Giữa ánh đèn hào nhoáng của thành phố, trong căn penthouse cao nhất giữa lòng trung tâm xa hoa, Trần Dịch Hằng ngồi một mình bên cửa kính, tay cầm ly rượu ngoại đắt tiền mà chẳng còn cảm nhận nổi vị nồng. Mới 21 tuổi, cái tuổi người ta còn mải mơ mộng, còn loay hoay tìm lối đi, thì cậu đã là một cái tên đình đám trên các mặt báo tài chính – tỷ phú trẻ tuổi sở hữu hai công ty cổ phần lớn, con trai của một gia tộc danh giá trong giới thượng lưu.
Nhưng đằng sau bộ vest chỉnh tề, sau những thương vụ bạc tỷ và những cái bắt tay hào nhoáng, là một Trần Dịch Hằng hoàn toàn khác. Mỗi ngày trôi qua với cậu không còn là động lực để tiến lên, mà là một vòng lặp đầy áp lực và giả tạo. Cuộc sống quá đủ đầy, nhưng cũng chính vì thế mà nó trở nên rỗng tuếch. Cậu bị kẹt giữa những cái danh và những kỳ vọng mà chưa từng là của mình.
Công việc không còn là niềm đam mê, mà là gánh nặng. Những cuộc họp kéo dài, những con số, những hợp đồng, những khuôn mặt cười mà sau lưng luôn là tính toán – tất cả khiến Hằng nghẹt thở. Cậu là ông chủ, nhưng chưa một ngày thật sự được làm điều mình muốn. Mọi con đường đều được vẽ sẵn, mọi quyết định đều bị kiểm soát bởi “gia đình” – cái tên mà khi nghe đến, tim cậu bỗng nặng trĩu.
Gia đình ấy chưa bao giờ thực sự hỏi: "Con có hạnh phúc không?". Họ chỉ hỏi: “Con có làm đúng với danh tiếng của dòng họ không?” Cậu được nuôi dạy trong khuôn mẫu nghiêm khắc, trong ánh mắt kỳ vọng của hàng chục thế hệ đi trước. Yêu thương – nếu có – cũng lạnh lùng và điều kiện. Chẳng ai thấy một Trần Dịch Hằng cô đơn trong chính ngôi nhà của mình.
Có những đêm, sau các bữa tiệc xa hoa, cậu nằm vật ra ghế sofa, phả khói thuốc mờ ảo trong không gian lạnh lẽo. Những viên thuốc an thần trở thành bạn đồng hành, để giúp cậu quên đi một ngày tồi tệ, để tạm thời ngủ quên trong giấc mộng mà không phải đối diện với thực tại trống rỗng. Cậu nghiện – không chỉ chất, mà nghiện cảm giác được buông bỏ tất cả. Một vài người bạn gọi đó là sa ngã, nhưng với Hằng, đó chỉ là cách duy nhất để tự cứu mình.
Dù giàu có, quyền lực, dù ai cũng nhìn cậu bằng ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng chỉ có cậu biết mình đang rơi tự do trong chính cuộc sống được tô vẽ hoàn hảo đó. Trần Dịch Hằng – tỷ phú trẻ – hóa ra cũng chỉ là một chàng trai 21 tuổi lạc lối, khao khát được yêu thương, khao khát một lần sống đúng với con người thật của mình… chứ không phải là cái bóng mà xã hội và gia đình đã nhào nặn nên.
Nếu bạn muốn chuyển thể thành truyện ngắn dài hơn, có thêm nhân vật hoặc cao trào, mình sẵn sàng hỗ trợ viết tiếp.