Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Hào Hàm] Tuyệt Xử Phùng Sinh

chap 0

tg
tg
chào mọi người
tg
tg
tui bởi vì lâu rồi không viết 3 bộ truyện kia nên định hướng trước đấy viết như nào kết ra sao đều không nhớ nên đành bỏ đó viết bộ mới
tg
tg
tui sẽ không viết 3 bộ truyện kia nữa mà chuyển sang viết bộ này nên mong mọi người ủng hộ
tg
tg
spoil trước một chút cho mọi người cốt truyện nhe
_______________
Hai trăm năm trước, trái đất bùng phát đại dịch "virus Comet (sao Chổi)", khiến phần lớn nhân loại toàn cầu bị nhiễm bệnh mà trở thành tang thi, số người ít ỏi còn lại sống trong một thành phố dưới lòng đất gọi là Shire, quân đội tiến hành nghiên cứu cơ bản về virus Comet mà nuôi cấy ra một loại virus X thích hợp với con người, mà nhiệm vụ của bộ đội đặc nhiệm chính là sau khi tiếp thu virus X trở thành lực lượng bộ đội chiến đấu dũng mãnh.
Năm 2020 sau Công Nguyên, đại dịch virus "Comet" hoành hành trên toàn thế giới, kết quả khiến cho phần lớn nhân loại bị nhiễm bệnh mà trở thành tang thi, tuy rằng khẩn cấp nghiên cứu thành công kháng thể nhưng vẫn không thể chữa khỏi bênh độc do virus gây ra, cho nên chỉ có thể bảo vệ gần một phần mười dân số còn lại không bị lây nhiễm. Chính phủ các nước liên hợp lại, trong khoảng thời gian ngắn xây dựng nên một thành phố thật lớn dưới lòng đất gọi là "Shire", khép kín toàn bộ hệ thống tuần hoàn sinh học, con người dưới lòng đất bắt đầu một kỷ nguyên mới, tạo thành sự phát triển nhanh chóng của ba lĩnh vực lớn: Công nghệ thông tin, Não bộ học và Virus học.
Virus X trong cơ thể của bộ đội đặc chủng vừa có thể nâng cao sức mạnh thân thể, vừa có năng lực tăng cường khả năng tự chữa lành của người thường nhưng cái giá phải trả của việc có được nó là rất lớn
Nghiên cứu sinh tân binh ― Dư Vũ Hàm, một lòng hướng tới cuộc sống an ổn nhàn nhã.Chỉ là trong một lần tham gia khảo sát rừng nguyên sinh, phi hành khí mà cậu ngồi xui xẻo mà rơi xuống, suýt tí nữa bị tang thi xơi luôn.
May mắn thay nhân vật phong vân của của lực lượng đặc nhiệm ― Trương Tuấn Hào, đúng lúc xuất hiện cứu Dư Vũ Hàm một mạng.
Dư Vũ Hàm bị kỹ năng của Trương Tuấn Hào thuyết phục, cũng bị vẻ ngoài của anh hấp dẫn tới mê muội
Trương Tuấn Hào là người lãnh khốc, Vũ Hàm tính cách đơn thuầ̀n thiện lương, hai người tính cách trái ngược nhau lại trong giai đoạn mạt thế mà yêu nhau say đắm, cảm động khắp mọi nơi.
Bất quá Trương Tuấn Hào lại là một người không những phúc hắc mà còn lãnh khốc, lúc này anh bộ đội đặc chủng nào đó còn đang tự hỏi phải làm như thế nào để đem cậu nghiên cứu sinh tân binh kia nuốt vào trong bụng..
_____________
tg
tg
mọi người nhớ ủng hộ ạ

chap 1

Năm 124 theo lịch Shire, trong một khu rừng rậm.
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
/mở mắt/Uhm/đưa tay lên phần đầu đau nhức/
Tay Dư Vũ Hàm chạm phải một chất lỏng ướt át mà lại ấm áp chảy xuôi theo đầu ngón tay, mở to mắt ra cẩn thận nhìn, cư nhiên là máu.
