Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Girllove | EM LÀ MÙA XUÂN TRONG MẮT TÔI

#1

An Tịch Nguyệt vẫn đến lớp sớm như mọi khi. Bàn cuối - dãy đầu tiên - sát cửa sổ, vẫn trống trơn như thường lệ
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
*Ngồi xuống, lôi sách ra đọc, tai nghe gài hờ một bên*
Bên ngoài, nắng sớm xuyên qua tán cây phượng, đọng lại thành những chấm sáng trên trang sách
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
Xin lỗi nha , mình ngồi đây được không ?
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
*Ngước lên nhìn*
Một cô gái lạ với tóc dài ngang lưng, mắt to long lanh và một nụ cười sáng rỡ đang đứng bên cạnh bàn
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
*Ngồi xuống cạnh cô trước khi cô kịp trở lời*
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư, học sinh mới chuyển đến. Từ giờ hai chúng ta là bạn cùng bàn ha ?
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
*Gật nhẹ đầu , quay lại với sách*
Không phải cô ghét người lạ, chỉ là không quen... tiếp xúc nhiều
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
Cậu tên gì vậy? *Nghiêng đầu , chống cằm nhìn cô*
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
...An Tịch Nguyệt
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
Được rồi, Tịch Nguyệt, tên hay ghê *Mỉm cười, lấy ra một cuốn sổ nhó, hí hoáy vẽ gì đó*
Tiết học đầu tiên trôi qua, Tịch Nguyệt không tập trung như thường lệ. Cô thấy ánh mắt Nhật Thư đôi lúc lén nhìn mình, tay vẫn lia bút như thể vẽ thứ gì đó rất quan trọng.
Cuối tiết học
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
*Chìa ra một tờ giấy trước mặt cô*
Trên giấy là hình một cô gái đang chống cằm nhìn ra cửa sổ - đôi mắt vừa lạnh lùng , vừa lặng lẽ
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
Đây là cậu. Đẹp lắm luôn á
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
*Thoáng sững người*
Cô sững người... không phải vì bức vẽ, mà vì trái tim cô hình như vừa lệch một nhịp
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
*Nhận lấy bức vẽ của cô nhìn một hồi lâu*
Nét bút mềm, chi tiết, ánh nhìn trong tranh lại giống hệt cô
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
Sao cậu vẽ nhanh vậy ? *Cố giữ giọng bình thản*
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
*Cười, ngả người ra sau* Tớ vẽ từ đầu tiết rồi, cậu ngồi yên như tượng ấy, dễ vẽ lắm
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
*Hơi liếc sang, không biết nên thấy vui hay...ngượng*
Đây là lần đầu tiên có người vẽ cô như vậy
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
Cậu không thấy kì sao ? *Hỏi nhỏ*
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
*Nhún vai* Chỉ kì nếu cậu muốn thấy vậy. Còn tớ...thấy đẹp thì vẽ thôi
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
*Không nói gì thêm, gấp bức vẽ lại lặng lẽ cất vào giữa quyển vở Sinh học*
___
Tiếng chuông ra chơi vang lên. Lớp học rộn ràng hẳn, mọi người ào ra chạy xuống cantin mua nước, đồ ăn vặt hay chỉ đơn giản là đứng ở hành lang tám chuyện
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
*Vẫn ngồi yên tại chỗ*
Cô giả vờ đọc sách, nhưng mắt lại liếc sang nàng
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
*Loay hoay chỉnh lại bảng tên bị lệch*
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
Giúp tớ chút đi, cái này cứng ngắc à *Mặt nhăn nhó*
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
*Đặt cuốn sách xuống, tay chạm nhẹ lên vai áo nàng, chỉnh lại bảng tên cho thẳng*
Khoảng cách gần đến mức cô có thể thấy rõ sợi tóc mảnh vắt qua má nàng, hơi rung theo gió quạt
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
Cảm ơn nha *Nở nụ cười*
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
*Rút tay về, ánh mắt vô thức níu lại trên mặt nàng một chút*
Cô chợt nhận ra: cảm giác lệch nhịp trong tim lúc nãy...vẫn chưa bình thường lại

