Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

《 Hungan 》Vọng Hiên Xưa [Quang Hùng × Negav]

『1』Tơ Hồng Lạc Bước.

• WARNING!!! Truyện theo bối cảnh thời xưa, thuộc thể loại tâm linh – huyền bí, có chứa nhiều yếu tố máu me, đau đớn thể xác và tinh thần, ngôn từ bạo lực, cùng một số cảnh mang tính chất nhạy cảm. Diễn biến truyện đi theo hướng nặng tâm lý, ngược thân lẫn ngược tâm, có thể gây khó chịu, hoặc kích hoạt những ký ức tiêu cực đối với một số người đọc. Không phù hợp với những độc giả không thích ngược, yếu tim hoặc không chịu được nội dung tiêu cực. Mọi chi tiết trong truyện đều là hư cấu, không cổ súy cho bạo lực, mê tín hay hành vi phản cảm ngoài đời thực. Hãy bước vào khi bạn đủ chắc chắn!!! - THANK YOU VERY MUCH -
________________________________
Người ta bảo, khi trời chuyển lạnh đột ngột vào giữa tháng Bảy, đó không chỉ là dấu hiệu của mưa giông… mà là lúc ranh giới giữa Dương và Âm mở ra một khe nứt nhỏ.
Khe nứt đó, không ai nhìn thấy. Nhưng người nhạy vía thì sẽ lạnh gáy, trẻ con thì khóc ré, chó mèo thì tru lên từng hồi như thấy thứ gì đó... không thuộc về thế giới này.
Thế gian này vốn không chỉ có người sống. Phía sau tấm màn mỏng giữa ngày và đêm là cả một cõi u minh thăm thẳm – nơi những vong hồn lang thang, những oan khuất chưa được siêu độ, và những thứ không còn là người nhưng cũng chưa hẳn là quỷ... đang chực chờ.
Chờ gì?
Chờ một tiếng gọi lầm. Chờ một bước chân lạc. Chờ một cánh cửa sơ ý mở ra. Và khi cánh cửa đó hé mở, chúng trườn vào. Lặng lẽ. Nhẹ như hơi thở. Lạnh như xác nước.
Có người từng hỏi: "Quỷ là gì?"
Người tu đạo đáp: "Là những hận thù bị đóng băng."
Người buôn bùa cười nhạt: "Là cái giá phải trả khi chạm vào điều cấm kỵ."
Nhưng người từng bị nhập thì chỉ cười lặng. Bởi họ biết, có những thứ… không có tên.
Ở đâu có quỷ, ở đó có người trấn giữ. Có người dùng bùa. Có người niệm chú. Có người khắc trận pháp lên xương cốt, đổi máu mình để phong ấn tà ma. Cũng có kẻ tự biến bản thân thành mồi nhử, đánh cược sinh mệnh để câu thứ đang lẩn trốn trong bóng tối.
Nhưng…
Ai là người đã nối duyên giữa hai kẻ đều còn thở? Ai là kẻ cầm sợi chỉ đỏ buộc sai hai con tim chưa từng gặp mặt? Và nếu duyên đó là nhầm lẫn… liệu có ai đủ tàn nhẫn để cắt bỏ nó?
Trong thế giới nơi bóng đêm không hoàn toàn là đêm, nơi niềm tin có thể giết người và lời nói có thể khiến hồn lìa xác… chỉ một sai lầm nhỏ cũng đủ chôn vùi cả thôn làng.
Và câu chuyện này… bắt đầu từ một sợi dây tơ trói sai hai số phận.
...
__________
...
Dưới ánh trăng nhạt lướt qua mảng mây đen xám, nơi mái đình đổ rêu ở chốn nhân – âm giao nhau, một sợi tơ đỏ rực phát sáng như máu chảy, lơ lửng giữa không trung.
Không phải loại tơ kết duyên thông thường, mà là huyết ấn – thứ gắn chặt định mệnh hai linh hồn bằng máu, đau khổ và cả cái chết.
Trong làn sương mỏng, ông Tơ giậm chân, miệng rít khẽ:
Ông Tơ
Ông Tơ
Bà..bà nối nhầm rồi! Sao lại nối hai đứa này với nhau?
Bà Nguyệt tái mặt, mắt đảo liên tục theo sợi tơ đang dần căng chặt.
Bà Nguyệt
Bà Nguyệt
Tui tưởng ông rà xong khí số rồi mới đưa tơ chớ?
Ông Tơ
Ông Tơ
Bà gút tơ khi nào vậy?
Bà Nguyệt
Bà Nguyệt
Hồi chiều, lúc trăng vừa xế.
Bà Nguyệt
Bà Nguyệt
Mà ông gói hai tên đó sát nhau trong sổ làm chi?
Gió bỗng nổi lên, mang theo tiếng cười the thé từ xa vọng lại, như thể cả âm giới đang biết chuyện. Hai người cùng im bặt.
Sợi huyết tơ đỏ rực trôi lơ lửng giữa không trung, lặng lẽ cột lấy một người có ánh mắt nhuốm buồn sông nước và một kẻ luôn giấu bản thân sau những bức rèm lụa. Không ai hay... rằng vận mệnh đã lệch khỏi quỹ đạo từ lúc đó.
Ông Tơ xoa trán, mồ hôi nhỏ lăn theo nếp nhăn.
Ông Tơ
Ông Tơ
Chết cha rồi...
Bà Nguyệt
Bà Nguyệt
//Lí nhí. Giọng run run// Hay… mình làm lơ, giả bộ không thấy?
Ông Tơ
Ông Tơ
//Lườm// Bà thử đi. Lác diêm vương gọi tên thì ráng chịu!
