[Bluelock / Bachira X Y/N] Bước Chân Thầm Lặng.
Chương 1: Ánh mắt phía sân cỏ.
Buổi chiều tại trường Blue Lock đang dần buông xuống, không khí trong lành và mát mẻ sau một ngày hè oi bức. Những tia nắng cuối cùng nhẹ nhàng xuyên qua kẽ lá, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt sân bóng đá rộng lớn. Cỏ dưới chân như còn đọng sương mai, mượt mà và xanh tươi, hơi thoảng mùi đất ẩm. Tiếng cười nói rộn rã, tiếng bóng va vào chân vang lên nhịp nhàng, tạo thành bản hòa ca của tuổi trẻ và đam mê.
Y/n đứng bên ngoài hàng rào lưới thép, bóng người nhỏ bé nép mình bên gốc cây, ánh mắt dõi theo từng bước chân của những cầu thủ trên sân. Cô không tham gia cùng họ, bởi thể trạng yếu ớt đã ngăn cô khỏi những hoạt động thể chất nặng nhọc này. Nhưng cô không thể rời mắt khỏi Bachira, chàng trai có mái tóc xoăn bồng bềnh và nụ cười rạng rỡ luôn mang theo ánh sáng lạc quan.
Bachira di chuyển nhanh nhẹn, rê bóng khéo léo và đầy tự tin. Ánh mắt cậu toát lên một sự nhiệt huyết khó tả, như một ngọn lửa không bao giờ nguội lạnh. Những pha xử lý bóng của cậu thu hút không chỉ ánh nhìn của Y/n, mà còn của cả đám đông trong trường.
Takamashi Y/n.
//thầm thì, giọng trầm ấm xen chút ngưỡng mộ// mình không biết làm sao cậu ấy có thể chạy nhanh, điều khiển bóng linh hoạt thế. Chỉ nhìn thôi đã thấy mệt rồi...
Cô thở dài, khẽ nhăn mặt khi cảm nhận cơn đau nhẹ ở ngực, dấu hiệu quen thuộc của sức khỏe yếu kém mà cô luôn phải cố gắng che giấu.
Bachira bỗng dừng lại, quay lại hướng hàng rào nơi Y/n đứng. Ánh mắt cậu lóe lên niềm vui khi nhận ra cô đang nhìn mình chăm chú. Cậu nhanh chóng bước đến gần, nụ cười rạng rỡ vẫn trên môi.
Bachira Meguru.
//giơ tay vẫy, giọng nói hào hứng// Này, cậu! Sao cứ đứng đó nhìn hoài vậy? Thử vào sân chơi cùng tôi đi, không sao đâu!
Y/n hơi giật mình, cảm giác bối rối và ngại ngùng trào dâng trong lòng. Cô lùi lại một bước, ánh mắt nhìn xuống đất rồi lại ngước lên đầy trăn trở.
Takamashi Y/n.
//giọng nhẹ nhàng, hơi ngập ngừng// Tôi... tôi không thể. Thể trạng tôi không tốt, không hợp chơi thể thao mạnh mẽ như vậy...
Bachira Meguru.
//nhướng mày, vẫn cười tươi// Thể trạng không tốt thì sao? Mọi người đều có điểm khởi đầu. Cậu chỉ cần thử, tôi sẽ giúp cậu.
Takamashi Y/n.
//lắc đầu, ánh mắt thoáng buồn// Tôi từng thử rồi… Nhưng nhanh chóng mệt, khó thở, tim đập mạnh, tôi sợ sẽ làm phiền người khác nếu cứ như vậy.
Bachira Meguru.
//nhướng mày, vẫn cười tươi// Thể trạng không tốt thì sao? Mọi người đều có điểm khởi đầu. Cậu chỉ cần thử, tôi sẽ giúp cậu.
Takamashi Y/n.
//lắc đầu, ánh mắt thoáng buồn// Tôi từng thử rồi… Nhưng nhanh chóng mệt, khó thở, tim đập mạnh, tôi sợ sẽ làm phiền người khác nếu cứ như vậy.