#2

Giờ tan học, sân trường loang loang ánh nắng. Tiếng còi xe vang lên không ngớt, tiếng học sinh ào ào tràn ra từ các lớp học như bầy ong vỡ tổ
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
*Đeo tai nghe, chậm rãi bước ra khỏi lớp*
Cô vốn không thích khung cảnh ngột ngạt, đông đúc sau giờ học, nhất là khi mọi thứ quá ồn ào để tập trung vào một thứ gì đó
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
An Tịch Nguyệt!
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
*Quay đầu nhìn lại*
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
*Vội vã chạy đến, cặp đeo lệch một bên, tay cầm theo một quyển sách Toán dày cộp* Cậu về một mình sao ?
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
*Gật đầu* Ừ, có chuyện gì sao ?
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
*Mím môi, dơ quyển sách Toán trong tay lên*
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
*Hơi nghiêng đầu* Sao ?
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
Thật ra...tớ dở Toán lắm *Nhỏ giọng*
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
Cậu là lớp trưởng , chắc học giỏi toán mà đúng không ?
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
*Không để cô trả lời mà nói tiếp* Tớ định nhờ cậu chỉ tớ mấy dạng hôm nay thầy dạy. Mắt tớ nhìn công thức mà đầu chỉ toàn hình con mèo lăn lộn thôi...
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
*Nhịn cười* Con mèo lăn lộn là gì vậy ?
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
Là kiểu...bối rối, loạn xạ, tuyệt vọng, hết chịu nổi á *Nói một cách rất nghiêm túc*
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
*Bật cười* Vậy giờ sao ? Cậu muốn học ngay bây giờ hả ?
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
Ừa, nếu không phiền...quán trà sữa gần trường có chỗ yên tĩnh. Chỉ cần một tiếng thôi, tớ hứa không làm phiền cậu lâu đâu
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
*Hơi ngập ngừng*
Cô không quen đi đâu sau giờ học, lại càng không quen đi với người khác. Nhưng đôi mắt nàng tròn xoe, trân thành giống như một chú cún nhỏ đang chờ được dắt đi dạo
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
Được rồi...nhưng chỉ một tiếng thôi
___
Quán trà sữa nằm trong con hẻm nhỏ cách trường vài phút đi bộ. Không gian khá yên tĩnh, chỉ có vài nhóm học sinh và một cô nhân viên đang ngồi gấp hộp nhựa. Anh Tịch Nguyệt chọn bàn trong góc, sát cửa kính
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
Cậu uống gì ? *Cất tiếng hỏi khi cả hai vừa ngồi xuống*
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
Không cần đâu, tớ không khát
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
Không được! Cậu giúp tớ, ít nhất cũng phải uống cái gì chứ *Đứng dậy đi thẳng tới quầy không đợi cô từ chối*
Mấy phút sau, nàng quay lại với hai ly nước: một hồng trà sữa trân châu, một ly trà xanh không đường
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
