[BECKYFREEN] HOÁ RA LÀ DO TÔI ẢO TƯỞNG!
Sự thật phũ phàng
Trời bắt đầu đổ mưa từ lúc tan ca
Cơn mưa đầu mùa đến bất chợt – không ồn ào, không dữ dội – mà lặng lẽ, âm thầm, như thể nó đang rơi cùng một nỗi buồn không thể gọi thành tên
Nàng bước bên cạnh cô, cả hai đều không mang ô
Mưa rơi lách tách trên tóc, trên vai, để lại từng vệt sẫm màu trên lớp áo khoác đã cũ
Quãng đường từ nhà máy về nhà chỉ vài trăm mét, nhưng đêm nay, dường như dài vô tận
Chỉ còn tiếng mưa rơi xen lẫn nhịp bước chậm rãi, đơn độc. Gió thoảng qua, se lạnh
Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, bóng hai người in dài trên mặt đường loang nước. Một dài, một ngắn. Một người âm thầm hy vọng. Một người lặng lẽ chẳng hay
Đến trước cổng nhà cô, cô dừng lại – như mọi lần nhưng lần này, nàng không quay đi ngay
Nàng đứng yên, ánh mắt hướng về cô – lâu hơn thường lệ. Như thể chỉ cần thêm một giây, thêm một nhịp, trái tim sẽ đủ can đảm để thốt ra điều đã chôn giấu bấy lâu
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Chị thích em… Làm người yêu chị được không? *giọng nàng rất nhẹ – nhẹ như chính cơn mưa đang rơi*
Cô hơi ngẩng lên mắt cô trong veo, nhưng không hề phản chiếu lấy một tia hy vọng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Em không thích chị *đáp, không chút ngập ngừng*
Gió bỗng mạnh hơn. Nó lướt qua làn áo mỏng, quất thẳng vào tim nàng như một nhát cắt vô hình. Nàng đứng lặng, đôi môi khẽ mím, run nhẹ – đủ để ai tinh ý nhận ra trái tim nàng vừa rạn vỡ
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
…Vậy… suốt thời gian qua… *giọng nàng nghèn nghẹn*
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
...những cử chỉ đó, sự quan tâm đó… nếu em không thích chị… tại sao lại khiến chị nghĩ rằng… chị có thể hy vọng?
Tay nàng siết chặt lấy vạt áo ướt lạnh, mưa bắt đầu nặng hạt hơn, nhưng cô vẫn nhìn đi nơi khác
Cô không biết phải trả lời thế nào – hay có lẽ, không muốn trả lời
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Hình như chị hiểu sai rồi, Freen *giọng cô trầm xuống, như bị kéo theo bởi những giọt mưa đang rơi*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Em chỉ luôn xem chị là… một người chị tốt... một người bạn thân thiết…
Những lời tử tế, dịu dàng nhưng lại đau hơn cả sự phũ phàng
Mưa dội xuống vai, xuống tóc – từng giọt, từng giọt – như đang nhấn mạnh rằng câu chuyện này đã đến hồi kết
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
*khẽ gật đầu, nhẹ như một cái thở dài* …Là lỗi của chị tự chị đã vẽ nên tất cả
Một nụ cười mỏng, nhòe như sương sớm, thoáng lướt qua môi nàng
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Xin lỗi… vì đã làm phiền em, Becky
Rồi nàng quay đi, chậm rãi rời bước không chờ cô vào nhà, không ngoảnh lại
Nàng mở cổng, bước vào mà không bật đèn. Căn phòng tối om, chỉ có ánh đèn đường ngoài hiên len qua cửa sổ, chiếu hắt vào vệt sáng mờ nhạt
Mưa vẫn rơi lộp độp trên mái tôn – đều đặn, kéo dài – như thể đang nhắc rằng một điều gì đó vừa trượt khỏi tay
Cô tháo giày, treo áo khoác, ngồi xuống sofa, không buồn thay đồ, hơi ẩm của mưa bám vào tóc, vào da – nhưng cô chẳng để tâm
Chỉ đến khi cánh cửa khép lại phía sau, sự tĩnh lặng mới trở nên rõ ràng – và những lời nàng vừa nói, vang lại
