Chạm Vào Anh, Chạm Vào Tim Em
Chap 0 - Gặp lại người ấy
Tiết học Văn – tiết đầu tiên trong ngày.
Cô giáo chủ nhiệm
Hôm nay lớp mình có học sinh mới. Em vào giới thiệu với các bạn đi.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên giữa lớp học im lặng.
Lâm Nhã Vy /nu9/
/Cô bước vào, ánh mắt đảo một vòng rất nhanh rồi cúi đầu chào lớp/
Lâm Nhã Vy /nu9/
Chào mọi người. Mình là Lâm Nhã Vy. Mong được giúp đỡ /giọng nói dịu dàng, nhưng xa cách/
Cô giáo chủ nhiệm
Em ngồi tạm bàn cuối bên cửa sổ nhé. Cạnh bạn Trần Duy Khanh.
Cả lớp đột nhiên im phăng phắc, ánh mắt ai cũng hướng về phía nam sinh đang gác tay lên bàn, tựa đầu vào cửa sổ với vẻ lạnh lùng tuyệt đối.
Trần Duy Khang /na9/
/Anh mở mắt ra, ánh mắt thâm trầm sắc bén quét qua cô gái vừa được xếp ngồi cạnh mình./
Không ai để ý rằng ánh mắt cậu dừng lại hơi lâu hơn bình thường.
Trần Duy Khang /na9/
/Không nói gì. Chỉ nhích người một chút, đủ để cô ngồi xuống mà không chạm vào mình./
Lâm Nhã Vy /nu9/
“Là cậu ấy sao?… Không thể nào…”
Cô giáo chủ nhiệm
Vậy ổn rồi. Chúng ta bắt đầu bài học nhé.
Giờ ra chơi – sân trường.
Lâm Nhã Vy /nu9/
/Cô ngồi một mình trên ghế đá, mắt dõi theo gốc cây cổ thụ giữa sân trường./
Lâm Nhã Vy /nu9/
“Đã bảy năm rồi… Nhưng ánh mắt đó… không thể nhầm được…”
Một nhóm nữ sinh bước lại gần, trong đó có một người với mái tóc uốn nhẹ, dáng vẻ rõ ràng là con gái nhà giàu.
Bạn nữ 1
Ê Vy, cậu học trường cũ nào vậy? Sao chuyển đến giữa học kỳ?
Lâm Nhã Vy /nu9/
… Xin lỗi, mình không tiện nói.
Bạn nữ 2
Xì, làm như mình quan trọng lắm. Nhìn thấy ngồi cạnh Duy Khanh liền tưởng bản thân đặc biệt? /ánh mắt mỉa mai, nụ cười nửa miệng./
Bạn nữ 1
Đúng đó. Ở đây không phải ai cũng ngồi cạnh cậu ấy được đâu nha.
Nhưng Lâm Nhã Vy không đáp. Cô chỉ đứng dậy, nhẹ nhàng rời đi.
Lâm Nhã Vy /nu9/
“Không cần giải thích. Mình không đến đây để kết bạn.”
Buổi chiều – thư viện trường.
Cô ngồi ở bàn gần cửa sổ, ánh nắng chiều xuyên qua ô kính chiếu lên mái tóc đen mượt của cô.
Một bóng người dừng lại trước mặt cô.
Trần Duy Khang /na9/
Cậu quen tôi à? /giọng nói lạnh nhưng rõ ràng có chút nghi hoặc./
Lâm Nhã Vy /nu9/
… Không. Tôi chỉ thấy… cậu giống một người quen cũ.
Trần Duy Khang /na9/
/lặng vài giây/ Vậy sao?
Anh kéo ghế ngồi xuống đối diện cô.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Cậu định làm gì?
Trần Duy Khang /na9/
Tôi ghét người ta nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Ánh mắt nào?
Trần Duy Khang /na9/
Ánh mắt của một người đã từng được tôi cứu, nhưng lại giả vờ như không quen biết.
Tim cô như ngừng đập trong một khoảnh khắc.
Lâm Nhã Vy /nu9/
… Là… thật sự là cậu?
Trần Duy Khang /na9/
Vậy ra… cậu nhớ rồi.
Quá khứ – bảy năm trước – một buổi chiều mưa tầm tã.
