Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Lichaeng] L’Ultime Œuvre

1. Choices

“Phàm là tôi, người được quyền lựa chọn mọi thứ, tại sao lại không được chọn người mình thương?”
..
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Lisa, game không? Quán net khu A mở sáng giờ thấy ế quá, cũng thương...
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Mắt mũi để đâu vậy? vứt cho tao cái xe, còn chưa được mười phút đã rủ đi net. Đưa cái cờ lê coi
Kim Jisoo
Kim Jisoo
đây
Jisoo như thường lệ, lục lọi một chút trong hộc đồ nghề rồi đẩy qua cho cô
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
*cau mày* Mày té ổ trâu hả? chớ xe nào té ổn gà mà cỡ này?
Tay cô thuần thục vân theo thành xe, kiếm con ốc mà tháo ra
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Cỡ này ta nói he, linh kiện thay gần một nửa đến nơi
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Đi net...
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
từ từ
Jisoo cau mày, cũng ráng chờ dữ lắm nhưng cao nhất cũng chỉ được thêm 5 phút nữa
Kim Jisoo
Kim Jisoo
thôi mày ơi, ba cái xe này sửa đại đại đi, không sao đâu
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Rồi lần sau nhỡ có rớt thắng tuột sên bung ốc gì đó thì đừng có ngồi đó mà trách tao
Cạch
Tay cũng chỉ vừa buông đồ nghề, Y đang chán nản trên ghế đá đã bật cả người dậy
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Đi hả?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Đi đi cái đầu nhà mày
Cô lấy tay lau bừa vào mấy chiếc khăn cũ, nhổm người đi vào trong
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Mày không đi tao rủ chị Jen đó à nhaa
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Được, mượn luôn xe người ta mà đèo
Tìm mãi mới thấy lọ dầu trong góc tủ, Lisa vươn tay lôi ra
Y đem tập vở thảy hết lên ghế đá, một thân chạy vào phòng ôm chặt lấy cô
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Lisa~ cần tao phụ cái gì không? vặn ốc siết thắng bơm bánh xe-
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
khỏi!
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Tao làm được mà
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Thôi thôi, xem như tao xin mày Soo ạ
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
ngồi một chỗ làm khách đi cũng đủ giúp quán tao sinh lời rồi
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Nào tin tao, hứa luôn, lần này chắc chắn sẽ được mà...
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Xê ra
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Đợt làm đổ một can dầu nhà tao con chưa vừa ý mày hay gì?
Lisa phũ phàng, đem cả người Jisoo đẩy ra cái một, còn mình thì nhanh chóng lấy phễu ra. chiết một ít dầu vào lọ
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Đưa tao cái can dầu đi Lisa ah~ *ôm chầm lấy cô*
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Cái đồ ngốc này, không thấy tao đang chắt dầu hay sao còn đứng đó ôm ôm, đổ can này nhắm đền vó nỗi không?
Kim Jisoo
Kim Jisoo
rồi rồi, không muốn bà đây giúp thì thôi, tao ra ngắm xe có khi yên lành hơn
Lisa ngoắc ngoắc Y lại
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Gì?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Lấy cái khăn, tao lau miệng chai
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Đây *ném qua*
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
...
Cái khăn toàn dầu nhớt cứ thế theo trọng lực mà rớt xuống đất, để lại Kim Jisoo với gương mặt tái mét cùng với chủ của nó với cái mặt đen như đít nồi
Kim Jisoo
Kim Jisoo
T..tao lỡ tay..
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Lấy cho tao cái khăn giấy
Cô hít vào một bụng khí, để rồi suýt thì tức đến nghẹn chết khi tên khờ kia lần nữa đem cái bịch khăn giấy còn chưa xé để trước mặt
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Tên đầu đất nhà mày... là muốn chọc tao tăng xông mà chết phải không? Tay đã bẩn, không tiện rồi, làm ơn XÉ CÁI BỌC RA ĐƯA TAO TỜ KHĂN GIẤY!!!
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Rồi rồi, đây này.. xé thì xé, đừng có làm cái mặt như muốn đem tao nuốt sống như thế chớ..
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Nín cái mỏ lại cho tao, đừng để lần tới tao từ mặt mày
Tra dầu, chỉnh thắng, nắn lại bánh xe, căn nan hoa...
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
ống bơm
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Đây
Lisa đột nhiên lại đanh mặt, lườm y một cái
Kim Jisoo
Kim Jisoo
B..bình thường mà...
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Đổi cái đầu bơm chưa?
Kim Jisoo
Kim Jisoo
À quên
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
ngồi nhìn giúp tao đồng hồ đi, nhớ số không?
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Nhớ
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Bánh trước bao nhiêu bánh sau bao nhiêu?
Kim Jisoo
Kim Jisoo
35 đến 45
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Bánh sau tầm 45 đến 50
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Được chưaa
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Ừm..
Vậy là một người hì hục bơm, người còn lại ngồi canh đồng hồ
Lisa vừa giữ bình vừa bơm, chẳng biết từ khi nào, trán đã rịn lên lớp mồ hôi, nhễu nhại theo gò má mà rơi xuống
Kim Jisoo
Kim Jisoo
dư dư rồi, dừng đê
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Oke
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Bao nhiêu?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
hả?
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Là bao nhiêu?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
À... ờm.. bạn bè nên lấy như bình thường
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Đây
Jisoo mỉm cười, dúi luôn vào túi áo của Lisa ít tiền
Kim Jisoo
Kim Jisoo
đi Net-
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Đầu mày bộ không còn từ gì khác sao?
Kim Jisoo
Kim Jisoo
sao lại không có? Chơi game nè, chơi điện tử nè-
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
..
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Không lo học hành hay phụ cha mẹ trông quán thì thôi chớ ở đó mà net
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Là có đi hay không?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Tao phải trông quán, mày không thấy à?
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Kéo sạp đi, 30 phút nữa rồi về
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Xì, chơi có 30 phút thì đến làm gì? Cùng lắm thì kiếm Jennie của mày đi chung ấy
Kim Jisoo
Kim Jisoo
uổng công nãy giờ tao ngồi phụ hết mình...
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Chớ không phải tại mày tự nguyện vậy à?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Tao còn mấy chiếc, sửa nốt mới đi, muốn chờ thì cứ việc
Y xách xe ra, bóp thắng mấy cái rồi phì cười
Kim Jisoo
Kim Jisoo
thôi khỏi
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Có đứa bạn là thợ sửa xe xem ra cũng không tệ nhỉ?
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Có tương lai lắm rồi đây
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Cũng là nhờ mày không đó
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Đừng méc má tao đi với Nini nghen
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Rồi rồi biết rồi, mang mớ này qua khu phế liệu giúp tao
Bê mớ đồ mà Lisa đem ra xem như lấy công bịt miệng
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Mới bây lớn, khờ khạo kiểu này lại còn dại gái.. *thở dài*
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Thì đã sao? Tao dại với mỗi Nini nhà tao thôi cũng đủ rồi!!
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Thôi thôi, đi lẹ đi cho tao, gì mà 'Nini nhà tao', sến chết đi được *rùng mình*
Keng keng~
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Gì nữa?
Jisoo nhướng mày về phía ghế đá, không quên để lại vài lời rồi vắt chân lên cổ mà chạy đi mất
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Nhớ đem cặp vào nhà giúp nhen, tối ghé
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Cẩn thận xe mới sửa đó!!!