Giọng nói ấy… dịu dàng, thật lòng và đau
Cô tựa đầu vào tường, mắt nhắm lại. Hít sâu nhưng thay vì bình tĩnh hơn, cô thấy tim mình đập nhanh hơn
Cũng không phải vì tiếc nuối
Mà bởi cô biết – ở đâu đó sâu trong lòng, đã có một phần nhỏ rung động. Nhưng cô cố lờ đi. Cố tin rằng nàng chỉ là một người chị tốt… chỉ là một đồng nghiệp… chỉ là…
Cô siết chặt vạt áo ẩm lạnh
Vì cô biết, nếu chấp nhận, mọi thứ sẽ không còn đơn giản nữa. Vì nàng thật lòng còn cô… vẫn chưa sẵn sàng hoặc đang sợ
Sợ đánh mất sự bình yên đã quen
Ngoài kia, mưa vẫn chưa dứt
Còn trong lòng cô… cơn mưa vừa bắt đầu
Còn nàng sau khi chậm rãi rời đi
Nàng đi một đoạn khá xa, qua khỏi hàng rào nhà máy, qua những quán ăn nhỏ đã tắt đèn
Mưa vẫn chưa dừng, càng về đêm, càng nặng hạt đến khi phố xá thưa dần, khi không còn bóng người, nàng dừng lại
Giữa con hẻm vắng, ánh đèn đường đơn độc rọi xuống bờ vai nhỏ bé đang ướt đẫm
Những hạt mưa như trút cả thế giới xuống mái tóc đã rối, lướt qua mặt nàng như những dòng nước mắt không được phép rơi ra ngoài
Nàng không khóc chỉ đứng đó...
Mặc kệ cái lạnh buốt đến tê tim
Mặc kệ trái tim đang lặng lẽ rã ra từng mảnh
không thành tiếng, không ồn ào... chỉ là, không còn lành lặn nữa
Sương còn đọng đầy trên mái tôn. Trời chưa hết mưa hẳn – chỉ còn lất phất vài hạt, nhưng nền trời vẫn phủ một màu xám nhạt, mỏng manh như tấm khăn voan trùm lên cả thành phố
Nàng đến nhà máy sớm hơn thường lệ
Nàng đi qua hành lang quen thuộc, treo balo lên móc, khoác áo blouse trắng, đeo găng tay, nón bảo hộ và khẩu trang. Mọi động tác đều gọn gàng, thuần thục – như thể đêm qua chẳng hề tồn tại
Khay mẫu bánh từ dây chuyền sản xuất đã đặt sẵn trên bàn inox. Nàng kiểm tra lại danh sách, điều chỉnh máy đo, chuẩn bị pipet – mọi thứ theo đúng quy trình. Không chậm một nhịp nào
Cửa phòng mở ra, nhẹ như gió thoảng
Tiếng bước chân quen thuộc vang lên phía sau
Cô bước vào, tóc buộc cao, áo blouse trắng gọn gàng, khẩu trang che gần nửa khuôn mặt. Cô đến đúng giờ – như mọi hôm, ánh mắt chỉ lướt qua nàng trong một khoảnh khắc rồi dừng lại ở bảng mẫu
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Buổi sáng tốt lành *lên tiếng trước, giọng đều đều, bình thản như nước ấm*
Chị không đói
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Buổi sáng tốt lành *lên tiếng trước, giọng đều đều, bình thản như nước ấm*
Nàng khựng lại trong tích tắc – ngắn đến mức không ai nhận ra
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
*đáp khẽ* Chào buổi sáng
Nàng đi rửa tay, sát khuẩn, đeo găng, trùm nón. Không ai nhắc đến cơn mưa đêm qua, không ai nói gì ngoài công việc, không lời nào lạc nhịp
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Dây chuyền số 3 có vấn đề với độ ẩm lớp nhân *nói, mắt vẫn dán vào màn hình máy đo*
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Em kiểm tra lại trước khi đóng gói
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Biết rồi cứ để em lo *gật đầu*
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
*hơi nghiêng đầu, giọng vẫn chuyên nghiệp, đều đặn* Nhớ kiểm tra cả vi sinh mấy hôm nay mẫu không ổn định
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Chị yên tâm, em quen tay rồi
