa từ trong
Cậu vẫn chưa tìm thấy đường về. Kira nói rằng ngoài kia có thú hoang, có bẫy, có vực sâu
Và trời mưa nên chưa thể đưa cậu rời đi. Nhưng trong lòng Kuro, đâu đó... có gì đó mờ mịt và đáng sợ
Tại sao Kira luôn xuất hiện ngay khi cậu vừa nghĩ đến việc rời khỏi phòng?
Tại sao lần nào cậu định ra ngoài, cửa chính đều bị “kẹt”?
Tại sao mỗi khi cậu ngủ dậy… mọi thứ trong phòng đều hoàn hảo như chưa từng động chạm?
Chap 2: Nhà Hoang Không Có Lối Ra
//...//:hành động
*...*:suy nghĩ
"...":nói nhỏ
ABC:hét,la mắng,nói to(tùy tình huống)
“Ở trong rừng lâu quá… người ta sẽ quên mất khái niệm thời gian.Và đôi khi… quên luôn cả mình là ai”
— Một lời ghi tay phía sau tấm ảnh cũ, treo trong phòng Kuro
Kuro bắt đầu cảm thấy gì đó không đúng
Mỗi buổi sáng, cậu đều được Kira đánh thức bằng tiếng gõ cửa dịu nhẹ. Bữa sáng đã dọn sẵn. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ y hệt hôm trước
Giống như một bản lặp hoàn hảo. Một chiếc lồng vàng
Kira
Em không thích sống ở đây sao?
Buổi chiều hôm đó, Kuro lần đầu cãi lại hắn
Hắn đứng dậy. Không tức giận. Không cãi. Chỉ đi vào phòng bếp, lục lọi gì đó trong ngăn tủ
Rồi quay ra với một sợi dây xích bằng sắt nhỏ
Kira
Thế thì anh không thể để em đi được
Đêm hôm đó, lần đầu hắn chạm vào Kuro
Kuro không bị xích thật. Hắn chỉ đặt sợi xích lên bàn, nhẹ nhàng, như một lời nhắc nhở
Cậu nằm co ro trong phòng, gối chặt lấy gối, tai vẫn lắng nghe tiếng bước chân chậm rãi bên ngoài
Hắn đi tuần tra như thể bảo vệ một tù nhân quý giá
Gần nửa đêm, cửa phòng bật mở
Kira
Anh mang trà mật ong cho em
Kira
//Ngồi xuống giường//
Kuro
//Ngoan ngoãn nhận lấy, nhấp một ngụm//
Kira
//Cười, chạm nhẹ lên má cậu//
Kira
Em biết không, anh từng mơ điều này mỗi đêm…
Kira
Ngủ bên em, ôm em. Dưới ánh trăng. Không tiếng còi cảnh sát. Không máu. Chỉ là… tình yêu
Hắn vươn tay, kéo cậu nhẹ nhàng vào lòng
Ngày đó, hắn đứng trong bóng tối góc hành lang sau trường học
Kuro chạy vụt qua, ôm một con mèo nhỏ bị thương, vừa khóc vừa dỗ dành nó
Khi ấy, Kira đang định giết người mục tiêu là một kẻ buôn ma túy. Nhưng hắn… đứng yên
Chỉ nhìn cậu bé có mái tóc mềm kia, môi mím chặt, mắt rưng rưng mà vẫn cố mỉm cười trấn an con mèo
Kira
Anh đã yêu em từ khoảnh khắc đó
Kira
Anh biết… nếu không giữ em lại bằng mọi cách
Kira
Thì một ngày nào đó, em sẽ thuộc về người khác
Trước khi rời khỏi phòng, Kira cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Kuro
Kira
“Anh yêu em, tình yêu của anh”
“Đôi khi, yêu là một chiếc hộp kín đáo…Và nếu em đủ lâu không mở cửa sổ ra, em sẽ nghĩ thế giới chỉ còn mỗi căn phòng ấy”
– Nhật ký tay của Kira, ngày 03 tháng 9
Đó là thời gian Kuro không bước ra khỏi căn nhà hoang
Không vì hắn cấm đoán, mà vì chính cậu đã thôi không muốn bước ra nữa
Bên ngoài… là cánh rừng quá sâu, quá rậm, quá yên lặng. Nơi tiếng kêu của côn trùng cũng nghe như tiếng rên rỉ
Nơi không có tín hiệu điện thoại, không bảng chỉ dẫn, không bất kỳ dấu vết nào của con người
Kira
//Cúi xuống lau khóe môi Kuro sau bữa ăn trưa//
Kira
Ừ. Một con thỏ trắng nhỏ, luôn run rẩy trong tay anh
Kira
Nhưng anh thích cảm giác đó. Rất thích
Ánh đèn dầu chập chờn. Kira nằm cạnh, tay gác lên ngực cậu
Kira
Em biết không, anh từng mơ thấy chúng ta sống mãi mãi ở đây
Kira
Rồi anh… già đi, còn em thì vẫn thế. Giống như thiên thần nhỏ anh bắt được
Kira
Anh đã giết rất nhiều người, nhưng không ai khiến anh thấy… trọn vẹn như khi có em
Kuro
…Nếu em không đến đây, anh định sống một mình mãi sao?