Bachira Meguru.
//hơi ngạc nhiên, nét mặt chuyển sang quan tâm// Sao cậu không nói sớm? Nếu cậu bị như vậy thì mình phải cẩn thận chứ!
Takamashi Y/n.
//mỉm cười yếu ớt// Tôi không muốn làm phiền ai cả. Cũng không muốn người khác nhìn mình bằng ánh mắt thương hại.
Khoảng lặng nhẹ bao trùm lên cả hai. Ánh nắng chiều mờ dần, phủ lên mặt sân một lớp màu vàng ấm áp. Tiếng cười nói của những người khác vẫn rộn rã phía xa, như nhắc nhở về sự sống đang tiếp diễn bất kể khó khăn.
Bachira Meguru.
//hít một hơi sâu, rồi nở nụ cười tươi như nắng mai// Thế thì cậu cứ đứng bên này cổ vũ tôi nhé! Dù sao thì cậu cũng là người quan trọng nhất trong số những khán giả đó.
Takamashi Y/n.
//mắt ánh lên niềm vui nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng// Cảm ơn cậu, tôi sẽ cố gắng làm khán giả tốt nhất.
Bachira nhìn Y/n một lúc lâu, như muốn ghi nhớ ánh mắt ấy, ánh mắt không chỉ đong đầy sự quan tâm mà còn là sức mạnh vô hình truyền cho cậu niềm tin.
Bachira Meguru.
//đưa tay lên vẫy nhẹ// Đợi đấy, ngày nào cũng vậy, tôi sẽ luyện cho cậu thấy sức mạnh thật sự của bản thân mình!
Takamashi Y/n.
//mỉm cười, ánh mắt khẽ ươn ướt// Tôi sẽ chờ cậu.
Gió thổi nhẹ qua mái tóc, mang theo hơi thở của mùa hè và hương đất ẩm sau cơn mưa. Những bước chân trên sân vẫn tiếp tục, từng quả bóng lăn, từng tiếng hô vang lên như nhịp đập rộn ràng của trái tim tuổi trẻ.
Dưới ánh hoàng hôn ngả vàng, Y/n đứng đó, người nhìn không chỉ là một trận đấu bóng, mà còn là sự khởi đầu của một hành trình mới, hành trình của lòng dũng cảm và hy vọng.
Chương 2: Nụ cười sau khung lưới.
Buổi sáng hôm sau, ánh nắng chiếu xuyên qua lớp kính cửa sổ phòng học, vẽ lên mặt bàn một vệt sáng dài. Trong lớp học số 3-B của trường Blue Lock, mọi người đã bắt đầu rôm rả chuẩn bị cho tiết học thể dục ngoài trời. Những bộ đồng phục thể thao xanh trắng được lấy ra khỏi balo, tiếng khóa kéo, tiếng cười nói lan tỏa khắp phòng.
Y/n ngồi ở bàn cuối cạnh cửa sổ, đôi mắt dõi theo từng bóng người đang đứng lên rời khỏi lớp. Cô mím môi, tay siết nhẹ lấy mép quyển vở trước mặt. Cảm giác lo âu len lỏi trong lồng ngực khi nhớ ra rằng hôm nay là buổi kiểm tra thể lực định kỳ.
Takamashi Y/n.
//thở ra một hơi, khẽ thì thầm// Lại một lần nữa... phải đứng bên lề.
Nhưng rồi, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía cửa lớp, phá tan dòng suy nghĩ đang quẩn quanh trong đầu cô.
Bachira Meguru.
//nghiêng người vào từ cửa, cười toe toét// Này, Y/n! Cậu xuống sân với tôi không?
Takamashi Y/n.
//ngẩng đầu, hơi bất ngờ nhưng rồi khẽ cười// Cậu lại định kéo tôi vào sân nữa à?
Bachira Meguru.
//nhún vai, xốc balo lên vai// Tôi chỉ hỏi thôi mà. Biết đâu hôm nay cậu đổi ý thì sao.
Bachira Meguru.
