[Rhycap] Nhà Tâm Lý Học Và Kẻ Điên
#1 Cuộc Gặp Đầu Tiên
Hẳn các bạn cũng đã biết rằng, Duy là một nhà tâm lý học nổi tiếng rồi phải không nào?
Và làm một nhà tâm lý học nổi tiếng như thế, công việc của em không hề dễ dàng, chúng nhiều không kể xiết
Sau hàng giờ liền liên tục ngồi trước màn hình máy tính, không soạn đơn thuốc cho bệnh nhân thì cũng là sắp xếp cuộc hẹn với họ, rồi còn viết báo cáo gửi cho cấp trên về tình hình của bệnh nhân,... em cũng đã thấm mệt, em kiệt sức thật rồi
Thư ký của Duy
//Bước vào phòng//
Thư ký của Duy
Anh Duy à, anh làm việc nhiều giờ rồi đấy, anh không thấy mệt sao?
Em ngẩng đầu lên, mắt rời khỏi màn hình máy tính. Ánh mắt em giờ đây thất thần, trống rỗng, nhưng em vẫn cười hiền.
Hoàng Đức Duy
Không sao đâu, anh không mệt mà
Hoàng Đức Duy
//Nhìn thấy xấp tài liệu trên tay thư ký//
Hoàng Đức Duy
Có chuyện gì vậy?
Thư ký của Duy
Hôm nay lại có bệnh nhân mới anh ạ
Thư ký của Duy
Ừm, đây là một ca khá đặc biệt đấy anh. //Mắt ánh lên vẻ lo lắng//
Thư ký của Duy
Em chưa bao giờ thấy bệnh nhân nào gặp trường hợp tâm thần nặng như thế này cả.
Hoàng Đức Duy
Thế à, vậy em sắp xếp lịch giùm anh nha, ngày mai anh sẽ đến thăm bệnh nhân đó
Thư ký của Duy
Dạ. //Rời đi//
Hoàng Đức Duy
//Thở dài// "Mệt quá, thật muốn ngủ đi cho xong"
Hoàng Đức Duy
"Còn đống công việc này...
Hoàng Đức Duy
...làm bao giờ mới hết đâyyy?"
Hôm ấy, em lại thức khuya như thường lệ để giải quyết đống công việc chất cao như núi đang đợi mình
__________________________
Thư ký của Duy
//Cốc cốc//
Thư ký của Duy
Anh ơi, đã sắp xếp lịch xong rồi, bệnh nhân đang ở bệnh viện chờ anh đó
Hoàng Đức Duy
Được, anh xuống ngay, em đi với anh
Hai người họ xuống sảnh, lái xe đến trước cổng bệnh viện
Đây là một bệnh viện tâm thần cao cấp, chuyên chữa trị các trường hợp mắc tâm thần nặng.
Bệnh viện này cũng là do em điều hành, quản lý và sở hữu một cách hợp pháp
Buóc vào phòng, họ nhìn thấy gì?
Một cậu thanh niên khoảng hai mươi mấy - hơn nhà tâm lý học nhà chúng ta vài tuổi - đang ngồi trên giường bệnh
Khuôn mặt hắn tối sầm, đôi mắt ánh lên tia dữ tợn, đang thất thần và mang vẻ bất cần đời. Tuy vậy, hắn là một người khá đẹp trai và trông cũng có vẻ sáng sủa, thông minh và có học thức
Hắn ngẩng lên đôi chút, nhìn em từ đầu đến chân, như đang đánh giá một món đồ tầm thường, rồi cất giọng lạnh như băng
Nguyễn Quang Anh
//Nhếch môi, cười khinh//
Nguyễn Quang Anh
Nhóc tâm lý học nổi tiếng thế giới đây sao?
Nguyễn Quang Anh
Nhóc muốn chơi trò cứu rỗi ư?
Nguyễn Quang Anh
Nếu vậy thì chúc nhóc may mắn nhé
Nguyễn Quang Anh
Cẩn thận khéo trở thành con mồi của tôi đấy
Nguyễn Quang Anh
//Cười nham hiểm//
Dù hắn ngang ngược như thế, em vẫn không chút lay động, hoàn toàn bình tĩnh chơi trò đấu trí với kẻ trước mắt mình
Hoàng Đức Duy
//Điềm tĩnh//
Hoàng Đức Duy
Vậy nếu tôi chỉ là một kẻ thích chơi trò cứu rỗi, thì cậu là gì?
Hoàng Đức Duy
Một người đang chờ được cứu sao?
Nguyễn Quang Anh
//Thoáng giật mình//
Nguyễn Quang Anh
Hah! Cũng mạnh miệng đấy nhóc
Nguyễn Quang Anh
Vậy nhóc nghĩ sao, hửm?
Nguyễn Quang Anh
Nhóc nghĩ tôi cần được giúp đỡ sao?
Hoàng Đức Duy
//Cười nhếch//
Hoàng Đức Duy
Vậy anh nghĩ thế nào?
Hoàng Đức Duy
Nếu không cần giúp đỡ, tại sao anh lại ở đây?
Em đánh thẳng một đòn tâm lý, ép hắn phải thừa nhận rằng: hắn bị đưa vào đây vì tình trạng tâm lý bất ổn
Nguyễn Quang Anh
//Tức giận//
Nguyễn Quang Anh
Tôi ở đây là vì người khác ép buộc, không phải vì tôi muốn
Nguyễn Quang Anh
Nhóc nghĩ tôi có vấn đề à?!
