[Sanrin/SanzuxRindou] Ghét Rồi Yêu Thôi
lệch nhịp
Trường Cao Trung Tokyo – nơi tập trung những học sinh xuất sắc bậc nhất thủ đô, không chỉ nổi bật bởi thành tích học tập mà còn là sân khấu cho vô số câu chuyện chưa từng kể. Trong những dãy hành lang dài hun hút, nơi ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ tạo thành từng vệt sáng dịu dàng, có những bí mật đang chờ được hé lộ. Tình bạn, ganh đua, thù ghét và cả những rung động đầu đời – tất cả đều bắt đầu từ đây, giữa những ngày tháng học trò tưởng như bình lặng nhưng lại ẩn chứa bao điều bất ngờ…
và không ai trong trường lại không biết đến danh tiếng của nhị nam thần của trường
Rindou Haitani – Hội trưởng hội học sinh, học bá kiêm hotboy đình đám của khối 11. Với mái tóc dài lòa xòa đầy phong cách, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy cuốn hút, Rindou luôn khiến người khác phải ngoái nhìn mỗi khi xuất hiện. Thành tích học tập gần như hoàn hảo, tài ăn nói sắc sảo cùng khả năng lãnh đạo thiên bẩm khiến cậu trở thành hình mẫu lý tưởng trong mắt giáo viên lẫn học sinh toàn trường.
Tuy mang vẻ ngoài điềm tĩnh, có phần xa cách, nhưng Rindou lại sở hữu một nội tâm sâu sắc và tinh tế. Cậu không dễ gần, nhưng một khi đã thân thiết, Rindou là người cực kỳ quan tâm và âm thầm bảo vệ những người mình trân trọng. Dưới lớp vỏ "học bá lạnh lùng", là một chàng trai thông minh, thấu hiểu và đôi khi... cũng rất ngông cuồng khi bị chọc giận.
Haruchiyo Sanzu – nam thần bất kham của Cao trung Tokyo, kẻ đứng trên mọi luật lệ học đường. Với mái tóc hồng nhạt rối tung chẳng bao giờ chịu chải chuốt, ánh mắt nửa điên nửa tỉnh và nụ cười nửa miệt thị nửa mê hoặc, Sanzu không chỉ là trùm trường mà còn là truyền thuyết sống khiến thầy cô đau đầu, học sinh dè chừng.
Không ai biết vì sao cậu lại chọn Cao trung Tokyo – nơi học sinh chăm ngoan và kỷ luật hàng đầu thành phố – để làm bãi đáp cho những trò quậy phá của mình. Nhưng kể từ ngày cậu đặt chân đến, hành lang không còn yên tĩnh, bảng nội quy bị xé nát, và mọi trận ẩu đả đều mang bóng dáng của cái tên Sanzu.
Đằng sau vẻ ngoài bất cần đó là một quá khứ đầy vết nứt và một lý do khiến cậu luôn tự đặt mình ngoài vòng kiểm soát. Sanzu không tìm kiếm bạn bè, càng không tin vào tình yêu – cho đến khi định mệnh đưa một người hoàn toàn trái ngược với cậu bước vào cuộc đời cậu, như một lời thách thức từ số phận.
Ngay từ lần đầu chạm mặt trong lớp 11A, Haruchiyo Sanzu và Rindou đã biết họ sẽ không ưa gì nhau.
Với Sanzu, cậu ghét cái cách Rindou luôn ngồi thẳng lưng, khoanh tay nghe giảng như một con rô-bốt được lập trình để sống đúng quy tắc. Ghét cái ánh mắt lạnh tanh của cậu ta mỗi lần nhìn mình như thể đang soi một vết bẩn trên kính. Và nhất là, Sanzu không chịu nổi cái kiểu Rindou không bao giờ phản ứng, dù cậu có cố tình gây hấn, nói móc hay tạo ra bao nhiêu trò rối loạn trong lớp. Với Sanzu, người như Rindou – sạch sẽ, kỷ luật, yên lặng – là thứ ngột ngạt nhất trên đời.
Còn với Rindou, sự tồn tại của Sanzu là… phiền nhiễu. Ồn ào, hỗn loạn, tùy tiện, và đặc biệt là… mất trật tự. Cậu ghét nhất cái kiểu Sanzu đá ghế sau khi vào lớp muộn, vừa nhai kẹo vừa huýt sáo trong giờ học, hoặc vô tư ngủ gục trong khi giáo viên đang giảng. Nhưng điều khiến Rindou thực sự bực nhất… là ánh mắt đó – ánh mắt như thể Sanzu nhìn thấu cậu, nhìn xuyên qua lớp vỏ lạnh lùng mà cậu cố dựng lên. Và Rindou ghét bị nhìn thấy.
Với người ngoài, cả hai chỉ đơn giản là không hợp. Nhưng với chính họ, sự ghét bỏ ấy lại mang theo một thứ cảm xúc khác – sâu hơn, phức tạp hơn, và nguy hiểm hơn nhiều.
Sáng sớm, sân trường Cao trung Tokyo còn chưa đông hẳn. Mặt trời mới nhô lên khỏi những dãy nhà cao tầng, nắng còn mỏng và dịu như lụa. Gió thổi nhẹ làm tà áo đồng phục khẽ bay, lật những trang sách của học sinh ngồi chờ trước cổng.
Tiếng động cơ trầm thấp vang lên phá vỡ sự yên ắng. Chiếc xe hơi màu đen bóng loáng lướt tới, dừng lại trước cổng trường một cách dứt khoát nhưng không ồn ào. Đó là loại xe sang mà học sinh bình thường chỉ dám nhìn qua kính showroom. Cửa xe mở ra chậm rãi, để lộ Ran Haitani – mái tóc dài màu tím nhạt buộc lỏng sau gáy, nụ cười nửa miệng mang chất giễu cợt quen thuộc. Hắn chẳng cần làm gì, chỉ ngồi đó cũng đủ khiến vài nữ sinh đỏ mặt quay đi.
