[ Lichaeng+ Futa ] Ký Sự Kỳ Án Đại Lục
Chapter 1
Buổi chiều tà, ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng nhẹ những mái ngói cũ kỹ của ngôi làng nhỏ. Những hàng tre xanh rì rào đung đưa theo làn gió nhẹ, hương đồng nội thoang thoảng mang theo mùi đất ẩm và hương cỏ mới cắt. Đường làng nhỏ hẹp, lát đá gập ghềnh nhưng vẫn ấm áp dấu chân người qua lại
Bá Bảo [Cậu]
*vịnh tay nải trên vai*
Bá Bảo [Cậu]
Nhanhhhh Lênnn mọii người ơi!!
Bá Bảo [Cậu]
Aa!! Đại Nhânn ơi sắp tới rồiii
Bá Bảo [Cậu]
Đại Nhân ơi sắp tới cổng làng rồi!!!
Bá Bảo [Cậu]
Đằng trước có dân làng rải đang hoa để chào đón tân quan huyện kìa
Mạnh Giám Hoà [GH]
Ehh nèe *Vỗ vai cậu*
Bá Bảo [Cậu]
hửm!?? *Giựt mình*
Mạnh Giám Hoà [GH]
Nghi thức đón tân quan huyện, không phải là nghi thức đoán ông mà ông cứ sàn sàn trước mặt như vậy
Mạnh Giám Hoà [GH]
Sao người ta thấy được tân quan huyện của chúng taa
Bá Bảo [Cậu]
Sờiiii ơi, ông cứ lo xa
Bá Bảo [Cậu]
Trong bốn người chúng ta ai là tân quan huyện nhìn dô là biết ời
Bá Bảo [Cậu]
Mặt mũi khôi ngô tuấn tú xán lạn
Bá Bảo [Cậu]
*Cười sạc sụa*
Bá Bảo [Cậu]
Ông đó cứ khoé lo quá
???
*Nhìn hai người cười trừ*
Từ xa vang lên tiếng chân dồn dập cùng tiếng hô rộn rã. Một đoàn người cõng theo chiếc võng tre lớn, chạm khắc hoa văn đơn giản. Trên võng, một vị công tử nằm nghiêng, đầu tựa thoải mái, mắt lơ đãng nhìn trời. Võng khẽ lắc theo nhịp bước vội, như sóng gợn giữa đám đông náo động
???
Tránh tránh ra, tránh ra đứng xớ rớ đó sao người ta đi được
???
Nói chuyện đi kiếm chỗ khác mà nói. Trờii ơi tránh ra điiii
Bá Bảo [Cậu]
???*Hoang mang*
Bá Bảo [Cậu]
Trời đất ơi!! Các vị có biết đây là tâ.n...*Chưa kịp nói xong*
???
Đi sát dô GIÙM!! *hét*
Bá Bảo [Cậu]
*Mắc chữ O mồm chữ A nhìn theo đoàn người, chỉ tay*
Mạnh Giám Hoà [GH]
Thoiiiiii nín *bóp mỏ cậu lại*
Mạnh Giám Hoà [GH]
Dạ mời ngài ạ* Đưa tay về phía trước*
???
Đi xem thử họ đang làm gì. Đi thôi mẹ *dìu người bên cạnh*
Lính Lệ [ nhiều người ]
Trờiii ơi!! Mấy cô tám, cô tư mình cầm bông, cầm hoa phải làm vậy nè *tung lên*
Lính Lệ [ nhiều người ]
Cái mình múa vậy nè *Dẹo, múa tay múa chân hơn lố*
Lính Lệ [ nhiều người ]
Bên đây nèee múa cũng dị nè. Nèhh neee dị đó *múa*
Lính Lệ [ nhiều người ]
Nè nè mấy cha ơi
Lính Lệ [ nhiều người ]
Mấy chaa phải đứng nghiêm trang dị nè *Đứng nghiêm chỉnh*
Lính Lệ [ nhiều người ]
Cứ ngủ ngủ ngủ dị hả lỡ quan huyện tới rồi sao *Tán đầu từng đứa*
Bút Lâm [Thầy Đề]
*Từ trong làng chạy ra*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Ủaa ủa!? Quan huyện tới chưa
Lính Lệ [ nhiều người ]
Ạ..Dạ..Dạ..Dạ. Quan chưa tới *chấp tay trước ngực*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Th...eo theo đúng như giờ này là tới rồi mà *lo*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Sao kì vậy *nhìn xung quanh*
Quần chúng [nhiều người]
Tôi cũng không biết nữa
Quần chúng [nhiều người]
Tôi đợi từ sáng tới giờ mà cũng không thấy, cũng đang sốt ruột muốn chết đây này
Bút Lâm [Thầy Đề]
*nhìn dưới đất*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Trời ơi!?
Bút Lâm [Thầy Đề]
Ai rải bông dữ vậy nèee!!?
