Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ AllKira/KiraHarem/SMP2025 ] Gió Về Lối Cũ

- Chương 1 -

MegaSMP 2025 - mùa thứ ba, và cũng là mùa đông đúc nhất từ trước đến nay.
55 YouTuber, mỗi người với một thế giới riêng, một cộng đồng riêng, giờ đây tụ hội lại trong cùng một server.
Một thế giới sinh tồn được tạo ra với kỳ vọng gắn kết họ, mở ra một hành trình mới vừa thử thách vừa hỗn loạn.
...
___
Bản đồ lần này bắt đầu từ một vùng sa mạc rộng lớn.
Nơi nắng gắt đổ xuống từng hạt cát vàng và không khí luôn lấp lánh như thể phản chiếu hàng trăm ánh mắt.
Chính giữa vùng sa mạc khô cằn ấy, mọi người ngồi ngay ngắn trên những lớp cát.
Và ở tâm điểm của mọi sự chú ý, là Kira.
Cậu đứng đó, bóng dáng nhỏ gầy nhưng lưng thẳng, đôi mắt tối màu phản chiếu ánh sáng từ mặt trời rực rỡ phía trên đầu.
Không phải admin.
Không phải người tạo server.
Nhưng hôm nay, cậu được chọn là người "mở màn".
Là khuôn mặt đầu tiên mà tất cả những người chơi khác đối diện khi bước chân vào thế giới này.
Phía sau, cát bụi nhè nhẹ lướt qua mũi giày.
Phía trước, là một dải dài những cái tên quen thuộc.. có người từng là đồng minh, có người từng là đối thủ, và có cả những người hoàn toàn xa lạ.
Và cậu cũng biết rõ, lần này sẽ không giống những mùa trước.
Thế giới này đã khác, những người đứng trước mặt cậu cũng đã khác.
Nhưng có một điều vẫn không thay đổi - Kira chưa bao giờ sợ đối mặt với một khởi đầu mới.
___
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Mỗi người phải kiếm đủ 1000 viên kim cương để nộp ra!
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ai mà không kiếm đủ.. Sẽ bị kick khỏi sever!
Và như thể cậu vừa thả một quả TNT xuống sa mạc, mọi người xung quanh đồng loạt nổ tung… bằng giọng nói.
𝐊𝐢𝐣𝐚𝐲
𝐊𝐢𝐣𝐚𝐲
Ơ kìa anh ơi!? Sao mà mắc quá zẫy?
𝐊𝐢𝐣𝐚𝐲
𝐊𝐢𝐣𝐚𝐲
Cho em trả góp được không.. Cỡ 1 tháng trả một trăm viên-
Kijay vừa nói vừa làm vẻ đáng thương, giơ hai tay lên như đầu hàng.
𝐊𝐢𝐣𝐚𝐲
𝐊𝐢𝐣𝐚𝐲
Em nhỏ tuổi mà.. Nhưng trái tim em thì không nhỏ đâu nhé, vẫn đang chừa chỗ cho anh đó!
Kira liếc nhìn Kijay bằng nửa con mắt. Cũng chả buồn đáp lại thằng bé.
𝐒𝐢𝐫𝐨
𝐒𝐢𝐫𝐨
Cũng biết mình nhỏ tuổi cơ đấy.
Siro tay đút túi, giọng điềm đạm nhưng ánh mắt thì chứa đầy sát khí của một "trưởng bối fake".
𝐒𝐢𝐫𝐨
𝐒𝐢𝐫𝐨
Kiraaa, giao nộp kim cương xong em có nhu cầu cần một người đàn ông trưởng thành..
𝐒𝐢𝐫𝐨
𝐒𝐢𝐫𝐨
Vừa biết đào khoáng sản, vừa biết bảo vệ giấc ngủ của em hong?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
???
𝐊𝐢𝐞𝐧𝐑𝐢𝐜
𝐊𝐢𝐞𝐧𝐑𝐢𝐜
Ủa ê? Ngủ cái gì ở đây??
𝐊𝐢𝐞𝐧𝐑𝐢𝐜
𝐊𝐢𝐞𝐧𝐑𝐢𝐜
Vô sever sinh tồn chứ có phải đi tuần trăng mật đâu-
𝐍𝐞𝐲𝐮𝐐
𝐍𝐞𝐲𝐮𝐐
Đây đây, tôi có câu muốn hỏi!
𝐍𝐞𝐲𝐮𝐐
𝐍𝐞𝐲𝐮𝐐
Nếu tôi nộp 999 kim cương và tặng cho ông một nụ hôn, vậy có tính là đủ chưa?
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Gì vậy trời? Trai đẹp còn chưa load xong chunk mà tụi bây đã tỏ tình full inventory rồi!
𝐊𝐞𝐧
𝐊𝐞𝐧
Im đi cha, không biết tiếng anh mà hay nói quá à.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Ê? Ông làm bạn tôi hơi lâu rồi á?
Kira lúc này chỉ nhướng mày nhẹ, tay khoanh trước ngực, đôi mắt đỏ ánh lên chút tinh quái.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Thôi thôi thôi, giải tán đi.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Bây giờ bắt đầu sinh tồn. Đừng để đến tối mà không nổi một bộ giáp kim cương nhé.
Ngay sau khi Kira dứt lời, không khí dường như khựng lại trong một thoáng.
Rồi như một dấu hiệu vô hình được bật ra, từng người bắt đầu chuyển động.
Bãi cát trống trải dưới chân dần bị giẫm lên bởi đủ loại bước chân nhẹ nhàng, vội vã, dè dặt hay đầy háo hức.
Mọi người tản ra, mỗi người một hướng, có người tách riêng, có người lặng lẽ bám theo người mình tin tưởng.
Trên nền sa mạc trống trải, chưa có gì ngoài ánh nắng gắt và gió lùa qua từng lớp áo choàng.
Những bóng người di chuyển giữa biển cát như chấm mực loang ra trên một trang giấy chưa vẽ gì.
Không có rương, không có nhà cửa, không có bất kỳ dấu tích nào ngoài chính họ.
Mọi thứ đều mới tinh, chưa ai cắm một chiếc giường, chưa có chiếc cuốc nào được chế tạo.
Đây là điểm khởi đầu tuyệt đối - nơi mà mọi cuộc phiêu lưu, đồng minh hay phản bội, sẽ bắt đầu từ con số không.
___
Cát vẫn còn vương trong giày khi Kira men theo mép sa mạc, tiến vào một vùng đất mới.
Nơi đây khác hẳn cái nóng khô khốc phía sau lưng - màu xanh của cây lá hiện ra lác đác, báo hiệu dấu hiệu đầu tiên của sự sống.
Và dĩ nhiên, cũng là dấu hiệu đầu tiên của… đồ ăn.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Uầy, hên dữ vậy trời!"
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Mói mói mói!
Một cụm dưa hấu nằm lẻ loi giữa bãi cỏ, tròn trịa và mọng nước.
Kira quỳ xuống, lấy tay không chặt nhẹ vào vỏ. Tiếng cốc vang lên khiến dạ dày cậu rít nhẹ một nhịp.
Cậu bắt đầu đập, từng cú đều tay, cẩn thận như thể đang mở một món quà quý báu đầu tiên của thế giới này.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Ngonn."
Ngay lúc ấy một bóng người không biết từ đâu lao tới, bước xéo ngang mặt cậu như không khí.
Và trước khi Kira kịp chớp mắt, trái dưa hấu đã… biến mất khỏi tay cậu.
Người đó vẫn đi tiếp, chẳng buồn ngoái đầu lại, để lại phía sau chỉ là câu nói lạnh nhạt.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ô hay cái thằng này?
𝐇𝐞𝐧𝐝𝐫𝐢𝐱
𝐇𝐞𝐧𝐝𝐫𝐢𝐱
Em vô tình đi qua thôi màa.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Đi qua cục cức!
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Blwbuwbwcqkasibidi, có quả dưa hấu cũng cướp cho bằng được."
Kira đứng giữa vùng đất mới, bụng đói cồn cào nhưng vẫn dỗi hờn vì quả dưa hấu vừa bị "cướp" mất trắng trợn.
Thế nên cậu quyết định chuyển hướng sang chặt cây cho khuây khỏa.
Không có rìu, Kira lấy hết sức, dùng tay không đấm mạnh vào thân cây thô ráp.
Vỏ cây nứt ra, một mảnh gỗ lớn rơi xuống đất lăn lóc.
Chưa kịp cúi xuống nhặt, bỗng có một bóng người vụt đến như bóng ma, nhanh tay nhặt mảnh gỗ rồi chạy đi mất hút.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ê?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Tao ghim mày rồi nha thằng khốn.
Không muốn đôi co, cậu tiếp tục đấm cây.
Cậu cố nhanh hơn lần trước, thậm chí chưa kịp thấy khối gỗ chạm đất đã cúi người…
Nhưng một bàn tay lại vươn ra, giành lấy nó trước.
𝐇𝐞𝐧𝐝𝐫𝐢𝐱
𝐇𝐞𝐧𝐝𝐫𝐢𝐱
Hihihi, cảm ơn anh nha.
Kira lần này cứng họng thật sự. Cậu quay sang nhìn đối phương.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ý là mình có thể tự chặt á?
Đối phương vẫn đứng đó, thản nhiên như chưa từng làm gì sai.
Kira mím môi, tay gồng lại, tiếp tục đấm.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Giữ hình tượng trước đã, nãy thấy vài người mới đi loanh quanh đây."
Cục gỗ thứ ba rơi xuống.
Vẫn chưa kịp chạm đất, một chiếc bóng lướt tới - nhanh và gọn như lần đầu.
𝐇𝐞𝐧𝐝𝐫𝐢𝐱
𝐇𝐞𝐧𝐝𝐫𝐢𝐱
Cục này cho em luôn nhá!
Cộc. Giọt kiên nhẫn cuối cùng của Kira chính thức gãy.
Không nhịn được nữa, cậu lao tới, đấm tay vào người đó bằng cú đánh tay không, không cần vũ khí.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Đủ lắm rồi nha? Sao tao cứ chặt là mày lấy vậy!?
𝐇𝐞𝐧𝐝𝐫𝐢𝐱
𝐇𝐞𝐧𝐝𝐫𝐢𝐱
Ấy ấy- em nhặt thay thôi mà.. Tại cây của anh rớt ra gỗ dễ thương quá, em nhặt lại giữ làm kỷ niệm.
Người kia cũng chẳng vừa, quay lại đáp trả.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Tao đang sinh tồn, không phải phát đồ sưu tầm nha mạy!
𝐇𝐞𝐧𝐝𝐫𝐢𝐱
𝐇𝐞𝐧𝐝𝐫𝐢𝐱
Ừm, nhưng nếu đó là từ người em thích thì em sẽ sưu tầm thiệt đấy.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Cái gì?
𝐇𝐞𝐧𝐝𝐫𝐢𝐱
𝐇𝐞𝐧𝐝𝐫𝐢𝐱
Không có gì.
Hai bóng người lăn xăn giữa khu rừng, đấm nhau chí choé, văng cả vào bụi cây.
Nhưng chỉ được vài cú, tên kia đột nhiên quay đầu bỏ chạy, để lại Kira với ánh mắt rực lửa đuổi theo sau.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ê? Chơi mà chạy hả mạy??
Không còn giữ hình tượng gì nữa, cậu lao theo, tay nắm chặt.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên giữa rừng. Gió thổi nghiêng những cành cây, lá rơi theo từng bước chạy.
Người kia chạy trước, vừa chạy vừa cười, còn ngoái lại nhìn Kira bằng ánh mắt trêu chọc.
𝐇𝐞𝐧𝐝𝐫𝐢𝐱
𝐇𝐞𝐧𝐝𝐫𝐢𝐱
Chậm quá đó anh ơi!
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Mày thử đứng lại xem tao có xiên mày luôn không!?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Thề không đánh cho thằng này một trận tao không phải là Meo meo!!"
Kira chạy sát phía sau, mỗi lần người kia khựng lại vì vướng cành là cậu lại tiến thêm được một chút.
Từng nhịp thở nóng hổi vang lên giữa những thân cây.
Gỗ thừa trong túi người kia bị xóc rớt ra rải rác dọc đường chạy.
Càng nhìn, Kira càng nóng máu.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Rớt hết gỗ ra rồi kìa, tao mà nhặt được là tao đập vô mặt mày đó!