Từ ghế sau bước ra là Rindou. Mái tóc màu tro xanh được chải gọn gàng, đồng phục không nếp nhăn, tai nghe đeo hờ trên cổ. Cậu chẳng nói gì, cũng chẳng chào ai, chỉ gật nhẹ với anh trai trước khi đóng cửa lại.
Ran kéo kính xe xuống, nheo mắt nhìn em trai một lúc rồi buông một câu, giọng lười biếng:
Ran Haitani
Rindou này , nhớ là đừng gây hấn với tên đầu hồng đó nữa nhé
Rindou không đáp, cũng chẳng cười. Cậu bước vào cổng trường như thể chẳng hề tồn tại khái niệm “giao tiếp buổi sáng” trong từ điển sống của mình. Nhưng đâu đó trong mắt cậu, vừa vụt qua một tia khó chịu rất khẽ – như thể ai đó đã hiện diện trong suy nghĩ của cậu từ rất sớm, dù cậu không hề muốn.
Lớp 11A buổi sáng hôm đó yên tĩnh đến lạ. Khi cửa sổ còn đọng sương mỏng, bàn ghế vẫn chưa đầy đủ hơi người. Và thật khó tin, Haruchiyo Sanzu – kẻ thường xuyên đến muộn sau chuông báo tiết đầu – lại đang ngồi gác chân trên ghế, nhai kẹo cao su, mắt dán vào chiếc cửa lớp mở hé.
Không ai biết vì sao hôm nay cậu đến sớm. Cũng chẳng ai hỏi. Có lẽ vì vẻ mặt quá rảnh rỗi nhưng cũng quá tập trung của cậu khiến cả lớp… ngại. Hoặc là vì họ quen với việc Sanzu làm gì cũng không theo logic thông thường.
Tiếng giày vang lên ở hành lang
Haruchiyo Sanzu
/ nhếch môi /
Ngay khi bóng dáng Rindou bước vào, với mái tóc tro xanh gọn gàng và gương mặt không-cảm-xúc đặc trưng, Sanzu đập tay xuống bàn, đứng phắt dậy như thể vai chính vừa xuất hiện.
Haruchiyo Sanzu
ồ~ hôm nay được anh trai đưa đi học cơ đấy~
Giọng cậu vang lên đủ lớn để cả lớp nghe thấy, kéo theo vài ánh mắt tò mò
Haruchiyo Sanzu
Xe sang thật nha Rindou , mày tính đi học hay đi họp báo?
Rindou liếc Sanzu một cái, hờ hững như đang nhìn một con mèo lạc đường kêu ồn dưới mái hiên.
Rindou Haitani
chuyện của tôi.
Cậu đáp gọn, rồi lướt qua bàn cậu, định ngồi vào chỗ cạnh cửa sổ – chỗ ngồi cố định của cậu từ đầu năm.
Haruchiyo Sanzu
Anh em thân thiết ghê. Có cần tao đặt lịch đưa mày về chiều nay luôn không? Tao chạy xe máy thôi, không sang như xe hơi đâu, nhưng... đủ để gió thổi bay nếp tóc mày đấy.
Rindou dừng bước. Trong một giây, Sanzu tưởng cậu ta sẽ bật lại. Nhưng không. Rindou chỉ quay sang, ánh mắt lạnh đến mức có thể làm đông đá cả không khí giữa tiết trời tháng mười.
Rindou Haitani
Mày nên quan tâm đến mấy bài kiểm tra đang nợ trước khi chơi trò để ý đến ai đưa ai đi học
Sanzu cười khẩy, không bị lay động.
Haruchiyo Sanzu
Ồ, quan tâm rồi đó. Quan tâm đến mày.
Không ai nói gì. Không khí giữa hai người đặc lại, căng như dây đàn. Rồi Rindou xoay người, ngồi xuống, đeo tai nghe lên và không nói thêm lời nào. Nhưng đôi tai ửng đỏ rất nhẹ của cậu thì không giấu được – ít nhất là khỏi mắt Sanzu.
Sanzu thở ra một tiếng, nửa cười nửa ngẫm nghĩ, rồi ngồi xuống ghế.
Haruchiyo Sanzu
* hôm nay đến sớm quả thật không tệ * / mỉm cười /
Tiết Toán buổi sáng trôi qua trong không khí yên ắng đặc trưng của lớp học đầu ngày. Cô giáo giảng bài đều đều, bảng đen lấm lem phấn trắng, tiếng bút lạch cạch ghi chép xen lẫn tiếng thở dài mệt mỏi của vài học sinh.
Rindou ngồi thẳng lưng bên cạnh cửa sổ, tập trung ghi bài. Ánh nắng nhẹ xuyên qua cửa kính chiếu lên mái tóc màu tro xanh, khiến cậu trông như một bức tranh tĩnh lặng không thể động đậy.
Bên cạnh, Sanzu thì ngược lại hoàn toàn. Cậu khẽ liếc sang Rindou với ánh mắt nửa nghịch ngợm, nửa thích thú. Tiếng kẹo cao su nhai đều đặn như nhịp trống đánh dấu từng giây trôi qua.
Không thể nhịn được, Sanzu nghiêng người, thò tay xuống dưới bàn, lấy ra một mẩu giấy nhỏ, rồi tinh nghịch đặt lên bàn Rindou.
Rindou nhìn thấy, cau mày, nhưng vẫn giữ yên lặng. Cậu không mở ra ngay mà chỉ liếc trộm Sanzu một cái.
Khi cô giáo quay mặt đi, Rindou nhẹ nhàng mở mẫu giấy :
Haruchiyo Sanzu
" Nếu tập trung kiểu đó , tao chắc mày sẽ làm cả lớp phát sốt "
Chẳng trả lời, Rindou đặt lại mẩu giấy. Sanzu cười khẩy, tiếp tục cố tình làm động tác vẽ nguệch ngoạc trên tập, rồi lại ngó nghiêng sang cạnh bàn Rindou.
