Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Erotomania [AzuTime ┆Forsaken]

Chapter 1 [Meet]

NovelToon
✧༺♥༻✧
Two Time cảm thấy kinh tởm chính mình.
Không phải là thứ căm ghét thông thường, không phải ghét vì yếu đuối hay hèn nhát.
Mà là một nỗi rùng mình thấm từ trong xương tủy—vì nó đã dùng chính bàn tay này, chính con dao găm ấy, để kết thúc sinh mệnh của người mà nó từng yêu.
Azure.
Azure
Azure
“Em sẽ không bao giờ phản bội anh, đúng chứ?”
Giọng hắn ngày đó vẫn vang vọng bên tai nó, như một làn khói mỏng vương mãi chẳng chịu tan.
Azure
Azure
“Em là tất cả với anh.”
Azure
Azure
“Con dao này… là để bảo vệ em.”
Lời hắn, ánh mắt hắn, bàn tay hắn khi nắm lấy vai nó lần cuối – tất cả đều nhuốm máu khi lưỡi dao ghim vào lồng ngực hắn, lạnh buốt và dứt khoát như một định mệnh.
Nó đã giết hắn. Vì một mạng bổ sung. Vì một cơ hội sống sót trong cái thế giới mục ruỗng này.
Nó đã cầu nguyện. Như bao lần trước.
Two Time
Two Time
"The Spawn… xin hãy dẫn đường… xin hãy bảo vệ họ… và cho con trở về…”
The Spawn – ánh sáng duy nhất còn sót lại trong tâm trí rách nát của nó.
Bất chấp những lời nguyền rủa, bất chấp tiếng cười châm biếm từ những kẻ sống sót khác:
“Chúng mày vẫn tin vào thứ thần thánh rẻ tiền ấy à?”
“Đó chỉ là một cái tên – một lời dối trá được dựng nên bởi lũ sợ chết.”
Kệ đi. Kệ tất cả.
The Spawn đã ban cho nó nhiều thứ.
Một thân thể không dễ gục ngã.
Một con dao có thể đóng băng trái tim kẻ thù chỉ trong tích tắc.
Và quan trọng hơn cả, là niềm tin—dù mong manh—rằng nó không đơn độc.
Nhưng lần này… khác.
Khác lắm.
Khi nó nhìn vào danh sách người chơi. Khi cái tên hiện lên một cách trơ trẽn và ác nghiệt.
Azure.
Không phải mục tiêu. Mà là kẻ giết người. Là tay đao phủ trong vòng đấu lần này.
Two Time
Two Time
“Là anh sao…?”
Tim nó co lại, như bị ai bóp nghẹt.
Two Time
Two Time
“Anh vẫn còn sống?”
Hay đúng hơn… “Anh được hồi sinh, như em?”
Nhưng The Spawn đâu có làm thế…?
Không. Không đúng. Azure đã chết. Trong tay nó. Trong tay chính nó.
Vậy thì…
Kẻ đang mang khuôn mặt ấy là ai?
Một bản sao? Một trò đùa của số phận? Hay một hình phạt ngọt ngào mà The Spawn đã sắp đặt từ lâu?
Hai bàn tay nó run rẩy. Không phải vì sợ. Mà vì khao khát. Vì đau đớn. Vì một điều gì đó… đã không còn là tha thứ.
Two Time
Two Time
“Lần này… nếu anh lại đứng trước mặt em…”
Nó nhắm mắt lại, môi mấp máy, thì thầm như một lời khấn cầu – không gửi tới Spawn, mà gửi tới cái bóng đang lởn vởn trong tim nó.
Two Time
Two Time
“…liệu em có đủ can đảm để giết anh lần nữa?”
Hay sẽ chọn cái chết… để được chết dưới tay người mình từng yêu?
. . .
Đúng như nó dự đoán.
Hắn tìm đến nó trước.
Từ trong màn sương xám xịt của không gian hoang hoải, Azure bước ra, vóc dáng cao lớn, mái tóc dài buộc hờ, vẫn là dáng vẻ xưa cũ nhưng lại phảng phất một điều gì đó xa lạ.