Em nghiêng người về phía trước, ánh mắt điềm tĩnh nhưng có sức nặng
Hoàng Đức Duy
Tôi không quan tâm đến lý do cậu vào đây. Điều tôi quan tâm là cậu muốn gì
Hoàng Đức Duy
Nếu cậu thực sự không muốn thay đổi, tôi có thể đi ngay bây giờ
Nguyễn Quang Anh
//Đứng phắt dậy//
Nguyễn Quang Anh
//Ánh mắt sắc lạnh như dao nhìn xoáy vào em một cách giận dữ//
Nguyễn Quang Anh
Tôi không cần ai giúp cả
Nguyễn Quang Anh
Nếu cậu đến chỉ để tốn thời gian, thì cửa ở đằng kia
Thư ký của Duy
//Khoanh tay, nghiêng đầu, nhìn hắn cười nhạt//
Thư ký của Duy
Cậu bảo không cần giúp đỡ, nhưng lại cố gắng thuyết phục chúng tôi rằng mình không cần giúp
Thư ký của Duy
Nghe có vẻ giống một lời biện hộ hơn đấy
Hoàng Đức Duy
//Quay sang thư ký//
Hoàng Đức Duy
Thôi, không chấp anh ta nữa
Hoàng Đức Duy
Đi, sẵn tiện em đưa cho anh hồ sơ bệnh án của bệnh nhân Nguyễn Quang Anh luôn đi
Nguyễn Quang Anh
//Từ từ buông mình xuống ghế sô pha//
Tuy vẫn còn đang bực tức, nhưng sâu bên trong hắn nhen nhóm lên một cảm giác kỳ lạ
Hắn nhìn em quay lưng rời đi, ánh mắt tức giận pha chút trống rỗng nhưng lại vương chút tiếc nuối
Hắn thế mà lại để ý đến em ư?
Tại sao khi thấy em rời đi, lòng hắn cứ cảm thấy khó chịu?
Trước đây, hắn chưa bao giờ để ý hay quan tâm đến bất kỳ ai cả
Gia cảnh của hắn vô cùng khó khăn và đầy đau khổ
Cha mẹ hắn thì rượu chè bê tha
Uống say về thì sẽ lôi hắn ra đánh để trút bỏ phiền muộn
Chửi bới hắn, khinh thường, lợi dụng, ruồng bỏ hắn
Ở trường hắn cũng không được yên
Bạn bè thì trêu chọc hắn vì họ biết rằng, ngày nào hắn cũng bị chính cha mẹ mình tra tấn cả
Chúng lôi hắn ra tẩy chay, đánh đập và bắt nạt
Cuộc đời không như là mơ
Không trải đầy hoa hồng
Và hắn bị vùi dập, giày vò đến đau đớn tận tâm can trong chính cuộc đời của bản thân hắn
Cuộc đời ấy đã nhào nặn nên hắn - một Nguyễn Quang Anh, một con người mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội
Có thể coi hắn như một con quái vật của tạo hóa: lạnh lùng, ghét bỏ, vô cảm, thờ ơ và đầy giận dữ
Cảm xúc của hắn cũng vô cùng thất thường, luôn luôn biến chuyển, lúc nóng lúc lạnh
Đây cũng là những triệu chứng của căn bệnh tâm lý rối loạn nhân cách chống đối xã hội ( ASPD )
Hắn không thể cảm nhận được những sắc màu của thế gian này, những niềm vui nhỏ bé, những con người hạnh phúc,...
Hắn càng không hiểu được rằng: dù hắn thảm hại và tan nát ra sao đi nữa, Trái Đất này vẫn cứ xoay, dòng thời gian vẫn cứ chạy, mọi người không ai có thể quan tâm đến hắn được cả đời
Thế nhưng, con người hắn vốn không phải như vậy, nhưng cuộc đời này đã nhẫn tâm biến hắn thành ra như vậy rồi
___________________________________
Hắn không hay biết rằng
Cuộc đời này của hắn sắp sửa thay đổi
Một con người xuất hiện trong cuộc đời hắn, thay đổi hắn, bên hắn và yêu hắn đến trọn đời
Người ấy như một tia nắng cầu vồng, làm cuộc đời của hắn bừng sáng
Như ánh nắng ban mai soi rọi vách hang tối thẳm, sâu hun hút trong lòng hắn
Như một bàn tay kéo hắn ra khỏi vách vực của tuyệt vọng cùng cực
Là tia hy vọng nhỏ nhoi nhưng dẻo dai, níu giữ lấy hắn, để rồi cuộc đời hắn được bắt đầu lại một lần nữa
_________________________________
Nguyễn Quang Anh
//Đang ngồi trên giường bệnh//
Nguyễn Quang Anh
//Nhớ lại buổi gặp hôm qua//
Nguyễn Quang Anh
"Thằng nhóc đó... cũng không đến nỗi tệ nhỉ?"
Nguyễn Quang Anh
"Nhưng mà nó dám khinh thường mình, làm bẽ mặt mình"
Nguyễn Quang Anh
"Hôm nay không biết nó có đến không"
Nguyễn Quang Anh
Nếu thằng nhóc quỷ đó đến...
Nguyễn Quang Anh
Mình sẽ dạy dỗ nó một trận
Bị cuốn vào cơn giận dữ, Quang Anh hoàn toàn không nhận ra rằng mình đã vô thức nói ra những suy nghĩ của bản thân
Hoàng Đức Duy
Anh nói ai là nhóc quỷ đấy?
Nguyễn Quang Anh
//Giật mình//
Nguyễn Quang Anh
À... thì
Nguyễn Quang Anh
// Trấn tĩnh lại//
Nguyễn Quang Anh
Tôi nói nhóc đấy, nhóc con
Nguyễn Quang Anh
Chẳng lẽ không phải à?