Im lặng lại quay về chỉ còn tiếng máy bíp nhè nhẹ, tiếng bút lướt trên bảng theo dõi. Hai người đứng cách nhau một cánh tay – đủ gần để cảm nhận hơi thở, nhưng đủ xa để không chạm vào bất kỳ cảm xúc nào
Nàng không quay sang, không nhìn cô lấy một lần
Nhưng cô… thỉnh thoảng vẫn lặng lẽ liếc sang – nhanh đến mức chính cô cũng không kịp nhận ra
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Chị ăn sáng chưa? *hỏi, giọng nhỏ, như chỉ để lấp khoảng trống*
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
*dừng tay trong một nhịp ngắn* Chưa chị không đói
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Không đói… hay không muốn ăn? *hỏi lại, giọng vẫn dịu, nhưng không hoàn toàn vô tư*
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
*khẽ cười dưới lớp khẩu trang – một nụ cười mệt mỏi, pha lẫn tự giễu* Chắc… là cả hai
Cô không nói gì thêm, cúi đầu ghi chép, tay vẫn đều, ánh mắt bình tĩnh – nhưng bên trong thì không còn yên ổn như vẻ ngoài
Mùi hóa chất và mùi bánh nướng quyện trong không khí – một hỗn hợp lạ lùng ngọt ngào nhưng ngột ngạt
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Chiều nay em kiểm tra lại lô bánh vị cam *lên tiếng sau vài phút*
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Mẫu sáng qua chưa đạt chuẩn
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Ừm… để em làm *đáp, sau một khoảng dừng*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Chị đi họp với quản lý sản xuất đúng không?
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Ừm, lúc hai giờ
Không ai hỏi người kia có ngủ được không
Không ai nhắc về câu “chị thích em” dưới cơn mưa tối qua
Mọi thứ trôi qua như thể chưa từng có gì xảy ra
Dưới ánh đèn trắng lạnh và tiếng máy móc rì rầm, thời gian chậm chạp trôi. Như thể thế giới này chỉ còn những con số, chỉ tiêu, và những cử chỉ chính xác đến vô cảm
Gần trưa, cô đang đứng bên bàn ghi kết quả kiểm tra vi sinh. Nàng vẫn cặm cụi với các mẫu đo độ ẩm. Từ sáng tới giờ nàng chưa ngồi xuống lấy một lần
Cô liếc sang, thấy trán nàng lấm tấm mồ hôi. Trong căn phòng luôn được giữ ở nhiệt độ ổn định, điều đó là bất thường
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Chị Freen, nghỉ chút đi *nói, giọng mềm nhưng dứt khoát*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Từ sáng đến giờ chị chưa ngồi lấy một phút
Nàng không đáp ngay, nhắm mắt một nhịp, đặt tay lên mặt bàn inox
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Chị tính ra ngoài ăn miếng bánh rồi ngồi nghỉ một lát... không sao đâu *giọng nàng khàn khàn*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
*cau mày, bước lại gần* Chị ổn không? Mặt chị tái lắm
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
*gượng cười – nụ cười yếu ớt, cố làm ra vẻ bình thường* Chắc tại… tối qua dầm mưa hơi lâu
Cô siết chặt quyển sổ trong tay. Cô không nói gì thêm, chỉ dõi theo khi nàng tháo găng tay, thả vào khay rồi quay lưng về phía cửa
Nàng bước vài bước, chậm rãi, tay vịn nhẹ lên cạnh bàn inox như để giữ thăng bằng
Vừa chạm tay vào tay nắm cửa, cô khựng lại, cơ thể hơi chao đi, trong tích tắc, cô thấy vai nàng trùng xuống, đầu cúi gục, rồi
Âm thanh khô khốc vang lên giữa không gian trắng toát
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Freen!