Lính Lệ [ nhiều người ]
Dạ... *run, chấp tay trước ngực*
all: Là ổng chứ ai, ổng kêu á *chỉ lính lệ*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Ai kêu mày làm dị !?? *Tán đầu hắn*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Rồi một lát quan huyện tới
Bút Lâm [Thầy Đề]
Bông đâu mà rải
Lính Lệ [ nhiều người ]
Dạ, con tập thử để chút, chào mừng quan huyện *Đưa tay ra diễn tả lại*
Bút Lâm [Thầy Đề]
KHÔNG CÓ TẬP THIẾC GÌ HẾT Á *Tán đầu hắn
Bút Lâm [Thầy Đề]
yahhhhh ông Lý Ngàn Ơi!!! là ông Lý Ngànn
Bút Lâm [Thầy Đề]
Tôi đã bảo dẫn những người thôn nữ trẻ đẹp. Ông đưa toàn mấy ba mấy má mấy mẹ tới đây không. Chi dậy *tức nổ đom đóm*
Quần chúng [nhiều người]
Lý Ngàn: Thầy đề àhh, Thầy đề
Quần chúng [nhiều người]
Lý Ngàn: Mấy người tre trẻ ở trong làng phải đi mần hết rồi ở đâu có ngdep cho ông. Với lại mấy má cũng được vậy miễn sao có tấm lòng cho quan biết
Quần chúng [nhiều người]
Lý Ngàn: Đội nắng đội mưa đón quan như vậy
Quần chúng [nhiều người]
Lý Ngàn: Quan mới mừng chứ, chứ hổng lẽ tuyển mỹ nhân về làm vợ hảaa *nhăn nhó nói*
Bút Lâm [Thầy Đề]
ờhhh hèn chi hèn chi cái chức thầy Lý không ngóc lên được 😏*khinh*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Còn mày nữa *Đánh đầu tên lính lệ*
Lính Lệ [ nhiều người ]
Dạ?? *chấp tay trước ngực*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Trời ơi là trời quay qua nhìn lính mày coi *Chỉ tay về mấy tên lính*
Lính Lệ [ nhiều người ]
YAhhh! mấy ông nội ơi là mấy ông
Lính Lệ [ nhiều người ]
DẬY DẬY đi nghiêm trang lên đàng hoàng mạnh mẽ lên coi *la toáng lên*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Đón tiếp như này sao mà được *nhăn mặt*
Lính Lệ [ nhiều người ]
Thầy đề nghe con đi
Lính Lệ [ nhiều người ]
Mình đón tiếp như này là nồng nhiệt rồi chứ mình đâu có xìu xìu ển ển như quan huyện trước đâu *Cười trừ*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Ê nèe nè
Bút Lâm [Thầy Đề]
Quan huyện lần này là người tuổi trẻ tài cao không biết có khó tánh không nữa. Lỡ không vừa ý rồi quan bỏ cái làng này đi sao
Vừa dứt câu bỗng có một đoàn người cõng võng đi ngang
Quần chúng [nhiều người]
Ê kìa kìaaa!!! hình như quan huyện tới
Lính Lệ [ nhiều người ]
Ơi ơi Quan tới mọi người hô to lên nhaaaa
Lính Lệ [ nhiều người ]
2, 3 quan huyện
All: Quan huyện, quan huyện quan huyện, quan huyện
Quần chúng [nhiều người]
Dạ chào quannnn
Bút Lâm [Thầy Đề]
Dạ tôi là Thầy Đề
Bút Lâm [Thầy Đề]
Xin được quan ra mắt quan *chấp tay trước ngực*
Gia An
???? *nhìn thầy đề*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Kể từ nay, tôi là phò tá trung thành với người nhất huyện đường ạ
Bút Lâm [Thầy Đề]
Ngài biết hong??
Bút Lâm [Thầy Đề]
Dân là Tre có phước ba đời mới đoán được vị quan tuổi trẻ tài cao về cai quản
Bút Lâm [Thầy Đề]
Dạ bây giờ xin ngài đi lối này *chỉ tay hướng vào làng*
Gia An
Các ngươi làm gì bu lại chặn đường ta vậy
Gia An
Tránh ra cho t đi qua cái cổng này *tức*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Trước khi đi qua cho chúng con đãi ngài 1 buổi tiệc ạ *cười*
???
Dạ cậu ơi! cậu ơi! cậu nặng quá rồi
???
Cái tay con muốn gãy rồi cậu ơi!!! *khó khăn nói*
Gia An
Tránh ra ta không có thời gian với các ngươi *tức*
Bá Bảo [Cậu]
Đằng kia có vụ gì vui kìa mọi người
Mạnh Giám Hoà [GH]
*đi theo*
Lính Lệ [ nhiều người ]
Thầy đề ơi
Lính Lệ [ nhiều người ]
Sao ông không kêu kêu lính cầm lọng, rinh võng, cho lính ngài nghỉ ngơi đi *nói nhỏ với ông*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Có nghe gì không *lườm GH*
Mạnh Giám Hoà [GH]
Nghe cái giề *khó chịu*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Khiêng võng cho quan chứ gì
Mạnh Giám Hoà [GH]
Ai khiêng??? *ngạc nhiên*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Hai người khiêng* Chỉ Cậu vs GH*
Mạnh Giám Hoà [GH]
Hả *hoang mang*
Bá Bảo [Cậu]
Hả *hoang mang
Lính Lệ [ nhiều người ]
Chứ không lẽ để t khiêng võng hả *dẹo*
Lính Lệ [ nhiều người ]
Còn ngươi là gì
Lính Lệ [ nhiều người ]
cầm lọng che cho quan đi* chỉ người đứng bên cạnh cậu*
???
Ờ.ờ...ờ ta cầm lọng che cho quan hả
???
Cầm lọng thì cầm... lọng *nói lắp bắp*
???
Còn hai người. Trồ mắt làm gì, mau lo khiêng võng cho quan kia kìa
???
Khoang đã, duii quá duiii quá, cho mẹ làm gì góp duii đi con
Lính Lệ [ nhiều người ]
Cái bà già này lộn xộn quá à, ra sau đứng *chỉ*
???
Dạ bẩm quan cho con làm gì góp vui đii
???
Đây là nghĩa vụ của con mà *chấp tay trước ngực*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Bà đi theo mấy người này hả
Bút Lâm [Thầy Đề]
Cầm quạt làm gì quạt cho quan *chỉ*
???
Dạ đa tạ quan *cười từ thiện*
Thế là cả đám người đi vào làng
Bút Lâm [Thầy Đề]
Đừng lại!! quan thấy không* chỉ tay*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Đây là cánh đồng quê ta cò bay thẳng cánh bay riết gãy cánh luôn đó quan
Bút Lâm [Thầy Đề]
Chồng cày vợ cấy thì con trâu đi cày
Mạnh Giám Hoà [GH]
Ủa?? sao tôi thấy bò không dị. Tôi đâu thấy trâu đâu??? *nhìn xung quanh*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Thì..Thì bò cũng như trâu
Gia An
Nói lảm nhảm gì vậy??? mệt quá * tức*
Gia An
Tới chưa thả ta xuống *tức*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Dạ dạ gần tới rồi *chấp tay trước ngực*
Bá Bảo [Cậu]
Trời ơi ta thấy dân làng, mặc đồ như chạy hội vậy á
Bá Bảo [Cậu]
Ở quê ta á nhaa, dân làng mặc giá trên giá xuống
Bút Lâm [Thầy Đề]
Kệ người ta muốn bận gì bận *tức*
Mạnh Giám Hoà [GH]
Thôi ông ơi, đừng có diễn tuồng nữa. Trời nắng muốn chết cho người ta về đi * nhìn Thầy Đề nói*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Diễn cái gì mà diễn người ta đang làm mà kêu về
Bút Lâm [Thầy Đề]
Làm đi Làm cho quan thấy *nhìn mọi người ở dưới ruộng*
???
....*khự lại vài giây*
???
Ta thấy, quần áo thẳng không có một nếp nhăn, sìn đất chưa kịp dính tay chân *nhìn mọi người ở dưới ruộng*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Kệ người ta đi
???
Còn ngã nào về công đường *nhìn thầy đồ, tay cầm lọng*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Mà về công đường ngươi hỏi chi vậy??* chỉ phía trước*
???
