Trong căn phòng được trang trí theo phong cách dễ thương, trên giường đầy ắp những gấu bông lớn nhỏ với nhiều hình dạng khác nhau. Một cô gái khoảng 17 tuổi nằm trên giường mà khóc than với cô bạn thân qua điện thoại.
- Huhuhu....Liên à, anh ấy hông thích taooooo.... giờ phải làm sao đây....
Ở đầu dây bên kia, cô bạn nghe xong sắc mặt cũng đầy bất lực. Tay nắm chặt lại hận không thể xuyên qua màn hình để đấm con nhỏ bạn, nó bực bội quát.
"Sao là sao? Không thích thì thôi, thiếu gì người mà mày phải khổ sở vậy?"
Vân Khánh bị mắng thì mếu máo nói.
- Nhưng mà....ảnh gu tao mày ơiiii, hic....hong biết đâu.....tao chỉ muốn mình anh ấy thôi....
Vừa nói, Vân Khánh vừa đưa tay lau nước mắt. Bích Liên thở dài một hơi.
"Đây là lần thứ n mày khóc lóc kể lễ với tao rồi đấy, nói nghe xem anh ta có gì mà mày mê như dính phải ma túy vậy con kia?"
Dứt lời, Vân Khánh liền kể lại.
- Ờ thì....ảnh vừa đẹp trai, cao ráo lại còn....thơm. Trên người anh ấy có mùi hương bạc hà á mày, gu ăn mặc cũng rất đẹp nha, lần đầu tiên gặp mặt tao đã rung động từ lúc đó.....
Bích Liên nghe kể vậy cũng im lặng, chỉ khuyên nhủ.
"Mày đi làm thêm ở quán đó mới được 5 ngày, mà khóc than với tao mất 5 ngày cmnr. Giờ muốn theo đuổi anh ta thì cứ tìm hiểu xem anh ta thích gì trước đã, sau đó tiếp cận từ từ!"
Được cô bạn chỉ dẫn, Vân Khánh liền nghe theo. Cả hai tắt máy rồi kết thúc cuộc gọi tại đây.
Ngày hôm sau, Vân Khánh cố tình đến quán thật sớm. Bởi vì tranh thủ trong thời gian hè nên cô đi làm thêm ở quán nước cách nhà không xa, hết hè thì trở lại trường để tiếp tục đi học.
Nhìn thấy trong quán có quản lý Phụng và nhân viên pha chế là Gia Hân và Khả Ly, Vân Khánh hí hửng chạy đến.
- Chào buổi sáng ạ!
Thấy cô đến sớm, quản lý Phụng mỉm cười đáp lại.
- Ối, bé Vân Khánh đến sớm nhỉ?
- Ái chà, đúng là nhân viên mới có khác, tuân thủ quy tắc rất tốt!
Gia Hân ở trong quầy pha chế vui vẻ trêu, Vân Khánh cười gượng nhìn xung quanh thấy người mình thích là Nhất Tâm chưa đến. Trong lòng đột nhiên lại trở nên hồi hộp hơn, cô hào hứng cầm chổi đi quét dọn quán, tâm trạng rất phấn khích.
Một lúc sau, Quách Phong và Nhất Tâm cũng đã đến. Vân Khánh thấy Nhất Tâm đã đến thì trong lòng vui sướng như trúng độc đắc, còn Nhất Tâm thì vẫn không quan tâm hay để ý đến cô mà đi thẳng vào bên trong. Chỉ có Quách Phong đi đến hỏi.
- Vân Khánh đến sớm thế?
Cô mỉm cười im lặng nhìn Quách Phong, anh Phong và Nhất Tâm đều bằng tuổi nhau, hơn nữa mối quan hệ giữa cả hai đều rất thân thiết. Vân Khánh nhỏ hơn Nhất Tâm 8 tuổi, không hiểu tại sao mỗi lần gặp anh thì tay chân cô trở nên luống cuống mất kiểm soát.
Cô chưa kịp trả lời anh Phong thì Gia Hân đã từ trong quầy gọi vọng ra.
- Quách Phong ơi, anh vô coi lại đơn hàng hôm qua với quản lý kìa!
- Biết rồi, vô liền đây!