Hoàng Đức Duy
Anh muốn làm gì cũng được
Hoàng Đức Duy
Nhưng hôm nay tôi đã có đơn thuốc rồi
Hoàng Đức Duy
//Để túi thuốc trên bàn//
Hoàng Đức Duy
Một ngày uống thuốc 3 lần
Hoàng Đức Duy
Sáng, trưa, chiều
Hoàng Đức Duy
Ăn xong mới được uống
Hoàng Đức Duy
Sau đó chúng tôi sẽ theo dõi thêm
Em nhìn về phía giường bệnh, thì thấy hắn đã trở về làm một con người thờ ơ và lạnh lùng như trước
Hoàng Đức Duy
Anh có nghe tôi nói không đấy?
Nguyễn Quang Anh
//Cộc cằn đáp lời//
Hoàng Đức Duy
//Về phòng làm việc//
Hoàng Đức Duy
//Gọi điện cho thư ký//
Hoàng Đức Duy
Có vẻ tính tình anh ấy vẫn không tốt lắm, khá là thất thường
Hoàng Đức Duy
Em sắp xếp lịch cho anh gặp bệnh nhân Nguyễn Quang Anh thường xuyên hơn nha
Hoàng Đức Duy
Các bệnh nhân khác có vẻ ổn hơn nhiều rồi
Hoàng Đức Duy
//Tắt máy//
Hoàng Đức Duy
//Quay về phòng bệnh nhân//
Hắn đang ngả dài trên giường, mắt nhìn trần nhà, suy nghĩ gì đó
Hoàng Đức Duy
Anh ăn sáng chưa đấy?
Nguyễn Quang Anh
//Ngoảnh sang//
Nguyễn Quang Anh
//Mặt không cảm xúc//
Hoàng Đức Duy
Trước đây có bao giờ anh ăn sáng không vậy?
Nguyễn Quang Anh
//Cười nhếch//
Nguyễn Quang Anh
Tôi còn chẳng nhớ lần cuối mình ăn sáng là khi nào nữa là
Hoàng Đức Duy
Haizz, thôi vậy, tôi cũng chưa ăn sáng
Hoàng Đức Duy
Hay là tôi nấu cho anh ăn cùng nhé. //Cười//
Nguyễn Quang Anh
//Nhìn em, bất cần//
Em đang cố gắng để điều trị cho hắn, bằng cách kéo hắn lại gần em hơn
Sau khi nấu xong, em dọn ra bàn
Hắn chỉ thờ ơ ngồi nhìn chứ chẳng thèm giúp
Đó vốn là tính cách của hắn xưa giờ rồi
Em biết điều đó, nên cũng không ép
Tuy lạnh lùng là thế, nhưng sâu bên trong hắn cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn một cách kỳ lạ
Co vẻ hắn đang dần dần thích thú và cởi mở với em hơn
Nếu bây giờ em rời đi, chắc chắn hắn sẽ luyến tiếc lắm
Nguyễn Quang Anh
//Nhìn bàn ăn, lại nhìn em//
Nguyễn Quang Anh
//Vô thức gắp thức ăn bỏ vào miệng//
Hoàng Đức Duy
//Nhìn hắn ăn ngon lành//
Hoàng Đức Duy
//Phì cười//
Hắn muốn cạp luôn cái bàn tới nơi rồi, trong khi em còn chưa ăn được miếng nào cả
Hai con người này vui vẻ quá nhỉ
Chả bù cho tác giả ế toàn thân =))
_________________________________
Sarina
Đầu tiên cho Sa gửi lời chào đến các cậu nè!
Đây là bộ truyện đầu tiên tớ viết, nên nếu có sai hoặc thiếu sót thì tớ mong các cậu có thể góp ý để chúng ta cùng hoàn thiện hơn đứa con tinh thần này nhé!
Nếu các cậu có ý kiến hoặc thắc mắc gì với Sa hoặc với bộ truyện này thì cứ nói rõ ràng, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết và tiến bộ. Tớ không hy vọng các cậu đánh giá cho tớ 1, 2 sao mà không có lý do đâu ạ
#2 Phơi Bày Bí Mật
Hôm nay lại là một ngày như mọi ngày
Nguyễn Quang Anh
//Tỉnh dậy//
Nguyễn Quang Anh
//Với lấy điếu thuốc, kéo một hơi dài//
Nguyễn Quang Anh
//Vứt điếu thuốc đang hút dở xuống sàn//
Nguyễn Quang Anh
//Với lấy chai rượu, nốc một hơi cạn//
Nguyễn Quang Anh
//Vắt tay lên trán, nằm trên giường suy nghĩ//
Nguyễn Quang Anh
"Hôm nay mình lại phải đến đó nữa rồi "
Nguyễn Quang Anh
"Nhưng mà lười quá"
Nguyễn Quang Anh
"Để trưa đi"
Hoàng Đức Duy
Bữa sáng đến rồi đây. //Cười xinh//
Ngày nào em cũng nấu cho hắn ăn cả
Hôm nay cũng vậy, hắn cũng dần quen rồi
Nguyễn Quang Anh
//Bật dậy//
Nguyễn Quang Anh
Cậu phiền thật đấy
Nguyễn Quang Anh
//Hờ hững nhìn bàn ăn//
Nguyễn Quang Anh
//Gắp ăn, không cảm xúc//
Hoàng Đức Duy
//Nhìn hắn, cười//
Hoàng Đức Duy
"Dạo gần đây bệnh tình của anh ta tiến triển tốt hơn nhiều rồi"
Hoàng Đức Duy
"Không còn hay cáu gắt nữa, chỉ thờ ơ thôi cũng là tin tốt rồi"
Ăn xong, ai về việc nấy
Em quay trở lại bàn làm việc của mình, ngồi ôm máy tính
Nguyễn Quang Anh
//Thay vội bộ quần áo, xách theo một chiếc vali//
Nguyễn Quang Anh
//Xuống lầu//
Nguyễn Quang Anh
//Mắt chớp thấy một chiếc xe mô tô//
Nguyễn Quang Anh
//Lại gần, bẻ khóa//
Hắn lái chiếc xe vừa thó được đến club ngầm, nơi mà chỉ có dân anh chị trong giới mới biết, và cũng là nơi mà đàn anh đang ngồi đợi hắn
Hắn nhấc máy lên, gọi cho ai đó
Giọng hắn cất lên, trầm khàn nhưng rành mạch và cứng rắn
Nguyễn Quang Anh
Đến chưa?
