CAPRHY ︱ HÔN PHU HUYẾT TẾ
1 • TRƯỚC BÀN THỜ TỔ TIÊN – KHÔNG MỘT LỜI HỨA HÔN
Cá
Cá đã tổng hợp ý kiến của mọi người về việc chọn chủ đề fic mới
Cá
Cá thấy có nhiều ý kiến khác nhau, vì không biết nên chọn chủ đề gì nên Cá đã lựa ra những fic được chọn để thêm vào vòng quay may mắn🤡
Cá
Sau vài phút thì chủ đề fic mới của chúng ta là...
Cá
💀 KINH DỊ – DARK FANTASY
Cá
Cá sẽ kết hợp với fic Cậu cả_Nhà hội đồng[ cái fic mà Cá cứ viết rồi xóa 3 4 lần^^ ]
Cá
Cá chưa thử thể loại này bao giờ, nếu có sai sót gì mọi người cứ thoải mái góp ý, Cá sẽ tiếp thu
Cá
Nhớ đọc phần mô tả nhá!!
__________________________
Gió từ sông Ba Lai lùa vào, mang theo hơi nước mằn mặn và mùi bùn đất đặc trưng của miền Tây
Nắng tháng Giêng đổ vàng óng ả lên mái ngói âm dương của nhà hội đồng
Trong gian thờ tổ tiên, mùi trầm hương bảng lảng, khói nhả cuộn tròn lên những bức hoành phi sơn son thếp vàng. Tiếng lào xào của lụa là và những bước chân rón rén vang lên
Mụ Bảy Lợi giọng oang oang, lảnh lót, đầy vẻ tự mãn
Mụ Bảy Lợi
Đúng ngọ là giờ đẹp nhất đó, ông bà hội đồng
Mụ Bảy Lợi
Con trai út nhà tôi, thằng Quang Anh, nó hiền khô, lại đẹp mã
Mụ Bảy Lợi
Gả cho cậu cả Duy nhà mình thì đúng là phúc đức ba đời
Bà hội đồng Nguyệt Lan ngồi thẳng đơ trên chiếc ghế chạm trổ, tay quạt nan khẽ phe phẩy, gương mặt phúc hậu nhưng ánh mắt lại sắc lạnh. Bà khẽ nhếch mép, không nói
Ông hội đồng Minh giọng trầm đục, vang vọng
Hoàng Trường Minh
Thằng Duy nó bận việc, lát nữa nó mới ra
Quang Anh quỳ gối trước bàn thờ, đầu cúi gằm. Chiếc áo the đen ôm lấy thân hình gầy gò, đôi tay nắm chặt vào nhau đến trắng bệch
Tim cậu đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực
Cậu nghe rõ từng lời của mụ Bảy Lợi, nghe rõ tiếng quạt của bà hội đồng, nghe rõ cả tiếng dế rúc ran đâu đó ngoài vườn, nhưng không một âm thanh nào của chính mình thoát ra
Mụ Bảy Lợi
Ơ hay, giờ lành thế này mà cậu cả còn bận gì hả ông hội đồng?
Mụ Bảy Lợi
Chuyện đại sự của đời người mà
Ông hội đồng Minh đưa mắt nhìn về phía cửa hậu gian thờ, nơi có tiếng bước chân nặng nề, dứt khoát đang tiến đến
Một bóng người cao lớn, khoác áo lụa trắng vắt vẻo trên vai, chậm rãi bước vào
Mùi thuốc lá và rượu nồng nặc phả ra, quyện vào mùi trầm hương. Đó là Hoàng Đức Duy, cậu cả nhà hội đồng
Duy dừng lại ngay ngưỡng cửa, không bước vào gian thờ
Anh ta đưa mắt quét một lượt, từ ông hội đồng, bà hội đồng, đến mụ Bảy Lợi, rồi dừng lại ở dáng người gầy gò đang quỳ dưới đất
Ánh mắt anh ta sắc như dao, thoáng vẻ khinh bỉ và chán ghét
Duy giọng lạnh tanh, không chút cảm xúc
Hoàng Đức Duy
Gọi tôi ra làm gì?
Mụ Bảy Lợi hơi giật mình trước thái độ của Duy, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ hớn hở
Mụ Bảy Lợi
Ối giời, cậu cả nói lạ
Mụ Bảy Lợi
Bữa nay là ngày xem mặt dạm hỏi cho cậu với thằng Quang Anh nhà tôi đây mà
Mụ Bảy Lợi
Hai đứa ra mắt tổ tiên, thưa chuyện hứa hôn
Cậu cảm nhận được ánh mắt của Duy đang dán chặt vào mình
Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, không phải vì sợ hãi, mà vì một điều gì đó còn tệ hơn: sự ghê tởm, sự khinh rẻ mà cậu cảm nhận được từ phía Duy
Hoàng Đức Duy
Hứa hôn? Với thứ này à?
Anh ta đưa tay hất cằm, chỉ thẳng vào Quang Anh
Quang Anh giật bắn mình, hai vai khẽ run lên. Mụ Bảy Lợi cứng họng
Ông hội đồng Minh gằn giọng, ánh mắt lóe lên vẻ tức giận
Hoàng Trường Minh
Thằng Duy! Ăn nói cho cẩn thận!
Hoàng Trường Minh
Đây là con trai nhà họ Nguyễn, đối tác làm ăn lớn của ta!
Duy không thèm nhìn cha, vẫn dán mắt vào Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Đối tác làm ăn thì liên quan gì đến chuyện cưới xin?
Hoàng Đức Duy
Ba muốn hợp tác, cứ việc kí giấy tờ
Hoàng Đức Duy
Đừng lôi mấy thứ ghê tởm này vào
Mụ Bảy Lợi tái mặt. Bà hội đồng Nguyệt Lan vẫn im lặng, nhưng đôi mắt hằn lên sự khó chịu
Quang Anh vẫn quỳ, đầu cúi sâu hơn nữa, như muốn chôn mình xuống đất
Cậu nghe rõ tiếng nghiến răng của Duy, nghe rõ tiếng bước chân nặng nề của anh ta khi anh ta tiến lại gần
Duy giọng đầy mỉa mai, anh ta đứng ngay sau lưng Quang Anh, cúi thấp người xuống
Hoàng Đức Duy
Này, thằng ẻo lả
Hoàng Đức Duy
Miệng không nói được tiếng nào à?
Hoàng Đức Duy
Hay cái loại như mi chỉ biết quỳ rạp dưới chân người khác?
Quang Anh siết chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay
Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Cậu biết, Duy đang cố tình khiêu khích
Quang Anh giọng khẽ, nhưng đủ để Duy nghe thấy
Nguyễn Quang Anh
Thưa cậu cả… tôi không có gì để nói
Hoàng Đức Duy
Ồ, vậy là có tiếng nói đấy chứ
Hoàng Đức Duy
Tao cứ tưởng mày câm thật rồi chứ. Xem nào…
Duy đưa ngón tay thô ráp, lạnh ngắt chạm vào gáy Quang Anh
Quang Anh rụt cổ lại như bị điện giật, toàn thân run lên
Hoàng Đức Duy
…Mày nhìn ghê tởm thật đấy
Hoàng Đức Duy
Cái loại đàn ông con trai gì mà gầy guộc, trắng bệch như ma vậy
Nguyễn Quang Anh
... " Tôi cũng đâu nói tôi là người "
Quang Anh im lặng. Mụ Bảy Lợi muốn nói đỡ cho con nhưng không dám
Bà hội đồng cuối cùng cũng lên tiếng, giọng băng giá
Hà Nguyệt Lan
Duy! Đủ rồi! Cha con đã quyết định
Hà Nguyệt Lan
Cưới hay không, con cũng phải làm
Hà Nguyệt Lan
Hợp đồng đã ký, không thể hủy ngang
Duy quay đầu nhìn mẹ, ánh mắt đầy thách thức
Hoàng Đức Duy
Mẹ muốn con cưới nó sao?
Duy lại quay sang nhìn Quang Anh, nhếch môi cười tàn nhẫn
Hoàng Đức Duy
Được thôi. Nhưng đừng hòng con động vào nó
Hoàng Đức Duy
Con sẽ giữ nó như một con chó cảnh trong nhà thôi
Hoàng Đức Duy
Thích thì đá, không thích thì vứt xó
Hoàng Đức Duy
Mẹ thấy thế nào?