Lần này, mẩu giấy mới trượt qua:
Haruchiyo Sanzu
" nhìn mày chăm chỉ như vậy , tao chỉ muốn nổi loạn "
Rindou không thèm nhìn, chỉ trả lời một cách thờ ơ:
Rindou Haitani
" vậy thì khỏi nổi loạn cho tao yên "
Sanzu giả vờ làm bộ ngạc nhiên, rồi thì thầm:
Haruchiyo Sanzu
điên vì ai đó ngồi bên cạnh là chuyện bình thường thôi
Bầu không khí trong lớp như nặng nề hơn một chút, không phải vì cô giáo, mà bởi vì khoảng cách giữa hai người cứ rút ngắn dần. Rindou khẽ quay sang, ánh mắt không còn lạnh lùng tuyệt đối, mà có chút ngập ngừng.
Tiếng chuông vang lên kết thúc tiết học. Sanzu đứng dậy, cười nhẹ:
Haruchiyo Sanzu
mai lại ngồi cạnh nha , Rindou
Cậu bước ra ngoài lớp với dáng điệu lười biếng thường ngày, tay đút túi, huýt sáo khe khẽ. Nhưng không ai thấy, phía sau nụ cười nhếch môi ấy… là một chút cảm giác tim đập nhanh mà chính cậu cũng chẳng kịp nhận ra.
Haruchiyo Sanzu
* chết tiệt thật , đừng có nói là mình thích nó thật rồi đấy nhé *
Cạnh trăng
Sáng thứ Ba.
Sân trường Cao trung Tokyo vẫn nhộn nhịp như mọi ngày. Học sinh túa vào cổng như nước chảy, tiếng giày đạp lên nền đá, tiếng gọi nhau rôm rả. Những nhóm bạn quen thuộc tụ lại dưới bóng cây, cạnh canteen, ở hành lang, nơi nào cũng có tiếng cười xen lẫn sự mệt mỏi của đầu tuần.
Nhưng ở tầng ba, lớp 11A, một người lại đã có mặt từ trước cả giờ vào học.
Sanzu Haruchiyo – tóc hồng lộn xộn buộc lỏng, ngồi vắt chân lên bàn sau cùng, tay kẹp điếu thuốc chưa châm, miệng nhai kẹo cao su, ánh mắt dõi ra ngoài cửa sổ.
kokonoi hajime
Tới sớm làm gì vậy , Sanzu
kokonoi hajime
Kokonoi Hajime hỏi khi bước vào, mang theo mùi cà phê latte quen thuộc.
Haruchiyo Sanzu
thích thôi / nhún vai /
Sanzu nhún vai, chẳng thèm giấu lý do.
kokonoi hajime
Tưởng mày ghét cái lớp này
Haruchiyo Sanzu
Ghét thật. Nhưng có thứ đang làm lớp này thú vị hơn.
kokonoi hajime
/ nhướn mài / rồi , tao không hỏi nữa
Ngay lúc đó, tiếng chuông báo hiệu học sinh có thể vào lớp vang lên. Học sinh bắt đầu lác đác bước vào. Sanzu chỉnh lại bàn ghế – một việc chưa từng thấy ở tên quậy phá số một trường này. Nhưng hôm nay khác. Hôm nay, Rindou Haitani sẽ lại ngồi cạnh cậu.
Và Sanzu – trùm trường, tay đấm máu lạnh, kẻ từng khiến ba thầy giáo nghỉ việc vì “quá áp lực” – lại thấy mình hơi… lóng ngóng.
Rindou bước vào lớp với dáng đi quen thuộc: tai nghe đeo hờ trên cổ, áo khoác đồng phục buộc ngang hông, mắt lim dim như chưa tỉnh ngủ. Nhưng thật ra cậu tỉnh – tỉnh đến từng tế bào.
Ngay từ tối qua, cái tên Sanzu đã quấy rầy trong đầu cậu không ngừng.
Mỗi lần nhắm mắt, lại hiện lên cái nụ cười nhếch mép, ánh mắt màu xanh nhạt lấp lánh như nước ngầm, và cái cách cậu ta nói “Mai lại ngồi cạnh nha, Haitani” như một lời tuyên bố chứ không phải xin phép.
Và giờ, đúng như dự đoán – Sanzu đã có mặt. Còn kê bàn sát hơn hôm qua.
Rindou đứng yên trước chỗ ngồi trong ba giây. Đủ để tự hỏi: nếu mình ngồi xuống, nghĩa là chấp nhận trò đùa này tiếp tục… đúng không?
Rồi cậu ngồi. Không nói gì. Không nhìn.
Sanzu nhếch mép cười, tự thưởng cho mình một điểm.
Haruchiyo Sanzu
chào buổi sáng~
Rindou Haitani
..chán sống à..?
Haruchiyo Sanzu
có thể , nhưng hôm nay thấy đời đáng yêu lắm
Rindou thở dài, rút tập ra, mở sách Toán. Cậu mặc kệ. Hay đúng hơn là… giả vờ mặc kệ.
Sanzu chống cằm, nghiêng người sát lại, giọng nhỏ vừa đủ hai người nghe:
Haruchiyo Sanzu
mày biết hôm qua tao không ngủ được không?
Rindou Haitani
tao trông như người quan tâm chuyện đó à?
Haruchiyo Sanzu
Không, nhưng tôi nói để cậu biết tôi đang suy nghĩ nghiêm túc.
Rindou Haitani
...suy nghĩ gì?
Haruchiyo Sanzu
…Có nên rủ cậu đi ăn trưa không.
Rindou suýt làm rơi bút. Cậu quay sang nhìn Sanzu như thể tên này vừa nói “Tôi là người ngoài hành tinh.”
Sanzu phá lên cười, bịt miệng lại ngay khi cô giáo bước vào.
giáo viên chủ nhiệm : chào lớp , mở bài hôm qua ra nhé
Không ai biết, trong khi cô giảng Toán về hệ phương trình, thì Sanzu lại đang... tính bài toán riêng của mình.
Trong lúc mọi người chép bài, Sanzu vẫn vẽ ngoáy vào vở: một hình trái tim – rồi gạch chéo, sau đó lại vẽ một cái tai nghe, một mái tóc rũ che nửa mặt. Có ai đó trong đầu cậu đang chiếm không gian nhiều hơn cả môn Toán.
