Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Hệ Thống Cải Tạo Bất Lương [Tokyo Revengers]

Bước lên con đường tư bản

Trong căn phòng nhỏ của một chung cư hạng trung, hai cô gái đang sửa soạn đồ đạc và quần áo vào một chiếc va ly cỡ lớn. Không biết người cần nó sẽ đi xa bao lâu, mà cần tới thật nhiều quần áo tới vậy.
Một người dùng hết sức lực để ấn chặt va ly xuống, người còn lại cố gắng kéo khoá vào với nhau.
Hina
Hina
Trời đất, Y/N à, cậu cũng chỉ là đi thăm bà ngoại vài ngày thôi mà, có cần thiết phải mang nặng tới vậy không ? (Hina cắn môi, giọng nói mang sự đè nén, nhưng cuối cùng cũng thở ra được một hơi khi khoá kéo được đóng lại.)
Cô gái kia sau khi nhìn chiếc va ly được nhồi nhét một cách thành công, nở một nụ cười hài lòng trước khi thả lỏng lực tay, ngồi bệt xuống giường. Cô nhìn lên Hina, cười cười, cho đối phương một ánh mắt ’cậu không thể hiểu được.’
Y/N
Y/N
Cậu biết gì chứ, tớ chỉ là cháu ngoại của bà, từ lúc sinh ra cũng chưa hề gặp được mấy lần nhưng bà vẫn đều đặn gửi tiền sinh hoạt hàng tháng cho tớ như vậy. Lần này tới thăm, tớ nhất định không thể để bà cảm thấy tớ ăn mặc lôi thôi, làm mất mặt bà.
Y/N thở dài, tính cách vô ưu của cô hàng ngày giờ đây trở nên có chút trầm tư, xen thêm một chút lo lắng. Nhìn lên trần nhà, cô ngả người ta sau, hai tay chống lên giường.
Y/N
Y/N
Tớ chỉ còn người thân duy nhất là bà ngoại giàu có này, dù thân thiết hay không, tớ không thể làm cho bà ghét bỏ tớ, đúng không ? Nhỡ đâu bà cảm thấy chán ghét, ngừng tiền sinh hoạt phí, tớ sẽ chẳng sống nổi nữa.
Lời nói của Y/N làm cho Hina sững người lại một chút. Là bạn thân nhất của Y/N, cô ấy không thể không biết tại sao bạn thân của mình lại chỉ ở một mình. Hina vẫn nhớ ngày ấy, cô gái nhỏ dọn vào căn hộ cạnh nhà mình, một mình kéo theo vài chiếc va ly lớn, khuôn mặt cười thật thân thiện. Mãi lâu sau Hina mới biết, bố mẹ của Y/N đã mất trong một vụ tai nạn, để lại một mình cậu ấy. Tài sản và nhà cửa đều không thể ở nữa, không biết vì lý do gì, căn hộ này là do bà ngoại mua cho, đều vì để Y/N tiếp tục học ở Tokyo.
Hina
Hina
Cậu.. đừng nói như vậy. Bà nhất định thực sự yêu thương cậu. (Cô an ủi, cầm lấy bàn tay của bạn thân mình và xoa nhẹ, như thể muốn làm dịu đi sự lo lắng trong Y/N.)
Y/N
Y/N
(Y/N ngẩn người, quay sang nhìn Hina, cô bạn này luôn luôn chân thành như vậy, lúc nào cũng nghĩ cho người khác.) Haha, không sao, tớ sẽ ổn thôi. (Cô cười, nắm lại tay đối phương chặt hơn một chút.)
Thật tốt khi có người thực sự quan tâm tới mình. Dù trước kia đã chuẩn bị sẵn sẽ sống cô độc một mình, nhưng Hina đã mang lại niềm ấm áp cho Y/N. Y/N thực ra là một người lạnh lùng, có thể nói ít đi một câu, cô sẽ không nói, nhưng có lẽ với Hina, đó là ngoại lệ.