Cô bé 10 tuổi ngồi co ro giữa con hẻm, đầu gối trầy xước, khuôn mặt lấm lem nước mắt và bùn đất.
Một bàn tay chìa ra trước mặt cô – bàn tay của một cậu bé lạnh lùng nhưng ánh mắt đầy quyết đoán.
Trần Duy Khang /na9/
Đừng khóc. Tôi đưa cậu về.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Tôi đã tìm cậu suốt bao năm…
Trần Duy Khang /na9/
Vậy thì đừng rời khỏi tôi nữa. /giọng trầm thấp, ánh mắt sâu không thấy đáy./
Lâm Nhã Vy /nu9/
Nhưng tôi…
Trần Duy Khang /na9/
Không có nhưng. Từ hôm nay, tôi sẽ bảo vệ cậu.
Không còn lạnh lùng. Ánh mắt ấy lần đầu tiên có chút dịu dàng.
Kết thúc Chap 0 – Gặp lại người ấy.
Chap 1 - Cậu có quyền gì?
Ngày thứ hai tại trường Lâm Thiên – lớp 11A1.
Lâm Nhã Vy lật sách, chăm chú ghi bài. Bàn tay thon dài nắm chặt bút, nét chữ đều đặn và rõ ràng.
Lâm Nhã Vy /nu9/
“Cậu ấy ngồi quá gần. Mình nghe rõ cả hơi thở… Không được nghĩ nữa.”
Lâm Nhã Vy /nu9/
/Cô khẽ nghiêng người, giữ khoảng cách nhất định giữa hai người./
Nhưng người bên cạnh không như vậy.
Trần Duy Khang /na9/
Cậu còn định giả vờ không quen tôi đến bao giờ?
Giọng nói trầm thấp vang lên ngay bên tai trái, rất nhỏ, nhưng rõ ràng từng chữ.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Tôi không giả vờ. Tôi chỉ… không biết nên xử lý chuyện này thế nào.
Trần Duy Khang /na9/
Cậu nghĩ mình còn quyền lựa chọn à?
Trần Duy Khang /na9/
/Lạnh lùng. Sắc bén. Câu nói như một nhát dao xuyên qua hàng phòng vệ trong cô./
Lâm Nhã Vy /nu9/
Cậu không thể ép tôi.
Trần Duy Khang /na9/
Không ép. Tôi chỉ lấy lại những gì thuộc về tôi.
Ánh mắt anh dán vào cô, không che giấu một chút nào sự chiếm hữu trong đáy mắt.
Lâm Nhã Vy /nu9/
/Cô nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh./
Lâm Nhã Vy /nu9/
Vậy nếu tôi không thuộc về cậu thì sao?
Trần Duy Khang /na9/
Vậy thì tôi sẽ biến cậu… thành của tôi.
Lâm Nhã Vy đứng bên hồ cá Koi trong khuôn viên trường, mắt nhìn theo đàn cá bơi lội mà tâm trí lại mông lung tận đâu đó.
Một cánh tay bất ngờ kéo mạnh cổ tay cô, lôi vào một góc khuất sau tòa nhà C – nơi ít ai qua lại.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Trần Duy Khanh! Cậu làm gì vậy?!
Lâm Nhã Vy /nu9/
/Cô vùng ra, ánh mắt đầy cảnh giác./
Trần Duy Khang /na9/
Cậu tránh tôi? Từ sáng tới giờ, cố ý không nhìn, không nói chuyện?
Lâm Nhã Vy /nu9/
Tôi đến đây là để học, không phải để… dây dưa với cậu!
Lâm Nhã Vy /nu9/
/Cô nghiến răng, giọng run lên./
Trần Duy Khang /na9/
/cười khẽ/ Dây dưa? Cậu gọi người từng cứu mạng mình là “dây dưa”?
Lâm Nhã Vy /nu9/
Tôi biết ơn cậu. Nhưng chuyện đó không có nghĩa là tôi phải…
Trần Duy Khang /na9/
Phải gì?
Trần Duy Khang /na9/
/Anh bước sát lại. Rất sát. Đến mức cô phải dựa lưng vào tường để tránh bị áp sát hơn nữa./
Lâm Nhã Vy /nu9/
Phải ở bên cậu. Phải để cậu kiểm soát. Phải nghe theo tất cả mọi thứ?