Cậu xé góc giấy, viết một dòng duy nhất:
Haruchiyo Sanzu
/ lén đẩy vở qua cho Rindou / " mày đừng nhìn tao nữa , tao rung động thật thì sao "
Rindou nhìn dòng chữ, tay ngừng lại một nhịp. Một nhịp rất nhẹ… nhưng có thật.
Cậu cầm bút, viết lại:
Rindou Haitani
" Ai bảo tao đang nhìn mày? "
Sanzu mỉm cười, lấy lại mẩu giấy, gấp gọn, nhét vào túi.
Tim đập… lệch nhịp.
Lần đầu tiên trong rất nhiều năm, Sanzu Haruchiyo thấy… một tiết học trôi quá nhanh.
Tiết Toán kết thúc bằng tiếng chuông kéo dài, khiến cả lớp như được giải thoát khỏi cơn mê số học. Sách vở đóng sầm, tiếng ghế kéo loẹt xoẹt khắp nơi. Một số học sinh túa ra hành lang, số khác ngồi lại tranh thủ nói chuyện. Giáo viên vừa đi khỏi, không khí trong lớp lập tức đổi màu – ồn ào, sống động, đúng kiểu tuổi mười bảy.
Rindou vẫn ngồi yên, mắt chăm chăm vào vở như thể còn đang suy nghĩ về bài. Nhưng thực ra… cậu chẳng nhớ nổi nổi một con số nào.
Cái ánh mắt của Sanzu vẫn đang đè nặng sau gáy cậu.
Cậu biết rõ – tên đó vẫn đang nhìn mình.
Và đúng như thế.
Sanzu chống cằm, quay ghế sang một bên, lười biếng ngắm Rindou như thể ngắm bức tranh sống. Ánh mắt nửa dí dỏm, nửa trầm lại. Không còn trò đùa nào nữa, ít nhất là trong khoảnh khắc này.
Mấy ngày trước, Sanzu nghĩ Rindou chỉ là một trong những người “chảnh chó” ngồi cùng lớp – lạnh lùng, ít nói, luôn tỏ ra khó gần. Nhưng cái kiểu cậu ta phản ứng, dù chỉ là cau mày hay liếc sang một cái, lại khiến Sanzu thấy… thú vị chết được.
Mà thú vị kiểu này, rất dễ trở thành
Haruchiyo Sanzu
giờ ra chơi đi ăn không
Haruchiyo Sanzu
Không hỏi mày có đói không , hỏi mày có đi ăn không
Haruchiyo Sanzu
Chà..phũ thế..
Sanzu định nói thêm thì một giọng nữ chen vào:
Kawasaki Rika
Ủa, Rindou, Sanzu, hai người thân dữ vậy?
Cả hai cùng quay lại. Là Kawasaki Rika, bạn cùng lớp, thuộc dạng hoạt bát, lanh mồm và hay hóng chuyện
Sanzu cười, nhìn sang Rindou
Haruchiyo Sanzu
Cũng tùy lúc
Rika nhướng mày, đảo mắt giữa hai người rồi cười khúc khích
Kawasaki Rika
Thật á? Hai người cứ kiểu... tôi tưởng sắp đánh nhau tới nơi á.
Rindou Haitani
Tụi tôi ghét nhau mà
Sanzu quay sang, vẻ mặt hơi khựng lại một giây. Rồi lại cười.
Haruchiyo Sanzu
Ghét nhau mà ngồi cùng hai ngày liền, nhìn nhau hoài?
Kawasaki Rika
Lỡ cô xếp chỗ vậy
Haruchiyo Sanzu
Cô không xếp đâu. Tôi đổi
Rindou quay sang, ánh mắt dừng hẳn. Không phải giận, cũng chẳng bất ngờ. Mà là… khó hiểu.
Rindou Haitani
để ngồi gần tao?
Rindou Haitani
Mày rảnh thật
Haruchiyo Sanzu
Ừ.nhưng đáng
Rika nhìn giữa hai người, mắt mở to.
Kawasaki Rika
Ơ… ủa vậy là…
Rindou Haitani
Không có gì
Rindou Haitani
/ đứng dậy / tôi đi mua nước
Cậu bỏ ra ngoài, không để ai kịp phản ứng. Bước chân nhanh hơn bình thường, mắt nhìn thẳng. Tim đập… kỳ lạ.
Không phải kiểu “bối rối rung động” màu hồng như trong mấy bộ phim. Mà là kiểu... bực mình chính mình. Sao lại để những lời vớ vẩn của Sanzu lấn trong đầu mình nhiều đến thế?
Sanzu ngồi lại trong lớp, chống cằm nhìn ra cửa. Nụ cười biến mất từ lúc Rindou rời đi.
kokonoi hajime
Mày nghiêm túc với Haitani thật à
Koko hỏi sau khi quay lại
Sanzu không trả lời ngay. Cậu ngước nhìn trần nhà một lúc rồi đáp
kokonoi hajime
Thế sao cứ trêu chọc kiểu đó? Người ta không hiểu được thật giả đâu.
Haruchiyo Sanzu
Vì tao cũng không chắc mình muốn cậu ta hiểu hay không.
Koko lắc đầu, uống nốt phần cà phê của mình.
kokonoi hajime
Chơi trò đuổi bắt với người như Rindou, khéo mày là người bị bỏ lại sau cùng.
Sanzu cười nhẹ, nhưng ánh mắt thì không cười nữa.
Haruchiyo Sanzu
Thì chạy nhanh hơn là được
Tại máy bán nước ở hành lang tầng hai, Rindou đứng một mình, chai nước cam trong tay. Tay còn lại đút túi áo, ánh mắt nhìn về phía sân trường. Từ đây, có thể thấy những học sinh lớp dưới đang đá bóng, vài nhóm nữ sinh đang ăn sáng, và vài giáo viên đang đi tuần.
Nhưng tâm trí cậu không dính được vào cảnh nào.
Toàn bộ vẫn đang quay về một người – tóc hồng, ánh mắt lười biếng, nụ cười ngả ngớn và cái kiểu nói chuyện khiến người ta muốn ghét mà không ghét được.
Rindou Haitani
Haruchiyo Sanzu
Rindou lẩm bẩm, rồi khẽ bật cười.
