Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Hồ Tâm Máu (血心湖)

chương 1 [ Màn ra mắt ]

NovelToon
[ Sáng sớm _ Trên xe ]
[ Trước cô nhi viện Trình An ]
[Chiếc Rolls-Royce đen bóng dừng lại trước chiếc cổng gỉ sét của cô nhi viện đã cũ. Trời se lạnh, tuyết vụn bay lác đác như những chiếc gai trắng vô hình.]
Một cô bé khoảng năm tuổi bước xuống từ xe. Ánh nắng mờ đầu ngày soi lên làn da tái nhợt của cô, đôi mắt đen sẫm như tĩnh lặng trong một vực sâu. Mái tóc suôn dài, đôi môi không hồng, váy đen thẳng thớm đến từng nếp gấp. Cô không nhìn xung quanh. Chỉ ngẩng đầu một chút, đôi mắt khẽ đảo về phía tấm bảng “Cô nhi viện Trình Ân” đã rỉ sét.
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
( ngước nhìn ) “ Nơi chứa những con bài bị vứt đi.”
Lời nói nhẹ bẫng, không lớn hơn gió, nhưng đủ khiến người đàn ông bước xuống sau cô khựng lại trong giây lát. Đó là ba cô – Thẩm Tử Hàn – một doanh nhân có tiếng, ánh mắt lạnh lùng như dao bén. Ông không thích cảm xúc thừa. Nhưng với con gái, ông luôn cố tỏ ra dịu dàng.
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
“Hôm nay không phải đến để cứu người, mà là để chọn.”!!
[Cô quay sang nhìn ông, một nụ cười thoáng qua môi. Không phải cười vì hiểu. Là cười… vì quá rõ.]
[ Bên Trong Cô Nhi Viện ]
Trưởng viện ( cô nhi )
Trưởng viện ( cô nhi )
( niềm nở ) “tôi đã đợi ngài rất lâu đấy ạ “
Trưởng viện ( cô nhi )
Trưởng viện ( cô nhi )
( chỉ ) “ mời ngài đi lối này “
Viện trưởng – một phụ nữ trung niên với đôi mắt quầng thâm và vẻ khúm núm – dẫn họ đi qua hành lang nứt vỡ.
[ Tại một căn phòng ]
Trưởng viện ( cô nhi )
Trưởng viện ( cô nhi )
“ Mời Ngài ngồi “
Trưởng viện ( cô nhi )
Trưởng viện ( cô nhi )
“ Người đâu dẫn thằng nhóc tới đây “
?
?
“ vâng “
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
“ Ta tự hỏi ba ta đã quyên góp bao nhiêu mà cô nhi viện không bằng khu ổ chuột vậy “
Trưởng viện ( cô nhi )
Trưởng viện ( cô nhi )
( cười ngượng ) “ thành thật xin lỗi Thẩm tổng và Thẩm tiểu thư “
Trưởng viện ( cô nhi )
Trưởng viện ( cô nhi )
“ Do cô nhi viện hàng năm phải đóng lãi thuế thêm mỗi năm lại có hàng chục đứa trẻ bị bỏ rơi , nên để tiết kiệm chúng tôi hạn chế sửa chữa ạ “
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
( Nhướng mày )“ Ồ ta lại không biết thuế cao tới vậy đấy “
Trưởng viện ( cô nhi )
Trưởng viện ( cô nhi )
“ Dạ ! Mới tăng thưa cô “
?
?
( bước vào ) “ Dạ , tôi dẫn người tới rồi ạ “
Trưởng viện ( cô nhi )
Trưởng viện ( cô nhi )
( vẫy ) “ mau lại đây “
Trước mặt họ là một thiếu niên.
Uyên Trạch – bảy tuổi, tóc đen rối nhẹ, dáng người cao gầy nhưng đứng thẳng như kiếm. Ánh mắt lạnh, im lặng. Cậu nhìn Lam Tuyết, không sợ hãi, không tò mò. Chỉ bình thản.
Trưởng viện ( cô nhi )
Trưởng viện ( cô nhi )
“Nó thông minh, không khó bảo, đặc biệt là… không hỏi quá nhiều.”