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Biết rồiii
.
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
*thở dài*
Mớ giấy lộn, tập vở bút viết một bãi trước nhà, như một thói quen, cô đem dọn hết chúng rồi đem để ngay sau song cửa sắt, xắn tay áo lên vào việc
.
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
phù... Nắng gắt thế
Tay buông thõng cái tua vít, Lisa kéo áo lau cho sạch mồ hôi vươn trên mặt lẫn trán
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Sắp xong rồi nhỉ?
cô nhướng mày, nhìn mớ dụng cụ lay lất trên sàn mà mỉm cười
Là mệt mỏi nhưng hài lòng với những thứ bản thân chọn. Cô không tiếc cũng chẳng trách bản thân sinh ra là nghèo khổ. Hạnh phúc thật sự là khi bản thân đang chậm chững trên con đường ước mơ của mình. Có thể ngã, có thể đau, nhưng là nỗi đau của người đang sống chứ không phải tồn tại
.
Điều duy nhất mà cô hoàn toàn không hề hay biết, lại chính là đôi mắt nơi lầu hai căn nhà đối diện vẫn lặng lẽ dõi theo từng cử chỉ của mình.
Cửa sổ vẫn để hé như một thói quen không tên. Tiếng sửa xe cộc cạch vang lên không đều, nhưng hoàn toàn đủ sức khiến lòng một người cảm thấy ấm áp
Bên trong gian phòng, nhạc không bật, tai nghe cũng chẳng đeo, cọ men theo lối dẫn của thanh âm, tay lặng lẽ phác lên nét vẽ đầu tiên
Không hẳn là đang vẽ một người. Đây là vẽ lại thứ âm thanh mà bản thân thường vô thức nhầm lẫn với chính nhịp tim của mình
.
Ngoài hành lang, tiếng gõ cửa khô khan vừa vang lên cũng chính là lúc bên tay người nọ vô tình chệch đi một nhịp
Park Son
Park Son
Là ta
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Ba cứ vào đi
Nàng hạ giọng, cọ vẽ đặt xuống ngay ngắn vào cốc nước, lặng thinh khi nhận ra vết mực vô tình nhòe trên tranh
Ông đẩy cửa bước vào, dáng người chững chạc, điềm đạm của người đứng đầu cả một gia tộc. Đối diện với mắt lẫn gương mặt ông, nàng biết rõ thứ bản thân buộc phải đối mặt cuối cùng cũng đã đến
Park Son
Park Son
Ba vừa nói chuyện với Joon, thằng bé xem ra cũng lanh lợi, còn có trách nhiệm
Park Son
Park Son
Ta và mẹ đã thử bàn bạc với nhau, chỉ còn con..
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Con đang bận-
Nàng miết nhẹ góc giấy
Park Son
Park Son
Giờ này là lúc nào rồi vẫn còn ngồi vẽ vời mấy thứ vô vị này?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Nó không phải vô vị..
Park Son
Park Son
Con có đam mê với xe cộ và máy móc từ lúc nào vậy?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Con không rõ... Lâu lắm rồi
Park Son
Park Son
Lần sau thiếu màu thì bảo ta mua thêm, đừng xin màu sơn của xe về vẽ nữa, bảo sao phòng con nồng mùi như thế..
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Con không sao, ba xem, cửa chẳng phải lúc nào cũng mở đấy ư?
Park Son
Park Son
Độc lắm, nên hạn chế thôi
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Vâng vâng, con biết rồi mà
Park Son
Park Son
Còn Joon-
Nàng nghe xong, lập tức ngắt lời ông
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Ba.. con cần thời gian, với cả..
Park Son
Park Son
Thế nào?
Chaeyoung chợt im lặng, ngực trái chẳng hiểu thế nào lại đập nhanh hơn một nhịp
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Có thể bàn chuyện này sau được không ba?
Nàng ngước mắt
Park Son
Park Son
Chaeyoung, ta không cấm con yêu ai
Park Son
Park Son
Chỉ mong người đó thật sự xứng đáng với con, nhớ rằng con đừng để tình yêu làm lạc lối, có một số lựa chọn hoàn toàn không thể phù hợp với cảm xúc nhất thời đâu
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Con biết ba là người tốt nhất thế giới lận mà *mỉm cười*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Baba đẹp trai~
Park Son
Park Son
Dẻo miệng gớm nhỉ? *xoa đầu nàng*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Ba à...
Nàng rướn người, ôm chầm lấy ba mà làm nũng
Park Son
Park Son
Thôi thôi ta xin, lớn tồng ngồng thế này rồi mà còn nhõng nhẽo như thế, mốt thằng nào dám rước về đây?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Thôi mà, người đừng phán xét con như thế chứ? Người ta cũng biết buồn à nhaa
Park Son
Park Son
Rồi rồi, không làm thế nữa
Nàng bật cười
Nhưng chẳng rõ nỗi cảm xúc của bản thân
Chaeyoung tay vẫn ôm ba chặt cứng, miệng vẫn ra sức đánh trống lãng
Nhưng nàng rõ biết chứ..
trái tim mình không nằm ở chốn sảnh cưới sang trọng, càng không nằm trong những cuộc đàm phán hôn nhân.
Nó đã lỡ đập lệch nhịp
Từ rất lâu rồi...
.
Chỉ vì một đứa trẻ kém mình sáu tuổi, lớn lên giữa dầu nhớt và tiếng kim loại

2. Can't understand

“Tôi từng nghĩ mình là con mèo"
"Nó ngốc đến nỗi, đem tặng người nó thương con chuột nhắt..."
"nhưng loài người, nào ai cần thứ ấy"
.
Tiết trời đến buổi chiều tà quả nhiên dễ chịu hơn hẳn, Lisa gạt chống, đem mớ xe dắt hết vào nhà
Việc gì cần làm cũng đã xong xuôi, cô quyết định cởi bộ tạp dề đi làm ra, máng đại trên cái móc treo, bản thân thì nhanh chóng tắm rửa rồi khoác lên mình cái áo thun bạc màu cùng với quần jean dài
.
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Muộn như vậy rồi, cha còn chưa về...
Lisa cầm chiếc khăn cũ vẫn đang không ngừng lau lấy mớ tóc ướt mèm của mình, mắt trông ra cửa chờ đợi
Vẫn là nghĩ ngợi một lúc, Lisa chán nản quay đầu vào trong, định bụng sẽ tự nấu ít cơm
Gạo chỉ dám vo đúng 1 phần ba chén nhỏ rồi đem bỏ vào nồi hấp cùng với ít trứng vừa mua ngoài chợ
.
Một mình loay hoay mãi trong căn nhà tầm 2,3 mét vuông, Lisa mà mạnh miệng bảo không chán mới là chuyện lạ
Cầm lấy hộp sắt nhỏ làm đồ đựng cơm, cô bưng ra hiên nhà, với tay bật lấy cái đèn cũ rồi khoanh chân ngồi ăn trên ghế đá, ngắm dòng người thưa thớt ra về ngoài lộ phía xa
.
Khoảng tám giờ tối, chẳng biết từ khi nào, mắt đã dời đi hướng khác, đăm chiêu trước căn nhà đối diện
Đơn điệu, không quá lớn nhưng hoàn toàn làm bật lên cái vẻ thanh cao và giàu sang của nó
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
*mìm cười* Mai mốt.. mình sẽ trở thành chủ xưởng sửa xe, sẽ mở rộng chi nhánh, doanh thu...
