Thêm Một Lần...
Chap 1: Khởi đầu
Trong cái xã hội thối nát này.
Người nghèo chỉ có mục đích trở thành phong nền làm nổi bật cuộc sống hào nhoáng và sung sướng của kẻ giàu.
Người nghèo thì thường phải chịu bất công, đau khổ.
Còn người giàu thì ngồi trên ngai vàng. Ung dung ngắm nhìn sự bất lực trên khuôn mặt khắc khổ của những kẻ nghèo hèn dưới mình.
Nguyệt Anh - Con gái nhà họ Lê.
Một gia đình giàu có, người đứng đầu là vị doanh nhân của chuỗi công ty khắp đất nước. Họ là nỗi sợ, kẻ thù của rất nhiều công ty con vô danh khác.
Là kẻ mạnh chẳng cần nể nang ai, đi đến đâu, mọi người xung quanh cũng chỉ có thể tránh đường. Xuất hiện ở đâu đều làm người khác phải dè chừng bởi áp lực của họ.
Nguyệt Anh
Mày định giết tao bằng ly trà nóng quá mức này hả?!
Tử Phong
Là lỗi của tôi...
Nguyệt Anh
// hất ly trà //
NGƯỜI ĐÂU! LÔI HẮN ĐI NGAY!
Người hầu
Vâng thưa tiểu thư...
Bởi là kẻ giàu, chúng thường sẽ tự cao, kiêu ngạo. Sẽ cho mình là kẻ có quyền. Đối xử với người khác theo ý muốn.
Nguyệt Anh
Mày nấu cơm mà nhảo nhẹt vậy ai ăn?!
Người hầu
T-tiểu thư... Người tha lỗi!...
// cúi đầu //
Nguyệt Anh
QUĂNG NÓ VÀO HẦM TỐI CHO TA!!!
Người hầu
Tiểu thư!.. Không! Tôi xin lỗi! Làm ơn...
// bị lôi đi //
Trong căn biệt thự lộng lẫy này, luôn mang cái không khí lạnh lẽo. Nơi những người hầu chưa trải sẽ mong muốn làm việc, đến khi trải thì còn chưa kịp chạy đã bị kéo đi tra tấn do lỗi sai của họ.
Vào bất kỳ thời điểm nào, chỉ cần nghe tiếng quát tháo, tiếng bước chân của vị tiểu thư của họ, y như rằng bọn người làm sẽ thót tim, lo lắng, vì đâu ai dám làm phật lòng tiểu thư...
Nhưng nào ai biết, nhà họ Lê, quyền quý, cao sang là thế nhưng họ vẫn có dính dáng đến nhiều loại tệ nạn.
Những thu nhập bên ngoài, từ buôn bán hàng cấm, đến các vụ cá cược có giàn xếp từ trước.
Rửa tiền, trốn thuế, các bữa tiệc đen,...
Tất cả đều nằm trong tay nhà họ Lê.
Họ vốn biết bản thân chả trong sạch gì, tay cũng đã nhuốm màu máu nhiều lần. Chính họ nhúng tay vào kế hoạch khiến nhiều công ty đang có triển vọng xuống bờ vực phá sản.
Sẳn sàng giết hại những con người vô hại hay liên quan để đạt được lợi ích.
Kể cả việc phản bội những người bạn lâu năm.
Các thành viên trong nhà luôn có những mưu kế dơ bẩn, khốn nạn để đẩy công ty lên. Mà Nguyệt Anh thì lại không hề hay biết nên vẫn luôn tự hào về họ.
Chỉ tiếc khi đến đời Nguyệt Anh, cô đơn giản thích ăn chơi, mua sắm, tiêu tiền vào những gì mình thích.
Thậm chí dù đáng ghét, coi thường người khác. Cô cũng đã nhiều lần chê trách các việc làm đó trước mặt gia đình mà chẳng hay biết.
???
Đây là những việc mà nhà các người phải chuốc lấy...
???
Tôi không giết cô... Mà để cô phải chịu một cái chết từ từ
???
Từ từ cảm nhận những đau đớn...
???
nhận lấy hậu quả mà nhà cô phải chịu đi...
// bóp nhẹ cổ cô //
Nguyệt Anh
// hơi khó chịu //
Hắn dần dần siết chặt tay đang đặt vòng qua cổ cô... ngày càng chậm hơn...