Nói xong, Quách Phong gật đầu rồi nhìn Vân Khánh lần nữa, khẽ cười nháy mắt cổ vũ.
- Làm tốt nha, nhân viên mới!
Vân Khánh bật cười, gật đầu như một học sinh ngoan ngoãn. Nhưng khi bóng dáng Quách Phong vừa khuất sau cánh cửa dẫn vào kho, nụ cười của cô cũng tắt, ánh mắt lại hướng về phía Nhất Tâm đang đứng trong góc quầy đang chăm chú kiểm tra máy pha cà phê.
Cô nhìn anh đến mức quên cả việc mình đang cầm chổi, đầu óc chỉ toàn là hình ảnh của anh. Nhất Tâm mặc đồng phục nhân viên sơ mi đen phối tạp dề nâu nhạt, tóc hơi rối nhưng vẫn gọn gàng, ánh mắt khi tập trung lại càng thu hút không chịu nổi. Mỗi cử chỉ, mỗi cái nhíu mày của anh đều như tỏa sáng.
Trái tim thiếu nữ tuổi 17 chưa từng yêu lại bắt đầu thổn thức một cách vô lý.
“Đẹp trai muốn chửi thề…..duma tui mà là cái máy pha cà phê đó chắc xỉu tại chỗ aaa."
Trong đầu cô thầm lẩm bẩm, nhưng rồi một giây sau cô chợt giật mình vì ánh mắt Nhất Tâm bỗng nhìn ngang qua chỗ cô đang đứng. Vân Khánh giật thót, hốt hoảng cúi đầu xuống mà vờ như mình đang quét rất chăm chỉ.
"Chết gồi! Ảnh có thấy mình nhìn lén hông ta? Chời đất ơi, quê chít mất!"
Đang lúng túng thì phía sau đột nhiên có người vỗ vai, làm cô giật bắn cả người.
- Em làm cái gì mà đỏ mặt vậy???
Quay lại nhìn thấy người vừa nói là chị Khả Ly, chị ấy nhìn cô nhăn mặt hỏi.
- Đừng nói là em bị say nắng vào buổi sáng nha? Mặt em đỏ lên thấy thương luôn á!
- Dạ hông…..em…..em đang quét mà!!!
Vân Khánh ấp úng chối, tay lại vô thức siết chặt cán chổi. Khả Ly cười ha hả, không nói gì thêm rồi quay rời đi.
Vân Khánh âm thầm hít một hơi sâu, tự trấn an trong lòng.
“Không được rối nữa, Bích Liên nói đúng! Muốn tán trai thì phải chủ động tìm hiểu, mình phải biết anh ấy thích gì, ghét gì. Từ hôm nay, phải quan sát thật kỹ!”
Cô thầm cổ vũ tinh thần bản thân, như thể mình là một điệp viên bí mật với nhiệm vụ đặc biệt.
Đến trưa, khách bắt đầu đông dần. Vân Khánh vẫn đang làm nhiệm vụ mang nước ra bàn cho khách, khi đi ngang quầy pha chế, cô liếc mắt thấy Nhất Tâm đang pha cà phê cho khách. Tay anh cầm bình rót sữa điệu nghệ như một nghệ sĩ múa, những ngón tay thon dài trắng ngần khiến cô mê mẩn đến mức suýt trượt chân vì không nhìn đường.
Cũng may mà giữ thăng bằng kịp, nhưng khổ nỗi, trong lúc hoảng hồn thì ly nước cam trên khay cô lại bị nghiêng và....
“Bộp!”
Nửa ly nước cam đổ lên bàn, nước tràn ra ướt cả khăn trải. Cô vội vàng cúi đầu xin lỗi khách, tay run run lấy khăn giấy lau dọn. Quản lý Phụng từ xa thấy cảnh đó, vội đi đến nhắc nhở.
- Cẩn thận nha bé Vân Khánh, lúc đông khách thì càng phải chú ý đó!
- Dạ…..em xin lỗi ạ…
Cô cúi đầu lia lịa, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Lúc cô lật đật quay lại quầy để lấy khăn mới thì bất ngờ Nhất Tâm đã đứng đó như đợi sẵn từ khi nào. Anh đưa cho cô một bịch khăn giấy, giọng lạnh nhạt nhưng không gắt gỏng.