Tiếng sợi tơ siết khẽ giữa khoảng không. Định mệnh đã buộc chặt. Chẳng ai dám nói... đó là ai. Chỉ có một điều chắc chắn: Chuyện này… sẽ không kết thúc êm đềm.
...
━━
...
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
MÁ!!! Nó chui đi đâu mất rồi 💢
Giữa trưa nắng gắt, ánh mặt trời như giận dữ rọi thẳng xuống khu đất sau miếu, nơi cỏ dại mọc cao đến gối, cây cối um tùm che kín lối, chỉ chừa ra một khoảng trống lởm chởm đất đá và rễ cây trồi lên mặt đất.
Gió khô khốc thổi xào xạc qua từng bụi rậm, mùi đất nồng lẫn mùi nhang cháy tàn vương lại từ miếu hoang khiến cả không gian như phủ một lớp linh khí kỳ lạ, vừa ngột ngạt vừa rờn rợn.
Một cậu nhóc thân hình nhỏ nhắn đứng giữa khu đất trống. Hơi thở gấp rút, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh từng ngõ ngách đọt cây, ngọn cỏ nhưng một em sói nhỏ tập săn mồi.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Thứ gì chạy lẹ như quỷ 💢 //Bức xúc. Đứng khoanh tay//
Phía sau con sói nhỏ đang quạo quọ khẽ vang lên tiếng chân châm rãi bước đến. Trên tay người đó vẫn còn cầm chặt lá bùa đang cháy dở.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Thì nó là quỷ mà //Ngồi xổm xem xét thứ gì đó trên đất//
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Ờ ha.. em quên //Nở một nụ cười vô tri//
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Mà mất dấu nó rồi...
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Chắc là chui xuống đất. Ban ngày nó không dám ra đâu
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Vậy bây giờ mình đào đất lên kiếm nó ha?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
... 💢
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Em có giỏi thì đào thử coi
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Chứ giờ tính sao đây
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Em không tin mình không làm gì được nó!
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Từ từ để anh nghĩ cách
Đặng Thành An
Đặng Thành An
...!?
Tiếng mõ tụng của một ngôi chùa gần đó vang lên. Một luồng suy nghĩ cứ như vừa xoẹt ngang rồi lại biến mất. Tàn tích nó để lại là một phát hiện quan trọng nhưng chẳng ai nhớ.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ân!!!
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Dạ? Hai kêu em?
Ân cứ đứng đấy không ngừng vò đầu bứt tai, mặt nhăn nhó suy nghĩ thì chợt giật mình khi nghe tiếng anh mình gọi phía sau.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Tối nay là rằm đúng không?
Ân gật đầu không chút nghĩ ngợi.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
À.. dạ đúng rồi
Đặng Thành An
Đặng Thành An
...!!! "Chetme rồi.."
Nghe xong, sắc mặt An chợt tái đi, như bị dội một gáo nước lạnh. Cậu bật dậy, lùi nửa bước, giọng run run, ánh mắt lóe lên nét hoảng sợ.
Nhưng đúng lúc ấy, cậu em ngơ ngác ngước lên hỏi một câu, giọng trong trẻo đến... đáng thương hơn đáng trách.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
À.. Hai nhắc mới nhớ. Chắc tối nay trăng tròn đẹp lắm haa
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Ủa bộ hai muốn ngắm trăng hả?
Câu hỏi vô tư đến vô tri ấy như một nhát đâm cuối cùng khiến An sững người trong chốc lát.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
... //Mỏ dựt dựt//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Giờ này mà còn ngắm trăng ngắm trời cái gì nữa?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Nghiêm túc đi 💢
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
... "Dỡn xíu làm thấy ớn" //Quay mặt chỗ khác//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Phải chi có anh ở đây thì hay biết mấy... "
Thành An tiến đến ngồi bệt dưới một gốc cây đa già, lưng tựa vào thân gốc sần sùi, tay đan vào nhau, mắt nhìn đăm đăm xuống mặt đất nứt nẻ.
Hơi thở cậu đều đều nhưng cặp chân mày nhíu chặt. Cái đầu vẫn đang xoay tròn tìm cách triệt hạ con quỷ tàn ác đã gieo chết chóc bao người trong làng.
Mỗi lần nghĩ đến tiếng khóc ré của đứa trẻ bị bắt đi đêm qua, cậu lại siết nắm tay chặt thêm một chút.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Phải có cách"
*Anh tin mày làm được mà...*
*Không sao hết.. Gắng lên!!!*
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Đúng rồi.. Không sao hết. Mày sẽ làm được mà An!"
Cạnh đó, người em – đứa sinh đôi nhưng như được trời phú cho cái đầu có phần… nhẹ vía hơn – lúc đầu cũng cố gắng ngồi yên một chút theo anh.
Nhưng chẳng được bao lâu, cậu nhóc đã bắt đầu nhấp nhổm. Rồi như thể nảy ra “ý tưởng trời ban”, liền bật dậy, phủi quần lia lịa, rồi hùng hổ leo lên một mô đất cao gần miếu.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
!?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Tính bày trò gì nữa đây?"
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
DUMA CON QUỶ CHÓ CHẾT KIA!!! 💢
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
CÓ GIỎI THÌ LÚ ĐẦU RA ĐÂY ĐẤU VỚI ANH EM TAO NÀY
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
ĐỪNG CÓ HÈN HẠ MÀ TRỐN NHƯ THẾ
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
RA ĐÂY CHO TAOO!!! 💢
Mỗi câu cậu hét, gió lại giật qua từng bụi cỏ như bị khuấy động. Bầy chim sẻ trên cây cũng giật mình bay tán loạn, để lại tiếng xào xạc rối rắm giữa trời nắng chang chang.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Trời đất cơi..."
An chỉ nhếch mép, thở dài một hơi. cậu không nói, chỉ lặng lẽ lắc đầu, ánh mắt bất lực xen lẫn buồn cười.