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Kiếm được tiền rồi, nợ nần sẽ trả hết
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
"Trong một năm này thôi.. Chỉ mong, cha sẽ đợi được đến ngày ấy..."
.
Từ trên tầng hai, cùng một người, cũng cùng một địa điểm, có người vẫn chẳng thể bỏ nỗi cái thói tay chống cằm, mắt nhìn trộm người mình thương nơi con hẻm vắng dưới nhà
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
"Lớn rồi, trông tự lập hơn hẳn ha.."
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
"muốn gì cũng tự mua, tự có rồi, riết cần gì tới người này nữa đâu..."
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
"Mà nếu cứ để như vậy... có ổn không..?"
Từ ngày Lisa buông bỏ cái tuổi bồng bột năm lên mười, cớ sao người chịu đựng sự xa cách, cảm giác im lặng đến buồn bực này lại là nàng?
Biết rõ bản thân cần làm gì nhất cũng chỉ có mình nàng
Nhưng chỉ vì chúy bấy an, Chaeyoung thực sự vẫn chưa tài nào dám nghĩ đến viễn cảnh ấy
.
Tách
Nàng sững người.
Lửa bật lên. Đốm đỏ nhấp nháy nơi đầu ngón tay cô. Lisa hít một hơi sâu, rồi ngửa đầu thở ra làn khói trắng, mỏng như tơ mà cũng sắc như dao cắt vào mắt Chaeyoung.
cô không tập tành, cũng chẳng theo phong trào, đơn giản là vì mệt nên lấy bừa ra hút
Người bên trên vừa giận, vừa kinh ngạc nên nhất thời mất khôn, trong vô thức, đưa tay vào hộc bàn gần cửa sổ, túm chặt lấy cục gôm màu xám cũ.
.
Cụp
Cầm lấy cục gôm trên tay, còn chưa vỏn vẹn được vài giây, Lisa mắt đã ngước lên tầng hai
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Chaeyoung..
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Sao cứ thích vứt đồ lên đầu em vậy?
Hàng mày cau có, đôi mắt sắc lẹm của cô lại hướng về phía nàng, khó ưa đến thế là cùng
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Cũng đáng lắm, mới ngần ấy tuổi đã tập tành hút thuốc, đời chưa đủ khổ nên tính vào trại sớm cho kịch bản đủ bi kịch hay gì?
Bởi thế nàng mới chẳng ngại mang chất giọng đôi phần bỡn cợt kia đáp trả lại, muốn ghẹo người kia sôi máu đi cho bỏ tức
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Em hút dưới này hay có đi trại đi chăng nữa thì ảnh hưởng gì đến chị? Liên quan gì đến chị?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Khói không có bay xa đến thế đâu, có muốn, gió cũng đẩy đi hết rồi
Cho một tay vào túi, cô rít thêm một hơi
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Nó chẳng liên quan hay ảnh hưởng gì đến tôi cả
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
chỉ muốn nói là vứt ngay cái thứ em đang cầm trên tay đi, có biết nó hại cho sức khỏe lắm không hả?
Lisa sau cũng không đáp nữa, rút điếu thuốc khỏi môi
Mặc kệ người bên trên từ nãy đến giờ cứ mở miệng càm ràm, cô hút thêm một hơi dài nữa rồi đem dí tắt vào bậc thềm bên cạnh
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Chị nói nhiều quá đi
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Thuốc tắt cũng tắt rồi đó, phiền chết đi được
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Không hút nữa
Đem hộp thuốc mới toanh bóp nát trong tay, cô vứt vào bọc rác bên cạnh rồi bỏ đi
Chaeyoung bên trên sau một loạt hành động của cô chỉ biết thở dài một hơi, bảo nàng buồn cũng không hẳn. Lisa tính khí là thế, trách cô thế nào đây?
Ở gần càng lâu.. càng khó hiểu, đôi khi lại lạnh nhạt, khó gần, còn cứng đầu nhưng chắc chắn là một người tốt bụng
.
Lisa nhổm người, toan bỏ vào trong thì chợt khựng lại
Khom người nhặt lấy cục gôm
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Trời lạnh, ở trên đó đi, em để trên vách tường trước cổng, sai người xuống lấy là được
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Em không thể lên đây à?
Cô vẫn đứng yên, cả người hơi xoay lại
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Để làm gì?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Thì... đưa tận tay cũng được. Hoặc là ngồi chơi một chút..
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
À không
Nàng vội sửa lại
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Chỉ muốn nói chuyện... gặp em.. đại loại vậy
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Em bận rồi
Nàng khẽ cau mày
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Giờ này đồ đem kéo vào cũng gần hết, em còn bận cái gì?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Ăn tối, em đói
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Gặp tôi một chút rồi ăn... không được sao?
Lisa không đáp, chỉ đơn giản là đứng ở đó
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Không được
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Người bẩn, còn toàn hôi mùi dầu nhớt, nói chung là không tiện
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Lisa lại muốn tránh mặt tôi sao?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Muốn nghĩ gì thì tùy, lần này em đói rồi, chỉ muốn ăn, lần tới đi
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
tại sao không phải bây giờ? một, hai phút dành cho tôi cũng không có sao?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Không có, đứng mãi ở đây không hay đâu
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Vậy Lisa đợi tôi được không?
Nàng thật sự không hề màn đến cái gật hay lắc đầu từ người kia, chỉ biết dùng hết sức bình sinh mà lao xuống lầu
Vì nàng sợ...
Cuộc nói chuyện rồi sẽ lại trở nên công cốc khi Lisa xoay người rời đi
.
thú thật thì tính đến giờ là khoảng năm năm, hai người chỉ cách nhau cô cửa và con hẻm
Vậy mà đến cả việc gặp nhau trực diện còn chưa hề làm được
.
Chân trần, không áo khoác, tay cứ thế đẩy đẩy mạnh cánh cửa. Mặc cho gió rét cuối ngày phả từng cơn lên cơ thể, nàng chạy.. miệng hé mở vì đôi lần hụt hơi nhưng chân lại chẳng hề dừng lại, đến nơi bóng dáng quen thuộc vẫn đang hiện hữu phía trước
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Lisa, đừng đi mà
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Em vẫn ở đây, chạy vội làm gì?
Ném cho nàng vật nhỏ, cũng chẳng biết người kia có thật sự nhận được hay không, cứ thế bỏ đi
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Em-
Vốn đang muốn cúi người đi tìm, lại thấy bước chân khô khốc của cô nhỏ dần, Chaeyoung không quan tâm nữa, vội vã bỏ thất cả mà lao mình theo cô, lớn tiếng
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Chờ chị một chút được không Lisa à... ta nói chuyện một chút-
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Chị vào nhà đi, nghe bảo sắp có tuyết, trời lạnh
Lisa đơn giản chỉ muốn bỏ đi để Chaeyoung có thể an phận vào trong
Nhưng Chaeyoung trời sinh vốn lầm lì, nàng tì mình vào thành cổng sắt, rét đến mức, chân vô thức run lên từng cơn
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Lisa, em quay lại đây đi
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Mặt mũi đều đã thấy, người em còn nhơ nhuốc, chị mong đợi cái gì?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Ráng một chút, năm sau, khi em trả hết tiền nợ sẽ đi nước ngoài theo khóa học bổng. Sau đó, sẽ không còn phiền hà gì đến gia đình chị nữa
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Phiền hà? Em là có ý gì vậy?