Trần Duy Khang /na9/
Phải… để tôi bảo vệ cậu.
Giọng anh hạ xuống, trầm hơn, không còn lạnh nữa… mà có phần dịu nhẹ.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Tôi không cần. /lạnh lùng. Dứt khoát./
Cô rời đi. Bỏ lại anh đứng đó một mình, với ánh mắt dần tối lại từng chút.
Chiều hôm đó – trước cổng trường.
Một chiếc xe mui trần đen bóng đậu ngay trước cổng trường, thu hút ánh nhìn của tất cả học sinh.
Từ ghế sau, một cô gái bước ra – cao, xinh đẹp, thời trang sành điệu. Trên môi cô là nụ cười rạng rỡ mà ai cũng nhận ra ngay – Lê Khánh My, hotgirl mạng, con gái cưng của chủ tịch tập đoàn giải trí danh tiếng.
Các bạn nữ
Là Khánh My kìa! Xinh quá trời!
Các bạn nam
Không phải bồ cũ của Trần Duy Khanh sao?
Cô tiến đến thẳng cổng trường, đôi mắt quét quanh, rồi dừng lại khi nhìn thấy người mình muốn tìm.
Lê Khánh My
Duy Khanh! /giọng cô vang lên, ngọt ngào và đầy tự nhiên như thể chưa từng có một vết nứt nào giữa họ./
Trần Duy Khanh từ từ bước ra khỏi cổng, ánh mắt không biến sắc.
Trần Duy Khang /na9/
Tới đây làm gì?
Lê Khánh My
Nghe nói cậu có người mới ngồi cạnh. Tôi tò mò chút thôi.
Trần Duy Khang /na9/
Chuyện của tôi, không liên quan tới cô.
Lê Khánh My
Cậu vẫn lạnh như băng vậy nhỉ… Nhưng tôi không đến để tranh cãi đâu. Tôi tới… để nhắc cậu: thứ thuộc về tôi, đừng mơ ai cướp được.
Lời nói nhẹ như gió nhưng sắc như dao.
Lâm Nhã Vy bước ra cổng đúng lúc hai người đang đứng đối diện nhau.
Cô nhìn thấy cảnh đó. Không biết tại sao tim lại nhói lên một nhịp. Nhưng cô không dừng lại. Cô bước thẳng, đi lướt qua họ như người xa lạ.
Bỗng, một bàn tay túm lấy cổ tay cô – rất mạnh.
Trần Duy Khang /na9/
Cậu định đi đâu?
Lâm Nhã Vy /nu9/
Về nhà. Buông tôi ra.
Lê Khánh My
/cười nhạt/ Hóa ra đây là người mới?
Lâm Nhã Vy không nói gì. Nhưng ánh mắt cô rõ ràng là không muốn dính vào cuộc trò chuyện kỳ lạ này.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Tôi không phải “người mới” của ai hết.
Trần Duy Khang /na9/
Cậu là của tôi.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Tôi không phải món đồ để cậu nhận vơ!
Lâm Nhã Vy /nu9/
/Cô giật tay mạnh khỏi tay anh, mắt đỏ hoe, nhưng kiên định./
Lâm Nhã Vy /nu9/
Cậu có quyền gì?
Trần Duy Khang /na9/
… Tôi đã cứu cậu. Tôi đã tìm cậu suốt bảy năm.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Còn tôi thì chưa từng yêu cậu!
Không khí nghẹt lại. Mọi người xung quanh im lặng hoàn toàn.
Lâm Nhã Vy /nu9/
/Cô quay lưng, bước đi./
Mỗi bước chân đều nặng như đá.
Lâm Nhã Vy /nu9/
“Xin lỗi… Nhưng nếu mình không giữ khoảng cách… thì sẽ không thể thoát được khỏi ánh mắt ấy…”
Tối hôm đó – tại biệt thự Trần gia.
Trần Duy Khanh ngồi trong phòng sách, ánh đèn vàng đổ bóng lên khuôn mặt lạnh lùng và đôi mắt tối như màn đêm.
Bên cạnh là Huy Nam – trợ lý riêng.