//nghiêng đầu một chút, đôi mắt ánh lên vẻ trêu chọc// Không chơi cũng được. Cổ vũ vẫn hợp với cậu.
Takamashi Y/n.
//đứng dậy, lướt tay gọn mái tóc ra sau tai// Tôi sẽ xuống. Nhưng vẫn là cổ vũ thôi.
Takamashi Y/n.
//cười nhẹ, ánh mắt nhìn cậu trìu mến//
Hai người cùng bước ra khỏi lớp. Trên đường đi, Bachira vẫn nói chuyện rôm rả như mọi khi, còn Y/n chủ yếu chỉ mỉm cười, thỉnh thoảng đáp lại đôi lời. Khoảng cách giữa họ không còn ngượng ngùng như hôm qua, mà thay vào đó là sự thoải mái rất tự nhiên.
Sân thể dục sáng nay đông hơn bình thường. Các lớp chia thành từng nhóm chuẩn bị chạy bền, bật xa và nhảy dây. Không khí mang theo mùi nắng mới, xen lẫn mùi cỏ dại và đất ẩm sau cơn tưới tự động ban sáng.
Y/n ngồi ở ghế đá cạnh hàng cây phía xa. Gió thổi nhẹ làm vạt áo thể dục cô khẽ bay. Mắt cô dõi theo hình ảnh Bachira đang khởi động cùng nhóm bạn dáng người cậu cao, cơ thể đầy sức sống, đôi mắt như chứa cả vũ trụ mỗi khi tập trung vào trái bóng.
Bachira Meguru.
//đưa tay lên vẫy về phía Y/n, miệng cười rạng rỡ// Cậu ngồi đó đừng ngủ gật nhé!
Takamashi Y/n.
//che miệng cười nhỏ, lắc đầu nhẹ// Ai mà ngủ được khi cậu cứ như đang đốt cháy cả sân vậy...
Tiếng còi vang lên, báo hiệu bắt đầu bài kiểm tra chạy 400m. Bachira đứng vào vị trí, chân khụy nhẹ, mắt nhìn thẳng, miệng mím lại, khác hẳn vẻ vui đùa thường ngày. Lúc này, cậu giống một con dã thú đang chờ bung ra khỏi chuồng.
Takamashi Y/n.
//tựa lưng vào ghế, mắt không rời khỏi Bachira// Chắc là cậu ấy không biết mình đang nhìn chăm chăm đâu nhỉ...
Cô cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại hơi chùng xuống. Trái tim thắt lại khi nhớ đến lần ngất xỉu vì tập thể dục quá sức hồi cấp hai. Cảm giác đó, hơi thở hụt hẫng, nhịp tim rối loạn... vẫn còn như in trong trí nhớ.
Cô siết chặt tay lại, nhìn Bachira chạy qua vạch đích như một mũi tên, mái tóc rối bay phất phơ trong gió. Cậu giơ hai tay lên cao như ăn mừng, miệng hét gì đó rất to, đầy phấn khích. Một vài học sinh nữ gần đó cũng reo lên, còn giáo viên thì gật gù ghi điểm số.
Bachira Meguru.
//chạy về phía Y/n, mồ hôi ướt trán nhưng nụ cười sáng lấp lánh như mặt trời// Tôi nói đúng không? Nhìn tôi chạy cũng thấy vui mà!
Takamashi Y/n.
//đưa tay ra lấy khăn giấy trong túi, đưa cho cậu, mỉm cười// Cậu như lửa vậy, nhìn là muốn bốc hơi luôn rồi.
Bachira Meguru.
//cười phá lên, lấy khăn lau trán// Vậy là tôi nóng đến mức đó à?
Takamashi Y/n.
//gật đầu nhẹ, mắt hơi cụp xuống, giọng nhỏ lại// Tôi ước mình có thể chạy được như cậu.
Bachira Meguru.
//ngừng cười, nhìn cô chăm chú một lúc, rồi ngồi xuống cạnh ghế đá// Tôi biết cậu muốn, nhưng... tôi cũng biết cậu không nên ép bản thân.