Giữa lúc anh đang cố lắp ghép từng mảnh thông tin để cứu người, thì đứa em sinh đôi của mình lại đi chọn cách “kích tướng” kiểu… ăn thua đủ.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Vẫn cứng đầu cứng cổ không chiệu ra à?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Có con quỷ nào ngu tới mức ra mặt chỉ vì bị chửi đâu trời..."
Cậu tự nhủ rồi đứng dậy, phủi áo sẵn kéo đứa em nghịch ngợm của mình xuống trước khi có chuyện thật sự xảy ra.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ân! Về
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Ủa? S..sao về??
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Chưa bắt được nó nữa mà
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Thích thì cứ ở lại. Không cấm!
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
...
An quay lưng bước từng bước chậm rãi rời đi mà chẳng thèm ngó ngàng gì tới cậu nhóc đang đứng một cục chù ụ phía sau lưng mình.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
"Ác độc... "
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Aaaa!!! Anh là đồ đáng ghét 💢
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Nói gì đấy? Tôi không có điếc! //Nói vọng lại//
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
!!! //Sững người//
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
À..ha..
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Em..em khen anh dễ thương đáng yêu á mà... hì hì //Nở một nụ cười gượng gạo//
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
//Chạy lịch bịch theo sau// Đợi em!!!
...
_______________________________
...
Đặng Thành An là anh trong cặp song sinh Đặng Thành An – Đặng Thành Ân. Cả hai sinh ra ở một vùng quê nghèo, nơi sương lạnh còn đọng trên mái tranh và lời đồn ma quái len lỏi trong từng ngóc ngách.
Mồ côi cha mẹ từ năm tám tuổi trong một vụ cháy kinh hoàng không hung thủ. Hiện tại hai anh em sống cùng người cha dượng – một kẻ nát rượu, quanh năm lấy rượu làm cơm, say sưa làm lẽ sống, chưa từng thật sự coi hai đứa trẻ là máu mủ ruột thịt.
Tuổi thơ của An là những buổi học pháp lặng lẽ dưới ánh đèn dầu leo lét, là tiếng gió gào qua cửa sổ mỗi khi thầy dẫn cậu đi trừ tà ở làng bên. Cậu có căn pháp, có lòng kiên trì, có đủ tư chất để nối nghiệp thầy. Nhưng số mệnh lại trêu ngươi – cậu không thể mở được mắt âm dương, suốt bao năm vẫn chỉ thấy được một thế giới trần trụi, chưa từng thấy được thứ mình phải đối mặt.
Ngược lại, người em song sinh – Đặng Thành Ân – tuy chưa từng học pháp đúng bài bản, nhưng trời sinh đôi mắt âm dương sắc bén, thấy được ma quỷ, thấy được thứ vô hình mà người thường không dám gọi tên. Ân cũng từng tha thiết xin được học, xin được theo bước anh để đứng ngang hàng, nhưng An chưa từng đồng ý. Với An, pháp thuật là con dao hai lưỡi, và cái giá để học nó… đôi khi là cả sinh mạng.
Dù vậy, mỗi khi có lời gọi giúp từ làng này qua thôn kia, hai anh em vẫn sát cánh bên nhau: Ân đi trước để nhìn, An theo sau để ra tay. Một người thấy, một người trấn. Một đôi song sinh đối đầu với những linh hồn u uẩn trong màn đêm.
"Cùng sinh, nhưng chẳng thể cùng sống. Cùng lớn, nhưng chẳng thể cùng đi đến hết đời."
...
第一章结束

『2』Bóng Quỷ Dưới Trăng.

Trong một gian phòng nhỏ, ánh sáng le lói từ buổi chiều tà soi lên gương mặt nghiêng nghiêng của An. Cậu ngồi xếp bằng trên chiếc giường tre, trước mặt là một cái mâm tròn bằng đồng đã ố màu.
Bên trên bày biện đủ thứ vật dụng cổ xưa: một nhánh ngải khô bó bằng dây đỏ, một bát nước suối đựng trong chén sành men rạn, hai đồng tiền cổ đã được rửa sạch, và một tấm bùa màu vàng vừa được viết tay buổi sáng nay, mực chưa khô hẳn.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Còn thiếu gì nữa không ta?"
An đưa tay nhẹ nhàng chỉnh lại vị trí của từng món, cẩn trọng như thể chỉ cần sai lệch một ly là mọi thứ sẽ tan vỡ.
Cậu lấy tay mở một chiếc túi vải thô, bên trong có thêm vài món khác: một sợi chỉ đỏ, một con dao găm cán gỗ bọc bạc mờ, và một lọ nhỏ chứa đầy tro đen.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Hmm.. Chắc đủ rồi ha..."
Tiếng dép guốc vang khẽ dừng lại. Cửa chưa mở, nhưng An đã nhận ra tiếng bước chân quen thuộc.
Cánh cửa gỗ kẽo kẹt một tiếng nhẹ. Ân đẩy nhẹ tấm rèm ra, bước vào với dáng vẻ thong thả. Trên tay là một chén trà còn bốc khói.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Hai ơi ...
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Em vào nghen.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Vào rồi mới hỏi? //Mắt vẫn không nhìn thẳng//
Ân đi thẳng lại, đặt chén trà xuống bên cạnh An, rồi tự tiện ngồi xuống.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Thì hỏi cho lịch sự.
An khẽ cười, không nói gì thêm.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
À em có pha cho hai chén trà.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Hai uống đi cho tỉnh táo.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Để đó đi lát anh uống.
Ánh đèn dầu phản chiếu lên đôi mắt tò mò của Ân, không một chút do dự mà đưa tay nhặt một cọng ngải, xoay xoay giữa hai ngón tay, rồi đặt lại chỗ cũ.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Sao hai chuẩn bị nhiều đồ dạ?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Phòng hờ thôi.
