Wind Breaker: Mùa Xuân.
Chương 01: Ai Đó Đã Kéo Tôi Về.
Dưới ánh đèn vàng nhạt của phòng bệnh vắng lặng, nơi hương thuốc sát trùng hoà vào hơi thở mỏng manh, một người lặng lẽ ngồi bên giường Haruto. Cơ thể cậu im lìm như đang ngủ say, đôi mi khẽ run dưới ánh sáng dịu, còn sắc mặt thì trắng bệch, tựa như chỉ cần chạm khẽ là sẽ vỡ tan.
Người kia ngồi đó, dáng cao lớn nhưng lặng lẽ, bóng lưng dù vững chãi vẫn như gánh lấy một nỗi buồn khó gọi tên. Đôi bàn tay săn chắc đan vào nhau, siết lại nhẹ nhàng như để giữ lại chút can đảm đang tan dần.
Rồi rất chậm, như sợ giấc mộng trước mắt tan biến, cậu vươn tay ra, khẽ nâng bàn tay Haruto lên, áp vào má mình - một thoáng run rẩy xen lẫn dịu dàng.
Hơi ấm nhàn nhạt vẫn còn đấy, dù mỏng manh, vẫn đủ để khiến tim người rung lên khe khẽ.
Một tiếng thở dài, như gió mùa thu lướt qua mái hiên vắng. Đôi mắt thấp thoáng ánh nước, nhưng người lại cười. Nụ cười ấy chua chát mà ấm áp, như chứa đựng cả một quãng đời đã qua.
“Haruto.. ngày ấy.. phải chi tao không tìm thấy mày..”
Giọng thì thầm rơi vào khoảng không như chiếc lá cuối mùa rụng xuống, khẽ lay động.
Nụ cười họ nhẹ nở ra, méo mó như tan trong ánh nước mắt chưa kịp rơi. Một nụ cười vừa buồn, vừa thương, vừa bất lực.
Dưới ánh đèn lạnh của phòng bệnh, tiếng máy đo nhịp tim bỗng chốc biến dạng.
Bíp… bíp… bíp-bíp-bíp! - nhanh, dồn dập, bất thường.
Một nữ y tá bước đến kiểm tra, vừa liếc qua chỉ số, sắc mặt lập tức tái đi:
"Bác sĩ! Nhịp tim bệnh nhân số 226 bất thường! Có dấu hiệu rối loạn!"
Căn phòng bệnh tấp nập người ra vào. Bác sĩ cùng y tá di chuyển khẩn trương, ánh đèn chớp sáng từng nhịp tim chậm.
Tin dữ đã báo về hai đầu đất nước, cha mẹ Haruto lập tức có mặt - ánh mắt hoảng loạn, cố giữ bình tĩnh, nhưng tay không ngừng run.
Giờ đây, cậu nằm đó, bất động, chỉ còn tiếng máy vang lên đều đặn. Mẹ siết tay con, cha đứng lặng bên giường bệnh.
Bác sĩ chợt khựng lại:
"Kỳ lạ… Cậu ấy đang ổn định lại. Tình trạng đang chuyển biến tốt, rất tốt."
Một tuần sau, cậu được cho là đã tỉnh lại sau khi đi một vòng môn quan trở về. Thật may, cậu vẫn là Haruto ngày nào. Chỉ là.. có hơi khác..?
Ông liếc sang Haruto - chàng trai đang khẽ nhíu mày, ngón tay chạm trán như muốn chạm tới một điều gì xa xăm, mơ hồ trong mớ ký ức lạc lối.
"Giọng nói đó.. ai đã ở cạnh tôi vào đêm ấy.."
Giọng nói ấy vang lên, lạnh như lớp sương sớm, nhẹ nhưng buốt sâu. Không giận dữ, không đau đớn, chỉ là khoảng trống - một nơi lẽ ra nên có hình bóng ai đó.
Chương 02: Về Nhà.
Satou Haruto - Doãn Trừng Phong.
Satou Haruto (佐藤 陽翔)
;Kẻ bay giữa trời cao, tâm vững giữa bão tố, sinh ra để trở thành huyền thoại giữa nhân gian.
