Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[YuiMui|YuichiroxMuichiro] Tình Yêu Sắp Đặt

Ch.1 : Trốn tránh?

❄️ => Lạnh nhạt (lời nói) 💢 => Tức giận (biểu cảm, lời nói) 💦 => Bối rối (biểu cảm) ✨ => Hào hứng (biểu cảm, lời nói) 📲 => Gọi điện thoại (hành động) 💬 => Tin nhắn (hành động) //abc// => Hành động * abc * => Suy nghĩ ABC => Nói to, hét lớn ' abc ' => Nói nhỏ -Abc- => Tiếng động (lời bộc bạch) ° Abc ° => Chú thích (Abc) => Lời nói của t/g Abc Xyz => Nhấn mạnh (lời nói nhân vật) ✉️ => Lời thư
-------------------------------------------------
Biệt thự Vô Nguyệt, nơi cư ngụ của người con cả - người gia chủ tương lai của gia tộc hùng mạnh nhất nước Nhật, không giống bất kỳ ngôi nhà nào Muichiro từng tưởng tượng. Đèn chùm pha lê tinh xảo, sàn gỗ đắt tiền sáng bóng, từng bước đi cũng vang vọng một cách lạnh lẽo. Căn nhà rộng đến mức đôi khi cô nghĩ nếu cô ngã gục ở một góc nào đó, có khi cả tuần cũng chẳng ai phát hiện
Em - Muichiro Tsugikuni, vợ hợp đồng của Yuichiro Tokito, người thừa kế duy nhất của gia tộc Tokito - mới chỉ hai mươi tuổi, nhưng đã học được cách sống như một chiếc bóng
Hôn nhân của họ không bắt đầu bằng tình yêu, không có cả thích, càng không có sự quan tâm. Đó là một bản hợp đồng được ký kết giữa hai dòng họ Tokito và Tsugikuni. Một cuộc trao đổi. Một ván bài chính trị
Yuichiro 25 tuổi, lạnh lùng, cứng nhắc và thông minh đến mức tàn nhẫn. Hắn giỏi đến mức người ta vừa kính nể vừa sợ hãi. Nhưng cái giá phải trả là trái tim hắn dường như đã chết từ lâu. Đến cả người thân trong nhà - cha, mẹ, anh em, họ hàng - cũng chỉ là những cái tên trên sơ đồ phả hệ. Thì em, một người vợ không tình yêu, liệu có là gì?
Từ ngày em đặt chân vào biệt thự Tokito, chưa bao giờ em cảm thấy mình thuộc về nơi này. Mỗi bữa cơm là một buổi trình diễn im lặng, nơi chỉ có tiếng dao nĩa va vào sứ trắng. Mỗi lời em nói dường như đều rơi vào khoảng không. Yuichiro không hề lắng nghe. Hắn gật đầu theo phép lịch sự, trả lời đúng mực, nhưng tuyệt đối không bao giờ hỏi ngược lại
Em có tất cả - danh tiếng, quyền lực, tài sản, và một tờ giấy hôn thú được công chứng bằng dấu mộc của ba luật sư. Nhưng lại thiếu thứ duy nhất để làm nên một gia đình: sự kết nối
Mỗi khi em tỉnh dậy trong căn phòng sang trọng của riêng mình, nhìn qua dãy hành lang dài hút mắt nối sang phòng hắn, em lại tự hỏi: Nếu em biến mất vào một ngày nào đó...liệu anh có để ý không?
Nhưng em biết rõ câu trả lời: Yuichiro sẽ không quay đầu. Vì ngay từ đầu, hắn đã không nhìn em...dù chỉ là một cái
---------
Chiều nay, em lại mang một ly cà phê nóng đến
Cũng giống như những lần trước, em gõ cửa thư phòng - nơi hắn dành gần như toàn bộ thời gian mỗi ngày - ba lần theo đúng nhịp, nhẹ nhàng nhưng đủ rõ
-Vào đi-
Giọng hắn ở bên trong vang lên, lạnh lùng, cộc lốc như thể đang nói chuyện với một nhân viên cấp dưới
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Xin phép... //mở cửa, đi vào//
Em bước vào, hai tay cẩn thận giữ ly cà phê trên chiếc khay bạc, tay em hơi run vì nhiệt bốc lên nhưng cũng vì lòng mình cứ thấp thỏm
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Anh làm việc nhiều quá... Uống chút cà phê cho tỉnh
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
//khẽ nói, đặt ly lên bàn//
Yuichiro chẳng ngẩng đầu nhìn em dù chỉ một giây. Chỉ gật đầu một cái, không cảm ơn, không một lời nào khác. Rồi lại quay lại màn hình máy tính, tiếng gõ bàn phím tiếp tục dội vào khoảng im lặng giữa hai người như kim châm vào da thịt
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
//cắn môi//
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Dạo này anh ngủ không đủ giấc nên mắt xuất hiện-
Chưa kịp dứt lời, Yuichiro ngẩng đầu, đôi mắt sẫm màu sắc lạnh ấy khóa chặt vào em
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Nói nhiều thật đấy
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
//giọng sắc như dao cắt//
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Đừng giả quan tâm..Tao không cần
Tim em siết lại. Câu nói ấy không dài, nhưng đủ để đẩy em ra khỏi căn phòng đó không cần tay hắn chạm vào
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Ra ngoài❄
Chỉ hai chữ, nhưng nó nặng như một bản án trục xuất
Em cúi đầu, cắn môi đến bật máu, rồi lặng lẽ quay người đi, để lại sau lưng là mùi cà phê đang nguội dần trên bàn. Có lẽ lát nữa người giúp việc sẽ dọn nó đi như bao ly khác trước đó
Trong lòng em nghẹn lại. Không phải vì bị hắn mắng, mà vì...dù em có cố gắng bao nhiêu, hắn vẫn không nhìn thấy em
Vẫn là ánh mắt đó, lạnh lẽo như mùa đông ở Sapporo
Vẫn là cái gật đầu hờ hững, vẫn là những câu nói như cứa vào tim. Và em vẫn chỉ là người khách quen trú ngụ trong một tòa lâu đài chẳng thuộc về mình
Em lặng lẽ quay đi, từng bước chân chạm nhẹ trên tấm thảm dày phủ dọc hành lang biệt thự. Tay vẫn còn giữ lấy quai khay bạc trống không. Cánh cửa thư phòng vẫn hé mở sau lưng em, giống như trái tim của hắn - khép lại gần như hoàn toàn, chỉ chừa một khe nhỏ cho hy vọng len vào rồi lập tức bị dập tắt
Nhưng trước khi cánh cửa đó khép lại, em ngoái đầu một chút
Ánh đèn bàn hắt lên một bên mặt hắn, đôi mắt hắn không rời khỏi màn hình, tay vẫn gõ không dừng, sống mũi cao ấy vẫn yên lặng như tượng đá
Em hít nhẹ một hơi, cố gắng nặn ra một câu nói cuối cùng - không phải để được nghe đáp lại, mà để chính mình không thấy hối hận
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Anh nhớ đừng làm việc quá sức nhé...
Lặng im
Chỉ có tiếng gõ bàn phím và tiếng gió khẽ lay khung cửa kính
Không có một tiếng đáp lại, không một ánh nhìn, không lấy nổi một hơi thở khác thường
Sự yên lặng ấy còn lạnh hơn cả mùa đông
Em gật đầu với chính mình, như thể xác nhận rằng mình biết trước kết quả, rồi khẽ đóng cửa lại, nhẹ đến mức không gây ra một tiếng động nào
Đó không phải là sự tôn trọng - mà là sợ
Sợ rằng nếu mình đóng mạnh, hắn sẽ khó chịu
Nhưng em biết...thật ra hắn chẳng quan tâm
Đi qua dãy hành lang dài, ánh chiều tà len qua những ô cửa kính cao, phủ một lớp cam nhạt lên nền đá cẩm thạch trắng. Em cảm thấy mình giống như một vệt nắng sắp tắt - không đủ ấm để ai đó giữ lại
Chẳng ai chờ em trong căn biệt thự này. Cũng chẳng ai bước đến hỏi: "Em ổn không?". Thứ duy nhất lặp đi lặp lại mỗi ngày là: Hắn không cần em
Và dù biết rõ điều đó, em vẫn không thể ngừng hy vọng
Hy vọng rằng một ngày nào đó, chỉ một lần thôi, hắn sẽ nhìn về phía em
---------
Dù là vợ chồng hợp pháp trên giấy tờ, em và hắn vẫn như hai đường thẳng song song, chưa từng chạm nhau. Em ngủ trong phòng phía Tây, còn hắn ở phía Đông, cách nhau cả một hành lang dài và vài lớp tường im lặng
Thỉnh thoảng em qua phòng hắn dọn dẹp chút đồ đạc: gấp lại chiếc áo vest vắt trên ghế, sắp xếp lại giấy tờ mà hắn để rải rác trên bàn, thay một bình hoa mới mà em biết hắn cũng chẳng để ý đến
Hắn thường không có trong phòng mỗi khi em đến. Nếu có, cũng chỉ là cái liếc mắt nhẹ, chẳng thèm hỏi em đến làm gì
Tối nay, em trở về phòng mình sau khi thu dọn vài thứ. Gió đêm thổi qua ban công, trời cao không gợn mây. Ánh trăng treo lơ lửng như thể đang dõi theo một ai đó đang âm thầm sống những ngày chẳng ai hay. Em ngồi ngoài ban công, bàn tay chống cằm, mắt nhìn xa xăm về phía những dãy nhà thấp phía xa. Thành phố vẫn còn thức, nhưng em thì đã thấy mình mỏi rồi
-Ting!-
Bỗng có một tiếng tin nhắn đến
Em cúi xuống, mở khóa màn hình. Một tin nhắn hiện ra. Từ Zenitsu Agatsuma - người bạn thân từ hồi cấp ba đến đại học mà còn giữ liên lạc thường xuyên với em từ trước khi bước vào cuộc sống như nhà tù bọc nhung này
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
💬: Ê Muichiro! Tối nay rảnh không?
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
💬: Tôi đang ở trung tâm thành phố nè
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
💬: Có một quán nước mới mở đẹp cực. Đi cùng không?