Quang Anh ngẩng phắt đầu lên. Đôi mắt cậu ánh lên một tia nhìn sắc lạnh, nhưng nhanh chóng bị che giấu bởi sự cam chịu
Cậu không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt tàn nhẫn của Duy
Trong khoảnh khắc đó, Duy dường như thấy một điều gì đó khác lạ trong ánh mắt kia, một sự chai sạn, một nỗi sợ hãi đã bị giấu kín, hoặc một sự thách thức ngầm. Anh ta hơi nhíu mày
Ông hội đồng Minh đứng phắt dậy, đập mạnh tay xuống bàn
Hoàng Trường Minh
Duy! Mày im ngay!
Hoàng Trường Minh
Không có chuyện đó! Mày sẽ cưới nó, làm tròn bổn phận của một người chồng. Nghe rõ chưa?
Duy khoanh tay, vẻ bất cần
Hoàng Đức Duy
Nghe rõ. Nhưng ba có cấm được con không yêu nó, không chạm vào nó không?
Hoàng Đức Duy
Con không thích đàn bà, nhưng cái loại ẻo lả như thằng này thì càng không
Lời nói của Duy như một nhát dao đâm vào trái tim Quang Anh. Mụ Bảy Lợi khóc òa lên, giận dữ và tủi hổ
Mụ Bảy Lợi
Trời ơi là trời! Sao lại có cái thằng hỗn láo đến vậy!
Mụ Bảy Lợi
Hội đồng ơi là hội đồng, nhà tôi nào có tội tình gì mà rước cái của nợ này vào nhà?
Ông hội đồng Minh ánh mắt bắn ra lửa
Hoàng Trường Minh
Mụ Bảy Lợi! Im ngay!
Hoàng Trường Minh
Mày còn nói thêm lời nào nữa, tao sẽ nhốt mày vào nhà kho! Không cơm không nước!
Hoàng Đức Duy
Nhốt đi. Con không quan tâm
Anh ta nhìn thẳng vào Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Về sau, muốn tránh xa tao bao nhiêu thì tránh
Hoàng Đức Duy
Đừng bao giờ lại gần tao. Đừng hòng dính dáng gì đến tao. Hiểu chưa?
Quang Anh vẫn quỳ, hai tay nắm chặt. Cậu không đáp lời Duy
Cậu nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén mọi cảm xúc đang cuộn trào trong lòng
Cậu nghe tiếng giày da của Duy lướt qua mình, tiếng bước chân xa dần khỏi gian thờ
Mùi thuốc lá và rượu dần tan biến. Sự căng thẳng trong không khí giảm bớt, nhưng lại để lại một sự lạnh lẽo khó tả
Bà hội đồng Nguyệt Lan thở dài, nhìn mụ Bảy Lợi
Hà Nguyệt Lan
Thôi được rồi. Chuyện xem mặt cũng đã xong
Hà Nguyệt Lan
Hai đứa đã đứng trước bàn thờ tổ tiên. Ngày lành tháng tốt, ta sẽ cho người lo liệu
Mụ Bảy Lợi
Nhưng mà thái độ của cậu cả… làm sao tôi yên tâm gả con đây?
Hoàng Trường Minh
Việc đó không cần mụ bận tâm. Đã có ta lo
Hoàng Trường Minh
Ta đảm bảo con mụ sẽ không chịu thiệt
Ông đưa mắt nhìn Quang Anh
Hoàng Trường Minh
Con về đi. Ngày giờ cưới xin sẽ được báo lại sau
Quang Anh từ từ đứng dậy. Cậu không nhìn ai, chỉ cúi đầu chào ông bà hội đồng, rồi quay bước đi thẳng ra khỏi gian thờ, không thèm nhìn mụ Bảy Lợi
Mụ Bảy Lợi há hốc mồm, định gọi con nhưng Quang Anh đã đi khuất
Quang Anh bước nhanh qua sân gạch, xuyên qua vườn cây ăn trái sum suê. Tim cậu vẫn đập mạnh
Cậu cảm thấy một sự hỗn loạn trong đầu. Sự sỉ nhục, sự tức giận, sự tủi thân… tất cả hòa lẫn vào nhau. Cậu không khóc. Nước mắt đã cạn khô từ lâu rồi
Cậu đi thẳng ra cổng sau, nơi có con đường mòn dẫn ra bờ sông
Gió từ sông thổi mạnh hơn, làm tung bay vạt áo the của cậu
Cậu dừng lại bên một gốc bần cổ thụ, tựa lưng vào thân cây xù xì. Cậu ngước nhìn bầu trời trong xanh, những đám mây trắng trôi lững lờ. Tương lai của cậu, có lẽ cũng sẽ trôi lững lờ và vô định như vậy
Bỗng, tiếng bước chân lại vang lên phía sau. Lần này là tiếng giày tây nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn dứt khoát. Quang Anh không cần quay lại cũng biết đó là ai
Duy giọng bỡn cợt, nhưng thấp hơn
Hoàng Đức Duy
Đứng đây làm gì? Đang nghĩ cách bỏ trốn hả?
Quang Anh không trả lời, chỉ quay mặt nhìn ra phía sông
Duy đứng cách cậu vài bước, khoanh tay. Ánh mắt anh ta vẫn đầy vẻ dò xét và khinh thường
Hoàng Đức Duy
Tao nói cho mà nghe. Mày đừng hòng trốn thoát
Hoàng Đức Duy
Dù mày có chạy đến tận chân trời góc bể, cha tao cũng sẽ lôi mày về
Quang Anh quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Duy
Lần này, ánh mắt đó không còn sự cam chịu nữa, mà là một sự lạnh nhạt đến đáng sợ
Nguyễn Quang Anh
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ trốn
Duy nhướng mày, tỏ vẻ ngạc nhiên
Hoàng Đức Duy
Ồ? Thật sao? Hay là mày đang giả vờ ngoan ngoãn để lừa bịp cha tao?
Hoàng Đức Duy
Tao biết thừa cái loại như mày
Hoàng Đức Duy
Bề ngoài hiền lành, bên trong thì đầy rẫy mưu toan
Nguyễn Quang Anh
Cậu cả nghĩ sao thì tùy
Nguyễn Quang Anh
Tôi không có ý định giải thích
Duy tiến lại gần hơn, khoảng cách giữa hai người giờ chỉ còn vài tấc
Duy cao hơn Quang Anh một cái đầu, anh ta cúi thấp người xuống để nhìn thẳng vào mắt cậu
Hoàng Đức Duy
Tốt nhất là như vậy. Vì tao ghét nhất là những kẻ giả dối
Hoàng Đức Duy
Mày nhìn xem, mặt mày trắng bệch như ma, lại gầy gò ốm yếu
Hoàng Đức Duy
Tao tự hỏi cha tao nhìn trúng cái gì ở mày mà lại ép tao cưới mày
Quang Anh không quan tâm lời lẽ xúc phạm của Duy
Nguyễn Quang Anh
Cậu cả không cần biết
Nguyễn Quang Anh
Chỉ cần biết, tôi sẽ không gây rắc rối cho cậu cả
Hoàng Đức Duy
Không gây rắc rối? Ha! // cười khẩy //
Hoàng Đức Duy
Cái sự tồn tại của mày đã là rắc rối rồi
Hoàng Đức Duy
Mày cứ liệu hồn đấy. Đừng để tao phải động tay động chân
Hoàng Đức Duy
Tao mà đã ra tay, mày sẽ hối hận vì đã được sinh ra trên đời này
Duy đưa tay lên, định chạm vào mặt Quang Anh, nhưng cậu lùi lại một bước, tránh né
Duy hơi nhíu mày, có vẻ khó chịu vì hành động đó. Anh ta hạ tay xuống, ánh mắt lướt qua cổ tay áo của Quang Anh, nơi có một vết sẹo mờ ám
Dù chỉ là một thoáng, nhưng Duy đã kịp nhìn thấy một hình xăm hoặc một dấu ấn mờ nhạt nào đó dưới lớp vải áo
Hoàng Đức Duy
Cái gì ở đây?