- Lần sau đừng nhìn lung tung nữa!
Nghe lời này, trái tim Vân Khánh suýt nữa ngừng đập tại chỗ. Cô ngước lên, miệng há ra như muốn biện minh điều gì đó, nhưng ánh mắt anh đã quay đi không cho cô cơ hội nói gì thêm.
Anh đi mất rồi, chỉ để lại một cô gái ngẩn ngơ đứng giữa quầy, trong tay còn cầm bịch khăn giấy mà không biết phải làm gì tiếp theo.
Giây phút này, trong đầu cô chỉ còn đúng một câu vang lên.
“Chời má ơi... ảnh biết mình nhìn lén ảnh rồi hả??? Thí mẹ gồi, chết thật rồi. Nhưng mà sao anh ấy lại đưa khăn cho mình?? Có nghĩa là... ảnh có quan tâm mình một chút đúng hông ta???”
Nghĩ đến đây, trong lòng cô gào lên.
"Chời ơi Bích Liên ơi, cứu tao với, tao sắp đẻ luôn rồi nè…”
Vân Khánh đứng như trời trồng giữa quầy trong vài giây, đến khi chị Gia Hân ở bên trong lên tiếng nhắc khẽ.
- Vân Khánh ơi, khăn em nè! Nãy rớt cái ly đúng hông? Lau lẹ rồi ra nhận bàn nha em!
Lúc này, cô mới giật mình tỉnh lại, hai tay nhận lấy khăn như cái máy. Miệng lí nhí cảm ơn rồi quay lưng chạy đi, tim vẫn chưa hết đập dồn dập. Trong đầu tiếp tục suy nghĩ.
"Cảm giác như mình vừa rơi vào ranh giới giữa quê và nhục, ủa mà khoan đã… khoan... phân tích lại một chút nào. Anh ấy đứng chờ sẵn mình ở quầy? Nghĩa là anh thấy mình luống cuống, nên chuẩn bị khăn giấy để giúp?? Rồi còn cái câu: “Đừng nhìn lung tung nữa" nghe thì có vẻ lạnh lùng, nhưng mà cũng đâu có dữ….đúng hem???"
Càng nghĩ cô càng tự biên tự diễn dữ dội hơn, miệng lẩm bẩm.
- Chời ơi, có phải ảnh để ý mình rồi đúng hông? Phải hông? Nói là phải đi mà!!
Vân Khánh vừa đi lau bàn, miệng cười toe toét như con ngốc. Mấy chị khách nữ ngồi gần đó thấy biểu cảm ngơ ngẩn của cô, liền thì thầm với nhau.
- Nhìn bé nhân viên kia kìa, dễ thương ghê ha!
- Ừ, cười như mới trúng số vậy đó..
Còn Vân Khánh thì đâu biết bản thân mình bị người khác soi, trong lòng giờ chỉ toàn là mấy câu thoại mơ mộng kiểu.
"Nếu đây là phim ngôn tình thì chắc giờ tui với ảnh đang bắt đầu tiến triển tình cảm rồi ớ..."
Tan ca buổi chiều, cô lững thững dắt xe ra về. Gió mát hiu hiu, lòng cô cũng nhẹ tênh như được sạc pin sau một cú “tương tác” nhỏ với crush.
Tối hôm đó, cô video call ngay cho Bích Liên, mặt hớn hở như thể sắp phát sáng.
- LIÊN ƠI!!! CÓ CHUYỆN LỚN NÈ!!!
Đầu dây bên kia vừa bắt máy, Bích Liên liền theo phản xạ mà đưa tay lên bịt tai lại.
"Tao biết rồi, chắc chắn là có liên quan tới “anh bạc hà” của mày đúng hông?"
Bị đoán trúng, Vân Khánh càng thêm phấn khích.
- Chời đất mẹ ơi, ảnh đưa khăn giấy cho tao!!! Mà kiểu…. ảnh đứng đợi tao ở quầy á!!! Chời ơi ảnh chắc chắn quan tâm tao!!!
Nghe vậy, Bích Liên chống cằm, mắt lườm nhẹ.