Azure
Azure
“... Mới có mấy năm...”
Giọng hắn cất lên, khàn khàn như gió lùa qua những tàn tro chưa tắt.
Azure
Azure
“Mà ngươi đã cao lớn phết nhỉ?”
Đôi mắt tím không tròng nheo lại, nhìn xoáy vào hình dáng trước mặt như muốn dò tìm điều gì đó còn sót lại.
Azure
Azure
“Cái cánh đằng sau mày…”
Azure
Azure
“Tao không nhớ nó có ở đấy.”
Một chiếc cánh—sắc nhọn như dao, uốn cong như lưỡi liềm—vươn lên từ lưng nó, tựa một vết sẹo mọc ra thành hình hài.
Azure
Azure
“Nhưng dù sao… mày cũng chẳng bay được.”
Azure kết thúc, như thể đang đâm một nhát thật nhẹ vào chỗ từng là trái tim.
Two Time không đáp ngay.
Nó nghiêng đầu, chậm rãi như một chiếc đồng hồ gãy kim, để đôi mi dài đen rũ xuống che đi ánh nhìn.
Rồi ngẩng lên. Đôi mắt đen láy ánh lên thứ gì đó dịu dàng đến khó tin.
Không hẳn là yêu, cũng không còn là đau, mà là thứ gì đó ở giữa—thứ ánh nhìn của kẻ đã tha thứ quá lâu đến mức quên mất rằng mình từng bị tổn thương.
Nó mỉm cười.
Một nụ cười khiến Azure khựng lại, như thể ai đó vừa gọi tên hắn từ một nơi rất xa.
Two Time
Two Time
“Azure… Thật mừng… vì The Spawn đã hồi sinh lại anh.”
Giọng nó nhẹ như gió đêm.
Two Time
Two Time
“The Spawn là tất cả của chúng ta. Của hai chúng ta…”
Azure
Azure
“Im.”
Lời nó chưa kịp tàn, Azure đã cắt ngang, gằn giọng như muốn xé rách cả không gian.
Azure
Azure
“Im. Mau.”
Azure
Azure
“Mày bị tẩy não rồi. Mẹ kiếp. Chúng đã làm gì mày vậy…?”
Two Time
Two Time
“...Tẩy não?”
Two Time bật cười, một tiếng cười ngắn và khô, như một đứa trẻ nghe thấy một điều ngớ ngẩn.
Two Time
Two Time
“Không, không, Azure thân mến.”
Nó đưa một tay đặt nhẹ lên ngực, nơi tim từng đập vì một người.
Two Time
Two Time
“Đây là sự tin tưởng. Là trung thành tuyệt đối.”
Nó hơi nghiêng người về phía trước, giọng thì thầm như hát ru:
Two Time
Two Time
“Azure cũng được họ cứu mà. Azure… yêu em mà. The Spawn đã bảo em vậy.”
Một tia sáng mong manh lóe lên trong đôi mắt nó – như thể đang nhìn thấy hồi ức.
Two Time
Two Time
“Azure sẽ không giết em đâu.”
Và nó cười.
Một nụ cười ngờ nghệch, trẻ thơ, hệt như những ngày đầu khi nó tin rằng tình yêu là vĩnh cửu.
Nhưng Azure không cười.
Hắn chỉ đứng đó, lặng thinh, nhìn kẻ trước mặt như thể đang đối diện với một linh hồn méo mó của chính mình.
Không nói thêm một lời, Azure giơ tay.
Từ lòng bàn tay hắn, những xúc tu tím ngắt bò ra như những con rắn sống, dài, lạnh và nhớp nháp ánh sáng mờ.
Chúng trườn qua không khí, len lỏi như hơi thở của giận dữ.
Rồi nhanh như sét đánh, chúng siết lấy người nó—siết mạnh, siết đến mức xương cốt kêu răng rắc dưới lớp da lạnh ngắt.
Two Time không chống cự.
Nó không hoảng loạn, không kêu đau.
Chỉ lặng lẽ nhìn vào mắt hắn.
Hơi thở của Azure phả lên làn da nó, nóng và gắt.