𝐇𝐞𝐧𝐝𝐫𝐢𝐱
𝐇𝐞𝐧𝐝𝐫𝐢𝐱
Thôi chết- anh nhặt giúp em nhaaaaa!
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Nhặt cái quần què!
Và thế là hành trình "truy đuổi gã nhặt gỗ" chính thức bắt đầu.
Ngay khi MegaSMP còn chưa kịp lo dựng nhà. Gió rừng chưa lặng, mà hai con người đã tạo nên một cơn lốc nhỏ trong bản đồ yên bình.
...
Chạy một đoạn, cậu chợt thấy một bóng áo quen thuộc giữa những tán lá, là Kuro.
Kira lập tức đổi hướng, chạy về phía cậu bạn thân, ánh mắt long lanh không giấu được vẻ hứng thú.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Kuro! Kuro! Có cái này hay lắm nè!
Kuro ngẩng lên, gương mặt dính vài vệt bụi đất, tay còn cầm mảnh đá đang dở dang, chớp mắt nhìn cậu bạn vừa từ trong rừng chui ra như cơn bão nhỏ.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Ơ.. Hả? Cái gì hay?
Kira đứng phắt lại trước mặt Kuro, tay chỉ về phía sau, nơi "người kia" đang tìm cách lẩn vào rừng rậm.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Theo tôi qua đây, có cái này hay lắm!
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Mà cái gì hay mới được?
Chưa kịp để Kuro kịp hỏi thêm câu nào, Kira đã như một cơn gió lao vút về phía trước, mái tóc khẽ tung lên cùng ánh nắng rừng vàng dịu.
Đôi chân cậu thoăn thoắt trên lớp lá khô, lách qua từng bụi cây một cách linh hoạt đầy quyết tâm.
Như thể cái "chuyện gì hay lắm" ấy là nhiệm vụ sống còn vậy.
Kuro nhìn theo, môi khẽ cong lên thành một nụ cười vừa bất lực vừa dịu dàng.
Cậu đứng dậy, phủi nhẹ tay vào quần, ánh mắt dõi theo bóng lưng Kira đang dần khuất sau tán lá.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Lại bày trò nữa rồi, ông nhóc rắc rối.
Kuro lẩm bẩm, rồi cũng từ tốn đi theo phía sau, bước chân có phần chậm rãi hơn, nhưng trong dáng vẻ ấy là cả sự quen thuộc và kiên nhẫn vô hạn.
Trông cậu như một người anh trai hiền lành đang chiều theo cái tính bốc đồng trẻ con của em mình.
Dẫu biết sẽ chẳng đuổi kịp ngay, nhưng vẫn không thể không bước theo.
___
Kira rón rén bước dọc theo tán cây rậm rạp, tiếng lá khô rụng nhẹ dưới gót chân cậu.
Ánh nắng xuyên qua tán lá, vắt thành từng vệt vàng nhạt trên mái tóc rối bù của Kira, khiến cậu trông như một chú mèo đen nhỏ đang phục kích con mồi.
Trước mắt, người kia đang ngồi, loay hoay dựng lên một cái bàn chế tạo từ vài khúc gỗ vừa "hái" được.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Nhìn ngứa mắt vô cùng!"
Chưa kịp để Kuro kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Kira đã quay người phóng thẳng tới đối phương.
Tay không giáng xuống cú đấm đầu tiên, mở đầu cho màn "xử lý cá nhân" không báo trước.
Tiếng lá xào xạc dưới chân cậu, còn Kuro chỉ biết đứng yên nhìn theo, thở dài với vẻ quen thuộc.
Như thể cậu đã quá quen với những trò nghịch ngợm bộc phát của người mình thương.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Giết nó!! Thằng khốn, mày cướp gỗ tao!!!
Người kia hốt hoảng ngẩng đầu. Thấy Kira lao tới với ánh mắt sáng rực như lửa hận, đối phương lập tức bật dậy và co giò chạy.
𝐇𝐞𝐧𝐝𝐫𝐢𝐱
𝐇𝐞𝐧𝐝𝐫𝐢𝐱
Gì zẫyyy!?
𝐇𝐞𝐧𝐝𝐫𝐢𝐱
𝐇𝐞𝐧𝐝𝐫𝐢𝐱
Em có làm gì đâuu!
Hai bóng người cứ thế lướt qua những gốc cây, vạt cỏ, nhảy qua cả mấy bậc đất cao thấp.
Lá cây bay tứ tung dưới gót giày. Tiếng nói của Kira xen lẫn tiếng hét phản đối từ kẻ kia khiến cả cánh rừng như sống dậy trong một cơn hỗn loạn vui nhộn.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Ơ- em cướp gỗ Kira à?
𝐇𝐞𝐧𝐝𝐫𝐢𝐱
𝐇𝐞𝐧𝐝𝐫𝐢𝐱
Đâu có đâu.. Em vô tình nhặt được thôi mà?
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Rồi anh hiểu rồi..
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Không sao đâu em, anh sẽ giúp em.
𝐇𝐞𝐧𝐝𝐫𝐢𝐱
𝐇𝐞𝐧𝐝𝐫𝐢𝐱
Đúng rồi, anh giúp em đii.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Em đứng lại anh mới giúp em được chứ?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
=))))))).
𝐇𝐞𝐧𝐝𝐫𝐢𝐱
𝐇𝐞𝐧𝐝𝐫𝐢𝐱
Thoiii!
𝐇𝐞𝐧𝐝𝐫𝐢𝐱
𝐇𝐞𝐧𝐝𝐫𝐢𝐱
Ê khoan- mà mấy anh chơi hội đồng.. Chơi kì!
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Luật rừng á.
Người kia vừa ngoảnh đầu lại, chưa kịp định thần đã thấy một bóng áo đen phấp phới lướt đến từ rìa tầm nhìn.
Kuro không nói một lời, ánh mắt anh dịu như sương sớm nhưng lại giấu kín một sự cảnh giác đến lạnh lùng.
- 𝐇𝐞𝐧𝐝𝐫𝐢𝐱 was slain by 𝐊𝐮𝐫𝐨. -
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Nhờnnn!
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Mé, cay quá-
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Ủa nó cướp gỗ ông à?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Nó cứ rình tôi chặt ấy, nó ra nó nhặt hết.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Àaaaa, bảo sao=))).
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Khốn nạn thật."
...
___
Thật sự thì… một nghìn viên kim cương là con số không hề nhỏ.
Ngay từ lúc thử thách được công bố, Kira đã biết cậu không thể chần chừ.
Cậu phải bắt tay vào hành động ngay lập tức, không chỉ để sống sót, mà còn để chứng minh một điều.
Cậu không phải là kẻ dễ bị nuốt chửng trong thế giới này.
Mỗi người trong MegaSMP đều có một cách riêng để sinh tồn.
Lúc trước, có thể giả nghèo giả khổ để tránh ánh mắt dòm ngó.
Nhưng ở đây - một server nơi mọi hành động đều được theo dõi, từng viên đá, từng thanh kiếm đều có thể đổi bằng máu.. thì điều đó là không thể.
Thế giới này sẽ không có chỗ cho một "Thị Trấn Hòa Bình".
Không có vùng đất trung lập, không có nơi trú ẩn an toàn.
Thử thách đầu tiên đã đủ để đẩy từng người vào thế đối đầu.
Và chiến tranh… chỉ còn là vấn đề thời gian.
Kira biết rõ điều đó. Lần này cậu không ngây thơ đến mức tin rằng có thể sống sót chỉ bằng lòng tốt.
Việc duy nhất cậu có thể làm bây giờ… là chứng minh thực lực. Càng nhanh càng tốt.
Chỉ khi cậu mạnh, đủ mạnh, thì mới có thể lôi kéo được những đồng minh thật sự.
Những người sẽ cùng cậu vượt qua sóng gió, thay vì là những kẻ quay lưng trong giờ phút cuối cùng.
MegaSMP… đây không phải một trò chơi dễ dàng.
Và Kira, hơn ai hết, đã sẵn sàng bước vào chiến trường ngầm ấy.
___
Sau một hồi lang thang chặt cây, đấm nhau và nhìn người khác lấy đồ hộ, Kira cuối cùng cũng bắt đầu nghiêm túc bước vào hành trình… cày cuốc.
Cậu cầm cuốc đá, đào xuống đất như một người có thù với địa chất. Từng lớp đất, đá, than… rồi sắt, rồi sâu hơn nữa.
Mỗi lần tìm thấy khoáng sản là một lần đôi mắt đỏ ấy sáng rực trong bóng tối - không phải vì vui, mà là vì biết mình vừa tránh được thêm một bước khỏi cái "kick".
Và rồi, sau hàng giờ mò mẫm dưới lòng đất, kim cương cũng xuất hiện.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Ngonnnn!"
Đủ để chế tạo. Rồi đủ để chế tạo thêm. Đủ để… mặc full giáp kim cương.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Hihi, quá đã."
Kira bước ra khỏi lòng đất như một chiến binh bước ra từ mỏ - mặt bám bụi, tay cầm kiếm, nhưng trong mắt là niềm kiêu hãnh lấp lánh như giáp trên người.
Sau khi dằn mặt thế giới bằng số lượng kim cương mà người ta phải ngồi đếm, cậu bắt đầu tìm nơi để xây căn cứ.
Không phải chỗ nào cũng phù hợp - có nơi đông người quá, có nơi nguy hiểm quá, có nơi thì… có người cũ từng ở đó.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Chỗ nào cũng có người hết vậy?"
Cuối cùng, sau khi trèo qua mấy dãy núi, bơi vài con sông và đi lòng vòng đến mức chính cậu cũng không biết đang ở đâu.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Wtf, mình lạc rồi hả?"
Kira dừng lại trước một vùng đất lạ - phía trước là biển xanh tĩnh lặng, phía sau là núi cao dựng đứng như thành trì tự nhiên.
Một bên có rừng cây thấp thoáng, còn nền đất thì bằng phẳng vừa đủ để dựng nhà.
Theo phong thủy - nơi này có lẽ là tọa sơn hướng thủy, địa thế vượng khí, tích tài tụ phúc…
Nhưng theo Kira, đây là "nghệ thuật chọn bừa" ở cấp độ thượng thừa.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Cũng cũng á, hay thôi đại đi."
Thực chất, cái "nghệ thuật chọn bừa" nó chẳng có ý nghĩa gì cả.
___
Sau khi đã lên được full giáp kim cương sáng lấp lánh, bóng đến mức nhìn vào có thể soi gương, Kira bắt đầu hành trình đi khắp nơi.
Mục tiêu của cậu giờ không còn đơn thuần là sinh tồn nữa, mà là lôi kéo đồng minh, tạo dựng một thế lực riêng đủ mạnh để sống sót trong thế giới đầy toan tính này.
Trong lúc đang men theo một dãy đồi đá sát biển, cậu bất chợt nhìn thấy một khe nứt dẫn xuống lòng đất.
Không nghĩ ngợi gì nhiều, Kira nhảy xuống kiểm tra và vô tình phát hiện một stronghold - tàn tích cổ đại, nơi chứa cánh cổng dẫn vào The End. [ So ry anh em nếu tôi ghi sai chính tả, thật ra thì tôi cũng không biết đó là cái gì.. ]
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
What the???
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Thật sự luôn hả trời?
Cậu không hứng thú với cái cổng, vì luật server đã cấm qua The End trong một tuần đầu tiên.
Nhưng điều khiến cậu quan tâm hơn chính là thư viện nằm trong stronghold - đầy rẫy kệ sách cao chạm trần, với hàng tá sách enchant nằm rải rác khắp nơi.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Thôi thì lấy tạm mấy cái này vậy."
Không chút do dự, Kira bắt đầu càn quét. Từng cuốn sách, từng khối bookshelf đều được cậu gom gọn gàng vào người.
Với Kira, đừng hỏi lý do tại sao - vì như cậu từng nói: "Phong thủy là nghệ thuật chọn bừa", và loot đồ cũng vậy.
...
Với đống sách vừa cướp được từ thư viện dưới stronghold, Kira quyết định mang tất cả về căn cứ mới.
Sau khi sắp xếp hết sách lên kệ, cậu bắt tay vào việc dựng một khu phù phép chỉnh chu, đúng chuẩn dân chơi mê enchant.
Nhưng cậu chưa dừng lại ở đó. Ở góc bên phải căn cứ, cậu lặng lẽ xây thêm một chiếc máy farm nho nhỏ.