Viện trưởng nói, ánh mắt đảo nhanh giữa hai người. Lam Tuyết chẳng buồn liếc bà ta.
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
“ Một món đồ biết im lặng. Thật hiếm”
Ba cô lên tiếng, không phải trả lời con gái mà như đang xác nhận điều gì với chính mình
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
“ Từ hôm nay, nó là người của Thẩm gia. Sẽ là “anh” của con. Nhưng con không cần gọi như vậy.”
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
“ Nếu con không thích “
Lam Tuyết nhìn Uyên Trạch một lúc lâu. Trong mắt không có phản ứng, không có chấp nhận, cũng không có chối từ. Chỉ có một thứ… như đang đo đạc mức độ nguy hiểm của con mồi.
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
( giễu cợt ) “ Nếu là anh, thì phải nghe lời em chứ?”
Uyên Trạch không đáp. Nhưng một vệt sáng lóe lên trong mắt cậu.
[ Trên xe, đường về biệt thự Thẩm gia]
Lam Tuyết ngồi cạnh Uyên Trạch, đầu hơi nghiêng, quan sát cậu như đang mổ xẻ một sinh vật mới lạ.
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
( thăm dò ) “ Cậu nghĩ được đưa về đây là phước đức sao? Thẩm gia không nhận người – chỉ thu nạp quân cờ.”
Uyên Trạch nhìn ra cửa sổ. Ánh mắt rơi lên mặt gương, nơi phản chiếu gương mặt Lam Tuyết đang nhếch môi.
Thẩm Uyên Trạch ( 7t )
Thẩm Uyên Trạch ( 7t )
“Tôi không cần vai diễn. Chỉ cần ở lại.”
Lam Tuyết im lặng vài giây. Rồi cười
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
“Vậy thì… Cố mà sống sót “

Chương 2 [ Hôn Ước ]

[ Biệt thự Thẩm gia, sảnh chính ]
Đứng trước cánh cửa lớn là Phó Linh Yên – mẹ kế của Lam Tuyết, cũng là bạn thân của mẹ ruột cô. Người phụ nữ ấy khoác chiếc áo len trắng, ánh mắt nhẹ nhàng như nước hồ thu, tay cầm một bình trà ấm.
Phó Linh yên
Phó Linh yên
“Về rồi à? Tuyết bắt đầu rơi dày rồi đấy…”
Lam Tuyết lướt qua bà, ánh nhìn không thù hằn, cũng không lạnh lùng. Chỉ trống rỗng. Như thể trước mặt là một chiếc gối bông đã quá cũ, không cần vứt, cũng chẳng cần giữ.
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
( khẽ cưỡi ) “ Nhà lại có thêm người. Vui nhỉ?”
Phó Linh Yên không phản ứng. Chỉ cười nhạt.
Thẩm Tử Hàn đứng sau lưng họ, chậm rãi:
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
“Từ giờ, Uyên Trạch sẽ sống cùng chúng ta. “
Lam Tuyết xoay đầu lại, nhìn Uyên Trạch đứng dưới ánh đèn vàng nhạt. Một bóng dáng cô độc, lặng lẽ, như không thuộc về nơi nào.
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
( giễu cợt ) “ Được thôi. Đừng chết sớm là được “
Phùng Bác An ( quản gia )
Phùng Bác An ( quản gia )
( bước ra ) “ mời cậu đi lối này tôi đã chuẩn bị phòng cho cậu “
Thẩm Uyên Trạch ( 7t )
Thẩm Uyên Trạch ( 7t )
( gật ) “ vâng “
[ Đêm, phòng Lam Tuyết]
Gió thổi qua cửa sổ mở hé. Căn phòng không bày biện gì nhiều – mọi thứ đều ngăn nắp quá mức. Một khung ảnh đặt cạnh đèn ngủ. Trong ảnh là mẹ ruột cô – nụ cười dịu dàng và ánh mắt ấm áp.
Lam Tuyết cầm khung ảnh lên, lau bụi bám trên mặt kính. Giọng nói như thì thầm với người đã khuất
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
“ Mẹ từng nói ai ngoan sẽ được yêu thương. Nhưng mẹ à, con ngoan quá… nên bị bỏ lại.”