Em bất giác khẽ mỉm cười. Zenitsu lúc nào cũng sôi nổi như vậy. Tính tình ồn ào, đôi khi phiền phức, nhưng lại là một trong số ít người thật sự quan tâm em mà không toan tính
Em đặt điện thoại xuống bàn, im lặng một lúc lâu
Chưa trả lời
Chưa quyết định
Bởi lẽ...em đang ở trong một cuộc hôn nhân mà nếu rời khỏi nhà buổi tối, em không biết liệu mình có được phép hay không. Dù chẳng ai ra lệnh cấm, nhưng cái bóng lạnh lẽo của Yuichiro luôn như một vách tường vô hình chắn lối
Nhưng rồi em nghĩ lại. Hắn chẳng bao giờ hỏi em đi đâu. Hắn thậm chí còn chẳng biết hôm nay em mặc áo gì hay ăn uống như thế nào
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
//nhắn lại//
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
💬: Gửi địa chỉ đi. Tôi ra liền
Gió vẫn thổi, trăng vẫn sáng. Và lần đầu tiên sau nhiều tháng sống trong biệt thự Tokito, em cảm thấy mình còn sống
---------
Trung tâm thành phố về đêm luôn sáng rực và náo nhiệt - thế giới nơi người ta cười nói, sống thật, không bị trói buộc bởi những bản hợp đồng lạnh lùng
Em đến nơi Zenitsu đã gửi - một quán nước trên tầng cao của một trung tâm thương mại mới mở. Tường kính trong suốt, ánh đèn dịu dàng, bàn ghế gỗ sẫm màu, không khí vừa đủ ấm và riêng tư
Ngay khi bước vào, em đã thấy Zenitsu đang vẫy tay rối rít từ góc bàn gần ban công
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Muichiro! Tôi ở đây nè!
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Cậu đến được thật hả? Mừng ghê á trời!
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
//khẽ cười, ngồi xuống cạnh cậu//
Zenitsu đúng là vẫn vậy - luôn nhiệt tình, luôn ồn ào một cách chân thật
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Rảnh thì đi thôi..Có gì lạ đâu
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Có chứ! Cực kỳ lạ!
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Tôi tưởng cậu bị nhốt với tên băng đá nào đó rồi cơ!
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
//cười khì khì//
Chưa đầy năm phút sau, một nhóm người bước vào. Nezuko Kamado - nhẹ nhàng như một tia nắng sớm. Makomo Sakonji - dịu dàng, điềm đạm, vẫn luôn hiểu chuyện. Aoi Kanzaki - thẳng tính, mạnh mẽ. Và cuối cùng là Kanao Tsuyuri - trầm lặng, ít nói nhưng ánh mắt lúc nào cũng như đang nghĩ thật nhiều
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
A! Nezuko!
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
Ủa? Zenitsu và Muichiro kìa!
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
//kéo Ka, Aoi, Ma đi lại//
Makomo Sakonji
Makomo Sakonji
Từ từ thôi tụi tôi ngã!
Em hơi bất ngờ, nhưng không khó chịu. Trái lại, trong lòng dường như có một chút gì đó dễ chịu len vào. Đã lâu rồi em không ngồi giữa một nhóm bạn, không cần giữ hình tượng gì cả, không cần bước đi trong những chiếc bóng quyền lực lạnh lẽo
???
???
Ne, Ka, Aoi, Ma: //ngồi vào chung bàn với em//
Tiếng nói cười vẫn rộn rã quanh bàn. Những chiếc ly thủy tinh chạm nhẹ vào nhau. Ánh đèn vàng nhạt của quán rọi lên làn tóc của em, khiến gương mặt em có phần thanh thoát, gần như không còn vẻ lạnh nhạt thường thấy trong biệt thự Tokito
Kanao Tsuyuri
Kanao Tsuyuri
Dạo này cậu ổn không vậy Muichiro?
Câu hỏi không quá gay gắt, nhưng đủ để kéo ánh nhìn của cả bàn về phía em
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
//khựng lại vài giây, nở một nụ cười nhạt, chậm rãi đặt ly nước xuống bàn//
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Cũng bình thường thôi //giọng điềm tĩnh//
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Chúng tôi...không nói chuyện nhiều nhưng không có vấn đề gì lớn cả
Một câu trả lời gọn gàng, đủ để khiến người nghe không nghi ngờ quá mức. Nhưng chính sự mơ hồ đó lại càng khiến họ cảm thấy có điều gì đó sai sai
Aoi Kanzaki
Aoi Kanzaki
//nheo mắt, nhìn kỹ gương mặt em dưới ánh đèn//
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
C-Cậu nhìn gì vậy?💦
Aoi Kanzaki
Aoi Kanzaki
Hình như hôm nay cậu trang điểm hơi đậm?
Aoi Kanzaki
Aoi Kanzaki
//nghiêng người về phía em hơn một chút//
Aoi Kanzaki
Aoi Kanzaki
Tôi thấy lớp kem che khuyết điểm dày lắm..Đặc biệt ở gần miệng
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
//lập tức lắc đầu, có phần hơi nhanh//
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
L-Làm gì có! Tôi không hề trang điểm nha
Makomo, lúc ấy đang im lặng, ánh mắt từ tốn quan sát em nãy giờ, đột nhiên đưa tay vào túi áo khoác
Makomo Sakonji
Makomo Sakonji
Tôi xin lỗi trước nhé^^ Đừng giận
Makomo Sakonji
Makomo Sakonji
//rút ra một chiếc khăn ướt, rồi nhẹ nhàng nghiêng người lại gần//
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Makomo?! Cậu định làm gì-
Em chưa kịp lùi lại thì tay cô đã khẽ lau một bên khóe miệng em. Chỉ một lần quẹt nhẹ, rồi thêm lần thứ hai...
Và vết bầm tím mờ dưới lớp kem lộ dần ra, xanh tím nhòe nhạt - không mới nhưng cũng không cũ. Một dấu bạo hành không thể chối cãi
Không khí bàn tiệc trở nên nặng nề trong tích tắc
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
//buông ly xuống, ánh mắt bàng hoàng//
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
//lập tức đứng dậy khỏi ghế, giọng nghèn nghẹn//
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Muichiro...Cái này là sao?
Em quay mặt đi, không nói. Tay siết chặt vào vạt áo khoác. Cảm giác ê buốt từ chỗ vết bầm dường như lan tới tận cổ họng, khiến em không thể thốt ra lời
Makomo Sakonji
Makomo Sakonji
//thì thầm// 'Cậu đã bị tên đó...đánh?'
Không ai trả lời
Em chỉ im lặng
Kanao Tsuyuri
Kanao Tsuyuri
Không cần nói gì...nhưng nếu một ngày cậu thấy không chịu đựng nổi nữa
Kanao Tsuyuri
Kanao Tsuyuri
Thì đừng im lặng
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
//nghiến răng// Vậy mà cậu vẫn cố chịu đựng đến giờ hả?!
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Vì cái hợp đồng chết tiệt đó sao?!
Aoi Kanzaki
Aoi Kanzaki
//thở mạnh, ánh mắt quyết đoán// Tôi không quan tâm họ là nhà Tokito hay gì đi nữa
Aoi Kanzaki
Aoi Kanzaki
Nếu hắn còn dám động tay vào cậu lần nữa...thì để tớ xử
Em vẫn chưa nói gì. Nhưng mắt em lúc này, lần đầu tiên trong nhiều tháng qua...đã bắt đầu đỏ lên. Không vì đau, mà vì được người khác nhìn thấy điều mình đang cố gắng để giấu đi
---------
Tiếng chuông đồng hồ treo trong quán vang lên nhẹ nhàng ba tiếng báo hiệu đã 8 giờ 45 tối
Em liếc nhìn điện thoại trong tay. Màn hình sáng lên với con số 20:45 to rõ
Chẳng ai để ý điều đó, cho đến khi em khẽ đặt ly nước xuống, giọng nhỏ nhẹ vang lên trong tiếng nhạc dịu
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
//nhìn đồng hồ// Ừm..Cũng trễ rồi
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Tôi về nhé?
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Eh? Còn sớm mà
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Nhưng sau 9 giờ tối là dinh thự khóa cửa rồi
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
//lập tức cau mày//
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Cái gì mà khóa cửa? Như cái nhà tù vậy hả?
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
//khẽ cười, lắc đầu, cố làm nhẹ chuyện//
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Là quy định của dinh thự thôi
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
//nhìn đồng hồ, liếc sang cậu, đột nhiên lên tiếng//
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
Nếu vậy thì ngủ lại nhà bọn tớ đi..Sáng mai hẵng về
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
//lập tức gật đầu hưởng ứng// Đúng đó! Chơi thêm chút nữa
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Dù gì cũng lâu lắm rồi bọn mình mới gặp nhau đông đủ vậy mà!
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Nhưng... //thoáng do dự//
Ở lại...nghĩa là phá lệ
Mà phá lệ, nghĩa là sẽ có hậu quả
Makomo thấy em im lặng, liền lên tiếng như thể biết được nỗi sợ trong lòng em
Makomo Sakonji
Makomo Sakonji
Nhưng nhị gì? Hắn ta có thèm quan tâm cậu đâu mà
Lời nói không hề cay nghiệt, nhưng lại thật đến nhói lòng
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
//mỉm cười dịu dàng, nắm tay em kéo nhẹ//
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
Không phải là cậu trốn chạy
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
Mà là cậu cho bản thân một tối được tự do
Cả bàn cùng đồng tình
Ánh mắt Kanao không nói gì, nhưng đặt một chiếc bánh nhỏ vào túi xách của em, như một lời ủng hộ âm thầm. Aoi khoanh tay, liếc em một cái đầy quyết đoán
Kanao Tsuyuri
Kanao Tsuyuri
Đi..Không thương lấy mình thì ai thương cậu nữa
Em cắn môi. Một giây…hai giây…rồi gật đầu, nhẹ như sương
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
…Ừm
Một chữ đơn giản, nhưng lại là lần đầu tiên em chọn rẽ sang lối khác thay vì trở về với bóng tối
Makomo Sakonji
Makomo Sakonji
Đi nhanh đi nè!