Quang Anh giật mình, vội vàng kéo tay áo xuống che kín vết sẹo. Duy nở nụ cười đầy bí hiểm
Hoàng Đức Duy
Ồ, có bí mật sao? Càng ngày mày càng làm tao tò mò đấy, thằng ẻo lả
Nguyễn Quang Anh
Đó không phải việc của cậu
Hoàng Đức Duy
Giờ mày là vợ chưa cưới của tao, thì mọi thứ của mày đều là việc của tao
Hoàng Đức Duy
Mày muốn giấu giếm cái gì?
Quang Anh không đáp. Cậu quay mặt đi, không muốn đối diện với ánh mắt sắc như dao của Duy
Duy thấy vậy, anh ta không truy hỏi nữa, nhưng đôi mắt anh ta ánh lên vẻ thích thú, như thể vừa tìm thấy một món đồ chơi mới
Hoàng Đức Duy
Thôi được. Chuyện đó để sau đi
Hoàng Đức Duy
Giờ thì về đi. Đừng có đứng đây vướng mắt tao nữa
Duy quay lưng bước đi, bóng anh ta khuất dần sau rặng cây
Quang Anh vẫn đứng đó, dựa lưng vào gốc bần cổ thụ. Cậu nhìn ra phía sông, nơi những con thuyền nhỏ đang lướt đi trên mặt nước
Gió thổi mạnh, cuốn bay mái tóc của cậu. Trong lòng cậu, một cảm giác chua chát và lạnh lẽo len lỏi. Cậu biết, cuộc đời mình sắp bước sang một trang mới, một trang đầy giông bão và tủi nhục
Nhưng sâu thẳm bên trong, có một điều gì đó khác đang trỗi dậy, một sự chai sạn, một sức mạnh tiềm ẩn mà chính cậu cũng không hoàn toàn hiểu rõ
Quang Anh đưa tay lên chạm vào vết sẹo dưới cổ tay áo, nơi có một hình xăm nhỏ, gần như không thể nhìn thấy được
Đó là một ký hiệu cổ xưa, một dấu ấn của dòng tộc, một bí mật mà cậu phải giữ kín bằng mọi giá
Cậu khẽ thở dài, rồi bước đi, theo con đường mòn dẫn về ngôi nhà đã không còn là của mình, để chuẩn bị cho một cuộc hôn nhân không tình yêu, không hạnh phúc, và có lẽ… đầy rẫy những điều kinh hoàng
__________________________
Đêm đó, trong căn phòng rộng lớn, lạnh lẽo của mình, Duy ngồi bên bàn, tay cầm ly rượu
Ánh mắt anh ta vẫn ám ảnh bởi dáng người gầy gò, đôi mắt lạnh lùng của Quang Anh. Anh ta đã từng gặp nhiều loại người, nhiều loại phụ nữ, nhưng chưa bao giờ thấy ai như Quang Anh
Sự cam chịu, sự bình thản đến lạ lùng của cậu ta khiến anh ta bối rối, và cả… tò mò
Anh ta nhớ lại hình ảnh vết sẹo dưới cổ tay áo của Quang Anh. "Cái thứ đó là cái gì?", Duy tự hỏi. "Mày rốt cuộc là loại người gì, Nguyễn Quang Anh?"
Duy nhấp một ngụm rượu mạnh, hương vị cay nồng cháy bỏng nơi cổ họng
Anh ta đứng dậy, bước ra ban công, nhìn xuống khu vườn tĩnh mịch. Ánh trăng mờ ảo chiếu rọi, tạo ra những bóng đen kỳ dị
Trong khoảnh khắc đó, Duy cảm thấy một sự thôi thúc lạ lùng. Một sự thôi thúc muốn khám phá, muốn bóc trần những bí mật của Quang Anh
Một sự thôi thúc muốn nhìn thấy sự "không sạch sẽ, lệch lạc" mà anh ta tin rằng đang ẩn chứa bên trong con người đó. Anh ta nở một nụ cười nhếch mép, một nụ cười đầy tàn nhẫn và hưng phấn
__________________________
Đêm đã khuya. Cả ngôi nhà chìm trong tĩnh lặng. Chỉ có tiếng gió rít qua khe cửa và tiếng côn trùng kêu rả rích
Trong căn phòng dành cho khách, Quang Anh nằm co ro trên chiếc giường lạ lẫm. Cậu không ngủ được. Ánh mắt Duy vẫn ám ảnh cậu. Cậu biết, cuộc đời mình từ giờ sẽ không còn bình yên nữa. Nhưng cậu không sợ
Cậu đã trải qua quá nhiều đau khổ, quá nhiều mất mát. Sâu thẳm trong tâm hồn, một điều gì đó đã thay đổi. Một điều gì đó đã chai sạn, đã cứng rắn hơn
Quang Anh khẽ nhấc tay áo lên, nhìn vào hình xăm mờ nhạt trên cổ tay. Một con quỷ nhỏ, cánh cụt, ẩn mình trong những hoa văn cổ kính. Đó là dấu ấn của "Quỷ Hồn"
Đó là gánh nặng, là trách nhiệm, nhưng cũng là sức mạnh mà cậu được thừa hưởng. Cậu nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên thái dương, hòa vào mái tóc đen. Cậu đã sẵn sàng đối mặt với số phận của mình. Cậu đã sẵn sàng cho "cuộc hôn nhân ép buộc" này
2 • ĐÊM TÂN HÔN – KHÔNG MỘT TIẾNG CHỒNG
Ba tháng sau, ngày cưới của Hoàng Đức Duy và Nguyễn Quang Anh. Tiếng pháo nổ giòn giã khắp xóm. Đèn lồng đỏ treo khắp nơi trong dinh thự hội đồng. Mùi hương lài và mùi rượu nồng nặc quyện vào nhau
Quang Anh ngồi trong phòng tân hôn, trên chiếc giường thêu gấm lụa đỏ thắm. Cậu mặc áo the đỏ, khăn đóng chỉnh tề. Gương mặt vẫn tái nhợt, nhưng đôi mắt tĩnh lặng như mặt nước hồ thu
Mụ Bảy Lợi giọng run run, mắt đỏ hoe, vuốt ve mái tóc Quang Anh
Mụ Bảy Lợi
Con tôi... Cuối cùng cũng có ngày này
Mụ Bảy Lợi
Con phải sống thật tốt, thật hạnh phúc nha con
Mụ Bảy Lợi
Cố gắng mà chiều chồng, nghe lời nhà chồng
Quang Anh khẽ gật đầu, không nói gì. Cậu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương đồng: một chú rể gầy gò, đôi mắt không chút niềm vui
Mụ Bảy Lợi sụt sịt, rồi đứng dậy
Mụ Bảy Lợi
Thôi, mẹ về đây
Mụ Bảy Lợi
Giờ khắc này là của con với cậu Duy
Mụ Bảy Lợi
Cố gắng lên con
Mụ Bảy Lợi bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Tiếng cười nói huyên náo bên ngoài vẫn vang vọng
Quang Anh ngồi im, bất động. Cậu nghe tiếng bước chân người đi lại, tiếng chén đĩa va vào nhau, tiếng pháo vẫn nổ lẹt đẹt đâu đó
Thời gian trôi qua thật chậm. Mặt trăng đã lên cao, xuyên qua khung cửa sổ, đổ một vệt sáng bạc lên sàn nhà
Quang Anh không chong đèn. Căn phòng chìm trong bóng tối lờ mờ. Cậu chờ đợi. Chờ đợi một tiếng động, một bước chân, một hơi thở
Chờ đợi người chồng của mình. Nhưng không có gì cả
Tiếng ồn ào bên ngoài dần lắng xuống. Tiếng người thưa thớt hơn. Ánh đèn lồng bên ngoài cũng bắt đầu lụi tàn
Đêm đã khuya lắm rồi. Một con dế lạc vào phòng, rúc ran đều đều, nghe não nề
Quang Anh vẫn ngồi đó, bất động. Cậu không cảm thấy lạnh, cũng không cảm thấy đói. Cậu chỉ cảm thấy một khoảng trống rỗng vô tận
Cậu biết, Duy sẽ không đến. Anh ta đã nói rồi. Anh ta sẽ không bao giờ chạm vào cậu. Cậu là "thứ ghê tởm" đối với anh ta
Một giọt sương lạnh từ đâu đó rơi xuống cửa sổ, rồi lăn dài trên tấm kính
Tiếng gió đêm lùa qua kẽ cửa, mang theo hơi lạnh. Quang Anh đứng dậy, bước đến bên cửa sổ
Cậu nhìn ra ngoài. Vườn cây im lìm trong bóng tối. Chân trời xa xa, một vệt sáng mờ ảo bắt đầu xuất hiện. Bình minh sắp ló rạng
Quang Anh tự nói với chính mình, giọng khẽ như hơi thở
Nguyễn Quang Anh
Hóa ra... đêm tân hôn là như thế này...