"Rồi ảnh có kêu mày đừng nhìn lén ảnh nữa không?"
- Ờ thì… có… nhưng mà giọng ảnh rất dịu! Không có gắt gỏng gì hết trơn á!
Vân Khánh hí hửng nói, Bích Liên tiếp tục hỏi.
"Rồi mày có biết là ảnh nói vậy nghĩa là ảnh phát hiện mày nhìn lén ổng suốt mấy ngày nay không?"
- Biết! Nhưng mà thôi kệ, biết thì biết mắc gì không nhìn?? Trai đẹp để ngắm mà không cho nhìn là phạm pháp đóoo.
Càng nói, Vân Khánh càng trở nên thích thú hơn. Bích Liên bất lực chỉ có thể tiếp tục chỉ dẫn.
"Ờ, mày nói đúng cũng không ai dám cãi. Thôi, giờ thì lên kế hoạch tiếp theo đi. Bước 1 là quan sát, mày làm rồi. Bước 2: tìm hiểu sở thích. Bước 3: tiếp cận nhẹ nhàng không lộ liễu. Nghe chưa con kia???"
- NGHE RÕ!!! Tao thề sẽ cưa cho bằng được!!!
"Nhưng mà nhớ là đừng có vụng về nữa nha, lần sau mà còn làm đổ nước cam nữa chắc mày bị chủ quán cho ra đường trước khi tán được anh ấy á nha!"
Bích Liên mỉm cười nhắc nhở lần nữa, Vân Khánh nhỏng nhẽo đáp.
- Biết rồi màaaaaa~
Kết thúc cuộc gọi, Vân Khánh lăn ra giường, ôm lấy một con gấu bông to tướng, trong lòng phơi phới như hoa đua nở giữa mùa xuân.
Tâm trí cô lúc này chỉ còn duy nhất một hình ảnh anh chàng pha chế lạnh lùng, với mùi bạc hà dịu mát và đôi tay khéo léo như nghệ sĩ ấy.
- Nhất Tâm ơi, anh cứ chờ đó. Em nhất định sẽ theo đuổi được anh!!!
Ngoài cửa sổ, ánh trăng lấp ló sau tán cây. Vân Khánh nằm vắt ngang giường, tay ôm gấu bông, miệng lẩm bẩm tên anh như một bài thần chú.
- Nhất Tâm… Nhất Tâm… Nhất Tâmmm…
Cô nhắm mắt lại, tưởng tượng ra một viễn cảnh hão huyền nào đó, nơi mà anh sẽ dịu dàng hỏi cô.
“Em thích uống gì? Anh pha cho.”
Rồi sau đó sẽ là ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô cười, tim cô lỡ một nhịp. Mặt cô đỏ lên và rồi… rồi…..
- Aaaaaaa… chết rồi, tui tự tưởng tượng ra truyện luôn rồi nè chời!!!
Vân Khánh ôm gối đập nhẹ vào đầu mình, bật dậy khỏi giường như con lật đật, hai má đỏ ửng vì xấu hổ với chính mình.
Sau vài phút tự vật lộn với đống cảm xúc ngổn ngang trong lòng, Vân Khánh lại lăn ra giường, mở điện thoại rồi nhấn vào app ghi chú viết một dòng in hoa to tướng.
"CHIẾN DỊCH CƯA CRUSH - NGÀY 1: THẮNG LỢI NHẸ. KHẨN TRƯƠNG TÌM HIỂU GU SỞ THÍCH!!!"
Cô còn gõ thêm một dòng phụ bên dưới.
"Gợi ý: Có nên hỏi thăm Quách Phong không? Bạn thân ảnh mà, chắc chắn biết nhiều điều hay ho!"
Ghi chú xong, Vân Khánh yên tâm ôm gối ngủ ngon lành. Trong mơ cô nhìn thấy mình cùng Nhất Tâm đứng cạnh quầy pha chế, cùng làm cà phê, cùng cười đùa. Và rồi anh cúi đầu kề sát tai cô nói nhỏ.
"Hôm nay em đừng làm đổ nước cam nữa, làm đổ trái tim anh là đủ rồi."
Giấc mơ đầy ngọt ngào như ly trà sữa size lớn, full topping.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play