Kanao Tsuyuri
Kanao Tsuyuri
Để chầu này tôi trả cho
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
Trời ơi honey của tôi hào phóng quá
---------
Khoảng nửa tiếng sau, cả nhóm đã rời khỏi trung tâm thành phố, cùng về nhà Nezuko. Căn nhà gỗ kiểu Nhật với khu vườn nhỏ đèn lồng và mùi hoa nhài thơm nhẹ mang lại cảm giác an toàn lạ kỳ
Dinh thự Nhật Nguyệt
Xe của Kanao vừa lăn bánh vào sân thì đèn trước hiên bật sáng. Cả nhóm ríu rít kéo nhau xuống xe, tiếng cười giòn như trẻ nhỏ
Kanao Tsuyuri
Kanao Tsuyuri
//lái xe vào sân//
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
//mở cửa xe, đi ra ngoài, chìa tay ra cho em//
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Tới rồi nè Muichiro
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
//cầm tay cậu, đi ra ngoài//
...
???
???
Đi đâu kéo cả bầy về vậy?
Bỗng có một bóng người vừa đi từ trên lầu xuống, đứng trước cửa. Khi nhìn thấy em thì hơi ngạc nhiên
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Thích thì đi
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
Tụi em làm tiệc ngủ đó anh hai!
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Vậy à? //thấy em// Hửm? Muichiro?
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Thằng Yuichiro cho em đi chơi rồi à?
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Tự đi
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Không sợ nó la à?
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Có thèm quan tâm người ta đâu mà la với chả rầy
Aoi Kanzaki
Aoi Kanzaki
Đúng
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Chán thật với thằng này //khoanh tay//
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Để lúc nào anh bảo nó
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Thôi không cần đâu...
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Tính anh ấy đó giờ là vậy rồi mà
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Anh nói nhiều quá à!
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Tụi em đi đây á!
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Lên phòng với anh nào cục cưng! //bế em lên, chạy lên phòng//
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
A-Nè!
Cả nhóm cười vang, bước vào căn phòng rộng với những chiếc gối ôm đủ hình thù, đèn led dán quanh trần nhà, mùi tinh dầu cam dịu nhẹ. Nezuko đã chuẩn bị sẵn một tấm nệm lớn, bánh snack, nước ngọt và cả... Lmặt nạ giấy đắp mặt
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
Bye anh hai nhaa
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Nhớ đi ngủ sớm đấy!
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
Biết rồiii!
---------
Aoi Kanzaki
Aoi Kanzaki
//ôm gối ôm hình mèo, ngồi phịch xuống// Đêm nay khỏi cần suy nghĩ gì hết
Aoi Kanzaki
Aoi Kanzaki
Cứ để tụi này lo phần vui!
Makomo Sakonji
Makomo Sakonji
//ngồi bên cạnh em, đưa cho em một túi nước ấm// Cứ coi như đây là nhà mình đi
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
//cười khẽ// Cảm ơn...
Không phải vì câu nói ấy khiến em tin rằng đây là nhà thật sự...mà vì lần đầu tiên sau rất lâu, em không cảm thấy mình là kẻ dư thừa
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Giờ trước khi đi ngủ nên làm gì đây taa?
Makomo Sakonji
Makomo Sakonji
Phim kinh dị không mấy baby?
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Ok nè!
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
À-Ừm...
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
Bên phòng tôi có mấy cái đĩa phim kinh dị á
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
Để tôi qua lấy
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
//đứng dậy, rời đi//
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
//đang ngồi trên giường//
Tiếng cười nói trong phòng vẫn vang lên phía sau lưng em. Nhưng lúc này… em không còn nghe rõ nữa
-Reng reng reng!-
Điện thoại đổ chuông. Tên trên màn hình khiến tim em thoáng khựng lại: Yuichiro Tokito
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
//đang nằm trên đùi em// Ai gọi vậy...?
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Ừm....
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
//ngồi dậy, nhìn// Yuichiro gọi?!
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
//gật khẽ đầu// Có nên bắt máy không?
Bất ngờ. Vì đây là lần đầu tiên hắn gọi cho em. Không phải thư ký, không phải người hầu, không phải tin nhắn lạnh tanh, mà là cuộc gọi trực tiếp từ hắn
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Lần đầu thấy hắn gọi cho cậu ấy
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Nghe thử xem
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Tôi ra ngoài nhé?
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Hm...Được
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
//đi ra ngoài//
---------
Trước cửa phòng Zenitsu
Vừa bước đến trước cửa phòng, em chạm mặt Nezuko đang trên đường quay về từ phòng mình, tay cầm vài hộp đĩa phim
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
//đang cầm vài chiếc băng đĩa//
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
Ủa Muichiro? Sao không vào phòng mà đứng đây?
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Tôi có cuộc gọi
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Cậu vào trước đi
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
À ok //đi vào phòng cậu//
Nezuko im lặng giây lát rồi gật đầu, đưa tay đẩy cửa phòng. Cánh cửa khép lại sau lưng em. Hành lang trở nên vắng lặng
Em ấn nút nghe máy. Chưa kịp lên tiếng, giọng nói lạnh tanh và giận dữ của hắn đã vang lên, như một nhát dao chém thẳng vào lòng ngực
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
//bắt máy// Alo-
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
📲: Mày ở xó nào rồi? ❄
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
//giật mình//
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
E-Em đang ở nhà Zenitsu...
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Em cũng đang định báo-
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
📲: Về nhà ngay cho tao
Lời hắn cắt ngang em. Lạnh lẽo. Độc đoán. Không để em có cơ hội nói tiếp
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
📲: Tao cho mày 10 phút để về nhà
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
//cắn nhẹ môi, tay siết chặt điện thoại//
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Hôm nay…em muốn ngủ lại đây một đêm...Sáng mai sẽ về-
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
📲: Đừng ép tao phải lên lôi đầu mày về
Cổ họng em nghẹn lại. Không phải vì sợ, mà vì...cảm giác quen thuộc này. Như lần em trễ bữa ăn tối ba phút. Như lần em không gấp đúng chiếc áo sơ mi hắn định mặc
Sự tức giận vô lý của hắn…không bao giờ cần lý do
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
…Em không đi đâu khác đâu
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Chỉ là ở cùng với bạn thôi
Im lặng
Đầu dây bên kia không đáp. Nhưng em có thể tưởng tượng được ánh mắt của hắn lúc này: trầm, tối, giận dữ như một bức tường đá lạnh lẽo
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
📲: Được...Mày chọn rồi đó
-Tút tút!-
Cuộc gọi kết thúc
Em nhìn màn hình điện thoại trống rỗng, tim như bị bóp nghẹt. Một cơn gió đêm lùa qua hành lang lạnh ngắt
Câu nói cuối cùng đó như một nhát chém vào tim. Cuộc gọi ngắt, nhưng tim em còn đập liên hồi. Chân tay như lạnh buốt, trong đầu em là một chuỗi hình ảnh
Bàn tay siết mạnh cánh tay em lần trước
Tiếng ly vỡ trước mặt khi em dám nói "em hơi mệt"
Và lần gần nhất - vết bầm tím nơi khóe miệng, mà em vẫn còn chưa kịp xóa hết bằng lớp kem che khuyết điểm
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
//siết chặt điện thoại, cố hít thở sâu, cổ họng nghẹn lại//
Cánh cửa bật mở. Zenitsu bước ra, ánh mắt cậu lo lắng hơn bao giờ hết
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Muichiro..Anh ta nói gì?
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
//không trả lời, chỉ lặng lẽ lắc đầu//
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
//theo sau, đặt tay lên vai em//
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
Anh ta nói sẽ đến đây đúng không?
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
//lắc đầu// Không nói nhưng chắc chắn sẽ có
Kanao, Aoi, Makomo cũng đã đứng cả dậy. Cả đám bạn nhìn nhau, không ai cần nói ra, nhưng đều hiểu: đêm nay không thể để em ở một mình được
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
//nắm lấy tay em, giọng kiên quyết//
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Nghe này..Cậu sẽ không phải gặp anh ta nữa
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Cậu sẽ không phải nghe thêm lời nào của anh ta nữa
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Tụi này sẽ bảo vệ cậu
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
//khựng lại// Nhưng…nếu để hắn biết thì các cậu sẽ bị liên lụy…
Makomo Sakonji
Makomo Sakonji
//tiến lên, vòng tay qua vai em//
Makomo Sakonji
Makomo Sakonji
Nếu để cậu tiếp tục sống như vậy thì tụi này mới là loại bạn không ra gì
Kanao Tsuyuri
Kanao Tsuyuri
//chỉ tay về phía giường//
Kanao Tsuyuri
Kanao Tsuyuri
Trốn xuống dưới giường của Zenitsu đi
Kanao Tsuyuri
Kanao Tsuyuri
Gầm giường đó rộng nên cậu sẽ không bị thấy
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
//gật mạnh// Còn tụi tớ sẽ nói dối rằng cậu đã rời đi từ trước rồi
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Anh ta không thể làm gì được nếu không có bằng chứng
Em còn đang chần chừ thì Nezuko đã mở cửa sổ, rút tấm rèm ra để chắn thêm ánh sáng, rồi đỡ em cúi xuống
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
Đi đi Muichiro
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
Xuống đó rồi nằm im
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
Nếu có chuyện gì thì tụi tôi sẽ gọi ngay
...
8 phút sau
Tiếng xe sang thắng gấp trước cổng nhà vang lên như một tiếng sét ngang trời đêm yên tĩnh. Tanjiro - lúc này đang ngồi bấm điện thoại dưới phòng khách - vừa ngẩng đầu đã thấy qua khe cửa sổ hình ảnh quen thuộc bước ra từ chiếc Lexus đen tuyền
Là của Yuichiro
Tóc hắn hơi rối, áo sơ mi vẫn thẳng thớm, nhưng ánh mắt đằng sau cặp kính kia là một thứ gì đó lạnh buốt và rất thật
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
//đi ra mở cửa// Tìm gì?
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Vợ tao
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
//thở dài//
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Yuichiro..Muichiro không có ở đây giờ này
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
//nhìn thẳng, không biểu cảm//
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Mày nghĩ tao tin không?
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
//vẫn giữ giọng nhẹ nhàng nhưng vững// Nó rời đi rồi
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Bên trong nhà chỉ có Zenitsu và mấy đứa nhỏ thôi
Yuichiro không nói, chỉ nghiêng đầu liếc về phía cầu thang. Đôi giày bóng loáng của hắn dẫm mạnh lên thảm trải sàn khi bước vào
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
//từ trên lầu chạy xuống//
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Anh Yuichiro?
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Khuya rồi mà anh còn đến đây làm gì? Có chuyện gì-
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Muichiro đâu?!