Quản gia
Tiểu thư! Cô không sao chứ...
Nguyệt Anh
Hơ...khụ..là mơ
// sờ cổ //
Nguyệt Anh
Nhưng sao lại thực đến vậy...
// lẩm bẩm //
Quản gia
Cô ổn chứ, thưa tiểu thư...
Nguyệt Anh
Ông mau đi lấy cho tôi ly nước ấm!
Quản gia nhìn cô, xem cô có ổn không rồi cũng rời khỏi phòng ngủ của cô để đi lấy nước.
Nguyệt Anh xoa xoa trán, mái tóc vốn luôn được chải chuốt, chăm sóc tỉ mỉ giờ thì hơi rối, vài sợi tóc dính lên trán bởi mồ hôi.
Tay cô vò mạnh tấm ga giường. Cắn môi:
Nguyệt Anh
Thằng Phong đâu! Nó biến xéo về chứ!
Nguyệt Anh
Chả có ai để mình trút giận!
Nguyệt Anh nhíu mày, tay vơ lấy chiếc điện thoại được đặt trên bàn.
Nguyệt Anh
📞 Có chuyện gì không ba?
Nguyệt Anh
📞 *tiếng mẹ đang khóc*
Nguyệt Anh
📞 Tại sao mẹ lại khóc?
Nguyệt Anh
📞 Nè, trả lời con đi...
📞 Nguyệt Anh... Nghe ba mẹ nói...
📞 Nh- Nhà mình, công ty chúng ta... Phá sản rồi!
Điện thoại trên tay Nguyệt Anh rơi xuống.
Miệng cô mấp máy, cô run rẩy như không tin vào tai mình.
Nguyệt Anh
Không thể nào...
Nguyệt Anh
Tại sao... Tại sao lại như vậy...
Nguyệt Anh
Không.. KHÔNG!
// ôm mặt //
Mọi thứ như sụp đổ trong cô.
Những vụ trao đổi hàng cấm bị khui ra.
Các tội ác do công ty gây ra như bắt ép các công ty nhường đất, tham nhũng,...
Tiền từ các tài khoản lập tức bị đóng băng. Nhà họ Lê bị điều tra nghiêm ngặt, dồn họ vào chân tường.
Nguyệt Anh như chết lặng, nhìn từng tờ báo ghi về sự thảm hại của công ty trên đó.
Giờ còn lại mình cô, sống trốn chui trốn nhủi ở nơi xa hoa không còn dành cho cô nữa.
Khuôn mặt cô trắng bệt, không còn sức sống.
Đúng là không gì là không thể xảy ra...
Mới hôm qua cô còn ngậm thìa vàng, nay đã thành nhỏ dân thường tay không tay trắng đầu đường xó chợ.
- - - - - - - - - - - - - - - -
Monkey 🐵
Trong truyện này sẽ có nhân vật tóc đen, nhân vật là tóc nhuộm, có người là tóc màu tự nhiên. Ví dụ: Vàng 👱👱♀️
Chap 2 : Gặp
Nguyệt Anh nghiến răng, tay như muốn bóp nát chiếc loptop trên tay. Có vài người là thuộc quyền của cô đã gửi cho cô một bài báo sắp sửa được tung ra.
Trên tờ báo ghi rõ:
Các hành vi trái phép của công ty xxx đều đã bị phát hiện và phong tỏa. Gần như tất cả người có liên quan đã phải chịu mức án thích đáng.
Tay cô run run. Vẫn cố lướt để xem thêm về tờ báo.
Từng chi tiết về các vụ bê bối, sự thật về sự sụp đổ của công ty nhà họ Lê. Không phải là do số phận, mà đều bắt đầu từ bàn tay quỷ quyệt của Tử Phong.
Môi cô mấp máy, cô không hiểu tại sao. Một tên có chức quyền cao như vậy, lại phải chịu làm một người hầu hạ thấp hèn.
Hắn dùng cả năm trời sống dưới vỏ bọc tên người hậu hèn hạ, vô hại để chờ đến ngày hôm nay...
Nguyệt Anh
Hắn... Tại sao...?
Nguyệt Anh
Hắn muốn điều g-gì chứ...