Hắn kéo nó lại gần, thật gần, gần đến mức nó có thể ngửi thấy nỗi oán hận lẫn tình cảm chưa gọi tên được giằng xé nơi hắn.
Rồi—trong tiếng nén giận như tiếng thép chạm đá—hắn gằn:
Azure
Azure
"Tao. Không. Yêu. Mày."
Giây phút ấy, một tiếng rắc vang lên, không rõ là tiếng xương gãy, hay là thứ gì khác.
. . .
Khi Two Time mở mắt, nó đang nằm giữa sảnh chờ – the lobby.
Nơi quen thuộc, ánh sáng trắng, vô cảm, mọi thứ đều nguyên vẹn như chưa từng có máu đổ.
Nó ngồi dậy, run run chạm vào ngực mình. Không vết bầm. Không đau. Không có Azure.
Chỉ có chính nó.
Nó ngẩng đầu lên, bầu không khí yên lặng như giễu cợt.
Two Time
Two Time
"Azure… không yêu mình?"
Nó khẽ thì thầm, mắt mở lớn như một đứa trẻ vừa đánh rơi chiếc bánh đầu tiên trong đời.
Nhưng... nhưng The Spawn bảo…
Hắn yêu nó mà?
The Spawn không bao giờ nói dối.
The Spawn là ánh sáng, là cứu rỗi, là tất cả niềm tin của nó.
Two Time cắn môi, giọng nói vang lên nhỏ như làn khói:
Two Time
Two Time
"...Có lẽ… anh ấy yêu mình thật."
Two Time
Two Time
"Chỉ là… chưa nhớ ra thôi."
Two Time
Two Time
"Hoặc có lẽ… tình yêu cần thêm một chút máu để nảy mầm."
Nó cúi đầu, cười rất khẽ.
Rồi đứng dậy, vén tóc ra sau tai, thì thầm một lời cầu nguyện gửi tới The Spawn.
Nó vẫn còn một mạng.
Một cơ hội.
Và tình yêu… là thứ đôi khi cần thêm thời gian để chứng minh.
✧༺♥༻✧
One day I
One day I'll be like 007n7
Hội chứng ảo tưởng được yêu (tiếng Anh thường gọi là Erotomania, hay còn gọi là hội chứng Clérambault) là một rối loạn tâm thần hiếm gặp, trong đó một người tin tưởng một cách sai lệch và mạnh mẽ rằng ai đó đang yêu mình, mặc dù không hề có bằng chứng thực tế nào cho điều đó.
One day I
One day I'll be like 007n7
Nguyên nhân: Thường liên quan đến các rối loạn tâm thần khác như: tâm thần phân liệt, rối loạn hoang tưởng, rối loạn lưỡng cực. Căng thẳng, cô đơn kéo dài hoặc sang chấn tâm lý cũng có thể góp phần hình thành hội chứng.
One day I
One day I'll be like 007n7
Based on a true story
One day I
One day I'll be like 007n7

Chapter 2 [Hate]

NovelToon
✧༺♥༻✧
Azure ghét nó.
Một thứ căm ghét âm thầm, như lớp sương độc lặng lẽ len qua từng khe thở.
Không còn là giận dỗi, không còn là thất vọng—mà là ghê tởm, là kinh sợ đến rợn cả sống lưng.
Hắn ghét cái cách nó vẫn đứng đó, với ánh mắt đen như vực sâu không đáy, ngây ngô mà dịu dàng, như thể chưa từng có vết máu nhuộm trên tay.
Hắn ghét cái giọng nói thì thầm của nó, cứ lặp đi lặp lại ba từ:
Two Time
Two Time
"Em yêu anh."
Two Time
Two Time
"Em yêu anh."
Two Time
Two Time
"Em yêu anh."
Người yêu ư?
Nếu đó là tình yêu…
Vậy vì sao lưỡi dao mà hắn từng đặt vào tay nó—với tất cả lòng tin và tình cảm—lại là thứ nó dùng để xiên thẳng vào bụng hắn, không một chút do dự?
Vì một cái mạng thứ? Một phần thưởng tạm bợ trong trò chơi rối loạn này?