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
//nheo mắt, cố giữ bình tĩnh// Cậu ấy rời đi trước đó rồi
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Tụi này cũng không giữ được..Cậu ấy nói sẽ về nhà
Yuichiro nhìn xoáy vào mắt Zenitsu, rồi lướt qua cả nhóm. Như thể hắn đang đánh giá từng ánh mắt, từng nhịp thở, tìm dấu hiệu nói dối
Nhưng hắn không biết rằng, ở tầng trên, ngay dưới gầm giường, có một người đang nín thở
---------
Phía trên phòng
Gầm giường không rộng, chỉ vừa đủ cho em xoay nghiêng. Mùi tinh dầu cam còn phảng phất trên nệm. Tim em đập nhanh, cổ họng khô khốc
Em nghe tiếng giày của hắn đi từng bước phía dưới. Tiếng đối thoại dội lên từ cầu thang, từ phòng khách, từ những bước chân cố gắng giữ bình tĩnh
Một tiếng gì đó như bàn tay đập xuống bàn vang lên. Em nhắm mắt lại
Hắn đang nổi giận. Vì không tìm thấy. Vì không kiểm soát được em
Nhưng em không còn ở trong vòng kiểm soát ấy nữa
Không một ai lôi em ra khỏi gầm giường này. Không một ai ép em phải cúi đầu. Không một ai, đêm nay, có quyền đánh em
Không khí trong phòng như ngưng lại khi hắn đặt chân lên cầu thang
Zenitsu đã cố giữ hắn dưới nhà. Tanjiro đã nói đủ lý lẽ. Makomo, Aoi, Kanao, Nezuko - tất cả đều ở đó, tạo thành một bức tường người giữa em và hắn
Nhưng Yuichiro, kẻ luôn nắm quyền, chưa từng biết sợ là gì
---------
Cánh cửa phòng bật mở
Hắn bước vào, ánh mắt đảo quanh, lạnh tanh. Căn phòng yên lặng. Không có ai lên tiếng. Không ai nhúc nhích. Không ai nói dối. Nhưng cũng không ai khai ra em
Hắn đứng đó, mắt dừng lại nơi giường Zenitsu
Một giây
Hai giây
Ba giây...
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
//rút điện thoại ra, bấm cái gì đó//
...
-Tít...tít...tít...!-
Âm thanh ấy vang lên ngay lập tức. Nhỏ, nhưng rõ ràng. Phát ra từ phía dưới gầm giường
Tim em như ngừng đập
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
//tái mặt// Cái đó là-?!
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
//cười nhạt// Đừng tốn công..Tất cả đồ dùng của nótao đều gắn định vị
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Tao không để thứ thuộc về tao biến mất không dấu vết
Hắn bước lại gần mép giường. Ngồi xuống, gằn giọng lên từng chữ một
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Ra đây..Ngay lập tức
Bên trong gầm giường, em run như chiếc lá
Muốn chạy. Muốn trốn. Nhưng cũng hiểu rõ - hắn sẽ không rời đi nếu chưa kéo em về bằng được
Cuối cùng, tay em chống xuống sàn. Tim đau như bị bóp nghẹt. Và…em chui ra khỏi gầm giường, ánh mắt cụp xuống, như kẻ đi lạc chấp nhận bị lôi về lồng sắt
Ngay khi em đứng dậy, hắn đưa tay ra nắm lấy cổ tay em, định kéo đi như kéo một món đồ
Nhưng bàn tay ấy bị chặn lại
Cậu đã bước đến, nắm chặt tay hắn, ánh mắt không còn sợ nữa mà là căm giận
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Anh không được phép kéo Muichiro đi như thế!
Yuichiro quay lại nhìn cậu - cái nhìn như đá lạnh. Không lời cảnh báo
Chỉ một cú tát
-Chát!!-
Âm thanh vang dội cả căn phòng. Zenitsu bị đánh lệch đầu, cả người chao đảo rồi ngã xuống sàn, đập vai vào góc bàn. Mắt cậu nhòe đi, môi bật máu
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Zenitsu!
Em hét lên, định cúi xuống đỡ cậu. Nhưng chưa kịp chạm vào, một lực mạnh siết chặt cổ tay em - Yuichiro kéo giật em đi như lôi một con rối vải
Em lảo đảo, tay kia vùng ra nhưng không đủ sức. Hắn đã kéo em đến cửa, mặc kệ những tiếng la phía sau. Mặc kệ ánh mắt hoảng loạn của Nezuko. Mặc kệ Tanjiro đang hét
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Yuichiro! Dừng lại ngay!
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Mày cũng quá đáng lắm rồi đấy!!
Em bị kéo đi như một món đồ thuộc sở hữu. Dù tim em đang gào lên, dù bạn bè em đang cố giữ lại…
_-END-_
T/g
T/g
Truyện không ngọt lúc đầu đâu👽💅
T/g
T/g
Yui nó gia trưởng lắm hen:)

Ch.2 : Hành hạ

❄️ => Lạnh nhạt (lời nói) 💢 => Tức giận (biểu cảm, lời nói) 💦 => Bối rối (biểu cảm) ✨ => Hào hứng (biểu cảm, lời nói) 📲 => Gọi điện thoại (hành động) 💬 => Tin nhắn (hành động) //abc// => Hành động * abc * => Suy nghĩ ABC => Nói to, hét lớn ' abc ' => Nói nhỏ -Abc- => Tiếng động (lời bộc bạch) ° Abc ° => Chú thích (Abc) => Lời nói của t/g Abc Xyz => Nhấn mạnh (lời nói nhân vật) ✉️ => Lời thư
-------------------------------------------------
Cánh cổng nhà Zenitsu vang lên tiếng rầm nặng nề khi hắn kéo em ra ngoài trong cơn tức giận
Yuichiro - với khuôn mặt lạnh tanh không biểu cảm, ánh mắt tối sầm và bàn tay siết chặt lấy cổ tay em như gọng kìm. Em vùng vẫy trong vô thức, nước mắt tràn ra nhưng không dám để rơi tiếng
Đôi giày em loạng choạng, chân bước không kịp, gần như bị kéo lê đi xuống bậc thềm
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Buông em ra đi…Làm ơn…
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
//giọng lí nhí, nghẹn ngào//
Nhưng hắn không nghe. Hoặc chọn không nghe
---------
Trước cổng dịnh thự của Tanjiro
Hắn mở cửa xe - chiếc Lexus đen lạnh lẽo - rồi thô bạo đẩy em vào hàng ghế sau, như ném một món đồ bị chán ghét. Em đập vai vào thành ghế, lảo đảo, nhưng không kịp chống lại
-Rầm!-
Cửa xe đóng sập lại. Cách âm tốt đến mức mọi tiếng hét từ trong nhà đều bị nuốt chửng
Hắn bước vòng lên, mở cửa ghế lái, không một lời – chỉ sự im lặng chết chóc. Xe khởi động
---------
Trên đường về dinh thự Tokito
Ngoài kia, đèn đường vàng vọt lướt qua cửa kính. Bầu trời đêm không sao. Lạnh. Và cô độc như lòng người ngồi phía sau
Hắn - vẫn như cũ - hai tay siết chặt vô lăng, mắt nhìn thẳng, không thèm quay lại một lần
Không mắng. Không chửi. Không gào. Chỉ là… sự im lặng khiến da em lạnh đi từng lớp
Em ngồi co lại trong góc ghế, tay ôm lấy người. Ánh đèn xe chiếu lên gương mặt em, làm rõ vết đỏ ửng nơi cổ tay vừa bị siết, cùng vết nước mắt lấp lánh nơi gò má
Em cố không khóc. Thật đấy... Nhưng cổ họng cứ nghẹn. Và tiếng thút thít khe khẽ thoát ra, dù em đã dùng tay che miệng
Không đủ lớn để hắn nghe thấy
Nhưng lại đủ đau để trái tim em tự nghe thấy mình vỡ ra từng mảnh
Qua kính chiếu hậu, ánh mắt hắn liếc nhìn một lần. Rồi lại quay đi
Không hỏi. Không nói. Không đoái hoài
Cứ như thể - em không phải người, chỉ là nghĩa vụ phải kéo về
---------
Lốp xe rít lên, cánh cổng lớn của dinh thự Tokito mở ra như đang há miệng chào đón một màn kịch máu lạnh. Yuichiro chẳng thèm để yên, cửa bên trái mở ra là lực kéo thô bạo của hắn giật thẳng em ra ngoài như đang nắm cổ một con rối rách
Không một người làm nào dám ngẩng mặt nhìn. Họ chỉ cúi đầu, quay đi thật nhanh như thể nhìn thấy em là thấy án tử treo lơ lửng trên cổ mình
Chiếc áo khoác mỏng trên người em trượt xuống vai, để lộ cánh tay chi chít vết bầm tím chưa tan. Em cố nén đau, cố bước theo, nhưng chân run đến mức gần như không nhấc nổi
Hắn không quan tâm. Hắn kéo em lên từng bậc cầu thang, từng bước, từng bước, như dắt một kẻ tội đồ về nơi hành quyết
Cánh cửa phòng hắn đóng lại sau lưng cả hai
Khoảnh khắc tiếng "cạch" vang lên - em biết: Không ai cứu được em nữa
Chưa kịp thở, chưa kịp nhìn kỹ căn phòng tối om ấy thì tay hắn đã siết lấy cổ em, đẩy em mạnh đến mức lưng đập thẳng vào tường đá
-Rầm!-
Âm thanh ấy lạnh như tiếng chém của lưỡi dao vào thớ thịt sống
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
A-Khực-! Yui-!
Em mở to mắt. Cổ họng bị chặn lại, hơi thở vỡ vụn thành từng nhịp đứt quãng. Bàn tay hắn to, thô và lạnh như sắt - cứ siết dần, siết dần…
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Tao hỏi lần cuối..Ai cho phép mày biến khỏi cái nhà này?
Giọng hắn không gào, không hét. Nhưng trầm thấp và sắc như dao cứa thẳng vào màng tai em
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Mày nghĩ trốn trong ổ chuột của cái thằng Zenitsu đó thì an toàn?
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Mày nghĩ bạn bè mày sẽ cứu được mày khỏi tao?