???
???
Aaaaaaaa!!
???
???
Tôi không muốn ch.ết ở đây!!
Bên tai bỗng nhiên truyền đến một trận thanh âm hoảng loạn. Cậu nhìn về phía thanh âm vang lên, phát giác đó chính là nghiên cứu sinh cùng khóa với mình, mắt của cậu ta giống như sắp rớt ra khỏi hốc mắt, miệng há to nhưng lại không thể phát ra một câu hoàn chỉnh.
Dư Vũ Hàm lúc này mới nhớ ra, phi hành khí của bọn họ trong đợt khảo sát đối với khu rừng nguyên sinh này gặp rủi ro mà rơi xuống, bởi vì não bộ của điều khiển viên bị xâm nhập, hoàn toàn đánh mất sức phán đoán, thậm chí không thể đem chế độ điều khiển phi hành khí sang hình thức thủ công.
Lực tác động trong nháy mắt khi phi hành khí chạm đất khiến đầu Vũ Hàm đập vào một bên cửa sổ, sinh ra một khoảng thời gian ngắn bị ngất đi.
Mà ngay tại thời điểm cậu tỉnh lại, rất rõ ràng thấy tất cả mọi người bị vây trong trạng thái cực kỳ hoảng sợ, bao gồm cả hai nghiên cứu sinh năm ba và năm tư luôn tỏ ra thực trấn định bên cạnh cậu.
Phía bên này của Dư Vũ Hàm hoàn toàn ngã trên mặt đất, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể cố gắng quay đầu nhìn về một phương hướng khác, trong nháy mắt đó, cậu ngây ngẩn cả người.
???
???
A... Là tang thi! Tang thi! Chúng ta phải làm gì bây giờ?
Một đám tang thi không rõ số lượng chồm lên trên phi hành khí, điên cuồng mà cào cửa sổ, tựa như lúc nào cũng có thể phá tung hết thảy mà xông vào, đem toàn bộ mọi người xét nát rồi nuốt vào bụng.
Một nghiên cứu sinh ngồi ngay bên cạnh cửa sổ hét toáng lên
...:Đừng la! Thanh âm sẽ làm cho chúng nó càng thêm hưng phấn!
...:Điều khiển viên đâu?! Thử kiểm tra xem có thể khởi động lại một lần nữa hay không...
...:bây giờ chúng ta phải bình tĩnh lại trước đã, đừng hoảng loạn sẽ chỉ tốn oxy thôi. Việc cần làm trước mắt là chờ đội đặc nhiệm đến cứu chúng ta
Câu này vừa mới dứt, nhóm tang thi đang không ngừng tranh giành thịt tươi ném một cái đầu vào cửa sổ thủy tinh, nửa bên mặt của đầu lâu đã không còn da thịt, lộ ra xương cốt trắng nhợt, con mắt rớt ra ngoài, tại cửa sổ thủy tinh lưu lại một dấu ấn đỏ tươi, lập tức bị một tang thi khác chụp lấy nhét vào trong miệng, nó một bên nhắm nuốt một bên đưa mặt lại gần cửa sổ thủy tinh, giữa răng nanh là nướt bọt ố vàng cùng với hỗn hợp máu và dịch dính, khiến người ta một trận buồn nôn.
Bọn họ phầ̀n lớn là nghiên cứu sinh của viện khoa học trung ương, sau khi tốt nhiệp sẽ theo sự sắp xếp của quân đội mà tiến hành công tác nghiên cứu khoa học, lúc này rời khỏi thành phố Shire, bất quá chỉ là thực tập mà thôi.
Dư Vũ Hàm bất động thất sắc mà hít một hơi sâu, xét từ không gian lớn nhỏ của cabin đến thời gian bắt đầu hoạt động của trang bị phản ứng dưỡng khí mà tính toán, nhiều lắm chỉ có thể kiên trì thêm ba giờ, Thượng úy White lừa mọi người, vốn là muốn kéo dài hy vọng chờ đợi của mọi người.