Không phải loại phức tạp với redstone loằng ngoằng, mà chỉ đơn giản là một nơi có thể chill chill đứng ngắm trời mây trong lúc tài nguyên cứ đều đều chảy vào kho.
Thế mà một chuyện không có trong kế hoạch lại bất ngờ xảy ra.
Kira lúc này đã enchant gần như xong hết bộ trang bị kim cương.
Đồ mạnh, giáp sáng lấp lánh, cảm giác như có thể một mình chiến nửa server.
Cậu ngồi trên mái căn cứ, tay cầm cái kiếm sắc bén vừa lên Cướp Bóc III, định bụng nghỉ vài phút để tính tiếp kế hoạch lôi kéo đồng minh.
Và mọi chuyện bắt đầu bằng một quyết định đơn giản: treo máy vài phút trên mái căn cứ, ngay sau khi vừa phù phép xong bộ giáp kim cương lấp lánh.
Rồi thế là bằng một cách thần kỳ nào đó cậu rớt mất hết đồ.
Tất cả, từ kiếm enchant, giáp phù phép, sách quý, đều rơi vãi, chẳng ai biết đang nằm ở đâu trong thế giới bao la này.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
...
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ơ?
Bỗng lúc ấy, có một dòng thông báo hiện lên.
- 𝐊𝐮𝐫𝐨 whispers to you: Vào group đi Kira -
- 𝐊𝐮𝐫𝐨 whispers to you: mk 136 -
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Gì vậy trời?"
...
___
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Alo alo? Nghe rõ không?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Huhuhu Kuro ơi.. Mất hết rồi..
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
À, nãy thấy ông chết-
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Hvdybvdmeomeodhbcjg không hiểu sao chết được ấy!
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Mà Kira, ông thật sự là parkour leo cầu thang á hả?
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Nó tồi tàn mà nó phèn lắm luôn á?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Chịu đi trời ơi, có là được rồi còn đòi hỏi.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Nhưng mà chỗ tui là nó có cái kia để hút lên luôn á bro..
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Của ông mới xây, của tôi xây nữa tháng trước rồi.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Leo cầu thang mệt quá trời oii!
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Đáng lẽ là nó xây bằng kim cương ấy.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Mà tự nhiên nó spawn đâu ra con creeper.. Ảo thật.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Tui mà có đồ kim cương là tôi xây máy farm rồi đó.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ừ, tôi có đồ kim cương rồi mà. Vừa vô là tôi có luôn mà.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Thôi.. Tạm được đi, ở đây không đánh giá cao lắm.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Cục cức!
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
=))))). / đi lên /
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Nè, nãy tôi đứng đây nè.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Đứng đây thôi mà nó cũng nổ nè.. Chả hiểu kiểu gì.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Nè, kim cương nè. / vứt 25 viên /
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Vỡ mảng trên đầu ông đó thấy không?
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Ối dồi ôi, con creeper nó spawn đúng không?
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Sao không cắm đuốc lên?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Đuốc nè, cắm quá trời luôn nè.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Ủa.. Hết gỗ rồi hả?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Chết mất hết rồi còn đâu?
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
...
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Sao mà nó vừa nghèo vừa phèn vậy ông..
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Đợi tôi chế lại bộ giáp cái đã.. Mé, đang ngầu tự nhiên mất hết cả ngầu.
Sau khi lắp lại xong bộ giáp mới, Kira kiểm tra túi đồ, khẽ nhướng mày khi thấy số kim cương còn lại chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cậu quay sang liếc nhìn Kuro - kẻ vừa hào phóng tặng cậu 25 viên, đang nhẩn nha ngắm trời ngắm đất như thể chẳng có chuyện gì.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Kuro, đi ra đây nói chuyện.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Hả? Chuyện gì?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Lại đâyyy!
Kuro nhướn mày, bán tín bán nghi, nhưng vẫn tiến lại. Giày cậu cọ nhẹ lên sàn khi bước đến, rồi dừng ngay bên cạnh Kira.
Kira không nhìn cậu, chỉ chống tay lên đầu gối, hơi nghiêng người đứng ở đấy.
Mái tóc đen bị gió thổi bay nhẹ sang một bên, để lộ vành tai đỏ hồng trong nắng chiều.
Gió nhẹ lướt qua hai người. Phía xa, bóng chim bay ngang mặt trời, rọi những mảng sáng vàng cam nhạt lên làn da cả hai.
Không ai nói gì ngay, chỉ có tiếng lá xào xạc và âm thanh khe khẽ từ cậu nhóc đang đứng rất gần, dường như chuẩn bị mở lời...
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Bảo nè, giờ giao cái thử thách 1000 kim cương ấy, nó cực kỳ khó.
Kuro nghiêng đầu nhìn sang, một tiếng "Ừm." được cậu thốt ra như thể đã biết trước điều đó.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Với giờ mình đi farm thì mệt lắm, với cả trong cái tình huống mà khó khăn nhất ý.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Chẳng may mình có chết mà mất hết đồ… đấy là trong trường hợp xui rủi nhá, chết mà mất hết đồ…
Câu nói của Kira trôi đi trong tiếng gió, khiến Kuro phải hơi nghiêng tai mới nghe rõ.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Vậy ông nghĩ mình có thể kiếm đủ 1000 kim cương không?
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Tất nhiên là không rồi. Chết mất đồ thì đồ đâu mà còn, kim cương đâu mà lấy.
Kira nhìn xuống bàn tay mình, các khớp tay đỏ lên vì fram liên tục suốt mấy giờ liền. Cậu lật tay, rồi gập lại, vẫn nói đều đều.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Thì mình phải phòng cái trường hợp xấu nhất, mà kiểu gì ấy mình có suy nghĩ này mà mấy người khác cũng có suy nghĩ tương tự thôi.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Bây giờ tôi bảo, mình đi lôi kéo thêm… lôi kéo thêm mấy thằng đánh nhau giỏi ấy.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Đánh nhau giỏi hả?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ừ, xong đến cái đoạn cuối cuối ấy, cái đoạn mà mình không đủ kim cương ấy, mình đi cướp đi.
Gió bỗng thổi mạnh hơn một chút, khiến vạt áo của cả hai bay phần phật. Kuro quay sang nhìn Kira, nheo mắt.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Đấy là phụ thôi… mình người hiền lành, không ác đến mức đấy.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Nhưng mà ít ra mình cũng phải lập một team để đề phòng chứ?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Lỡ người ta cướp mình thì sao?
Câu nói khiến cả hai cùng im lặng một lúc, như thể đang tưởng tượng ra cảnh đó. Kira mím môi, rồi đột nhiên hỏi.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ông có nghĩ là một người nào đấy ban đầu rất là hiền lành, rất là dễ thương..
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Đùng một cái phút cuối họ không đủ kim cương họ hoá ác quỷ không?
Kuro cười nhạt, nhưng vẫn gật đầu.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Có thể nha, trường hợp này có thể đó… khi mà họ không đủ kim cương là cũng hơi căng đó.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Đúng rồi, bây giờ người ta không cướp thì người ta bị kick đúng không?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Lúc đấy lỡ may mà mình đủ kim cương, người ta không đủ người ta đánh mình người ta cướp thì sao?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Đúng không?
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Ừ nhể!
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Bây giờ ít ra mình cũng phải có một cái team để tự bảo vệ bản thân đã.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Hmmm, cũng đúng.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Có thêm một người đồng minh, có thêm một sự an toàn.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Theo tôi thì để có cái mục tiêu lập ra bảo vệ đồng minh, bảo vệ bản thân mình nó rất là ok.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Tôi đồng ý với điều đó nha.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ừm đấy, thế là team bọn mình tạm thời có tôi với ông.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Ừm..
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Ủa??? Có tôi với ông thôi hả!?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Với có mấy con zombie.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Ủa????
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Chứ sao mạy!? Sever vừa mới mở mà đòi hỏi nhiều quá nha!
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Tui tưởng là có chục thằng rồi.. Khó nha bro-
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ông phải hiểu là team của mình lập ra để an toàn đúng không?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Mà an toàn thì phải kiếm người mình tin tưởng.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Bây giờ ông kêu chục thằng vô, 10 thằng thì hết 9 thằng nội gián. Chơi bời gì nữa!?
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Ờ ha..
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Ok ok ok, vậy bây giờ mình chính thức thành người yê- nhầm, thành đồng minh rồi đúng không?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Nói gì vậy mạy!?
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Nhầm tí.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Bây giờ hỏi Noxuss oánh lộn có giỏi không? Cho vô team.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Tôi vừa nhắn ổng trả lời lại nè.
Hai người vẫn ngồi gần nhau nơi mép cao ấy, mặt sàn mát lạnh lấm tấm sỏi vụn, còn không khí thì bắt đầu dịu đi sau một ngày dài.
Ánh sáng từ khối glowstone mà Kira cắm tạm gần đó tỏa ra một vòng tròn nhỏ, ấm cúng.
Kuro đứng thẳng, nhìn đăm đăm ra xa, còn Kira thì xoay xoay viên kim cương trong tay, bất ngờ nghiêng đầu nói bằng giọng nhẹ như gió thoảng.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Với lại ông coi chừng á, nhiều khi người ta gọi ông đến nơi xong chém ông chết á.
Kuro liếc nhìn sang. Cậu mím môi, vừa như cười, vừa như định phản bác, nhưng chưa kịp nói gì thì Kira đã xoay người đối diện.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Bây giờ ví dụ nhé.. ví dụ tôi giả bộ chết mất đồ thì sao?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ví dụ bên tôi đang có một đống đứa đứng ở đây đợi ông qua rồi chém chết thì sao?
Kuro im bặt. Trong một thoáng, cậu hơi chớp mắt, rồi nghiêng đầu chậm rãi nhìn quanh. Cái kiểu dè chừng lém lỉnh ấy khiến Kira bật cười khúc khích.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
...
Kuro vẫn chưa đáp, chỉ khẽ nghiêng người để né xa khỏi tầm tay của Kira.
Kiểu như đang đề phòng cho vui thôi, nhưng trong mắt lại chẳng hề có sự lo lắng nào.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Đấy.
Kira khẽ nói, nhón người gần lại, giọng trầm thấp hơn.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Tin người quá... may cho ông là ông tin đúng tôi thôi.
Không khí như chững lại trong tích tắc.
Kuro nhìn cậu, rồi cười - một nụ cười nhẹ và rất hiền, thoáng qua như sương sớm.
Cậu không nói gì, chỉ chậm rãi gật đầu, rồi cũng lùi lại đứng sát hơn một chút, vai chạm nhẹ vào vai Kira.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
"Sao lại có thể nghi ngờ người mình thương được chứ."
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
"Với cả tôi tin là ông cũng sẽ không bao giờ làm thế với tôi.."
______
?
?
Bộ này sẽ theo đúng cốt truyện trong Smp nên có thể hơi lâu để ra một chương.
?
?
Thật ra thì bộ kia chưa xong nhưng muốn viết thêm một bộ nữa về mùa này.
?
?
Một phần vì muốn lưu lại những khoảnh khắc của mọi người, phần nữa là vì muốn thỏa mãn Otp🥰.
?
?
Big Otp của tôi là KuroKira nên tôi có hơi thiên vị tí, nhưng thiên vị không có nghĩa là không phải AllKira đâu nhé.
?
?
Yên tâm vì Otp nào cũng được lên thuyền cả.
?
?
Và cũng đảm bảo luôn là chương nào cũng đều chất lượng, không chất lượng không đăng.

- Chương 2 -

𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Thế là bây giờ đồng minh nhá?
Kira chống tay sau lưng, ngửa cổ nhìn lên bầu trời đêm điểm vài vì sao thưa. Không khí vẫn yên bình, nhưng hai người thì chẳng còn yên nữa.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Giờ lên kế hoạch được rồi đấy, không nhanh người ta ấy trước mình.
Kira bật dậy, bước vài bước ra mép cao, xoay một vòng như đang chuẩn bị tuyên bố trọng đại.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Team này chắc đặt là biệt đội lắc đuýt được á.
Kuro đứng hình đúng ba giây, rồi nhăn mặt như vừa ăn phải trái dưa muối quá chua.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Ê ý là có cái tên khác được không vậy?
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Có cái tên khác không ba?? Tên này nghe mất hình tượng quá!