// cúi mặt //
Nguyệt Anh từ cười với số phận của mình. Ra bản thân chỉ là một con rối ngu ngốc luôn nghĩ bản thân là nhất, giờ thì chỉ có thể ngồi bất lực và khóc lóc.
Cô biết nếu bản thân vẫn ở đây, dính đến giới thượng lưu lâu với thân phận dân thường... Sẽ không giữ được cái mạng này lâu.
Tử Phong
// nhâm nhi thức uống //
Hạo Thiên
Sao lại ngồi đây thảnh thơi rồi?
Hạo Thiên
Còn đống tài liệu cần xử lý đây này
// lật trang sách //
Tử Phong
// chẹp miệng //
Tch, để tôi nghĩ ngơi chút đi, suốt cả tuần phải hầu...
Hạo Thiên
// thở dài //
Chật, rồi
Hạo Thiên
Thế... Giải quyết sao cái nhà gì đó rồi?
Anh im lặng hồi, rồi bật cười khan:
Tử Phong
Chỉ còn chút nữa thôi
Tử Phong
Bọn chúng sẽ phải trả giá...
// siết chặt ly nước //
Năm xưa, gia đình Phong là một đối tác quen thuộc với công ty của nhà họ Lê, nhưng với bản tính chẳng để một ai trong mắt...
Gia đình của anh đã chết dưới họng súng của chúng, người quen giúp đỡ cũng bị áp lực, thế lực của nhà họ Lê dồn ép đến mức tự tử. Để lại anh, bơ vơ giữa dòng đời, giữa cái xã hội đáng chết này.
Anh nhận vào làm người hầu cho chúng, bao năm trôi qua đóng một tên người làm vô hại, liếm gót giày bọn độc ác.
Bây giờ, không thể cứ gục ngã, cô còn phải sống!
Một cuộc sống sau đêm kinh hoàng, thê thảm của cô.
Cô đã đi tìm công việc làm thêm để có tiền lo cho các khoản chi phí nhu cầu của bản thân.
Từ tiền học phí học tập, bù cho những cuốn tập, cuốn sách bị xé rách bởi bọn lật mặt ở trường.
Khi cô có tiền, chúng sẽ nịnh nọt, khen lấy khen để, lấy lòng cô, muốn cô mua quà. Đến khi mất hết, chúng cười cợt, nhắc đi nhắc lại sự thảm hại của công ty cô.
Cô cười khổ, ra cái cảm giác từ đỉnh hào quang ngã xuống đáy vực là thế này.
Nhưng may sao, cô đã quen được một người bạn - Yến Tử, người đã đứng ra bảo vệ cô khỏi bọn bắt nạt, luôn kề kề sát sát bên cô.
Yến Tử - Là con gái của chủ quán ăn nhỏ nhắn gần trường học. Nguyệt Anh đã xin vào làm, ngày ngày giúp đỡ hai mẹ con họ buôn bán, bưng rót, để nhận tiền nuôi sống bản thân.
Mẹ của Yến Tử
Cảm ơn cháu, Nguyệt Anh
Mẹ của Yến Tử
Hôm nay cháu năng suất lắm!
// cười //
Nguyệt Anh
Vâng, hê hê cháu muốn cảm ơn vì cô chịu nhận đứa như cháu vào làm...
// gãi má //
Mẹ của Yến Tử
'Đứa như cháu' gì chứ?
Mẹ của Yến Tử
Thôi nào, cô xem mày như đứa cháu trong nhà vậy đó!
Như vậy... dần dần Nguyệt Anh cũng thay đổi. Cô dường như không còn là tiểu thư nhà họ Lê ngạo mạn, trịch thượng ngày đó nữa, giờ cô là nhỏ Nanh phụ bếp cho quán ăn của hai mẹ con Yến Tử.
Mẹ của Yến Tử không biết nên gọi cô là Nguyệt hay Anh nên đã ghép tên lại và gọi cô là Nanh hay bé Nanh.
Mẹ của Yến Tử
Nanh, Nanh ơi, Nanh ơi bàn màu tím kìa conn
Yến Tử
Nanh ối ôi, Nanh oiii
Nguyệt Anh
Huh
// phì cười //
Nhỏ Nanh phụ bếp, ít nói, siêng năng thêm mỗi ngày. Cố gắng học hỏi từ những điều nhỏ nhặt để phụ giúp cho quán ăn.