Mẹ nó —— Hôm nay có lẽ là ngày cuối cùng của cậu rồi.Nếu sớm biết có chuyện này xảy ra cậu có chết cũng không tham gia vào lần thực tập này
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Tck!
...
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
*Đã một tiếng rồi, đội đặc nhiệm vẫn chưa tới. Có lẽ bên trên căn bản không có ý định phái người ứng cứu*
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
/cười khổ/*Đột nhiên nhiên có chút hối hận khi đã cố ý thi được thành tích B trong sát hạch đẳng cấp của học viện, nếu như trong phi hành khí này đều là nghiên cứu sinh loại A, chỉ sợ rằng bộ đội đặc nhiệm đã sớm chạy đến, dù sao nhân tài vẫn là tài nguyên quý giá nhất*
Bỗng một lưỡi đao sắc bén xuất hiện nhanh như gió, thân thể tang thi nháy mắt bị phân thành bảy tám đoạn, chất dịch màu nâu vàng văng tung tóe khắp nơi, đầu lâu của một tang thi đập vào mặt kính thủy tinh, chấn động đến mức khiến cho một nghiên cứu sinh ngồi cạnh cửa sổ phát ra một tiếng kêu sợ hãi trong cổ họng.
???
???
Là... Là bộ đội đặc nhiệm!?!
Đây là một tin tức khiến lòng người phấn chấn, mặc dù hiện tại bọn họ đã chẳng còn khí lực để mà phấn chấn nữa.
Thần kinh tan rã nháy mắt trở nên rõ ràng, Dư Vũ Hàm nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, thấy một thân ảnh mặc chế phục tác chiến màu đen chợt lóe lên, một mảng màu hồng đánh sâu vào thị giác của cậu. Còn chưa kịp nhận ra bản thân nhìn thấy là cái gì, hai ba tang thi khác đã bị cắt đứt đôi, tựa như rác rưởi mà ngã dọc theo cửa sổ thủy tinh, lưu lại vài dấu vết khiến người ta buồn nôn.
Bộ đội đặc nhiệm ― là bộ đội có vũ trang tác chiến chuyên môn. Mỗi một căn cứ được thành lập đều không thể thiếu lực lượng này đến thanh lý tang thi. Bọn họ thủ pháp tàn khốc, là công cụ giết chóc lạnh như băng, cũng là hậu thuẫn duy nhất có thể tin cậy khi đương đầu với tai họa.
Một thân thể nhanh nhẹn mà mềm dẻo khác xuyên qua đám tang thi mà lao tới, đó là một bộ đội đặc nhiệm. Mục Chỉ Thừa lấy tốc độ mắt thường khó có thể phân rõ phóng ra một loại binh khí cao tốc xoay tròn trong không trung, xẻ nhỏ thân thể tang thi, tứ chi của chúng hoàn toàn đứt rời khỏi thân thể, năng lực tự chữa lành của tang thi cho dù rất cao cũng không đại biểu chúng nó có thể tái sinh lập tức, ngay tại khi bọn chúng bởi vì mất đi hai tay hoặc hai chân mà lực công kích yếu đi, em nhanh chóng rút hai con dao trên lưng ra, thân thể nhẹ nhàng xoay tròn, đám tang thi này không phải là mất đầu thì cũng bị cắt làm đôi.
Dư Vũ Hàm kề sát vào cửa sổ thủy tinh, dùng sức mà nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy có một người cao to, hai nắm tay siết chặt, trên ngón tay lắp một loại vũ khí, khi nắm tay của anh ta nện vào đầu tang thi, tủy óc màu văng ra tung tóe, cơ bắp toàn thân anh ta buộc chặt, giơ chân đá văng hài cốt của tang thi sang một bên, bọn chúng ngã rạp trên mặt đất đầy cát đá, nứt vỡ dính trên thân cây, cho dù cách một lớp thủy tinh cũng không nghe được cái gì, trong đầu cậu vẫn có thể tưởng tượng ra được loại âm thanh vỡ vụn đến hỏng mất này.