Em không thể nói. Chỉ cố giơ tay lên nắm lấy cổ tay hắn, cào nhẹ như cầu xin, như mong hắn buông ra
Tay em run bần bật, móng tay cắm vào da hắn cũng không khiến hắn dao động. Em rơi nước mắt. Nước mắt chảy thành vệt xuống hai bên má, hòa với tiếng thở gấp gáp cắt đứt từng nhịp
Căn phòng như mờ đi, mắt em bắt đầu nhòe
Tay em yếu dần… yếu dần…
Đúng lúc em sắp gục, hắn mới buông ra
Em đổ rạp xuống sàn, không còn sức mà chống đỡ. Miệng mở rộng, ho sặc từng cơn như thể vừa bơi từ đáy hồ lên. Khí lạnh tràn vào phổi như ngàn mũi kim đâm, nhưng em vẫn cố thở… vì em vẫn muốn sống
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Hộc…khụ…Xin…Xin anh…Đừng…nữa…
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
//giọng khàn đặc, run rẩy//
Nhưng hắn không cho em cơ hội nói hết
Hắn quỳ thụp xuống, nắm lấy cằm em mà siết mạnh đến mức hàm em gần như trật khớp
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Nhớ kỹ cho tao...Muichiro
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Tao không cần mày yêu tao
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Nhưng tao cũng chẳng muốn mày được hạnh phúc trong cái nhà này
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Tao chỉ cần mày ở đây..Ở đúng cái vị trí tao đặt mày
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Mày mà dám cả gan biến mất một lần nữa
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Tao sẽ bẻ gãy từng cái xương nhỏ trên người mày cho đến khi mày chỉ còn biết nằm im một chỗ mà thở
Nói xong, hắn đập mạnh đầu em xuống sàn. Không đủ để gây đổ máu, nhưng đủ để trí óc em chao đảo, nỗi đau nổ tung trong đầu như pháo
Em khóc không thành tiếng, đôi tay run lẩy bẩy ôm lấy đầu. Mọi thứ vỡ vụn. Cả trong và ngoài
-Ting! Ting! Ting!-
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
* T-Tin nhắn? *
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
//cầm điện thoại em lên//
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Kh-Không...Yuichiro...Đừng.. Đừng...
Rồi hắn đứng lên
Hắn xem lướt tin nhắn…thấy tên "Zenitsu"
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Bạn sao? Thân thiết quá nhỉ?
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Gọi nhau là 'em yêu' 'bé yêu' các kiểu ha?
Mặt hắn lạnh hẳn. Hắn ném chiếc điện thoại xuống đất rồi dùng cả gót giày giẫm lên
-Grắc! Rắc rắc!-
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Không...Không...
Từng tiếng vỡ vang lên như tiếng chôn sống mọi liên lạc giữa em và thế giới bên ngoài
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
//bò lại, cầm lên// Điện...thoại của em...
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Tao thấy mày chẳng cần lắm đâu
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Nhưng đây là...Anh vô lý lắm rồi đấy!
Không nói thêm lời nào, hắn lại kéo tay em lên lần nữa, lôi xềnh xệch ra khỏi phòng. Dù em vùng vẫy, chân không đứng vững, nhưng vẫn bị kéo như xác không hồn về lại phòng riêng
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Hôm nay mày gan nhỉ? Dám cãi lại với tao?
Cánh cửa phòng em mở ra. Hắn ném em vào trong, như ném một món đồ cũ đáng bị bỏ đi
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
A-!?
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Một tuần...Không cơm và không nước
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Mày cần nhớ ai là người nuôi mày sống đến giờ
-Rầm!!-
Cánh cửa khóa trái
Căn phòng im ắng. Chỉ còn tiếng em nấc nghẹn từng chập trong bóng tối
Không đèn. Không lời an ủi
Chỉ có cái lạnh len vào da thịt. Và cái tên "Yuichiro" hằn sâu vào nỗi sợ trong từng nhịp thở của em
---------
Ngày thứ hai
Căn phòng vẫn kín, khóa trái. Bóng tối trong phòng em dường như đặc quánh lại, đọng thành từng giọt nghẹt thở trong không khí. Em không biết mình đã ngủ được bao nhiêu tiếng, hay đúng hơn…là ngất đi được bao lâu
Cổ họng em khô rát đến mức mỗi lần nuốt nước bọt cũng như nuốt lưỡi dao. Dạ dày trống rỗng, cào cấu, quặn lại từng cơn như thể ruột gan đang bị thắt nút rồi bóp nát
Cánh cửa bật mở. Tiếng giày hắn giẫm xuống sàn gỗ vang lên đều đặn, lạnh lùng như tiếng đồng hồ đếm ngược một bản án
Yuichiro bước vào, không mang theo gì ngoài một đoạn dây xích dày nặng và ổ khóa sắt cỡ lớn
Em ngước mắt nhìn. Trong một giây…chỉ một giây thôi, em đã nghĩ có lẽ hắn đến để tha cho mình
Nhưng không...
Hắn đến, không nói một lời, kéo thẳng tay em ra giường. Một đầu dây xích được móc vào chân giường sắt, đầu còn lại siết chặt quanh cổ chân em
-Cạch! Tách!-
Tiếng khóa xoay - chắc nịch như lời tuyên bố
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Tao không tin mày nữa và mày không được đi đâu nữa
Em vùng ra theo phản xạ, nhưng một cái đạp mạnh từ hắn khiến lưng em đập vào mép giường đau điếng
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Mày tưởng tao không biết mày từng vào phòng tắm uống nước từ vòi hả?
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
//giọng sắc lạnh như thủy tinh vỡ// Thứ rác rưởi cũng biết cách lén lút sống sót
Em mở miệng định nói, nhưng cổ họng khô khốc đến mức chỉ phát ra được vài tiếng khàn yếu và ngắt quãng
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
…Em… chỉ… muốn… sống…
Hắn khịt cười, đứng dậy, rũ bụi trên tay như vừa xử lý một con chó hoang ướt sũng. Không nói thêm gì, hắn quay lưng bước ra khỏi phòng, cánh cửa lại đóng sập sau lưng hắn - khóa trái một lần nữa
Trong căn phòng tối, tiếng xích vang lên mỗi khi em cố nhích người. Cổ chân đau rát, đã bắt đầu bầm tím vì bị siết quá chặt
---------
Ba ngày trôi qua
Không cơm, không nước. Không một ánh sáng, không một lời người
Chỉ còn tiếng gió rít bên ngoài cửa sổ và tiếng bụng em réo lên thê thảm, cào xé từng tế bào trong người
Em từng ngồi co ro ở góc giường, rồi bò tới cửa - nơi khe cửa nhỏ xíu để hít lấy từng hơi gió lùa. Nhưng tất cả chỉ là vô vọng
Mỗi ngày, từng phút, từng giây trôi qua, là một đòn tra tấn dai dẳng hơn cả đòn roi
---------
Đến đêm thứ tư
Cơ thể em bắt đầu run rẩy không kiểm soát. Mồ hôi lạnh toát ra dù phòng không có gió. Tay chân tê liệt. Mắt mờ dần
Đầu em gục xuống cạnh thành giường, mạch đập chậm lại như thể thời gian đang ngưng đọng
Em thở…yếu ớt như hơi thở cuối cùng
Có lẽ đến một khoảnh khắc nào đó, em đã thực sự tin rằng mình sẽ chết ở nơi này, như một con mèo bị bỏ đói, không ai biết đến
Không ai…có thể tìm thấy em trong căn phòng lạnh lẽo này
Gió vẫn lùa qua khe cửa sổ đóng chặt, tiếng xích va vào thành giường vẫn thỉnh thoảng vang lên như tiếng than khóc. Muichiro nằm co ro, đôi môi khô nứt đến mức chảy máu. Mắt em mở không nổi, chỉ còn đủ để thấy bóng tối lờ mờ nhòe nhoẹt
Cơ thể nhẹ bẫng như không còn trọng lượng
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
* Mình ch.ết mất...sớm thôi... *
Từ xa, có tiếng bước chân rất nhẹ - rất nhẹ, như thể đang cố giấu đi sự tồn tại
-'Cạch!'-
Cánh cửa mở khẽ
Một bóng người bước vào - nhỏ con, lom khom, mặc đồ người hầu cũ kỹ. Là Yumi, người hầu già trong nhà - người duy nhất từng dám mỉm cười khi thấy em, từng nhẹ nhàng để thêm chút đường ngọt ngào vào trà của em khi không ai để ý
NV phụ
NV phụ
Yumi: Phu nhân…trời ơi…Sao cậu ra nông nỗi này…
Bà khụy gối xuống, mở túi vải cũ kỹ, lấy ra một bình nước nhỏ và một hộp cháo loãng. Bàn tay già nua run run đưa thìa cháo đến miệng em
NV phụ
NV phụ
Yumi: Ăn đi…từ từ thôi…không thì lại đau bụng…
Muichiro rưng rưng, cổ họng nghẹn cứng. Nước mắt không còn chảy được nữa - có lẽ vì đã mất quá nhiều nước trong cơ thể - nhưng nỗi xúc động trào lên như vỡ đê
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Yumi…Cảm ơn bà…Xin lỗi…vì kéo bà vào…
Yumi mỉm cười, một nụ cười run rẩy nhưng dịu dàng hơn cả ánh trăng, như thể bà đã chấp nhận điều này từ lâu
NV phụ
NV phụ
Yumi: Miễn là còn cứu được con…bà không sợ gì cả
Nhưng rồi...
-Cạch! Rầm!-
Cánh cửa bật mở mạnh
Tiếng giày quen thuộc giẫm lên sàn vang lên như tiếng phán quyết của địa ngục. Yuichiro đứng đó. Gương mặt tối sầm, mắt đỏ ngầu như bùng lên lửa giận
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Chúng mày gan quá nhỉ?
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Dám vào phòng tao trộm chìa khóa
NV phụ
NV phụ
Yumi: //xoay người lại, chắn phía trước em, giọng run nhưng vẫn vững//
NV phụ
NV phụ
Thưa thiếu gia...Tôi chỉ muốn cứu phu nhân thôi..
NV phụ
NV phụ
Nhưng cậu ấy là người chứ không phải vật nuôi!
-Bốp!-
Hắn không nói thêm gì, bước tới và đá mạnh vào ngực bà, khiến bà bật ngửa đập vào chân giường. Tiếng xương gãy răng rắc vang lên - khô khốc và tàn nhẫn như một bản án tử
Muichiro thét lên, bò tới nhưng xích kéo căng cổ chân em đau buốt, khiến em bật ngửa lại
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Yumi! Bà ơi...KHÔNG!!!