Ánh đèn neon mờ ảo phản chiếu trên mặt bàn kính bóng loáng, mùi khói thuốc và rượu mạnh quện vào không khí
Gã đàn ông ngồi trên bàn, đối diện hắn nhếch môi cười, ngón tay gõ chậm rãi lên ly rượu
Đại ca băng Hắc Cốt
Mày đến trễ
Một cậu nói đơn giản, nhưng ẩn chứa cả sự uy hiếp lẫn thách thức
Nguyễn Quang Anh
//Điềm tĩnh, lạnh lùng//
Hắn đã quá quen với thế giới ngầm này rồi
Đại ca băng Hắc Cốt
//Nheo mắt, nhấc ly rượu lên//
Đại ca băng Hắc Cốt
Mày biết vì sao tao gọi mày đến không?
Nguyễn Quang Anh
//Không trả lời, kéo ghế ngồi xuống, đặt chiếc vali đầy tiền lên bàn, lưng thả lỏng nhưng mắt vẫn không rời khỏi gã//
Đại ca băng Hắc Cốt
//Một nụ cười khẽ thoáng qua môi//
Đại ca băng Hắc Cốt
Mày thông minh đấy
Đại ca băng Hắc Cốt
Nhưng tao muốn xem, mày thông minh đến mức nào
Đột nhiên, tên đàn anh tức giận
Đại ca băng Hắc Cốt
//Gầm lên// NÓI!
Đại ca băng Hắc Cốt
Mày có phải người của tổ chức này không?!
Nguyễn Quang Anh
//Đôi vai khẽ run lên, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như lưỡi dao nhìn thẳng vào tên đàn anh//
Nguyễn Quang Anh
//Cất giọng rõ ràng, rành mạch//
Đại ca băng Hắc Cốt
//Cười khẩy//
Đại ca băng Hắc Cốt
Vậy chứng minh đi?
Đàn anh vung con dao xuống bàn, lưỡi thép sáng bóng, loáng thoáng phản chiếu ánh đèn mờ ảo trong căn phòng tối mịt
Đại ca băng Hắc Cốt
Tao muốn mày xử lý nó
Hắn hất đầu về phía một gã đàn em bị trói chặt dưới đất, mặt mày bê bết máu
Tên đàn em ấy không làm gì sai, người sai là kẻ cầm đầu
Từ khi bước chân vào con đường này, hắn chưa bao giờ biết thương xót bất kỳ ai cả
Ai ai cũng phải sợ sự máu lạnh của hắn, sự máu lạnh của một kẻ không phải con người
Nguyễn Quang Anh
//Nhìn chằm chằm vào nạn nhân, tim đập thình thịch//
Nguyễn Quang Anh
//Siết chặt tay, những ngón tay run rẩy//
Đại ca băng Hắc Cốt
//Quát// Nhanh lên, tao không có cả ngày đâu
Một tiếng nổ lớn vang lên bên ngoài. Mặt đất rung chuyển
Đàn em 1
//Hét lên// Bọn nó đến rồi!
Cả căn phòng lập tức chìm trong hỗn loạn
"Bọn nó" mà tên đàn em nhắc đến ấy là ai?
Không cần phải nói, ai cũng biết cả
Đại ca băng Hắc Cốt
//Đứng phắt dậy, gầm lên//
Đại ca băng Hắc Cốt
Chúng nó tìm ra rồi!
Đại ca băng Hắc Cốt
Xử lý đi!
Nguyễn Quang Anh
"Chết tiệt, mình không ngờ chuyện này lại xảy ra ngay lúc này"
Cả băng nhóm cố hết sức để giữ bức tường phòng ngự, đồng loạt bắn về phía cảnh sát
Đàn em 2
//Hét lên// Chúng nó đông quá
Đại ca băng Hắc Cốt
//Nghiến răng, quay sang hắn//
Đại ca băng Hắc Cốt
Mày muốn sống thì chiến đi!
Nguyễn Quang Anh
//Siết chặt súng, bắn trả về phía cửa//
Không phải hắn chưa từng giết người, nhưng đây không phải lựa chọn của hắn lúc này
Một vụ nổ vang lên bên ngoài, khói bụi tung mù mịt
Đại ca băng Hắc Cốt
//Hét lớn//
Đại ca băng Hắc Cốt
Tất cả rút theo lối sau!
Nguyễn Quang Anh
//Quay đầu lại, nhìn thấy một người bị bỏ lại phía sau//
Tim hắn nhói lên, nhưng hắn vẫn lao theo đám người, biến mất vào bóng tối
__________________________
Về lại sào huyệt của băng đảng
Cánh cửa kim loại sập mạnh sau lưng họ
Cả băng thở dốc, hụt hơi sau cuộc rượt đuổi, một số người ngã xuống sàn, máu thấm ướt áo
Đại ca băng Hắc Cốt
//Ném mạnh khẩu súng lên bàn//
Đại ca băng Hắc Cốt
//Quay phắt sang Quang Anh//
Đại ca băng Hắc Cốt
Nếu không phải do mày làm lộ tin, thì sao cảnh sát đến nhanh như vậy được?