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
/xoẹt/
Không đến thời gian 30 giây, bên ngoài cửa sổ không còn bất luận tang thi nào chiếm giữ.
???
???
Tang thi bên ngoài đều bị gi.ết hết rồi mau mở cửa khoang đi
Cửa cabin mở ra, không khí ẩm ướt dũng mãnh xông vào, mang theo từng trận mùi tanh tưởi mục nát.
Vài nghiên cứu viên còn chưa kịp tháo trang bị an toàn liền điên cuồng nôn mửa.
Trương Tử Mặc
Trương Tử Mặc
Này! Này! Động tác nhanh lên! Đừng nói cho tôi biết các người bên trong có người bị ngã gãy chân không đi được! Đi không được liền ở lại đây làm thức ăn cho tang thi!
Thanh âm lạnh lẽo từ bên ngoài cabin vang lên, tựa như lưỡi dao chạy dọc theo các dây thần kinh, lạnh lẽo vô tình.
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
Cho các người thời gian một phút đồng hồ, lập tức rời đi.
Đại não Dư Vũ Hàm tựa hồ bị thanh âm của đối phương mở ra, suy nghĩ bị khép kín trong nháy mắt tiến vào một không gian rộng lớn hơn.
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
/nhìn lên/
Người đàn ông thân hình cao lớn có vẻ mặt ngông cuồng kia theo sau bước vào cabin, binh khí mà anh ta kẹp giữa các ngón tay dùng để nện vào đầu tang thi lóe lên ánh sáng lạnh, thô lỗ mà nâng trang bị an toàn lên túm lấy một nghiên cứu viên, ném ra bên ngoài cabin.
???
???
1: Á----
Trương Tử Mặc
Trương Tử Mặc
Tiếp tục kêu đi, kêu lớn lên! Thanh âm sẽ khiến cho đám tang thi ngoài kia chú ý. Các người ở lại trong này thu hút đám tang thi, bọn này trở về phi hành khí của mình, chờ đến khi các người chỉ còn lại mớ xương cốt sẽ lại đến đón các người, thế nào? Khi đó các người mới chịu an tĩnh phải không?
Vẻ mặt của anh ta cực kỳ kiêu ngạo, trên mặt là tươi cười vui sướng khi người gặp họa. Dư Vũ Hàm thấy được một loại hưng phấn từ trong đôi con ngươi khát máu của anh ta, người này không phải đang nói giỡn.
???
???
...
Ngay từ ánh mắt đầu tiên khi bọn họ nhìn thấy thế giới bên ngoài, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Bốn phía chung quanh phi hành khí... Thi thể tang thi xếp thành núi.
Lúc này Vũ Hàm mới phát giác, tiểu đội đặc chủng đến nghĩ cách cứu viện cho bọn họ cư nhiên chỉ có ba người.
Một thân ảnh thon dài đứng yên lặng giữa hai phi hành khí, mái tóc màu nâu vàng bị gió nhẹ thổi lên thành từng đợt sóng lóe lên hào quang, trong con ngươi lam sắc băng lạnh cùng hờ hững mang theo cảm giác rét lạnh thấu xương theo thị giác cậu, xâm nhập vào chỗ sâu bên trong đại não, sinh ra ảo giác đau đớn.
Lần đầu tiên Dư Vũ Hàm phát hiện, bản thân cư nhiên không có biện pháp di chuyển tầ̀m mắt ra khỏi cơ thể của người đàn ông này. Lúc này cậu mới hiểu được, mảng màu hồng nhạt mà mình nhìn thấy kia là mái tóc của đối phương.
Đến khi có người đẩy đẩy phía sau lưng , đè thấp thanh âm nói với cậu
???
???