Trên đường tới sân bay, Y/N không khỏi suy nghĩ viển vông. Có nhiều lúc, cô đã nghĩ rằng bố mẹ mất đi rồi cũng tốt. Họ luôn cãi vã, không khí gia đình luôn bất hòa, cả hai đều không có thời gian để ý tới cô. Một tuổi thơ lớn lên đầy lạnh nhạt, có lẽ không bằng như hiện tại. Cô có người thật lòng quan tâm tới mình, có không gian riêng và sự yên bình, không còn những cuộc cãi vã đau đớn nữa.
NV phụ
NV phụ
Tới nơi rồi, em gái xuống đi.
Y/N
Y/N
À- v..vâng.
Giọng nói của tài xế taxi làm cho cô tỉnh táo lại, cơ thể cô như chưa phản ứng kịp, lơ ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, mới biết mình đã tới sân bay từ lúc nào không hay.
Kéo va ly ra, cô bước tới sảnh sân bay tấp nập người. Không biết hôm nay có gì đặc biệt, hay là mọi khi đều như vậy. Một không gian rộng lớn giờ đây đầy ắp người qua lại, nhưng nhìn xung quanh thì chẳng thấy mấy ai mang theo hành lý.
Họ cứ đi đi lại lại, làm cô có cảm giác lạ lùng, như thể họ là nhân vật được lập trình để làm nền, không có mục đích cố định.
Y/N
Y/N
Có lẽ mình bị hoa mắt rồi. (cô lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ thiếu thực tế.)
Cảm thấy mình nên tập trung cho công việc trước mắt, Y/N nhanh chóng bước tới quầy bán vé. Vé máy bay cô đã đặt mua online từ trước, nên chỉ cần cho nhân viên xem biên lai trên điện thoại là được nhận. Đưa điện thoại của mình cho chị nhân viên, cô ta tiếp nhận rồi nhanh chóng trả lại. Vé được in ra, Y/N chìa tay nhận vé.
Có điều, chìa tay hơn mười giây, không ai đưa vé cho cô. Chị nhân viên nhìn chằm chằm vào tờ vé với vẻ mặt nghiêm túc, như thể đang nghiên cứu điều gì đó.
Y/N
Y/N
Chị… (Cô mở lời một cách do dự) Vé của em có vấn đề gì ạ?
Chị nhân viên không trả lời, vẫn giữ nguyên thái độ kỳ quặc đó, nhìn chằm chằm vào tờ vé thêm một hồi lâu. Tới khi Y/N không chịu được nữa, định hỏi lại lần thứ hai, thì bỗng nhiên cô ta nhìn lên. Giọng nói của cô ta cũng đường đột y như vậy, làm Y/N không khỏi giật mình.
NV Phụ
NV Phụ
Em có chắc mình muốn nhận vé này chứ ?
Y/N
Y/N
(Cô nhíu mày, nhìn nhân viên với vẻ đầy nghi hoặc.) Dạ vâng.
NV Phụ
NV Phụ
Em chắc chắn không ? Tên Y/N, số căn cước 02136882729 ?
Y/N
Y/N
Dạ vâng, đúng ạ.
Và ngay trước khi cô tự hỏi xem có phải chị nhân viên này vừa lén cắn thuốc quá liều hay không, thì đối phương cuối cùng cũng đưa vé máy bay cho cô. Cô còn nhiều điều thắc mắc, nhưng tất cả đều nghẹn lại ở cổ khi vé đã được chìa tới trước mặt. Chỉ đành thuận theo nhận lấy, tốt nhất vẫn không nên để trễ giờ bay.
Y/N
Y/N
*Hừ, đúng là đồ thần kinh* (Cô duỗi tay nhận vé, tặng cho nhân viên một cái nhíu mày, xoay người định bước đi)
Nhưng ngay khi bàn tay của Y/N chạm vào tấm vé, cơ thể cô dường như bị tê liệt hoàn toàn, không thể cử động, một dòng điện lớn chạy qua não bộ, dường như có một tần suất sóng quá cao so với khả năng chịu đựng của một người trung bình. Chân tay cảm thấy đau nhức, cơ thể nóng bừng như đang ngồi trong lò lửa.
Cơ bắp, não bộ, mạch máu, tất cả đều như bị quá tải, mất đi khả năng cảm nhận thời gian và không gian một cách chính xác. Không biết là qua bao lâu, cảm giác quay cuồng đó biến mất một cách đột ngột như cái cách mà nó đến.