Cô đi đâu?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Em.. nói rõ hơn được không?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Lớn như thế rồi, bộ chị nghe còn không hiểu được sao?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Ngoan, vào nhà đi, gặp em, nói chuyện rồi chỉ thêm đau thôi chị- à không, dì Chaeyoung à
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Kh..không
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Lisa..
Tay run run, cầm lấy ổ khóa, miệng khẽ phả ra làn khói trắng
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Buông tay ra khỏi thứ được không?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Chẳng phải, giờ này đêm khuya, là giờ giới nghiêm sao? Nghĩ thấu đáo một chút đi chứ?
Nàng chẳng rõ, bàn tay mình giờ đang có cảm giác ra sao
Chỉ biết tê buốt.. và tái nhạt đi qua từng đợt gió triền miên
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Năm năm rồi, đừng bắt tôi đợi nữa được không? Tôi muốn gặp em, bằng cách nào đây?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Lisa, em rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy? tôi không hiểu..
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Chuyện em nghĩ thế nào là việc của em chứ? chị quan tâm làm gì?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Với tư cách là một người dì với cháu sao?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Hay một chủ nợ?
Nàng ngây người
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Đúng rồi phải không? là đang muốn xem món nợ trả chưa hết đấy khi nào mới xong xuôi để còn lo liệu cho hôn sự của chị, có phải vậy không?
Cạch
một thanh âm ngắn vang lên
Dứt khoát
.
Chân còn chưa kịp đặt vào nhà, cơ thể cô hoàn toàn bị một thế lực khác gì lại
phải rồi.. vị tiểu thư họ Park, dưới cơn lạnh xé thịt của mùa thu, nàng chân trần, nén cơn đau rét, lao mình về phía đôi vai gầy trước mặt, ghì chặt
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Đều không phải
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
*giật mình* Chae..
Chaeyoung mặc cho cơ thể của mình vẫn đang vô thức run lên từng cơn, choàng tay ôm lấy tấm lưng gầy sau lớp áo phông phanh của cô
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Không được!!
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Em để tôi, tôi muốn ôm một lát, hiểu không hả?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Dì là con của bọn họ, suy nghĩ, tính cách cũng do họ một mình trau dồi nên, đừng cố bác bỏ nó ra khỏi đầu chị nữa...
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Định kiến mà chị thường nghe họ lải nhải bên tai là máu, ruột thịt của dì rồi, Chaeyoung ạ
Nàng không cam lòng, mắt ửng đỏ, ầng ậng làn nước, tay gì chặt lấy cô
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Lisa... đừng nói nữa, ta đã hứa với nhau là đừng nói như vậy nữa rồi mà... xem như tôi van em đi
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Nhìn xem, người em dơ bẩn, hôi hám như thế này
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Phải không?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
...
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Còn không thành thật, sẽ không có lần gặp mặt thứ hai nữa đâu
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Không hề..
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Chị-
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Tôi nói thật, em nhơ nhuốc, hôi vì mùi dầu, còn tôi thì sao? cơ thể cũng nồng mùi giấy, vừa lấm lem, vừa ảm mùi màu vẽ?
Nàng ráng nuốt lấy ngụm nước bọt, cúi đầu tựa vào bên vai cô, khẽ hít sâu lấy mùi cơ thể từ Lisa, sau đó.. hốc mũi chẳng hiểu thế nào lại trở nên cay buốt.. Nghẹn lại
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Nhưng-
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Đừng có nói sự khác biệt gì cả, màu vẽ cũng chẳng thơm gì so với dầu nhớt đâu, sáp dầu, màu nước, mỗi thứ một mùi đặc trưng
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Em không muốn nghe!!! Chị đừng lảm nhảm những thứ vô nghĩa ấy nữa nước không?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Lisa!!
Cô kích động, đem gỡ tay nàng ra, chạy thẳng vào nhà
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Đủ rồi, chị đi về đi!!
Lisa quát lớn, nước mắt rơi đầy xuống ngực áo, tay dùng sức kéo chặt lấy rèm sắt nhưng bất thành
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Tại sao chị không mắng nhiếc, chê bai, phán xét em ngay từ đầu đi?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Tại sao không cô lập em như mấy tên nhà giàu, có địa vị khác?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Tại sao...hức.. lại lo lắng? lại bảo vệ cho em?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Chị .. hức.. rốt cuộc có hiểu cái cảm giác mà em đang trải nó thế nào không hả?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Là khó chịu chết đi được đây!!!
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Là phiền đó!
Chaeyoung cắn chặt môi, tuyến nước mắt mất dần đi khả năng kiểm soát của nó, theo lời của cô, chậm rãi trượt xuống gò má
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
L..Lisa..
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Đừng lại gần em..hức Chaeyoung à
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Lisa à... đây đâu phải lỗi của em..
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Tại sao vẫn là em được đối xử đặc biệt như vậy?
Nàng nhất thời ngây ngốc tại chỗ, nước mắt chẳng hiểu sao lại rơi xuống ngày một nhiều
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Chị buông ra, đừng nắm tay em nữa!!
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Li-
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Em cần yên tĩnh, chị đừng có nháo nữa được không?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Không muốn nghe gì nữa hết
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Chaeyoung, chị điên rồi hả? Cơ thể vốn đã yếu, còn ra ngoài giờ này, có thấy trời ngàng càng lạnh không?
Cơ thể gồng cứng, Lisa chỉ biết quát lên đuổi nàng đi
Đem đôi tay thô ráp của người nọ miết nhẹ, nàng ngồi xổm xuống, đối mặt với Lisa
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Chẳng phải Lisa nói, ôm sẽ không còn lạnh nữa sao?
Đem tay mình li khai khỏi bàn tay mềm mại kia, Lisa bất giác cảm nhận rõ, hơi ấm duy nhất mà cô vẫn đang sở hữu, như bị rút khỏi cơ thể vậy
Lạnh..
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Mai và mốt, tôi đi công tác rồi, có thứ này muốn đưa cho em
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Ôm cũng đã ôm rồi, chị đừng có cứng đầu nữa được không? Để em yên đi
Chaeyoung lục trong túi áo, mắt lâu lâu khẽ nhìn lấy cô, chỉ sợ đứa trẻ của nàng vì đợi lâu mà bỏ đi mất
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Nè, cầm lấy
Nàng đối với cô, vẫn là nụ cười, vẫn là đôi mắt ôn nhu của ngày nào, dúi vào tay Lisa chiếc hộp nhỏ
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Hộp sắt...vẫn là vị cũ
Chất giọng lạc dần, chút mong đợi về phản ứng của cô gần như tắt ngóm
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Em thích nó lắm mà, phải không?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Em không nhận
Cô thẳng thừng gạt nó sang một bên
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Chị về đi
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Lisa.. Không còn muốn ăn thứ này sao?
Là cố chấp, nàng vẫn chìa ra
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Quà cáp cái gì? Em bỏ thứ kẹo này từ lâu rồi
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
vừa cay, vừa nhạt, ngán chết đi được, đã bảo là về nhà đi rồi mà!!
Lisa chỉ vì nhất thời mất bình tĩnh, tay hất mạnh lấy hộp kẹo từ nàng
.
lạch cạch...
Theo quán tính, tay cô chìa ra, nhưng vài giây sau lập tức bị lí trí kéo rụt về, chuyển thành cái chống đỡ cơ thể đứng lên
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Ngày mai.. à không, vào thứ ba, ta sẽ gặp nhau
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
như vậy, chị vừa lòng chưa?