Đừng nhìn chằm chằm anh ta, anh ta chính là Thượng Tá SIMONS
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Anh ta là...Thượng Tá SIMONS?
Dư Vũ Hàm ngây ngẩn cả người.
Sườn mặt của anh rất kiên nghị, tựa như vách đá ngàn năm sừng sững, được gió mưa điêu khắc thành những đường cong sâu sắc mà thanh thúy.
Một tang thi bị đứt nửa thân mình, kéo theo nội tạng không ngừng chảy xuôi từ giữa thắt lưng, phát ra thanh âm trầm đục ồn ào, lết về hướng các nghiên cứu viên đang tiến vào một phi hành khí khác.
Người đàn ông cao lớn thực hưởng thụ mà nhìn bộ dáng hoảng sợ của cả đoàn người, sau đó nâng chân lên đạp lên mặt tang thi, nó phát ra thanh âm xèo xèo rắc rắc, khớp hàm và đầu lưỡi run rẩy, khiến mọi người rụt hết bả vai lại.
Trương Tuấn Hào vẻ mặt vẫn luôn hờ hững rốt cục nhìn về phía bên này, mày nhăn lạ
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
Trương Tử Mặc, thật bẩn.
Trương Tử Mặc
Trương Tử Mặc
/nhún vai/ Nhưng cũng đâu thể để nó gặm mấy tên nghiên cứu viên yếu ớt kia sao?
Trương Tử Mặc
Trương Tử Mặc
Vội vàng dùng chân
Nói xong, anh ta dậm một cước xuống, thanh âm đầu lâu vỡ vụn phá lệ vang dội.
Các nghiên cứu viên sợ tới mức chạy thẳng về hướng cabin, hai ba người chen lấn tại cửa cabin, cực kỳ chật vật.
Trương Tử Mặc
Trương Tử Mặc
/vừa lòng nở nụ cười/Sếp, mấy tên nhóc không chút can đảm này chỉ cần tốt nghiệp liền trở thành thiếu úy, mà chúng ta lại trải qua bao tinh phong huyết vũ, đến khi chết cũng không nhất định sẽ có được cái quân hàm, thật sự là không công bằng mà!
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
Không lau sạch giày của cậu thì đừng bước vào phòng điều khiển/❆/.
Anh xoay người sang chỗ khác, thu hồi lưỡi đao sắc bén trong tay vào trong vỏ đao trên lưng.
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Này nhóc , nếu cậu còn nhìn chằm chằm Đại tá Simons nữa, anh ta sẽ móc mắt cậu ra làm mồi cho tang thi đó.
Vị bộ đội đặc chủng kia nhìn thấy liền nhắc nhở Dư Vũ Hàm. Thoạt nhìn em bất quá cũng chỉ trên dưới hai mươi tuổi, trang phục tác chiến màu đen thể hiện toàn bộ đường cong thân thể tinh tế đồng thời ẩn giấu sức mạnh
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
A, thực xin lỗi.
Dư Vũ Hàm nhanh chóng cúi đầu, đi theo những người khác cùng bước vào phi hành khí.
Mục Chỉ Thừa là người đầu tiên đi vào cabin, Trương Tử Mặc đứng ở bên ngoài cabin dùng dung dịch tiêu độc trong phi hành khí bị rơi tẩy rửa giày, mãi đến khi Trương Tuấn Hào gật đầu đồng ý, Trương Tử Mặc mới bước vào phòng điều khiển.
Phi hành khí cất cánh, bọn họ từ từ rời xa mặt đất nguy hiểm, tất cả mọi người đều âm thầm thở ra một hơi.