Yuichiro nắm tóc bà kéo lên, mắt hắn không còn là của con người nữa - mà là ánh nhìn của một con thú điên đang lồng lộn vì "thú cưng" bị cho ăn mà không xin phép
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Cút về suối vàng mà gặp lũ vô dụng giống bà đi!
-Bịch!-
Một cú đập chí mạng - không ai thấy rõ là bằng gì, chỉ thấy máu văng tung tóe trên sàn. Yumi ngã xuống…không động đậy nữa. Một phần vì lực mạnh từ tay hắn và một phần do tuổi già. Bà Yumi ch.ết ngay trước mắt em
Không còn tiếng rên, không còn tiếng thở. Chỉ còn sự im lặng kinh hoàng như địa ngục đã nuốt trọn linh hồn trong căn phòng đó
Yuichiro quay sang, gương mặt hắn dính máu nhưng bình thản như vừa lau sạch một vết bẩn
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Mày vừa khiến một người chết đấy
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Tự hào không Muichiro?
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
//gào lên// KHÔNG…ĐỪNG ĐỔ CHO BÀ ẤY!!
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
BÀ ẤY CHỈ MUỐN CỨU EM…!
Hắn bật cười khinh bỉ, ném mạnh hộp cháo xuống đất, nghiến răng ra lệnh
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Đây là lần cuối cùng mày được ăn thứ gì từ người khác
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Tao sẽ siết mày đến khi nào chỉ biết ăn từ tay tao
Rồi hắn bước ra, khóa cửa như cũ
Còn lại một mình, Muichiro bò tới xác Yumi, run rẩy siết chặt lấy bàn tay già nua đã lạnh ngắt kia. Không một ai ngoài em thấy được sự mất mát này
Không một ai…sẽ nhớ tới bà
Và nỗi tội lỗi bắt đầu gặm nhấm em từ bên trong - nặng nề hơn cả cơn đói đang giày xéo cơ thể
_-END-_
T/g
T/g
Um 😇💅
T/g
T/g
Ngọt mà
T/g
T/g
Ngọt sợt luôn

Ch.3

NovelToon
-------------------------------------------------
❄️ => Lạnh nhạt (lời nói) 💢 => Tức giận (biểu cảm, lời nói) 💦 => Bối rối (biểu cảm) ✨ => Hào hứng (biểu cảm, lời nói) 📲 => Gọi điện thoại (hành động) 💬 => Tin nhắn (hành động) //abc// => Hành động * abc * => Suy nghĩ ABC => Nói to, hét lớn ' abc ' => Nói nhỏ -Abc- => Tiếng động (lời bộc bạch) ° Abc ° => Chú thích (Abc) => Lời nói của t/g Abc Xyz => Nhấn mạnh (lời nói nhân vật) ✉️ => Lời thư
-------------------------------------------------
Cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, sau đúng một tuần giam cầm trong đói khát. Muichiro không còn đủ sức để quay đầu nhìn - chỉ nằm co quắp trên mép giường, hơi thở thoi thóp như một ngọn nến sắp tắt
Bước chân hắn vang lên đều đều, nhẹ nhàng như mọi lần, không vội, không gấp, như thể hắn đang đi dạo chứ không phải đến chỗ một người mà chính tay hắn đày đọa gần chết
Trên tay hắn là một bát cơm trứng - nóng, bốc khói nghi ngút, hương thơm đơn giản nhưng với em lúc này lại như một thứ xa xỉ nhất trần đời
Yuichiro dừng lại bên cạnh giường, ngồi xuống cạnh em như một quý ông tử tế, rồi nhẹ nhàng đưa bát cơm lên trước mặt em
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Đói chưa nào~?
Giọng hắn vẫn trầm ổn, lạnh lùng, không mang chút thương xót nào. Muichiro cố gắng gượng ngẩng đầu lên…mùi cơm trứng đánh thức cả một cơn đói đang gào thét bên trong em
Dạ dày em đau quặn, miệng khô khốc, nhưng đôi mắt vẫn phản chiếu sự e dè và kháng cự cuối cùng còn sót lại
Nhưng hắn…
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Không đũa..Không muỗng.. Cũng không được cầm tay
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Muốn ăn thì…dùng cách của mày
Hắn đặt bát cơm lên đùi mình, ngồi thẳng lưng, nhìn em bằng ánh mắt tựa như đang nhìn một con vật bị thuần hóa chưa triệt để
Muichiro cắn chặt môi, ánh mắt rưng rưng khi nhìn bát cơm - mỗi hạt như đang gọi tên mình, như đang giễu cợt mình
Nhục nhã
Nhưng…
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
* Nếu không ăn…mình ch.ết mất... *
Chậm rãi, run rẩy, Muichiro quỳ dậy bằng cả sức lực cuối cùng, rồi cúi đầu xuống bát cơm - miệng gần chạm mặt cơm
Hắn nhìn em, mỉm cười khẩy - một nụ cười không phải vì niềm vui mà là vì đã chiến thắng trong trò chơi quyền lực bệnh hoạn của hắn
Em bắt đầu ăn
Từng miếng nhỏ, từng hạt cơm vụn rơi khỏi miệng. Không có tay để đỡ, cũng không thể lau miệng - chỉ có tiếng nhai và tiếng nuốt gấp gáp của một cơ thể bị bỏ đói lâu ngày
Hắn chậm rãi xoa đầu em, giống như đang thưởng công cho một con vật ngoan ngoãn biết nghe lời
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Ngoan lắm
Đột nhiên…
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Nhưng vẫn còn chưa biết kính trên nhường dưới
Hắn nắm tóc em giật ngược lên, khiến cổ em bật ra sau
Bát cơm vẫn còn nửa, nhưng hắn không quan tâm
Ngay sau đó, hắn dập đầu em xuống thẳng mặt bát cơm, cơm và trứng bắn tung tóe - miệng em bị sặc, ho dữ dội, nước mắt trào ra vì nghẹn
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Ăn kiểu mày thì phải như vậy này...
Hắn lại ép đầu em dập xuống lần nữa, má em đập vào cạnh sứ cứng, một đường cắt nhỏ hiện lên nơi gò má, rướm máu
Em chỉ biết run rẩy, ho, khóc và cố gắng thở, tiếng sặc nghẹn quyện vào tiếng cười trầm đục từ hắn khiến căn phòng trở thành một cái lồng giam đáng sợ hơn cả địa ngục
Sau một hồi hành hạ, hắn ném bát cơm còn dư sang một bên - tiếng bát vỡ nát như giấc mơ nhỏ bé vừa bị đạp nát dưới chân
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Lần sau mà còn không biết ngoan ngoãn
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Tao sẽ cho mày ch.ết đói một tháng
Nói xong, hắn đứng dậy, chỉnh lại tay áo như chưa từng chạm vào bất kỳ điều gì bẩn thỉu
Rồi lặng lẽ rời khỏi phòng
Muichiro gục đầu xuống gối, không còn sức mà khóc ra tiếng nữa
Cơ thể vẫn thèm ăn, miệng vẫn nhai phần cơm dính trên mặt - vừa nhục nhã, vừa ghê tởm chính mình…
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Hức...ức... * Cha mẹ...Con muốn về nhà... *
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
* Ở đây...hắn gi.ết con mất... *
---------
Sáng hôm sau
Căn phòng vẫn im lặng, rèm cửa vẫn buông kín, mùi cơm trứng lạnh tanh vẫn còn vương trên tấm thảm ướt nước mắt
Muichiro nằm yên, ánh mắt trống rỗng, thân thể mệt mỏi, từng khớp xương như đang mục rữa từng chút. Bỗng tiếng cửa mở. Hắn bước vào. Không cần gõ, không cần xin phép
Trên tay hắn là một vật…thứ mà em chưa từng thấy bao giờ
Một chiếc vòng cổ kim loại, dày, lạnh và nặng nề. Lấp lánh ánh thép, giữa nó là một đèn LED nhỏ màu đỏ - nhấp nháy như nhịp tim của chính em đang bị bóp nghẹt
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Từ hôm nay..mày sẽ đeo cái này
Hắn ngồi xuống mép giường, tay lật cổ em lên một cách thô bạo, rồi gài chốt chiếc vòng quanh cổ như cách người ta xích một con chó vừa được thuần hóa
-Cạch!-
Tiếng chốt khóa vang lên như một bản án tử hình
Muichiro nín thở
Chiếc vòng lạnh toát áp lên da thịt đang bầm dập, vừa siết, vừa nặng, như một lời nhắc nhở rằng em không còn quyền làm người
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Mày biết cái này là gì không?
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
//rút điện thoại ra, giơ lên trước mặt em//
Trên màn hình là một giao diện điều khiển, đơn giản với vài nút lệnh - nhưng nổi bật nhất là nút màu đỏ ghi chữ
🔴 SHOCK
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Chỉ cần mày trái ý..cãi lại..lì lợm hay thậm chí là không cúi đầu đủ nhanh…
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Tao chỉ việc bấm nút này
Muichiro chưa kịp phản ứng, hắn ấn nhẹ nút đỏ - một tiếng "tạch" nhỏ vang lên…và rồi…
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
A-!!?
Một luồng điện nhỏ nhưng sắc lẹm xẹt thẳng qua cổ, khiến em giật nảy lên, ngã quỵ xuống giường, toàn thân run rẩy co giật như bị rút cạn sinh lực
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Đó mới chỉ là cấp thấp nhất...Có 10 cấp độ
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Cấp 10 sẽ khiến tim mày ngừng đập trong 3 giây đấy
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Muốn thử không?