đưa tay xoa lấy thái dương, cô thở hắt một hơi, cố tình đem cửa sắt kéo nhích vào một chút
Chắc cũng chỉ có nàng là chú tâm đến hộp kẹo vươn vãi trên nền đất
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Lisa...
Khóe mắt nàng ửng hồng, cả người khom xuống, nhặt lấy hộp kẹo còn sót lại ít viên
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Chị khóc à?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Tôi không có
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Chị về đi, sẽ cảm đó..
Mắt ngước lên đôi mắt vẫn đang nhìn chăm chăm lấy mình, Chaeyoung thấy... xa lạ quá
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Lisa.. Em ghét tôi lắm sao?
Câu hỏi thốt ra đầu môi, khô khan, chậm rãi mà thật
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Trả lời tôi đi... Đôi mắt này, thái độ này, tại sao em lại cứ phải là dành cho tôi vậy?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Lisa à, chị không hiểu, em bị làm sao vậy? Mệt ở đâu? Giận tôi chỗ nào?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Không có..
Nàng miệng vẫn mở lớn nhưng thật sự, giọng đến cả việc cất lên còn khó khăn
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Vậy tại sao..
Nói thế nào đây?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Lisa... em làm sao lại cứ một mực giữ khoảng cách với tôi vậy?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Em bị làm sao vậy Lisa?
Khó khăn lắm, nàng mới gượm được cơ thể đứng dậy, tay siết hặt hộp kẹo nhỏ. Không đưa ra nữa, ngón cái nhẹ nhàng miết lấy nó, uất ức nhìn lấy cô
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Mấy năm qua, tôi đã làm gì sai sao?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Không có
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Tôi có, em mới giữ khoảng cách thế này
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Có đúng không?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Lili của năm tuổi chẳng có chút khác biệt gì với Lisa của bây giờ cả
Nàng lay mạnh lấy bả vai cô, dùng gần như toàn bộ sức bình sinh mà siết chặt lấy nó
Lisa đến cả phản bác còn không làm..
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Chẳng phải khi trước, có buồn, có dỗi em đều một mực muốn lánh mặt tôi sao?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Đồ ngốc này
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Nói gì với tôi đi chứ?
cái đuôi nhỏ của nàng đâu bao giờ trưng ra cái dáng vẻ dửng dưng thế này?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Chaeyoung, chị phát điên cái gì vậy? Có thật sự là bị công việc đè nén đến lẫn rồi không?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Chị không có sai, em cũng chẳng có buồn bực, bỏ em ra đi, chị hoàn toàn không có làm cái gì sai cả!!!
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Em vừa đủ thôi nha, tôi là chị, cũng có thể cho là dì của em cũng được, tôi lo cho em thì có gì là sai chứ? Tôi hỏi, cả mấy năm qua em đều thờ ơ như vậy là vì cái gì? Em cuối cùng có thể hiểu cho tôi được không hả Lisa? Em có biết, tôi đã dằn vặt, thống khổ đến mức nào không hả?
Chỉ thoáng vài giây, Chaeyoung vì buồn bực mà lớn tiếng với cô, chỉ đơn giản là muốn đem Lisa gặng hỏi cho ra lẽ mà thôi
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Ghét tôi sao không nói thẳng một tiếng đi? Hận tôi sao lại để tôi làm càn như vậy? Em là đang do dự cái gì vậy? đang suy nghĩ cái quái gì trong đầu vậy hả?
Đáp lại nàng, không phải chất giọng lạnh lẽo hay thờ ơ nữa, chút ấm áp lại càng không. Cái đẩy giáng mạnh nơi giữa ngực, vô tình nhưng hoàn toàn đánh động tâm trí nàng..
Không kịp giữ thăng bằng, cơ thể ngã bệt xuống nền nhựa thô ráp của con đường giữa đêm. Đầu gối bật máu, lòng bàn tay rát buốt vì cọ sát. Nhưng thứ đau nhất không nằm ở đó.
Chaeyoung biết chứ.. rõ là đằng khác
.
Kì quái, lồng ngực nàng đến hô hấp còn khó khăn.. hơi đâu khóc cho nỗi bây giờ?
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Lisa.. Chị đau..
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Chẳng phải em đã bảo là đừng ôm nữa rồi sao?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Chị đứng dậy.. được không?
đôi mắt chỉ có lấy nụ cười dịu dàng, là duy nhất dành cho cô. Nhưng lần này, nó dường như bị nhuốm lấy bởi chút điệu buồn man mác từ chủ của nó..
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Lisa… Tôi làm gì sai sao? Cả ánh mắt này, sự quan tâm này… em không cần đến nữa à?
Thoáng một chốc... Nàng nhìn thấy một tia ân hận... ít nhất là từ trong đáy mắt của cô
Đúng vậy, cơ hồ chỉ một, hai giây từ khi nó vô tình bị bắt gặp mà thôi
.
Vừa giúp nàng đứng dậy, Lisa như hoàn toàn trở mặt
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Còn không phải do sức khỏe chị vốn yếu, giờ lại đi lo chuyện bao đồng sao?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Với cả, em cũng lớn rồi, đừng lo lắng cho em nhiều quá, Chaeyoung à
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Em chẳng có sợ tối, cũng không bị cô lập nữa
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Vậy à..
Lisa không nói cũng chẳng rằng, đem nàng đẩy lùi ra sau, tay nhàn nhạt kéo sầm lấy cửa
.
Tuyết rơi rồi, tiết trời rét làm đôi bàn tay, cả bên chân nàng cũng trắng bệt ra vì lạnh.
Cơ thể loạng choạng lùi lại sau cơn đau đầu khủng khiếp ấy
Khuất sau cái sạp cửa, nhiệt độ bên trong cũng chẳng ấm áp hơn được bao nhiêu. Nhưng ít ra, nơi đó có gương mặt nhạt nhòa của Lisa dưới ánh đèn mờ, cả người đang lom khom làm việc gì đó
.
Chẳng biết đã đứng mê mẩn ở đó bao lâu rồi
Chỉ vì một người bấy giờ, chẳng nói chẳng rằng, là đang chăm chú làm việc ở sâu bên trong, đôi mắt ấm áp, bừng sáng vì ngọn đèn dầu gần đấy
.
Không lạnh nhạt, chẳng xa cách, chỉ vậy thôi, hoàn toàn đem mọi hờn tủi vừa rồi của nàng gột rửa
Cơn đau nhức điếng người từ vùng đầu ập đến, đem nàng trở về thực tại, cũng như cảnh báo về sức khỏe bản thân
Biết mình không thể nán lại được nữa, Chaeyoung bấy giờ mới khẽ cười, nhìn sâu vào trong
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
"Tôi về... em nhé?"
Nàng cúi đầu, một, hai giây ngắn ngũi, mũi ửng hồng, nước mắt trào ra, trong suốt, mặn chát
Kéo dài vỏn vẹn năm giây
rồi lại thôi
Lấy áo lau sạch đi vết máu trên tay, tròn mười hai giờ đêm, nàng xoay người trở về
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
"Lúc nóng, lúc lạnh, Lisa à... Cớ sao tôi lại phải lòng người như em vậy..?"

3.Exile

"Căn bản, là em chẳng thể nào thoát ra được khỏi hình bóng của chị.."
.