Cậu quay lại nhìn chiếc giường tân hôn. Tấm chăn gấm vẫn phẳng phiu, không một nếp nhăn
Hai chiếc gối thêu uyên ương vẫn nằm cạnh nhau, lạnh lẽo
Quang Anh tiến lại, ngồi xuống mép giường. Cậu đưa tay chạm vào chiếc gối bên cạnh, nơi đáng lẽ ra phải có một người nằm. Một cảm giác tê tái len lỏi trong lòng
Tiếng gõ cửa khẽ khàng vang lên. Quang Anh giật mình. Cậu vội vàng đứng dậy, chỉnh lại y phục
Cửa phòng mở ra. Bà hội đồng Nguyệt Lan bước vào, gương mặt vẫn phúc hậu nhưng ánh mắt đầy dò xét. Phía sau bà là mấy gia nhân, bưng khay trà và đồ ăn sáng
Bà hội đồng Nguyệt Lan giọng ôn tồn, nhưng không giấu được sự lạnh nhạt
Hà Nguyệt Lan
Dậy rồi sao? Con đã thức từ khi nào?
Nguyễn Quang Anh
Con mới thức ạ. Con xin lỗi vì đã dậy muộn
Hà Nguyệt Lan
Không sao. Đêm tân hôn vất vả, ngủ dậy muộn cũng là lẽ thường
Bà Nguyệt Lan liếc nhìn chiếc giường. Ánh mắt bà dừng lại ở chiếc gối trống rỗng
Một nụ cười nhếch mép thoáng qua trên môi bà, rất nhanh, đến nỗi Quang Anh không thể nhìn thấy
Hà Nguyệt Lan
Cậu cả Duy đâu? Sao không thấy nó?
Quang Anh tim đập mạnh, nhưng cố giữ bình tĩnh
Nguyễn Quang Anh
Dạ... cậu cả... chắc là ra ngoài từ sớm rồi ạ
Nguyễn Quang Anh
Có lẽ có việc gấp
Bà hội đồng Nguyệt Lan gật đầu một cách khó hiểu
Hà Nguyệt Lan
Việc gấp? Hừm. Đúng là nó luôn bận rộn
Hà Nguyệt Lan
Thôi được rồi, con dùng điểm tâm đi
Hà Nguyệt Lan
Ta còn nhiều việc phải lo
Bà hội đồng quay lưng bước đi. Gia nhân đặt đồ ăn lên bàn rồi cũng nhanh chóng rời khỏi phòng
Quang Anh ngồi xuống bàn, nhìn khay đồ ăn thịnh soạn. Cậu không thấy đói. Cậu chỉ thấy một sự trống rỗng, và một sự mệt mỏi vô tận
__________________________
Ngày tháng trôi qua. Quang Anh sống trong dinh thự hội đồng như một cái bóng
Cậu dậy sớm, lo toan việc nhà, chăm sóc vườn tược, và luôn cố gắng không gây ra bất kỳ rắc rối nào
Duy thì hiếm khi xuất hiện. Anh ta đi sớm về khuya, và khi về nhà, anh ta cũng chẳng thèm nhìn đến Quang Anh
Một buổi chiều mưa tầm tã. Sấm chớp đùng đoàng. Quang Anh đang ngồi thêu thùa trong phòng khách, cố gắng lảng tránh ánh mắt dò xét của bà hội đồng
Bỗng, một tiếng động lớn vang lên từ phía cổng chính. Tiếng người la hét, tiếng bước chân hỗn loạn
Thằng Tèo_gia nhân trong nhà hốt hoảng chạy vào, giọng đứt quãng
Tèo
Bà hội đồng... ông hội đồng... cậu cả... cậu cả bị thương nặng rồi!
Bà hội đồng Nguyệt Lan đứng phắt dậy, gương mặt trắng bệch
Quang Anh đánh rơi kim thêu, sợi chỉ đỏ vương vãi trên nền nhà
Hà Nguyệt Lan
Bị thương? Chuyện gì xảy ra?
Tèo
Dạ... Cậu cả đi săn... bị một con hổ dữ tấn công... giờ đang được khiêng về... máu me be bét...
Quang Anh cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cậu đứng dậy, không suy nghĩ gì, lao ra phía cổng
Bà hội đồng gọi theo nhưng cậu không nghe. Cậu chạy xuyên qua cơn mưa, đến cổng chính
Trước mắt Quang Anh là cảnh tượng kinh hoàng. Duy được bốn gia nhân khiêng vào, nằm trên một chiếc cáng tạm bợ
Áo anh ta rách bươm, máu thấm đẫm một mảng lớn. Gương mặt Duy tái xanh, hơi thở thoi thóp
Một vết cào sâu hoắm chạy dọc từ vai xuống ngực, lộ ra xương sườn và thịt thớ
Quang Anh thốt lên, giọng run rẩy
Duy khẽ mở mắt, nhìn thấy Quang Anh. Ánh mắt anh ta vẫn đầy vẻ khinh bỉ, nhưng xen lẫn một chút yếu ớt
Anh ta định nói gì đó, nhưng lại ho khan, một búng máu trào ra khỏi miệng
Ông hội đồng Minh giọng giận dữ, quát tháo gia nhân
Hoàng Trường Minh
Mau! Mau khiêng nó vào phòng! Gọi thầy lang giỏi nhất đến đây ngay!
Mấy thầy lang thay phiên nhau đến, nhưng không ai làm gì được. Vết thương quá sâu, quá rộng. Nhiễm trùng bắt đầu xuất hiện
Duy mê man, sốt cao. Anh ta liên tục nói mê sảng, gọi tên những người đàn bà xa lạ, và cả những thứ "không sạch sẽ, lệch lạc" mà anh ta từng tìm đến
Quang Anh túc trực bên Duy ngày đêm
Cậu pha thuốc, đắp khăn mát, lau mồ hôi. Cậu lắng nghe những lời mê sảng của Duy, ánh mắt cậu vẫn tĩnh lặng, nhưng trong sâu thẳm, có một điều gì đó đang cựa quậy
Đêm thứ năm, Duy sốt cao đến mức co giật. Thầy lang già lắc đầu, thở dài
???
Ông bà hội đồng... e rằng không qua khỏi
???
Vết thương đã quá sâu, nhiễm trùng đã lan khắp
???
