[CELES] | Mùa Không Tên | BL
Mùa Gió Lạnh
Mùa đông năm ấy đến sớm, gió thổi xao xác qua từng mái ngói rêu phong, khiến lòng người cũng lạnh thêm vài phần. Tôi đang ngồi ở góc quen của quán cà phê ven hồ, tay ôm cốc sô-cô-la nóng, mắt nhìn đăm đăm ra mặt nước phẳng lặng.
Lúc đó, cậu bước vào – lặng lẽ như một làn gió. Chiếc áo len màu xám tro, quần jeans bạc màu và một chiếc balô vải cũ. Cậu gọi một tách trà bạc hà, rồi chọn bàn đối diện tôi. Dưới ánh đèn vàng, gương mặt cậu hiện lên nhẹ nhàng, có gì đó buồn nhưng yên tĩnh.
Tôi không biết điều gì khiến mình cứ nhìn sang cậu mãi. Có lẽ là ánh mắt ấy – ánh mắt như từng nhìn thấy rất nhiều mùa đông.
Cậu bắt gặp ánh nhìn của tôi, khẽ nghiêng đầu:
Tôi hơi lúng túng, gật đầu:
An
Nhưng cậu lại đang uống sô-cô-la.
Cậu mỉm cười, rồi quay mặt đi, giọng nhẹ như gió thoảng.
An
Trà bạc hà mới là thứ giữ ấm trái tim
Tôi không biết vì sao, nhưng tôi đã đứng dậy, bước sang bàn cậu.
Duy
Tên cậu... nghe như một nơi rất yên tĩnh.
Duy
Tôi thích những gì khiến mình bình tâm lại.
An
Vậy... có muốn uống trà bạc hà cùng tôi không?
Chúng tôi ngồi đó, không nói quá nhiều, nhưng không khí chẳng hề ngượng ngùng. Đôi khi, sự kết nối giữa hai người không cần lời giải thích. Có những người, ta vừa gặp đã thấy quen, như thể họ từng bước qua những giấc mơ tuổi trẻ của mình.
Trước khi rời đi, An quay sang hỏi.
An
Ngày mai, cậu sẽ lại đến chứ?
Và thế là, một cuộc gặp gỡ không hẹn trước đã bắt đầu một mối tình không thể ngờ đến. Trái tim tôi, vốn ngủ yên trong những mùa đông dài, bắt đầu thức dậy – chậm rãi, run rẩy, nhưng cũng đầy hy vọng.
Hương Bạc Hà
Sáng hôm sau, tôi đến quán cà phê sớm hơn thường lệ. Mặt hồ vẫn phủ sương, quán chưa đông khách. Tôi chọn lại bàn hôm qua, rồi ngồi đợi. Tim tôi không yên – vừa hy vọng An sẽ đến, vừa sợ tất cả chỉ là một cuộc trò chuyện thoáng qua.
Nhưng rồi, đúng lúc 8 giờ, cánh cửa mở ra. An bước vào, tay vẫn ôm quyển sách dày, mắt liếc một vòng rồi dừng lại ở tôi.
Duy
Không muốn bỏ lỡ buổi sáng với cậu.
An
Vậy... hôm nay tôi mời trà bạc hà.
Duy
Tôi đồng ý, với điều kiện: cậu ngồi cùng bàn.
An cười nhẹ, rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện tôi. Hơi nước bốc lên từ hai tách trà, thơm mát và dịu dàng như mùi cậu để lại hôm qua.
An
‘L’étranger’. Cậu biết Camus không?
Duy
Tôi biết… nhưng chưa đủ kiên nhẫn để hiểu hết ông ấy.
An
Cũng chẳng ai hiểu hết cả. Nhưng mỗi người sẽ thấy một phần mình trong đó.
Tôi gật nhẹ. Tôi chưa từng gặp ai nói như vậy – nói nhẹ nhàng, nhưng chạm vào một nơi sâu kín trong tim tôi.
An
Ừ. Khi đọc, tôi thấy mình tạm thoát khỏi những thứ thực tại không muốn đối mặt.
Duy
Cậu đang trốn điều gì đó à?
An không trả lời ngay. Cậu nhìn ra cửa sổ, như đang tìm kiếm một ký ức cũ.
Tôi im lặng. Rồi nói khẽ.
Duy
Tôi sẽ không hỏi nữa, nếu cậu chưa sẵn sàng.
Cả buổi sáng hôm đó, chúng tôi trò chuyện về sách, âm nhạc, về mùa đông ở Đà Lạt, về những cơn mưa không tên tuổi. Thời gian như trôi chậm lại, lặng lẽ và ấm áp.
Khi đứng lên ra về, An dừng lại trước cửa.
An
Ngày mai… tôi cũng sẽ đến.
Tôi gật đầu, tim như khẽ rung lên một nốt nhạc dịu dàng.
Tôi không biết rằng, từ khoảnh khắc đó, tôi đã bước vào một cơn mơ đẹp nhất trong đời – mà cũng là cơn mơ khiến tôi tỉnh dậy trong nước mắt nhiều năm về sau.
Những Ngày Không Mây
Sau buổi sáng hôm đó, chúng tôi bắt đầu gặp nhau mỗi ngày. Quán cà phê nhỏ bên hồ như trở thành một phần thói quen, như chiếc đồng hồ ngầm định cứ 8 giờ là có mặt. Chúng tôi ngồi cùng bàn, trò chuyện về đủ thứ – từ những chuyện tầm phào, cho đến những điều không ai dám kể ra.
Duy
Tôi từng ước làm nhạc sĩ.
An
Cậu còn chơi đàn không?
Duy
Cũng lâu rồi. Có lẽ tôi đã từ bỏ giấc mơ đó.
Duy
Vì tôi không đủ can đảm. Còn cậu, từng mơ gì chưa?
An nhìn tôi rất lâu, rồi nói:
An
Tôi từng mơ được sống một cuộc đời bình thường.
Tôi định hỏi tiếp, nhưng ánh mắt cậu khiến tôi dừng lại. Dưới cái nhìn ấy, tôi thấy một nỗi mệt mỏi đã ăn sâu, không thể nói ra bằng lời.
Chúng tôi bắt đầu chia sẻ những buổi chiều – cùng nhau đạp xe quanh hồ, dừng lại dưới hàng cây khô để nghe tiếng gió thở dài. Có hôm, trời âm u không mây, cả bầu trời như trôi lơ lửng giữa khoảng trống. Tôi ngẩng đầu nhìn, rồi hỏi:
Duy
Cậu có tin vào định mệnh không?
An
Nếu có định mệnh, chắc tôi đã không phải sống như thế này.
Duy
Tôi không biết cậu đang mang điều gì trong lòng. Nhưng tôi muốn ở cạnh cậu.
An không trả lời. Cậu chỉ quay đầu sang, chạm nhẹ vai tôi, rồi khẽ nói:
An
Cảm ơn… vì đã không hỏi quá nhiều.
Đó là cách An bảo vệ khoảng cách – không quá gần, không quá xa. Tôi hiểu điều đó, nhưng vẫn thấy đau. Vì tôi muốn bước vào thế giới của cậu, nắm tay cậu qua những ngày không mây, dù bầu trời có sập xuống.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play