Đại ca băng Hắc Cốt
Bây giờ hàng của tao mất, tiền của tao cũng mất, mày tính bồi thường thế nào?
Đàn em 1
Đại ca, trong băng nhóm xưa giờ không có chuyện tha thứ
Đàn em 1
Một là phải chiến đấu trên đấu trường Sinh Tử, hai là sẽ bị tra tấn, rồi trục xuất khỏi băng nhóm mãi mãi
Đại ca băng Hắc Cốt
Mày nghe rồi đó, oắt con
Đại ca băng Hắc Cốt
//Cười khẩy// Mày có thể chọn
Nguyễn Quang Anh
Tao...tao
Nguyễn Quang Anh
... Tao sẽ đấu
Ánh mắt hắn run rẩy, do dự
Nhưng hắn biết, nếu hôm nay hắn thừa nhận mình phản bội tổ chức, hắn sẽ không có một kết cục tốt đẹp
Một vòng tròn người tạo thành đấu trường ngay giữa sào huyệt
Đại ca băng Hắc Cốt
//Ánh mắt vô cảm//
Đại ca băng Hắc Cốt
Không có luật lệ, chỉ có sống, hoặc chết
Một gã bước ra, nắm đấm rạn đầy vết chai sạn của một đấu thủ lành nghề
Dạ Lang
Mày yếu như vậy mà cũng dám phản bội sao?
Dạ Lang
Tao sẽ bẻ gãy từng cái xương của mày
Tên này là đàn em thân cận lâu năm của tên cầm đầu
Người gã vô cùng lực lưỡng, khỏe mạnh, cao hơn Quang Anh một cái đầu, và gã đặc biệt nguy hiểm khi cận chiến
Nhưng hắn không thể từ chối, mặc dù điều đó có thể kéo hắn ngày càng lún sâu vào con đường tội lỗi
Cơ thể hắn đau nhức, mệt mỏi sau trận chiến với lũ cảnh sát, nhưng hắn không có thời gian để thở
Tên Dạ Lang lao đến, tung một cú đấm thẳng vào mặt hắn
Hắn né được nhưng bị đá thẳng vào bụng, văng ra xa, lăn trên sàn bê tông lạnh lẽo
Dạ Lang tiếp tục tấn công như thú săn mồi, mỗi cú đấm đều mạnh như búa bổ
Hắn cố gắng chống đỡ nhưng thực lực chênh lệch quá lớn. Mỗi lần đối thủ vung tay, hắn đều cảm thấy như xương sườn muốn vỡ vụn
Một cú đấm móc trúng cằm hắn, khiến đầu óc quay cuồng. Máu chảy ra từ nơi khóe miệng
Hắn nhận ra mình không thể đấu sức với đối thủ. Nếu cứ tiếp tục đỡ đòn, hắn chắc chắn sẽ thua
Nguyễn Quang Anh
//Bắt đầu dùng tốc độ để đi chuyển linh hoạt, khiến đối thủ khó đánh trúng//
Khi Dạ Lang tung cú đấm, hắn không đỡ mà lợi dụng quán tính của tên kia để né và phản đòn
Lần đầu tiên, đối thủ lộ ra vẻ mất kiên nhẫn
Dạ Lang
Mày chỉ biết chạy thôi sao? Đứng yên cho tao đấm!
Đối thủ lao vào một lần nữa, nhưng lần này hắn đã đoán được hướng tấn công
Một cú đá mạnh vào đầu gối khiến gã khuỵu xuống
Dạ Lang
//Quỳ một gối, thở dốc, máu rỉ ra từ trán//
Nguyễn Quang Anh
//Đứng trước gã, giơ nắm đấm//
Đàn em 1
//Hét lên// Kết liễu hắn đi!
Đàn em 2
Đúng đó, giết chết nó đi
Chỉ cần hắn tung thêm một đòn nữa là có thể kết thúc trận đấu
Đúng lúc đó, đối thủ bất ngờ tung một cú đấm lén, nhắm vào tim hắn
Trong khoảnh khắc đó, hắn không suy nghĩ nữa. Cơ thể hắn phản ứng theo bản năng
Hắn xoay người, dùng đầu gối thúc thẳng vào cằm Dạ Lang với toàn bộ sức mạnh còn lại
Dạ Lang
//Ngã xuống đất, mắt trợn ngược, bất tỉnh//
Không khí im lặng, đám đàn em nhìn cậu bằng ánh mắt khác hẳn - không còn xem thường nữa, mà là sự công nhận
Hắn đứng đó, thở hổn hển, nhận ra một sự thật đáng sợ:
Nguyễn Quang Anh
" Mình vừa suýt giết người!"
Nguyễn Quang Anh
"Chẳng lẽ... mình đã trở thành quái vật giống họ rồi sao?"