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Không.. kiểu là không thằng nào đụng đến mình thì mình ngồi mình lắc đuýt.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Còn thằng nào đụng đến mình thì bay vô chém.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Đặt tên cho nó hợp lý tí đi trời, team gì tên kì vậy?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Thì tên này hay mà..
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Hay cái đầu ông á.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
À thôi, hay đặt là team Gọi Vốn đi!
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Hả?
Cậu nghiêng đầu, vẻ mặt không hiểu nổi từ góc độ nào mà hai từ kia lại có thể trở thành tên team.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Gọi vốn gì ở đây.. Mình đang chơi sinh tồn mà ông nghĩ mình đi khởi nghiệp hả?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Thì đúng rồi còn gì! Cả hai đều phải tìm tài nguyên, gom nhân lực, mở rộng ảnh hưởng. Khác gì đâu?
Kira đáp tỉnh bơ, tay còn khoanh lại, đầu gật gù như giáo sư đang giảng lý thuyết mô hình kinh tế.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Ông mà làm leader thì chắc tôi phải là nhà đầu tư thiên thần rồi.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Thiên thần á?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Mà cũng đúng, ông vừa đẹp trai vừa biết cho tôi 25 kim cương.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Vừa có tiền vừa có tâm, chuẩn luôn!
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Tôi chỉ rót vốn cho mỗi một người thôi đấy.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ai ai ai?
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Đang đứng đây luôn nè.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Hả?
Kira đứng sững nhìn Kuro, tưởng thế nào.. Hoá ra là đầu tư góp vốn.
Nào có lãi chắc cũng đòi chia quá, còn đang tưởng Kuro nay tốt đem kim cương đến tặng mình.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Hoá ra cũng vì cái lợi ích."
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
/ khinh bủy nhìn Kuro /
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Cho' Kuro."
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Ủa, mà về sau mình đi cướp thì mình cũng gọi vốn vậy luôn hả?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Sao lại đi cướp?? Có ông đi cướp ấy!
Kuro bật cười khẽ, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt nghiêng của Kira.
Cậu xoay người hẳn về phía đối phương, rút nhẹ hai tay khỏi túi áo rồi giả vờ nghiêm túc, nói như đang bàn chuyện chính trị.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Vậy bây giờ là Team Gọi Vốn đúng không?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ừm..
Kira trả lời nhỏ, gần như là một tiếng thở ra, nhưng đuôi mắt lại hơi cong lên.
Không phải kiểu cười rõ ràng, mà là cái cong nhẹ của khóe môi khi cậu muốn giấu đi vẻ hạnh phúc ngốc nghếch của chính mình.
Một khoảng im lặng nhẹ nhàng chen giữa.
Gió lại thổi, lần này mạnh hơn, mang theo mùi đất đá và biển cả, khiến áo cả hai bay nhẹ về một phía.
Kira hơi nghiêng đầu, quay lại nhìn Kuro với vẻ mặt nửa thật nửa đùa.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Chứ chả lẽ bây giờ ông đi cướp ông đặt tên là 'Cướp' cho người ta biết hả?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Mà kể cả có đi cướp ấy... thì mình cũng phải giả vờ ngoan ngoãn, dễ thương này nọ.
Kuro im lặng trong một thoáng.
Rồi cậu khẽ nghiêng đầu xuống sát hơn một chút, đôi vai hơi nghiêng về phía Kira như thể muốn thì thầm điều gì đó chỉ riêng cậu nghe.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Giả vờ ngoan ngoãn dễ thương cũng được.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Mà tôi nghĩ ông không cần giả đâu, ông dễ thương sẵn rồi mà.
Kira chớp mắt. Cậu nghiêng đầu lại, khuôn mặt không hề đỏ lên hay ngượng ngùng, chỉ mang một vẻ ngơ ngác vô tội.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Giỡn kiểu gì vậy ba? Chuyện này liên quan tới bí mật quốc gia đó.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Với ai lại đi khen con trai dễ thương bao giờ.
Cậu cười cười, rồi vô tư xua tay, cứ tưởng Kuro lại đang bày trò trêu mình như mọi khi.
Giọng cậu vẫn nhẹ nhàng và tự nhiên như thể câu vừa rồi chẳng có gì đặc biệt.
Kuro hơi khựng lại. Cậu liếc nhìn phản ứng ngây thơ ấy, rồi bật cười thành tiếng.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Ừm, giỡn á.. Giỡn thôi.
Kira vẫn vô tư nhìn xuống phía dưới, không nhận ra ánh mắt Kuro vẫn đang lén liếc về phía mình.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
...
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Mà Kira nè?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Gì nữa?
Kuro đưa mắt nhìn thẳng cậu, ngập ngừng như thể đang cân nhắc xem có nên nói hay không.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Giờ tôi đang suy nghĩ như này… Không biết ông có nghĩ giống tôi không thôi.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Nghĩ gì?
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Kiểu là mình giả vờ giúp người ta, xong dụ người ta vô một cái hang nào đó rồi chém á.
Kira đứng hình trong vài giây.
Cậu quay phắt sang, mắt tròn xoe, miệng khẽ há ra vì sốc, ánh nhìn như thể vừa phát hiện Kuro là kẻ phản diện được giấu mặt bấy lâu nay.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Sao ông bị tha hoá dữ vậy Kuro?
Cậu nói mà giọng vẫn còn cao vút, như không biết nên giận, nên buồn cười, hay nên hoảng hốt nữa.
Rồi Kira bật cười thành tiếng, giơ tay vỗ nhẹ vào vai Kuro một cái đầy bất lực.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Tôi chỉ mới nghĩ tới chuyện bảo vệ bản thân thôi, mà ông đã nghĩ đến chuyện đi cướp người ta luôn rồi…
Kuro nhún vai, khoé môi khẽ nhếch lên như đang tận hưởng phản ứng của Kira.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Thì như nãy ông nói đó.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Mình không cướp người ta thì người ta cướp mình à?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
...
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ông có nghĩ đến cái việc mà mình cướp người ta..
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Xong người ta không đủ kim cương rồi bị kick không?
Kira hỏi lại, giọng lộ vẻ trách móc nhưng ánh mắt thì vẫn trong veo, rõ ràng là chưa thật sự tin Kuro sẽ làm như thế.
Kuro chớp mắt mấy cái, rồi như vừa bị đánh thức khỏi một giấc mơ sai trái.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Ừ nhể!
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Trời ơi..
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Coi nó ác kìa trời-
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Thì cũng phải tính đường sống chớ ba.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Nhưng thôi, giờ chỉ cần bảo vệ bản thân trước đi ha. Còn mấy cái đó… tính sau.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ừm..
Kira đáp nhỏ, nhưng ánh mắt vẫn còn mang chút ngờ vực.
Cậu vẫn không dám chắc Kuro đang đùa, hay là thật sự nghiêm túc với cái kế hoạch xấu xa đó.
Dù vậy, gương mặt cậu không giấu nổi sự thoải mái - kiểu thoải mái chỉ có khi đứng cạnh người mà mình đủ tin tưởng.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Mà trong trường hợp mà tôi bị con creeper spam bên cạnh thì tôi gọi ông tiếp.
Kuro đứng ngay bên cạnh, tay khoanh lại trước ngực, nhướn mày nhìn cậu bạn vừa vô tư vừa đáng yêu kia, rồi thở dài đầy kịch tính.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Ông vừa mới lấy 25 kim cương của tôi luôn á Kira…
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Kim cương nào!?
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
25 kim c-
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Này nhé, bây giờ mình chung một team rồi, đồ của ông cũng như của tôi…
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Còn đồ của tôi cũng như của tôi.
Kira nói dõng dạc, mặt tỉnh bơ như thể đang tuyên bố điều hiển nhiên của thế giới.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Hả..
Kuro ngơ người trong vài giây, ánh mắt như bất lực mà cũng như đang cưng chiều.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Đúng rồi còn gì? Mình anh em tốt mà?
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Ừ ok, chỗ anh em không kì kèo gì mấy cục kim cương…
Kuro thở ra nhẹ, nhưng vẫn nhìn Kira không rời, như đang giấu đi điều gì đó trong ánh mắt.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Đấy, vậy có phải ngoan không.
Kira nghiêng đầu, cười hí hửng, tay lắc lắc thanh kiếm như thể vừa thắng một cuộc thương lượng.
Kuro im lặng vài giây. Rồi bỗng cậu nghiêng nhẹ người tới, giọng chậm lại một nhịp.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Nhưng mà… mình chỉ là anh em thôi à?
Kira ngẩn ra, chớp mắt mấy cái.
Cậu quay lại nhìn Kuro, khuôn mặt vẫn là vẻ tươi cười nhưng hơi bối rối, câu hỏi đó không mang nghĩa gì khác ngoài… bạn bè.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Mình là anh em tốt nè, là bạn thân nè!
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
À- ừm.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
"Chỉ dừng lại ở mức bạn thân thôi nhỉ."
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Vậy nên tôi mà mượn ông cái gì ấy, ông phải nói là của tôi ông cứ xài tự nhiên.
Cậu nói bằng giọng đều đều, mặt không đổi sắc, như thể vừa mới tuyên bố một nguyên tắc bất di bất dịch.
Ánh mắt hơi nghiêng nhìn Kuro, có chút chờ đợi, lại có chút cố tình ngây ngô - một kiểu vô tình đáng yêu không học được từ đâu, chỉ riêng Kira mới có.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
À… ok, của tôi ông cứ xài tự nhiên nhá-
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ừ, vậy cho tôi mượn cái khiên đi.
Kira ngắt lời ngay, mắt không rời Kuro, biểu cảm còn có phần nghiêm túc hơn.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Hả?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Cho tôi mượn cái khiên với cái xô nước đi, của ông cũng như của tôi mà?
Câu nói đó ngọt như một cái kẹo que giấu sau lưng, chìa ra đúng lúc người ta chẳng thể từ chối.
Kuro thở khẽ một tiếng, ánh mắt dán lên gương mặt trắng trẻo trước mặt mình.
Gương mặt đang vô tư chẳng hề hay biết rằng nó có thể khiến người khác mềm lòng chỉ trong một ánh nhìn.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Thấy giống ông đang lừa tôi quá nhờ?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Lừa cái gì trời!? Không ai lừa kiểu vậy đâu.
Dù nói là vậy nhưng Kuro vẫn chiều theo ý đối phương.
Cậu lẳng lặng tháo khiên và xô nước khỏi hành trang, đưa ra không chần chừ.
Kira đón lấy, tay lướt qua mu bàn tay Kuro một thoáng, rồi rướn môi lên thành một nụ cười rạng rỡ.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Cho bé cho bé!
Câu nói vừa vang lên, cả không gian như tan ra trong tiếng cười trong trẻo của gió.
Kira nghiêng đầu ôm lấy món đồ như vừa được tặng quà sinh nhật, xong nhanh chóng nói tiếp, giọng tỉnh bơ.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ok rồi, còn của tôi cũng như của ông này…
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
..?
Kuro chớp mắt, chưa kịp phản ứng thì trước ngực cậu đã "lạch cạch" rơi xuống một thứ gì đó.
Miếng thịt thối đầu tiên đáp xuống mặt giày, theo sau là hai cái cung gãy như sắp tan, một dúm bột súng lăn tơi tả trên đất, và hai cái xương trắng nhỏ bay vèo xuống sát chân..
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Gì zẫy bro.. Sao ông vứt rác vào người tôi không vậy?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Thì đồ của ông cũng như của tôi, rác của tôi cũng như của ông.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Với lại ông đưa đồ cho tôi mà tôi lại không đưa gì cho ông thì kì quá.
Kira đáp, vai khẽ nhún lên một cái, đôi mắt cong cong cười khẽ.
Cậu như thể không hiểu cái gì gọi là "lợi dụng" cả - cái gì cũng vô tư, cái gì cũng ngây ngô đến mức khiến người đối diện chỉ có thể… chiều theo.
Kuro nhìn Kira một lúc lâu nữa.
Trong lòng cậu, có cái gì đó mềm xuống.
Không phải là vì câu nói ngốc nghếch, không phải vì đống rác thải trong tay.
Mà là vì cái cách mà Kira nhìn cậu, nói chuyện với cậu, không cần giữ kẽ hay dè dặt.
Như thể giữa thế giới này, Kuro là người duy nhất mà Kira đủ thân để làm như vậy.
___
Gió nhẹ thổi lướt qua bờ vai họ, mang theo mùi cây cỏ vuông vức từ những khối lá gần đó.