Cậu sinh ra trong một gia tộc danh giá, nơi hòa quyện giữa hai dòng máu Nhật – Trung. Mẹ là quý tộc Thượng Hải, dòng dõi quyền quý, mang trong mình hơi thở truyền thống và tinh hoa phương Đông. Cha là doanh nhân thành đạt tại Tokyo, người đàn ông quyền lực, uy nghiêm mà đầy tài năng.
Từ thuở nhỏ, cậu lớn lên giữa khung cảnh trang nghiêm của Trung Hoa, được giáo dưỡng không chỉ bằng kỷ luật mà còn bằng nghệ thuật và tinh thần truyền thống thấm đẫm tâm hồn.
Dẫu sống chủ yếu ở đất mẹ, cậu vẫn thường xuyên sang Nhật, giữ gìn và vun đắp những mối liên kết thân thiết bên nội, như sợi dây vô hình gắn kết hai bờ văn hóa.
Cậu thông thạo võ thuật Trung Hoa và Nhật Bản, từ nhỏ đã miệt mài luyện tập nhiều loại ca văn ca võ, nắm vững các kỹ năng căn bản.
Dẫu sở hữu tài năng và khí chất xuất chúng, cậu vẫn mang trong mình những khuyết điểm như những người thường ngoài kia.
Cậu không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, chưa từng trải qua mối tình nào thật sự, nhưng lại vô tình gieo nên những ái niệm lặng lẽ trong lòng người khác.
"Haru! Hứa với tao.. không được rời bỏ tao đâu đấy nhé hì hì.."
"Tao chỉ còn mỗi mày thôi.."
Tính cách hòa nhã, thân thiện và dễ mến khiến cậu luôn được yêu quý, nhưng cũng không tránh khỏi những lúc lỡ lời, hành xử thiếu khéo, để lại vết thương nhỏ trong lòng người xung quanh.
Haruto không hoàn hảo - và chính sự chưa trọn vẹn đó làm nên nét đẹp chân thật, đáng yêu nơi cậu.
Ting ting vang lên từng hồi, chuông điện thoại reo inh ỏi giữa không gian yên tĩnh. Cậu nhăn mặt, lờ đờ cầm máy lên.
"Phong! Mày biết mấy giờ rồi không? Xe ra sân bay sắp đến rồi!"
Giọng chị gái cậu, pha chút bực tức, vang vọng qua đầu dây, khiến cậu giật mình tỉnh ngủ.
"Không nhanh dậy thì tao bỏ mày lại nhà đấy!"
Cậu thở dài, mệt mỏi cố gắng ngồi dậy giữa sự hối thúc không ngớt kia.
"Bây giờ mới thèm vác cái mặt đến hả? Heo lười."
"Haha.. chị, bình tĩnh nào. Hôm qua háo hức quá nên em ngủ muộn chút thôi mà. Đừng giận em nữa nhé!"
Doãn Hạ Uyển - Reina.
Cô là chị cả, người con gái trưởng luôn gánh vác vai trò “mái hiên” che chắn cho các em.
Từ nhỏ đã nổi bật bởi tư duy sắc sảo, phẩm hạnh đoan trang, lại thêm phần quyết đoán giống hệt mẹ mình.
Khi cô và mẹ cùng đứng cạnh nhau, người ngoài không khó để nhận ra: Hạ Uyển như một phiên bản trẻ trung và đầy sức sống của mẫu thân – cùng ánh mắt kiên định, dáng đi tự tin và khí chất lãnh đạm mà cao quý.
Là người chị luôn nghiêm khắc nhưng cũng dịu dàng, Hạ Uyển yêu thương Haruto hết lòng, chẳng bao giờ để ai làm tổn thương cậu.
Trong mắt cậu, chị gái ấy như một cột mốc vững vàng giữa những đổi thay của cuộc đời.
Điểm đến của chuyến đi là Nhật Bản.
Sau vài giờ bay dài và mệt mỏi, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh xuống sân bay Haneda - Tokyo. Ánh nắng xuân nhè nhẹ xuyên qua những tấm kính rộng, rọi lên gương mặt còn vương nét ngái ngủ của Haruto.
Cạnh bên, chị gái cậu – Doãn Hạ Uyển. Đã tỉnh táo và chỉnh tề, tay đang chỉnh lại chiếc khăn choàng, mắt liếc cậu như nhắc nhở:
"Đến rồi đấy, đừng mơ mộng nữa."
