[RhyCap] Tình Yêu Giữa Hai Thế Giới
1: Gặp gỡ
Nấm
Ờm.... không biết nói gì thì vào truyện luôn nhé
Nấm
Chỉ là 1 truyện ngắn nên Nấm kh giới thiệu nhân vật nữa nhé
Nấm
Nên là vào truyện luôn cho các baoboi của tongtai kh phải chờ nx nhé
Tiếng mưa rơi xôi xả xuống mặt đường, từng tia sét chói lóa rạch ngang bầu trời đêm. Một chiếc xe sang đen bóng dừng lại trước căn biệt thự lớn nằm ẩn trong rừng cây.
Ở rừng cho mát không sợ nắng=))
Cửa xe mở ra, một người đàn ông cao lớn, khoác áo vest đen, bước xuống. Khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén. Dưới ánh đèn mờ, hình xăm sau gáy ánh lên một thoáng đỏ tía.
Nguyễn Quang Anh
//giơ tay chắn mưa, đưa mắt nhìn quanh// Đêm nay.... mưa lớn quá
Đang định bước vào biệt thự thì ánh mắt hắn khựng lại. Dưới mái hiên cạnh cóng, có một bóng người co ro, run rẩy.
Một đứa bé – hay đúng hơn là một cậu thiếu niên nhỏ nhắn, ướt súng từ đầu đến chân, ôm chặt lấy đầu gối, mặt vùi vào khuỷu tay. Toàn thân run lên từng đợt.
Nguyễn Quang Anh
//nhíu mày, bước lại gần, giọng lạnh lẽo// Thằng nhóc kia
Nguyễn Quang Anh
Mày làm gì ở đây?
Đứa bé ngẩng đầu lên. Gương mặt lấm lem nước mưa và nước mắt. Đôi mắt đỏ hoe, giọng run lẩy bẩy.
Hoàng Đức Duy
//nấc nhẹ, cố gắng mở miệng// Ch-chú... cho con... trú nhờ một lát... được hông ạ...?
Quang Anh sững lại. Một người như hắn – mafia, kẻ giết người không chớp mắt – lại thấy cổ họng nghẹn lại trước một giọng nói non nớt đầy sợ hãi.
Gió mạnh thổi qua. Cơ thể bé nhỏ ấy đang run rẩy bần bật.
Nguyễn Quang Anh
//thở dài, cởi áo khoác, phủ lên người em// Đứng dậy đi
Hoàng Đức Duy
//mắt mở to, lắp bắp// C-con hông có tiền... Con cũng hông... trộm cắp gì đâu... Chú đừng đánh con...
Nguyễn Quang Anh
//ngẩn ra một giây, sau đó dịu giọng – một cách kỳ lạ đối với hắn// im
Nguyễn Quang Anh
Tao không đánh mày
Nguyễn Quang Anh
Đi vào trước khi mày ngất trước mặt tao
Quang Anh bế thốc cậu bé lên, mặc kệ bộ quần áo ướt át làm ướt cả người hắn.
Đức Duy yếu ớt vòng tay qua cổ hắn, khẽ thở ra một hơi – như tìm được chút bình yên trong cơn bão tố.
Chiếc cổng lớn từ từ mở ra. Trong đêm mưa, bóng dáng ông trùm mafia lạnh lùng đang bế một chiếc em bé ướt sũng bước vào biệt thự – một cảnh tượng mà không ai trong thế giới ngầm dám tưởng tượng.
Nguyễn Quang Anh
//nhìn xuống em trong tay mình, khẽ thì thầm// Mày là ai, từ đâu đến....sao lại khiến tao mềm lòng đến thế này chứ
2
Mưa vẫn rơi rả rích, từng giọt nặng trĩu trút xuống bậc thềm đá. Cánh cổng biệt thự khép lại sau lưng Quang Anh.
Hắn bước nhanh qua hành lang dài, bế em trong tay như ôm một thứ gì đó dễ vỡ.
Nguyễn Quang Anh
//giọng trầm thấp, như lẩm bẩm với chính mình// Sao mình lại làm vậy...?
Em trong vòng tay hắn đã thiếp đi một nửa, làn da lạnh ngắt, môi tái nhợt, hai tay vẫn nắm chặt lấy áo hắn như sợ bị bỏ rơi lần nữa.
Người Hầu
Người hầu: //gấp gáp chạy ra// Thưa chủ tịch! Ngài... đứa trẻ này là...?
Nguyễn Quang Anh
//liếc mắt, lạnh lùng// Chuẩn bị nước ấm
Nguyễn Quang Anh
Quần áo sạch
Nguyễn Quang Anh
Gọi bác sĩ đến ngay
Nguyễn Quang Anh
Cậu ấy là khách... của tôi
Không ai dám hỏi thêm. Người hầu vội vã chạy đi.
Tầng hai, phòng ngủ lớn. Quang Anh nhẹ nhàng đặt Đức Duy nằm lên giường.
Hắn lấy khăn bông lau tóc cho em, động tác vụng về nhưng kiên nhẫn.
Nguyễn Quang Anh
//giọng nhỏ, khô khốc// Mày là ai... tại sao lại khiến tao làm mấy chuyện kỳ cục thế này chứ
Hoàng Đức Duy
//hơi hé mắt, thều thào bằng giọng khàn đặc//
Hoàng Đức Duy
//run run, lắp bắp// C-cảm ơn... chú...