Cô đặt khung ảnh xuống. Đôi mắt đen nhánh khẽ khép lại.
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
“ Từ giờ, con sẽ ngoan theo cách của riêng con.”
[Phòng khách Thẩm gia, buổi sáng]
Tiếng tách trà vang lên giữa không gian tĩnh mịch. Thẩm Tử Hàn ngồi trên ghế bành, dáng người ngay ngắn, ánh mắt không lộ cảm xúc. Đối diện là một người đàn ông trung niên mặc vest xám nhạt – Giang Bạc Trình – chủ tịch tập đoàn Giang thị.
Họ không cần khách sáo. Bọn họ là bạn thân – và là đối tác ràng buộc bởi một lời hứa từ thế hệ trước.
Giang Bạc Trình ( Ba n9 )
Giang Bạc Trình ( Ba n9 )
( hút thuốc ) “ mấy nay lô hàng tôi bên cổng hàng châu bị mấy con chó để ý “
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
( khoanh chân ) “ chỉ là một đám chó ta cần để ý sao ! “
Giang Bạc Trình ( Ba n9 )
Giang Bạc Trình ( Ba n9 )
( cười lớn ) “ bao năm rồi anh vẫn vậy “
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
“ Nay Giang tổng tới là để thăm tôi !!”
Giang Bạc Trình ( Ba n9 )
Giang Bạc Trình ( Ba n9 )
“ thật ra là vì một chuyện “
Giang Bạc Trình ( Ba n9 )
Giang Bạc Trình ( Ba n9 )
“ Hôn ước nên thực hiện rồi “
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
“ Con gái tôi… tính cách nó không giống người bình thường.”
Giang Bạc Trình ( Ba n9 )
Giang Bạc Trình ( Ba n9 )
“ tôi biết , và vì vậy nên tôi muốn chúng nó gặp nhau từ bây giờ “
Thẩm Tử Hàn lạnh lùng đặt tách trà xuống. Giọng nói của ông ta như dao sắc cắt đôi không khí.
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
“ chắc chứ ”
Giang Bạc Trình cười nhẹ, không phải là cười vui, mà là một sự bất lực pha lẫn thỏa hiệp
Giang Bạc Trình ( Ba n9 )
Giang Bạc Trình ( Ba n9 )
“Cũng chính vì vậy… tôi mới đưa Giang Dạ Hàn đến. Hôn ước là chuyện của sau này. Giờ chỉ cần làm thân, để nó quen dần là được.”
Thẩm Tử Hàn im lặng. Một lúc sau, ông nhắm mắt, gật đầu.
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
“ Vậy thì… để nó ở lại đây một thời gian. Lam Tuyết là người chọn. Không ai ép được con bé.”
Thẩm Uyên Trạch ( 7t )
Thẩm Uyên Trạch ( 7t )
( bước xuống )
Nữ hầu
Nữ hầu
( đi tới ) “ Cậu chủ , cậu cần tôi giúp gì không ạ “
Thẩm Uyên Trạch ( 7t )
Thẩm Uyên Trạch ( 7t )
“ có đồ ăn không vậy ạ “
Nữ hầu
Nữ hầu
“ chắc cậu chủ đói ra , câu ra phòng khách đợi nhé tôi sẽ mang đồ ăn tới cho cậu “
Thẩm Uyên Trạch ( 7t )
Thẩm Uyên Trạch ( 7t )
( gật ) “ vâng “
[ Tại Phòng khách ]
Cậu vừa ngồi xuống thì đồ ăn cũng vừa được mang ra
Cậu đang ăn bỗng xuất hiện vài tiếng chân , câu ngước lên nhìn đó không ai khác là Thẩm Lam Tuyết, cô chậm rãi bước vào trên tay còn ôm một con sói nhỏ
A Tình ( Người hầu thân cận )
A Tình ( Người hầu thân cận )
( chạy theo ) “ cô chủ tiểu hắc * ám chỉ con sói * hiện đang rất bẩn , cô để tôi bế cho ạ “
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
( vuốt ) “ ngươi chăm sóc kiểu gì mà để thú cưng ta trông xấu xí như này “
A Tình ( Người hầu thân cận )
A Tình ( Người hầu thân cận )
“ thành thật xin lỗi cô chủ , tôi sẽ tắm cho nó ngay “
Trong một khoảnh khắc nào đó , đôi mắt đen láy của Lam Tuyết hướng lên người Thẩm Uyên Trạch
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
( nhướng lông mày ) “ gì đây “
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
“ sao cậu ta lại ở đây “
Nữ hầu
Nữ hầu
( cúi đầu ) “ Cô chủ , cậu chủ bảo đói nên tôi mang ít đồ ăn cho cậu ấy “
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
“ sao “
Không kịp đợi cô hầu kịp phản ứng , thì Lam Tuyết đã cầm chiếc dao cắt thức ăn đâm thật mạnh vào mắt người hầu , một cảnh tượng máu me hiện ra
