(Rhycap) Trái Tim Vụn Vỡ
lần gặp đầu tiên
Lần đầu mình viết truyện có sai sót gì mong mọi người bỏ qua ạ
Hoàng Đức Duy
Tuổi: 16
Lớp: 11A1 – học sinh mới chuyển trường
Tính cách: Trầm lặng, ít nói, thông minh, sống nội tâm. Có phần lạnh lùng, thường giữ khoảng cách với người khác. Duy từng chịu tổn thương tâm lý ở trường cũ vì bị bắt nạt và nghi ngờ giới tính.
Điểm mạnh: Học giỏi toàn diện, đặc biệt là Văn và Toán. Lý trí, kiên cường.
Điểm yếu: Thiếu niềm tin, khó mở lòng, dễ tổn thương nhưng luôn tỏ ra mạnh mẽ.
Mục tiêu: Muốn sống yên ổn ở ngôi trường mới, không để ai biết về quá khứ.
Châm ngôn: “Không ai có thể làm tổn thương mình nếu mình không cho họ cơ hội.”
Nguyễn Quang Anh
Tuổi: 16
Lớp: 11A1 – lớp phó học tập
Tính cách: Nhiệt tình, hòa đồng, vui vẻ, giỏi giao tiếp, thường xuyên cười nhưng bên trong lại cô đơn.
Hoàn cảnh: Sống cùng ông bà vì ba mẹ ly hôn. Thường giả vờ ổn để người khác không lo lắng.
Điểm mạnh: Kết nối tốt, có sức hút với mọi người, đặc biệt trong các hoạt động lớp. Thành tích học tập khá.
Điểm yếu: Che giấu cảm xúc thật, dễ rơi vào giằng xé nội tâm.
Mục tiêu: Ban đầu chỉ là giúp đỡ học sinh mới – sau dần bị Duy thu hút, và buộc phải đối diện với cảm xúc thật của bản thân.
Châm ngôn: “Nếu không thể là ánh mặt trời, ít nhất hãy là người cầm ô khi người khác ướt mưa.”
Trần Đăng Dương
Tuổi 16
Lớp 11A1
Tính cách : lạnh lùng, trap boy , chiếm hữu, tàn nhẫn, vô tâm
Bạn thân :Quang Anh
Lê Quang Hùng
Tuổi 16
Lớp 11A1
Tính cách: dễ thương, tin người, bao dung , yêu mù quáng
Bạn thân :Duy
Trần Minh Hiếu
Tuổi 16
Lớp 11A1
Tính cách: vui tính, câu trước đá câu sau , good boy
Bạn thân: Quang Anh
Đặng Thành An
Tuổi 16
Lớp 11A1
Tính cách: mỏ hỗn, dễ thương, vui tính, thương bạn, phũ
Bạn thân:Duy
Tiếng mưa rơi lách tách lên mái hiên quán trà sữa đã đóng cửa. Thành phố giữa tháng tám bỗng lạnh bất thường, mưa trút xuống như một cách báo hiệu năm học mới sắp bắt đầu.
Duy đứng một mình dưới mái hiên. Đồng phục sơ mi trắng mới tinh, nhưng tay áo đã sũng nước. Cậu vừa dọn đến thành phố này hôm qua, chưa kịp nhớ đường đã lạc mất chặng xe buýt về nhà.
Điện thoại hết pin. Không một tin nhắn. Không ai đợi cậu về.
Hoàng Đức Duy
Chết tiệt(Duy lẩm bẩm)
Cơn mưa bất ngờ khiến cậu ướt sũng, đôi giày vải mới cũng lấm bẩn vì nước đường.
Tiếng xe máy phóng nhanh làm nước bắn tung tóe.
Nguyễn Quang Anh
Ồ, xin lỗi!
Một chiếc ô nghiêng nghiêng che ngang đầu Duy. Cậu ngước lên, thấy một cậu con trai mặc áo khoác thể thao, cao hơn mình gần một cái đầu. Người đó cười.
Nguyễn Quang Anh
Cậu ổn chứ? Mưa lớn thật. Đứng co ro ở đây có khi cảm lạnh đấy.
Hoàng Đức Duy
Cảm ơn. Không cần đâu.
Nguyễn Quang Anh
(Người kia vẫn giữ ô, hơi nghiêng về phía cậu.)Không sao. Tôi đi qua đây thôi. Cũng đang tìm chỗ trú mưa.
Duy im lặng. Ánh mắt lạnh lùng quét qua đối phương rồi quay đi. Nhưng cái giọng kia không ngừng.
Nguyễn Quang Anh
Tôi là Quang Anh. Học sinh trường ATSH . Cậu cũng mặc đồng phục trường tôi, chắc là học sinh mới nhỉ?