Cánh cửa sân bay vừa mở, một làn gió dịu dàng lướt qua, mang theo hương hoa anh đào phảng phất – mùi hương thân thuộc từ thuở Haruto còn bé, mỗi lần trở về thăm quê nội.
Cậu và chị gái sải bước vào lòng Tokyo, nơi cánh hoa mỏng manh nhẹ nhàng xoay mình trong không trung, rơi xuống những bậc thềm, trải kín từng góc phố.
Nơi đây là Nhật Bản –
Là phần máu còn lại đang chảy trong cậu,
Là nơi mà mỗi cánh hoa rơi như đang thì thầm:
"Chào mừng trở về, Satou Haruto."
Chương 03: Làm Bạn.
Năm mười sáu tuổi —
một năm kể từ ngày cậu thoát khỏi bàn tay tử thần lạnh ngắt.
Cậu lớn lên cùng với khoảng trống mơ hồ trong ký ức, một phần quan trọng nào đó đã bị xóa nhòa… nhưng trái tim thì chưa từng thôi gọi tên bóng hình lặng lẽ từng ở bên cậu năm ấy.
Mang theo khao khát tìm lại người đó,
Haruto trở về Nhật Bản — nơi hành trình tìm kiếm khởi đầu,
nơi cánh hoa anh đào rơi như thì thầm điều gì chưa nói hết.
"Chị Hạ Uyển! Em đi chơi chút nhé, tối em sẽ về!"
Tiếng người con trai vang vọng từ tầng một, trong trẻo như gió đầu hè lướt nhẹ qua hiên nhà.
Chị cậu, Doãn Hạ Uyển, đang đọc sách trên tầng hai, khẽ nghiêng đầu, môi cong nhẹ thành nụ cười bất lực:
"Tiểu quỷ nhà ta ham chơi quá nhỉ.. nhớ về sớm đấy."
Trong căn nhà ngập nắng, lời dặn dịu dàng ấy rơi xuống như giọt mật ngọt, theo bước chân Haruto khuất dần nơi đầu ngõ.
Cậu luôn gọi chị gái mình là Hạ Uyển, chưa từng quen miệng gọi bằng cái tên Nhật "Reina".
Anh trai thì cậu vẫn gọi là Thất Dạ, chưa từng thuận miệng với cái tên "Sae" như người khác.
(sẽ cập nhật về sau)
Trong gia đình, cả chị và anh trai đều gọi cậu là Tiểu Phong – cái tên thân thương như gói trọn mọi yêu chiều từ thuở bé.
Cậu mang họ Satou từ cha, và họ Doãn từ mẹ, như hai dòng máu hoà quyện, nuôi dưỡng một Haruto vừa mạnh mẽ, vừa dịu dàng.
Satou Haruto/Trừng Phong
Lâu lắm rồi mới trở về, phải ăn sập khu ẩm thực ở đây mới được!
Satou Haruto/Trừng Phong
Có lẽ mình sẽ mua cho chị chút đồ mỹ phẩm để được về muộn.
Gió nhẹ lướt qua mái tóc tro xám của cậu khi từng bước thảnh thơi đi dọc con phố tấp nập.
Ánh mắt lấp lánh như trẻ con trong tiệm bánh, Haruto vừa đi vừa mường tượng ra mùi cá nướng, hương dashi thơm lừng, hay những viên takoyaki đang xèo xèo trong chảo nóng.
Satou Haruto/Trừng Phong
Bắt đầu từ ramen… hay mì soba đây ta?
Cậu vừa cười vừa lẩm bẩm, bụng cũng reo lên như hưởng ứng. Nhưng khi chuẩn bị rẽ vào con ngõ nhỏ dẫn tới tiệm quen, một âm thanh hỗn loạn bất ngờ vọng tới.
Chiều buông xuống khu phố sầm uất, ánh nắng cuối ngày loang trên vỉa hè lát đá. Trong con hẻm nhỏ sau khu mua sắm, một cô gái trẻ bị nhóm thanh niên vây lại.
Đôi mắt cậu tối đi đôi chút.