Cậu mở chai nước, ngửa đầu uống một ngụm, mắt khép hờ. Hương cam mát lạnh len vào cổ họng, xoa dịu cái gì đó đang nóng lên trong lồng ngực.
Có lẽ, cậu đang bắt đầu hiểu tại sao… tim mình lệch nhịp.
Tiết Văn – một trong những khoảng thời gian dễ buồn ngủ nhất trong ngày học – bắt đầu bằng giọng đọc đều đều của cô giáo và ánh sáng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ.
Cả lớp lặng đi, không phải vì say mê bài học, mà vì sự mệt mỏi trôi đến theo từng dòng thơ cổ.
Sanzu ngồi chống cằm, mắt hướng về phía bảng nhưng tâm trí lạc ở nơi khác.
Rindou đã quay lại. Vẫn ngồi cạnh. Nhưng không nói gì.
Cậu ấy rút sách ra, lật đến trang đúng, cắm mặt vào đọc như thể muốn biến mất khỏi tầm mắt của Sanzu.
Sanzu lén nghiêng đầu, nhìn nghiêng Rindou một lúc. Mái tóc bạc lòa xòa che nửa mắt, ánh sáng chiếu vào hàng mi dài làm nổi bật gương mặt lạnh lùng. Gương mặt mà Sanzu… không thể nào ngừng nhìn.
“‘Thuyền ai đậu bến sông trăng đó, có chở trăng về kịp tối nay?’”
Giọng cô giáo vang lên trong lớp. Một đoạn thơ lãng mạn, lửng lơ. Đáng lẽ chẳng ai quan tâm. Nhưng với Sanzu, nó như tạt thẳng vào lòng.
Cậu cúi xuống, lấy viết bi, lật trang vở trắng, rồi… viết vài dòng nguệch ngoạc:
Haruchiyo Sanzu
" Nếu tao là thuyền thì chắc chắn không chở trắng , vì người ngồi bên cạnh còn sáng hơn cả tranh "
Sanzu viết xong, ngồi suy nghĩ năm giây, rồi gập vở lại. Cậu không định đưa cho Rindou. Không phải vì ngại. Mà vì… sợ mình thật sự nghiêm túc rồi.
Từ khi nào mà việc ngồi cạnh một người lại khiến mình cảm thấy… không ổn thế này?
Một người như Sanzu – sống bất cần, cười trên mọi vết thương, chưa từng ngại bị ghét – lại bắt đầu lo lắng về cách ai đó nhìn mình.
Bên cạnh, Rindou vẫn im lặng, nhưng tay thì đã ngừng viết. Cậu cảm thấy rõ ràng có ánh mắt đang dán vào gáy mình. Mặc dù cậu giả vờ không để ý, nhưng cả người đang nóng lên.
Giống như ngồi gần một cơn bão. Mình không bị cuốn đi, nhưng gió vẫn thổi vào từng kẽ hở.
Cô giáo bắt đầu phát đề bài: viết đoạn văn phân tích hình ảnh trăng trong thơ cổ.
“Không cần dài, chỉ cần chân thật.” – cô nói – “Ai muốn đọc trước lớp thì giơ tay.”
Cả lớp cúi đầu. Ai cũng né.
Bất ngờ, một tay giơ lên.
Là Sanzu.
Cô giáo ngạc nhiên. Cả lớp ngạc nhiên. Rindou quay sang, nhíu mày.
“Em muốn đọc?” – cô hỏi.
Giọng Sanzu rõ ràng , không cợt nhã
Haruchiyo Sanzu
Nếu tôi là thuyền chắc chắn không chở chăn , vì người ngồi bên cạnh còn sáng hơn cả trăng
Haruchiyo Sanzu
Trăng thì lãng đang lạnh lùng , còn người đó chỉ..liếc nhìn cũng đủ làm tôi mất ngủ cả đêm
Cả lớp im phăng phắc. Không ai cười. Không ai nói gì. Ngay cả cô giáo cũng khựng lại một lúc.
Rindou thì như bị… đấm một phát vào ngực.
Cậu nhìn thẳng lên Sanzu. Không hiểu tại sao tên đó có thể nói ra mấy câu như thế trước mặt cả lớp mà mặt không đỏ, mắt không chớp.
Sanzu ngồi xuống. Không nói gì nữa. Chỉ liếc nhìn Rindou một cái, rất nhanh.
Rindou quay đi, mắt nhìn ra cửa sổ. Tai đỏ lên. Tim đập hỗn.
Và lần đầu tiên, cậu không còn biết mình đang ghét ai, hay là đang… thích ai.
Giờ ăn trưa.
Căn tin đông nghẹt người. Tiếng gọi món, tiếng kéo ghế, tiếng cười nói của học sinh vang lên khắp nơi. Không khí đúng kiểu tuổi học trò: ồn ào, vui vẻ, và hỗn loạn.
Nhưng Rindou lại chọn đi ngược dòng – cậu rẽ sang sân sau, nơi ít ai lui tới.
Một cái ghế đá dưới gốc cây phượng, bóng râm mát rượi, gió nhè nhẹ thổi qua những tán lá. Đây là nơi Rindou vẫn thường trốn khi muốn tránh xa đám đông.
Hôm nay, hơn bao giờ hết, cậu cần một khoảng yên tĩnh.
Không phải để nghỉ ngơi. Mà là để thở.
Rindou ngồi xuống, mở lon nước cam từ sáng, đưa lên môi mà chẳng cảm được mùi vị gì.
Hình ảnh Sanzu đứng đọc mấy dòng “thơ tình trá hình” giữa lớp cứ quay lại như một đoạn clip tua đi tua lại.
"Có người đang ngồi cạnh còn sáng hơn cả trăng..."
Quỷ tha ma bắt! Cái tên đó rốt cuộc muốn gì? Cậu ta chỉ trêu đùa thôi, đúng không? Như bao trò vớ vẩn khác mà Sanzu Haruchiyo hay bày ra. Nhưng… giọng đọc đó, ánh mắt đó, lại không giống đùa chút nào.