Takamashi Y/n.
//ngạc nhiên quay sang// Cậu... biết sao?
Bachira Meguru.
//gật đầu, ánh mắt nghiêm túc hơn thường ngày// Cậu luôn thở dài khi nhìn người khác tập luyện. Mắt cậu có vẻ thích lắm, nhưng lại đầy do dự. Tôi thấy mà.
Takamashi Y/n.
//im lặng vài giây, rồi khẽ nói// Tôi từng cố, từng rất cố... Nhưng cơ thể tôi không cho phép. Cứ mỗi lần ngã xuống là một lần tôi sợ.
Gió lại thổi qua, lần này hơi lạnh hơn. Mặt trời lên cao hơn một chút, ánh sáng đổ dài bóng của cả hai người trên nền sân.
Bachira Meguru.
//ngẩng mặt nhìn bầu trời, rồi quay lại, vỗ nhẹ vai cô// Không cần phải chạy nhanh như tôi. Chỉ cần đứng ở cạnh tôi là được rồi.
Takamashi Y/n.
//đôi mắt mở to, thoáng bất ngờ, rồi cười nhẹ nhàng// Ừ… tôi sẽ đứng cạnh cậu, ít nhất là lúc cậu vẫn còn muốn tôi ở đó.
Chương 3: Tần số trái tim
Sau giờ thể dục, sân trường Blue Lock chìm vào sự yên tĩnh lạ thường. Các lớp quay về học, chỉ còn lác đác vài học sinh ở lại dọn dẹp hoặc nghỉ chân. Ánh nắng giữa trưa bắt đầu hắt xuống từng vệt vàng rực rỡ, xuyên qua những kẽ lá, tạo thành những đốm sáng lay động trên nền xi măng.
Y/n ngồi một mình trên ghế đá cạnh hàng rào lưới, nơi mà buổi sáng Bachira từng vẫy tay gọi cô. Cô siết chặt tay quanh bình nước nhỏ, mắt dõi về phía sân, nơi cậu đang cùng vài bạn nam tâng bóng trong khi chờ giáo viên thể dục kết thúc chấm điểm nhóm cuối.
Cậu ấy vẫn luôn nổi bật như thế.
Bachira Meguru.
//tâng bóng bằng đầu gối, giọng gọi to từ xa// Y/n! Cậu chưa về sao?
Takamashi Y/n.
//nhìn lên, hơi giật mình, rồi vội lắc đầu// Tôi chờ cậu… Không tiện đi ngang qua sân khi cậu đang chơi.
Bachira Meguru.
//đỡ bóng bằng chân rồi chạy lại gần, tóc mái rối bời vì gió// Tôi không ngờ cậu đợi thật đấy.
Bachira Meguru.
//ngồi xuống cạnh cô, vươn tay với lấy bình nước từ tay cô mà không hỏi//
Takamashi Y/n.
//tròn mắt nhìn cậu uống nước của mình, rồi bật cười nhỏ// Cậu vô duyên thật đấy.
Bachira Meguru.
//lau miệng bằng tay áo, cười toe toét// Nhưng mà tôi khát thật. Vả lại, chúng ta là bạn mà, đúng không?
Takamashi Y/n.
//hơi ngập ngừng, giọng nhỏ hơn// Bạn... à?
Gió thoảng qua, tóc cô bay lòa xòa trước trán, che đi phần nào ánh mắt vừa bối rối vừa lúng túng. Cô nhanh chóng đưa tay vén lại, tránh ánh nhìn từ Bachira.
Cậu vẫn nhìn cô. Một cái nhìn thẳng thắn nhưng không gây khó xử, chỉ là… ấm áp một cách kỳ lạ.
Bachira Meguru.
//chống tay ra sau, nghiêng người tựa lưng vào ghế đá// Tôi không có nhiều bạn thân, cậu biết không?
Takamashi Y/n.
//khẽ quay đầu sang, giọng nhẹ như gió// Cậu có vẻ thân với mọi người mà.
Bachira Meguru.