Trên nền trời tím thẫm, vài ngôi sao pixel đã bắt đầu hiện dần, lấp lánh lặng lẽ như những ánh mắt nhỏ quan sát từ xa.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Mà ông cho tôi cái cung gì phèn vậy Kuro?
Kira đang giương cung, nét mặt đầy tò mò xen chút "khó ở".
Tay cậu xoay xoay cây cung đơn sơ vừa được Kuro đưa, vẻ không hài lòng hiện rõ.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Trông xúc phạm lắm luôn á!
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Thiếu có hai dòng à chứ mấy, ông ép vô thêm đi.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Thôi, trông xúc phạm vãi… eww-
Kuro chép miệng, thở ra nhè nhẹ như thể đã quen với kiểu "chê rồi vẫn dùng" của Kira.
Cậu lặng lẽ rút cây cung của mình, cây cung full dòng enchant quý giá.. rồi xoay một vòng giơ lên trước mặt Kira.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Cung tôi full dòng rồi nè.
Kira nghe thấy, lập tức quay người lại, ánh mắt sáng lên như vừa nghe thấy tiếng "kim cương".
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Đâu đưa cái cung của ông đây xem.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Đấy, xem đi.
Ánh trăng hắt xuống làm cả hai như được phủ một lớp bạc mỏng.
Kira thử bắn một mũi tên từ cung của Kuro xuống nền để xem hiệu lực ra sao.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Cũng được nhề..
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Ê gì vậy bro?
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Ông kêu cho mượn mà sao lấy luôn vậy bro?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ơ kìa?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Đồ của ông cũng là đồ của tôi mà?
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Sao mà cảm giác ông lừa tôi nãy giờ á ta..
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Thấy bắt đầu có vấn đề rồi á..
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Vấn đề gì trời?? Mình chia sẻ đồ cho nhau tí.
Kuro đứng kế bên, dù miệng thì vẫn luôn nói không đồng ý về việc Kira cướp đồ mình một cách trắng trợn.. Nhưng lại rất thản nhiên nhìn theo mà không hề có ý định đòi lại.
Có lẽ cậu biết mình đang bị dắt mũi, hoặc cũng có thể không biết.. nhưng cuối cùng chắc chỉ thiếu mỗi câu: tôi cho ông cả thế giới này còn được.
___
Màn đêm đang dần rút lui, như một tấm chăn mỏng bị kéo khỏi mặt đất bởi bàn tay của bình minh.
Ánh sáng đầu tiên của buổi sáng le lói nơi chân trời, nhuộm màu hồng nhạt lên bầu trời vuông vức.
Cả thế giới Minecraft bắt đầu bừng tỉnh - nước lấp lánh như gương, cỏ rung rinh theo gió sớm, và tiếng gà bắt đầu kêu lên mấy tiếng “ục ục” quen thuộc ở phía xa.
Kira rướn người một chút, hít sâu luồng không khí mát lành buổi sớm.
Mái tóc cậu khẽ lay động, ánh sáng dịu nhẹ của bình minh phản chiếu trong đôi mắt đỏ, khiến nó long lanh như được phủ thêm một lớp thủy tinh mỏng.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Với lại trong cái thế giới này mình không nên giấu nghề ông ạ, có bao nhiêu mình flex hết ra.
Kuro ngẩn ra vài giây trước khi đáp lại bằng một nụ cười nghiêng nghiêng, tay mò mẫm trong túi đồ.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Nè, táo vàng enchant luôn nè.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Đâu? đưa đây xem nào.
Kira vừa nhận được là lập tức giơ lên trước mặt, ngắm nghía như báu vật.
Đôi mắt đỏ của cậu phản chiếu ánh sáng từ táo, lấp lánh long lanh.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Rồi ok, cho tôi mượn mấy hôm nữa tôi đi flex nhá?
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Ê… sao tôi thấy giống cái suy nghĩ ban nãy rồi á.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Gì trời, mình cùng team mà đúng không?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Giờ ông được flex cho người ta rồi thì ông cũng phải cho tôi flex với chứ.
Gió sớm thổi qua đỉnh đồi, mang theo hương ẩm của cỏ vừa qua sương, lùa nhẹ qua mái tóc đen mềm rũ của Kira, khiến vài lọn tóc phất nhẹ trước trán cậu.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Mà ông biết tại sao phải flex không?
Kira đột ngột lên tiếng, không ngẩng đầu, giọng nhỏ nhưng trong veo như tiếng ly thủy tinh gõ nhẹ vào nhau.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Bây giờ nè, cái mục tiêu của mọi người là đi kiếm kim cương đúng không?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Cho nên ông mà cứ giấu, ông cứ giả vờ nghèo thì người ta vẫn nhận ra, người ta vẫn biết là ông có kim cương.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ông cứ càng giả nghèo giả khổ thì người ta lại càng bắt nạt ông thôi.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Như ông nói là... thay vì mình giả nghèo, giả khổ để người ta bắt nạt mình thì mình phải flex ra đúng không?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ừ.. Giờ sever đông người thế này thì việc đầu tiên là mình phải lôi kéo thành viên.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Mà để lôi kéo được những người tài giỏi ấy... thì đầu tiên là ông phải có cái gì đó đã.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
À.. vậy m-
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Ủa ê từ từ..
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Giống như bây giờ nhá, ông có táo vàng ông đi flex rồi thì ông phải đưa tôi để tôi flex nữa chứ.
Trong khi Kira vẫn đang thao thao bất tuyệt về kế hoạch "flex kim cương để thu hút đồng minh".
Thì Kuro bỗng nhiên khựng lại khi thấy một thông báo bật lên bên góc màn hình.
Một dòng tin nhắn riêng... từ Noxuss.
Cậu nhíu mày, mắt lướt nhanh trên nội dung, rồi không nhịn được mà nói với Kira một cách khó hiểu.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Noxuss nhắn tôi này-
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ai cơ?
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Noxuss đó.
Kuro đáp, bấm vào khung chat rồi đọc lớn bằng giọng mô phỏng kiểu nghiêm túc quá đà.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Việc gì có chỗ ăn chỗ ở tôi sẵn sàng làm hết, dù có phải nhuốm máu..
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Gì nghe như sắp đánh boss cuối vậy?"
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Hãy cho tôi biết nơi ông ở hoặc về spawn đón tôi.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
...
Kira im lặng.
Cậu không đáp lại ngay, chỉ đứng đó.
Một giây.
Hai giây.
Sự im lặng đó không phải kiểu bối rối, cũng chẳng phải ngập ngừng.
Mà là kiểu im lặng khi đầu óc đang chạy băng băng, vừa nghe xong câu chuyện, vừa nghĩ ra ít nhất năm cách "xử lý tình huống" trong đầu.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Đi, về spawn đón ổng đi.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Ê.. Sao tôi nghi á, nghi tôi bị lừa á-
Câu nói ấy không mang nhiều hoảng hốt, chỉ là một phản xạ tự nhiên của người chơi lâu năm.
Kuro quen cảm giác hoài nghi, và cũng quen luôn việc người bên cạnh mình thì chẳng biết sợ là gì.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Lừa thì mình bem luôn, sợ gì?
Kira bắt đầu lục balo, tay thoăn thoắt như thể đã định sẵn từ đầu.
Cậu lấy ra mấy cái cung gãy gần hỏng.
Hai cục xương trắng.
Vài stack thịt thối.
Rồi cậu bày hết ra đất như thể đang chọn quà tặng cho một người bạn thân thiết mà mình chẳng quen mấy.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Cái gì vậy trời?
Kuro lẩm bẩm, nhưng tay vẫn đưa ra cầm giùm Kira vài món.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Quà gặp mặt đó, đừng có đùa.
Kira trả lời, không quay lại, như thể câu nói ấy hoàn toàn hợp lý và nghiêm túc.
Kuro chỉ khẽ thở ra, mắt dõi theo cái bóng lưng đang lăng xăng chuẩn bị.
Có một chút mệt, có một chút bất lực… nhưng rồi, tất cả lại hoá thành một nụ cười dịu dàng mà chính cậu cũng không nhận ra mình đang mang trên môi.
Mặt trời đã lên hẳn phía chân trời, nhuộm biển sáng một màu cam lấp lánh.
Và như mọi khi, khi đi cùng Kira - thế giới này lúc nào cũng có vẻ nhẹ nhàng và… hơi nguy hiểm một chút.
...
___
Như vậy là cuối cùng, cậu cũng có được một đồng minh.
Không hẳn là kiểu đồng minh đáng tin tuyệt đối, nhưng ít nhất… là người đầu tiên cùng cậu đứng về một phía trong cái thế giới quá rộng và đầy hiểm họa này.
Giờ đây, việc đầu tiên Kira và Kuro cần làm là nhanh chóng tìm kiếm thêm người - càng nhiều càng tốt.
Trong một server đông đúc như thế này, việc gặp được một người có cùng lý tưởng, vừa đủ mạnh, vừa không phản bội… thật sự là cực kỳ hiếm.
Cũng vì vậy, chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải đi từng bước một.
Gặp từng người nói chuyện, dò xét, dụ dỗ, hoặc nếu cần… cũng có thể chơi đòn tâm lý một xíu.
Và Noxuss là người cậu để ý đến.
Một cái tên mơ hồ giữa những ký ức rời rạc.
Một kẻ chủ động nhắn tin với lời lẽ... quá mức tuyệt vọng và thành khẩn.
Nhưng cũng chính vì quá tuyệt vọng mà lại trở nên đáng ngờ.
Một người như vậy, sẵn sàng đâm thuê chém mướn, sẵn sàng làm tất cả vì vài khối kim cương - chẳng thể gọi là an toàn.
Nhưng Kira biết rõ, chính những kiểu người đó lại là mối liên kết quan trọng trong thế giới này.
Nguy hiểm thì nguy hiểm.
Nhưng nếu biết nắm được điểm yếu, nếu biết khiến họ cần mình - thì ít nhất, họ sẽ không trở thành kẻ thù.
Trong lòng Kira lúc này thật sự không có cái gì gọi là yên tâm. Nhưng cậu nghĩ, nếu không thể làm bạn… thì ít nhất cũng phải đảm bảo không để ai trở thành kẻ đâm sau lưng mình.
Và nếu có cần một con dao, cậu phải là người nắm cán.
___
Sau một đoạn đường dài vượt biển, hai người cuối cùng cũng cập bến trên một vùng đất đỏ bazan.
Những khối đất khô cằn với sắc nâu cháy sẫm trải dài tới tận chân trời, bụi mịn bốc lên dưới mỗi bước chân họ đặt xuống.
Không gian ở đây khô khốc và im lặng - không có tiếng gió, không có tiếng động vật, chỉ có tiếng bước chân lạo xạo và tiếng thuyền gỗ cọ vào mép bờ.
Cả hai vừa đặt chân lên được vài khối thì Kuro lên tiếng, giọng nửa trêu nửa thật.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Ông có đồ ăn chưa, Kira?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Có thịt thối rồi ông.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Thịt bò không ăn đi ăn thịt thối…
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Nó nghèo tới mức đó luôn đấy.
Kira nhún vai, tay cầm ra nguyên một stack thịt zombie nhăn nhúm, lắc lắc như thể đang giới thiệu món cao lương mỹ vị.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Vậy mà kêu đi flex cho người ta xem, flex thịt thối hay gì.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Tôi mang thịt thối ra tặng ổng, chứ đâu có flex đâu.
Kira chỉnh lại, giọng bình thản một cách kỳ quặc - như thể tặng thịt thối là chuyện hết sức nghiêm túc.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Anh em mà, gặp nhau ít nhất cũng phải cho nhau cái gì chứ.
Kuro bật cười, không nói thêm gì nữa.
Có lẽ cậu biết, những lời nói tưởng chừng hài hước của Kira thật ra lại chứa một phần rất thật.
Một phần nào đó đang muốn thử tin, muốn cho người khác thấy chút thiện ý đầu tiên, dù có là vài miếng thịt zombie thối hoắc.
Hai người tiếp tục bước qua vùng đất đỏ, hướng về nơi Noxuss hẹn.
Nhưng rồi đột nhiên, Kuro khựng lại.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Uii, ai kìa Kira… đồ netherite luôn kìa!
Kira nheo mắt, nhìn về phía xa - nơi một bóng người đang đứng sừng sững bên dưới.