Tiếng hét thất thanh của cô người hầu xé toạc buổi sáng yên bình của Thẩm Gia
Nữ hầu
Nữ hầu
( Ôm mắt ) “ Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa”
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
( cười khẩy ) “ từ bao giờ mà một con chó của Thẩm gia lại trở thành cậu chủ vậy “

Chương 3 [ Lời cảnh cáo ]

Phùng Bác An ( quản gia )
Phùng Bác An ( quản gia )
( Bình thản ) “ còn không mau lôi cô ta ra ngoài “
Vừa dứt câu tiếng bước chân dồn dập của những người vệ sĩ chạy vào , lôi tay kéo ả người hầu ra ngoài
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
( liếc ) “ xử lí “
Phùng Bác An ( quản gia )
Phùng Bác An ( quản gia )
( gật nhẹ ) “..”
Thẩm Uyên Trạch ( 7t )
Thẩm Uyên Trạch ( 7t )
( hoàng hồn ) “ em..m”
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
( quay đầu ) “ sao ?”
Thẩm Uyên Trạch ( 7t )
Thẩm Uyên Trạch ( 7t )
“ tại s..sao em lại làm vậy “
Thẩm Uyên Trạch ( 7t )
Thẩm Uyên Trạch ( 7t )
“ cô ấy có làm gì nên tội đâu “
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
( nhếch) “ Ha! đúng chướng tai gai mắt “
Vừa dứt câu , cô không thèm để ý đến Uyên Trạch mà lên phòng của mình
Thẩm Uyên Trạch ( 7t )
Thẩm Uyên Trạch ( 7t )
( hoang mang )
Phùng Bác An ( quản gia )
Phùng Bác An ( quản gia )
“ cậu à ! hãy nên biết ý thì hơn “
Thẩm Uyên Trạch ( 7t )
Thẩm Uyên Trạch ( 7t )
“ nhưng tôi đã làm gì đâu “
Phùng Bác An ( quản gia )
Phùng Bác An ( quản gia )
“ không phải tự động mà cô hầu đấy bị phạt, ở đây lời nói của cô chủ là quy định , cậu cũng biết mình được mang về đây với mục đích gì “
Phùng Bác An ( quản gia )
Phùng Bác An ( quản gia )
“ dù được vào đây mang danh họ thẩm nhưng Cùng họ khác máu biết vị trí mà đứng thưa cậu “
Thẩm Uyên Trạch ( 7t )
Thẩm Uyên Trạch ( 7t )
“ ta không có ý đấy “
[ Buổi chiều _ phòng Thẩm Tử Hàn ]
Thẩm Uyên Trạch ( 7t )
Thẩm Uyên Trạch ( 7t )
( Bước vào ) “ ngài gọi con “
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
NovelToon
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
“ Ta muốn hỏi ngươi về chuyện sáng nay “
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
“ Ta đã nghe quản gia nói lại “
Thẩm Uyên Trạch ( 7t )
Thẩm Uyên Trạch ( 7t )
“ Nhưng thưa ngài con thật sự không biết bản thân đã làm gì mà khiến em ấy tức như vậy “
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
“…”
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
“ Do con bé ghét ngươi thôi , mà một phần do người hầu kia mới vào chưa hiểu quy củ ta cũng chưa vội trách phạt “
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
( Đứng dậy ) “ ngươi còn nhớ ta mang ngươi về để làm gì không ? “
Thẩm Uyên Trạch ( 7t )
Thẩm Uyên Trạch ( 7t )
“ dạ còn ạ “
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
“ con bé ấy một khi không thích sẽ xem như rác vậy , tốt nhất từ giờ ngươi đừng xuất hiện trước mặt nó , hãy làm tốt trách nhiệm của mình mà thôi “
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
“ Từ mai ngươi sẽ bắt đầu học các khóa học mà ta chuẩn bị “
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
“ Nếu như người lười biếng thì không có chuyện dễ dàng mà quay về cô nhi viện đâu “
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
Thẩm Tử Hàn ( ba nữ 9 )
( Liếc ) “ Ngươi hiểu rồi chứ “
Thẩm Uyên Trạch ( 7t )
Thẩm Uyên Trạch ( 7t )
( cúi ) “ D.dạ “
Cùng một thời điểm
[Vườn sau Thẩm gia, buổi chiều]
Lam Tuyết đang ngồi xếp gạch trong vườn, tay trái cầm con dao nhỏ khắc lên gốc cây những ký tự lạ. Gió thổi nhẹ qua váy trắng của cô bé, bức tranh hệt như một linh hồn lạc lối trong khu vườn chết.