Kira
“Không. Anh sẽ xuống núi”
Kira
//Ngón tay miết nhẹ đường viền cổ áo của cậu//
Kira
Anh sẽ tìm em. Kể cả khi em có sống ở đâu, là ai, bên ai… Anh sẽ đến
Kira
Anh ở đây. Không ai có thể chạm vào em, trừ anh
Trong giấc mơ, cậu nhìn thấy chính mình, đứng giữa rừng, gào tên của chính mình. Rồi từ trong bụi cây, Kira xuất hiện, tay cầm con dao có vết máu
Kira
“Không ai yêu em bằng anh. Không ai.Và nếu không thể có em…Thì anh thà giết em, rồi giết chính mình”
Kuro
//Giật mình tỉnh dậy//
Kira
Không sao, ngủ đi có anh ở đây
Sáng hôm sau, khi hắn đi lấy nước, Kuro cảm thấy hoảng loạn
Chỉ vài phút vắng mặt, mà tim cậu đập nhanh, mắt không rời cánh cửa. Bàn tay cứ bấu lấy gối
Và khi Kira quay về, cậu nhẹ nhõm đến phát điên, như thể ánh sáng mặt trời quay lại sau một cơn bão
Kira
//Mỉm cười// Tốt. Rất tốt
Kira
“Em bắt đầu cần anh rồi, Thỏ Trắng của anh”
Chap 3: Bóng Đen Từ Thành Phố
//...//:hành động
*...*:suy nghĩ
"...":nói nhỏ
ABC:hét,la mắng,nói to(tùy tình huống)
“Người ta không xây nhà tù bằng tường đá.Người ta xây nhà tù bằng sợi dây tình cảm mỏng như khói...”
– Trích nhật ký tay của Kira, ngày 6 tháng 9
Sáng hôm đó, cánh cửa chính đã khoá
Kuro nhận ra điều đó sau khi thức dậy và bước ra khỏi căn phòng gỗ nhỏ
Cánh cửa, vốn chỉ khép hờ suốt mấy hôm nay, giờ khóa chặt bằng một cây gỗ to đóng chéo
Cùng với một sợi xích sắt lạnh lẽo vắt qua tay nắm. Ngoài rừng, tiếng chim kêu khe khẽ, và cậu cảm giác có ai đang nhìn mình từ sau tán lá
Kuro quay lại phòng. Kira đang ngồi đó, băng vết thương bên tay vẫn chưa được thay
Kira
Dậy rồi à, thỏ nhỏ của anh?
Kira
Uh. Đêm qua có tiếng sói tru rất gần
Kira
Em đâu muốn bị lạc hay bị cắn, đúng không?