Duy thoáng ngạc nhiên. Không ai trong quán cà phê vỉa hè này nhận ra cậu là học sinh mới, ngoại trừ người này.
Hoàng Đức Duy
ừ ( lạnh lùng đáp lại)
Nguyễn Quang Anh
Vậy thì hân hạnh được làm bạn học nhé. – giơ tay, cười rất nhẹ nhàng.
Hoàng Đức Duy
Liếc qua bàn tay kia ko bắt lại - nói nhỏ ko cần thiết
Quang Anh khựng lại trong tích tắc, rồi bật cười – không phải kiểu cười gượng, mà như thể… nha đầu ngốc em thật thú vị
Nguyễn Quang Anh
Được thôi. Lạnh như đá vậy mà. Cũng hay. Mai gặp lại nhé, người mới
Cậu ta quay lưng bước đi trong mưa, bỏ lại Duy đứng đó. Chiếc ô nhỏ dần xa, nhưng hơi ấm trong câu nói “mai gặp lại” thì vẫn còn vấn vương trong lòng Duy, dù cậu không thừa nhận.
Dưới tán mưa xám, lần đầu tiên sau nhiều tháng, Duy cảm thấy lòng mình hơi động lại.
tác giả
bye mọi người mai gặp lại nha
Tớ Không Cần Ai Giúp Cả
Sáng thứ Hai – buổi học đầu tiên của Duy tại ngôi trường mới.
Tiếng trống vang lên, rền rĩ như kéo dài cả bầu không khí ẩm ướt từ cơn mưa đêm qua. Hành lang lớp 10A2 đầy tiếng giày dép, tiếng cười nói của những người quen thuộc nhau từ năm lớp 10. Còn Duy, chỉ có cái cặp nặng trĩu và đôi mắt lặng im.
Cậu bước vào lớp, ánh nhìn lướt qua từng gương mặt xa lạ. Không ai quay lại nhìn cậu. Không ai chào. Không ai mời ngồi.
Nguyễn Quang Anh
(ngẩng đầu, giọng thân thiện):
– Ê, bạn mới hả? Lớp mình còn bàn trống đó, ngồi tạm đi.
Hoàng Đức Duy
Duy (nhìn thẳng, mắt không biểu cảm):
– Không cần chỉ. Tự tôi tìm được.
Nguyễn Quang Anh
(ngớ người vài giây, rồi bật cười nhẹ):
– Ừ… cũng được
Mọi thứ đáng lẽ đã dừng ở một buổi học tẻ nhạt như vậy, nếu không có tiết Văn.
Tiết Văn – cô giáo cho học sinh viết bài “Ký ức đẹp nhất trong em là gì?”
Cả lớp cắm cúi viết, riêng Duy nhìn ra cửa sổ. Gió lùa nhẹ, mang theo mùi mưa sót lại từ hôm qua. Quang Anh ngồi sau lưng, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn cậu bạn mới, nhưng không thấy gì ngoài chiếc gáy gầy gò và sống lưng thẳng
Nguyễn Quang Anh
(thì thầm, cười nhẹ):
– Không viết à? Hay chưa từng có ký ức đẹp?
Hoàng Đức Duy
(không quay lại):
– Chuyện của tôi, không liên quan đến cậu.
Nguyễn Quang Anh
(giọng nhỏ nhưng có phần nghiêm túc hơn):
– Ừ, nhưng tôi thấy ai đó đang cố quên quá khứ hơn là viết về nó.
Hoàng Đức Duy
(quay phắt lại, mắt ánh lên giận dữ):
– Cậu là gì mà nói như hiểu tôi lắm vậy? Lớp phó? Hay là kiểu người thích xen vào chuyện người khác để thấy mình tốt hơn?
Cả lớp ngơ ngác nhìn về phía hai người. Không khí đông cứng.
Nguyễn Quang Anh
(giọng vẫn bình tĩnh, nhưng mắt đã sâu hơn):
– Tớ không cần phải hiểu cậu. Nhưng nếu cậu cứ giấu hết mọi thứ sau lưng và gồng lên như thế… thì liệu có ai thực sự đến gần cậu được không?
Duy im lặng. Tay nắm chặt cây bút. Trái tim cậu nhói lên – không phải vì câu nói, mà vì... có ai đó vừa chạm đúng vào nơi cậu không bao giờ muốn mở ra.
Sau tiết học, Duy bỏ về một mình.
Lê Quang Hùng
(bạn thân của Duy, gọi với theo):
– Duy, đợi tớ với!
Hoàng Đức Duy
Lắc đầu, không nhìn):
– Họ lại bắt đầu rồi đấy. Tớ ghét kiểu người đó nhất. Thân thiện để làm gì? Rồi cũng quay lưng như tất cả thôi.