Tiếng chân bước tới.
Giang Dạ Hàn ( 5t )
Giang Dạ Hàn ( 5t )
( Ngó ) * là cậu ta sao *
Giang Dạ Hàn ( 5t )
Giang Dạ Hàn ( 5t )
( Bước tới ) “ Tôi là Giang Dạ Hàn . Tôi sẽ ở đây một thời gian…”
Giang Dạ Hàn ( 5t )
Giang Dạ Hàn ( 5t )
( giơ tay ) “ sẽ rất vui nếu tôi được làm quen với cậ..”
Không để cậu nói hết, Lam Tuyết ngẩng đầu, đôi mắt như lớp băng đen phủ sương.
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
“Cậu có vấn đề về tai không? Hay là về não? Ai cho phép cậu nói chuyện với tôi ? “
Giang Dạ Hàn ( 5t )
Giang Dạ Hàn ( 5t )
( sững lại )
Lam Tuyết đứng dậy, cầm con dao nhỏ vẫn còn vệt sáp đỏ trên lưỡi. Cô tiến đến gần, rất gần. Cậu bé không bước lùi, nhưng cơ thể hơi cứng lại.
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
“Vậy ra cậu là con trai bác Giang sao đừng tưởng vì được dắt vào đây mà cậu có thể tự nhiên nói chuyện với tôi như thế”
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
( giễu cợt) “Cậu chỉ là… con chó mà ba tôi tạm cho ở nhờ mà thôi “
Giang Dạ Hàn ( 5t )
Giang Dạ Hàn ( 5t )
( cau mày ) “ cậu!”
Cô mỉm cười lạnh lẽo.
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
( khiêu khích ) “ Nhưng yên tâm. Tôi không thích giết chó. Tôi chỉ thích… bẻ gãy chân nó rồi xem nó tự bò thôi.”
Giang Dạ Hàn siết tay. Trong mắt cậu không phải sợ, mà là căm ghét – rõ ràng và khó chịu
Giang Dạ Hàn ( 5t )
Giang Dạ Hàn ( 5t )
*Mình không muốn ở đây chút nào Nhưng nếu không ở lại, ba mình sẽ đuổi mình ra Mỹ mất *
Giang Dạ Hàn ( 5t )
Giang Dạ Hàn ( 5t )
( lấy lại tâm trạng ) “ cậu thật biết đùa tôi chỉ muốn làm thân thôi mà “
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
( chậc ) “ Đúng là dày mặt “
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
“ Làm thân sao , mơ đi “
Nói rồi cô bước lại gần Dạ Hàn
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
Thẩm Lam Tuyết ( 5t )
( ghé sát bên tai ) “Gió nhà tôi độc lắm, da mỏng thì đừng trách vì sao rách thịt.”
Dứt câu cô liền bỏ vào nhà không thèm liếc mắt đếm xỉa đến cậu ta nữa
Giang Dạ Hàn ( 5t )
Giang Dạ Hàn ( 5t )
( quay đâu ) * ý cậu ta là gì *

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play