Rindou vò đầu, ngửa mặt nhìn tán cây. Tim thì vẫn không chịu ổn định
Haruchiyo Sanzu
Trốn tao hả?
Giọng nói quen thuộc vang lên, khiến Rindou giật mình. Cậu ngồi bật dậy, quay sang.
Là Sanzu.
Không biết hắn tới từ lúc nào, tay đút túi, vẫn với vẻ mặt lười biếng nửa tỉnh nửa mê. Nhưng hôm nay, có gì đó khác.
Rindou Haitani
Đừng tự tin vậy./ngồi lại, thả người ra sau / Tao chỉ không thích ồn.
Haruchiyo Sanzu
Vậy là tao chọn đúng nơi
Ngồi xuống bên cạnh, hơi nghiêng người, khuỷu tay chống lên thành ghế, quay sang nhìn Rindou như thể đang… nghiên cứu biểu cảm.
Rindou Haitani
đừng có nhìn tao kiểu đó
Rindou Haitani
Như kiểu tao là thứ gì đó mày có thể chơi đùa
Sanzu im lặng vài giây. Rồi cười nhạt.
Haruchiyo Sanzu
Không phải đồ chơi. Tao chưa bao giờ nhìn mày như vậy.
Rindou Haitani
…Vậy cậu muốn gì?
Rindou hỏi thẳng, ánh mắt lạnh như thường ngày – nhưng lần này, trong đá có chút… mềm.
Sanzu không né tránh. Cậu đáp, chậm rãi:
Haruchiyo Sanzu
Tao cũng không biết rõ. Nhưng mỗi lần nhìn mày, tao thấy… mình khó thở.
Rindou Haitani
Mày hút thuốc quá nhiều đấy
Haruchiyo Sanzu
Không. Là kiểu khó thở khác. Như kiểu… nếu hôm nay cậu không nói gì với tôi, tôi sẽ phát điên mất.
Rindou ngây người.
Sanzu nhìn thẳng vào mắt cậu. Không đùa. Không cười.
Haruchiyo Sanzu
Ghét thì ghét. Nhưng mà nhớ thì vẫn nhớ. Mày hiểu cảm giác đó không?
Một cơn gió thổi qua, làm rơi vài cánh phượng đỏ. Im lặng bao trùm hai người.
Rindou cầm lon nước, cụng nhẹ vào đầu gối, không nhìn Sanzu, nhưng nói:
Rindou Haitani
Nếu mày còn tiếp tục kiểu tấn công dồn dập này, tao sẽ không chịu trách nhiệm nếu một ngày tôi rung động thật.
Sanzu sững người trong một giây. Rồi cười.
Một nụ cười nhẹ, nhưng lần đầu tiên mang màu hạnh phúc chứ không phải mỉa mai.
Haruchiyo Sanzu
Vậy tao đợi ngày đó
Rindou Haitani
đợi để cười vào mặt tao à?
Sanzu nghiêng người sát lại, thì thầm gần tai:
Haruchiyo Sanzu
Đợi để nói với mày là: Tao rung động trước rồi.
Ngay lúc đó, chuông reo. Tan giờ nghỉ trưa.
Rindou đứng dậy, chỉnh lại áo. Không nói gì, cũng không nhìn lại. Nhưng môi hơi cong lên… rất nhẹ.
Sanzu cũng đứng dậy, đi sau Rindou, tay đút túi. Cậu cúi đầu, khẽ tự nhủ:
Haruchiyo Sanzu
Ghét rồi..thì yêu thôi
lần đầu rung động
"Ê, tụi bây có nghe gì chưa?"
"Nghe gì?"
"Chuyện Rindou Haitani với Haruchiyo Sanzu á."
Tiếng thì thầm rộ lên như lửa bén cỏ khô, lan nhanh qua từng dãy bàn, từng góc lớp, từng hành lang vương bụi phấn.
Một người kể, mười người thêm, rồi trăm người tưởng tượng. Và thế là, chẳng rõ từ đâu, tin đồn bắt đầu có hình thù rõ ràng:
" Sanzu thích Rindou , không phải ghét đâu , mà kiểu..không kìm lòng được ấy , tụi nó sắp tới với nhau rồi "
Rindou ghét ồn ào. Ghét phiền phức. Mà càng ghét hơn là bị nhìn chằm chằm như thú trong chuồng kính.
Tiết đầu tiên buổi chiều, cậu bước vào lớp với tâm trạng đã nhức đầu. Vừa ngồi xuống ghế thì năm ánh mắt lia tới. Người cười mỉa, người há hốc, người nhắn tin lia lịa.
Sanzu thì vẫn như mọi khi – đi trễ, áo sơ mi bung hai nút trên, tóc rối như chưa chải, tay cầm hộp sữa dâu. Cậu đi ngang bàn Rindou, huých nhẹ vai, ngồi xuống với nụ cười quen thuộc.
Haruchiyo Sanzu
Tin đồn ghê nhỉ
Haruchiyo Sanzu
Làm gì tao?
Rindou Haitani
Đọc thơ tình giữa lớp. Bộ nghĩ người ta không hiểu gì à?
Haruchiyo Sanzu
Ủa, tao có nói là thơ tình đâu. Người ta tưởng thì… đâu phải lỗi tao.
Rindou Haitani
tao không thích bị bàn tán
Haruchiyo Sanzu
Vậy thì đừng quá nổi bậc
Sanzu quay sang, tựa lưng vào ghế, ánh mắt nửa dí dỏm nửa nghiêm túc:
Haruchiyo Sanzu
ở cạnh mày tao không kìm được ánh nhìn , người ta nhìn theo là chuyện bình thường thôi
Rindou nghẹn lời trong một giây. Cậu cắn răng, quay đi, tay nắm chặt cây bút.
Từ sáng tới giờ, đâu chỉ mỗi tin đồn khiến cậu rối. Chính cái cách Sanzu nhìn, nói, chạm – như thể cứ mỗi cử động đều có dụng ý – mới là thứ khiến đầu cậu muốn nổ tung.