Satou Haruto/Trừng Phong
Rắc rối thật đấy.. chưa kịp ăn nữa mà.
Những lời cợt nhả vang lên giữa khoảng không chật chội, như bức tường vô hình đang siết lấy cô.
"Này, đã bảo đi chỗ khác rồi mà!"
Cô nắm chặt quai túi, lùi lại từng bước, cố giữ bình tĩnh trong hơi thở gấp gáp.
Ngay khi Haruto vừa định bước chân ra khỏi bóng râm, ánh mắt dõi theo cô gái đang bị vây chặt giữa những gã côn đồ, thì một bóng người từ đâu xuất hiện.
Bóng người cao lớn, mái tóc hai màu rối bời phả ngược theo gió. Họ không nói gì, chỉ sải bước tới, đôi mắt lạnh lùng hệt lưỡi dao sắc bén.
Haruto khựng lại, hơi nghiêng đầu.
Cậu nhún vai, rồi lùi về phía một chiếc ghế đá gần đó, ung dung ngồi xuống. Trên tay là vài que xiên thịt nướng vừa mua bên kia đường — thơm nức mũi.
Satou Haruto/Trừng Phong
Duyệt! Thịt ở đây ngon bá cháy!
Ánh mắt của cậu lấp lánh như đang thưởng thức một buổi biểu diễn thú vị giữa lòng phố đêm Tokyo.
"Ban ngày ban mặt đừng có làm mấy chuyện ngu ngốc."
Một cú đánh dứt khoát vang lên, nhanh như sấm chớp, khiến cả đám ngã rạp không kịp phản kháng.
Khi cơn giông lặng đi, cô gái đứng lặng.
Còn cậu – không quay đầu lại, chỉ nhấc tay lên trong động tác như vẫy gió.
"Thế này mà cũng tưởng mình mạnh sao hả?"
"Hãy nhớ tên và mặt của ta.."
"Những kẻ yếu nên tránh xa ta. Những kẻ mạnh hãy tìm tới ta."
"Ta là.. học sinh trường cấp ba Furin.."
Haruto đứng lặng nhìn Sakura — chàng trai một mình đối đầu cả đám côn đồ với vẻ điềm tĩnh đến lạ thường. Trong lòng cậu, một cảm giác ngưỡng mộ nhen nhóm, xen lẫn sự tò mò khó tả.
Phía trước, cậu thiếu niên ấy đã bước đi được vài bước. Dưới ánh đèn đường vừa bật lên, bóng lưng cậu kéo dài trên mặt đất, vừa đơn độc vừa rực rỡ đến kỳ lạ.
Như thể mọi hỗn loạn ban nãy chưa từng chạm được vào người cậu.
Sakura dừng lại, ngó nghiêng xung quanh. Ngón tay đưa lên tự chỉ vào mình ngơ ngác hỏi.
Tachibana Kotoha
Không cậu thì còn ai nữa?
Sau khi nhận được lời xác nhận, đứng sững vài giây như mất kết nối với thế giới xung quanh. Má cậu đỏ bừng, không phải vì ngượng ngùng, mà có lẽ.. vì lời cảm ơn đó.
Gió đầu xuân lướt qua, tóc cậu rối nhẹ, và trong ánh chiều đổ nghiêng, đôi mắt cậu ánh lên nét ngơ ngác đến đáng yêu.
Sakura Haruka
Không phải tôi cứu cô hay gì đâu!
Sakura Haruka
Chẳng qua là tôi thấy ngứa mắt với mấy tên vừa rồi thôi!
Tachibana Kotoha
Mà này, cậu có thấy đói không?
Sakura Haruka
Hả? Đói cái gì chứ?
Quán ăn nhỏ nép mình nơi góc phố, ánh đèn vàng dịu rọi xuống bàn ăn đơn sơ mang chút ấm cúng của một chiều muộn.
Kotoha đặt đĩa cơm trứng nóng hổi lên mặt bàn gỗ, mùi bơ béo ngậy lan ra, quyện cùng hương sốt cà chua dìu dịu phủ lên lớp trứng vàng mịn như tan chảy.
Cậu thiếu niên ngồi đối diện thoáng nuốt nước bọt, chiếc bụng rỗng vừa đúng lúc cất lên tiếng than nhẹ nhàng, không giấu nổi vẻ ngại ngùng.