Quan nhậm chức phải đưa quan về công đường mới đúng
Bút Lâm [Thầy Đề]
Mắc gì quan không nói ngươi nói
???
Thì ta nói, cũng như quan nói, quan nói cũng như t nói *giọng uy nghiêm*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Àaa dạ, bà con ơi về công đường
Gia An
Cái gì vậy trời *đứng dậy khỏi võng*
Gia An
Cái lũ này không hiểu nổi!!! *đi trước*
Quần chúng [nhiều người]
Quan huyện về làng, quan huyện về làng, quan huyện về làng, quan huyện về làng
Lính Lệ [ nhiều người ]
Tới rồi, dạ thưa quan *tay chấp trước ngực*
???
*Đưa đôi mắt tam bạch nhìn xung quanh*
???
Đã bao lâu rồi các người không quan tâm sửa soạn đàng hoàng
???
Để xứng đáng cửa quan mà người dân thần phục
Quần chúng [nhiều người]
*nhìn hoang mang*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Nè nè *chỉ về phía người đang nói*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Ngươi là thân phận thấp hèn, dân đen chỉ là gia nhân dám ăn nói hỗn hào như vậy à
Bút Lâm [Thầy Đề]
Xong việc rồi, Luiii
Bút Lâm [Thầy Đề]
Để ta rước quan vào công đường *nhẹ giọng*
???
*nhìn bằng ánh mắt căm phẫn*
Quần chúng [nhiều người]
Hình như những người này không phải ở làng mình *Nói nhỏ*
Lính Lệ [ nhiều người ]
Đúng rồi á, ở đâu lạ quắc à *chấp tay trước ngực*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Không phải dân làng mình thì ở đâu chui ra
???
*Bỏ lọng xuống, lấy vật gì đó từ tay nải ra*
Lạp Lệ Sa [Cô]
Thừa lệnh triều đình bổ nhiệm
Lạp Lệ Sa [Cô]
Nay ta là Lạp Lệ Sa lãnh Ấn Huyện Quan. Kể từ giây phút này, ta giữ cương vị cao nhất ở đây *đưa tay ra khép ngón cái vào, đưa chiếu chỉ của vua ra trước*
------
📜 Chiếu Chỉ
Trẫm xét:
Lạp Lệ Sa, người có học, tính tình cương trực, xử thế đoan chính, được dân chúng kính mến triều đình tín nhiệm. Trẫm thuận lòng trời, thuận ý người, đặc cách bổ nhiệm làm Tri huyện Làng Tre, cai quản dân sự, pháp luật và sổ sách địa phương. Ngươi phải lấy đức trị dân, lấy phép giữ nước, không được lạm quyền, trái đạo, cấm bè cánh tư lợi, cấm nhũng nhiễu nhân dân. Chiếu này đã được Trẫm kính bút – kính ấn. Các nha lại, dân chúng sở tại phải nghiêm theo thi hành không được trái lệnh.
[Đóng ấn triện của Hoàng Thượng]
-------
Lính Lệ [ nhiều người ]
Trời ơi *run, tay nắm chấp tay trước ngực*
Bút Lâm [Thầy Đề]
C...con xin lỗi quan *run, chấp tay trước ngực*
Mạnh Giám Hoà [GH]
Còn ta là Mạnh Giám Hoà, người phò tá về sự vụ là cánh tay phải của quan huyện
Bá Bảo [Cậu]
Còn ta là Bá Bảo cánh tay trái của đại nhân là Cận Vệ tận tụy bảo vệ ngài
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
Còn ta là Thanh phu nhân
Quần chúng [nhiều người]
Ủa Thanh phu nhân là gì???? *hoang mang*
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
Ohh mọi người nhìn gì vậy. Thanh phu nhân có nghĩa là mẹ của quan huyện *cười*
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
Ehh nè nè con ta chưa có ý trung nhân á nha *nhìn mọi người*
Bút Lâm [Thầy Đề]
D..Dạ..ạ bẩm quan
Bút Lâm [Thầy Đề]
Con có mắt không có tròng xin quan tha lỗi cho con *nói lắp bắp*
Lính Lệ [ nhiều người ]
dạ...dạ *quỳ, run*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Hồi nãy đứa nào bắt bá mẫu quạt *tức*
Lính Lệ [ nhiều người ]
Ủa khoan!! Tụi nó đâu rồi *nhìn xung quanh*
Quần chúng [nhiều người]
Tôi biết nè
Quần chúng [nhiều người]
Tại hồi nãy hắn nằm võng tui hong có thấy mặt. Hắn là con của bá hộ Gia làng bên cạnh, suốt ngày chỉ biết đá gà với ăn chơi lêu lổng à *chen lên, nói*
Lạp Lệ Sa [Cô]
Thôi bỏ đi, lỗi do ta im lặng
Lạp Lệ Sa [Cô]
Xem thử mọi người bài trò như thế nào. Xin cảm tạ mọi người đã đón tiếp *cúi người*
Lạp Lệ Sa [Cô]
Ta muốn vào công đường để làm việc *nhìn vào trong*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Dạ...dạ đâu có được mâm cỗ đã bày xong bên đình, mời tân quan huyện về ạ *cười trừ*
Lạp Lệ Sa [Cô]
Các ông hãy tự ban phát cho dân làng
Lạp Lệ Sa [Cô]
Đi từ đầu làng ta thấy, số người thiếu ăn không phải không ít *xoa thái dương*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Dạ dạ...*chấp tay trước ngực*
Lạp Lệ Sa [Cô]
*gỡ tay nải xuống*
Lạp Lệ Sa [Cô]
Phiền ông đưa hành lí của ta về phủ
Lạp Lệ Sa [Cô]
*đưa tay nải cho thầy đề*
Lạp Lệ Sa [Cô]
Đưa mẹ ta về trước
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
Con à. Mẹ phải về trước, con nhớ phải về liền nha
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
Âyy da! Ta đi nãy giờ mỏi tay, mỏi chân quá thầy à *giả vờ*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Dạ con quên, xin mời bá mẫu lên võng con kêu người khiêng về phủ ạ
Bút Lâm [Thầy Đề]
Nhanh lên *ra lệnh*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Ủa saooo có 3 đứa à, còn 1 đứa nữa đâu *hoang mang*
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
Ông khiêng đi tui thích ông đó *cười giả trân*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Dạ..dạ bá mẫu thích thì con khuyên
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
*ngồi*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Khởi kiệu !!