Cô hét lên, quyển sổ rơi xuống sàn. Cô lao về phía cửa, đầu óc trống rỗng
Nàng ngã quỵ ngay ngưỡng cửa phòng phân tích. Thân người mềm nhũn, khuỷu tay sượt trên mặt sàn, khẩu trang vẫn còn trên mặt, nhưng đôi mắt đã nhắm nghiền. Mái tóc lòa xòa vương trên trán. Áo blouse trắng loang mồ hôi, lạnh ngắt
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Freen! Chị tỉnh lại đi! *quỳ xuống, tay vỗ nhẹ vào má nàng, giọng run lên*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Nghe em không?!
Cô cúi sát hơn, áp tai vào ngực nàng, tim nàng vẫn đập – yếu, nhưng còn đó
Không thể chờ thêm một giây nào nữa
Cô luồn tay qua sau lưng nàng, tay còn lại đỡ dưới đầu gối nàng. Một nhịp hít sâu, rồi cô cắn môi, dồn hết sức nhấc nàng lên lưng
Lưng nàng ướt lạnh, người lại nóng hổi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Cố lên, chị Freen… đừng làm em sợ…
Giọng cô run lên, thấm vào trong tiếng bước chân dội trên sàn hành lang – vang vọng, dồn dập như tiếng tim đang gõ liên hồi vào lồng ngực
Họp gì mà họp?!
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Cố lên, chị Freen… đừng làm em sợ…
Giọng cô run lên, thấm vào trong tiếng bước chân dội trên sàn hành lang – vang vọng, dồn dập như tiếng tim đang gõ liên hồi vào lồng ngực
Tiếng bước chân cô vang lên dội dã giữa hành lang vắng lặng. Mỗi bước đều nặng trĩu, không chỉ vì thân thể nàng đang nằm bất động trên lưng cô, mà còn vì nỗi bất an đang len lỏi trong từng nhịp thở
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Có ai không?! Có người bị ngất! *hét lên khi tới gần khu y tế*
Một nhân viên y tế nghe tiếng chạy ra ngay
Looknam Orntara Poolsak (Chị)
Đặt em ấy lên giường đi!
Cô gắng sức đặt nàng xuống giường khám, rồi khụy xuống bên cạnh, trán ướt đẫm mồ hôi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Chị ấy dầm mưa hôm qua, sáng giờ chưa ăn gì… lại làm việc liên tục *nói nhanh, giọng dồn dập*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Em không nghĩ chị ấy yếu vậy…
Chị lập tức đo huyết áp, kiểm tra mạch, chuẩn bị truyền nước. Cô đứng bên, hai tay nắm chặt, mắt không rời khỏi gương mặt nàng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Chị ngốc thật… lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ… rồi cuối cùng nằm bẹp ra như vầy…
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
*cúi đầu, khẽ vuốt nhẹ những sợi tóc dính trên trán nàng* Chị tỉnh lại đi… em còn chưa mắng chị một trận ra hồn mà…
Lời nói nhẹ, nhưng run run như một lời cầu nguyện
Sau khi được truyền nước và uống thuốc hạ sốt, nàng vẫn nằm yên. Da nàng nóng bừng, má ửng đỏ, trán lấm tấm mồ hôi dù khăn lạnh vẫn đắp đều
Looknam Orntara Poolsak (Chị)
Em ấy sốt cao do cảm lạnh, cộng thêm kiệt sức may mà em đưa đến kịp
Cô gật nhẹ, kéo góc chăn lên cao hơn, che kín phần ngực nàng
Cô cúi xuống nhìn nàng khuôn mặt ấy, vốn luôn mạnh mẽ và cứng cỏi, giờ đây tái nhợt, hàng mi khẽ cụp, hơi thở mỏng đến mức chỉ cảm thấy khi đến thật gần