An liếc nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục công việc, tay quấn chặt bùa vào con dao găm.
Ân nghiêng người, một tay chống ra sau lưng, tay còn lại lật nhẹ tấm khăn phủ dưới mâm, như muốn tìm hiểu thêm.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Vậy nào mình mới bắt đầu?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Canh ba!
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Vậy.. em có cần phải đi hông??
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Em dỡn mặt với anh à?
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Giờ đó buồn ngủ lắm ...
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Không muốn cũng phải đi. Không nói nhiều!
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Có khi em nhìn thấy con quỷ là mất ngủ luôn đấy.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Khỏi sợ.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Em nghe nói con quỷ này cũng mạnh ghê lắm.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Hai cẩn thận nghen.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Biết rồi ông tướng.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Lo cho cái thân mình trước đi rồi hẳn lo cho người khác.
Tà ma luôn là thứ khó đoán. Có giỏi đến đâu cũng khó mà biết được nhưng thứ đấy thật sự muốn điều gì.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Hazz.. "Khó rồi ..."
Gió ngoài sân lùa qua khe cửa. Trong cái tĩnh lặng chỉ có tiếng ve xa xa và mùi nhang trầm còn vương lại, Ân bỗng lặng yên giây lát.
Sau một lúc suy nghĩ, Ân chột dạ hỏi An một câu nữa thật nữa đùa.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Hai ơi ...
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Hửm?
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Nếu em bị hại thì anh có cứu em hông dạ?
An bỗng khựng lại đôi chút trước câu hỏi ngây ngô đó. Mắt vẫn không nhìn thẳng, nhưng môi khẽ cong, có lẽ là cười rồi quay sang trả lời.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Không!
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Anh bỏ cho em chết luôn.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Ủa...
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Hai kì cục //Phòng má//
An cười khẽ trong sự bất lực.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Mà bây giờ anh trả lời vậy thôi chứ tới hồi em gặp chuyện đi ha...
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Chắc chắn hai sẽ là người đầu tiên xuất hiện và cứu em cho coi.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
//Nhìn ra ngoài bằng cửu sổ// Vì hai là người thương em nhất mà. Đúng hông?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Biết rồi còn hỏi?
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Thì hỏi xem ai đó có trả lời thiệc lòng không. //Nói vu vơ//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Em là người thân duy nhất của anh mà ... không thương em thì thương ai?"
Cậu tiếp tục thắt nút sợi chỉ đỏ quanh chuôi dao, đôi tay nhanh nhẹn như đã làm việc này trăm lần.
Ân chống cằm, nghiêng đầu ngắm cậu, vẻ mặt dường như đang cân đo điều gì đó trong lòng.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Sao hay không cho em học mấy cái này vậy?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
//Khựng lại// Nguy hiểm!
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Em thấy có sao đâu. Hai làm bình thường đấy thôi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Em còn nhỏ. Chưa hiểu hết đâu.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
... 'Em còn nhỏ chắc anh lớn?' //Thì thầm trong họng//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Chưa già nên chưa điếc!
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
... //Câm nín//
Một lúc sau, An đứng dậy, phủi nhẹ tà áo rồi cẩn thận gom các món đồ vào túi vải xong sau đó rời đi.
Nhưng trước khi đi An có quay lại dặn dò đôi chút.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Nay ngủ sớm đi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Tới giờ anh kêu!
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Dạ... em biết rồi.
Ân cũng chậm rãi đứng lên, nhặt lấy chén trà đã nguội, nhấp một ngụm rồi chau mày vì vị nhạt nhẽo của nó.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Eo oi ...
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
"Lạt nhách vậy trời"
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
"Hèn chi anh hai không uống"
...
━━
...
Trăng rằm sáng vằng vặc, treo lơ lửng giữa trời như một chiếc đĩa ngọc. Ánh trăng lạnh rót xuống mặt đất, phủ lên cây cối, mái ngói, cả những bóng người lặng lẽ.
Khí âm dày đặc đến nỗi khiến hơi thở cũng trở nên nặng nề. Ân đứng giữa khu đất hồi sáng, tay cầm chặt lá bùa phòng thân, mắt đảo quanh mà vẫn không thấy gì ngoài bụi cỏ đung đưa.
An bước chậm, tay lăm lăm giữ chặt một con dao găm bọc bùa đã chuẩn bị từ sớm.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Khí âm nhiều vậy thì chắc đúng rồi"
Trong không khí tĩnh lặng đến rợn người, chỉ con tiếng ếch chái ộp oạp dưới ánh sáng le lói từ trăng rằm.
BỊCH!!! - Tiếng động phái ra từ phía trước khiến cậu thở dài.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
//Vấp té nằm một cục// Aa.. Cục đá dô diên 💢
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Hậu đậu!
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Tại cục đá chà bá này chứ bộ! Đâu phải tại em. //Đứng dậy. Vừa phủi áo vừa trả treo//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Có thấy gì không?
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Hmm... //Ngó nghiêng xung quanh//
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Không.. Em không thấy con quỷ nào hết.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Toàn cô hồn!
An không nói gì, cẩn thận lấy từ trong túi ra một nắm bột linh giới – một hỗn hợp gồm tro bùa, vỏ cây đào khô và chút máu gà trống.
Sau đó rắc thành vòng tròn nhỏ quanh hai người, kế tiếp đốt một lá ngải tiên đen – loại ngải chỉ cháy khi có linh khí quỷ tà gần đó.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
//Nhìn chăm chú//
Lá ngải cháy chậm, khói bốc lên đặc sánh, đen như mực. Mùi hăng hắc xộc lên mũi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ân!!!