Azure từng nghĩ, có lẽ nó bị dụ dỗ.
Có lẽ nó bị ép buộc.
Có lẽ nó bị tẩy não bởi thứ giáo phái kỳ quái đó—The Spawn—một sinh thể giả thần đội lốt ánh sáng.
Và hắn đã thử.
Đã từng cố cứu nó ra khỏi mê lộ ấy.
Hắn đã nắm tay nó, ánh mắt van nài:
Azure
Azure
"Hãy nghe anh. The Spawn là dối trá. Anh ở đây. Tin anh đi."
Nhưng Two Time chỉ mỉm cười, dịu dàng đặt tay lên ngực, như đang thề nguyền trước một thứ gì thiêng liêng hơn cả sự thật:
Two Time
Two Time
"Em tin The Spawn. The Spawn đã cho em mạng sống. Cho em ánh sáng. Cho em anh."
Hắn lặng đi.
Khi đó, giữa cái khoảnh khắc mà thời gian như đông cứng lại, hắn biết…
Nó đã chọn.
Không phải chọn hắn—mà là chọn đức tin, chọn con đường khác, chọn một thế giới mà hắn không thuộc về.
Từ khoảnh khắc ấy, Azure bắt đầu chết đi từng chút.
Tình yêu trở thành nỗi ám ảnh.
Ký ức trở thành nhà giam.
Mỗi lần nhớ lại, hắn chỉ thấy máu—máu trên tay nó, và sự phản bội trong mắt nó.
Và rồi, hắn thôi không cố nữa.
Không còn giằng co, không còn cứu rỗi.
Hắn chỉ còn lại một quyết định: rời đi.
Nếu nó vẫn còn tin rằng họ là “người yêu”…
Nếu nó vẫn tin rằng hắn sẽ tha thứ…
Thì đó là vấn đề của riêng nó.
Hắn không còn muốn chữa lành.
Hắn không còn muốn giải thích.
Hắn không còn muốn nhìn thấy nó nữa.
Với hắn, thứ gọi là tình yêu kia đã chết.
Không phải trong một trận chiến ồn ào, mà chết như ngọn lửa tắt lịm trong lồng ngực lạnh giá.
Giờ đây, trong lòng Azure chỉ còn một tấm bia mộ vô hình.
Trên đó, khắc dòng chữ lạnh tanh:
"Two Time — người yêu cũ. Kẻ phản bội. Kẻ thù."
Và hắn quay lưng, bước đi.
Không ngoảnh lại.
Không một lời.
Chỉ có gió thổi qua vai, mang theo mùi tro tàn của một tình yêu bị thiêu rụi.
. . .
Two Time
Two Time
“Ôi… The Spawn… The Spawn…!”
Two Time run rẩy quỳ rạp xuống trước một chiếc bàn gỗ thô sơ — thứ được nó trân trọng gọi là "bàn thờ".
Tấm vải đen che phủ trên mặt bàn đã cũ sờn, nhưng chính giữa vẫn có một biểu tượng lạ lùng được vẽ bằng máu khô.
Từng ngón tay đan siết lấy nhau, nó chắp tay thành kính, đầu cúi sát xuống nền đất lạnh.
Đôi vai gầy run nhẹ. Không phải vì lạnh.
Mà là vì sự hân hoan tuyệt đối đang dâng lên trong lồng ngực — một thứ hạnh phúc méo mó, quái đản, nhưng với nó lại thánh khiết đến nghẹn thở.
Two Time
Two Time
“The Spawn…! Xin hãy chỉ dẫn cho con… Chỉ cho con cách để tình yêu của con được trọn vẹn hơn… mạnh mẽ hơn… sâu sắc hơn… Và… Azure thân mến… người mà ngài đã ban cho con…”
Giọng nó khẽ khàng, mềm mại như tiếng ru giữa đêm mưa, nhưng lại vang vọng một sự mê muội không lối thoát.
Nó đang nói chuyện với một thực thể không lời.
Nó đang nghe thấy những điều chưa từng được nói ra.
Nó đang tin vào một điều gì đó vượt ngoài lý trí con người.