Nguyễn Quang Anh
(thở dài):
– Không phải ai cũng giống nhau đâu. Nhưng nếu cậu cứ đẩy người khác ra như vậy... cậu sẽ không còn ai nữa.
Duy im lặng.
Trên trời, mây đen lại kéo về. Mưa, một lần nữa, rơi xuống không báo trước.
---
Cùng lúc đó, Quang Anh đang đứng một mình trong lớp học vắng.
Ánh mắt cậu nhìn xuống tờ giấy chưa viết. Nhưng ở một góc nhỏ, dòng chữ vừa được viết bằng nét mực nhòe đi vì tay hơi run:
> “Ký ức đẹp nhất của tớ... có lẽ là ánh mắt người ấy – dù chưa từng nhìn về phía tớ.”
tác giả
Cắt nha gặp lại ở chap sau
Một Bước Chắn Gió, Một Lần Chạm Tim
Có những lúc, người ta không cần làm gì cũng trở thành tâm điểm của sóng gió. Chỉ vì… người khác cần một ai đó để đổ lỗi.
Tiết học thứ ba – lớp 10A2 bắt đầu rộ lên một tin đồn.
h/s
Nghe bảo thằng Duy từng đánh bạn ở trường cũ, phải chuyển đi.
h/s
Mày nói thật hả? Tao thấy mặt nó nhìn cứ gắt gắt kiểu gì ấy.....
h/s
Tự kỷ ấy mà. Không thân ai, suốt ngày chơi một mình
Bảng tin lớp chưa bao giờ có nhiều ánh nhìn xoáy vào một người như hôm nay – và người đó, vẫn lặng im.
Nguyễn Quang Anh
Mấy người nói vừa vừa thôi. Không biết đúng sai mà lan tin, không thấy xấu hổ à?
Trần Minh Hiếu
mày bênh gì cậu ta thế? Người như Duy chẳng hòa đồng gì cả, mày lại còn quan tâm?
Nguyễn Quang Anh
(quay sang, giọng trầm xuống):
– Bởi vì tớ thấy cậu ấy cô độc đến mức chẳng ai buồn hiểu cậu ấy là ai.
Giờ ra chơi. Duy bị một nhóm nam sinh chặn ở hành lang sau trường.
h/s
H/s1 (cười nửa miệng):
– Ê, mày là thằng chuyển từ trường X đúng không? Nghe nói thích đánh nhau lắm.
.
h/s
Nam 2:
– Ở đây không có chỗ cho thằng “thành phần cá biệt” đâu. Biết điều thì biến.
Duy không nói gì. Cậu chỉ siết tay lại, mắt ánh lên một tầng lạnh lẽo..
Hoàng Đức Duy
(giọng khàn, nén lại)
– Các người muốn gì?
h/s
h/s1:
– Đơn giản thôi. Xin lỗi vì cái mặt mày làm tụi tao khó chịu
Đúng lúc, giọng của Quang Anh vang lên( Dứt khoát,To,Rõ). Cả sân sau ngừng lại.
Nguyễn Quang Anh
(bước ra, đứng chắn giữa Duy và đám bạn):
– Muốn gây sự thì nhắm vào tôi. Cậu ấy không phải người cần giải thích cho mấy trò trẻ con này
h/s
h/s 2:
– lớp phó tính làm anh hùng cứu mỹ nhân à?
Nguyễn Quang Anh
(bình thản):
– Không. Nhưng tôi đủ tỉnh để phân biệt đâu là tin đồn rác, đâu là người cần được đối xử công bằng.
Cả nhóm bỏ đi. Quang Anh quay lại, nhìn Duy – lần đầu tiên thật lâu.
Nguyễn Quang Anh
– Cậu không định cảm ơn tôi à?
Hoàng Đức Duy
Cậu nghĩ mình đang làm điều tốt à?
Nguyễn Quang Anh
(cười nhẹ)
– Không. tôi làm vì bản thân tôi ghét thấy người như cậu bị tổn thương mà không ai đứng ra cả.
Hoàng Đức Duy
Cậu không biết tôi là người như thế nào đâu
Nguyễn Quang Anh
– Nhưng tớ muốn biết
Về nhà Duy ngồi một mình ở ban công.
Cậu nhớ lại hôm nay – Quang Anh đứng chắn trước mặt mình, đôi vai không rộng, nhưng lại tạo thành một khoảng chắn vững chãi đến lạ.
Lòng cậu – lần đầu tiên sau nhiều tháng – có chút gì đó mềm đi. Như lớp băng mỏng bắt đầu nứt dưới ánh nắng.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play