Nhiều người hàng xóm biết được hoàn cảnh của cô trước đó, giờ cũng không còn ghét cô nữa. Có lẽ họ cũng không muốn cứ đem quá khứ lên nói mãi.
Và điều kỳ lạ đó là... Cô lại thấy bình yên.
Hôm nay quán rất đắt khách, phải khi trời đã sụp tối, Nguyệt Anh mới có thể đi ra ngoài cất tấm biển hiệu quán vào nhà...
Tấm biển trên tay cô rơi xuống nền đất lạnh lẽo.
Cô bị bịt mắt, miệng. Bao phủ khuôn mặt là một màn đêm không hồi kết.
Cơ thể cô cứng đờ, đầu óc quay cuồng. Cô cảm giác bản thân được đưa đi đâu đó, Yến Tử và mẹ đều đã ra nhà sau nên không hay biết gì.
Cô cố gắng vùng vẫy, bỗng một giọng nói trầm đục vang bên tai.
nvp
Mày không muốn tao bóp cổ mày tại đây đâu!
Cô nhắm tịt mắt, cô muốn cắn lưỡi chết tại đây... Nhưng không thể...
Một chiếc khăn, chúng bắt cô ngậm nó, khiến khuôn miệng cô kho khóc, miệng bị chặn lại.
Trời bắt đầu đổ cơn mưa lớn, miệng bị chặn, mắt không thấy gì, tai thì ù bởi tiếng mưa dồn dập và tiếng máy xe.
Nước mắt cô lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp, tay siết chặt đến trắng bệt.
Vào giây phút tuyệt vọng...
Một giọng nói nữa quen nữa xa lạ cất lên:
- - - - - - - - - - - - - - - -
Chap 3 : Kết?
Khi tỉnh dậy, cái bao chùm mặt đã được tháo ra. Cô thấy tay chân mình đều bị trói, cô ngồi trong một căn phòng tối, chỉ len lỏi ánh đèn vàng được đặt trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ.
Cô ngẩng đầu lên, vươn đôi mắt đã đỏ hoe, nhìn người con trai nhàn nhã ngồi gần ánh đèn.
Hắn nhếch mép, chầm chậm tiến lại chỗ của cô.
Tử Phong
Nguyệt Anh... mày giờ không ai cứu nữa đâu
Tử Phong
Tao đã bỏ ra gần 10 năm... để đốt mày từng chút một...
Tử Phong
Để hôm nay... Mày và cả nhà mày phải trả.
// siết chặt nắm tay //
Nguyệt Anh
Tao không còn gì để mất...
Nguyệt Anh khạc ra máu, cô ngước đôi mắt giờ đã trở nên vô hồn, mỉm cười:
Nguyệt Anh
Mày thắng rồi... Đạt được mục đích rồi đó.
Nguyệt Anh
Còn muốn điều gì nữa..
Hắn bật cười khan, đặt ngón trỏ đặt lên môi cô.
Tử Phong
Tao muốn mày sống không bằng chết
Tử Phong
Sống để trả lại toàn bộ những thống khổ mà gia đình mày gieo rắc!
Tử Phong
Nên... trước khi chết, hãy chịu cái cảm giác sống không yên mà chết cũng không xong đi...
Ngày đầu tiên, cô phải làm các công việc nặng nhọc từ lau dọn cả cái nhà kho này chỉ bằng bàn chải, mấy miếng giấy mỏng tới cây dao đã lục.
Khuân vác các thùng giấy chứa hàng tá món đồ nguy hiểm hay nặng nề.
Ngày thứ hai, Cô phải ngồi ở nơi cô ánh nắng chiếu hơn 37°C, đến chiều tối phải chấp nhận cái mùi rượu nồng nặc, nhà kho đổ nát, rêu xanh bám đầy bức tường đã lộ nhiều vết nứt.
Run sợ trước những con bọ, sâu bám trên người mà không thể di chuyển. Đôi tay bị băng bó đầy băng gạt, chân bị gai đâm cũng chả dám hó hé.
Sáng sớm thường bị đánh thức bởi tiếng còi hú chói tai, đôi lúc là một xô nước lạnh tạt vào người.