Người phàm khó lòng cứu được
Bà hội đồng Nguyệt Lan ngất xỉu. Ông hội đồng Minh ngồi sụp xuống, đầu bạc trắng
Quang Anh vẫn ngồi bên giường Duy, đôi tay run rẩy chạm vào trán anh ta. Nhiệt độ cơ thể Duy nóng bỏng như than
Quang Anh nhìn Duy. Gương mặt anh ta nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt. Một cảm giác lạ lùng trỗi dậy trong lòng Quang Anh
Không phải là tình yêu, không phải là thương xót. Mà là một sự thúc đẩy không thể giải thích. Một điều gì đó đang trỗi dậy trong cậu
Quang Anh giọng khẽ, chỉ đủ mình cậu nghe thấy
Nguyễn Quang Anh
Không... Duy không thể chết
Cậu đứng dậy, đi ra ngoài phòng. Ông bà hội đồng và thầy lang không để ý đến cậu
Cậu đi thẳng đến căn phòng bí mật của mình, nơi cậu cất giữ những vật phẩm linh thiêng của dòng tộc mà cậu từng xin ông bà hội đồng cho một gian phòng riêng khi đến đây
Cậu thắp một nén hương trầm, rồi mở một chiếc hộp gỗ cũ kỹ. Bên trong là một con dao nhỏ, sắc lẹm, và một chai thủy tinh chứa thứ chất lỏng màu đỏ sẫm
Quang Anh quay lại phòng Duy. Cậu đóng chặt cửa lại. Cậu nhìn Duy đang hấp hối trên giường
Cậu đưa tay lên, dùng con dao nhỏ rạch một đường sâu vào lòng bàn tay mình. Máu đỏ tươi trào ra. Quang Anh không nhíu mày. Cậu đặt lòng bàn tay đang rỉ máu lên môi Duy
Từng giọt, từng giọt máu của cậu chảy vào miệng Duy. Máu của cậu không phải là máu người bình thường. Nó mang theo một thứ năng lượng cổ xưa, một thứ sức mạnh bị phong ấn
Duy khẽ rùng mình. Anh ta bắt đầu co giật mạnh hơn, như thể đang bị sốc điện. Quang Anh vẫn giữ tay mình ở đó, để máu tiếp tục chảy
Cậu nhắm mắt lại, lẩm bẩm những lời cổ ngữ mà chỉ mình cậu hiểu. Những lời đó không phải lời cầu nguyện, mà là những lời gọi mời, những lời khế ước
Máu của Quang Anh thấm vào Duy. Vết thương trên vai Duy bắt đầu rỉ ra một chất dịch màu đen. Sau đó, nó co rút lại. Thịt thớ bắt đầu tái tạo một cách bất thường
Những vết cào sâu hoắm dần lành lại, để lại những vết sẹo mờ. Sốt của Duy cũng dần hạ xuống
Quang Anh cảm thấy cơ thể mình yếu đi. Máu chảy ra quá nhiều khiến cậu choáng váng
Cậu rút tay lại, che đi vết thương. Cậu nhìn Duy. Anh ta đã ngừng co giật. Hơi thở đều hơn. Gương mặt Duy, dù vẫn còn xanh xao, nhưng đã không còn vẻ chết chóc nữa. Quang Anh khẽ mỉm cười, một nụ cười nhợt nhạt
__________________________
Sáng hôm sau, Duy tỉnh lại. Anh ta cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhõm đến lạ. Vết thương trên vai và ngực đã liền miệng, chỉ còn lại những vết sẹo
Duy kinh ngạc nhìn những vết sẹo đó. Chúng không giống những vết sẹo thông thường. Chúng có một màu sắc kỳ lạ, và hình dạng hơi xoắn vặn, như những rễ cây cổ thụ
Hoàng Đức Duy
Đây... đây là đâu?
Quang Anh ngồi bên cạnh giường, đôi mắt thâm quầng vì thức trắng đêm. Cậu nhìn Duy, không nói gì
Hoàng Đức Duy
Mày... Mày đã làm gì?
Quang Anh không trả lời trực tiếp. Cậu chỉ đưa tay lên, chạm vào vết sẹo trên vai Duy
Duy rùng mình. Có một cảm giác lạnh lẽo, kỳ lạ lan tỏa từ đầu ngón tay Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu cả đã khỏi rồi
Duy cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể vẫn còn yếu
Hoàng Đức Duy
Tao biết tao đã khỏi. Nhưng làm sao?
Hoàng Đức Duy
Thầy lang đã nói tao không qua khỏi. Ai đã cứu tao?
Quang Anh nhìn thẳng vào mắt Duy, không hề né tránh
Duy há hốc mồm. Anh ta nhìn Quang Anh với vẻ hoài nghi, rồi lại nhìn những vết sẹo trên người mình
Chúng thật sự đã lành. Điều này không thể nào là do thầy lang làm được
Hoàng Đức Duy
Mày... mày đã làm gì?
Nguyễn Quang Anh
Tôi đã cứu cậu ... —
Nguyễn Quang Anh
—...Bằng cách của tôi
Duy nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh nhìn Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Cái cách của mày là gì? Tao không tin mấy cái chuyện ma quỷ đâu
Nguyễn Quang Anh
Cậu không cần tin
Nguyễn Quang Anh
Chỉ cần biết, cậu cả đã sống
Duy im lặng. Anh ta nhìn chằm chằm vào Quang Anh
Lần đầu tiên, anh ta nhìn cậu ta một cách nghiêm túc, không còn sự khinh bỉ hoàn toàn nữa. Mà là một sự tò mò, một sự nghi ngờ, và một cảm giác lạnh lẽo, bất an
Điều gì đó đã thay đổi. Anh ta cảm nhận được một sự kết nối lạ lùng giữa mình và Quang Anh, một sự kết nối không thể giải thích bằng lý trí
Anh ta cảm thấy một sự thôi thúc muốn tìm hiểu, muốn khám phá bí mật đằng sau con người yếu ớt này
Đêm đó, Duy bắt đầu mơ những giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ, anh ta thấy Quang Anh. Nhưng không phải Quang Anh gầy gò, yếu ớt mà anh ta biết. Mà là một Quang Anh khác
Móng tay dài ra, sắc nhọn như móng vuốt. Đôi mắt đỏ ngầu, phát sáng trong bóng tối. Thân thể biến dạng, xương cốt gồ ghề, da dẻ nhợt nhạt như xác chết
Quang Anh trong giấc mơ đang nuốt chửng những thứ ghê tởm, những bộ phận cơ thể người, máu me bê bết
Duy giật mình tỉnh giấc. Tim anh ta đập thình thịch. Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tối đen. Anh ta quay sang nhìn Quang Anh đang ngủ gật bên cạnh giường
Cậu ta vẫn hiền lành, bình yên như một thiên thần. Nhưng hình ảnh trong giấc mơ quá thật, quá sống động
Duy cảm thấy một sự kinh hãi, một sự ghê tởm dâng lên trong lòng. Nhưng rồi, sau đó là một sự tò mò không thể kìm nén. Anh ta bắt đầu muốn nhìn thấy "Quang Anh đó" ở ngoài đời
__________________________
Những ngày sau, giấc mơ của Duy lặp đi lặp lại. Quang Anh trong giấc mơ ngày càng trở nên rõ nét, ngày càng khủng khiếp hơn
Có lúc, Duy thấy Quang Anh cười một nụ cười ma quái, ánh mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào anh ta, như thể đang mời gọi anh ta đến với bóng tối
Duy bắt đầu để ý đến Quang Anh nhiều hơn. Anh ta quan sát mọi hành động của cậu, từng cử chỉ, từng ánh mắt
Anh ta tìm kiếm những dấu hiệu của "Quang Anh trong giấc mơ". Nhưng Quang Anh vẫn hiền lành, nhẫn nhịn, và lặng lẽ. Điều đó càng khiến Duy bối rối
Một buổi tối, khi chỉ có hai người trong phòng, anh ta nhìn Quang Anh đang ngồi đọc sách
Hoàng Đức Duy
Mày có gì đó khác lạ
Quang Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt bình thản
Nguyễn Quang Anh
Tôi không hiểu ý cậu Duy
Hoàng Đức Duy
Đừng giả vờ. Tao thấy mày. Trong giấc mơ của tao
Quang Anh im lặng. Đôi mắt cậu ánh lên một tia sáng kỳ lạ, rồi lại nhanh chóng trở về trạng thái tĩnh lặng
Hoàng Đức Duy
Mày là gì? Cái thứ quỷ quái đó là gì?
Nguyễn Quang Anh
Đó chỉ là giấc mơ thôi
Hoàng Đức Duy
Không! Nó không phải là giấc mơ đơn thuần
Hoàng Đức Duy
Nó quá thật. Mày đã làm gì với tao?
Hoàng Đức Duy
Cái đêm đó, mày đã cho tao uống cái gì?
Quang Anh khẽ thở dài, đặt quyển sách xuống
Nguyễn Quang Anh
Tôi không cho cậu cả uống gì cả
Nguyễn Quang Anh
Tôi chỉ cứu cậu cả bằng máu của tôi
Hoàng Đức Duy
Máu của mày?
Anh ta đưa tay chạm vào vết sẹo trên vai mình. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng
Hoàng Đức Duy
Máu của mày... có cái gì?