_____________
tg
tg
lúc đầu định nói chuyện với mọi người chút nhưng mà nhiều chữ quá rùi nên thôi
tg
tg
chap này hơi nhiều lời bộc bạch với ít thoại nhân vật mọi người thông cảm
tg
tg
pai pai👋
tg
tg
NovelToon

chap 2

Bước vào phi hành khí, trên tay Dư Vũ Hàm nắm chặt một mảnh lá cây, đặt ở giữa mũi nhẹ nhàng ngửi, có một cỗ mùi thơm ngát thuần túy, đây là loại hương vị hoàn toàn khác biệt với mùi thối rữa của tang thi, theo hô hấp tiến vào khoang phổi, lặng lẽ thâm nhập vào mỗi một tế bào của cậu.
Nam bộ đội đặc nhiệm ngồi ở phía trước quay đầu lại, thấy cậu đem phiến lá cây kia đặt ở trên mặt, hai mắt nhắm lại tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó, hoặc kỳ thật là đại não trống rỗng chẳng nghĩ điều gì, lộ ra tươi cười trong sáng
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Này, cậu cũng thật kì quái ha!
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Bọn họ đều bị dọa sợ, vội vàng trốn vào cabin, cậu cư nhiên còn rảnh rỗi mà đi nhặt lá cây?
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Kì quái chỗ nào?
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
。◕‿◕。
Dư Vũ Hàm mở to mắt nhìn về phía đối phương.
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Phi hành khí của chúng tôi bị rơi, toàn bộ tư liệu nghiên cứu đều hỏng hết, phiến lá cây này chính là thu hoạch duy nhất, là mẫu vật vô cùng trân quý./chớp chớp mắt/
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
/đỏ mặt/Không cần ở đây mà cố gắng đùa giỡn tôi, nghiên cứu viên loại B đối với tôi chẳng có chút lực hấp dẫn nào cả!
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Xem ra tôi phải cố gắng nâng cao trình độ nghiên cứu của mình lên loại A thôi.
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Thôi đi, đạt được cái kia không phải là cố gắng mà là thiên phú./liếc Dư Vũ Hàm/
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Được rồi, cậu tên là gì vậy?
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Biết tên của tôi thì có ý nghĩa gì chứ? Nói không chừng một ngày nào đó tên của tôi được khắc trên bia tưởng niệm, cậu cũng không biết đó là tôi.
Nhân loại mất thời gian gần 50 năm để nghiên cứu virus Comet, chiết xuất thành công một đoạn gen phức tạp nhất của virus, chế tạo virus X.
Loại virus này sau khi tiến vào thân thể con người, có thể nhanh chóng kết hợp với hệ gen của con người khiến cho các phương diện thể năng của người bị nhiễm nhanh chóng tăng lên, năng lực tự chữa lành của tế bào cao hơn nhân loại bình thường mấy chục lần, nhưng sẽ không bị mất đi sức phán đoán của não bộ trở thành xác sống giống như tang thi. Nhưng đó không phải là siêu năng lực, mà là một loại "Thấu chi". Cứ như vậy, nhân loại bị tiêm virus X vào thân thể thì sinh mệnh còn lại sẽ không vượt qua mười năm. Mà năng lực tác chiến dũng mãnh như vậy của bộ đội đặc nhiệm, đúng là bởi vì loại virus này.
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Tuy rằng tôi không phải là nghiên cứu viên loại A, nhưng trí nhớ của tôi lại không tồi, cậu xác định không cần tôi nhớ kĩ tên của cậu sao?
Thân thể hơi nghiêng về phía trước, cậu biết vẻ ngoài của mình không xuất sắc, nhưng luôn có người nói nụ cười của cậu rất có mị lực, mà ngay cả cậu bạn Hoàng Sóc cũng trong mỗi lần tranh cãi với Dư Vũ Hàm, chỉ cần cậu lộ ra tươi cười, Hoàng Sóc cuối cùng cũng chẳng có cách với cậu
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa...
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Gọi Ân Tử cũng được...