Lính Lệ [ nhiều người ]
Dạ mời quan
Lạp Lệ Sa [Cô]
*bước vào công đường, quan sát xung quanh*
Lạp Lệ Sa [Cô]
"Ân Sư thần nguyện đem hết tài mọn của mình ra để giúp dân, giúp nước"
Cô đang ngồi lặng trong thư phòng, ngọn đèn dầu leo lét hắt bóng lên vách gỗ cũ mòn. Hồ sơ vụ án chất chồng trước mặt, giấy vàng úa, góc tài liệu đã sờn, như mang theo hơi thở của những oan khuất xưa cũ.
Lạp Lệ Sa [Cô]
Thầy đề ghi chép lại khá rõ ràng, Thầy đề làm tốt lắm *nhìn vào hồ sơ*
Lạp Lệ Sa [Cô]
Tuy nhiên ngoài rõ ràng cần chính xác mới có giá trị *đặt nhẹ chum trà lên bàn*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Dạ dạ...ngài thấy chỗ nào sai ạ *chấp tay trước ngực*
Lạp Lệ Sa [Cô]
À không !! ta mới vừa xem mà, phải cho ta có thời gian xem chứ *cười trừ*
Lạp Lệ Sa [Cô]
Ta thấy trong đây có nhiều vụ án, có cáo trạng đơn giản quá. VD: Như dụ án treo cổ tự tử không có động cơ chính đáng *nhìn vào hồ sơ*
Lạp Lệ Sa [Cô]
*ngước lên nhìn*
Bút Lâm [Thầy Đề]
💤💤 *ngủ gật*
Lạp Lệ Sa [Cô]
*khẽ lắc đầu cười trừ*
Mưa đổ ào xuống như trời trút hết dằn lòng bao năm. Mây đen đặc sệt, gió quật rung cả hàng liễu. Tiếng mưa như roi quất vào mái ngói, vào mặt đất khô cằn đã quên cảm giác ướt. Trong thư phòng tối sầm, tiếng mưa dồn dập len vào từng xó tường. Lệ Sa không ngẩng đầu. Giấy trên bàn phập phồng theo gió, nhưng tay cô vẫn ghì chặt hồ sơ – như thể nỗi oan trong đó đang thức dậy cùng từng nhịp mưa rơi. Ngoài trời sấm dội, trong lòng cô cũng nổi giông chẳng kém
Bút Lâm [Thầy Đề]
*giật mình*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Ủa trời mưa rồi *còn say ke*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Đại nhân ơi mưa to quá
Lạp Lệ Sa [Cô]
Ta không cần nhìn cũng biết mà *nhìn hồ sơ*
Chapter 2
Bút Lâm [Thầy Đề]
Đại nhân ơi mưa to quá
Lạp Lệ Sa [Cô]
Ta không cần nhìn cũng biết mà
Lạp Lệ Sa [Cô]
Sấm chớp từ nãy giờ rồi *nhìn hồ sơ*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Dạ d...dạ dạ
Bút Lâm [Thầy Đề]
Trời đang nắng hạn mà cơn mưa đầu mùa to như trời bể lu trên thiên đình là đại phúc đó đại nhân. Tất cả là nhờ ơn của quan huyện *tay chấp trước ngực*
Lạp Lệ Sa [Cô]
Ông đang nói cái gì vậy *hơi nhíu mày*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Chỉ là một cái liên tưởng nhỏ xíu thôi à *Đưa tay lên để diễn tả sự nhỏ của nó*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Ý tôi là có quý nhân đến nơi đây, nên ông trời đã ban cho một cơn mưa vàng sau những năm nắng hành cho khô kiệt
Bút Lâm [Thầy Đề]
Làng quê như được hồi sinh thật trùng hợp *cười*
Lạp Lệ Sa [Cô]
Thôi ông cứ thu xếp đồ đạc rồi về nghỉ ngơi đi
Lạp Lệ Sa [Cô]
Chắc là mệt lắm rồi phải không, ta còn ngồi đây lác nữa ta sẽ về sau
Bút Lâm [Thầy Đề]
Dạ đâu có được!! Đâu có được!!
Bút Lâm [Thầy Đề]
Bổn phận của tôi đến đây phụ tá cho ngài kiểm tra sổ sách, chứ tôi không thể nào bỏ về trước được
Bút Lâm [Thầy Đề]
Mời ngài thưởng thức *tay nâng ấm trà rót vào chén*
Lạp Lệ Sa [Cô]
*Cô từ từ nâng chén trà lên thưởng thức, chậm rãi nhấp một ngụm nhỏ*
Lạp Lệ Sa [Cô]
Ông mệt thì về nghỉ trước đi
Lạp Lệ Sa [Cô]
Ta sẽ tự tìm ra được với lại ta muốn ngồi đây một mình
Bút Lâm [Thầy Đề]
Dạ d...dạ..dạ thần xin phép lui, thần chào quan *tay chấp trước ngực, cúi đầu và rời đi trước*
Lạp Lệ Sa [Cô]
*gật nhẹ đầu, sau đó nhìn vào đóng hồ sơ*
Mưa nặng hạt rơi trên mái phủ thự cổ, chảy qua rãnh máng rồi nhỏ xuống nền gạch lạnh. Tiếng mưa vang rộn trong sân hòa cùng lá cây xào xạc, như bản nhạc buồn của thiên nhiên. Thanh phu nhân khẽ thở dài, tay ôm ngực giữ lấy trái tim đang lo lắng, dõi về phía cổng, chờ từng bước chân của Lệ Sa
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
*Đi qua đi lại*
Mạnh Giám Hoà [GH]
Trời mưa rồi sao Thanh phu nhân không chịu vô ngủ *Đi tới chỗ bà*
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
Tui đợi Lệ Sa
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
Nó nói với tui là về sớm nhưng tới giờ này chưa thấy nó về *khẽ thở dài, quay lưng lại nhìn GH*
Mạnh Giám Hoà [GH]
Phu nhân còn lạ gì tính của Lệ Sa nữa. Đã sa vào công việc quên giờ quên giấc
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
*khẽ gật nhẹ đầu*
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
Đó là đức tính của bật hiền tài đó ông
Mạnh Giám Hoà [GH]
Phu nhân biết vậy rồi sao không vào đi ngủ
Mạnh Giám Hoà [GH]
Để ch... cho ngáp ngắn ngáp dài *ngáp*
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
Ai ngáp
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
Ông ngáp hay là ta ngáp, hazz nhiều chuyện quá à *khẽ thở hắt ra*
Mạnh Giám Hoà [GH]
Đoáa thấy hong, hong nhắc thì bảo tôi không có quan tâm mà nhắc phu nhân nói tôi nhiều chuyện *mặt khó ở*
Mạnh Giám Hoà [GH]
Thôi được rồi để bây giờ tui đi ngủ trước *khẽ lắc đầu*
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
Thôi đi ngủ đi *gật nhẹ*
Mạnh Giám Hoà [GH]
Cho đỡ nhiều chuyện he *rời đi*
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
*ngó ra ngoài nhìn*
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
*bung dù, đi ra ngoài*
Cơn mưa như nước thác đổ, những hạt mưa tát vào lạnh buốt. Gió nhẹ thổi qua làm nhè nhẹ lay động tà áo Thanh phu nhân tay cầm chiếc dù nhỏ, loay hoay bước đi ra ngoài dinh ung dung đến chỗ cô
Mạnh Giám Hoà [GH]
*đi từ ngoài vào, ngồi xuống giường*
Mạnh Giám Hoà [GH]
Không nhắc á thì nói mình không quan tâm, mà nhắc thì nói mình nhiều chuyện
Mạnh Giám Hoà [GH]
Hong biết sao sống cho vừa lòng nữa *Bực mình, tháo đai lưng với khăn đóng chọi bỏ*
Mạnh Giám Hoà [GH]
*ngả lưng lên giường*
Bá Bảo [Cậu]
Khò khò 💤💤*ngái*
Mạnh Giám Hoà [GH]
*nhìn cậu*
Mạnh Giám Hoà [GH]
Ngái gì ngái như trâu ngái *bịt lỗ tai*
Bá Bảo [Cậu]
Ới~...Ơ ơ!! Đừng mà !! Đừng mà ohh *mớ*
Mạnh Giám Hoà [GH]
*nhìn cậu*
Bá Bảo [Cậu]
Aa yah~ Hằng Nga, ở đây là chỗ vắng vẻ nam nữ thọ thọ bất tương thân *mớ, bật dậy dùng hai tay ôm ngực mình*
Mạnh Giám Hoà [GH]
???*bật dậy, hoang mang nhìn cậu*
Bá Bảo [Cậu]
Xin nàng. Ta xin nàng!!