Nguyễn Quang Anh
Chỉ là máu bình thường thôi, cậu cả đừng nghĩ nhiều
Hoàng Đức Duy
Mày đang nói dối. Tao thấy rõ những gì trong giấc mơ
Hoàng Đức Duy
Từ cái đêm đó, cái giấc mơ kia cứ liên tục xuất hiện trong giấc ngủ của tao
Hoàng Đức Duy
Tao thấy mày biến dạng
Hoàng Đức Duy
Tao thấy mày ăn thịt người
Quang Anh đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Đôi vai gầy gò của cậu khẽ run lên. Duy cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí
Hoàng Đức Duy
Nói cho tao biết! Mày là ai? Mày đang giấu diếm cái gì?
Quang Anh quay lại, đôi mắt cậu ánh lên một vẻ mệt mỏi, một nỗi đau giấu kín
Nguyễn Quang Anh
Cậu cả không cần biết và cậu không nên biết
Nguyễn Quang Anh
Cậu chỉ cần biết rằng, tôi sẽ không làm hại cậu và tôi sẽ luôn bảo vệ cậu
Hoàng Đức Duy
Bảo vệ tao? Bằng cách biến thành một con quái vật trong giấc mơ của tao sao?
Nguyễn Quang Anh
Đó là số phận của tôi
Nguyễn Quang Anh
Là thứ tôi phải mang theo
Nguyễn Quang Anh
Tôi không thể thay đổi được
Duy im lặng. Anh ta nhìn Quang Anh. Trong khoảnh khắc đó, anh ta thấy một sự yếu đuối, một sự cô đơn sâu thẳm trong con người Quang Anh. Và một sự thôi thúc kỳ lạ nổi lên trong lòng Duy
Anh ta muốn bảo vệ Quang Anh. Muốn tìm hiểu bí mật của cậu. Và quan trọng hơn, anh ta muốn nhìn thấy "con quái vật" đó ở ngoài đời. Anh ta muốn chứng kiến sự "lệch lạc" đó bằng chính mắt mình
Đêm đó, Duy không ngủ được. Anh ta nằm trên giường, mắt mở thao láo nhìn trần nhà
Giấc mơ về Quang Anh biến dạng cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh ta. Nhưng lần này, nó không còn là một cơn ác mộng đơn thuần nữa. Nó là một sự cám dỗ. Một lời mời gọi đến một thế giới khác, một thế giới mà anh ta luôn khao khát được chạm tới, nhưng chưa bao giờ có cơ hội
Thế giới của những thứ không sạch sẽ, của những sự lệch lạc. Và Duy biết, Quang Anh chính là cánh cửa dẫn anh ta đến thế giới đó
Anh ta quay đầu sang nhìn Quang Anh đang ngủ say. Một nụ cười nhếch mép tàn nhẫn và hưng phấn nở trên môi Duy
Kể từ đêm đó, anh ta quyết định. Anh ta sẽ không bao giờ để Quang Anh rời xa mình. Anh ta sẽ khám phá mọi bí mật của cậu. Và anh ta sẽ khiến cậu tiết lộ "con quái vật" bên trong mình
3 • ĐÊM LỘ DIỆN – BÍ MẬT DƯỚI ÁNH TRĂNG
Nửa đêm. Tiếng dế rỉ rích ngoài vườn. Duy nằm thao thức trên giường, ánh mắt mở trừng trừng trong bóng tối
Những giấc mơ về Quang Anh biến dạng cứ lởn vởn trong đầu anh. Sự tò mò, xen lẫn một thứ cảm giác ghê tởm nhưng đầy kích thích, thôi thúc anh
Anh ta quyết định. Đêm nay, anh ta sẽ theo dõi Quang Anh
Tiếng chuông đồng hồ điểm ba tiếng canh. Duy khẽ khàng đứng dậy, nhẹ nhàng mở cửa phòng
Anh ta lướt đi như một bóng ma trong hành lang tối tăm của dinh thự. Mọi thứ đều im ắng. Duy men theo lối đi quen thuộc đến phòng Quang Anh
Cửa phòng hé mở một khe nhỏ. Duy nín thở, ghé mắt vào
Bên trong, Quang Anh không ngủ. Cậu ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, ánh trăng bạc chiếu rọi lên gương mặt. Đôi mắt cậu ánh lên một vẻ u tối, xa xăm
Cậu đứng dậy. Duy thấy Quang Anh mặc một bộ quần áo màu đen tuyền, giản dị. Cậu khẽ khàng mở cửa sau, nơi dẫn ra vườn
Duy đợi thêm vài phút, rồi anh ta cũng bước ra, theo dấu chân Quang Anh
Mưa phùn lất phất. Đất ẩm ướt dưới chân Duy. Quang Anh đi nhanh, băng qua những luống rau, những bụi tre rì rào trong gió
Duy giữ một khoảng cách nhất định, ẩn mình sau những lùm cây, bụi rậm. Họ đi qua cổng sau của dinh thự, rẽ vào một con đường mòn quen thuộc, dẫn ra cánh đồng lúa mênh mông
Duy thì thầm với chính mình, hơi thở gấp gáp
Hoàng Đức Duy
"Mày đi đâu vào giờ này, Quang Anh? Đi đâu mà lén lút như ma vậy?"
Họ băng qua cánh đồng lúa bát ngát, nơi những ngọn lúa non còn đẫm sương đêm. Mùi bùn đất, mùi cây cỏ tươi mát xộc vào cánh mũi Duy
Quang Anh tiếp tục đi, không hề ngoảnh lại. Cuối cùng, họ đến một khu đất hoang vắng, nằm sát bờ sông, nơi có những ngôi mộ cỏ dại mọc um tùm. Một nghĩa địa cũ
Duy nấp sau một gốc cây đa cổ thụ, rễ xù xì, thân cây to lớn như một con quái vật. Anh ta nín thở, dán mắt vào Quang Anh
Quang Anh dừng lại giữa những nấm mộ xiêu vẹo. Cậu nhìn xung quanh một lượt, đôi mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ trong bóng tối
Sau đó, cậu quỳ xuống trước một nấm mộ cũ nát, không có bia đá. Cậu đặt bàn tay lên lớp đất ẩm ướt, khẽ nhắm mắt lại
Quang Anh giọng khẽ, trầm thấp, nhưng đủ để Duy nghe thấy, như một lời nguyện cầu
Nguyễn Quang Anh
Hỡi những linh hồn lạc lối, Xin hãy yên nghỉ.
Kẻ phàm tục này, Nguyễn Quang Anh, xin được mượn thể xác phàm trần để làm nhiệm vụ của mình.
Xin chư vị linh thiêng phù hộ
Quang Anh bắt đầu đào. Cậu dùng một chiếc xẻng nhỏ, cán gỗ mòn vẹt. Duy nhìn chằm chằm, không chớp mắt
Lòng anh ta vừa kinh hãi, vừa tò mò đến tột độ. Quang Anh đào rất nhanh, đất đá văng tung tóe. Chỉ một lát sau, cậu đã đào được một cái hố sâu, lộ ra một phần của quan tài gỗ mục nát
Mùi đất ẩm, mùi tử khí bốc lên nồng nặc. Duy khẽ rùng mình, cố gắng nín thở. Quang Anh đưa tay vào trong hố, kéo ra một thứ gì đó bọc trong tấm vải cũ
Duy căng mắt nhìn. Đó là một phần xương cốt, có lẽ là một cánh tay hoặc một cái chân. Nó đen sì, dính đầy bùn đất và những thứ ghê tởm
Duy thì thầm, giọng run rẩy
Hoàng Đức Duy
"Trời đất... Nó... nó đang làm gì vậy?"
Quang Anh đặt phần xương cốt đó lên một tấm vải trắng đã trải sẵn trên mặt đất
Cậu lấy ra một con dao găm nhỏ, lưỡi dao ánh lên màu đen sẫm. Cậu bắt đầu lột bỏ lớp vải cũ, để lộ phần xương cốt ghê tởm. Mùi hôi thối nồng nặc hơn
Quang Anh nhắm mắt lại, hai tay chắp vào nhau. Cậu bắt đầu lẩm bẩm những câu cổ ngữ mà Duy chưa bao giờ nghe thấy
Giọng Quang Anh trầm ấm, nhưng lại rùng rợn
Nguyễn Quang Anh
Uế khí bách tà, Hóa nhập vô hình.
