Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Nguyệt Lệ

Chương 1: Bóng Đêm Đón Nhận

Ở thế giới ma cà rồng
Màn đêm không chỉ là bóng tối
Mà là lãnh thổ.
Đừng bao giờ nghĩ ánh sáng là nơi an toàn.
Đêm buông xuống như một tấm màn đen kịt, thành phố chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng gió thổi qua những con hẻm vắng.
Có một cô bé ngồi một mình giữa bậc thềm lạnh lẽo
Yên Ly
Yên Ly
// mắt nhìn trống rỗng về phía xa //
Cô không biết phải làm gì tiếp theo với trái tim đầy vết thương và tâm hồn hoang mang sau khi bị bỏ rơi không lời giải thích.
Trong thế giới mà sinh mạng được định giá bằng máu và sự tồn tại chỉ là một cuộc mặc cả im lặng giữa nỗi đau và quyền lực.
Cô chẳng là gì ngoài một câu chuyện chưa kể. Một linh hồn lạc bước, đang cố vá lại mình bằng những mảnh ký ức vụn vỡ. Trước khi bóng đêm kịp nhấn chìm cả phần người còn sót lại trong cô.
Cô vẫn ngồi đó. Cúi đầu, câm lặng, như thể nếu cô không thở, thời gian cũng sẽ ngừng lại.
Nhưng gió đêm không bao giờ ngừng, và màn đêm chưa từng khoan dung.
Một tiếng động nhẹ vang lên
Không phải tiếng xe, không phải tiếng gió. Là tiếng bước chân.
Chậm rãi. Rất nhẹ. Nhưng không thể nhầm lẫn.
Yên Ly
Yên Ly
// ngẩng đầu //
Yên Ly
Yên Ly
Ông là ai ?
Người đàn ông vẫn đứng trong bóng tối, đôi mắt đỏ như máu khẽ quan sát em.
Không thương hại, không cảm xúc.
Mà giống như đang đo lường giá trị của một sinh vật trước mặt.
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Con đang chờ ai ?
Yên Ly
Yên Ly
// mím môi // Không phải ông
Ông không cười, cũng chẳng tức giận. Chỉ lặng lẽ bước đến gần hơn, để ánh trăng rọi rõ gương mặt góc cạnh lạnh lùng ấy.
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Ta từng nghĩ sẽ không xen vào chuyện của con người nữa
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Nhưng có thứ gì đó ở con
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Khiến ta không thể quay đi
Yên Ly
Yên Ly
// cau mày // Ý ông là gì ?
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Con từng nghe về tên Dạ Thương chưa ?
Yên Ly
Yên Ly
// chớp mắt //
Đó là cái tên từng thì thầm qua tai cô.
Trong những câu chuyện đáng sợ về vampire sống lâu nhất vùng phía Bắc
Kẻ mà ai cũng sợ nhưng chẳng ai dám nhắc tên.
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Chính là ta
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương Vũ Mặc Tĩnh
// nhìn cô thẳng //
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Và bắt đầu từ hôm nay
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Nếu con muốn sống sót, thì theo ta
Yên Ly
Yên Ly
// im lặng //
Mọi cảm xúc dâng lên: sợ hãi, bối rối, lạc lõng.
Nhưng cuối cùng
Yên Ly
Yên Ly
// chậm rãi gật đầu //
Trong đêm đó, giữa máu, bóng tối và cái giá buốt đến thấu xương.
Một đứa trẻ loài người được một ma cà rồng nhận nuôi.
Một đứa trẻ loài người được một ma cà rồng nhận nuôi.

Chương 2: Như Nhau Cả Sao ?