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Cảm ơn *thì thầm, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng y tế khi vẫn chưa có cơ hội nói gì với nàng*
Cô quay lại phòng phân tích
Bước chân cô chậm rãi, ánh mắt bình tĩnh hơn
Cô không muốn ai nhìn thấy mình lo, càng không muốn người khác nghĩ rằng giữa cô và nàng có điều gì đặc biệt hơn đồng nghiệp nhưng tim vẫn âm ỉ một cơn nhói mờ
Tiếng “rầm” khi nàng ngã vẫn còn văng vẳng trong đầu cô
Cô hoàn tất phần việc còn lại, ghi chép cẩn thận, rà từng chỉ số mẫu bánh, như thể bấu víu vào những con số để giữ bản thân không dao động nhưng mỗi lần ngẩng lên, mắt cô lại lướt qua chiếc ghế trống bên cạnh
Blouse trắng của nàng vẫn còn treo đó, đôi găng tay dùng dở vẫn nằm trong khay inox
Sự vắng mặt rõ ràng đến mức không thể lờ đi
Cuối giờ, cô nộp lại sổ theo dõi, rồi vội quay lại khu y tế. Cửa phòng khép hờ, cô đẩy nhẹ bước vào
Ánh đèn vàng dịu rọi xuống giường bệnh
Cô rón rén kéo ghế lại gần, ngồi xuống
Mắt cô dừng lại nơi gương mặt ấy – khuôn mặt quen thuộc đến từng đường nét, nhưng lúc này lại thấy xa vời
Nàng khẽ cựa mình, môi mấp máy trong mơ, thân thể khẽ run lên dưới cơn sốt
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
*nghiêng người, thì thầm rất khẽ* Chị đừng có sốt hoài vậy…
Cô cười nhẹ – nụ cười vừa mềm, vừa buồn, đượm mỏi mệt và cả một thứ tình cảm chưa kịp gọi tên
Cô ngồi yên bên cạnh, dõi theo từng hơi thở của nàng
Ngoài kia trời hửng nắng sau cơn mưa dài
Trong căn phòng nhỏ, chỉ có hai người – một người mệt mỏi thiếp đi, một người ngồi lặng thinh vì lo và một khoảng lặng không lời nào phá vỡ
Tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc, ánh đèn vàng vẫn chiếu dịu xuống làn da nhợt mỏi của nàng
Cô khẽ thở ra, định đứng dậy đi xin thêm khăn lạnh thì bất ngờ nghe một tiếng ho khẽ
Nàng khẽ cựa mình, mí mắt nàng rung nhẹ, rồi chậm rãi mở ra
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Freen? *bật dậy, cúi sát lại, giọng nhỏ nhưng lộ rõ lo lắng*
Nàng chớp mắt, lơ mơ nhìn quanh. Trán nàng vẫn đỏ bừng, mồ hôi còn lấm tấm
Nhưng câu đầu tiên nàng hỏi không phải là “đây là đâu”, mà là
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
…Giờ mấy giờ rồi?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
*chần chừ, rồi nói nhỏ* Gần hai giờ
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
*lập tức bật dậy, loạng choạng* Chết rồi… chị có buổi họp với bên sản xuất…
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
*hoảng hốt, đỡ vai nàng lại* Chị đang sốt! Họp gì mà họp?!
Nàng gạt tay cô ra, không mạnh nhưng dứt khoát, chống tay đứng dậy, thân người nghiêng hẳn vào thành giường
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Không đi không được họ chờ chị báo cáo...
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
*trừng mắt* Chị nghĩ chị đi nổi à? Chị vừa ngất ra đấy!
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Chị nhớ rõ hết không sao
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Chị cố thêm chút nữa thôi là em khiêng chị về đấy *gằn giọng*
Download MangaToon APP on App Store and Google Play