Đại ca băng Hắc Cốt
//Vỗ tay, cười lớn//
Đại ca băng Hắc Cốt
Đúng như tao dự đoán
Đại ca băng Hắc Cốt
Mày vẫn chứng minh được bản thân mày còn giá trị
Hắn đứng trước cơ thể bất động của đối thủ, mắt không rời, hoàn toàn bất ngờ trước hành động của mình
Tiếng kim loại vang lên trên nền nhà, một khẩu súng trượt đến chỗ hắn, rồi dừng lại dưới chân
Đại ca băng Hắc Cốt
Giết nó
Đại ca băng Hắc Cốt
Nếu mày giết được nó, mày sẽ được sống
Đại ca băng Hắc Cốt
//Ánh mắt sắc lạnh//
Hắn vẫn đứng đó, ánh mắt thất thần, vô hồn, kiệt sức sau trận đối đầu vừa rồi
Nhưng hắn biết, nếu lần này hắn giết người ngay trước mặt cả băng nhóm, hắn sẽ không thể quay đầu lại được nữa, sẽ mãi mãi bị trói buộc bởi cả băng và tên đàn anh máu lạnh này
Một tia máu bắn ra, tên Dạ Lang gục hẳn
Tiếng súng đanh lên, nổ giòn cả sào huyệt
Một âm thanh chói tai, tượng trưng cho một lời thề, rằng hắn sẽ không bao giờ rời bỏ, phản bội hay bán đứng băng nhóm này
Đại ca băng Hắc Cốt
Tốt, tốt lắm //Cười hài lòng//
Nguyễn Quang Anh
//Thở gấp, cố sức lấy từng ngụm không khí//
Đại ca băng Hắc Cốt
//Đứng dậy, khoác vai hắn//
Đại ca băng Hắc Cốt
Tao tuyên bố, từ hôm nay thằng nhóc này sẽ là đàn em thân cận của tao
Đại ca băng Hắc Cốt
Đứa nào trái lời, GIẾT
Tất cả đám đàn em trong sào huyệt, không đứa nào dám hó hé lấy một lời, chỉ đồng thanh hô to:
Đàn em 1
Tuân lệnh đại ca
Đàn em 2
Tuân lệnh đại ca
Sau cuộc chiến với lũ cảnh sát và tên Dạ Lang, hắn đã bị thương không nhẹ
Máu chảy từ đầu hắn, xuống đến tận vai, nhỏ tong tỏng xuống nền bê tông lạnh như băng
Bị thương như vậy, ngày mai làm sao hắn dám gặp em đây?
______________________________
#3 Cuộc Trò Chuyện Vào Lúc Nửa Đêm
Hắn trở về nhà với bộ dạng tàn tạ vì bị đả thương nặng nề sau hai trận đại chiến
Nguyễn Quang Anh
//Mở cửa bước vào//
Nguyễn Quang Anh
//Nằm vật ra giường vì quá mệt//
Sau một lúc lâu nằm dài trên giường thì hắn mới chịu đi tắm
Thật ra hắn khá là lười
Vốn là một con người sống tự do tự tại, hắn ghét cảm giác bị gò bó, cũng không thèm quan tâm, chăm sóc bản thân
Trước đây, hắn rất ít khi ăn sáng, tắm rửa và vệ sinh cá nhân. Nhưng bây giờ một phần vì có em nhắc nhở, một phần vì hôm nay bất đắc dĩ phải tắm, cho nên hắn mới cam chịu
Tắm xong, hắn bước ra ngoài, mái tóc ướt sũng, nằm thẳng lên giường, cố ngủ
Nguyễn Quang Anh
//Mãi vẫn không ngủ được//
Nguyễn Quang Anh
"Bực mình thật"
Nguyễn Quang Anh
//Chợt nhớ đến em//
Nguyễn Quang Anh
"Không biết nhóc đó đã ngủ chưa nhỉ?"
Màn hình điện thoại sáng lên, hắn vô thức nhắn tin cho em, dù lý trí biết rằng đây không phải là một ý hay
Nguyễn Quang Anh
💬 Này, nhóc, chưa ngủ à?
Nhắn xong, hắn nằm đó, mắt nhìn trần nhà, thẫn thờ
Nguyễn Quang Anh
//Vội bật dậy, chộp lấy điện thoại//
Nguyễn Quang Anh
//Nhìn xuống dòng tin nhắn//
Hoàng Đức Duy
💬 Có vẻ anh thì chưa
Nguyễn Quang Anh
💬 Thông minh đấy, nói chuyện đi, tôi chán quá
Nguyễn Quang Anh
💬 Ừm... nhóc nghĩ sao về màu đen?
Hoàng Đức Duy
💬 Màu sắc đại diện cho bóng tối, nỗi sợ hãi, nhưng cũng có thể là sự an toàn
Hoàng Đức Duy
💬 Nó nuốt chửng tất cả, hoặc che giấu tất cả. Anh thích nó à?
Nguyễn Quang Anh
💬 Ừm, có lẽ... Tôi thích cái cách nó khiến mọi thứ biến mất
Lúc này, em bắt đầu nhận ra có gì đó không ổn
Hoàng Đức Duy
//Thở dài// 💬 Anh lại gặp rắc rối rồi, đúng không?
Nguyễn Quang Anh
💬 Nhóc lúc nào cũng nghĩ tôi gặp rắc rối à?
Hoàng Đức Duy
💬 Không. Nhưng tôi biết khi nào anh muốn trốn tránh
Nguyễn Quang Anh
💬 ... Tôi không trốn tránh
Một khoảng lặng, hắn không trả lời ngay lập tức, có vẻ như đang đấu tranh nội tâm
Nguyễn Quang Anh
💬 Chết có đau không?
Ngay lập tức, em hiểu rằng, hắn đang rơi vào trạng thái nguy hiểm, và hắn đang tìm kiếm sự giúp đỡ từ em
Hoàng Đức Duy
💬 Anh nghĩ đến cái chết à?
Nguyễn Quang Anh
💬 Không hẳn. Tôi chỉ đang nghĩ... Nếu tôi chết đi, thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn, đúng không?
Hoàng Đức Duy
💬 Dễ dàng hơn cho ai?
Nguyễn Quang Anh
💬 Cả tôi... lẫn bọn họ
Hoàng Đức Duy
💬 Anh ghét cuộc sống này đến vậy à?
Nguyễn Quang Anh
💬 Không hẳn ghét. Chỉ là... Nó mệt mỏi
Hoàng Đức Duy
💬 Anh có bao giờ muốn thứ gì cho riêng mình chưa?