Cô theo ông về một căn biệt thự cũ nằm sâu trong vùng sương mù.
Mọi thứ ở đây đều im lặng đến lạ kỳ, từ bức tường phủ rêu cho đến tiếng gió lùa qua hành lang lạnh ngắt.
Người hầu cúi đầu chào cô bằng ánh mắt xa cách.
Yên Ly
Yên Ly
// gật đầu //
Và ở cuối bậc cầu thang là một chàng trai, tựa người vào lan can, đôi mắt màu đỏ sẫm nhìn cô. Không phải bằng sự chào đón, mà là một thứ lặng lẽ xen giữa thờ ơ và dò xét.
Dương Vũ Tử Du
Dương Vũ Tử Du
// nhìn //
Cô vừa ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt ấy. Đỏ sẫm, sâu thẳm, không cảm xúc, như đang soi mói từng vết nứt trong linh hồn cô.
Yên Ly
Yên Ly
// khựng lại //
Dương Vũ Tử Du
Dương Vũ Tử Du
// không rời mắt //
Cái nhìn không hung dữ, cũng không thù ghét.
Nhưng đáng sợ ở chỗ
Nó quá bình thản, như thể cô chỉ là một vật thể lạ bị đặt nhầm chỗ.
Yên Ly
Yên Ly
// mím môi //
Cô cố gắng tránh ánh mắt ấy. Nhưng không được.
Nó như có trọng lực, kéo cô vào vùng tối nơi không có lối thoát.
Ánh mắt đó như đang nói:
“Tôi không cần em ở đây.” “Em không thuộc về chỗ này.” “Và nếu em yếu đuối, em sẽ tự bị đào thải thôi.”
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương Vũ Mặc Tĩnh
// khẽ nói // Con trai ta
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Con phải gọi là anh hai
Anh ta không đáp lời, không nhếch môi, cũng không quay đầu.
Chỉ khẽ liếc cô một cái rồi bước thẳng lên tầng, như thể chẳng có gì đáng bận tâm.
Yên Ly
Yên Ly
// cúi đầu thật thấp //
Cô đứng đó, tay siết chặt vào mép áo. Dù đã quen với việc bị bỏ lại phía sau, nhưng sao lần này…
lại thấy đau hơn thường lệ.
Cô không hiểu vì sao. Có lẽ vì đã hy vọng.
Hy vọng rằng một mái nhà mới sẽ khác. Rằng người ta sẽ nhìn thấy cô, thật sự nhìn thấy.
Chứ không chỉ là cái tên được thêm vào sổ hộ khẩu.
Anh ta đã quay lưng bước đi. Tiếng bước chân khô khốc, xa dần.
Mỗi bước như dội vào ngực, như thể ai đó đang kéo dần trái tim cô rời khỏi lồng ngực.
Chậm rãi mà tàn nhẫn.
Yên Ly
Yên Ly
// đứng lặng //
Ngay khoảnh khắc đó, giọng ông cất lên, trầm thấp, không rõ buồn hay vô tình:
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Nó không quen có người lạ
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Đừng để bụng
Chỉ một câu. Không ấm áp. Không bênh vực. Không nhìn vào mắt cô lấy một lần.
Cô khẽ cúi đầu. Một nụ cười nhạt không kịp thành hình đã vụn vỡ nơi khoé môi.
Yên Ly
Yên Ly
* như nhau cả sao ? *
Từng người lớn đi qua đời cô, ai cũng bắt đầu bằng những lời hứa, bằng lòng tốt ban phát từ trên cao.
Và rồi đến khi sự mệt mỏi, phiền phức hay một cái liếc mắt lạnh lùng xuất hiện, họ lại quay đi, như chưa từng dang tay.
Yên Ly
Yên Ly
* Không ai thật sự cần mình. *
Họ chỉ cần một ai đó, để chứng minh rằng họ tử tế.
Cô siết nhẹ vạt áo, nuốt hết những điều muốn hỏi vào trong.
Nếu đây là một mái nhà mới, thì nó cũng lạnh lẽo không kém những nơi cũ mà cô từng rời bỏ.