Biết ngay cậu sẽ chọn không đường mà *Đặt ly trước mặt cô , cười*
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
*Hơi sững người* Sao cậu biết ?
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
Cảm giác thôi, nhìn cậu là biết kiểu người uống gì cũng nguyên bản *Mở sách toán ra, lật tới trang bài giảng ngày hôm nay*
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
Giờ thì cứu tớ đi, lớp trưởng đại nhân
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
*Lấy bút, bắt đầu giảng giải chậm rãi*
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
*Chống cằm nghe, thỉnh thoảng gật gù, nhưng cũng có lúc ngơ ngác...như mèo thật*
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
*Được một lúc thì dừng lại hỏi* Hiểu chưa ?
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
*Cười trừ* Hiểu...một nửa
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
Vậy mình giảng lại từ đoạn này nhé *Tay viết thêm sơ đồ trên giấy*
Nàng nhìn từng nét chữ của cô - nét chữ đều đặn, chữ nghiêng nhẹ, rất rõ ràng, rất...An Tịch Nguyệt
Có lúc, nàng không tập trung vào bài giảng mà nhìn cô. Ánh sáng hoàng hôn nghiêng qua ô cửa kính, rọi lên gò má cô một lớp vàng ấm. Mái tóc buộc cao, gọn gàng. Ánh mắt chăm chú khi đang giảng bài sẽ dịu lại mỗi khi Nhật Thư bật cười
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
Tớ bắt đầu thích nghe cậu giảng bài rồi *Nói bâng quơ*
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
*Ngước lên, hơi bất ngờ* Sao vậy ?
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
Vì tớ thấy...dễ chịu. Kiểu như...lúc nghe thì đầu còn rối, nhưng nhìn cậu là thấy ổn lại
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
*Khựng lại một nhịp*
Cô cảm giác thứ gì đó rất lạ vừa len vào trong tim. Nhẹ thôi, nhưng rõ - rất rõ
Không ai nói thêm gì trong vài giây
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
*Quay mặt đi, giả vờ ghi thêm công thức* Cậu nói nhiều quá rồi đó, học tiếp đi
___
Khi hai người họ rời khỏi quán thì trời cũng đã ngả vàng. Đèn đường vừa bật sáng, lốm đốm như chuỗi hạt treo ngang phố. Cả hai đi bộ chậm rãi trên vỉa hè, tiếng guốc của nàng vang khẽ đều đều bên cạnh bước chân cô
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
Mai là cuối tuần rồi *Nhìn xa xăm* Đột nhiên tớ lại không thích cuối tuần mấy
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
Sao lại vậy ?
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
Vì...không được gặp cậu *Nói nhỏ như thể sợ gió nghe được*
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
*Quay sang*
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
*Bước đi nhanh hơn, hơi cúi đầu, như thể chưa từng nói gì*
___
Tối đó, Tịch Nguyệt mở quyển vở Sinh học ra để học bài. Giữa trang giấy trắng, bức vẽ cô vẫn còn đó. Ánh mắt trong tranh lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Nhưng trong tim cô lúc này lại hướng về một người...đang dần bước vào bên trong