Two Time ngẩng đầu lên. Đôi mắt đen lay láy của nó long lanh như gương nước.
Trong đáy mắt ấy, không phải ánh sáng, mà là ảo ảnh. Một ảo ảnh ngọt ngào mà đau đớn.
Two Time
Two Time
"The Spawn đã cho tôi Azure..."
Two Time
Two Time
"Ngài đã ban anh ấy cho tôi, như một món quà thần thánh, một biểu tượng của tình yêu thiêng liêng..."
Nó tự nhủ như thế, từng ngày, từng đêm.
Two Time
Two Time
“…Cứ đâm Azure thêm vài lần… là anh ấy sẽ yêu con nhiều hơn, đúng không…?”
Câu hỏi ấy vang lên, ngây thơ như tiếng của một đứa trẻ lạc lối.
Một đứa trẻ được nuôi lớn trong bóng tối, chỉ biết cầu xin và làm theo.
Two Time
Two Time
"The Spawn đã nói với con như vậy... Ngài bảo rằng: tình yêu cần được tôi luyện bằng máu, bằng sự hiến tế, bằng sự chịu đựng... ...Và Azure là kẻ được chọn."
Two Time mỉm cười. Một nụ cười dịu dàng và kỳ quái, méo mó như ánh trăng soi qua kính vỡ.
Nó siết chặt hai bàn tay, ép mạnh lên ngực mình như thể trái tim sắp vỡ ra vì hạnh phúc.
Two Time
Two Time
“Con cảm tạ ngài… Cảm tạ vì món quà tuyệt vời của ngài… Vì lời chỉ dẫn đầy yêu thương của ngài… Vì Azure, vì những nhát dao, vì những tiếng rên rỉ, vì ánh mắt hoảng sợ… Con biết… Tất cả là yêu thương.”
Nó hôn lên biểu tượng của The Spawn một cách đầy tôn kính.
Căn phòng tối hẳn lại, chỉ còn ánh nến lập lòe như mắt quỷ.
Và rồi, nó đứng dậy, với đôi tay run rẩy nhưng đầy quyết tâm, ánh mắt lấp lánh như một kẻ tử vì đạo.
Nó siết lấy con dao găm — con dao cũ kỹ, từng dính máu, từng đâm vào Azure, từng khiến tim nó rộn ràng khi cảm nhận được hơi ấm của anh thấm vào lưỡi thép.
Nó thì thầm:
Two Time
Two Time
"Đợi em nhé, Azure thân mến... Em sẽ lại chứng minh tình yêu của mình... Bằng tất cả sự vâng lời."
Chưa kịp nói hết câu, một giọng nói vang lên trong đầu nó—vội vã, hốt hoảng, như tiếng gọi từ một vực thẳm xa xôi nào đó.
“TWO TIME!”
Nó khựng lại.
“Tỉnh dậy đi! Làm ơn đấy!”
Tiếng van nài vang vọng, sắc bén như dao cắt qua lớp sương mù trong tâm trí nó. Two Time bối rối. Đầu nó như bị xé toạc ra.
“Đừng hành hạ Azure nữa!!!”
Two Time
Two Time
“Cái… gì…?”
Nó lẩm bẩm, quay đầu nhìn về phía chiếc gương đặt ở góc phòng.
Và rồi… tim nó lỡ một nhịp.
Trong gương không phản chiếu chính nó — không phải cái bóng đang đứng cầm dao, mắt đượm say mê.
Mà là một Two Time khác.
Một Two Time đang quỳ rạp xuống, tay chắp lại, gương mặt méo mó bởi nỗi đau, bởi sự bất lực, bởi một tình yêu không thể cứu vãn.
Two Time???
Two Time???
“TWO TIME!”
Two Time???
Two Time???
“Làm ơn! Xin mày!”
Two Time???
Two Time???
“Đừng làm vậy… Azure… Azure…!!”
Two Time???
Two Time???
“Nightshade của ta...”
Rầm!
Nó cầm ghế, điên cuồng ném thẳng vào tấm gương. Mảnh vỡ văng tung tóe, phản chiếu hàng trăm mảnh vỡ trong tâm hồn nó.