Bá Bảo [Cậu]
Đừng...Đừng..Đừ...ng xô ta xuống vực Aaaa a ơ ớ *mớ, ngã lưng xuống giường múa tay múa chân*
Mạnh Giám Hoà [GH]
Mai chắc ta đưa ngươi đi gặp thầy 7 *Phì cười*
Trời vẫn vậy đổ mưa, mưa tả rích như ai gõ trống thùng trên mái lá. Một nữ nhân cúi chạy từ sau nhà, ôm khư khư cái gỗ thuốc to bằng nửa người vô lòng chạy vội vào nhà
Phác Thái Anh [Nàng]
*Nàng nhẹ nhàng phủi những giọt mưa trên trán*
Phác Thái Anh [Nàng]
Cha ơi!!! Mưa xuống thiệt rồii, mưa lớn lắm cha ơi *đặt nhẹ khay thuốc xuống*
Phác Đức An [Cha Nàng] - Ông -
Đúng thật là cơn mưa vàng cho dân chúng ta
Phác Đức An [Cha Nàng] - Ông -
Nhưng mà bất thình lình quá làm cha con ta trở tay không kịp. Ướt hết thuốc của cha rồi *nhìn trời, cười khẽ*
Phác Thái Anh [Nàng]
Tại mấy cái khay này
Phác Thái Anh [Nàng]
Cha phơi ở đằng sau nhà cho nên con lấy dô hong có kịp
Phác Đức An [Cha Nàng] - Ông -
*khẽ gật đầu*
Phác Đức An [Cha Nàng] - Ông -
Nói vậy chứ không sao để rồi mai cha xào lại *nhìn nàng, tay nâng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ*
Phác Đức An [Cha Nàng] - Ông -
Mưa nữa đi ông trời, dân làng sắp đói vàng mắt cả rồi
Phác Thái Anh [Nàng]
*bỗng nàng nhớ điều gì đó*
Phác Thái Anh [Nàng]
Àa mà cha ơi!! *chạy qua chỗ ông đang ngồi*
Phác Thái Anh [Nàng]
Con nghe nói có quan huyện mới về với làng mình rồi đó cha *ngồi đối diện với ông*
Phác Đức An [Cha Nàng] - Ông -
*nhìn nàng bằng ánh mắt trìu mến*
Phác Thái Anh [Nàng]
Quan huyện vừa về tới làng là đi thẳng ra công đường làm việc luôn. Bỏ biết bao nhiêu là cổ bày linh đình đang chờ quan sẵn
Phác Thái Anh [Nàng]
Mà còn vuii lắm nha cha
Phác Thái Anh [Nàng]
Con nghe mấy bà con bị bắt đi đón tiếp Quan kể lại, Quan Huyện này vừa trẻ vừa vui tính nữa. Làm cho lính với ông thầy đề một phen mất mặt. Mọi người cười hả hê lắm
Phác Đức An [Cha Nàng] - Ông -
*nhìn nàng, nhếch mày*
Phác Đức An [Cha Nàng] - Ông -
Chà Chà, vậy đây có phải điềm lành ứng với quý nhân xuất hiện không nữa chừng
Phác Đức An [Cha Nàng] - Ông -
Sao trùng hợp vậy ta
Phác Thái Anh [Nàng]
Hở?? Ý của cha muốn nói là sự trùng hợp với lại cơn mưa vàng á hả
Phác Đức An [Cha Nàng] - Ông -
*khẽ gật đầu*
Phác Thái Anh [Nàng]
Áa trời ơi!! con không ngờ cha của con mê tính dị đoan như vậy luôn á *Cười phá lên*
Phác Đức An [Cha Nàng] - Ông -
Chà chà, hôm nay dám ăn nói với cha như vậy luôn á hả
Phác Đức An [Cha Nàng] - Ông -
Con bé này không đánh là không được mà *nhịn cười*
Phác Thái Anh [Nàng]
Áhh con có nói giề đâuu *cười, chạy đi vào trong nhà*
Phác Đức An [Cha Nàng] - Ông -
*Cười phá lên, lắc đầu nhìn nàng*
Tiếng sột soạt khe khẽ vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Cô cúi mình gom lại những tập hồ sơ đã xem qua, xếp ngay ngắn vào hộp gỗ cũ. Hương giấy cũ trộn lẫn với chút bụi mốc lặng lẽ xộc vào mũi. Cô thở dài, bàn tay khẽ miết lên mép bìa hồ sơ cuối cùng, rồi đóng nắp lại.