Âm dương nghịch chuyển, Phá thể quy nguyên.
Huyết nhục hiến tế, Linh hồn trấn yểm.
Cửu u tà linh, Thượng ứng thiên tinh!
Trong lúc Quang Anh niệm chú, Duy thấy một luồng khói đen mờ ảo bốc lên từ phần xương cốt đó
Khói đen cuộn tròn, xoáy tít, rồi dần dần biến thành hình dạng một bóng ma. Nó cao lớn, mờ ảo, đôi mắt đỏ rực. Bóng ma đó bắt đầu vươn những cánh tay gầy guộc về phía Quang Anh
Duy nuốt khan, toàn thân run rẩy
Hoàng Đức Duy
Quỷ... Quỷ thật!
Quang Anh mở mắt, ánh mắt cậu trở nên lạnh lùng và sắc bén. Cậu đưa con dao đen lên, rạch một đường vào lòng bàn tay mình. Máu đỏ tươi trào ra, nhỏ xuống phần xương cốt và bóng ma
Bóng ma run rẩy, rồi bắt đầu co rút lại, như thể bị thiêu đốt bởi máu của Quang Anh. Nó gầm gừ, phát ra những âm thanh ghê rợn
Nguyễn Quang Anh
Quỷ Linh vô hình!
Hãy nhận lấy huyết tế!
Ngươi đã nuốt chửng linh hồn của kẻ xấu, hãy trở thành sức mạnh của ta!
Hãy khuất phục!
Bóng ma gầm lên một tiếng cuối cùng, rồi từ từ bị hút vào phần xương cốt. Phần xương cốt đó bắt đầu biến đổi. Thịt thớ từ từ mọc ra, gân xanh nổi lên
Nó không còn là xương cốt mục nát nữa, mà biến thành một khối thịt tươi sống, máu me bê bết, có hình dạng giống như một trái tim khổng lồ đang đập thình thịch
Duy mắt mở to, hơi thở hổn hển
Hoàng Đức Duy
"Cái... cái quái gì vậy?"
Quang Anh cầm lấy khối thịt đó. Cậu đưa nó lên ngang mặt, ánh mắt không chút ghê sợ. Rồi, một cảnh tượng kinh hoàng xảy ra
Quang Anh há miệng, đưa khối thịt đó vào. Cậu bắt đầu nhai. Tiếng "nhóp nhép" ghê rợn vang vọng trong đêm tối tĩnh mịch. Máu và dịch thể từ khối thịt chảy ra, vương vãi trên khóe môi Quang Anh
Duy nhìn thấy rõ những chiếc răng nanh của Quang Anh dường như dài ra một chút, sắc hơn
Quang Anh ăn ngấu nghiến. Gương mặt cậu không chút biểu cảm, chỉ có sự tập trung tuyệt đối
Duy cảm thấy dạ dày mình quặn thắt, anh ta muốn nôn thốc nôn tháo. Nhưng anh ta không thể rời mắt khỏi cảnh tượng đó. Anh ta vừa kinh tởm, vừa bị cuốn hút một cách bệnh hoạn
Hoàng Đức Duy
"Đây rồi....đây chính là thứ mà mình đã thấy trong giấc mơ. Đây chính là 'thứ không sạch sẽ' mà mình luôn khao khát"
Sau khi ăn xong, Quang Anh vuốt nhẹ khóe môi. Gương mặt cậu trở lại bình thường. Đôi mắt cậu vẫn tĩnh lặng, nhưng ánh lên một sự mạnh mẽ, một sự uy quyền mà Duy chưa bao giờ thấy ở cậu
Quang Anh chôn lại phần còn lại của tấm vải và những dấu vết khác. Cậu dọn dẹp sạch sẽ, không để lại một dấu vết nào
Quang Anh tự nói với chính mình, giọng khẽ như thì thầm
Nguyễn Quang Anh
Nhiệm vụ đã hoàn thành. Một kẻ ác nữa đã bị trừng phạt. Và một linh hồn nữa đã được trấn yểm. Bình an cho nơi đây...
Quang Anh đứng dậy, quay lưng bước đi. Duy vẫn nấp sau gốc cây đa, toàn thân run rẩy
Anh ta cảm thấy đầu óc mình quay cuồng. Những gì anh ta vừa chứng kiến đã vượt quá mọi giới hạn của sự tưởng tượng, của lý trí
Một cảm giác ghê tởm tột cùng xen lẫn một sự hưng phấn kỳ lạ, một sự thỏa mãn bệnh hoạn
Hoàng Đức Duy
"Mày... mày thật sự là quỷ sao, Quang Anh?"
Duy đợi đến khi Quang Anh đi khuất hẳn, anh ta mới từ từ bước ra khỏi chỗ nấp. Anh ta đi đến nơi Quang Anh vừa đào. Đất đã được lấp lại. Không có dấu vết gì. Nhưng mùi máu tanh, mùi tử khí vẫn còn thoang thoảng trong không khí
Duy đưa tay lên, chạm vào chỗ đất ẩm ướt. Anh ta cảm thấy một sự lạnh lẽo khó tả từ dưới lòng đất truyền lên
Duy quay trở về dinh thự trong trạng thái mơ hồ. Anh ta lén lút vào phòng mình, nằm vật xuống giường. Anh ta không ngủ được. Hình ảnh Quang Anh ăn thịt sống, hình ảnh bóng ma và những câu chú cổ ngữ cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh ta
Anh ta nhắm mắt lại, cố gắng xua đi những hình ảnh kinh hoàng đó. Nhưng không được. Càng xua đi, chúng lại càng hiện rõ hơn. Và một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng Duy. Một cảm giác bị cuốn hút vào sự đen tối đó
__________________________
Sáng hôm sau, Duy dậy sớm. Anh ta đến phòng ăn, nơi Quang Anh đã chuẩn bị bữa sáng
Quang Anh vẫn mặc bộ áo the giản dị, gương mặt vẫn bình thản. Không ai có thể ngờ được rằng, đêm qua, cậu ta đã làm những chuyện kinh hoàng đến vậy
Duy ngồi xuống bàn, ánh mắt sắc lẹm nhìn Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Đêm qua... mày đi đâu?
Quang Anh đang đặt chén cơm xuống. Tay cậu khẽ dừng lại. Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn tĩnh lặng
Nguyễn Quang Anh
Tôi không đi đâu cả. Tôi ở trong phòng
Duy cười khẩy, giọng đầy mỉa mai
Hoàng Đức Duy
Ồ? Vậy sao? Thế mà tao lại nghe thấy tiếng gió rít bên ngoài, tiếng chó sủa
Hoàng Đức Duy
Tao cứ tưởng có kẻ đột nhập
Quang Anh nhìn thẳng vào Duy. Ánh mắt cậu không chút dao động
Nguyễn Quang Anh
Cậu cả có thể nghe lầm hặc là có kẻ đột nhập thật
Duy đập tay xuống bàn, ánh mắt tóe lửa
Hoàng Đức Duy
Đừng giả vờ nữa, Quang Anh!
Hoàng Đức Duy
Tao đã thấy mày! Tao đã thấy mày đào mộ!
Hoàng Đức Duy
Tao đã thấy mày cho quỷ ăn!
Hoàng Đức Duy
Tao đã thấy mày... mày ăn thịt sống!
Quang Anh vẫn bình tĩnh. Cậu đặt chén cơm xuống, không một tiếng động. Cậu nhìn Duy, gương mặt không chút cảm xúc
Nguyễn Quang Anh
Cậu nói gì, tôi không hiểu
Duy đứng phắt dậy, đi đến trước mặt Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Mày dám chối ư? Tao thấy rõ ràng!
Hoàng Đức Duy
Tao thấy cái thứ kinh tởm đó!
Hoàng Đức Duy
Mày là quỷ sao? Mày là một con quái vật sao?
Quang Anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Duy. Đôi mắt cậu sâu thẳm, như hút lấy mọi ánh sáng
Nguyễn Quang Anh
Cậu cả đã thấy gì, đó là việc của cậu
Nguyễn Quang Anh
Tôi không có gì để giải thích
Hoàng Đức Duy
Không có gì để giải thích?
Hoàng Đức Duy
Mày tưởng tao bị điên sao?