Một mảnh thủy tinh rơi bên chân. Trong đó vẫn còn in hình một Two Time khác đang khóc nấc.
Two Time gục xuống, ôm đầu, rên rỉ như một con thú bị thương.
Two Time
Two Time
“KHÔNG! KHÔNG..! Không được tự trách... không được mềm lòng… Mình làm điều này vì The Spawn… Vì The Spawn…!”
Nó gào lên, như để át đi tiếng khóc trong gương.
Bàn tay bấu chặt lấy mái tóc rối bời, móng tay cắm vào da đầu đến rướm máu.
Đôi mắt đỏ hoe, giãn ra vì sợ hãi. Nhưng không phải sợ Azure—mà là sợ chính mình.
Two Time
Two Time
“The Spawn nói… Azure sẽ yêu mình… nếu mình chứng minh được lòng trung thành...”
Two Time
Two Time
“The Spawn không bao giờ sai… phải không...?”
Two Time
Two Time
“Phải không...?”
Một làn khói mờ mịt như chảy ra từ khe nứt trong tâm trí.
Lý trí đang rời rã từng mảnh. Thực và ảo đang hòa làm một.
Trong góc phòng, nơi mảnh gương vỡ nằm im lìm… ánh mắt của kẻ trong gương vẫn đang nhìn nó — tha thiết, đau đớn và khẩn khoản…
✧༺♥༻✧
One day I
One day I'll be like 007n7
♥︎

Chapter 3 [Delusion]

NovelToon
✧༺♥༻✧
Đêm đó, Two Time mơ một giấc mơ lạ kỳ.
Nhưng lạ… không đáng sợ.
Mà đẹp. Rất đẹp. Đẹp đến nao lòng.
Nó thấy mình đứng giữa một cánh đồng hoa Nightshade ngập sắc tím rực rỡ, trải dài vô tận như chạm đến tận chân trời.
Mùi hương hoa thoang thoảng, dịu dàng len vào tâm trí nó, làm dịu đi mọi tiếng gào rú thường ngày trong đầu.
Gió thổi nhè nhẹ. Trên nền trời, ánh sáng xanh mờ như đang hát ru.
Và rồi hắn xuất hiện — Azure.
Không phải Azure lạnh lùng, dữ dội của những cuộc chạm trán, không phải Azure căm ghét nó đến tận xương tủy.
Mà là một Azure khác. Nhẹ nhàng. Dịu dàng.
Đẹp đẽ như bước ra từ lời nguyện cầu mà nó lặp đi lặp lại hàng đêm.
Hắn mặc một chiếc áo choàng dài, màu trắng có hoa văn tím, đôi mắt tím nheo lại vì nắng, mang theo một nụ cười ấm áp mà nó chưa từng thấy ngoài đời thực.
Mái tóc nhẹ bay, và... hắn tiến lại gần, đưa tay ra.
Bàn tay ấy chạm vào tay nó.
Mềm mại. Ấm nóng. Thực đến kỳ lạ.
Azure nắm lấy tay nó, nắn nhẹ các đốt ngón tay nhỏ của nó như thể nâng niu một cánh hoa mong manh.
Hắn cúi đầu, thì thầm những lời đơn giản, nhưng ngọt ngào đến tan chảy:
Azure???
Azure???
“Anh yêu em.”
Azure???
Azure???
“Yêu em rất nhiều.”
Azure???
Azure???
“Anh và em… là đôi Nightshade xinh đẹp nhất.”
Giọng hắn nghe có chút ngây thơ, như một đứa trẻ đang lặp lại điều gì đó được ai đó dạy từ trước.
Nhưng không sao cả. Two Time không quan tâm.
Dù là thật hay không, dù có mang chút gì đó giả tạo, nó vẫn cảm thấy hạnh phúc, một thứ hạnh phúc hiếm hoi và thuần khiết chưa từng hiện diện trong đời nó.
Nó bật cười khẽ trong mơ, nghiêng đầu dựa vào vai hắn.