Lạp Lệ Sa [Cô]
"Đã khuya như vậy rồi sao"
Lạp Lệ Sa [Cô]
*bước ra khỏi thư phòng*
Cô khép cửa thư phòng, tra chìa khóa vào ổ. Tiếng "cạch" vang lên. Quay lưng lại, cô chợt thấy bóng người quen thuộc đang bước đến dưới màn mưa mỏng
Tấm áo vải màu chàm thẫm nước, mái tóc búi cao gọn gàng, tay bà cầm chiếc ô giấy dầu đã ngả màu. Những giọt nước mưa đọng trên vành ô rơi lộp độp xuống mặt đất
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
*tiếng lại phía cô*
Lạp Lệ Sa [Cô]
*nhìn thoáng bất ngờ*
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
*nhìn cô, 1 tay cầm ô, tay còn lại đưa cao bánh lên*
Lạp Lệ Sa [Cô]
"Chỉ có mẹ là hiểu con nhất" *cười tươi như hoa*
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
*nhếch mày, cười*
Cơn mưa lớn như dội rửa cả góc rừng đã ngủ quên. Bụi cây ven suối đổ rạp, đất bị xói mòn. Gần gốc đa cổ thụ – nơi dân làng vẫn kiêng kỵ gọi tên – mặt đất chuyển động. Bùn trôi, lộ ra một bàn tay cong queo, da khô quắt, xương trắng trồi lên lạnh lẽo. Nước mưa chảy dọc theo rãnh xương, nhỏ giọt "tách… tách…" như thời gian đang nhỏ máu.
Chapter 3
Giữa trưa nắng như đổ lửa, tiếng trống “thùng... thùng...” bỗng vang lên từ cửa quan. Cả làng xôn xao. Người đang ngủ cũng bật dậy, kẻ cày ruộng bỏ cả trâu, trẻ con reo như có hội, người lớn hấp tấp kéo nhau đi hóng chuyện. Mắt ai cũng sáng rực vì tò mò
Tống Trinh
*Tay cầm dùi trống hăng hái, đánh mạnh*
Quần chúng [nhiều người]
*bu đông lại, bàn tán, chen lấn lẫn nhau*
Lính lệ [Nhiều người] - gác cổng -
*đi lại chỗ bà giựt dùi trống lại, đặt xuống*
Tiếng bàn tán nổi lên như ong vỡ tổ, lan khắp công đường. Người này ghé tai người kia thì thầm, ánh mắt mọi người đều dồn về tấm màn đỏ thẫm sau án đường
Tống Trinh
Tuii đi kêu oann!!
Tống Trinh
Tui đi kêu oan nè mọi người!! *thu hút đám đông hướng về phía mình*
Bóng cô hiện ra từ màn tối. Mỗi bước đi như rạch một nét đỏ chính nghĩa xuống mặt đất. Triều phục đỏ gấm Nam thêu hạt, biểu tượng liêm chính. Đến bậc cuối, cô khẽ hất vạt áo, xoay mình an tọa giữa công đường. “Bốp!” – kinh đường mộc vang lên, khiến trăm họ lặng phắc
Bút Lâm [Thầy Đề]
Dạ bẩm quan
Bút Lâm [Thầy Đề]
Người phụ nữ này họ Tống tên Trinh, người dân xóm Bầu chuyên nghề bán gà con ở chợ. Nay bả kiện cáo xin phép quan cho bả được tường trình
Lạp Lệ Sa [Cô]
Ta cho phép *gật*
Lạp Lệ Sa [Cô]
Ngươi tới đây muốn kiện cáo chuyện gì
Tống Trinh
Huhuhu ah huhhuu ah ah huhhuu *múa tay múa mấy tay chân, ôm cây thương của tên lính*
Tống Trinh
Ngàiii thiệt là trẻ trung oai phong quá đi *Ẻo lả, nhìn cô*
Lạp Lệ Sa [Cô]
*khẽ thở hắt ra*
Ở phía dưới người dân xôn xao "Trời ơi có cái gì thì nói đi", "nói đi", "đúng đó nói đi"...
Tống Trinh
Suỵttt *quay ra đằng sau, đưa tay ra hiệu*
Tống Trinh
Khác hẳn, ông Quan Huyện già mới đi chầu trời gần đây nè
Tống Trinh
Ngài biết hong mỗi lần tiện nữ đánh trống "Thùng! Thùng! Thùng!" không bao giờ xử liền đâu *đưa tay ra để diễn tả*
Lạp Lệ Sa [Cô]
*lắc đầu ngao ngán*
Quần chúng [nhiều người]
*xôn xao*
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
*nhìn*
Bá Bảo [Cậu]
*chưa loading kịp*
Mạnh Giám Hoà [GH]
*cau mày nhìn*
Phác Thái Anh [Nàng]
*cười trừ*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Người phụ nữ kia không được ăn nói linh tinh nghe chưa!!
Bút Lâm [Thầy Đề]
Kiện cáo gì nói ngay đi *nhìn bà Trinh*
Tống Trinh
Dạ dạ để tui nói ngay mà *chớp chớp mắt nhìn cô*
Lạp Lệ Sa [Cô]
Not support
Lạp Lệ Sa [Cô]
Nể bà đáng tuổi mẹ của ta nên ta không chấp nhất
Lạp Lệ Sa [Cô]
Ta hỏi 1 lần nữa bà đến đây kêu oan điều gì?
Tống Trinh
Dạ tiện nữ là người họ Tống tên Trinh sẽ khai báo đầu đuôi câu chuyện *Vờ khóc*
Bút Lâm [Thầy Đề]
*Cầm bút lông lên, khẽ chấm ngòi bút vào khay mực*
Tống Trinh
Tiện nữ Ở xóm Bầu, 18 tuổi gả nên nghĩa vợ chồng với Mã Đường. Vợ chồng đồng tâm cộng khổ yêu thương nhau có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo
Tống Trinh
Ngày ngày, chàng ra chợ bán gà chưa hề đánh tiện nữ roi nào *Uốn éo như lò xo*
Bút Lâm [Thầy Đề]
*ghi chép lại*
Tống Trinh
Vậy mà ahhh *hét toáng lên*
Lạp Lệ Sa [Cô]
Có chuyện gì xảy ra với phu quân ngươi sao *cau mày*
Tống Trinh
Dạ đúng rồi Quan tại sao
Tống Trinh
Tai hoạ cứ ập lên trên đầu con dị nè huhuhuhuh *khóc giả trân, quẹo tới, quẹo lui*
Lạp Lệ Sa [Cô]
Bà hãy bớt bi lỵ, kể rõ cho ta nghe
Tống Trinh
Dạ...dạ phu..phu quân huhuh của con chết
Tống Trinh
Quan chết ức huhuhu *Ngã lên ngã xuống*
Lạp Lệ Sa [Cô]
Vậy là có án mạng rồi
Lạp Lệ Sa [Cô]
Nhưng mà chồng bà sao lại chết *nghiêm mặt*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Trời ơi!! ổng chết cách đây hơn 10 năm rồi
Bút Lâm [Thầy Đề]
Ổng say rượu đi đường té sông mà chết. Bà đừng có nói là tới báo án dụ này nha *tay chắp trước ngực nói*
Cả công đường trở nên bàn tán xôn xao "10 năm rồi sau cứ đi quài vậy",...