Y/N
Y/N
*Chuyện gì vừa xảy ra vậy?*
Y/N chớp chớp mắt, dường như cô cảm nhận được có một sự hiện diện khác bên trong não bộ của mình. Ý nghĩ này chợt đến, một giọng nói cất lên trong đầu cô : “Chúc mừng ký chủ ký kết thành công giao ước với Hệ thống Cải Tạo!”. Giọng nói này du dương, dịu dàng, lại có chút không giống người nói, đó là thần giao cách cảm, cô cảm nhận được thông qua tần suất sóng bên trong não bộ.
Y/N
Y/N
*C-Cái quái gì vậy ?!??*
Dù cô có rất nhiều ý nghĩ và thắc mắc muốn được giải đáp, giọng nói đó vẫn không hề dừng lại. “Theo các tuyến nhiệm vụ dành cho ký chủ, nhánh hệ thống này sẽ được gọi là Hệ thống Cải Tạo Bất Lương, chúc ký chủ thành công!”
*Dường như bộ phận điều khiển cảm xúc bên trong não cô đã bị cố ý làm cho tê liệt, khiến cô không thể nổi điên hay hoảng sợ, chỉ có thể bình tĩnh lắng nghe giọng nói kỳ quái đó một cách cưỡng ép.* “Mở ra nhiệm vụ đầu tiên: Giải cứu Takemichi và nhóm bạn của anh ấy khỏi băng Shibuya.”

Thi hành chế tài

Ở chính giữa sảnh lớn của sân bay, có một cô gái đang đứng im như bức tượng bên cạnh chiếc va ly lớn, điều duy nhất phân biệt đó chính là lồng ngực cô di chuyển lên xuống đều đều, chứng tỏ cô đang thở.
Dù kì lạ như vậy, nhưng giữa bao nhiêu người ở xung quanh như thế, họ lại như không hề phát hiện ra, tiếp tục đi lại như robot trống rỗng.
Chuyển tới nội tâm của Y/N, cô giờ đã nhanh chóng tiếp thu được rằng mình có một cái hệ thống trên người. Dù quá phi thực tế, nhưng không phải điều không thể, dù sao cô cũng đã đọc nhiều tiểu thuyết, chỉ là không ngờ nó lại ập tới trên người mình.
Mọi thứ vẫn khá bình thường, cho tới khi hệ thống đột ngột thông báo nhiệm vụ. Điều này làm cô nổi giận, thậm chí việc cưỡng chế bộ phận cảm xúc trong não bộ cũng không ngăn cản được cô muốn cãi nhau với hệ thống.
Y/N
Y/N
*Chờ đã chờ đã !!! Cái gì mà Cải tạo Bất Lương, ta đều chưa nghe hiểu, dựa vào đâu mà cái gì ngươi cũng chưa nói đã thông báo nhiệm vụ một cách trịch thượng như vậy !!*
Dường như hệ thống không nghe hiểu sự tức giận của cô, một lần nữa dịu dàng lặp lại nội dung nhiệm vụ. Cô cảm thấy hệ thống này thực sự rất thiếu đánh.
Hệ Thống
Hệ Thống
“Nhiệm vụ đầu tiên: Giải cứu Takemichi và nhóm bạn của cậu ấy khỏi băng Shibuya.”
Bàn tay cô không khỏi siết chặt, gân xanh trên trán không khỏi nổi lên. Cô có cảm giác hệ thống cố tình không hiểu. Hệ thống trong tiểu thuyết đều là những linh vật nhỏ dễ thương, giúp đỡ ký chủ bằng cách cho quà tân thủ, cho buff, không thông tin nào không biết, tận tình giải thích cho họ một cách kỹ càng chu đáo. Còn hệ thống của cô có thể nói ít đi một câu liền không muốn nói.
Về điểm này… có phần giống cô
Thôi thì, dù sao cũng đã bị trói buộc với hệ thống, cô đành chấp nhận. Bước đầu tiên vẫn nên kiên nhẫn cố hiểu xem tình huống hiện tại là như thế nào. Cô quyết định nhượng bộ, dù sao nói là hệ thống, tất sẽ có phần thú vị. Nói không chừng sau này cô có thể có được khả năng đặc biệt nào đó, chẳng hạn như sức mạnh vô song, thống trị thiên hạ chẳng hạn. Trí tưởng tượng bay bổng làm cô nguôi giận đi một chút, hít một hơi sâu, nói chuyện với hệ thống.