Cánh hoa Nightshade xoay xoay trong gió, như đang chúc phúc cho đôi tình nhân mộng tưởng.
Khi tỉnh dậy, trời vẫn còn tờ mờ sáng.
Mắt nó mở ra, vẫn còn nhòe lệ vì xúc động.
Tim nó đập nhanh, như thể Azure vẫn còn đang bên cạnh, nắm tay nó.
Nó đưa tay lên ngực, cảm nhận dư âm của hơi ấm kia vẫn chưa tan biến.
Và rồi... nó mỉm cười. Một nụ cười mê man.
Two Time
Two Time
“Cảm tạ The Spawn... The Spawn yêu quý của con…”
Nó thì thầm, đôi tay chắp lại trong bóng tối của căn phòng nhỏ, nơi chiếc bàn thờ do chính nó tạo ra vẫn còn đang tỏa sáng lập lòe bởi ánh nến.
Two Time
Two Time
“Cảm tạ ngài… vì đã cho con một giấc mơ nhiệm màu đến vậy…”
Two Time
Two Time
“Giấc mơ mà trong đó… Azure yêu con.”
Nó quỳ xuống, rạp trán xuống nền đất, đôi vai run lên vì cảm xúc dâng trào.
Một phần trong nó biết đó chỉ là mơ.
Nhưng phần còn lại… phần vẫn tin vào những lời thì thầm từ The Spawn... vẫn ôm ấp giấc mộng đó như thể đó là sự thật hiển nhiên.
Và thế là, nó bắt đầu nguyện cầu nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Để được mơ lại giấc mơ ấy.
Để Azure lại yêu nó, dù chỉ là trong những cánh đồng Nightshade không tồn tại.
. . .
007n7
007n7
“Two… cậu ổn không?”
Giọng nói vang lên nhẹ như một làn gió lướt ngang gò má.
Trong không gian hậu chiến nồng mùi khét của thuốc súng và tro bụi, giọng em vang lên như một đóa hoa dại nở giữa đống đổ nát.
Không ai để ý đến tiếng em, trừ nó.
Hai tay nó đang tự băng lại vết thương dài ngoằn ngoèo trên cánh tay.
Vết kiếm của 1x1x1x1 chém ngang, sâu đến nỗi xuyên qua cả lớp áo giáp mềm bên trong.
Elliot đã vội vã chạy theo lời cầu cứu từ Guest 1337, nên nó phải tự xử lý vết thương bằng một medkit cũ mà ai đó quên không ném đi.
Nó ngồi dưới một góc khuất của bức tường gãy, ánh sáng từ ánh hoàng hôn rọi xiên qua mái vòm đổ nát, chiếu lên mái tóc rối tung đầy bụi của nó.
Mỗi động tác băng bó đều run rẩy, nhưng đôi mắt thì vẫn sáng rực — sáng như một người điên đang tin vào một phép màu vô hình.
Ngồi bên cạnh, 007n7 — kẻ mà từ lâu không còn là chiến binh.
Em là một hacker, từng nổi danh trong các cuộc tấn công hệ thống, giờ đây không còn hack nữa.
Mái tóc dài màu nâu sẫm chảy xuống như dòng suối ngọt, vắt hờ qua vai.
Đôi sừng nhỏ nhô ra từ trán, ẩn sau tóc, như hai nhánh gai âm thầm cố che đi tuổi trẻ từng ngạo nghễ.
Em không giỏi chiến đấu, cũng chẳng có chiêu thức ấn tượng, nhưng em luôn ở lại.
Ở lại, vì một điều gì đó mà em không thể nói thành lời.
Ánh mắt em quét qua bàn tay đẫm máu của nó, rồi dừng lại ở gương mặt — gương mặt vẫn đang nở một nụ cười ngốc nghếch, chẳng ăn nhập với máu chảy thành dòng.
007n7
007n7
“Two, cậu… thật sự không sao chứ?”
Nó ngước nhìn em, đôi mắt đen tròn long lanh như gương nước.
Một thoáng mê dại hiện lên trong mắt nó, khiến em cảm thấy như đang đối diện với một kẻ mộng du lạc giữa chiến trường.