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Xem khói bay về hướng nào?
Với người bình thường thì chỉ thấy nó như khói bình thường nhưng với những ai có mắt âm dương như Ân sẽ thấy khói cuộn lại thành hình xoắn, rồi trôi chậm về hướng khí âm cao, cụ thể là nơi quỷ ẩn nấp.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Aaaa em thấy rồi!!!
Ân lập tức chỉ tay:
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Bên kia, chỗ bụi sậy.
An không thấy gì – với mắt thường, bụi sậy chỉ là bụi sậy. Nhưng không chút do dự, cậu liền lôi ra con dao găm đã quấn bùa, bước chậm rãi về phía bụi rậm, vừa đi vừa rắc bột tro trừ tà để vạch lối.
Từ trong bụi rậm, một tiếng "Gừ ..." khe khẽ vang lên. Gió rít mạnh.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
M..má má ơi... //Lùi lại//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Sao đấy?
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
N..nó thấy ghê ... ghê quá h..hai ơi hai... //Cà lăm. lấy tay bịt mắt//
Dưới mắt Ân, hình hài con quỷ rõ ràng: một thân hình khô gầy, bốn chân bò sát đất như chó hoang, mặt người, miệng ngoác tận mang tai, hai mắt đỏ quạch.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Được!
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Đứng đó chỉ hướng. Còn lại để anh!
Ân hiểu ý liền lấy lại tinh thần, cố gắng nhìn cho thật rõ.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
//Siết chặt con dao trong tay//
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
//Chỉ tay về hướng con quỷ. Giọng khẩn trương//
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Bên trái! Nó đang bò dưới đất!
An lập tức xoay người, nhưng chẳng thấy gì ngoài đất cứng và lá khô.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Aa.. không không, nó lách qua phải rồi! Ngay gốc cây mít!
An nghiến răng, nhón chân đến gần gốc cây. Vẫn… trống trơn.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Khoan! Giờ nó đang lộn ngược treo trên nhánh cây… chờ ăn thịt anh đó!
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ân!
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Dạ?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Em giỡn mặt với anh đó hả?
Ân cười trừ, nhưng vẫn nghiêm lại, chỉ lia tiếp.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Không giỡn. Thiệt!
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Nó giờ thành khói. Đang lượn vòng quanh anh kìa!
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Quay về bên trái ba bước!
An thở hắt, mặt tối sầm, ánh mắt nghiêm lại.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Em chắc không vậy?
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Chắc mà!
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Ủa, không không… giờ nó bám sau lưng anh…
An gầm nhẹ.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Lại nữa...?
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Ơ… khoan! Bên phải kìa!
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
À không không, ở dưới chân anh.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Ủa… Hình như là-...
Đặng Thành An
Đặng Thành An
NÍN 💢
An hét lớn, bực tức vung dao, đâm đại vào khoảng không trước mặt.
Ngay lúc Ân còn đang loay hoay, lưỡi dao cắm phập vào không khí ... nhưng đồng thời, Ân mở to mắt hét lớn.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
TRÚNG RỒI!!!
Một tiếng rít ghê rợn vang lên giữa không trung, gió cuộn mạnh như bão lốc.
Từ điểm An vừa đâm, một luồng khói đen bắn vọt ra, xoắn lại thành hình thù quỷ dị rồi nổ tung trong ánh lửa âm xanh. Tất cả diễn ra quá nhanh, quá gọn.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Aaaa giết được nó roiii!!!
Đặng Thành An
Đặng Thành An
... 💢
An đứng chết trân, mắt còn nhíu lại vì tức.
Ân thì khoanh tay, gật gù như vừa làm nên kỳ tích.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Thấy chưa, em nói đúng mà!
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Hai phải tin em chứ! //Mặt sắp bằng trời//
An vẫn đứng đó, ánh mắt chợt trầm xuống, ngó quanh một lượt. Không khí vẫn âm u như lúc đầu, nhưng không còn dấu hiệu của quỷ khí.
Tuy vậy vẫn có gì đó... kì lạ?
Một cảm giác lành lạnh len qua lưng áo. An nhíu mày.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Sao lại dễ vậy..."
Tay vẫn siết chặt chuôi dao bùa, An bước quanh bụi sậy nơi quỷ vật vừa bị tiêu diệt. Không có gì lạ.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ân! Về.
An gọi, giọng thấp và dứt khoát.
Ân vẫn chưa thôi cười, vừa chạy tới vừa chắp tay sau lưng.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Sáng mai em phải đi kể cho tụi nhóc tróng xóm mới được!
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Kể là anh của em tuyệt vờiiii //Vỗ tay bẹp bẹp//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
...
An không đáp, chỉ lẳng lặng bước đi.
...
Hai anh em rời khỏi khu đất sau miếu, men theo lối mòn trở về nhà.
Gió đêm lành lạnh, côn trùng kêu rang, cây cối rì rào, những âm thanh đó trộn lẫn vào nhau như đang tự tạo cho mình một bản nhạc riêng biệt.
Ân đi cạnh bên, vẫn liến thoắng về chuyện diệt quỷ khi nãy, còn An thì im lặng hoàn toàn.
Ánh trăng rọi lên khuôn mặt nghiêm nghị của An, có vẽ như cậu vẫn đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Chỉ né... không hề phản kháng"
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Đêm nay lại là rằm... Nó phải mạnh hơn chứ?"
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Đúng là kì lạ..."
Ngay lúc đó ...
BỊCH !!!
Vai va mạnh vào một người đang đi từ hướng ngược lại khiến An mất thăng bằng mà ngã ngược ra phía sau.
?
?
X..xin lỗi...
...
第二章结束

『3』Kéo Lên Một Kiếp Người.

?
?
X..xin lỗi...