Kira
//Cầm tách trà đưa về phía cậu//
Kira
Uống đi, còn nóng đấy
Kuro
//Gật nhẹ, rồi cầm tách trà//
Tối đó — Kuro thử tìm manh mối trốn đi
Khi Kira ngủ, cậu rón rén rời khỏi giường
Ánh trăng soi xuống nền gỗ cũ kỹ, tạo những vệt sáng mỏng như lưỡi dao
Kuro đi từng bước. Cậu không mang giày. Bàn chân nhỏ chạm đất lạnh, tim đập thình thịch như sắp vỡ
Trong tủ gỗ. Cặp sách. Ngăn kéo....Chỉ có rất nhiều… ảnh của cậu
Treo trên tường. Ép trong khung. Xếp trong hộp
Có tấm cậu đang ăn kem ở trường. Có tấm đang đội nón bảo hiểm
Có tấm chụp sau gáy khi cậu đang đi dạo với mẹ
Có cả những tấm từ tận nhiều năm trước
Kira
Anh yêu em từ lúc em vẫn còn mang ba lô hình khủng long đó, Kuro à
Kuro
//Quay lại, ngã xuống sàn//
Kira đứng đó, mắt tối sầm, tay cầm sợi dây thừng
”Em không phải con người trong mắt anh. Em là điều đẹp đẽ nhất mà tạo hóa từng sinh ra”
– Trích nhật ký tay của Kira, ngày 8 tháng 9
Khi Kuro tỉnh dậy sau cơn sốt, điều đầu tiên cậu cảm thấy là mùi bạc hà thanh mát thoang thoảng quanh mình
Ánh nắng len qua bức rèm voan trắng, nhẹ như một giấc mơ
Kira. Hắn ngồi cạnh cậu, vẫn bộ đồ đen ấy, nhưng không còn mùi máu
Hắn chăm sóc em từng chi tiết nhỏ nhất
Kira không để cậu chạm vào bất cứ thứ gì dơ bẩn
Khi Kuro hắt hơi, hắn vội lấy khăn mềm ủ ấm mũi cậu
Khi tay cậu lạnh, hắn không đưa nước nóng mà tự áp bàn tay mình lên, mười phút không rời
Khi Kuro lỡ làm đổ nước, hắn không trách, chỉ dịu dàng nói: “Tay em nhỏ thế, đồ dùng to quá, lỗi là do cái ly”
Cậu thậm chí không được giẫm chân trần xuống đất
Trong một chiếc hộp gỗ hắn cất kỹ, cậu vô tình tìm thấy được:
Một lọ nhỏ, chứa một sợi tóc đã phai màu, một chiếc khăn tay cũ, có lấm máu
Máu của hắn, từng bị thương khi bám theo em 5 năm trước
Và rất nhiều giấy note nhỏ:
“Kuro thích kem vị gì?”
“Mắt Kuro nghiêng bao nhiêu độ khi cười?”
“Làm sao để em không bao giờ rời khỏi mình?”
“Thỏ con à, đừng rời mắt khỏi anh. Ngoài kia là địa ngục. Còn anh… là nhà của em”
– Trích nhật ký tay của Kira, ngày 10 tháng 9
Tại sở cảnh sát khu phía Đông thành phố, một cuộc họp kín được triệu tập đột ngột giữa đêm
Hồ sơ bị bỏ bụi suốt 5 năm được đem ra lần nữa
Tên hắn nằm trên đầu danh sách. Kira: Biệt danh: Tư Quạ
NV phụ
Tung tích gần đây của một bé trai mất tích tại vùng ngoại ô trùng khớp với đường mòn dẫn tới khu rừng già
NV phụ
Có dấu giày cũ, dấu chân nhỏ, và một vết máu mờ
NV phụ
Không thể bỏ qua khả năng: Kira. Quay. Trở. Lại
Lệnh điều tra mở rộng được ban hành
Bốn chiếc xe đen không đánh dấu rời trụ sở lúc 2h sáng
Mấy hôm nay, hắn có vẻ... lạ
Không nói chuyện nhiều nữa. Không ôm Kuro nhiều như trước
Cậu có thể cảm thấy, mỗi khi cậu ho một tiếng, hắn lập tức quay lại
Mỗi khi cậu nhìn ra ngoài cửa sổ quá lâu, hắn sẽ gọi nhỏ:
Kira
Thỏ con, em buồn à? Có anh đây rồi mà
Và mỗi tối, hắn không ngủ
Hôm đó, Kuro nhắc đến một điều nhỏ xíu:
Kuro
Kira, em... em nhớ bố mẹ
Kira
//Gật nhẹ, mỉm cười//
Kira
Vậy là anh chưa đủ đúng không?
Kuro
//Giật mình// Không... em không có ý đó, chỉ là…
Kira
Vậy em nói cho anh biết... nếu một ngày bố mẹ em tới, họ dẫn em đi, em... sẽ đi sao?
Tối đó, khi Kuro nằm ngủ, hắn ngồi cạnh như mọi hôm
Nhưng lần này hắn đặt một vòng dây đỏ nhỏ quanh cổ tay cậu
Kuro
//Giật mình// Gì vậy anh?
Kira
Dây buộc bình an. Cổ tay anh cũng có một cái, thấy không?
Kira
Dù sau này em không ở gần anh… thì anh vẫn có thể tìm em
Và rồi… một tiếng động lớn vang lên từ xs
Kuro
//Giật mình ngồi bật dậy//
Kira
//Quay lại nhìn Kuro//
Kira
Có lẽ... đã đến lúc anh không thể dịu dàng nữa
Kira
Nhưng anh sẽ không để ai đưa em đi
Download MangaToon APP on App Store and Google Play