Ánh giáp netherite đen nhánh phản chiếu ánh nắng ban mai thành từng vệt sáng mờ lạnh.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ai vậy?
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Hình như.. Là Kresh.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
...
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Kresh..?"
Kira không đáp ngay.
Bàn tay cậu nắm hờ lấy cái cung cùi treo bên hông, ánh mắt sẫm lại, trong đáy mắt hiện lên một mảng ký ức đã cũ nhưng chưa từng phai nhòa.
Cái tên đó không xa lạ.
Kresh - người từng là đối thủ của cậu trong một mùa server trước.
Nhỏ lớp trưởng này nói nhiều, nhưng tốc độ cày đồ thì lại khá là nhanh.. Chỉ cần nhìn vào bộ giáp netherite full set đang lấp lánh kia là đủ biết - hắn vẫn mạnh như xưa, thậm chí còn mạnh hơn.
Và giờ đây, người ấy đang đứng ở phía xa kia, nhìn thẳng về phía hai người.
Không vội, không lên tiếng, không giơ vũ khí. Nhưng ánh mắt đó… Kira biết.
Đó không phải ánh nhìn của một người xa lạ.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Ê, ổng thấy mình hay gì rồi ấy.. Ổng thấy mình rồi-
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
...
Kira vẫn im lặng.
Cậu hơi nghiêng đầu, gió ban mai thổi nhẹ qua mái tóc, cuốn lên một làn bụi đỏ nhạt.
Trong lòng cậu không có sự sợ hãi, chỉ là… một chút nôn nao.
Không phải nỗi lo bị đánh.
Mà là cảm giác như đang gặp lại một phần của quá khứ - một phần từng là động lực, từng là cạnh tranh, từng là dấu hiệu rằng mình vẫn chưa đủ mạnh.
Bây giờ, gặp lại Kresh, không biết là bạn… hay vẫn là thù?
___
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Trời ơi, mới vừa vô server luôn á… lên tận đồ netherite luôn rồi à?
Kuro lên tiếng trước, cố gắng giữ giọng bình thường, nhưng đôi mắt hơi hẹp lại, nhìn thẳng vào người mới đến.
Câu nói ấy như mở màn cho một đoạn hội ngộ chẳng dễ chịu gì cho chính cậu.
Kira chẳng đáp Kuro, ánh nhìn cậu đã dừng lại ở cái bóng người đang lững thững dưới sườn dốc.
Dáng đứng quen quen, một tay chống kiếm, đầu hơi nghiêng sang một bên như đang nghe tiếng gió.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Kresh ơi..
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Ơi? Sao vậy ông?
Kresh đáp lại ngay, bước chậm lại đôi chút, ánh mắt đong đầy vẻ thích thú như thể không phải ai gọi hắn cũng được nghe hắn trả lời kiểu đó.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Tôi sắp bị kick khỏi sever rồi ông ạ..
Kira đáp, giọng đều đều, hơi khô, như kể một sự thật chẳng mấy hay ho.
Nhưng thay vì buồn rầu, Kira nói câu ấy như đang kể cho một người bạn thân thiết điều không may mắn mình gặp phải trong ngày.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Tại sao?
Kresh hỏi lại, bước chân vẫn thong thả, ánh mắt cứ dán vào Kira như thể thế giới xung quanh chẳng đáng bận tâm.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Giờ tôi không kiếm được đồ… không kiếm được kim cương.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
...
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
...Thế là tụi mình sắp bị kick khỏi server rồi…
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ông có đồ netherite kìaaa..
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Cái đồ này mà ông còn nói gì vậy trời ơi…
Kuro chen vào, giọng gay gắt, môi mím chặt, ánh mắt khó chịu chuyển nhanh giữa hai người kia đang đứng gần nhau hơn mức cần thiết.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Tôi đâu có thời gian đi tìm kim cương đâu… tôi định đi tìm cái này rồi tôi bán lại mà khó quá…
Kresh trả lời, vẫn giữ nguyên ánh nhìn dành cho Kira, miệng nói nhưng vẻ mặt dường như chỉ phản ứng lại với người duy nhất hắn để ý đến.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Ông bán cái gì?
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Bán bộ đồ này với giá 1000 kim cương.
Kresh nói tiếp, nhưng vẫn không liếc qua Kuro một lần.
Hắn vẫn giữ nụ cười nhẹ và ánh mắt kiên định hướng về cậu - cái kiểu nhìn mà khiến người ngoài cuộc cảm thấy mình đang bị vô hình hoá.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ông biết bọn tôi đang làm gì không?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Bọn tôi đang đi tìm, gặp mặt những người trong server lần cuối…
Cậu tiếp tục, tay thả lỏng, giọng bình lặng nhưng hơi chùng xuống như thể chuyện này chẳng dễ nói chút nào.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Vậy hả, vậy tạm biệt ông nha… chúc ông đi mạnh khoẻ.
Kresh cười, giọng như trêu, nhưng chân lại bước thêm nửa bước tới gần Kira hơn.
Khoảng cách giữa họ gần như chỉ còn một cái với tay.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Thôi đừng có tạm biệt mà… cho kim cương điii.
Nghe Kira nói vậy Kresh cũng bật cười thành tiếng. Nụ cười của hắn không giấu nổi sự thoải mái
Đó không phải kiểu cười vì câu nói vui, mà là vì người nói nó… vẫn là Kira, vẫn cái kiểu đùa vô tư, nói thẳng không vòng, và khiến hắn chẳng thể nào từ chối được điều gì.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Ông không giúp đỡ tụi tôi mà ông còn nói tạm biệt nữa?
Kuro xen vào lần nữa, giọng gay gắt hơn lúc nãy, như cái cách người thứ ba bị bỏ rơi ngoài một cuộc trò chuyện thân mật mà không thể nào chen vào nổi.
Cái cách Kresh cười với Kira. Cái cách Kira chẳng để tâm đến cậu mà chỉ tập trung vào Kresh.
Tất cả… như thể chỉ còn hai người họ đang hiện hữu thật sự.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
"Biết vậy kêu Kira đi sang chỗ khác."
Không khí giữa ba người dần trở nên lệch nhịp.
Một bên thì thân mật, thoải mái đến mức tự nhiên như hít thở.
Một bên thì căng thẳng, bị gạt ra bên lề mà chính bản thân cũng không hiểu tại sao mình lại tức giận đến vậy.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Tôi còn kim cương.. nhưng mà tôi đi đường tôi thấy mấy người kia tội nghiệp quá nên tôi cho hết rồi...
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Kuro, Kuro, Kuro! Gọi vốn… gọi vốn đi!
Kuro liếc sang Kresh rồi nhìn Kira với ánh mắt đầy nghi hoặc, nửa như bị lôi kéo nửa như không muốn tham gia.
Bỗng cả Kira và Kuro bật mod lắc đuýt, thân hình lắc lư một cách ngẫu hứng, gương mặt đầy vui tươi, khiến không khí bỗng chốc náo nhiệt hơn hẳn.
Kresh nhìn theo, nụ cười mỉm nở rộng, hắn cũng hòa mình vào điệu lắc không chút ngượng ngùng.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Kresh ơi, bọn tôi lắc cho ông coi rồi á-
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Tôi cũng đang lắc nè.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Honggg! Ông giàu rồi ông còn gọi cái chó gì…?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Bọn tôi nghèo, bọn tôi mới phải gọi vốn chứ.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Giờ tôi nói thật… trong người không còn viên kim cương nào, có tôi làm chó luôn.
Kresh lên tiếng, nhưng trong giọng điệu lại lộ rõ sự hài hước, ánh mắt nhìn Kira đầy tinh nghịch.
Kira lúc này vẫn đứng lắc đuýt với hy vọng người bạn tóc hồng có lòng thương đưa mình ít kim cương.
Kuro thì đứng cạnh, mắt lườm lia lịa, môi mím chặt như đang nỗ lực kiềm chế sự bực mình nhưng không thể cản được nụ cười thoáng qua.
Sau một lúc, không khí bắt đầu dịu lại, Kuro và Kresh quay sang nói chuyện riêng.
Kresh nghiêng người, tay vuốt nhẹ mái tóc, giọng nói nhỏ nhưng đầy thiện chí.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
...
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Nè Kresh, bây giờ tôi nói nè..
Bất chợt Kira nhẹ nhàng bước tới gần Kresh, khoảng cách giữa hai người được thu hẹp lại đến mức gần như có thể nghe thấy nhau thở.
Mỗi cử chỉ đều toát ra sự thân mật, khiến người ngoài nhìn vào đều cảm nhận được một sợi dây vô hình gắn kết giữa họ.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Mấy cái chuyện này á.. Nó không có gì quan trọng đâu.
Kresh cũng không né tránh, thậm chí còn hơi nghiêng người lại gần, như chờ đợi một cái ôm - nhưng Kira vẫn bình thản nói tiếp, không vội vàng.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Quan trọng là giờ anh em mình gặp nhau, nó là cái duyên.
Cậu nói nhỏ, giọng ấm áp và gần gũi, như thể muốn truyền vào tai Kresh một điều gì đó rất riêng tư, chỉ dành cho riêng hai người.
Bầu không khí xung quanh bỗng trở nên mập mờ, không cần nhiều lời nói, chỉ từng ánh mắt, từng hơi thở gần nhau đã đủ để hiểu nhau sâu sắc.
Ở bên cạnh, Kuro đứng chồm tới, mặt cau có, mắt dán vào hai người, lại là cái cảm giác như đang bị "đẩy ra ngoài cuộc" trong một khoảnh khắc quá đỗi… thân mật.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
"Ý là tự nhiên thấy mình giống người thứ ba á?"
Cậu khoanh tay, chân khụy xuống, mặt đầy khó chịu, nửa như muốn can thiệp.. nửa như đang ghen tỵ vì không được tham gia vào không gian ấy.
...
______
?
?
1 tuần = 1 chương nhé các người đẹp 😘🥰

- Chương 3 -

𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Giờ tôi bảo, server hiện tại đang đông người lắm.
Giọng Kira vang lên giữa khoảng không tối mịt, như một sợi chỉ mong manh kéo ba người lại gần nhau hơn giữa vùng đất cằn khô, đỏ rực và thô ráp dưới chân.
Trời đã khuya. Cái thứ ánh sáng kỳ lạ nơi vùng đất đỏ như được nhuộm từ máu khô, hoang dại và nóng bỏng, giờ đây dần bị bóng tối nuốt chửng.
Mặt trăng lấp ló sau làn mây xám tro, rọi xuống từng vệt sáng lờ mờ, làm mặt đất lấp loáng ánh đỏ lân tinh.
Gió đêm nhẹ, nhưng mang theo bụi và cái khô lạnh như xước qua da.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Lại còn có cả vụ 1000 kim cương nữa...
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Tôi nghĩ là kiểu, nhiều khi mình có ý tốt nhưng không biết mấy người còn lại có ý tốt không.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Trong trường hợp nhé..
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Trong trường hợp mà đến phút cuối cùng nếu có người không đủ kim cương thì ông nghĩ người ta sẽ làm gì?
Kresh hơi nghiêng đầu. Khoé môi hắn nhếch khẽ thành một nụ cười có phần tinh quái.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Người ta sẽ túng quẫn… sẽ đi cướp?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Đúng rồi, bần cùng sinh đạo tặc ông ạ.
Kira cười nhẹ, nhưng giọng cậu không hề đùa cợt.
Mắt cậu khẽ liếc sang Kuro, đang đứng hơi lùi về sau một chút, im lặng như tảng đá, vẻ mặt lại không giấu được sự căng thẳng.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Với tôi cũng vừa gặp Kuro, hai thằng khó khăn gặp nhau.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Mà cái châm ngôn của anh em mình là sống vì tình chứ không vì tiền ấy… kiểu thà anh em cùng nhau out server-
Câu nói đang đi đến đoạn "gây cấn" thì Kira đột ngột ngừng lại.
Đôi tai cậu khẽ giật một nhịp, rồi ánh mắt ngẩng lên trời, hơi hẹp lại.
Trên cao, vài tiếng rít quen thuộc vẳng xuống như tiếng kim loại cào lên mặt gương - âm thanh lạ tai và đe dọa.
Những cái bóng có cánh bay lượn trên bầu trời, vừa lười biếng vừa chờ thời.
Là phantom.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Muỗi cắn quá mấy ông ơi, xuống dưới kia nói chuyện đi..