Nguyễn Quang Anh
//giật mình, ngồi xuống mép giường, chau mày// Đừng nói nữa
Nguyễn Quang Anh
Mày đang sốt
Nguyễn Quang Anh
Mặt đỏ như than vậy mà còn ráng lên tiếng
Duy lại nhắm mắt, khẽ gật đầu, khuôn mặt vùi vào gối. Một giọt nước mắt chảy dài nơi khóe mi.
Bác sĩ đến sau mười phút. Kiểm tra sơ bộ rồi gật đầu với Quang Anh.
Bác sĩ tẻn tẻn
Cậu ấy chỉ bị cảm lạnh nặng
Bác sĩ tẻn tẻn
Tôi đã tiêm hạ sốt chỉ cần nghỉ ngơi và giữ ấm là được
Nguyễn Quang Anh
//gật đầu, đôi mắt chưa từng rời khỏi giường// Được rồi
Nguyễn Quang Anh
Ra ngoài đi
Căn phòng trở lại yên tĩnh. Ánh đèn vàng nhẹ nhàng phủ xuống tấm chăn lông mềm mại.
Hắn ngồi cạnh giường, chống cằm nhìn gương mặt đỏ ửng vì sốt kia. Em ngủ rất ngoan, hàng mi run run, trông yếu đuối đến lạ.
Nguyễn Quang Anh
//thở dài thật khẽ// Đáng lẽ tao phải bỏ mặc mày ngoài kia
Nguyễn Quang Anh
Nhưng mà... hình như tao không làm được
Im lặng một lúc, rồi hắn khẽ nói, như một lời hứa chưa từng có với ai khác trong đời.
Nguyễn Quang Anh
...Ngủ đi, bé con
Nguyễn Quang Anh
Từ giờ... mày an toàn rồi
3
Biệt thự trở nên tĩnh lặng, chỉ có ánh đèn mờ còn le lói từ căn phòng ở tầng hai.
Trên chiếc giường lớn phủ chăn lông dày, Duy vẫn ngủ mê man, đôi mày khẽ cau lại vì cơn sốt. Gương mặt đỏ bừng, từng hơi thở nặng nề.
Ngồi bên mép giường, Quang Anh đặt tay lên trán Duy, cảm nhận hơi nóng vẫn chưa hạ.
Nguyễn Quang Anh
//lẩm bẩm, giọng thấp// Sao vẫn còn sốt thế này...
Hắn đứng dậy, cởi áo khoác vest, xắn tay áo sơ mi. Lần đầu tiên trong đời, ông trùm mafia máu lạnh lại lo lắng vì...một cơn sốt của một cậu bé lạ mặt.
Quang Anh cầm khăn ấm, nhẹ nhàng lau cổ, trán, lòng bàn tay, từng ngón tay nhỏ xíu của Duy. Những vết bầm tím lấm tấm nơi cánh tay khiến mắt hắn tối sầm.
Nguyễn Quang Anh
//nghiến răng, mắt ánh lên lạnh lẽo//...Ai đã đối xử với mày như thế?
Hoàng Đức Duy
//khẽ rên, cơ thể co lại, một tiếng nấc nghẹn bật ra//
Hoàng Đức Duy
//trong mơ, thì thào bằng giọng đứt quãng// Đừng... đừng đánh con nữa... con xin lỗi rồi mà...
Bàn tay đang lau người cho Duy khựng lại. Quang Anh siết chặt khăn, rồi đặt nó xuống bàn, đứng thẳng dậy.
Nguyễn Quang Anh
//khẽ khằng// Không ai đánh mày ở đây đâu
Nguyễn Quang Anh
Ngủ đi... bé con
Mười phút sau, trong gian bếp vốn chỉ dành cho đầu bếp chuyên dụng, Quang Anh – kẻ chưa từng vào bếp suốt 10 năm qua – đang lóng ngóng nấu cháo.
Tưởng tượng Quang Anh đang nấu cháo đi nhé các baoboi
Nồi cháo trắng sôi lục bục, hắn cúi xuống nếm thử
Vị nhạt toẹt, nhưng hắn lại khẽ gật đầu - có lẽ ổn.
Nguyễn Quang Anh
//cầm tô cháo, quay lại phòng, lẩm bẩm// Chỉ lần này thôi đấy
Nguyễn Quang Anh
Tao mà bị ai thấy... chắc chết vì mất mặt
Hoàng Đức Duy
//vẫn chưa tỉnh//
Nguyễn Quang Anh
//đặt cháo lên bàn, ngồi lại cạnh giường, nắm lấy bàn tay bé nhỏ//
Nguyễn Quang Anh
//nhìn khuông mặt nhợt nhạt kia, thấp giọng//Tao giết người không run tay... nhưng mà thấy mày thế này... lại không biết phải làm gì
Gió nhẹ lùa qua khung cửa sổ, mang theo mùi ẩm lạnh của đêm mưa. Nhưng trong căn phòng ấy, tay ông trùm mafia lần đầu biết đến cảm giác lo lắng - không phải vì tiền bạc, không phải vì thế lực... mà vì một em bé đang sốt cao, tay nhỏ nằm gọn trong tay hắn.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play