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Trời ơi anh hai của em. //Chạy lại đỡ An//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
uida.. Chết cái mông tui rồi... //Lồm cồm đứng dậy//
?
?
Cậu có sao không vậy?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
À tôi không sao.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Té xíu thôi nhằm nhò gì đâu. //Phủi phủi tay//
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
//Phủi áo cho An// Vậy mà hai chê em hậu đậu.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Đưa tay đây em xem coi có bị trầy hông?
Tuy hay trả treo, nói móc nói méo vậy thôi chứ thương lắm. Lỡ đâu An mà bị trầy xước miếng nào chắc nhỏ khóc rồi dãy ngay đây luôn quá.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
? //Nhìn người trước mặt//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Hình như anh không phải người làng này?
Chàng trai trước mặt gật đầu, vẻ mặt lo lắng:
Lũ
Tôi tên Lũ... nơi xa tới đây.
Lũ
Cậu chủ của tôi về đây để kiểm tra xưởng gạo nên tôi đi theo.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Anh gặp chuyện gì à?
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Đúng rồi đó... Anh gặp ma hả? //Chen ngang//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
'Tránh ra! Chỗ người lớn nói chuyện' //Nói nhỏ//
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
... "Lúc nào cũng coi người ta như con nít. Hứ" //Bĩu môi. Quay đi chỗ khác//
Lũ
Tôi đang đi tìm cậu chủ...Sáng giờ không th-...
Câu nói chưa kịp hoàn thiện, từ hướng bìa rừng bên sông vang lên tiếng kêu thất thanh.
: C..cứu cứu với..!
Cả ba người lập tức quay đầu. Tiếng kêu vang vọng, rền rĩ giữa màn đêm, nghe lẫn trong đó là hơi nước lạnh ngắt.
Lũ
L..là tiếng của cậu chủ!
Lũ hét lên, chạy thẳng về phía sông.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Khoan đã! //Quát lớn//
Nhưng Lũ không dừng. Cậu ta vừa định lao xuống thì bị Ân từ phía sau ôm ghì lại theo hiệu mắt của An.
Lũ
Thả tôi ra!
Lũ
Tôi phải cứu cậu chủ của tôi!!! Mau thả ra!
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Yên coi 💢 //Ôm chặt từ phía sau//
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
"Má... ăn gì mạnh như quỷ"
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
L..lẹ lẹ đi hai ơi... thằng cha này mạnh quá hà!!! //Ôm cứng ngắc//
An tiến nhanh đến mép sông, mắt đảo một lượt, rồi nhanh chóng rút ra một nhánh cỏ xạ đen và miếng gỗ phù nhỏ trong tay áo.
Lũ
//Cắn mạnh tay Ân//
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Áaaa đauu!!! Má.. chơi gì mà cắn? Kì cục vậy cha nội? //Túm đầu kéo ra//
Gió đêm nổi lên từng cơn, mặt sông dập dềnh lạnh lẽo. Giữa dòng, một bóng người vẫn chới với kêu gào, nhưng… nước xung quanh lại không hề loang, không có sóng lớn, không tiếng bì bõm – như thể người ấy đang giẫm trên mặt gương.
An nhíu mày, ngồi xổm xuống mép sông, tay vạch vài nét pháp trên mặt đất, miệng niệm chú:
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Thiên linh địa thổ, Tà khí tản tan. Ngải hỏa dẫn lộ, Hiện hình tà oan!
Vừa dứt, nhánh cỏ trong tay bỗng cháy lên lập lòe như than hồng.
Ngay sau đó, An thổi một luồng khí mạnh vào ngọn lửa, khiến tro bay xộc thẳng về hướng giữa dòng nước. Một tiếng rít mơ hồ vang lên, lạnh buốt.
Từ dưới chân người đang chới với, một bóng đen mờ như sương mù tan dần, để lộ chân người kia giờ đã chạm lại mặt nước thật...
...Không còn ma da kéo giữ.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
//Liếc nhanh qua Ân//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Xong rồi! Thả ra đi Ân!
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
À dạ //Thả tay ra//
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
//Nhìn nguyên dấu răng trên tay mình. Mếu nhẹ// Đã có ý tốt mà còn cắn người ta... đồ đáng ghét 💢
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Nhanh xuống vớt cậu ta lên đi
Lũ
... //Đứng như trời trồng. Không hiểu chuyện gì vừa xảy ra//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Còn đứng đơ ra đó làm gì? NHANH! 💢
Tiếng nạt của An như kéo hồn về lại xác.
Lũ nhảy ào xuống nước, vội vàng kéo người chủ mình dần vào bờ. Cả cơ thể người ấy lạnh toát, bất động không còn tri giác.
Lũ cuống quýt, bàn tay run rẩy vỗ nhẹ lên má người kia:
Lũ
Cậu! Cậu chủ!
Lũ
Tỉnh lại đi cậu ơi! Đ..đừng làm con sợ mà...
Nhưng trái với vẻ hốt hoảng của Lũ, An bước đến, ngồi xổm quan sát một lúc rồi lắc đầu.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Anh ta còn sống không anh? //Ngồi chồm hổm kế bên//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Không sao. Chỉ là bất tỉnh vì khí âm nhập thể thôi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
May cứu kịp. Chậm chút nữa là đứt rồi. //Nhìn người đang nằm chèo queo dưới đất//
Mặt sông đêm khuya lặng ngắt như nín thở sau cơn hỗn loạn. Ánh trăng lẻ loi đổ xuống lớp nước đen nhánh, loang lổ những gợn sóng vừa tan.
Dưới bầu trời u ám, dòng nước mang theo mùi tanh lạnh lẽo và hơi ẩm rờn rợn. Thi thoảng, một làn gió nhẹ lướt qua, làm mặt sông nhăn lại, phản chiếu hình bóng méo mó của những tán cây bên bờ đang run rẩy.