Y/N
Y/N
(Thở dài) *Hệ thống, trước tiên ngươi có thể nói xem cái Hệ Thống Cải Tạo Bất Lương nghĩa là làm gì được không ? Mục đích là gì, hoạt động như thế nào..*
Hệ Thống
Hệ Thống
Nghĩa là gì đã có sẵn trên mặt chữ, cô hoàn toàn có thể tự hiểu.
Y/N
Y/N
*…Vậy ngươi nói, nhiệm vụ đầu tiên là giải cứu Tachi gì đó, ngươi có thể nói kỹ hơn được không ?*
Hệ Thống
Hệ Thống
Được, nhiệm vụ của cô là giải cứu họ khỏi một nhóm côn đồ khối trên, tránh được kết cục bị nện tới bầm dập và phải trở thành cu li cho người ta.
Mẹ Ruột (Tác giả)
Mẹ Ruột (Tác giả)
Cho ai không nhớ, lần đầu tiên sau khi Takemichi quay trở về quá khứ đã gặp phải sự kiện này. Từ nay về sau mọi sự kiện đều có thể tìm thấy trong manga gốc.
Hệ Thống
Hệ Thống
Cô phải tìm cách ngăn chặn việc này, trước khi diễn biến xảy ra. Địa điểm tại sân sau của Sơ trung Shibuya.
Ra là vậy, đây là kiểu hệ thống cứu vớt, và cô cần cứu họ khỏi… Khoan, gì cơ !?!!
Y/N
Y/N
*Ngươi nói ta phải ngăn cản một vụ côn đồ đánh nhau á !!!?*
Nội tâm cô gào thét, cớ gì cô lại phải dây dưa với những thứ bạo lực như vậy. Cô nghi ngờ khả năng cao hệ thống này đã tra hết tất cả mọi thứ chứa trong não cô, cả việc thứ cô ghét nhất trên đời này là bọn côn đồ. Đối với cô, sự hiện diện của họ như một đám sâu bọ có cơ nhưng không có não, chỉ biết sống theo phương thức cá lớn nuốt cá bé. Nguyên nhân vụ tai nạn làm bố mẹ cô ra đi cũng vì mấy côn đồ như vậy gây ra. Báo năm đó ghi rõ các bang đảng đua xe rượt nhau tới chỗ hẹn quyết chiến, gây ra một vụ tai nạn liên hoàn, và bố mẹ cô nằm trong đống đổ nát đó.
Nghĩ tới đây, cô không thể kiềm chế được nỗi giận dữ trong lòng, đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Thật là một lũ đáy xã hội, chỉ biết lấy thịt đè người, sơ hở là lao vào đánh nhau không màng hậu quả. Sao lại bắt cô phải dây dưa với mấy loại như vậy chứ, có phải nó đang cố tình khinh nhục IQ của cô ?!
Hệ Thống
Hệ Thống
Đúng vậy, nhiệm vụ của cô là ngăn chặn vụ đánh nhau này xảy ra
Y/N
Y/N
*Ta không làm, có thể đổi nhiệm vụ không ?*
Hệ Thống
Hệ Thống
Đó là bắt buộc, cô không thể đổi. Thời gian hoàn thành nhiệm vụ : Trước 4 giờ 30 phút chiều hôm nay.
Y/N
Y/N
*Ta không chấp nhận đấy, thà chết còn hơn bắt ta giao lưu với lũ côn đồ!*
Sau khi gào thét qua lại với hệ thống, lần này, cô không nghe thấy giọng nói dịu dàng mà đầy kỳ quái đó nữa. Cô thử gọi hệ thống thêm vài lần nữa, nhưng hoàn toàn không có câu trả lời.
Rốt cuộc cô cũng có thời gian nhìn xung quanh sảnh, có phải cô vừa gặp ảo giác không? Tất cả việc xảy ra vừa rồi có lẽ đều là do thức đêm mà thành. Cô nên đọc ít tiểu thuyết lại thì hơn.