Hắn cúi xuống, kề mặt sát tai em, thì thầm như một kẻ điên
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Không..Không mu-ốn
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Để xem…tới khi nào mày mới học được cách ngậm miệng lại và bò bằng đầu gối
Muichiro không đáp. Chỉ biết nằm bất động, từng tế bào trong cơ thể như đang chết dần
---------
Những ngày sau đó…
Chiếc vòng trở thành thứ nhắc nhở Muichiro rằng mỗi hơi thở mình hít vào…là nhờ sự cho phép của hắn
Mỗi lần hắn gọi, em phải chạy không nhanh - hắn ấn nút. Mỗi lần hắn nói mà em không trả lời đúng giọng điệu - hắn ấn nút. Mỗi lần em liếc mắt sai hướng - hắn ấn nút
Dần dần, em không còn cảm nhận được đau nữa - chỉ còn sự hoảng loạn, phản xạ co rúm người lại như một con thú bị thuần phục
---------
Đêm. Phòng hắn
Ánh đèn vàng nhạt đổ dài xuống sàn gỗ. Em bị kéo lê từ phòng mình sang như một cái xác không còn sức sống. Hắn vẫn luôn gọi em bằng cái danh "vợ" - nhưng cái cách hắn nhìn, cái cách hắn đối xử...hoàn toàn không hề mang chút gì gọi là tình cảm
Hắn đẩy em quỳ gối xuống giữa phòng. Cái vòng cổ vẫn đang đỏ nhấp nháy ánh đèn LED. Em không dám ngẩng mặt lên - vì em biết, chỉ cần lệch ánh mắt với hắn, cơn giật sẽ ập đến
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Ngẩng đầu lên //ra lệnh//
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
//làm theo, chậm rãi, run rẩy//
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Gọi tao là gì?
Muichiro mím môi. Hắn chờ…đúng 3 giây
-Tạch!-
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
A-!?
Điện giật lần hai khiến cả cơ thể em cong lên một thoáng
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Gọi Tao Là Gì? //gằn giọng từng chữ//
Giọng hắn thấp, rít ra qua kẽ răng. Không có chút giận dữ, nhưng lại lạnh như băng vĩnh cửu
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
...Chồng...
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Là ai?
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
…Chồng...hức-..của em…
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Tốt
Hắn nắm tóc em kéo ngẩng lên, nhìn sâu vào mắt em - cái nhìn như kẻ đang kiểm tra chất lượng của một món đồ vừa đặt làm theo đơn hàng
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Một người vợ thì phải biết giữ bổn phận
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Vậy bổn phận của mày là gì?
Muichiro nuốt khan. Không có đáp án. "Tạch!" - Lại một cú giật. Lần này là cấp 3
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
A-Không…Làm ơn…Xin đừng…!
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Bổn phận của mày là phải biết nghe lời
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Biết hạ mình..Biết phục tùng
Hắn đứng dậy. Tiếng bước chân nặng nề. Sau đó hắn mang đến…một cuốn sổ, đặt lên đầu gối em
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Trong này là lịch trình từng ngày từng giờ
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Giờ nào dậy
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Giờ nào đứng
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Giờ nào cười
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Giờ nào được phép nói
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Giờ nào được phép đi vệ sinh
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Mỗi lần sai một nhịp thì mày biết chuyện gì xảy ra rồi đấy
Em run rẩy mở sổ. Trang đầu tiên ghi to dòng chữ
Huấn luyện vợ: Muichiro Tsugikuni (Tokito) (Ký tên: Yuichiro Tokito)
Trang kế tiếp là bản lịch từng giờ như trong trại huấn luyện quân đội - nhưng còn tàn khốc hơn
---------
Những ngày sau…
6:00 - tỉnh giấc. Quỳ gối trước cửa phòng hắn chờ lệnh. 6:15 - hôn giày hắn như một nghi thức cúi chào. 6:30 - rửa mặt (được cho phép vào phòng tắm 2 phút). 7:00 - tự phục vụ bữa sáng cho hắn. Không được ăn
Cứ như vậy, mỗi ngày, em sống trong một nhà tù được bọc bằng vỏ bọc "hôn nhân". Không bạn bè. Không điện thoại. Không cả gương - vì hắn không muốn em nhìn thấy bản thân mình đang gầy rộc đi, ánh mắt đã không còn linh hồn nữa
Một đêm nọ, sau khi "buổi huấn luyện" kết thúc, em được phép trở về phòng. Cánh cửa khép lại, em gục xuống sàn lạnh. Nước mắt chảy không thành tiếng
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Đây là…cuộc sống của một người vợ sao…?
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Không //lắc đầu// Đây không phải hôn nhân…
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Đây là một nhà giam
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Và hắn là cai ngục
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Zenitsu... //ôm đầu// Cứu tôi với...Hức... //khóc//
---------
Nhiều tháng sau...
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Zenitsu à...Anh biết là em lo lắng cho Muichiro
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Nhưng Yuichiro thì nó-
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Nhưng không vì thế em bỏ mặc cậu ấy sống ch.ết không rõ được!!
Takeo Kamado
Takeo Kamado
Anh Zenitsu...Bình tĩnh đi
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Em sẽ qua nói chuyện phải trái với tên kh.ốn nạn đó!!
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
//kéo cậu lại// Từ từ đã
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
Cậu không thể một mình qua đó được
Takeo Kamado
Takeo Kamado
Anh định qua đó nộp mạng cho anh ta hay gì?
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Nhưng mà...!
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Hay để anh gọi thêm những người khác nữa
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Chắc chắn cũng thay đổi được gì đó trong suy nghĩ của nó
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
...Ừm...Nhanh đi
---------
Ở dinh thự Vô Nguyệt
Người hầu
Người hầu
Thiếu gia...
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Nói❄
Người hầu
Người hầu
Các bạn bè của thiếu gia và phu nhân đến chơi ạ...
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Cho họ vào
Người hầu
Người hầu
Vâng... //tránh sang một bên//
Khi vào nhà. Mọi thứ thấy hắn đang bình thản ngồi trên ghế sofa, tay lân la cầm một ly rượu vang màu đỏ m.áu. Xung quanh nhà không thấy bóng dáng em thường hay đi đi lại lại ở đây. Nhưng nhìn vẻ mặt của hắn thì chắc không là hắn biết rõ em đang ở đâu. Hắn cũng chẳng quan tâm mấy đến sự biến mất lặng lẽ của em
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
//chạy vào//
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Chuyện gì-
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
//nắm cổ áo hắn// Mày giấu Muichiro ở đâu!!?
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
//kéo cậu ra// Bình tĩnh đi Zenitsu
Shinobu Kochou
Shinobu Kochou
Nóng vội thì hỏng chuyện hết đấy
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Tìm nó sao?
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Tao hỏi mày là Muichiro đâu?!
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
//nghiên đầu ra hiệu về phía hầm//
---------
Mọi người bước xuống tầng hầm, không khí nặng nề đến ngột ngạt. Ánh đèn mờ ảo chỉ đủ soi rõ một căn phòng nhỏ, lạnh lẽo với bức tường ẩm mốc và những vết nứt chạy dọc
Trong góc tối, Muichiro ngồi co ro, úp mặt vào tường, cơ thể gầy guộc rỉ rả những vết thương chưa lành. Ánh mắt ấy - không còn ánh sáng, chỉ là sự trống rỗng vô hồn, như một linh hồn lạc lối trong chính thân xác mình
Nezuko nhẹ nhàng bước tới, đặt tay lên vai em, một cử chỉ đầy yêu thương và an ủi. Nhưng ngay lập tức, Muichiro giật mình, phản ứng như thể đó là một mối nguy hiểm. Mọi người chùng lại, nhìn nhau với ánh mắt đau lòng và bất lực
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
Mui-
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Aa?! Không..Không...Đừng mà.. //lùi vào sâu hơn//
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
Bình tĩnh Muichiro! Là tôi đây
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
Là Nezuko đây này
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Không..Không... //ôm đầu, lắc đầu mạnh// Em sai rồi..!! Em xi- hức..xin lỗi mà.!
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
L-Làm ơn...Đừng...hức...
Yuichiro đứng dựa lưng vào khung cửa sắt, ánh mắt hắn lạnh tanh nhưng vẫn giữ vững sự thản nhiên. Hắn chẳng nói gì, nhưng sự hiện diện của hắn trong căn phòng ấy như một bóng ma đè nặng lên tất cả
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
//tiến tới, giọng run run// Mui-Muichiro?
Nhưng Muichiro chỉ im lặng, không đáp lại, dường như đã tách mình ra khỏi thế giới xung quanh, như thể chỉ còn một phần rất nhỏ trong em là đang thực sự hiện diện
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
//khẽ thở dài// Mày cũng sai quá rồi đấy Yuichiro...
Shinobu lặng lẽ nhìn từng người, rồi bước đến gần Yuichiro, giọng lạnh lùng
Shinobu Kochou
Shinobu Kochou
Mày nhắm nuôi được thì nuôi
Shinobu Kochou
Shinobu Kochou
Không được thì ly hôn
Shinobu Kochou
Shinobu Kochou
Chứ mày hành hạ người ta vậy mà xem được à?
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
//nhếch mép cười khẩy// Ly hôn?
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Nếu như mà...
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Tao không thích thì sao?
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
Yui...?!
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Tụi mày nên nhớ
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Những thứ gì đã thuộc về tao //đi lại gần em//
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Thì luôn mãi mãi là của tao
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
//bóp cổ em kéo lên// Còn nếu như tụi mày muốn mang nó đi
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
A-! //cầm tay hắn//
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Thì chờ đến lúc nó còn một cái hũ rồi hẳn mang đi nhé?
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
//quăng mạnh em vào góc tường//
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
A?! //nhìn lên// M-Mọi..ức- Mọi người..?
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Mui- //định lao lại//
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Đứng yên đó
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Nhúc nhích là tao đạp gãy chân nó //giẫm chân em//
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
//nhăn mặt//
Sanemi Shinazugawa
Sanemi Shinazugawa
//chạy lại kéo hắn ra//
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Bỏ ra!
Iguro Obanai
Iguro Obanai
//giữ hắn lại// Mày đi.ên rồi Yuichiro!
Iguro Obanai
Iguro Obanai
Nó là vợ mày! Là con người đấy!!
Shinobu Kochou
Shinobu Kochou
//chạy lại đỡ em lên//
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
//chạy theo// Em có sao không Muichiro?
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Em-Em...
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Thì sao? Chuyện gia đình tao cần tụi mày quản à?
Sanemi Shinazugawa
Sanemi Shinazugawa
Não thằng này giờ chứa cái thứ gì vậy chứ?!
Shinobu Kochou
Shinobu Kochou
//lấy băng trắng trong túi áo băng lại vết thương cho em//
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Tụi mày đến chơi thì chơi
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Mà còn đến đưa nó đi thì c.út về hết mà để nó ở đây
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Tao sẽ không đi đâu trừ khi mày thả cậu ấy đi!!
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
//giật người ra khỏi tay Sa, Oba//
Shinobu Kochou
Shinobu Kochou
Mày có còn là con người nữa không vậy?!
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
Shinobu-chan...
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Giờ tụi mày đến đây vì nó?
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Được...