Nguyễn Quang Anh
💬 Tôi đã từng. Nhưng rồi tôi nhận ra tôi chẳng có quyền đòi hỏi
Hoàng Đức Duy
💬 Anh đang nói chuyện với tôi ngay bây giờ. Nếu thật sự không muốn gì cả, anh đã không nhắn tin cho tôi, đúng không?
Nguyễn Quang Anh
💬 ... Nhóc phiền thật đấy
Tim hắn dịu lại, không còn căng thẳng nữa
Hắn dần cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, dù không thừa nhận
Nguyễn Quang Anh
💬 Này nhóc
Nguyễn Quang Anh
💬 Nếu có một ngày tôi biến mất, nhóc có nhớ tôi không?
Hoàng Đức Duy
//Giật mình//
Hắn nói trúng tim đen của em mất rồi
Bấy lâu nay, em đã luôn thầm thích hắn, nhưng em che giấu điều đó
Em che giấu vì, em sợ rằng, tình cảm của em dành cho hắn chỉ là tác dụng phụ của quá trình trị liệu mà thôi
Mặc dù thế, em vẫn cố gắng bình tĩnh, dù giọng nghẹn lại nơi cổ họng
Hoàng Đức Duy
💬 Tôi không biết anh có biến mất không. Nhưng nếu có, tôi sẽ là người đi tìm anh đầu tiên
Nguyễn Quang Anh
💬 Lời nói của nhóc... thật đáng ghét
Hoàng Đức Duy
//Cười// 💬 Anh nên ngủ đi
Nguyễn Quang Anh
💬 ... Nhóc cũng vậy
Hắn không ngủ nữa, mà với tay lấy bao thuốc lá, ra ngoài ban công đứng hóng gió
Tựa mình vào lan can, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, ánh lửa đỏ lập lòe trong màn đêm, hắn nhìn xa xăm về nơi thành phố tràn ngập ánh sáng, nơi các tòa nhà cao tầng buông ra luồng ánh sáng chói lòa, nổi bật giữa màn trời đêm
Gió lạnh thổi qua, cuốn theo làn khói mỏng tan quyện vào không khí
Chiếc điện thoại rung nhẹ trên bàn
Hoàng Đức Duy
💬 Anh ngủ đi, mai tôi còn phải kiểm tra xem anh còn sống không
Nguyễn Quang Anh
//Liếc nhìn tin nhắn, nhếch môi//
Nguyễn Quang Anh
"Thằng nhóc này đúng là phiền phức"
Hắn ngồi trên ban công, lưng tựa vào thành lan can lạnh buốt, một chân duỗi dài, chân còn lại co lên, khuỷu tay đặt trên đầu gối
Chiếc bật lửa kêu tách một tiếng, ánh lửa lóe lên trong đêm khuya. Điếu thuốc cháy lên một tia đỏ rực, khói lượn lờ quẩn quanh
Hắn không trả lời tin nhắn ngay, chỉ với tay bật một bài hát cũ trên điện thoại, để mặc cho âm thanh vang lên giữa đêm khuya tĩnh lặng, mặc cho các nốt nhạc trầm bổng du dương cuốn theo tâm hồn hắn, bay cùng cơn gió giữa trời đêm lạnh lẽo
🎶 "Mad World" - Gary Jules
"All around me are familiar faces, worn out places, worn out faces..."
(Xung quanh tôi là những gương mặt quen thuộc, những nơi chốn cũ kỹ, những con người mệt mỏi...)
Mỗi khi tâm trạng tệ, hắn luôn bật bài nhạc này, nó khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Đây đã là một thói quen hắn có được từ khi còn nhỏ rồi
Những hình ảnh xa xăm ùa về như một cơn ác mộng
Một cậu bé khoảng bảy, tám tuổi đang ngồi co rúm lại trong góc phòng, hai tay ôm đầu, khóc thút thít giữa tiếng thắt lưng quất mạnh vào da thịt
Ba Quang Anh
Mày chỉ là một thằng ăn hại!
Ba Quang Anh
Đáng lẽ tao không nên sinh ra mày!
Giọng bố gầm lên, khuôn mặt đỏ bừng vì men rượu
Cậu thiếu niên lặng lẽ đi học một mình, lê từng bước chân nặng nề đến lớp học, tránh ánh mắt của những đứa trẻ khác
Tiếng cười khinh miệt vang lên trong sân trường
NVP
Tụi mày thấy nó không? Đúng là một thằng ăn hại
NVP
Ê, thằng vô dụng, mày cút về nhà đi, đừng có đến đây làm mất mặt nhà trường
Một đám đông, nhưng không ai đưa tay ra với hắn
Hắn mở mắt, bao nhiêu hình ảnh đen tối đều biến tan
Đôi con ngươi đen láy phản chiếu ánh đèn đường mờ ảo bên dưới
Thế giới này chưa bao giờ thực sự thay đổi
Hắn rít một hơi dài, đầu óc trở nên tê liệt bởi làn khói cay xè. Nhưng có gì đó thôi thúc hắn đổi bài hát
🎶 "Welcome to my life" - Simple Plan
"Do you ever feel like breaking down? Do you ever feel out of place?"
(Có bao giờ bạn thấy muốn gục ngã? Có bao giờ bạn cảm thấy mình chẳng thuộc về nơi này?)