Nhìn xuống tờ vé máy bay trong tay mình, cô mới nhận ra nó đã bị bóp nhăn nhúm vào nhau từ bao giờ. Phản ứng do ảo giác mạnh vậy sao ?
Vuốt phẳng tấm vé, mực in rõ giờ bay là 11 giờ 25 phút, hơn nửa tiếng nữa là máy bay cất cánh. Cô thở dài, lắc lắc đầu. Việc quan trọng hơn hết lúc này là đi thăm bà ngoại một cách thuận lợi, cố gắng làm cô cháu gái ngoan ngoãn trong vài ngày để bà yêu thích. Dù sao cái thẻ cơm này vô cùng quan trọng.
. ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁ . ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁ . ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁ . ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁
NV Phụ
NV Phụ
Chào buổi chiều tới các quý hành khách. Cơ trưởng Perez và phi hành đoàn chào mừng quý khách trên chuyến bay Kyoto IB341 đến thành phố C . Tôi rất tiếc phải thông báo về sự chậm trễ nhỏ. Chúng tôi hiện đang chờ tín hiệu cho phép bay từ Đài kiểm soát không lưu. Thời gian chờ dự kiến không quá dài và chúng tôi hy vọng có thể đáp xuống thành phố C đúng giờ như dự kiến.
Y/N
Y/N
Chậc, sao lại trì hoãn vậy chứ, mình đã thông báo sẵn giờ hạ cánh dự kiến cho bà ngoại rồi mà…
Cô nhíu mày, thầm lẩm bẩm một cách khó chịu, đầu hơi cúi, tay đang cài vào dây an toàn theo hướng dẫn của tiếp viên. Cô mò lấy chiếc điện thoại ở trong túi áo, soạn tin nhắn thông báo mình có thể sẽ đến trễ cho bà ngoại. Có điều cứ gõ được vài câu là lại xóa đi, phân vân không biết nên nói thể nào cho uyển chuyển nhất, tránh để bà mất vui.
Trên màn hình điện thoại, ngón tay cô gõ lướt trên bàn phím kêu tạch tạch tạch. Đang nghĩ xem bà ngoại có hay không sẽ cảm thấy khó chịu với cô, thì đột nhiên những tiếng gào thét thảm thiết hơn cả phim kinh dị vang lên từ phía sau.
Y/N
Y/N
Hả.. có chuyện gì vậy?
Cô ngồi thẳng người dậy, định quay đầu về phía sau để xem tình hình, bỗng nhiên toàn bộ tầm nhìn của cô là một màu trắng kèm một lượng nhiệt khổng lồ ập vào mặt.
Cả máy bay cùng toàn bộ hành khách…. Nổ tung.

Tiếp nhận nhiệm vụ

Ở tương lai, nếu đề văn thi đại học là “Bị nổ banh xác trên máy bay là trải nghiệm như thế nào ?” Chắc chắn Y/N sẽ đạt điểm tuyệt đối.
Đó là điều mà một cô gái tự nhận là yểu điệu thục nữ như cô không bao giờ có thể hình dung chính mình có thể trải qua. Sóng siêu âm bật tới trước tiên, xuyên qua màng nhĩ làm hai tai nhanh chóng phụt sirô, đầu óc quay cuồng cùng cơn đau thấu óc. Tiếp đó là luồng nhiệt đủ nóng để làm tan chảy sắt thành thể lỏng cùng ánh sáng chói lòa cùng lúc ập tới, ở một vận tốc khổng lồ càn quét qua từng lớp da thịt của cô. Võng mạc, thủy tinh thể, tròng mắt… từng lớp bị xuyên thủng, mù ngay tức khắc. Toàn bộ cơ thể trải qua quá trình tương tự, trước là lớp da, sau là lớp mỡ, thịt, xương, rồi tanh bành thành từng mảnh vụn, trộn lẫn với các mảnh vụn của những người khác và mảnh máy bay.
Chỉ có thể nói, sự kinh hoàng chín tầng địa ngục cũng chỉ đến thế. Tất cả xảy ra trong vòng chưa đến mười giây, nhưng những người trong cuộc lại có thể cảm nhận nó một cách vô cùng rõ ràng. Quá đau đớn, quá kinh khủng. Là điều tồi tệ nhất trong tất cả những điều tồi tệ.