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
//rời đi//
Khi Shinobu vừa dứt lời đanh thép, Yuichiro chỉ nhếch môi cười nhạt. Không nói một lời, hắn xoay người, bước lên từng bậc cầu thang trong im lặng. Tiếng giày da vang vọng trong không gian lạnh lẽo như vết dao xé vào không khí. Cánh cửa tầng hầm đóng sầm lại sau lưng hắn
Mọi người tưởng rằng hắn đã chịu nhượng bộ, buông tay. Họ thở phào nhẹ nhõm, vội vã đỡ Muichiro dậy khỏi nền đất lạnh. Nezuko ôm lấy em từ phía sau, nhẹ nhàng
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
Không sao rồi…hắn đi rồi…cậu đã an toàn rồi…
Muichiro yếu ớt dựa vào vai Nezuko, cơ thể run rẩy, ánh mắt vẫn còn hoảng loạn. Zenitsu nắm lấy tay em, thì thầm
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Muichiro…Cậu nói gì đi…Cậu ổn không?
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
Làm ơn…Nói gì đó đi
Khóe môi em khẽ động đậy, giọng mỏng manh như tiếng gió
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Em…không…còn…
-XOẸT!!!-
Một tia điện giật mạnh phát ra từ chiếc vòng kim loại nơi cổ em, kèm theo tiếng rít chói tai. Toàn thân Muichiro đột ngột co giật dữ dội. Cơ thể em như bị nhấc bổng lên khỏi nền đất rồi quật ngược xuống trong nỗi đau tận xương tủy
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
A…A…Aaaaa-!!?
Tiếng hét nghẹn đặc trong cổ họng em, bật ra giữa từng cơn co giật. Mắt trợn ngược, tay chân gồng cứng, ngón tay cào cấu mặt đất trong vô thức
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
Muichiro!!?
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
//hét lên, hoảng hốt ôm chặt lấy em//
Sanemi Shinazugawa
Sanemi Shinazugawa
Cái quái gì đang diễn ra thế này?!
Sanemi Shinazugawa
Sanemi Shinazugawa
//lao đến kiểm tra chiếc vòng//
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
//lùi lại một bước, ánh mắt mở to kinh hãi//
Shinobu Kochou
Shinobu Kochou
Chiếc vòng cổ…là vòng sốc điện điều khiển từ xa…!!
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
//run lên// HẮN VẪN ĐANG NHÌN CHÚNG TA!!!
Mọi người vội vàng tìm quanh, nhưng không một thiết bị nào hiện rõ ra trước mắt. Còn em, Muichiro, giờ đây đang nằm bất động, thở dốc từng nhịp đứt quãng, mắt vẫn mở nhưng không còn tiêu cự
Makomo Sakonji
Makomo Sakonji
//nước mắt trào ra//
Makomo Sakonji
Makomo Sakonji
Hắn để lại cái này…để cảnh cáo chúng ta…
Makomo Sakonji
Makomo Sakonji
Để cho chúng ta biết là hắn vẫn kiểm soát cậu ấy dù có rời đi!!
Giyuu Tomioka
Giyuu Tomioka
//siết chặt tay, giọng trầm xuống// Tôi không ngờ là nó ác đến vậy...
Trong lúc Muichiro vẫn nằm trên nền lạnh, hơi thở đứt quãng, cả nhóm chia nhau tản ra khắp căn biệt thự để tìm Yuichiro - người vừa biến mất khỏi tầng hầm như một cái bóng
Zenitsu và Tanjiro chạy lên tầng, kiểm tra từng phòng. Mitsuri và Obanai tỏa ra hai hướng, gọi tên hắn trong tuyệt vọng. Aoi và Shinobu loay hoay kiểm tra quanh hệ thống điện trong phòng khách, nghi ngờ có thiết bị kích hoạt điều khiển từ xa
Nhưng ngay lúc ấy-
Một âm thanh chói tai phát ra từ vòng cổ của Muichiro. Nó không còn là tiếng rít nhẹ như lúc nãy nữa mà là tiếng "rèeeee" kéo dài, sắc lạnh như tiếng tử thần
Muichiro giật bắn lên khỏi mặt đất, thân người cong lại như một cánh cung vì dòng điện tăng gấp bội. Cổ họng em bật ra một tiếng rên nghẹt thở
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Kh…Không…đau…quá…
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
//hét lên, hoảng loạn ôm lấy em//
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
Không! Đủ rồi! Yuichiro-!! Dừng lại đi!! Làm ơn..!!
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
Cứ-Cứu...Đ-Đau...Đau...ức
Cơ thể nhỏ bé ấy giật từng đợt, hơi thở đứt quãng, khuôn mặt nhăn nhúm trong đau đớn. Mạch máu trên cổ gân lên như sắp vỡ, còn chiếc vòng…càng phát sáng mạnh mẽ hơn - như thể có ai đó đang tăng mức điện lên từ xa
Shinobu Kochou
Shinobu Kochou
//từ dưới chạy vào//
Shinobu Kochou
Shinobu Kochou
Không xong rồi!
Shinobu Kochou
Shinobu Kochou
Ai đó đang điều chỉnh mức sốc điện từ bên ngoài
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
//lao đến// Cậu ấy sẽ chết mất!!
Makomo Sakonji
Makomo Sakonji
//vừa ôm em vừa run lên//
Makomo Sakonji
Makomo Sakonji
Làm sao bây giờ…?! Cậu ấy…không chịu nổi nữa đâu…
Kanao Tsuyuri
Kanao Tsuyuri
//run rẩy nhìn sang Tan, nước mắt chực trào//
Kanao Tsuyuri
Kanao Tsuyuri
Chúng ta phải gỡ nó xuống…hoặc tìm ra hắn!
-Rầm!-
Một cánh cửa từ phía phòng cuối tầng hầm bật mở
Yuichiro xuất hiện. Chậm rãi. Vẻ mặt…hoàn toàn điềm tĩnh, tay cầm chiếc điện thoại với màn hình hiển thị một ứng dụng kỳ lạ - có biểu tượng của chiếc vòng cổ
Ngón tay hắn vừa mới rời khỏi nút "LEVEL 6 - CONTINUOUS SHOCK"
Ánh mắt hắn lướt xuống Muichiro, rồi lơ đãng liếc mọi người
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
//nhếch mép, buông một câu hờ hững//
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Đã bảo rồi mà…đừng chạm vào thứ không thuộc về các người
Tanjiro siết chặt nắm đấm. Nhưng cả người như đông cứng lại khi nhận ra - Yuichiro đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Hắn luôn đi trước một bước. Và hắn biết rằng, chỉ cần một ngón tay chạm vào màn hình…Muichiro có thể chết ngay trước mắt họ
Muichiro vẫn đang nằm co giật dưới nền đất lạnh, từng hơi thở như đang bị kéo ra khỏi cơ thể. Những tiếng nấc yếu ớt phát ra không trọn vẹn, khuôn mặt cậu đã tái nhợt hoàn toàn, đôi mắt dại đi, không còn nhận biết được người xung quanh
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
//ôm chặt lấy em, nước mắt rơi lã chã//
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
Làm ơn…đừng mà…dừng lại đi mà…!
Nezuko Kamado
Nezuko Kamado
Cậu ấy yếu lắm rồi...
Zenitsu hét lên, lao đến định giật phăng chiếc điện thoại trong tay Yuichiro, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã kịp đưa tay lên cao - vẫn giữ vẻ thản nhiên như thể đang thưởng thức một ly rượu vang, không phải tra tấn người khác
Và rồi…"Tách!". Âm thanh quen thuộc vang lên từ màn hình
Chiếc vòng cổ phát ra một tiếng "tạch" nhỏ, sau đó im bặt. Đèn báo nhấp nháy trên vòng chớp rồi tắt lịm. Dòng điện đã dừng lại
Muichiro không còn co giật nữa. Cậu nằm đó, thở dốc từng đợt như thể mới được kéo lên từ vực thẳm. Toàn thân mềm nhũn, mồ hôi thấm ướt mái tóc dài, rối bời. Cổ cậu hằn rõ những vết bỏng do điện, đỏ rực và sưng tấy, khiến người ta chỉ cần nhìn thôi cũng thấy đau thấu tim
Yuichiro thong thả bước xuống những bậc cầu thang, ánh mắt hắn đảo qua từng người - không một chút hối lỗi, không một chút cảm xúc. Hắn đứng trước cửa buồng giam, nhìn Muichiro vẫn đang nằm bất động trong vòng tay Nezuko
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
//giọng trầm khẽ nhưng đầy lạnh lẽo//
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Tao đâu muốn nó chết
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Tao chỉ muốn nó nhớ ai là người có quyền ra lệnh
Không ai lên tiếng. Tanjiro nhìn hắn bằng ánh mắt muốn thiêu rụi cả linh hồn kia, nhưng lại không làm gì được. Không ai làm gì được - vì hắn nắm quyền sinh sát, và hắn biết cách giữ nó
Sabito Sakonji
Sabito Sakonji
//nghiến răng, siết tay lại// Mày bệnh hoạn vừa thôi Yuichiro...
Giyuu Tomioka
Giyuu Tomioka
Đây không còn là hôn nhân nữa mà đây là giam cầm
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
//chỉ nhếch môi// Hôn nhân à? Vậy thì thử hỏi…
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Từ lúc nào vợ của tôi lại đi trốn nhà vào ban đêm rồi nằm dưới gầm giường nhà một thằng đàn ông khác?
Câu nói của hắn như một lưỡi dao lạnh xuyên thẳng không khí, khiến mọi người chết lặng. Zenitsu siết nắm đấm, ánh mắt đỏ ngầu. Nhưng một lần nữa - hắn vẫn đứng ngoài vòng kiểm soát, như một con cáo luôn đi trước một nhịp
Muichiro muốn nói gì đó…nhưng lại chỉ phát ra được một tiếng nấc nghẹn. Em bấu nhẹ lấy tay Nezuko, cố giữ mình tỉnh táo
Chỉ duy nhất một suy nghĩ vang lên trong đầu em
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
* Phải rời khỏi đây… *
_-END-_
T/g
T/g
//ngồi chill//
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Chill đi..Tao trù mày đi thi-
T/g
T/g
Nói nữa chap sau vợ ông ch.ết nè
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
... //tức mà không nói//
T/g
T/g
Ừ..Ngoan
T/g
T/g
Nín luôn đi

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play