Cuối giờ, khi cả lớp đang chuẩn bị tan học, một giọng nam cất lên phía cuối lớp:
Mochizuki Aoi
Rindou, ra đây chút
Là Mochizuki Aoi – học sinh lớp bên, đội trưởng bóng rổ, cao ráo, đẹp trai, là người mà vài nữ sinh từng nói rằng “hợp với Rindou hơn cái tên màu mè kia.”
Rindou hơi ngạc nhiên nhưng vẫn bước ra. Mọi ánh mắt trong lớp dõi theo, trong đó có một ánh nhìn đặc biệt – lạnh như dao: của Sanzu.
Cậu chống cằm, ánh mắt dõi qua cửa sổ, môi mím chặt.
Phía sau dãy nhà E, nơi bóng râm ngả dài và vắng người, Aoi đứng khoanh tay, hơi cúi đầu.
Mochizuki Aoi
Tôi không quan tâm tin đồn.Nhưng nếu là thật...tôi thấy uổng
Mochizuki Aoi
Cậu có biết mình có bao nhiêu người để ý không? Nhưng cậu lại bị dính với tên đó...
Mochizuki Aoi
Haruchiyo Sanzu. Tôi không hiểu cậu thấy gì ở hắn.
Rindou Haitani
Không có gì cả.
Mochizuki Aoi
Vì tôi muốn cậu cân nhắc… đến người khác.
Mochizuki Aoi
Cậu ta nhìn thẳng vào mắt Rindou. Lần đầu tiên, gương mặt đó – thường lạnh – nay hơi đỏ lên.
Mochizuki Aoi
Tôi thích cậu
Một cơn gió mạnh vừa thổi qua. Rindou đứng im, hơi bất ngờ.
Mà trong một khoảnh khắc, cậu không phản ứng nổi.
Không phải vì bối rối. Mà vì… một ánh mắt khác đang hiện rõ trong đầu cậu lúc này.
Ánh mắt màu hồng khùng điên, nhưng cứ nhìn vào là tim mình muốn đập vỡ lồng ngực.
Rindou hít một hơi.
Rindou Haitani
Tôi không muốn ai nói về tôi như thể tôi là món đồ có thể ‘cân nhắc’.
Mochizuki Aoi
Tôi không có ý đó.
Rindou Haitani
Dù gì… xin lỗi. Tôi không có hứng với chuyện thích ai lúc này.
Cậu quay đi, bỏ lại Aoi đứng đó với gương mặt thất vọng
Khi quay lại lớp, Rindou không thấy Sanzu đâu. Koko đang ngồi chống cằm.
kokonoi hajime
nó ra sân sau. Mặt như muốn giết người.
Rindou bước theo con đường cũ, ra đúng chỗ ngồi dưới gốc phượng. Sanzu đang ngồi ở đó, tay nghịch bật lửa, mắt nhìn mặt đất.
Cậu không ngước lên, nhưng nói:
Haruchiyo Sanzu
Mày chọn rồi à?
Haruchiyo Sanzu
Sao? Aoi mà. Cũng được đấy chứ. Không màu mè, không ồn ào, không phiền phức.
Rindou bước lại gần, giọng đều:
Rindou Haitani
Tao bảo là tao không chọn ai mà
Haruchiyo Sanzu
Vậy sao ra đó làm gì
Rindou Haitani
Vì tao không muốn mày nổi điên cả ngày
Sanzu ngước lên. Mắt cậu khựng lại khi bắt gặp ánh nhìn ấy – lần này, không lạnh, không giận.
Chỉ là một ánh nhìn yên ắng, giống như đang nhìn vào người khiến mình mệt mỏi nhất, nhưng cũng không thể không nghĩ đến.
Rindou ngồi xuống bên cạnh. Gió nhẹ thổi qua.
Rindou Haitani
đừng nhìn tao nữa
Haruchiyo Sanzu
Không nhìn mày thì tao biết nhìn ai
Rindou Haitani
Nhìn vào gương đi. Mày cần xem lại bản thân mày đấy
Haruchiyo Sanzu
mày đúng là không dễ dụ
Rindou Haitani
/ thở ra / Tao không cần ai dụ. Nhưng mà../ quay sang, mắt không trốn tránh nữa / nếu mày nhìn tao như vậy nữa…
Rindou Haitani
Tao không chắc mình còn từ chối được lâu nữa đâu
Sáng thứ Sáu, giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp với một chồng giấy trên tay.
“Tuần sau, các em sẽ thuyết trình theo cặp. Chủ đề: Tự do và giới hạn trong xã hội học đường. Tôi đã chia nhóm sẵn để tránh thiên vị. Không đổi cặp.”
Tiếng than thở vang lên.
“Làm với ai vậy trời...”
“Miễn đừng dính cái thằng...”
“Haruchiyo và Haitani.”
Cả lớp nín lặng.
Rindou ngẩng lên. Sanzu cũng ngẩng lên.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Rindou thở dài, không nói gì. Còn Sanzu thì… cười.
Thứ cười chẳng khác gì “Thượng Đế đã nghe lời cầu nguyện của tôi.”
Giờ ra chơi, Sanzu tự động kéo ghế ngồi cạnh bàn Rindou, vắt chân lên ghế như thể đã quen ngồi ở đó từ kiếp trước.
Haruchiyo Sanzu
Chủ đề thú vị ghê ha. Tự Do. Giới Hạn. Trường Học
Rindou cầm tập vở, không ngẩng lên.
Rindou Haitani
Mày lo mà nghiêm túc. Tao không muốn điểm thấp vì trò đùa của mày
Haruchiyo Sanzu
tao không bao giờ đùa với việc được ở cạnh mày
Rindou Haitani
/ quay qua / mày không thấy phiền à?
Haruchiyo Sanzu
Không. Tao thấy vui.
Rindou Haitani
Không sợ tao làm thật à?
Sanzu nhìn cậu, chậm rãi nói:
Haruchiyo Sanzu
Tao chỉ sợ một ngày nào đó tao không làm chung gì với mày nữa
Rindou khựng lại. Trong khoảnh khắc đó, chữ trong sách mờ dần, tiếng ồn xung quanh mờ dần… chỉ còn ánh mắt Sanzu – tĩnh, và thật.