Hina
Hina
Cậu…đừng nói như vậy, chắc chắn bà ngoại thật lòng yêu thương cậu mà.
Y/N mơ hồ nghe thấy giọng nói của Hinata ở trong tiềm thức. Ồ, cô đã chết rồi sao, vì thế nên trước khi chết, ký ức và giọng nói của người thân thuộc nhất với mình sẽ vọng lên ?
Hina
Hina
Dù sao thì… Y/N, Y/N ? Này, cậu vẫn ổn đó chứ ? (Giọng nói của Hina mang vẻ bối rối, đôi mắt long lanh nhíu lại đầy lo lắng.)
Y/N hoàn toàn ở trong tình trạng hồn lìa khỏi xác, đôi mắt trống rỗng. Cho tới khi bị Hinata mạnh bạo nắm lấy hai vai cô mà lay, lúc này trong mắt cô mới có chút thần trí. Ồ, trước khi chết, cô còn có thể nhìn thấy bạn thân cơ à?
Hina
Hina
Y/N !! Cậu bị sao vậy? Đừng làm tớ lo lắng !!! (Hina cắn môi, gấp tới độ chảy nước mắt. Dùng vài giây để hạ quyết tâm, cô ném tới một cái tát đầy thô bạo lên mặt Y/N, bạn thân mình.)
Cú tát lật mặt Y/N sang một bên, cảm giác đau đớn cùng với hai bên tai kêu ong ong dần mang lại cảm giác chân thực khiến cô tỉnh lại. Dù má cô nóng rát, điều đầu tiên cô làm là đưa tay lên xoa má, nhìn lên Hinata đầy thẫn thờ.
Y/N
Y/N
Mình còn sống sao…
Não bộ cô chưa kịp có thời gian thích nghi, điều cuối cùng Y/N nhìn thấy là vẻ mặt đầy khiếp sợ của Hinata, trước khi cô ấy ném tới cho cô thêm một cái tát ù tai nữa.
⋆ ˚。⋆୨୧˚ ⋆ ˚。⋆୨୧˚ ⋆ ˚。⋆୨୧˚ ⋆ ˚。⋆୨୧˚ ⋆ ˚。⋆୨୧˚
Hina
Hina
Y/N, Cậu có chắc là cậu không sao chứ ? Thực sự xin lỗi, tớ không cố ý làm vậy đâu…
Y/N đứng chống tay lên bồn rửa mặt, xả nước tới tràn đầy rồi cúi đầu, nhúng mặt xuống vũng nước lạnh. Hinata ra tay mạnh thật, cả hai má cô đều đã in hai bàn tay rõ tới từng ngón tay.
Sau khoảng một phút ngâm mặt trong nước, để nước lạnh mang bớt đi sự bỏng rát trên mặt, cô ngẩng đầu lên hít không khí, nước bắn tứ tung khắp nơi.
Y/N
Y/N
Đừng bận tâm, không phải lỗi của cậu. Là tớ đã dọa tới cậu rồi.
Cô vuốt nước ở trên mặt xuống, an ủi Hinata đang đứng ngoài mép cửa nhà tắm, ngó đầu vào nhìn Y/N đầy mếu máo.
Y/N
Y/N
Tớ chỉ là bị hạ đường huyết đột ngột mà thôi, vì lo lắng quá nên dạo gần đây thường xuyên thức đêm, ăn uống cũng không đầy đủ,… Thực sự làm cậu sợ rồi.
Hinata thở ra một hơi, ít nhất không phải là bỗng nhiên đột tử… nhưng điều này có khả năng xảy ra lắm
Hina
Hina
Vậy… cậu nên nghỉ ngơi trước, chuyến bay này nên hoãn lại. Tớ không yên tâm để cậu đi một mình.
Y/N
Y/N
Ừ, tớ không đi nữa, tớ vừa bảo với bà ngoại rồi, bà vừa nói để lúc khác tới thăm cũng được.