Chén cơm nguội lạnh đặt bên góc sớm đã được đem vào nhà
Lisa giờ này đến cả tâm trạng ăn uống cũng không còn nữa..
ánh đèn đường vàng nhạt, hắt lên từng bóng hình của hoa tuyết. Gió lại đem chúng cuốn vào căn nhà nhỏ, đáp lên bả vai, tan ra thành mảng nước, lạnh buốt
Lisa tay cầm chai phun sơn cũ, lắc lắc mấy cái
Vốn chỉ định vẽ nguệch ngoạc lên tấm ván trắng bỏ đi cho thõa cơn buồn chán. Nhưng nào ngờ, trong vô thức, cô dành hẳn hàng giờ đồng hồ chỉ để hoàn thiện lấy nó
.
Tay khựng lại
Chẳng biết bản thân có phải hoa mắt hay không.. Nhìn lấy bức tranh trước mắt, đem khăn dụi mắt một lúc..
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
K..không thể nào..
Lisa buông thõng bình son, đôi mắt đỏ ngầu
.
Chỉ thấy một lúc sau, căn phòng vang lên tiếng đập vỡ rất lớn..
.
cửa sắt hé một khoảng nhỏ, bên ngoài, một bóng hình ngồi thẫn thờ bên thềm đá lạnh toát
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
"Chúa ơi..."
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
"Tại sao mày lại vẽ thứ ấy.."
Tại sao là Chaeyoung.. chứ không phải thứ khác.. tại sao là hình bóng của nàng chứ không phải vì thứ gì khác?
Tay vò tóc, cả đầu gục tựa vào đầu gối, khổ sở nhưng bất lực.. đến cả việc gào khóc cũng chẳng thể làm được nữa
Là cô đã cố gắng đem nàng đẩy ra thật xa rồi mà?
Tại sao ngần ấy năm rồi, "Chaeyoung" vẫn chưa một lần rời bỏ khỏi tâm trí cô được nữa vậy?
.
Lalouis Manobal
Lalouis Manobal
Lisa, sao giờ này con không vào trong nghỉ ngơi? Hôm nay ít khách lắm à?
Đem nước mắt thấm đẫm vào cánh tay áo đen tuyền, Lisa nhìn ông, mỉm cười
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Bệnh tình của cha thế nào rồi ạ? bên này nợ nần đều sắp trả được hết rồi
Lalouis Manobal
Lalouis Manobal
Có chút tiến triển rồi, con ở nhà không bày trò phá phách thứ gì chứ?
Cô lắc đầu, đem ông ôm chầm vào lòng
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Con ngoan lắm à nha, tiền cũng kiếm được cả bộn rồi đó, còn không tin tưởng cái gì không biết à
Lalouis Manobal
Lalouis Manobal
Rồi rồi, để ta tin cho con vui
Vươn tay, ông khẽ xoa lấy đầu cô
Lalouis Manobal
Lalouis Manobal
Vào trong cho ấm, cha có chút quà cho con đây
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Tồng ngồng chừng này rồi quà cáp gì chứ? tiền trị bệnh của cha còn chưa chắc đã xong kìa
Lisa trề môi nói như thế chứ nhận được chút quà nhỏ, miệng cũng háo hức cười không thôi
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Appa là nhất~
Lalouis Manobal
Lalouis Manobal
Thôi thôi ta xin *đẩy đầu cô*
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Mà.. hồi nãy cha tính nói cái gì vậy ạ?
Ông tự pha cho mình ấm nước, hạ giọng nói với cô
Lalouis Manobal
Lalouis Manobal
Lisa này, chọn bạn bè, con nên cẩn thận một chút
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Đó giờ con mà chọn bạn được rồi chẳng phải cũng đều ổn sao?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Jisoo với cả Taehyung?
Ông lẳng lặng, dùng tay xoa lấy chiếc cốc cũ
Lalouis Manobal
Lalouis Manobal
Bọn chúng có vẻ không ổn lắm
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Vâng?
Lisa đang bình thản như nhận ra ngay vấn đề, sắc mặt lập tức thay đổi, lời còn chưa kịp thoát ra khỏi đầu môi đều đã bị ông La trực tiếp đem ấn ngược xuống
Lalouis Manobal
Lalouis Manobal
Jisoo thích con gái, còn thằng bé kia..
Điều cô biết là phải lập tức ngắt lấy lời ông
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
N..nào có, người nghĩ nhiều quá rồi đó. Cha nhớ cậu bạn hay kè kè với Soo không? Cậu ta có ý hết đó
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Tae nữa, cậu ta mến con bé khối dưới lắm
Thanh kẹo trong họng cô chưa bao giờ khó nuốt đến mức này..
Ho khan ra mấy tiếng, Lisa với gương mặt ửng đỏ bấy giờ mới ổn định lại nhịp thở
Lalouis Manobal
Lalouis Manobal
Con không khỏe à?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Dạ hồi nãy thấy tuyết rơi đẹp quá nên ngồi ngoài hơi lâu, chắc lại cảm nhẹ rồi
Lisa cười trừ, uống vội cốc nước lạnh cho tỉnh táo lại
Lalouis Manobal
Lalouis Manobal
Ít nhất, cũng đừng như bọn họ. Ông bà nội con cũng mong có ngày con mang thằng nhóc nào đó về lắm đó
Lalouis Manobal
Lalouis Manobal
Thương con thật nhiều là được
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Mỗi lần cha về lại lải nhải chuyện này là sao ấy
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Con là Lalisa, là một đứa trẻ bình thường màaa
Lisa bật cười còn không quên trừng mắt một cái, chỉ có thế lòng ông cũng đủ nguôi ngoai đi phần nào
Lalouis Manobal
Lalouis Manobal
Mà cũng trễ lắm rồi, con tính khi nào mới ngủ vậy?
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Con tính đợi Jisoo sang lấy cặp mà hình như cậu ta quên bén mất rồi
Lalouis Manobal
Lalouis Manobal
Vậy có cần báo gì không, ta nhắn một tiếng
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Thôi, cha cứ khóa cửa đi, cậu ta giờ này không thấy chắc là về ngủ rồi
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Sẵn tiện, con lên gác trước nhé?
Lalouis Manobal
Lalouis Manobal
Ừm
Lalouis Manobal
Lalouis Manobal
Mai có mệt không làm nỗi cứ báo với cha
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
nhưng-
Lalouis Manobal
Lalouis Manobal
Ngoan, một tháng qua khổ cho con rồi
Lisa cúi đầu, khẽ gật
Ngày dài của cô lẳng lặng kết thúc khi ngọn đèn duy nhất trong nhà được thổi tắt
.
Chaeyoung nhấm nháp ngụm nước ấm mà quản gia mang đến, cơ thể sớm đã được bọc trong chăn
Bên tay, chân cũng được băng bó cẩn thận cùng miếng dán hạ sốt
Ngoài cửa đều toàn là vệ sĩ, quả nhiên, an ninh nơi đây hoàn toàn gắt gao hơn từ khi nàng lần nữa đặt chân vào nhà
Môi mỉm cười, cũng chẳng rõ là vì cái gì, tay đẩy hé cửa, đôi mắt vô thức tìm lấy cô
nhìn lấy căn nhà nhỏ đối diện, Chaeyoung khẽ thở dài
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
"Ngốc ạ.. lần sau có muốn trốn đi gặp mặt em... cũng hơi khó rồi đây.."
.