Mạnh Giám Hoà [GH]
Cái Giề, chồng bà say rượu chết đuối 10 năm rồi hả!!? *cười phá lên*
Quần chúng [nhiều người]
Trời ơi thiệt tình
Bá Bảo [Cậu]
*mím môi, nhịn cười*
Phác Thái Anh [Nàng]
*nhìn GH với cậu*
Lạp Lệ Sa [Cô]
Not support
Lạp Lệ Sa [Cô]
Có đúng như vậy không
Tống Trinh
Dạ.. đúng ạ *khẽ gật đầu*
Lạp Lệ Sa [Cô]
Trời ơi ?!! vậy còn kêu oan cái nổi gì *bất lực*
Tống Trinh
Nhưng mà... nhưng mà không phải dụ này *xua tay liên tục *
Bút Lâm [Thầy Đề]
Vậy!!! bà có chịu nói liền không hả
Tống Trinh
Thì nói, nói chứ mắc gì nạt người ta *nhìn Thầy Đề*
Quần chúng [nhiều người]
*lời ra tiếng vào*
Tống Trinh
Nèhh nè... im lặng tui mới nói đượccc
Tống Trinh
Dạ Quan số là từ ngày tiện nữ chết chồng, nên tinh thần tiện nữ sa sút
Tống Trinh
Kết quả là bệnh B..Éooo Ú *Đưa hai tay lên mặt *
Lạp Lệ Sa [Cô]
*lấy ống áo lau mồ hôi trên trán*
Tống Trinh
Đã vậy khongg cảm thông thì thôi. Suốt ngày có 1 kẻ rêu rao khắp làng *giả vờ khóc*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Bà kia ý là bà kiện cái gã đó phải không *Đập mạnh xuống bàn*
Mạnh Giám Hoà [GH]
Gã đó tên chi, quê quán ở đâu, ngươi có bằng chứng hay không
Người dân làng đi xem đồng thanh: "đúng rồi nói đii!!!"
Bá Bảo [Cậu]
Gã nào rảnh quá vậy *cầm cây sáo xoay lia lịa, xém trúng người kế bên*
Lạp Lệ Sa [Cô]
Hắn ta là ai, xúc phạm bà như thế nào, nói ta xem *nghiêm giọng*
Tống Trinh
Hắn đi tới đâu cũng.... kêu Ú... Sau lưng tiện nữ cũng kêu Ú.... *chỉ tay ra diễn tả*
Cả dân làng đi xem phá lên cười
Phác Thái Anh [Nàng]
*lắc đầu*
Tống Trinh
Có cả dân làng là chứng nữa nè đúng honggg * Quay lưng ra đằng sau nói*
Cả dân làng đi xem đồng thanh : "Có"
Bút Lâm [Thầy Đề]
Bây giờ, bà cho tui biết họ tên, quê quán chỗ ở của hắn đi
Tống Trinh
Dạ hắn là người tên Lý thôn Xoài. Hắn làm nghề... *nói lắp bắp*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Nghề gì !! *lớn tiếng*
Lạp Lệ Sa [Cô]
Not support
Tống Trinh
Bán bánh Ú *nhìn cô chớp chớp mắt*
Lạp Lệ Sa [Cô]
*Giật giật khoé môi*
Bút Lâm [Thầy Đề]
Bà nghĩ sao vậy bà kia, nghề người làm bán bánh Ú, không lẽ rao Ớ Ớ Ớ ~~ *Đập mạnh tay xuống bàn*
Tống Trinh
Honggg chịu đâu, hắn rao gì cũng được không được rao chữ "Ú" *giãy*
Lạp Lệ Sa [Cô]
Chuyện không đáng gì
Lạp Lệ Sa [Cô]
Mà bà đem đến cửa quan lẽ ra bà nên ngồi lại thoả thuận với hắn. Đi ra xa bà hãy rao, không thì thấy hắn bịt lỗ tai lại. Không lẽ bổn Quan trìu lòng bà cấm hắn rao bán sao
Tống Trinh
Chuyện nhỏ như vậy quan xử không được hả !!!
Tống Trinh
Trời ơi quan ức hiếp dân lành nè, con đập đầu quyên sinh cho quan vừa lòng *Đập đầu vào cây cột đình*
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
Nè, người gì đâu mà lạ đời ghê ha, có chuyện như vậy mà đi kiện cáo lung tung
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
Bộ cô ta thích đi kiện lắm hả *khều nhẹ tay nàng đang đứng bên cạnh mình*
Phác Thái Anh [Nàng]
Chắc Bá Bá vừa tới đây, nên không rõ bà thím này
Phác Thái Anh [Nàng]
Đây là một người thích kiện cáo làm trò mua vui cho thiên hạ. Quan không xử thì nằm ra ăn vạ... mà xử thì không có gì để xử *cười trừ*
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
Có loại người như vậy luôn sao
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
Mà dân mình, bà con chúng ta cũng thích coi hả *khẽ tạch lưỡi, lắc đầu ngao ngán*
Phác Thái Anh [Nàng]
Thì dân ta tính hiếu kỳ mà, có chuyện gì vui thì xúm lại coi thôi
Phác Thái Anh [Nàng]
Ý!!? con với Bá Bá cũng vậy mà *nhẹ mỉm cười*
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
*Bật cười khi nàng nói dứt câu*
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
*Quay qua nhìn cô, dùng ánh mắt ra hiệu*
Lạp Lệ Sa [Cô]
Not support
Lạp Lệ Sa [Cô]
Này nguyên cáo Tống Trinh kia!! Quan muốn xử cần có bị cáo, không thể nghe theo từ một phía được
Lạp Lệ Sa [Cô]
Ta truyền tạm xét xử tại đây
Lạp Lệ Sa [Cô]
Chiều nay ta cho tìm tên Lý tra hỏi thêm. Nghe rõ chưa
Tống Trinh
Ụa ủa ủa!! vậy hong xử nữa hả quan
Tống Trinh
Nè bà con ơi bây giờ mình đói bụng rồi, về ăn cơm chiều đợi quan xử tiếp *quay lưng lại nói với mọi người*
Cái nóng len lỏi qua từng kẻ ngói, khiến không gian nhà trở nên hầm hập như cái lò nướng bánh tét. Lệ Sa ngồi trên chiếc ghế, tay chống cằm, suy nghĩ nhìn vào bức tường vô định đằng sau hai người hầu vệ thân cận của cô.