Huy Nam
Cậu chủ… Cậu có chắc cô ấy là người trong vụ tai nạn năm đó?
Trần Duy Khang /na9/
Tôi không chắc. Tôi biết.
Huy Nam
Nhưng thái độ của cô ấy… hình như cô không muốn nhớ lại.
Trần Duy Khang /na9/
Tôi sẽ bắt cô ấy nhớ. Bằng mọi giá.
Trong căn phòng nhỏ – khu chung cư cũ.
Lâm Nhã Vy ngồi trước bàn học, tay cầm bức ảnh cũ – một bức ảnh bị cháy xém góc, mờ nhòe. Trong đó là một cậu bé đứng che cho cô bé nhỏ hơn, máu dính trên tay áo trắng.
Cô siết bức ảnh vào lòng, mắt đỏ hoe.
Lâm Nhã Vy /nu9/
“Tôi không thể… quay lại cuộc sống như bảy năm trước được…”
Giọng cô vỡ ra, nhỏ như tiếng gió.
Kết thúc Chap 1 – Cậu có quyền gì?
Chap 2 - Tôi không phải con rối của cậu
Hai ngày sau – Trường Lâm Thiên – giờ thể dục
Cả lớp tập trung trên sân bóng, nắng nhẹ phủ lên từng vạt áo đồng phục. Đám con trai đang đá bóng ở nửa sân bên kia, còn các bạn nữ đứng theo nhóm, tám chuyện, chơi chuyền bóng, một số thì chỉ ngồi mát nghỉ ngơi.
Lâm Nhã Vy chọn góc xa nhất sân, nơi râm mát dưới tán cây bằng lăng, ngồi lặng lẽ uống nước.
Các bạn nữ
Vy, cậu không chơi à?
Lâm Nhã Vy /nu9/
Mình hơi mệt, ngồi chút thôi.
Thật ra không mệt, chỉ không muốn bị chú ý.
Từ bên kia sân, một bóng áo trắng nổi bật đang dần tiến đến – Trần Duy Khanh, cởi áo khoác thể dục, chỉ mặc áo thun trắng ôm sát cơ thể. Mồ hôi ướt nhẹ phần tóc mai khiến trông anh càng lạnh mà quyến rũ đến đáng sợ.
Nhưng… ánh mắt anh không nhìn ai. Chỉ nhìn một người.
Lâm Nhã Vy cảm nhận được. Cô cụp mắt xuống, giả vờ buộc lại dây giày.
Trần Duy Khang /na9/
Cậu tránh mặt tôi suốt hai ngày rồi.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Tôi không tránh.
Trần Duy Khang /na9/
Cậu im lặng, chuyển chỗ ngồi trong lớp, ra chơi không ở sân, về thì đi cửa sau… đó là không tránh?
Lâm Nhã Vy /nu9/
Tôi chỉ… không muốn làm phiền cậu.
Trần Duy Khang /na9/
/cười nhạt/ cậu làm phiền tôi đấy. Rất phiền.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Vậy thì để tôi biến mất luôn.
Lâm Nhã Vy /nu9/
/cô đứng dậy, định rời đi./
Một tay anh giơ ra, chặn trước mặt cô – động tác dứt khoát, không cho cô bước tiếp.
Trần Duy Khang /na9/
Cậu trốn được bao lâu?
Lâm Nhã Vy /nu9/
Cho tới khi cậu chịu hiểu rằng… tôi không phải con rối để cậu giật dây.
Trần Duy Khang /na9/
Tôi không cần giật dây. Chỉ cần cậu ngoan ngoãn đi bên cạnh tôi.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Cậu không hiểu hay cố tình không hiểu? Tôi không thích bị điều khiển!
Trần Duy Khang /na9/
/giọng trầm xuống, cực kỳ nghiêm túc/ Tôi điều khiển tất cả những gì là của tôi. Kể cả cảm xúc của cậu.
Lâm Nhã Vy /nu9/
/đôi mắt ánh lên tia phản kháng/ Vậy thì… tôi sẽ không bao giờ thuộc về cậu.
Câu nói này… như một lưỡi dao. Nhưng thay vì giận dữ, anh lại nhìn cô chăm chú – rất lâu.
Trần Duy Khang /na9/
Vậy thì tôi sẽ làm cho cậu muốn thuộc về tôi.