#3

Ngày hôm sau
Ánh nắng sớm tràn ngập căn phòng của An Tịch Nguyệt. Tấm rèm mỏng khẽ lay động trong gió, phản chiếu ánh sáng lên trần nhà như những dải nước đang chuyển động
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
*Nằm im trên giường nhìn lên trần nhà*
Cô đã tỉnh từ sớm nhưng không muốn rời giường. Một phần vì lười, một phần vì... lòng còn đang rối
Tối qua, sau khi về nhà, cô vẫn cố gắng mở vở Sinh học như thường lệ. Nhưng mỗi lần lật trang, đôi mắt lại cứ vô thức hướng về góc vở nơi có bức vẽ của cô. Và rồi cô nhớ đến đôi mắt trong veo của nàng, ánh nắng xuyên qua ly trà sữa, tiếng cười khúc khích, và câu nói thì thầm:
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
"Vì...không được gặp cậu"
Câu nói đó, cứ như một hòn đá nhỏ rơi xuống mặt hồ trong tâm trí cô — tạo nên những vòng sóng lan mãi không dứt
___
Điện thoại rung lên. Tin nhắn từ một người duy nhất mà sáng cuối tuần cũng có thể khiến tim cô nhảy nhẹ một nhịp
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
[Lục Nhật Thư – 09:03 AM] Cậu dậy chưa?Tớ đang bí bài Văn quá trời luôn nè 😭Hôm qua được cứu môn Toán, nay chắc phải nhờ thần cứu tế lần nữa rồi…
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
*Bật cười*
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
[Nguyệt – 09:06 AM] Lát tớ gửi dàn ý. Không cần gặp
Một phút, rồi hai phút. Tin nhắn đến ngay sau đó
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
[Lục Nhật Thư – 09:08 AM] Nhưng nếu gặp thì tớ có thể mời ăn sáng... gọi là đền đáp hôm qua. Sáng nay trời rất đẹp, cậu ở nhà chắc chắn sẽ rất hối tiếc
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
*Chống tay ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ*
Thật sự là một buổi sáng dễ chịu. Không quá lạnh, không quá nắng. Trời xanh một cách dịu dàng, như thể cả thế giới đang rủ rê cô bước ra ngoài
___
Quán ăn nhỏ nằm trong con hẻm bên hông trường, chỉ có vài bàn gỗ đơn sơ. Khi cô đến, nàng đã ngồi đó với tô mì trứng đang nghi ngút khói và một ly sữa đậu nành.
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
Cậu đến nhanh ghê *Cười* Tớ cứ nghĩ ít nhất cậu sẽ cho tớ chờ thêm mười phút nữa cơ
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
Vì cậu hối *Đảo mắt quanh bàn ăn* Tớ không đói, cậu ăn đi
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
Không sao, vậy uống với tớ thôi *Đẩy ly sữa đậu nành sang* Tớ gọi hai ly đó. Không thích thì cứ nói, lần sau tớ gọi loại khác
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
Không, tớ thích. Vừa ngọt dịu, vừa thơm *Chạm môi vào ly*
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
*Chống cằm nhìn cô* Biết gì không? Hôm qua tớ về, cứ nghĩ mãi là cậu sẽ không nói gì với tớ nữa. Kiểu… chỉ giúp rồi thôi
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
*Ngẩng đầu lên, hơi bất ngờ* Sao lại nghĩ thế?
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
Vì cậu trầm tính quá trời, tớ không đoán được cậu nghĩ gì. Mà cậu lại hay nhìn người khác như đang soi xét
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
Vậy cậu vẫn đến? *Nhỏ giọng*
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
Tớ thích cái kiểu lạnh lùng bất cần đó. Nhưng lúc cười thì lại… mềm như bánh mochi *Bật cười*
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
*Đỏ mặt* Cậu nói quá rồi
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
Không, tớ thật lòng mà..
___
Sau bữa sáng, cả hai không về nhà ngay. Nàng kéo cô dạo một vòng quanh khu phố, chỉ vài góc nhỏ bình thường nhưng nàng kể bằng cả sự hồn nhiên
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
Góc kia hồi lớp 9 tớ từng ngồi khóc vì mất ví. Hóa ra quên mang theo mới tức
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
Trạm xe kia hồi trước là nơi tớ trốn tiết, ngồi hết tiết văn mà cô giáo cứ tưởng bệnh thật
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
*Bật cười* Cậu đúng là...đặc biệt thật đấy
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
Vì tớ thích tạo dấu ấn mà. Cậu thì sao, có chỗ nào đặc biệt không? *Nghiêng đầu nhìn cô*
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
*Chỉ tay về hướng xa xa* Chỗ đó… nhà sách nhỏ gần ngã tư. Tớ từng đọc trộm một cuốn rồi đem trả lại, lúc đó không có tiền
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
*Mở to mắt* Vậy ra cậu cũng có tuổi nổi loạn hả?
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
Ừ, nhưng tớ chỉ làm một lần
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
Lần đó bị phát hiện, chủ tiệm cười, bảo: "Lần sau cứ mượn cũng được, đừng lén nữa"
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
Dễ thương ghê
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
Tớ thích nghe mấy chuyện kiểu đó từ cậu, thật hơn, gần hơn..
___
Trưa hôm đó, khi chia tay ở đầu hẻm
Lục Nhật Thư
Lục Nhật Thư
*Cười* Mai cậu rảnh không? Hay là... học văn tiếp?
An Tịch Nguyệt
An Tịch Nguyệt
...Rảnh
Nhưng trái tim cô thì không còn rảnh nữa.Vì từ lúc nào, một người đã lặng lẽ chiếm một góc trong lòng mà không cần gõ cửa

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play