Cô chống cằm nhìn cậu, ánh mắt nửa trêu chọc nửa hiền lành. Nụ cười cong cong nơi khóe môi như thể đang xem một đoạn phim tuổi trẻ ngờ nghệch hiện hữu ngay trước mắt mình.
Tachibana Kotoha
Cậu lúc nãy trông ngầu lắm mà, giờ lại sắp thua một đĩa cơm trứng à?
Cậu đảo mắt, tay cầm muỗng mà không biết nên ăn hay nên... chạy trốn. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu chợt nhận ra - có lẽ một phần trong mình vừa bắt đầu một chuyện gì đó rất khác.
Haruto nhẹ nhàng đẩy cánh cửa quán, bước vào trong với tâm trạng phấn khích khó tả sau một ngày dài rong ruổi trên phố.
Không khí trong quán nhỏ ấm áp, mùi bơ và trứng quyện vào nhau thơm lừng khắp không gian, khiến cậu không khỏi thèm thuồng.
Satou Haruto/Trừng Phong
Xin chào! Ở đây có món gì đặc biệt mà nhất định phải thử không nhỉ?
Tachibana Kotoha
Xin chào! Lần đầu tôi thấy cậu đấy.
Cậu tiến lại gần quầy, chọn một chiếc ghế ngay cạnh Sakura, chỉ cách một chiếc ghế nhỏ.
Tachibana Kotoha
Quán tôi có món cơm trứng, cậu thử nhé.
Tachibana Kotoha
Ngon lắm đấy
Satou Haruto/Trừng Phong
Được được.
Satou Haruto/Trừng Phong
Làm cho tôi đi.
Quay sang Sakura, Haruto mỉm cười thật nhẹ, ánh mắt chan chứa sự thân thiện và tò mò:
Satou Haruto/Trừng Phong
Xin chào! ..Haruka Sakura đúng không?
Sakura Haruka
Là tôi. Nhưng sao cậu lại biết chứ?
Sakura nhìn cậu, cảm nhận được sự nhiệt huyết trong con người cậu. Tò mò tại sao một người như Haruto lại biết Sakura.
Haruto ngồi xuống đối diện Sakura, ánh mắt chăm chú và không rời khỏi cậu. Giọng nói của Haruto nhẹ nhàng, mang theo sự chân thành và thán phục sâu sắc:
Satou Haruto/Trừng Phong
Trận đấu vừa rồi của cậu thật tuyệt vời.
Satou Haruto/Trừng Phong
Một mình cậu đương đầu và hạ gục đám côn đồ như thế, không phải ai cũng làm được.
Satou Haruto/Trừng Phong
Tôi thật sự ngưỡng mộ tài năng và sự can đảm của cậu.
Satou Haruto/Trừng Phong
Được làm quen với một người như cậu quả là điều may mắn.
Sakura hơi khựng lại. Chỉ một lời khen đơn giản, nhưng khiến cậu như bị gió lùa trúng ngực, tim lệch mất một nhịp. Cậu quay đầu, giả bộ như đó không là chuyện gì lớn lao.
Sakura Haruka
C-Chuyện đó thì có gì đáng ngưỡng mộ chứ.
Sakura Haruka
C-Chỉ là tôi không ưa chúng thôi-
Haruto không đáp, chỉ cười, bước sát hơn. Ánh nắng chiếu nghiêng làm hiện rõ hai má Haruka vừa ửng lên sắc đỏ mỏng manh.
Satou Haruto/Trừng Phong
Mặt cậu đỏ rồi kìa. Cậu dễ đỏ mặt nhỉ, dễ thương ghê.
Cậu hơi nghiêng người về phía Sakura, ánh mắt chăm chú như muốn hiểu rõ hơn con người cậu:
Satou Haruto/Trừng Phong
Mong rằng chúng ta sẽ trở thành bạn, cùng nhau trải qua nhiều điều thú vị phía trước.
Cả hai dường như chìm vào thế giới riêng vậy, hoàn toàn không để tâm đến người con gái đang đứng gần đó cười mỉm.
Và rồi Haruto đã thành công trở thành bạn với Sakura. Có lẽ như vậy là điều tốt cho cả hai sau này.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play