Two Time
Two Time
“Không sao đâu mà, 007n7 thân mến!”
Two Time
Two Time
“Tớ ổn lắm! Không có gì đáng lo cả! Cậu biết không, The Spawn vẫn đang bảo vệ tớ đấy!”
Nó cười. Cười rất dịu dàng. Rất nhẹ. Nhưng cũng rất sai. Sai đến nỗi khiến tim em thắt lại.
007n7
007n7
“The Spawn…?”
Em lặp lại, như đang kiểm tra xem mình có nghe nhầm không.
Two Time
Two Time
“Đúng rồi!”
Two Time
Two Time
“The Spawn đã thì thầm với tớ… rằng tớ cần phải sống. Tớ cần tiếp tục chiến đấu. Tớ là tình yêu được ban tặng cho Azure. Mỗi vết thương này… là một dấu ấn… một bằng chứng tớ thuộc về anh ấy.”
Em không thể nói gì trong vài giây.
Đôi môi mấp máy như muốn thốt lên hàng ngàn điều, nhưng tất cả đều tắc nghẹn nơi cuống họng.
Em cúi đầu, giấu ánh mắt sau hàng mi dày.
007n7
007n7
“Nhưng cậu… đang đau mà.”
Two Time
Two Time
“Ừ. Đau một chút thôi.”
Nó cười híp mắt, rồi nhìn vết máu thấm đẫm miếng gạc.
Two Time
Two Time
“Nhưng cậu biết không, 007n7, đau vì tình yêu… là ngọt ngào lắm.”
Em siết chặt hai tay vào nhau, như thể nếu không làm vậy, em sẽ run rẩy đến mức bật khóc.
007n7
007n7
“Tình yêu không phải thế này, Two…”
007n7
007n7
“Không phải là cứ đâm vào killer mà cậu gọi là Azure, cứ bị thương rồi mỉm cười...”
Two Time
Two Time
“Không, không đâu.”
Nó ngắt lời, nhưng không hề giận. Chỉ là nụ cười trở nên xa lạ hơn, ngây dại hơn.
Two Time
Two Time
“The Spawn đã dạy tớ. Nếu tớ cứ tiếp tục… nếu tớ đâm Azure thêm vài lần nữa, anh ấy sẽ yêu tớ thật lòng.”
Lời ấy như một nhát dao đâm vào ngực em.
007n7
007n7
“Cậu… cậu nghe được câu đó từ đâu?”
Two Time
Two Time
“Trong giấc mơ. Và cả lúc tớ cầu nguyện. The Spawn đã nói. Rằng tình yêu thật sự cần sự hy sinh. Cần máu. Và nếu Azure giận… cũng không sao. Anh ấy sẽ hiểu. Sau cùng… anh ấy là người được chọn mà.”
007n7
007n7
“Không. Two, The Spawn không có thật! Cậu đang bị…”
Nhưng nó chỉ nhìn em.
Nhìn như thể em là kẻ ngốc nghếch không hiểu chuyện, là kẻ đang báng bổ một vị thần mà nó tôn thờ.
Two Time
Two Time
“Em không cần hiểu đâu, 007n7 thân mến. Em chỉ cần đưa medkit cho tớ thôi. Như mọi lần. Cảm ơn em nhé…”
Một lần nữa, nó cúi đầu, đôi mi cụp xuống như đang rơi vào một bài thánh ca vô thanh nào đó.
Còn em, em đứng đó, nhìn nó băng vết thương bằng đôi tay run rẩy — rồi lặng lẽ quay đi, không biết mình nên khóc, nên cầu xin, hay nên chạy thật xa khỏi tất cả những gì đang sai lệch đến mức rùng rợn.
Em thì thầm, rất nhỏ, như một lời cầu nguyện lạc lõng trong hoang mạc:
007n7
007n7
“Cầu mong một ngày nào đó… cậu tỉnh lại…”
✧༺♥༻✧
One day I
One day I'll be like 007n7
Hihi
One day I
One day I'll be like 007n7
Bùm
One day I
One day I'll be like 007n7
Haha
One day I
One day I'll be like 007n7
Bùm

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play