Chương 3: Ký Danh Trong Bóng Tối

Ông không nói gì thêm.
Ông bước về phía hành lang, rồi dừng lại sau vài nhịp chân. Nhẹ giọng:
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Đi theo ta
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Có người muốn gặp con
Yên Ly
Yên Ly
// lặng lẽ bước theo //
Những cánh cửa nặng nề lần lượt mở ra trong tiếng bản lề rít khẽ như hơi thở của ngôi nhà đang sống.
Họ dừng trước một cánh cửa lớn màu đen tuyền, chạm trổ hình hoa bỉ ngạn, loài hoa không thuộc về thế giới con người.
Yên Ly
Yên Ly
Hoa bỉ ngạn…
Yên Ly
Yên Ly
* Loài hoa không bao giờ nở cùng lá. *
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương Vũ Mặc Tĩnh
// đẩy cửa //
Mùi hương kỳ lạ xộc vào mũi, vừa ngọt, vừa lạnh, như máu được pha với rượu vang ủ trong đá.
Ngồi trên ghế chính giữa là một người phụ nữ tóc dài, làn da trắng đến mức phản chiếu ánh nến xung quanh.
Đôi mắt bà ta mang sắc đỏ cam, thứ màu của lửa bị dập trong đêm sương.
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương Vũ Mặc Tĩnh
// cất giọng // đây là vợ ta
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Từ giờ con cũng nên gọi là mẹ
Yên Ly
Yên Ly
// khẽ cúi đầu //
Nhưng người phụ nữ kia không lên tiếng chào, cũng chẳng hỏi han. Bà ta chỉ nhìn cô một lúc.
Nhã An Uyển Dao
Nhã An Uyển Dao
// khẽ cười nhẹ //
Một nụ cười rất nhẹ, nhưng nơi khoé môi lại lạnh hơn bất cứ điều gì cô từng biết.
Không ác ý chỉ là… xa cách đến lạ thường.
Nhã An Uyển Dao
Nhã An Uyển Dao
Gầy
Nhã An Uyển Dao
Nhã An Uyển Dao
Nhỏ quá
bà ta nói khẽ, như tự nhận xét một món đồ cổ lạ mắt.
“Nhưng ánh mắt khá thú vị.”
Yên Ly
Yên Ly
// vô thức lùi nửa bước //
Bàn tay ông chạm nhẹ vai cô, không giữ chặt, nhưng đủ để cô đứng lại.
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Con bé từ giờ sẽ mang họ Dương
ông nói, ánh mắt không rời bà.
Không có sự xin phép. Chỉ là thông báo. Nhưng điều lạ là, bà không phản đối.
Nhã An Uyển Dao
Nhã An Uyển Dao
Tên đầy đủ ?
bà hỏi, đặt ly trà xuống, móng tay gõ nhịp nhè nhẹ trên tay ghế.
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương An Yên Ly
Yên Ly
Yên Ly
// sững sờ //
Hơi thở cô lỡ một nhịp
Câu tên vừa thốt ra như một lời ấn định số phận – buồn, nhưng đẹp đến ám ảnh.
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương Vũ Mặc Tĩnh
An – là bình yên mà nó thiếu.
ông nói, chậm rãi.
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Yên – là thứ ta mong con bé sẽ tìm thấy.
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Còn Ly…
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương Vũ Mặc Tĩnh
// ánh mắt ông dừng nơi cô //
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Là điều nó đã chịu quá nhiều.
Một thoáng im lặng. Rồi bà khẽ gật đầu.
Nhã An Uyển Dao
Nhã An Uyển Dao
Yên Ly…
Bà nhắc lại, môi hơi nhếch lên.
“Nghe như tiếng chuông trong sương. Buồn, nhưng không dễ tan biến.”
Cô không hiểu hết những ẩn ý trong lời họ. Chỉ biết trái tim mình, đập hơi lệch một nhịp.
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương Vũ Mặc Tĩnh
// quay sang nhìn cô //
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Từ hôm nay
Dương Vũ Mặc Tĩnh
Dương Vũ Mặc Tĩnh
con là người của nhà này
Cô cúi đầu thật thấp. Không phải để cảm ơn. Mà là để giấu đi đôi mắt vừa chớm ướt.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play