Kira vội vã nói, tay chỉ sang một khe đá cách đó chỉ vài bước chân.
Một cái khe thấp, tối và khô khốc, ẩn giữa hai mảng đất đỏ sụp xuống như một con rắn lằng ngoằng.
Cả ba lập tức chuyển hướng.
Kira dẫn đầu, chạy nhẹ như gió, chỉ kịp cầm lại cây đuốc đang cháy gần đó.
Cậu không quên ngoái lại ra hiệu, trong khi tiếng cánh của phantom bắt đầu vang lên gấp gáp hơn trên đầu họ.
___
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Đây đây đây, nói tiếp nè… Ở trển muỗi cắn quá.
Kira nói khi nhảy xuống cái khe nhỏ bên dưới, nơi ánh sáng từ ngọn đuốc cắm tạm bợ trên vách đá hắt lên gương mặt cậu ánh vàng lấp loáng.
Không gian dưới lòng đất tuy chật hẹp nhưng lại đem đến cảm giác an toàn hơn giữa vùng đất đỏ hoang vu về đêm.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Bây giờ nhá, anh em gọi là đồng lòng, bảo vệ nhau vào phút cuối..
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Chẳng may mà mình có bị cướp gì đấy thì cũng bảo vệ nhau.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Vậy nên tôi đã lập ra một cái team..
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Tên team thì tôi đặt rồi, là team Gọi Vốn.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Hả?
Kresh nhíu mày, rồi sau đó bật cười khẽ.
Tiếng cười của hắn thoảng như gió lướt qua ngọn cỏ, mỏng nhưng đủ để khiến người đối diện thấy khó chịu - như một tiếng vỗ nhẹ vào mặt giữa lúc im lặng.
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
Sao ông lại cười?
Kuro liếc nhìn sang, giọng không lớn nhưng có lực, như một nhát dao gọt cạnh mảnh đá.
Dù ánh sáng yếu ớt, ánh mắt cậu vẫn sắc - hướng thẳng vào gương mặt đang cười mỉm của Kresh.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Không có gì đâu.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Tôi chỉ thấy cái tên... khá sát thực.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Nó mô tả đúng tình trạng của tụi mình.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Vừa nghèo khó, vừa khát vọng.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Cũng đúng..
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Nhưng mà nghèo là một chuyện, có tâm lại là chuyện khác.
Kira nhanh chóng gật gù, giọng vang lên đầy nhiệt huyết, dường như không hề nhận ra bầu không khí bắt đầu rẽ sang một nhịp căng hơn.
Câu nói ấy vô tư nhưng chạm đúng chỗ - khiến Kresh hơi nhướn mày, còn Kuro thì nheo mắt lại.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Bọn tôi không trộm, không cướp… không đâm sau lưng ai cả.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Chỉ đơn giản là... lấy thân ra, tự trọng treo ngược lên rìu, rồi bán mình kiếm vài viên kim cương thôi.
Câu nói rơi xuống không gian như một viên sỏi ném vào mặt hồ đang yên - nhỏ, nhưng gợn sóng lan xa.
Kuro ngẩng lên nhìn Kira với ánh mắt không xác định rõ là ngạc nhiên hay bất lực.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Đổi lắc mông lấy kim cương.
Kira vừa nói vừa lắc mông đùa, bước chân nhẹ bẫng như thể chẳng có gì ràng buộc.
Trong tích tắc, ánh sáng từ ngọn đuốc phản chiếu lên đường cong động tác ấy, khiến cả không gian im bặt một khắc.
Rồi tiếng cười trầm của Kresh lại vang lên, như thể hắn đang rất ung dung chọn thời điểm để phản đòn.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Vậy…
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Nếu tôi là người tặng nhiều kim cương nhất..
Hắn ngước mắt nhìn Kira, không cười, chỉ nhếch môi vừa đủ để tạo ra một độ cong nhẹ, sắc sảo như lưỡi dao.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Thì có được ưu đãi gì không?
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Ví dụ như một cái ôm chẳng hạn?
Một khoảng lặng đột ngột bao trùm sau câu hỏi đó.
Câu hỏi ấy không hề trực tiếp, cũng chẳng thô tục.
Nhưng cái cách Kresh nói - nhẹ, ngắn, và đầy ngụ ý.. lại khiến không khí như bị hút sạch.
Kira khựng người, đôi mắt đỏ chớp nhanh vì bất ngờ.
Rồi cậu bật cười, ban đầu chỉ là nụ cười mím môi, nhưng rồi phải đưa tay lên che miệng, như thể không nhịn nổi.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Đưa nhiều thì chắc cũng sẽ bonus một cái.. Mà phải hơn mấy stack kim cương lận nhé.
Giọng Kira vừa nói vừa cười, nửa đùa nửa thật.
Nhưng trong mắt Kresh, câu trả lời ấy lại giống như một lời hứa - mơ hồ, mong manh, nhưng đủ để khiến hắn cảm thấy chiến thắng.
Hắn chỉ mỉm cười, không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ quay sang nhìn Kuro.
Ánh mắt ấy không hề giấu giếm - ngược lại còn lộ rõ sự sở hữu, sự khiêu khích, và cả một lời tuyên chiến ngầm.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
"Chỉ cần một cơ hội nhỏ thôi, cũng đủ để tôi có thể chen chân vào giữa hai người rồi."
Và ngay lúc đó, Kuro nhìn lại.
Không phải ánh mắt vô cảm như thường lệ.
Cũng chẳng phải sự thờ ơ cố tình.
Mắt cậu lần đầu tiên lóe lên ánh nhìn giận dữ thực sự - lạnh, sâu, giống như lửa bị nén lại dưới một lớp băng dày.
Kuro biết rõ cái cách Kresh nói chuyện - từng chữ đều được chọn lựa kỹ lưỡng, từng câu đều mang theo một đòn đánh ẩn.
Tên khốn ấy không đơn thuần chỉ là đùa cợt.
Hắn đang chơi một trò chơi - trò khiêu khích và chiếm lĩnh.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
...
Và Kresh thấy hết. Hắn thấy tay Kuro run nhẹ, thấy khóe môi cậu mím chặt, thấy ánh nhìn muốn đâm thủng ngực mình ra sao.
Và rồi hắn cười.
Một tiếng cười không thành tiếng, nhưng rõ ràng là như một sự thỏa mãn - như một kẻ vừa ném hòn đá vào mặt hồ và chờ xem từng gợn sóng đau đớn lan ra thế nào.
Không khí trong hang bỗng đặc quánh, nặng nề.
Kira vẫn còn cười, chưa nhận ra cơn bão đang cuộn trong lòng hai người kia.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Sao im lặng quá vậy? Mất mạng hết rồi à?
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Vẫn đang nghe mà ông.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Kuro?
𝐊𝐮𝐫𝐨
𝐊𝐮𝐫𝐨
...
Kuro không đáp.
Nhưng ánh mắt cậu lúc này đã không thể giấu đi nữa.
Dưới ánh sáng ngọn đuốc chập chờn, giữa một đêm cháy đỏ và vùng đất nứt toác, có điều gì đó trong cậu như sắp trào ra.
Một thứ cảm xúc mà Kresh đang đợi, còn Kira lại vô tình lùi quá gần mép vực của nó.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
...
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ê Kresh, ông cũng biết lắc mông mà đúng không?
Kira nghiêng đầu nhìn sang Kresh, giọng nhẹ bẫng mà ranh mãnh như gió đêm lướt qua đỉnh Redstone Ridge.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Tôi cũng biết lắc mông.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
..Hay là ông vô team tôi đi?
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Tôi đồng ý..
Kresh chậm rãi gật đầu, giọng trầm xuống một nấc, nhưng mang theo sự chắc chắn kỳ lạ, như thể vừa hạ bút ký tên vào một bản khế ước giữa sa mạc cháy khô.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Vậy là giờ tụi mình thành bộ ba lắc mông hả?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Đúng rồi, giờ anh em mình cắt máu ăn thề.
Không đợi hai người kia phản ứng, cậu rút cung ra, nhanh như một đợt server lag spike chưa kịp fix, rồi phóng tên sang phải, sang trái - một mũi trúng Kuro, một mũi trúng Kresh.
Lửa từ enchant Flame bùng lên tức thì trên người họ, xèo xèo cháy nhẹ như thịt nướng bị khè qua lớp dầu mỡ, làm cả hai giật mình như vừa bị reset đồ giữa trận PvP.
...
___
Sau màn “cắt máu ăn thề” có phần hơi khét lửa hơn dự tính, bầu không khí trong lòng hang trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng lửa tàn nổ lách tách nhẹ dưới chân.
Ánh sáng nhàn nhạt từ ngọn đuốc tạm bợ trên tay Kira lay động theo từng cơn gió, kéo dài những cái bóng lên vách đá lởm chởm của vùng đất đỏ.
Cái hang này không rộng lắm, nhưng lại khép mình giữa triền dốc - như một chỗ trú tạm cho những kẻ lưu lạc giữa đêm Minecraft lạnh lẽo.
Không ai nói gì thêm trong chốc lát. Chỉ có tiếng thở nhẹ, tiếng bùn đất rơi nhỏ giọt từ trần hang ẩm ướt, và... ánh mắt ngầm quan sát lẫn nhau.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Thôi, bây giờ đi.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Hiện tại tôi cũng mới liên hệ được một thành viên nữa.
Một cơn gió nhẹ lùa qua hang khiến ngọn lửa đuốc chao đảo.
Những cái bóng trên tường cũng lắc lư, như thể đang nghe trộm câu chuyện.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ông.. Có tin tưởng Noxuss không?
Kira nói, quay đầu nhìn Kresh, nhưng ánh mắt như vẫn vướng chút lo lắng không lời.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Bây giờ mình phải gặp mặt mình mới biết được cái tính người ta ra sao chứ.
Kresh đáp, giọng bình thản nhưng có chút khích lệ.
Như thể hắn đang khuyên Kira cứ đi theo linh cảm của mình - và nếu có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ là người đầu tiên bước ra.
Rồi thế là họ lên đường, vẫn là điểm hẹn ấy, vẫn là cái tên ấy.
Trong một thế giới nơi lòng tin là thứ xa xỉ… thêm một người đồng hành, có thể là một bước gần hơn về phía ánh sáng - hoặc về phía vực sâu.
Tất nhiên là Kira biết điều đó.
Dù giọng nói có thân thiện đến đâu, dù hành động có hòa nhã đến mấy, thì với Kira, tất cả vẫn cần thời gian để được kiểm chứng.
Dù là Kresh, dù là Kuro, hay là ai đi chăng nữa thì vẫn không ai có thể thực sự bước qua được cánh cửa thầm lặng mà Kira dựng nên trong lòng mình.
Cậu đã thấy quá nhiều ánh mắt ngọt ngào giấu sau sự dối trá.
Đã nghe quá nhiều câu hứa hẹn kết thúc bằng sự phản bội.
Cậu cần thời gian.
Cần để lắng nghe, để quan sát, để nhìn ra những vết nứt trong những biểu hiện tưởng chừng như hoàn hảo.
Cậu cần người ta chứng minh rằng họ đáng để mình tin tưởng.
Không phải chỉ một lần, mà là nhiều lần - lặp đi lặp lại, không vụ lợi, không tô vẽ.
Nơi mà niềm tin chưa được đặt xuống, và trái tim vẫn còn đang giữ khoảng cách.
___
Đêm phủ xuống cả thế giới vuông vức của Minecraft, chỉ còn ánh trăng nhạt soi lối và tiếng bước chân lạo xạo trên lớp đất khô xen kẽ thảm cỏ lưa thưa.
Ba người đang lặng lẽ băng qua một vùng chuyển tiếp - từ lớp đất đỏ cằn cỗi phía sau, sang khu vực xanh tươi hơn phía trước.
Kuro đi trước, dáng cao gầy nhưng vững chãi, tay vẫn cầm kiếm như thể luôn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Dù không hề quay lại, cậu vẫn nghe rõ từng câu đối thoại phía sau - nhưng không lên tiếng.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Nhưng mà tôi còn đang không biết có nên tin tưởng được ông hay không này.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Tôi uy tín lắm, chưa vô team nào luôn mà.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Lấy gì làm tin bây giờ?
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Bây giờ nhé, tôi mà nói sai á… tôi tự nguyện lắc đuýt 380 ngày luôn!
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ông lắc đuýt thì bọn tôi cũng-
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Mấy ông hưởng rồi còn gì nữa!