Chiều hôm đó, hai người gặp nhau ở thư viện trường để lên dàn ý. Lúc đầu còn ngượng. Sau, vì chủ đề quá “nhức não”, cả hai buộc phải nghiêm túc.
Rindou Haitani
mày thấy tự do trong trường là gì?
Sanzu trả lời không chút đùa:
Haruchiyo Sanzu
Là được là chính mình, dù có bị người khác nhìn kiểu gì.
Rindou Haitani
Còn giới hạn?
Haruchiyo Sanzu
Là ánh mắt người khác. Là lời đồn. Là sợ hãi không được chấp nhận.
Rindou im lặng.
Một lần nữa, cậu bị bất ngờ bởi chiều sâu trong suy nghĩ của Sanzu. Cái vẻ ngông nghênh chỉ là lớp vỏ. Dưới đó là một tâm hồn... cô đơn, luôn cố gắng sống thật.
Rindou Haitani
Mày..từng bị giới hạn nhiều lắm nhỉ
Rindou buột miệng.
Sanzu nhìn cậu, nghiêng đầu:
Haruchiyo Sanzu
đang thấy tội tao à?
Rindou Haitani
Không. Tao đang thấy mình... cũng giống mày
Hai người nhìn nhau.
Không còn là ánh mắt “ghét không đội trời chung”. Mà là ánh nhìn... nhận ra bản thân trong người đối diện.
Tối hôm đó, Sanzu nhắn tin cho Rindou – lần đầu tiên.
Haruchiyo Sanzu
' mai mày có rảnh không? '
Haruchiyo Sanzu
' tao muốn thuyết trình trước mặt mày thôi '
Rindou định gõ một câu mỉa mai, nhưng rồi lại xóa. Cuối cùng chỉ gửi:
Tin nhắn “đã xem” hiện lên trong chưa tới ba giây. Sau đó là một icon hình mặt cười nhe răng.
Rindou nhìn cái icon đó, rồi lặng lẽ đặt điện thoại xuống.
Sanzu đang thay đổi.
Hoặc… cậu đang thay đổi.
Hoặc cả hai.
Chiều thứ Bảy. Thư viện trường mở cửa muộn hơn bình thường, yên tĩnh như cõi riêng không ai chạm đến.
Rindou đến đúng giờ. Cậu tưởng mình sẽ phải đợi, nhưng khi vừa đẩy cửa phòng học nhóm phía sau thư viện, Sanzu đã ngồi đó.
Khác hẳn mọi ngày.
Áo sơ mi được sơ vin chỉnh tề. Mái tóc được vuốt gọn. Và lần đầu tiên, cậu ấy mang theo một tập tài liệu in gọn gàng – đánh dấu bằng highlight hồng.
Rindou Haitani
Sao nhìn mày như vừa đi phỏng vẩn vậy
Haruchiyo Sanzu
Thì đúng rồi. Tao đang muốn xin vào vị trí ‘người được mày nhìn với ánh mắt khác’.
Rindou Haitani
Được rồi, bắt đầu đi.
Thật kỳ lạ. Lúc học chung trong lớp thì cả hai hay đấu khẩu. Nhưng khi chỉ có hai người, không gian như co lại. Im lặng giữa họ không phải ngại ngùng mà là... thoải mái.
Sanzu trình bày phần của mình. Giọng cậu đều, chắc, và có lúc chùng xuống khi nhắc tới áp lực trở thành hình mẫu mà xã hội đặt ra.
Rindou lặng người.
Lúc tới lượt mình, Rindou nói chậm rãi, từng chữ như được chắt lọc kỹ. Khi nói tới giới hạn do chính bản thân đặt ra vì sợ bị tổn thương, cậu thoáng dừng lại.
Sanzu hỏi , khẽ nghiêng người
Rindou Haitani
Ừ. Chỉ là…/ nhìn vào tập giấy /...đôi lúc tao nghĩ, tao ghét mày vì mày giống tao.
Sanzu khựng lại.
Ánh sáng mờ từ đèn trần rọi xuống gương mặt Rindou – sắc lạnh thường thấy dường như đã tan chảy, để lộ ra một nét gì đó mong manh.
Haruchiyo Sanzu
tao cũng nghĩ vậy
Haruchiyo Sanzu
Tao cứ bám lấy cậu vì... tao nhìn thấy bản thân trong ánh mắt mày. Cái bản thân tệ không ai chấp nhận.
Im lặng.
Cả hai đều nhìn xuống tập giấy, nhưng ý nghĩ lại bay ngược về quá khứ: những lần bị bàn tán, những ánh nhìn phán xét, những lần đứng một mình giữa hành lang dài, không ai thật sự hiểu.
Đột nhiên, Sanzu đứng dậy, bước tới.
Rindou ngẩng lên, chưa kịp nói gì thì Sanzu đã vươn tay, chạm nhẹ vào đầu gối cậu, khẽ nói:
Haruchiyo Sanzu
Mày không cần phải hiểu tao ngày. Nhưng đừng đẩy tao ra. Bởi tao chưa cố gắng với ai nhiều như vậy
Gió từ khe cửa lùa vào, mang theo mùi sách cũ, mùi bụi và cả mùi trái tim bắt đầu lạc nhịp.
**
Lúc ra về, Rindou bước chậm. Sanzu đi cạnh cậu, không nói gì. Thỉnh thoảng tay cậu đung đưa, như thể vô tình chạm nhẹ vào tay Rindou.
Cuối con đường, khi sắp rẽ ngã ba, Sanzu dừng lại.
“Rindou.”
Cậu quay lại.
Haruchiyo Sanzu
Nếu một ngày mày chán cái ánh nhìn lạnh lùng đó… tao sẵn sàng giữ giùm. Để mày chỉ cần nhìn tao bằng ánh mắt khác.
Sanzu nhếch môi, không trả lời. Chỉ nói khẽ:
Haruchiyo Sanzu
Thứ ánh mắt... mày vừa nhìn tao khi tao đứng thuyết trình ấy.
Rindou đứng đó, gió thổi nhẹ qua tóc.
Cậu không cười. Nhưng trái tim thì khẽ rung.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play