Lisa nghiêng người trên tấm nệm mỏng, vô thức.. đầu lại nghĩ rất lâu, thật sự chẳng thể chìm vào giấc
Gió vẫn nhẹ nhàng thổi, làm cây bàng góc sân khẽ xào xạc bài hát không tên của nó
Lisa trong phòng, trằn trọc vì mớ suy nghĩ cuồn cuộn trong đầu
Lấy tiếng lá, mùi hương nhàn nhạt đầu mùa đông làm lời ru, đôi mắt nặng nề, trùng xuống lúc nào chẳng hay
Trước mắt... Chỉ có hình ảnh, mờ, ấm, đôi khi méo mó như một cuốn băng VHS cũ.
.
Dưới hiên nhà, tại khu vườn rộng, cô đứng nơi gốc cây bàng lớn
Lisa nhận ra ngay đứa nhóc với đôi chân ngắn tủn, đôi má phúng phính nhưng giờ đây lại đang ủ rũ như cái bánh bao chiều
Chân còn chưa kịp nhấc lên, lại gặp ngay cô gái khác vẫn đang lặng lẽ ngồi cạnh, cô ngẩn người
Park Chaeyoung (thuở bé)
Park Chaeyoung (thuở bé)
Lisa, em làm sao mặt mày lại lấm lem thế này đây?
Lalisa Manoban (thuở bé)
Lalisa Manoban (thuở bé)
Hông m.. Li..Li hông chơi với Chae chae nữa, dì chỉ toàn làm bài tập..hức... đau lắm đó *mếu máo*
Park Chaeyoung (thuở bé)
Park Chaeyoung (thuở bé)
Cho dì xin lỗi nhé, ngoan, lại đây em bị làm sao? Sao lại để khắp người mặt mũi tèm lem như vậy? Biết tôi xót lắm không hả?
Lalisa Manoban (thuở bé)
Lalisa Manoban (thuở bé)
Hông cho *rụt tay*
Lalisa Manoban (thuở bé)
Lalisa Manoban (thuở bé)
Lili hông chơi với dì nữa
Chaeyoung bất lực, thở dài một hơi
Park Chaeyoung (thuở bé)
Park Chaeyoung (thuở bé)
Em nói, ai ức hiếp em, tôi băm kẻ đó ra thành trăm mảnh luôn
Tiểu Lisa uất ức bấy giờ mới chịu khóc thành tiếng
Lalisa Manoban (thuở bé)
Lalisa Manoban (thuở bé)
Anh hức Joon.. Chị Karin đẩy em té vào bãi hoa hồng..
Nàng lập tức xắn tay áo
Park Chaeyoung (thuở bé)
Park Chaeyoung (thuở bé)
Tôi sẽ xử đẹp hai người đó, trả lại công bằng cho tiểu Li, nhé?
Lalisa Manoban (thuở bé)
Lalisa Manoban (thuở bé)
Thôi dì ạ..
Park Chaeyoung (thuở bé)
Park Chaeyoung (thuở bé)
Nói "chị" đi, tại sao cứ thích từ "dì" thế? Tôi già lắm à?
Lalisa Manoban (thuở bé)
Lalisa Manoban (thuở bé)
Q..quen rồi
Tiểu Li xoay người đi, đem tay tự xoa cho đất cát rơi ra
Park Chaeyoung (thuở bé)
Park Chaeyoung (thuở bé)
Đồ ngốc, em ở yên đó
Chaeyoung hôm ấy lại giở trò viện đủ lí do để lấy bông băng cho cô
Thấy người bên dưới chăm chú quá, Lisa đến thở còn không dám
Lalisa Manoban (thuở bé)
Lalisa Manoban (thuở bé)
Chae... Chae
Park Chaeyoung (thuở bé)
Park Chaeyoung (thuở bé)
hửm
Park Chaeyoung (thuở bé)
Park Chaeyoung (thuở bé)
Xong rồi, đưa đầu đây, có bông hoa tôi mới ngắt được, muốn thử cài lên
Đầu nhỏ lại một lần nữa cứng đờ như tượng
Park Chaeyoung (thuở bé)
Park Chaeyoung (thuở bé)
Em như vậy trông đẹp hơn nhiều
Tiểu Lisa khẽ lắc lắc đầu nhỏ
Lalisa Manoban (thuở bé)
Lalisa Manoban (thuở bé)
Lili thấy.. Dì hông đeo hoa mà vẫn đẹp lắm cơ
Park Chaeyoung (thuở bé)
Park Chaeyoung (thuở bé)
dẻo miệng
Đem người nhỏ bế gọn trong lòng, cô bấy giờ lặng lẽ tựa đầu vào hõm cổ nàng
Park Chaeyoung (thuở bé)
Park Chaeyoung (thuở bé)
Giờ này, em muốn làm gì?
Lalisa Manoban (thuở bé)
Lalisa Manoban (thuở bé)
Kể chuyện ạ
Park Chaeyoung (thuở bé)
Park Chaeyoung (thuở bé)
Được
Đôi mắt tròn xoe, Lisa nghiêng đầu
Lalisa Manoban (thuở bé)
Lalisa Manoban (thuở bé)
N..nhưng mà dì còn bài?
Cái đầu nhỏ rục rịch ngước lên, tay vẫn bám chặt lấy bên vai áo của nàng
Park Chaeyoung (thuở bé)
Park Chaeyoung (thuở bé)
Một chốc nữa sẽ làm, bây giờ phải ru em ngủ đã
Như một thói quen, nàng vươn tay, nhẹ nhàng xoa lấy lọn tóc mềm của người trong lòng, chân cất bước
.
Khỏi phải nói
Lisa bên này. chân không tự chủ cũng bước theo, cơ thể lần nữa lạc vào hư không
.
Lisa thuở bé nghịch đủ điều, cô lẻn vào phòng nàng, tay chộp vội lấy cục gôm nhỏ hình con gấu
nhưng hành vi xấu xa kia còn chưa kịp trót lọt, cửa phòng đã được đẩy mở
Park Chaeyoung (thuở bé)
Park Chaeyoung (thuở bé)
Lalisa!
Lalisa Manoban (thuở bé)
Lalisa Manoban (thuở bé)
Ch..Chae.. *giật bắn mình*
Miệng còn chưa kịp mắng lấy một lời, tên nghịch tử họ La này lập tức nhập vai thành nạn nhân, nước mắt, nước mũi từm lem, tay trỏ vào con mèo, rồi chỉ ngay vết xước hồi nãy mình tự làm cho trầy trụa
Park Chaeyoung (thuở bé)
Park Chaeyoung (thuở bé)
Nó cào em à?
Lalisa Manoban (thuở bé)
Lalisa Manoban (thuở bé)
Chae..Chae.. Bạn mèo gặm cục gôm, Lili lấy lại nhưng bị cắn...
Park Chaeyoung (thuở bé)
Park Chaeyoung (thuở bé)
Vậy sao? Có đau lắm không? Tôi xức thuốc cho nhé?
Bởi mới nói... Là chiều quá riết lại sinh hư
Chaeyoung không chỉ dùng chiêu cũ, còn lẻn đem cho luôn tiểu quỷ ấy cục gôm mới toanh
Park Chaeyoung (thuở bé)
Park Chaeyoung (thuở bé)
Li phải làm sao?