Buổi tối – Trường Lâm Thiên có buổi học nhóm ôn tập tại thư viện lớn – bắt buộc với học sinh có điểm dưới trung bình Toán và Vật Lý.
Lâm Nhã Vy đến sớm, chọn chỗ gần cửa sổ. Cô vốn học tốt, nhưng vì bài kiểm tra đầu vào bị điểm thấp do mất tập trung hôm ấy nên cũng bị gọi vào nhóm ôn tập.
Mở sách ra, cô nhíu mày khi nhìn thấy một quyển vở khác nằm bên trong – không phải của cô, bìa da màu đen, đóng kín.
Cô mở thử – bên trong là nét chữ nghiêng, gọn gàng:
“Không cần giả vờ lạ lẫm. Tôi nhớ tất cả những gì thuộc về em.
– Duy Khanh.”
Cô giật mình. Ngay lúc đó, một giọng trầm thấp vang lên phía sau.
Trần Duy Khang /na9/
Cậu lấy nhầm vở của tôi từ sáng. Tôi cố tình để lại trong balo cậu.
Trần Duy Khang /na9/
Tôi muốn cậu nhớ một chuyện – người từng nắm tay cậu giữa con hẻm đầy máu, không phải để bị quên lãng.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Tôi không quên. Nhưng tôi không muốn sống mãi trong ký ức đó.
Trần Duy Khang /na9/
Vậy sống trong hiện tại đi. Hiện tại là tôi muốn cậu.
Không khí trong thư viện căng như dây đàn khi hai người nhìn nhau không ai chịu nhường.
Ngay lúc đó – một tin nhắn được gửi đến máy Lâm Nhã Vy. Số lạ. Chỉ có một dòng:
“Nếu cô còn tiếp cận cậu ấy, cô sẽ hối hận.”
Cô tái mặt. Đôi tay khẽ run khi đọc dòng chữ ấy lần thứ hai.
Trần Duy Khang /na9/
Có chuyện gì?
Lâm Nhã Vy /nu9/
Không… không có gì.
Trần Duy Khang /na9/
Đừng nói dối. Mặt cậu trắng bệch.
Lâm Nhã Vy /nu9/
/Cô giấu điện thoại, đứng dậy rời khỏi bàn./
Tối muộn – Ký túc xá nữ – sân thượng tầng 5.
Lâm Nhã Vy ngồi ôm đầu gối, mắt nhìn lên bầu trời đầy sao nhưng lòng lại đầy hỗn loạn.
Lâm Nhã Vy /nu9/
“Rốt cuộc tại sao mình lại nhận được tin nhắn đó? Ai biết chuyện giữa mình và Trần Duy Khanh?”
Một chiếc áo khoác bất ngờ phủ lên vai cô. Mùi hương bạc hà quen thuộc.
Trần Duy Khang /na9/
Cậu luôn chọn trốn lên cao mỗi khi rối trí, đúng không?
Cô không trả lời. Anh ngồi xuống cạnh.
Trần Duy Khang /na9/
Là Khánh My nhắn tin cho cậu?
Lâm Nhã Vy /nu9/
… Tôi không chắc.
Trần Duy Khang /na9/
Tôi sẽ xử lý.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Cậu định xử lý mọi thứ bằng cách đó mãi sao?
Trần Duy Khang /na9/
Tôi sẽ không để ai chạm vào thứ tôi muốn giữ.
Lâm Nhã Vy /nu9/
/Cô quay sang nhìn anh./ Nhưng nếu thứ đó… không muốn ở lại?
Trần Duy Khang /na9/
Vậy thì tôi sẽ khiến nó không còn muốn rời đi nữa.
Trần Duy Khang /na9/
/anh cúi người, kề sát tai cô, giọng trầm như thôi miên./ Cậu có thể chạy. Nhưng tôi luôn tìm thấy cậu.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Cậu bệnh thật rồi, Trần Duy Khanh.
Trần Duy Khang /na9/
Bệnh… vì cậu.
Dưới sân ký túc xá – một người con gái nắm chặt điện thoại, ánh mắt tối như địa ngục.
Lê Khánh My
Muốn giành anh ấy với tao? Mày sẽ phải mất nhiều hơn mày tưởng.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play