Nguyễn Quang Anh
//Bật cười khẽ, nhưng không phải vì vui//
Nguyễn Quang Anh
"Bài hát này đúng là hợp với mình thật"
Bất ngờ, một tiếng động nhỏ vang lên từ cửa phòng
Nguyễn Quang Anh
//Nheo mắt, xoay đầu lại//
Dưới ánh đèn lờ mờ, một bóng dáng đứng lặng lẽ ngay trước cửa
Hoàng Đức Duy
//Khoanh tay trước ngực, dựa vào khung cửa, đôi mắt trong veo phản chiếu ánh sáng từ màn hình điện thoại, nhìn hắn chăm chú//
"I try to be perfect, but nothing was worth it"
(Tôi cố gắng trở nên hoàn hảo, nhưng chẳng có gì đáng giá cả)
Tiếng nhạc vẫn vang lên đều đặn, là âm thanh duy nhất xóa tan bầu không khí tĩnh lặng trong phòng
Nguyễn Quang Anh
//Khẽ cau mày//
Nguyễn Quang Anh
Tôi tưởng nhóc ngủ rồi
Một lúc sau, em mới khẽ nghiêng đầu, chậm rãi cất tiếng
Hoàng Đức Duy
Anh cảm thấy như thế thật à?
Nguyễn Quang Anh
Cái gì cơ?
Hoàng Đức Duy
//Hất đầu về phía chiếc điện thoại//
Hoàng Đức Duy
Lời bài hát! Anh nghĩ như thế thật à?
Nguyễn Quang Anh
//Khựng lại một chút//
Ánh mắt hắn thay đổi, như thể vừa bị ai đó chạm vào một góc sâu trong tâm hồn mà hắn luôn cố giấu đi
Em vẫn nhìn hắn, không vội vàng, không thúc ép. Nhưng câu hỏi đó lại như một nhát dao chạm vào vết thương cũ
Nguyễn Quang Anh
//Hạ mắt, bàn tay vô thức siết chặt lấy điếu thuốc//
Hắn không biết phải trả lời thế nào
"To be hurt, to feel lost, to left out of the dark"
(Bị tổn thương, bị lạc lối, bị bỏ lại giữa bóng tối)
Hoàng Đức Duy
... Anh có nghĩ thế giới này thực sự vô nghĩa không?
Giọng em vẫn nhẹ nhàng, nhưng không còn mang sự trêu chọc như thường lệ nữa
Câu hỏi này... không phải chỉ để hỏi
Hắn im lặng rất lâu, rồi hít một hơi thật sâu, dụi điếu thuốc vào gạt tàn, sau đó bật cười khẽ
Nguyễn Quang Anh
Nếu tôi nói có thì sao?
Em không ngạc nhiên, chỉ lặng lẽ quan sát, rồi bước chậm về phía ban công, đứng sát bên cạnh hắn
Hoàng Đức Duy
//Không trả lời ngay//
Một lúc sau, em ngước lên nhìn bầu trời đầy sao, và khẽ nói, như một lời thì thầm giữa đêm tối
Hoàng Đức Duy
Vậy thì... tôi sẽ chứng minh rằng anh sai
Nguyễn Quang Anh
Thế nhóc nghĩ nó có ý nghĩa à?
Hoàng Đức Duy
Tôi nghĩ... ít nhất thì bây giờ nó cũng không đến nỗi tệ, đúng không?
Nguyễn Quang Anh
//Không đáp, chỉ im lặng rít một hơi thuốc//
Hoàng Đức Duy
//Chống cằm, nhìn lên bầu trời đêm, giọng điệu vẫn mang theo sự trẻ con quen thuộc//
Hoàng Đức Duy
Tôi từng gặp một bệnh nhân, lúc nào cũng nghĩ rằng thế giới này không có gì đáng sống cả
Hoàng Đức Duy
Mỗi ngày trôi qua với cậu ta chỉ là một vòng lặp nhàm chán và vô nghĩa
Nguyễn Quang Anh
Rồi sao?
Hắn hỏi, dù biết mình không thực sự muốn nghe câu trả lời
Hoàng Đức Duy
//Nhún vai//
Hoàng Đức Duy
Sau một thời gian, cậu ta nói với tôi rằng, nếu đã không có ý nghĩa gì, thì mình có thể tự tạo ra ý nghĩa của riêng mình
Nguyễn Quang Anh
//Bật cười, tiếng cười khô khốc, mang theo chút gì đó châm chọc//
Nguyễn Quang Anh
Nghe triết lý quá đấy nhóc
Hoàng Đức Duy
//Quay sang nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh mà kiên định//
Hoàng Đức Duy
Triết lý nhưng không phải là không có lý
Nguyễn Quang Anh
//Nhìn lại em một lúc, rồi thở dài//
Hoàng Đức Duy
//Đứng dậy, vươn vai//
Dù sao thì, nếu ngày mai anh vẫn còn sống, tôi sẽ tiếp tục kiểm tra
Hoàng Đức Duy
//Quay người định rời đi//
Một bàn tay vươn ra, nắm lấy cổ tay em
Hoàng Đức Duy
//Ngạc nhiên dừng lại, quay đầu nhìn hắn//
Ánh sáng mờ mờ của đèn đường hắt lên gương mặt hắn, đôi mắt có chút gì đó mông lung, như thể đang lưỡng lự giữa một điều gì đó không thể nói thành lời
Nhưng chỉ vài giây sau, hắn bật cười nhạt, buông tay ra
Nguyễn Quang Anh
Không có gì
Hoàng Đức Duy
//Vẫn nhìn hắn, ánh mắt như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở nhẹ một hơi, không truy hỏi thêm//
Em quay đi, cánh cửa khẽ khàng đóng lại
Nguyễn Quang Anh
//Ngồi đó một lúc lâu, nhìn màn đêm vô tận trước mắt//
Trong tim hắn bỗng nhen lên một cảm giác ấm áp, yên bình đến lạ
Không còn sự căng thẳng , lo lắng... mà là một sự thoải mái
Đêm nay... ít nhất cũng không còn quá tệ nữa
_____________________________
Download MangaToon APP on App Store and Google Play