Lạp Lệ Sa [Cô]
*nằm ra bàn*
Mạnh Giám Hoà [GH]
*nhìn cô*
Cậu đang say sưa thổi sáo, tiếng nhạc trầm buồn theo gió lan xa. Bỗng một bàn tay lạnh lùng áp lên lỗ thổi, bịt chặt. Sáo im bặt, chỉ còn phát ra tiếng rít rít như mèo bị xát giấy nhám vào họng. Âm thanh méo mó như vịt nghẹn hạt, khiến người nghe chỉ muốn bật cười
Mạnh Giám Hoà [GH]
*bịt lỗ bấm trên thân sáo của cậu*
Bá Bảo [Cậu]
Yahhhh ông bị khùng hả, ông làm cái gì dậy !!! *nổi khùng*
Mạnh Giám Hoà [GH]
*nhìn cậu xong nháy mắt về phía cô*
Bá Bảo [Cậu]
Còn một khúc nữa, người ta chưa thổi xonggg mà *định đưa lên thổi nữa*
Mạnh Giám Hoà [GH]
*lấy tay mình đè cây sáo xuống*
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
*giả hờ ho, từ xa đi tới*
Mạnh Giám Hoà [GH]
Ah chào phu nhân
Bá Bảo [Cậu]
*giựt mình, giấu vội cây sáo đi*
Lạp Lệ Sa [Cô]
!!! *ngồi bật dậy*
Lạp Lệ Sa [Cô]
Sao mẹ không ở nhà mà tới đây để làm chi *nhìn bà, cười*
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
Làm sao mà mẹ ở nhà được
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
Phải lên đây coi con xử vụ án đầu tiên ấy mà
Lạp Lệ Sa [Cô]
Có xử gì đâu mẹ
Lạp Lệ Sa [Cô]
Con đang suy nghĩ xem cách nào bà thím đó không lên công đường quấy nhiễu nữa
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
Sời, tưởng gì dễ ợt *cười nhếch mép*
Lạp Lệ Sa [Cô]
Hửm!!!?? *chưng hửng nhìn bà*
Bá Bảo [Cậu]
Bá mẫu, tại bá Mẫu không biết thôi cái bà thím Tống Thị Vôi đó... *chưa kịp nói hết câu*
Mạnh Giám Hoà [GH]
Tống Thị Trinh *chen ngang lời cậu*
Bá Bảo [Cậu]
Tống Thị Trinh vừa dai như đỉa mà chay mặt, 1 tháng bả không lên công đường làm loạn, thì bả ăn cơm không vô, ngủ không yên mà *xoay cây sáo trên tay*
Mạnh Giám Hoà [GH]
Âyy chà, có những dạng người muốn gây cho dám đông chú ý tới mình, còn đám đông thì tính hiếu kỳ
Mạnh Giám Hoà [GH]
Tâm lý này là điều bình thường đâu có gì lạ đâu *đưa tay lên diễn tả*
Lạp Lệ Sa [Cô]
Bây giờ phải nghĩ ra cách trị bà thím này mới được *xoa thái dương*
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
Con hỏi đúng người rồi đó, đây cũng chỉ là kinh nghiệm dân gian chúng ta truyền lại thôi
Lạp Lệ Sa [Cô]
Cách gì vậy mẹ *Phấn khích nhìn bà*
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
Cách này nè. Nhìn đi *bưng đĩa hạt mít*
Cả cô, cậu và GH đồng thanh: "Hả!!!? hột mít"
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
Đúng ờiiii
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
Nhưng mà ta luộc chưa tới nên nó còn sống sống, sường sượng đó *nhướn mày*
Mạnh Giám Hoà [GH]
*cười toe toét*
Bá Bảo [Cậu]
Để cho nó có sức công phá cao hơn
Bá Bảo [Cậu]
Bá mẫu thật là cao tay quá đi mà *cười nắc nẻ*
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
Áhh Àh ngươi hiểu ý ta rồi đó *Cười phá lên*
Bá Bảo [Cậu]
Đại nhân xin mời!! *nhìn cô đưa tay hướng vào đĩa hạt mít*
Lạp Lệ Sa [Cô]
*mặt khờ ra*
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
Không, hột mít này dành cho 2 người ăn đó muhaahha *nhìn cậu với GH, cười từ thiện*
Bá Bảo [Cậu]
*Mắt chữ A mồm chữ O, nhìn GH*
Mạnh Giám Hoà [GH]
Á tr..*Mắt chữ A mồm chữ O, nhìn cậu*
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
Ăn đi *đi qua chỗ cô, ngồi xuống*
Lạp Lệ Sa [Cô]
Ăn đi *nhích sang một bên, cho bà ngồi*
Bá Bảo [Cậu]
Ông GH à *cười trừ, dùng hai tay cầm hạt mít cạp*
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
Ông GH, mau ăn đi muhahahaha *bung cây quạt cằm trên tay ra quạt*
Mạnh Giám Hoà [GH]
Ờh... *nhăn mặt, lấy hạt mít từ đĩa lên ăn*
Lạp Lệ Sa [Cô]
*cười như được mùa*
Thanh Huệ [Mẹ cô] - Bà -
Ăn đii. Ăn điii, ngon hong *chìa tay vào đĩa mít*
Mạnh Giám Hoà [GH]
*Thồn vào họng*
Bá Bảo [Cậu]
N...gon *mắc nghẹn, tay vỗ vỗ vào ngực*
Đĩa hột mít bốc khói khi nãy giờ chỉ còn trơ mấy vỏ xếp chồng. Cả hai lom khom như trẻ giành quà, tay gỡ, miệng nhai, vừa ăn vừa xuýt xoa vì nóng. Tiếng vỏ lách tách, tiếng nhai sột soạt vang đều. Không ai nói câu nào, chỉ trao nhau ánh mắt mãn nguyện mỗi khi bóc trúng hột bùi. Đến khi chiếc hột cuối cùng bị đưa vào miệng, cả hai mới ngẩng lên, lặng vài giây—rồi đồng loạt nhìn cái đĩa trống trơn, không tin nó… sạch đến vậy
"Ai ăn nhanh vậy trời?" – cả hai đồng thanh, rồi cùng nhìn nhau cười nín thở
Download MangaToon APP on App Store and Google Play