Hoàng Đức Duy
Cái thứ máu me, ghê tởm đó... Mày còn dám nói không có gì để giải thích?
Nguyễn Quang Anh
Có những chuyện không nên được biết
Nguyễn Quang Anh
Và có những chuyện, dù biết, cũng không thể thay đổi được
Hoàng Đức Duy
Nói đi! Mày là ai?
Hoàng Đức Duy
Mày đang làm cái quái gì vậy?
Quang Anh thở dài. Cậu quay người lại, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn xanh mướt. Một vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt cậu
Nguyễn Quang Anh
Cậu cả muốn biết ư? Được thôi
Quang Anh quay lại nhìn Duy. Đôi mắt cậu ánh lên một vẻ lạnh lùng, sắc bén, nhưng cũng đầy bi thương
Nguyễn Quang Anh
Tôi là người diệt quỷ, cũng có thể xem là thầy pháp
Nguyễn Quang Anh
Từ đời này sang đời khác, dòng tộc tôi có trách nhiệm trấn yểm những linh hồn tà ác, những con quỷ lang thang
Nguyễn Quang Anh
Chúng không thể siêu thoát, và chúng cần được 'ăn' để giữ bình yên cho nơi này
Nguyễn Quang Anh
Nếu không có kẻ trấn yểm, chúng sẽ bùng phát, giết chóc, gây tai họa cho dân làng
Duy im lặng, lắng nghe từng lời của Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Diệt quỷ... và cho quỷ ăn?
Nguyễn Quang Anh
Đúng vậy. Để giữ chúng trong tầm kiểm soát, để chúng không làm hại người vô tội, chúng phải được nuôi dưỡng
Nguyễn Quang Anh
Nhưng chúng không ăn thức ăn của người. Chúng ăn...
Quang Anh ngừng lại, ánh mắt cậu hướng về phía Duy, lạnh lùng
Nguyễn Quang Anh
...chúng ăn linh hồn của những kẻ xấu xa, những kẻ đã gây tội ác, những kẻ không đáng được sống
Hoàng Đức Duy
Vậy... đêm qua... mày đã ăn cái gì?
Nguyễn Quang Anh
Linh hồn của một kẻ đã giết người và cướp của
Nguyễn Quang Anh
Một kẻ đã gieo rắc tai họa cho dân làng
Nguyễn Quang Anh
Nó đã được trấn yểm. Và tôi đã biến nó thành sức mạnh của mình
Nguyễn Quang Anh
Để tiếp tục gánh vác trách nhiệm này
Duy ngồi phịch xuống ghế, cảm thấy choáng váng
Hoàng Đức Duy
Mày... Mày nuôi quỷ trong người sao?
Nguyễn Quang Anh
Một phần là vậy
Nguyễn Quang Anh
Tôi không còn hoàn toàn là người nữa
Nguyễn Quang Anh
Tôi đã giao ước với quỷ từ khi còn nhỏ để gánh vác trách nhiệm của dòng tộc
Nguyễn Quang Anh
Để giữ bình yên cho nơi này và giờ đây... để giữ bình yên cho cả nhà hội đồng
Hoàng Đức Duy
Giữ bình yên cho nhà hội đồng? Mày nói cái gì vậy?
Nguyễn Quang Anh
Có những kẻ thù ngầm đang tìm cách hãm hại nhà hội đồng
Nguyễn Quang Anh
Họ muốn chiếm đoạt sản nghiệp của ông bà hội đồng
Nguyễn Quang Anh
Và những con quỷ, những linh hồn tà ác, đang được chúng lợi dụng để thực hiện mưu đồ
Nguyễn Quang Anh
Tôi phải ở đây. Tôi phải trấn yểm chúng. Tôi phải bảo vệ nhà hội đồng
Hoàng Đức Duy
Bảo vệ? Mày nói dối! Chắc mày chỉ muốn lợi dụng nhà tao để làm cái trò quỷ quái của mày thôi!
Nguyễn Quang Anh
Cậu cả có thể nghĩ sao thì tùy
Nguyễn Quang Anh
Nhưng tôi đã nói sự thật
Nguyễn Quang Anh
Giờ cậu cả đã biết. Cậu cả muốn làm gì thì làm. Muốn tố cáo tôi cũng được. Muốn giết tôi cũng được
Duy im lặng. Anh ta nhìn chằm chằm vào Quang Anh
Lòng anh ta hỗn loạn. Một mặt, anh ta kinh tởm những gì Quang Anh vừa nói. Một mặt, anh ta lại cảm thấy một sự cuốn hút kỳ lạ, một sự hưng phấn bệnh hoạn
Hoàng Đức Duy
"Một người diệt quỷ... nuôi quỷ trong người... ăn linh hồn kẻ ác..."
Hoàng Đức Duy
"Đây chính là thứ mà mình luôn tìm kiếm"
Duy đứng dậy, bước đến gần Quang Anh. Anh ta đưa tay lên, chạm vào má cậu
Quang Anh hơi giật mình, nhưng không tránh né. Bàn tay Duy lạnh lẽo, nhưng không hề run rẩy
Hoàng Đức Duy
Mày... mày đã cứu tao bằng cái gì vậy? Cái đêm tao bị thương?
Nguyễn Quang Anh
Máu của tôi
Nguyễn Quang Anh
Máu của một người mang dòng máu trấn yểm
Nguyễn Quang Anh
Nó có thể chữa lành vết thương, nhưng cũng có thể...
Quang Anh ngừng lại, đôi mắt cậu nhìn thẳng vào Duy, ánh lên một tia sáng kỳ lạ
Nguyễn Quang Anh
...nó cũng có thể kết nối cậu cả với thế giới của tôi
Nguyễn Quang Anh
Cậu đã bắt đầu nhìn thấy những gì tôi thấy
Hoàng Đức Duy
Những giấc mơ... về mày biến dạng...
Nguyễn Quang Anh
Đúng vậy. Đó không phải là ác mộng
Nguyễn Quang Anh
Đó là một sự kết nối
Nguyễn Quang Anh
Cậu đang bắt đầu hòa nhập với thế giới của tôi
Nguyễn Quang Anh
Một thế giới mà không ai có thể nhìn thấy, ngoài tôi và giờ là cậu
Duy rút tay lại. Anh ta nhìn Quang Anh, một cảm giác ghê tởm, nhưng xen lẫn sự hưng phấn, sự tò mò. Anh ta đã tìm thấy "con quái vật" mà anh ta hằng tìm kiếm. Một nụ cười tàn nhẫn và điên dại nở trên môi Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy thì... mày sẽ phải cho tao xem
Hoàng Đức Duy
Xem cái thế giới của mày
Quang Anh ánh mắt cậu trở nên sắc lạnh
Nguyễn Quang Anh
Đó là một thế giới đầy máu và nước mắt
Nguyễn Quang Anh
Cậu cả chắc chắn muốn nhìn thấy sao?
Hoàng Đức Duy
Tao chắc chắn. Mày không thể ngăn cản tao
Hoàng Đức Duy
Từ giờ trở đi, mày sẽ không làm gì mà không có tao đi cùng
Hoàng Đức Duy
Mày sẽ cho tao xem tất cả
Quang Anh im lặng. Đôi mắt cậu nhìn Duy, ánh lên một tia sáng khó hiểu. Có vẻ như cậu ta đã chấp nhận số phận
Hoặc là, cậu ta đã lường trước được điều này. Một sự cam chịu, nhưng cũng có một sự bí ẩn nào đó
Duy đưa tay lên, nắm chặt cổ tay Quang Anh. Anh ta cảm nhận được một sự lạnh lẽo kỳ lạ từ da thịt Quang Anh truyền sang
Hoàng Đức Duy
Nào, vợ hiền. Kể cho tôi nghe về những bí mật của em và hãy cho tôi thấy... con quỷ trong em
Quang Anh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Duy nở một nụ cười thỏa mãn. Cuộc hành trình vào bóng tối của anh ta, giờ đây, đã thực sự bắt đầu. Một cuộc hành trình mà anh ta biết, sẽ không bao giờ có thể quay đầu lại
Cá
vì miêu tả là thứ quan trọng để viết ra một fic kinh dị
Cá
vậy nên đừng ai hỏi sao thoại ít nhé?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play