Đến thức ăn cũng là một tô cháo loãng, có lẩn cả đất cát và đôi lúc là mùi ôi thiu.
Bọn chúng không tha cho cô bất cứ ngày nào. Bọn đàn em khốn nạn đấy còn vài lần ném chai rượu rõng đến gần chỗ cô, khiến chân cô có nhiều vết xước, cắt da xấu xí.
Cô không khóc nổi, bởi nếu khóc chúng sẽ lại tra tấn cô bằng hàng chục cách khác nhau.
Mỗi ngày cắn răng chịu đựng mà chẳng làm được gì.
Đêm ấy, trời lại mưa. Một trận mưa dài dai dẳng, trời mù mịt không điểm kết.
Cảm giác lạnh thấu xương, xuyên qua lớp da thịt đã chẳng còn vẹn nguyên.
Nguyệt Anh
Lại gì nữa đây...
// lẩm bẩm //
Giờ cô đang được đặt nằm ngã lưng ra phần tường của một cái bồn tắm cũ. Lớp nước lạnh thấm qua lớp quần áo cũ.
Tay chân bị trói chặt, đôi con ngươi căng ra.
Hắn khụy một chân xuống mặt sàn. Vươn đôi mắt cô không hề muốn nhìn.
Hắn cất giọng sau bao ngày đứng ở một góc khuất nhìn cô bị tra tấn.
Tử Phong
Nếu mày không bướng bỉnh thì tao đã chẳng làm đến mức này...
Tử Phong
// mở vòi nước //
Tử Phong
Trước kia... Đã có lúc tao nghĩ tao thích mày
// khẽ khàn //
Nguyệt Anh
// tròn mắt bất ngờ //
Tử Phong
Mày đáng yêu thế này, lại luôn tỏ ra khuôn mặt tự tin, kiêu căng khi chửi rủa tao...
Tử Phong
Mà không biết bản thân đáng thương và xui xẻo như thế nào.
Tử Phong
Đến giờ tao vẫn giữ suy nghĩ đó...
Mực nước trong bồn đã dâng đến ngang ngực của cô.
Tử Phong
Nhưng tình yêu tao trao cho mày, là mong muốn mày đau khổ chứ không phải muốn làm mày hạnh phúc...
Lúc này nước đã tới ngang cổ Nguyệt Anh.
Cô bất lực nghe hắn luyên thuyên.
Cô nhắm tịt mắt, để mặc hắn nói gì nói, đánh đập gì cứ làm.
Tử Phong
Lần cuối...
// thì thầm //
Cô trong lúc chới với, cô có cảm giác tay chân được cởi trói. Cô khó khăn nhìn hắn.
Bỗng, hắn nâng tay cô lên.
Hắn đeo một chiếc nhẫn vào ngón tay cô.
Nguyệt Anh ngỡ ngàng, hắn nhìn thẳng vào mắt cô.
Đôi mắt giờ đã dịu, có chút xót xa dành cho cô.
Nguyệt Anh
*Cái gì....?
// nghĩ thầm //
Hắn nhấc tay cô lên, hắn đưa cô khỏi bồn tắm. Để cô đứng trước gương và bồn rửa tay đầy nước.
Hắn nhìn khuôn mặt cô qua gương.
Tay hắn nắm đầu cô, ụp xuống buồng nước.
Cô khó thở giẫy giụa, nước văng lên mặt gương.
Tiếng nước văng vang vọng, rồi tĩnh lặng hẳn...
Cơ thể mình nhẹ nhõm. Trước mắt là một đoạn băng lướt qua cô.
Những khung cảnh đáng sợ, kinh khủng, xuất hiện trước mắt cô.
Những lần sỉ nhục, hành hạ, coi thường người khác...
Nguyệt Anh
Mình chết rồi...
Khung cảnh trước khi màu đen như nuốt chửng cô...
Là hình ảnh Tử Phong ngồi dựa vào cái xác của cô. Hắn dường như đã khóc.
Rồi xung quanh cô là một màu đen.
Rồi một tia sáng nhỏ nhoi dần dần hiện ra...
Monkey 🐵
Tóc Nguyệt Anh là đen, tóc Phong là nhuộm, Tóc Yến Tử là vàng tự nhiên do di truyền từ cha:>
Download MangaToon APP on App Store and Google Play