Y/N gật đầu, đồng ý với Hinata một cách sảng khoái. Nhưng sống lưng cô không khỏi run lên. Máy bay gì nữa chứ, cô thà nhảy lầu còn hơn trải nghiệm cảm giác như vậy lần thứ hai. Tất nhiên là chuyến thăm này tuyệt đối không thể đi.
Sau khi tiễn Hinata ra ngoài một cách thành công, cô đóng cửa lại, nụ cười trên mặt nhanh chóng biến mất, hai chân bủn rủn làm cô trượt dài từ cánh cửa xuống đất. Tất cả đều đã xảy ra rồi, nó chân thực tới nỗi dù có cho cô mười tỷ, cô cũng không thể nói đó là ảo giác của mình được nữa. Trăm phần trăm là mọi chuyện đều liên quan tới cái hệ thống cứu vớt chết tiệt này.
Y/N
Y/N
*Hệ thống.. ngươi có đó không ?*
*Tuy gửi ý nghĩ đi bằng sóng não, hai hàm răng cô đã nghiến chặt vì tức giận. Cái hệ thống đáng nguyền rủa, chỉ vì cô từ chối, mà nó nhẫn tâm cho cô nhận trừng phạt không báo trước như vậy sao ?*
Quả nhiên, hệ thống giả chết lúc này đã online, còn làm như chưa có việc gì xảy ra.
Hệ Thống
Hệ Thống
Kí chủ, cô gọi tôi sao ?
Y/N
Y/N
*Là ngươi đúng không ? Là ngươi làm cho nổ chiếc máy bay đó, chỉ bởi vì ta kháng nghị một chút thôi sao ??*
Hệ Thống
Hệ Thống
Cô không hoàn thành nhiệm vụ trước thời gian quy định. Tự động thi hành chế tài tự hủy, quay ngược lại điểm xuất phát một lần nữa tiếp tục nhiệm vụ.
Y/N
Y/N
*Thời gian quy định… là 4 giờ 20 phút chiều mà ngươi nói đó sao ? Nhưng lúc máy bay nổ, mới có hơn 12 giờ trưa thôi mà ?! Ta còn tận hơn 4 tiếng nữa, ngươi giải thích thế nào hả ?!!*
Hệ Thống
Hệ Thống
Vị trí của cô cách trường Sơ Trung Shibuya 300km, tính toán thời gian và khả năng còn lại, cô không thể có cách nào hoàn thành nhiệm vụ. Vậy nên, tự hủy.
Giọng nói dịu dàng kia lại có thể nói mấy lời như vậy, Y/N tức mà chỉ có thể rên hừ hừ. Dù sao thì sau khi trải nghiệm bị nổ banh xác trên máy bay, cô không dám chống đối cái hệ thống này nữa. Can gián lũ côn đồ vậy thì đành đi, lũ côn đồ đầy bạo lực giờ đây không đáng sợ bằng một phần mười vụ nổ đó
Y/N
Y/N
Kể cả vậy, cũng không cần thiết tới nỗi phải bắt người ta tự hủy chứ !?!
Hệ Thống
Hệ Thống
Cô có thời gian rảnh, chi bằng hãy nghiên cứu xem nên hoàn thành nhiệm vụ như thế nào đi.
Một lời đủ làm cô run rẩy. Cái hệ thống này được lắm. Bây giờ thì cô dù có run tới mấy cũng phải chống sàn đứng lên, với tới cái điện thoại trên bàn, vội xem bây giờ là mấy giờ.
7 giờ 02 phút sáng. Cô vẫn còn chút thời gian. Ít nhất bây giờ cô ở gần hơn, hệ thống hẳn là sẽ không bắt cô tự hủy trước thời hạn.
Y/N
Y/N
Đi giải cứu Takemichi cùng với đám bạn của gã đấy chứ gì, cứu thì cứu, một đám vô dụng không làm nên trò trống gì..
Cô buông lời cay độc, trút giận lên lũ côn đồ nửa mùa. Dù sao thì vì bọn chúng, hệ thống này mới ở đây đày đọa cô. Trường sơ trung Shibuya phải không? Google map đã vạch đường rõ ràng cho cô rồi, chỉ cách nơi này 10 phút đi bộ.
Y/N
Y/N
Mà khoan đã…. Takemichi là ai ?

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play