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Thích lắm mà còn chối.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ai mà thèm cái đuýt của ông??
So với không khí im lặng cứng nhắc phía trước, Kresh và Kira lại gần như tách ra thành một thế giới khác - sinh động, thoải mái và ồn ào một cách tự nhiên.
Khoảng cách giữa hai người họ và Kuro càng lúc càng lộ rõ - không chỉ về vị trí mà cả không khí.
Bỗng, Kresh khựng lại nửa bước, tay ôm bụng.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Ê mà tôi nói thiệt á… giờ mọi người có đồ ăn không?
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Đói quá à…
Kira cũng dừng lại, mắt liếc nhìn thằng tóc hồng giáp full netherite than đói.
Không nghĩ nhiều cậu rút ra 32 miếng thịt thối rồi ném xuống ngay trước mũi giày Kresh.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Nè, chỗ anh em, tính toán gì ba cái đồ ăn.
Kresh cúi xuống nhặt lên, nhìn mấy miếng thịt đang bốc khói màu xanh lá như tỏa độc.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Woa… ăn cái này không biết có sống nổi qua tuần đầu không nữa…
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ê!? Có ăn là may rồi nha mạy.
Đêm đã buông từ lâu, bầu trời phủ kín bởi một lớp mây xám lười nhác, chỉ lộ ra vài khe sáng mờ nhạt của những ngôi sao rải rác.
Ba người vẫn tiếp tục hành trình hướng về phía spawn, nơi họ dự định sẽ gặp thêm một thành viên mới.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Ủa rồi mấy ông cho tôi ăn thịt thối rữa thật luôn á hả?
Kresh lên tiếng, tay vẫn cầm mảnh thịt cũ kỹ vừa nhận, giọng xen lẫn chút bất mãn nhưng rõ ràng là đang chọc ghẹo.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Băng Gọi Vốn chưa gọi được vốn thì chỉ thế thôi.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Bọn tôi cũng đã gọi được vốn đâu?
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Thề tôi có bao nhiêu tâm lực tôi dồn hết vào cái này... giờ đói nhăn cả răng ra mà, vậy ông bắt tôi ăn thịt thối..?
Lúc này, Kuro đã đi khá xa phía trước, chỉ còn là cái bóng mờ di chuyển giữa những lùm cây lưa thưa.
Khoảng cách đó vừa đủ để khiến cuộc trò chuyện giữa Kira và Kresh trở nên riêng tư hơn - nhẹ nhàng, thoải mái, và không cần kiêng dè.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Ủa mà... Noxuss là đi một mình hả?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Không biết nữa, nãy giờ ổng gọi tôi với Kuro qua nè.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Nhưng mà không biết định nói gì.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
À-
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Nên là tạm thời mình đừng nhắc đến chuyện team Gọi Vốn nữa, cứ đi xã giao bình thường thôi.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Ok, mình cứ qua như những người bình thường thôi ha?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
...
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Mà Kresh nè?
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Hả?
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Sao á?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Qua đây tôi với ông nói chuyện tí.
Cậu rẽ bước về phía bên trái con đường, đến một chỗ đất trũng nơi có vũng nước đọng.
Vũng nước không lớn, nằm giữa những khối đất gồ ghề, bao quanh bởi cỏ thấp mọc xen lẫn vài cây cỏ non.
Trăng khuya phản chiếu lờ mờ xuống mặt nước, khiến nó ánh lên một màu xám xanh lạnh lẽo.
Không gian nơi đó không hẳn là kín, vẫn để lộ ra vài hướng tầm nhìn - nhưng cũng không đủ mở để người ta cảm thấy bị phơi bày.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
"Sao giống đang định úp sọt mình vậy nhỉ?"
Kresh chần chừ vài giây, nhưng rồi cũng bước theo sau.
Trong đêm tối, tiếng bước chân cậu lẫn vào tiếng cỏ khô bị giẫm lên, vang lên từng nhịp nhẹ nhàng nhưng rõ ràng.
Hai người đứng đó, giữa cái không khí lành lạnh của ban đêm, đối diện nhau trong ánh sáng le lói.
Không ai vội vã nói gì tiếp - như thể nơi ấy, dù chỉ là một vũng nước nhỏ bên đường, cũng tạm đủ để cất giữ vài mẩu suy nghĩ chưa thành lời.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ừ thì nãy tôi nói thế thôi...
Giọng Kira hạ xuống, nhẹ như tiếng gió lùa qua những tán lá thưa thớt.
Ánh trăng chiếu xiên qua một nhánh cây cao, vẽ nên những bóng đổ nhạt nhòa trên mặt cỏ rậm, lay động cùng hơi đêm.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Nhưng bây giờ không có ai này…
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Tôi muốn hỏi ông một câu là-
Một nhịp ngừng.
Ánh mắt cậu liếc sang Kresh, giọng nói không lớn, nhưng thẳng thắn.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ông có thật sự chỉ muốn team của mình nó chỉ mang tính chất bảo vệ lẫn nhau thôi không?
Kresh đứng nghiêng người, tay khoanh lại, lắng nghe.
Không có vẻ bất ngờ, cũng không vội phản bác.
Chỉ một cái nhếch môi nhẹ, rồi một nụ cười nhợt nhạt.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Tôi hiểu ý ông...
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Cái đó chỉ là ngoài mặt thôi, đúng không?
Rồi cả hai không nhìn nhau nữa. Mỗi người như đang chìm vào dòng suy nghĩ riêng, nhưng vẫn đủ gần để nghe thấy tiếng thở khẽ của đối phương.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Không biết là ông có chung lý tưởng với tôi không.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Kiểu giờ mà trong cái trường hợp team mình có người kiếm được nhiều kim cương quá ấy...
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Thì ông nghĩ mình có nên… động tay động chân tí không?
Không khí xung quanh bỗng trở nên khác lạ - gió lùa mạnh hơn qua rặng cây, tiếng lá xào xạc vang to hơn giữa đêm yên tĩnh.
Vũng nước dưới chân bỗng phản chiếu rõ đôi mắt của Kira - đỏ như ánh lửa âm ỉ, không bùng cháy nhưng không dễ dập tắt.
Kresh vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng lần này không còn vẻ trêu chọc.
Cậu cúi đầu nhìn đôi bàn tay trần đang nắm hờ bên hông, khẽ cử động như thể vẫn còn cảm nhận được máu nóng từ một cuộc giao dịch vừa xong chưa lâu.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Thật ra thì…
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Tôi đang động tay động chân để mà có được kim cương.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Có một người vừa thuê tôi đi giết người khác.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Hả?
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Tôi đang đi kiếm thử, phải xem coi người đó thế nào đã rồi mới ra tay.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ai vậy?
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Kairon..
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Ông biết người đó không? Tôi chưa đi gặp người đó bao giờ.
Kira không trả lời ngay. Gió đêm nhẹ lướt qua rìa mái tóc cậu, thổi bay những cọng cỏ cao ven đường đang rạp mình theo từng đợt sóng lạnh.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Tuy là tôi chưa gặp người đó bao giờ nhưng mà có một người đã chat riêng với tôi.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Kêu tôi đi giết cái người tên là Kairon đó.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
...
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Bây giờ nhé, tôi bảo.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Về mặt bề ngoài ấy, thì team mình sẽ lập ra để bảo vệ lẫn nhau.
Góc nhìn từ cậu quét qua màn sương lãng đãng đang lửng lơ dưới chân đồi.
Những khối đất đậm màu vẫn còn ánh lên chút phản chiếu nhàn nhạt từ bầu trời khuya, nơi mặt trăng vuông vức đang treo cao như một ô cửa sổ phát sáng giữa trời.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Nhưng mà thực chất thì, cái chí hướng của tôi ấy...
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Là làm bất chấp mọi thứ để có kim cương.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Là kiểu như mình đi cướp đúng không?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Không, không những cướp mà có nghĩa là mình bất chấp tất cả luôn...
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Có thể là đâm thuê chém mướn hay gì đấy.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Để mà được 1000 viên?
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Đúng rồi.
Kira gật nhẹ, rồi cười khẽ, nụ cười thoáng qua như một đốm lửa sắp lụi.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Thậm chí là lắc đuýt cho người ta xem tôi còn làm được, thì có gì mà không làm nữa.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Ngoài lắc đuýt ra thì chúng ta cũng có thể cởi quần ra lắc đuýt.
Kresh thêm vào, lần này thì tiếng cười của cậu vang lên thật, lan ra giữa những khoảng không hoang vắng.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
...
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ừ thì đấy là cái hướng mà tôi muốn, không biết là ông như nào thôi.
Mặt nước lặng như gương, phản chiếu mờ nhòe hai hình bóng đang đứng đối diện nhau.
Trăng trên cao, khối vuông lạnh lẽo ấy in bóng lên mặt nước, tạo thành một vệt sáng dài xuyên qua những block đất xanh thẫm.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Thật ra tôi cũng đang có cái hướng giống như vậy.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Tại vì cái việc mà cày kim cương ấy, nó rất là mất thời gian.
Kresh nghiêng người, nhặt một viên sỏi dưới chân rồi quăng nhẹ xuống vũng nước, tạo nên một vòng sóng lan ra, gợn gợn.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Với lại nó rất là nhàm chán ông thấy không? Nếu mà chỉ đi đào thôi thì nó thực sự rất là nhàm chán.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Chưa kể đến việc mình còn rất nhiều thứ phải làm như là xây nhà hay xây farm này kia.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Và có thể là mình sẽ không đủ thời gian ấy.
Kira vẫn im lặng lắng nghe, môi khẽ mím.
Hơi thở cậu phả ra từng làn khói trắng nhè nhẹ trong không khí đêm se lạnh.
Những giây phút này, dù cả hai không nói gì nhiều, nhưng khoảng cách giữa họ đang rút ngắn một cách rõ ràng.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Vậy nên là mình phải cần tìm nhân lực, mà chắc chắn là nhiều người người ta sẽ hướng tới cái đó.
Kresh ngập ngừng một nhịp rồi nói, ánh trăng hắt lên gương mặt cậu làm nổi bật đôi mắt có phần háo hức.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Thế nên trước tiên thì mình săn người ta luôn, làm vậy mình vừa có nhà vừa có cả kim cương.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
Từ từ ông ơi, sever 55 thằng đó... giờ 3 thằng đi săn là thấy mẹ luôn đó...
Kira bật ra một câu cảnh tỉnh, nhưng khóe miệng lại cong lên, như thể chính cậu cũng đang suy nghĩ nghiêm túc về lời Kresh nói.
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
Thì mình phải tìm cách ông à.
Kresh nhún vai, tay đút vào túi quần, đứng sát bên Kira. Hai người giờ không còn đứng đối diện nhau nữa - mà là vai kề vai, cùng nhìn về một hướng.
Mặt nước dưới chân họ lăn tăn những đợt sóng nhẹ, phản chiếu hai cái bóng đứng gần đến nỗi như hòa vào nhau.
Không khí trở nên lặng lẽ, chỉ còn tiếng côn trùng kêu nhỏ và gió khẽ rít qua từng kẽ lá.
Cái lạnh của đêm khuya dường như chẳng còn rõ rệt như khi nãy - hoặc là vì có người đứng bên cạnh.
Bỗng đâu vang lên tiếng nói vọng từ xa, lẫn trong gió.
Chất giọng trầm, quen thuộc.. Là Kuro.
Kira hơi nghiêng đầu về phía âm thanh, mắt khẽ nheo lại nhìn qua khoảng cỏ đêm.
Trong bóng tối mờ, có thêm một bóng người đang tiến lại cùng Kuro.
𝐊𝐢𝐫𝐚
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Dẫn Noxuss đến đây luôn à?"
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
𝐊𝐫𝐞𝐬𝐡
...
Khoảnh khắc riêng lặng tan ra như mặt hồ vừa bị ai ném viên đá nhỏ.
Hai người đứng dưới ánh trăng, vai vẫn chạm nhẹ, nhưng ánh mắt đã hướng về phía những kẻ đồng hành sắp bước tới.
Những toan tính còn chưa kịp nói ra cũng chìm dần xuống cùng làn nước tĩnh.
...
___
?
?
Ý là cày view cho mấy ảnh mà quên mất mình vẫn đang viết truyện luôn á🤗
?
?
Không biết có nên ship Vanh×Kira không nhỉ? Hay là thôi ha?

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play