//nhún vai, ánh mắt hướng lên bầu trời qua tán lá// Thân ở sân bóng thì dễ. Nhưng thân thật lòng thì khác.
Bachira Meguru.
//ngừng một nhịp, rồi quay sang nhìn Y/n bằng ánh mắt sâu lắng hơn thường lệ// Cậu thì khác. Cậu nhìn tôi như thể… tôi là một ai đó thật sự.
Câu nói đó khiến tim Y/n đập mạnh một nhịp. Cô quay đi, cố giấu gương mặt đang bắt đầu nóng lên. Từ trước đến giờ, chưa từng ai nói với cô như vậy. Nhất là với chất giọng khàn nhẹ và chân thành như của cậu lúc này.
Takamashi Y/n.
//cúi đầu, giọng lí nhí// Tôi chỉ… quan sát. Thói quen thôi.
Bachira Meguru.
//cười nhẹ, gác một chân lên ghế đá, chống cằm vào đầu gối// Cậu nhìn tôi, nhưng lại không bao giờ nói gì. Tôi tưởng cậu không thích tôi.
Takamashi Y/n.
//nhanh chóng lắc đầu, mắt mở to// Không! Tôi không ghét cậu. Chỉ là… tôi không biết cách nói chuyện với người giỏi như cậu.
Bachira Meguru.
//nhướng mày, hơi ngạc nhiên// Giỏi?
Takamashi Y/n.
//gật đầu, ánh mắt lướt qua sân bóng vắng người// Cậu mạnh mẽ, giỏi thể thao, lại luôn cười rất tự nhiên. Tôi thì… không có gì cả ngoài việc ngồi yên nhìn người khác.
Takamashi Y/n.
//cười gượng, mắt cụp xuống// Tôi luôn tự hỏi liệu tôi có đáng để ai chú ý không.
Không gian rơi vào im lặng vài giây. Chỉ còn tiếng gió và vài chiếc lá rơi xoay tròn trước mũi giày họ.
Bachira Meguru.
//đứng bật dậy, kéo tay Y/n đứng lên theo// Cậu đáng lắm.
Takamashi Y/n.
//hoảng hốt vì bị kéo dậy bất ngờ// Ơ! Làm gì vậy!
Bachira Meguru.
//giữ tay cô, nở nụ cười tinh nghịch nhưng ánh mắt vẫn chân thành lạ thường// Cậu không cần phải giỏi thể thao. Không cần phải nổi bật. Chỉ cần cậu là Y/n… thế là đủ.
Tim cô đập loạn. Đôi mắt nhìn thẳng vào ánh nắng hắt lên gương mặt Bachira, nửa sáng, nửa tối. Gió nhẹ vờn qua mái tóc cậu, thổi tung một vài sợi lên, khiến cậu trông như thể vừa bước ra từ một bức tranh mùa hè sống động.
Takamashi Y/n.
//rút tay lại, bối rối bước lùi một bước nhỏ, nhưng không thể giấu được nụ cười// Cậu luôn biết cách làm người khác lúng túng nhỉ…
Bachira Meguru.
//ngửa đầu cười lớn, hai tay đưa ra sau đầu// Tôi có khả năng đó mà. Nhưng chỉ với người tôi thật sự muốn nói chuyện thôi.
Giờ ra chơi sắp kết thúc. Tiếng chuông vang lên từ tòa nhà chính, âm thanh ngân dài như kéo tâm trí Y/n khỏi những điều chưa kịp nghĩ hết.
Bachira Meguru.
//xoa gáy, bước chậm lại cạnh cô khi cả hai quay về dãy lớp học// Mai tôi có trận bóng giao hữu với lớp khác. Cậu đến xem không?
Takamashi Y/n.
//nhìn sang cậu, ánh mắt mềm hơn trước// Tôi sẽ tới. Nhưng lần này tôi đem theo hai chai nước.
Bachira Meguru.
//giơ ngón tay cái lên, mặt rạng rỡ như trẻ con được khen// Vậy tôi phải ghi bàn thật đẹp để cảm ơn cậu mới được.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play