Lalisa Manoban (thuở bé)
Lalisa Manoban (thuở bé)
Dạ h..hông được nói cho hai bác Park ạ
Park Chaeyoung (thuở bé)
Park Chaeyoung (thuở bé)
Tốt, về đi
Giọng cười vang lên khanh khách, tiểu Lisa chạy vụt đi, nó hạnh phúc như nhặt được báu vật
.
Không học, cũng không được hướng dẫn, nó chỉ có thể dựa vào trí nhớ, sự tưởng tượng, điên cuồng vẽ lại hình bóng.. vóc dáng của nàng..
Một, hai, cả trăm bức vẽ nguệch ngoạc trên ván nhựa bằng màu sơn xe cứ thế ra đời
.
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
*mím môi*
lisa không thể nói, cũng chẳng thể vực bản thân tỉnh dậy, cô cứ thế lạc trôi vào dòng kí ức của bản thân
.
Cái hôm nghe tin Chaeyoung bị bắt nạt, Lisa vậy mà chẳng thèm quan tâm thật giả, cả gan đi hẹn cả bọn đàn anh, đành chị ra công viên đánh nhau đến mức bị đình chỉ những ba hôm liền
Hôm ấy
Chaeyoung hay tin rồi cũng là lúc tối muộn
Nàng chẳng màn đến hậu quả của lần nói dối ấy, chỉ kịp xỏ lấy đôi bata để sẵn rồi chạy vụt ra khỏi nhà
Đám người thưa dần, chỉ còn một thân ảnh đến cả nhịp thở còn chưa kịp ổn định, nước mắt đã lần nữa bị ép cho trào ra, cả người lả đi nhưng đôi tay run rẩy vẫn một mực siết chặt lấy cơ thể cô
Có trời mới biết hôm ấy nàng sợ hãi đến mức nào
Nhìn lấy nghịch tử mình chăm kĩ như thế, yêu thương như thế giờ đang thoi thóp trong lòng, nàng đau... phải tả thế nào cho thõa đây?
Cơ thể nhơ nhuốc, máu đất lẫn lộn, nàng lần đầu tiên, khóc nức nở ngoài viện lớn cũng chỉ là vì cô, đồng phục, áo trắng của nàng hôm ấy đều lấm lem màu bùn đất, cả máu nữa
Lalisa Manoban (thuở bé)
Lalisa Manoban (thuở bé)
Chae.. Chị ra đây làm gì? Bẩn..
Lisa bấy giờ chỉ còn đủ sức để thều thào
Park Chaeyoung (thuở bé)
Park Chaeyoung (thuở bé)
Đại ngốc... hức... em có biết mình đang làm gì không hả?
Park Chaeyoung (thuở bé)
Park Chaeyoung (thuở bé)
Biết em trầy một xíu, tôi xót cỡ nào không giờ lại thành ra thế này?
Park Chaeyoung (thuở bé)
Park Chaeyoung (thuở bé)
Em là muốn để tôi lo đến phát điên lên mới chịu được đúng không? ở đó mà bẩn cái gì không biết nữa
Chaeyoung nước mắt lưng tròng, đau khổ mà quát tháo tiểu bốc đồng kia
Lalisa Manoban (thuở bé)
Lalisa Manoban (thuở bé)
Ai biểu.. khụ.. họ bắt nạt chị... nên em..
Park Chaeyoung (thuở bé)
Park Chaeyoung (thuở bé)
Em im lặng cho tôi!
Vươn tay chùi lấy dòng máu tươi cứ chảy từ miệng của cô xuống, Chaeyoung vốn đang hoảng, giờ đây thật sự chẳng biết phải làm gì hơn
Lisa cơ thể yếu ớt, bầm tím, trầy trụa khắp nơi nằm yên vị trong lòng nàng, liên tục trấn an người bên trên
Lalisa Manoban (thuở bé)
Lalisa Manoban (thuở bé)
N..nhưng sẽ hông có ai bắt nạt Chae nữa đâu
Cô khẽ cười
Park Chaeyoung (thuở bé)
Park Chaeyoung (thuở bé)
Cười con khỉ khô
Lalisa Manoban (thuở bé)
Lalisa Manoban (thuở bé)
Nhưng là em thắng bọn họ đó...
Park Chaeyoung (thuở bé)
Park Chaeyoung (thuở bé)
Vinh dự quá ha? Tự hào quá ha? Tôi cần mấy thứ ấy làm gì? Em khi ấy có chịu nghĩ cho thông không vậy hả? ❄️
Tay nhỏ siết chặt lấy bàn tay vẫn đang run rẩy của nàng, miết nhẹ lấy nó, an ủi theo cách duy nhất mà bản thân có thể làm lúc bấy giờ..
Lalisa Manoban (thuở bé)
Lalisa Manoban (thuở bé)
Đừng.. lớn tiếng nữa.. em sai, là em sai rồi được chưa?
Park Chaeyoung (thuở bé)
Park Chaeyoung (thuở bé)
Nín ngay cái miệng em lại, đêm nay tôi không quát chết em, thì cái họ Park này thật sự không cần đến nữa!!
Chaeyoung vốn đang sốt, giờ như chẳng biết mệt, cắm đầu cắm cổ, lo hậu sự cho Lisa. Miệng thì cứ lải nhải mắng nhiếc con người ta như thế đó nhưng người ta cũng biết lo cho tiểu nghịch tử họ La này lắm nhe
.
Kết quả là ngay đêm hôm ấy, một thân nàng bị đánh cả 4,5 roi vì làm mất thanh danh, mặt mũi của gia tộc. Thậm chí là ngay trong ngày, tước luôn cả quyền tự do đi lại vào ban đêm
.
Lisa cơ thể ngã khuỵu xuống, cười khổ
Cô thua rồi
Cách mà nàng xuất hiện... không còn đơn thuần là con người... là hơi ấm nữa
Chaeyoung vẫn ở đó
Vây lấy tâm trí cô, cả suy nghĩ, tiềm thức.. giấc mơ
.
Lời khẳng định duy nhất, nhưng đủ để đem vực kéo cô khỏi giấc ngủ miên man
.
Đồng hồ vẫn nhích, người ta vẫn ăn sáng, xe cộ vẫn chạy, tuyết vẫn rơi...
Tấm ván nhựa bị đập gãy còn nằm bên góc phòng, những mảnh vụn của khuôn mặt ấy rải đầy trên nền gạch. Không thể gắn lại được nữa. Không phải vì nó đã vỡ, mà vì Lisa không dám nhìn thêm lần nào nữa.
Đem vùi mặt vào gối, tưởng như có thể ấn tất cả ký ức kia xuống, như nhấn đầu vào nước.
Ngực trái càng đập, tâm trí cô như càng bị nhấn xuống vực sâu
Nước mắt thẫm đẫm mặt gối rồi, lại đem chăn kéo kín phần đầu
Rõ ràng là cơ thể vẫn đang rét từng cơn vì lạnh
nhưng tại sao vẫn len lỏi đâu đó ấm áp tiếng Chaeyoung ru ngủ, mùi gôm mới, giọng nói khàn vì sốt nhưng vẫn hỏi “Em ổn không?”
Thanh âm, mùi hương của quá khứ chính là điều khiến con người ta nhớ đến quặn lòng
Lisa cắn chặt môi.
Giá mà bản thân có thể căm ghét, thà là căm ghét. Sao lại đem lòng thương chị?
.
Thiệc ra là tui đang đi chơi, relax, xả stress đồ á
để au ráng đăng đều đều xíu. Thưn độc giả nhìu nhìu nghen😘

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play