An đứng dậy. Xác định tên kia không sao, định kéo Ân về thì phía sau có tiếng gọi vọng tới.
Lũ
Khoang đã...!
Lũ gọi với theo, giọng chân thành mà ngượng nghịu.
Lũ
Cảm ơn cậu!
Đặng Thành An
Đặng Thành An
//Cười nhẹ// Không có gì! Giúp người là chuyện nên làm
Lũ
À..ờm... //Ấp úng như muốn gì đó//
Lũ cứ đứng lóng ngóng trước mặt An, tay vò vò vạt áo, mắt nhìn lên rồi lại cụp xuống, miệng mấp máy hoài mà chưa dám mở lời.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Cần tôi giúp gì nữa à?
Lũ
//Gật nhẹ//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Vậy thì cứ nói đi. Làm gì mà cứ ấp a ấp úng như ăn trộm vậy?
Lũ
N..nhưng tôi sợ phiền cậu... //Nói nhỏ. Mắt không dám nhìn thẳng//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Nói lẹ đi. Không thôi tôi về đấy
Sợ An về thật nên Lũ đã hấp tấp nói tiếp, lời lẽ cứ lắp ba lắp bắp, sợ mình nói ra rồi bị từ chối.
Lũ
Vậy… cậu có thể phụ tôi đưa cậu chủ về nhà được không?
Lũ
Một mình tôi... e khó kham nổi.
Nghe xong cậu chỉ gật đầu cười nhẹ, giọng ôn tồn trả lời:
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Chỉ vậy thôi à?
Lũ
//Gật gật//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ờ được. Để tôi phụ anh.
Lũ
Cảm ơn cậu nhiều lắm! //Nở nụ cười tươi rói. Cúi đầu cảm ơn//
Người đời có câu: "Đã giúp rồi thì phải giúp cho trót". Đã cứu người ta thoát chết rồi thì bây giờ phụ rinh về nhà nữa cũng có là bao.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
'Về trước đi, xong việc anh về sau' //Nói nhỏ với cậu em bên cạnh//
An tháo túi vải đựng các đạo cụ hành pháp ra đưa cho Ân. Cậu em ngẩng mặt nhìn, định trêu ghẹo gì đó nhưng thấy vẻ nghiêm của An liền thôi, nhận lấy túi rồi rảo bước đi về. Trước khi đi không quên ngó sang chào Lũ một cái.
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Vậy thôi em dìa nghen!
Lũ
Ừm.. Cảm ơn em! //Gật đầu chào lại//
Lũ
À mà... Xin lỗi nghen. Hồi nãy quýnh quá tôi lỡ cắn hỏi mạnh...
Đặng Thành Ân
Đặng Thành Ân
Xời! Vết cắn nhỏ thôi mà. không có chết đâu mà lo. //Quay lưng. Vừa đi vừa nói//
Nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn lon ton chạy về rồi lại nhìn xuống "cục nợ" đang nằm chèm bẹp dưới đất. Miệng thở dài nhưng tay vẫn nhanh chóng phụ Lũ vác con người số nhọ đấy về.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Tên này đúng là phiền phức thật đấy"
Cả hai vừa chạm vào chợt anh ta ho dữ dội, nước sặc trào ra từ miệng.
Lũ
C..cậu chủ... cậu tỉnh rồi!!
Đặng Thành An
Đặng Thành An
?! "Cũng nhanh dữ hen"
Giữa cơn mê man, anh run rẩy rít lên khe khẽ, giọng khản đặc như thể vừa thoát khỏi một cơn ác mộng kéo dài.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
C..cái bóng đó... là...là gì vậy?
Đôi môi tái nhợt của anh mấp máy, ánh mắt mờ đục mở ra rồi lại khép lại ngay, bất tỉnh hoàn toàn.
Lũ
Cậu!!! Cậu ơi! //Giọng run run hoảng sợ//
An nghe tới đó liền khựng tay, mắt hơi nheo lại. Gió lướt qua làm tà áo lay nhẹ, một thoáng nghi ngờ hiện lên giữa ánh trăng mờ.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
...?
...
...
Trăng đã chếch sang đầu núi khi An cùng Lũ dìu Hùng về đến căn nhà rộng rãi ẩn mình sau rặng trúc.
Vừa đặt cái "cục nợ" chà bá đó lên giường, An liếc nhìn sắc mặt nam nhân kia – vẫn còn tái nhợt nhưng không đáng ngại.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Xong rồi đấy. Vậy tôi về nghen! //Định xoay lưng rời đi//
Lũ
Cậu...
Lũ cứ ngập ngừng rồi lại vội vàng nói nhanh.
Lũ
Cậu canh cậu chủ giúp tôi một chút được không?
Lũ
T..tôi vào trong lấy đồ thay ...
Lũ
Để cậu chủ nằm đây một mình... Tôi không yên tâm... //Do dự nhìn cậu//
Cả người Lũ và tên kia bây giờ ướt nhem chẳng khác nào hai con chuột vừa bị nhúng nước.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
//Khựng lại. Thở dài//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ừm. Lẹ đi.
Lũ gật đầu rối rít, chạy vụt đi. Trong căn phòng chỉ còn An và Hùng. Người kia vẫn mê man, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
*C..cái bóng đó... là...là gì vậy?*
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Chả lẽ..."
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Anh ta thấy được à?"
Đặng Thành An
Đặng Thành An
//Tự vỗ trán mình// "Ôi! thôi kệ anh ta đi"
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Quan tâm làm chi cho mệt. Có quen biết gì đâu"
An kéo ghế ngồi xuống bàn, nhưng lâu lâu vẫn liếc mắt sang bên giường một cái xem xem cái cục "phiền phức" đấy còn thở hay không.
Cũng sợ chứ... Đêm hôm khuya khoắt còn bị ướt nhẹp thế kia lỡ lăn ra cứng ngắc là thôi xong luôn.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//Nằm một cục chèo queo không chút động đậy//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Đồ rắc rối" //Nhìn anh với nữa con mắt//
Chả thèm bận tâm chi nữa. Cậu ngồi đó, tay đặt cằm, nhắm mắt nghỉ ngơi…
...
...
Sáng hôm sau, tia nắng đầu tiên len qua khung cửa tre chiếu nhẹ lên gương mặt An. Cậu nhíu mày mở mắt, ngơ ngác nhìn quanh.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ủa...Đây là đâu? //Lầm bầm//
Căn phòng lạ hoắc, quen mùi trúc và thuốc nam. Nhớ lại tối qua, An nhíu mày. Cậu chỉ định ngồi chờ Lũ một lát, nào ngờ lại ngủ luôn không biết trời trăng gì.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
//Ngơ ngác nhìn xung quanh//
Cửa phòng mở ra, Lũ bưng khay nước bước vào, cười lúng túng.
Lũ
Ủa.. Cậu dậy rồi?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
À..ờ!
Lũ
Xin lỗi nghen! Tôi tính xong việc sẽ ra cảm ơn cậu...
Lũ
Ai dè... thấy cậu ngủ gục ngon lành.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Má... Ai mượn mày ngủ ngon dữ vậy hả An..."
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ờm.. Vậy sao anh không kêu tôi?
Lũ
Tôi thấy cậu ngủ ngon quá nên không nở kêu.
Lũ
Mà trời lại khuya lắc khuya lơ rồi...
Lũ
Sợ cậu về nguy hiểm nên tôi để cậu ngủ lại phòng tôi luôn.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
!?.. Phòng cậu?
Lũ
//Gật gật//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Vậy tối qua cậu ngủ ở đâu?
Lũ
Nguyên đêm qua tôi ở bên phòng canh cậu chủ á.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Canh?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Anh ta có phải con nít đâu mà lúc nào cũng phải coi chừng vậy?"
Lũ
Hổng biết sao mà tự dưng hôm qua cẩu gặp ác mộng rồi la làng lên hết.
Lũ
Báo hại tôi thức trắng đêm. //Tay che miệng ngáp//
Bây giờ cậu mới để ý đến gương mặt phờ phạc của Lũ. Mắt thâm quầng, đầu cổ bù xù, quần thì ống cao ống thấp trông như vừa đánh giặc trở về.
An im lặng nhìn Lũ vài giây rồi gãi đầu, đứng lên.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Phiền thật. Mà thôi, cảm ơn vì đã cho mượn chỗ ngủ.
Lũ
//Cười tươi. Đưa tay ra mời// Cậu uống miếng nước đi nè.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
//Cầm lấy ly nước//
Lũ
À.. Tôi có nấu miếng cháo. Ở lại ăn rồi hẳn dìa nghen.
Lũ
Coi như lời cảm ơn dụ tối qua.
An không đáp, nhưng môi khẽ nhếch lên, coi như chấp nhận.
Lũ cũng liết nhìn một chút rồi gãi đầu, lúng túng.
Lũ
Vậy thôi.. tôi ra ngoài hen. Cậu ở đây đi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
//Khẽ gật đầu. Giọng ôn hòa// Ờm.. Có cần tôi phụ gì không?
Lũ
//Quay phắt lại. Xua tay lia lịa// Thôi thôi. Tôi tự làm được rồi!
Nở một nụ cười hơi công nghiệp rồi lại quay đi. Nhích từng bước nhậm chạp, tay cứ gãi đầu, miệng liên tục lẩm bẩm:
Lũ
'Ủa hồi nãy tính hỏi cái gì ta...?'
Lũ
//Đập tay lên trán// "Má! Quên mẹ rồi"
Đúng lúc đó, một âm thanh lạ vang lên, khe khẽ như từ đâu vọng tới.
: "Chủ nhân! Chủ nhân ơi..."
: "Chủ nhân mau về lẹ đi!"
: "Ở nhà gặp chuyện rồi!!!"
Đặng Thành An
Đặng Thành An
CÁI GÌ!? //Đứng bật dậy//
Tuy An không có mắt âm dương như mấy thầy pháp thiệt thụ, nhưng do có liên kết linh khí với âm binh của mình nên vẫn nghe được tiếng tụi nó lầm bầm nói chuyện.
Lúc thì như thì thầm bên tai, lúc lại y chang ai rù rì sau lưng… quen rồi cũng thấy bình thường, có bữa cậu còn nghe tụi nó cãi nhau chí chóe, nhức muốn điên đầu.
Lũ
H..hả cái gì là cái gì?? Cháy nhà hả???
Vừa mới quay lưng, chưa kịp nhất chân bước ra khỏi cửa thì sau lưng bỗng vang lên một tiếng hét như khiến hồn vía nắm tay nhau đi ngao du sơn thủy.
Giật mình cái rụp, Lũ suýt trượt chân té chúi nhủi, tay còn đập vô mép cửa một cái bốp rõ đau.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Tôi về trước!!!
Chỉ kịp nói một câu đã lật đật phóng nhanh như gió mà chạy đi. Bỏ lại một người tội nghiệp vẫn đứng ngơ ngác ra đấy chẳng hiểu dụ gì vừa xảy ra.
Đến ngay cả tính hỏi người ta cái gì còn chẳng nhớ thì làm sao tiếp thu kịp mớ chuyện vừa diễn ra kia chứ.
Lũ
U..ủa ủa... Là sao??? //Ngơ ngác đến ngây người//
Lũ
//Gãi gãi đầu//
...
第三章结束

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play