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
/đỏ mặt nhỏ giọng/
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Tôi sẽ nhớ kĩ cái tên này/nháy mắt/
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Hừ/ngại ngùng quay đi/
Lúc này trong bộ đàm truyền đến thanh âm, vừa nghe đã biết là giọng của Trương Tử Mặc
Trương Tử Mặc
Trương Tử Mặc
Hei, tân binh. Rất xin lỗi vì không thể đưa các cậu về ngay được bởi vì chúng tôi vẫn có nhiệm vụ phải hoàn thành
Trương Tử Mặc
Trương Tử Mặc
Chúng tôi phải đến một trạm năng lượng hạt nhân hơn hai trăm năm trước để lấy một số vật liệu hạt nhân
Trương Tử Mặc
Trương Tử Mặc
Hai người lính kỹ thuật vốn phụ trách tháo dỡ bị tang thi ăn mất rồi cho nên tôi muốn chọn hai người trong đây đi cùng
Bọn họ cùng lúc rùng mình,ngữ điệu của Trương Tử Mặc nghe như thế nào cũng thấy vui vẻ, khiến người ta hoài nghi lúc hai kỹ thuật binh kia gặp chuyện không may người này có phải đứng ngay bên cạnh xem kịch vui hay không?
Trương Tử Mặc
Trương Tử Mặc
Bọn này đều là người thô lỗ! Nên chẳng biết cái gì về trang bị phản ứng hạt nhân, các người có ai biết không? Theo bọn này đi một chuyến! Sớm một chút làm xong việc liền sớm một chút trở về
???
???
" Tên này nói đùa gì vậy trong trạm năng lượng hạt nhân khẳng định cũng có tang thi"
???
???
"Mấy tang thi đó sẽ ăn chúng ta mất!Nói gì cũng không đi"
Trương Tử Mặc
Trương Tử Mặc
/chỉ tay/Thượng úy White cậu đi đi
Trương Tử Mặc
Trương Tử Mặc
Ở đây chỉ có cậu là có quân hàm thôi
???
???
Hả!?!
Trương Tử Mặc
Trương Tử Mặc
Người còn lại là ai được nhỉ?
???
???
Tôi...hay một mình tôi đi thôi...
Trương Tử Mặc
Trương Tử Mặc
Nếu cậu chết thì sao? Ai thay chúng tôi tháo vật liệu hạt nhân đây?
???
???
Vậy....Vũ Hàm. Cậu với tôi đi một chuyến......
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
(•︡ᯅ•︠)
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
"Chỉ sợ trong đám học viên này, anh chỉ gọi được tên ông đây. Có chút giao tình với anh đúng thật sai lầm mà"
Trương Tử Mặc
Trương Tử Mặc
Được rồi cứ quyết định vậy đi
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
*Cái gì mà cứ quyết định vậy đi? Có ai hỏi ý kiến của tui không vậy*
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
(。•̀ ⤙ •́ 。ꐦ) !!!
Những người xung quanh nghe đến đây liền thở phào nhẹ nhõm cảm thấy may mắn khi người bị chọn không phải mình
Lúc này, trong khoang điều khiển truyền đến thanh âm mệnh lệnh của Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
Mục Chỉ Thừa, cậu phụ trách điều khiển phi hành khí. Trương Tử Mặc, chúng ta đi
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Vâng
Em đi qua Dư Vũ Hàm sử dụng khẩu hình miệng với cậu
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
'Cố lên'
Còn chưa kịp phản ứng, cửa cabin liền mở ra, Thượng úy White bị Trương Tử Mặc kéo qua, hơi ngã về phía sau một chút, hai người rơi thẳng ra ngoài, thanh âm dây thừng hoạt động vang lên, hóa ra anh ta đã sớm đem đầu dây cột ở cạnh cửa.
Âm thanh la hét sợ hãi vang vọng ngoài cửa cabin
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
/đi tới/Nếu cậu phát ra bất cứ âm thanh nào, tôi sẽ trực tiếp cầm cổ cậu bẻ gãy.
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
*Ể*
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
(。· v ·。) ?
Chưa để Dư Vũ Hàm kịp tiêu hóa những lời này, cánh tay Trương Tuấn Hào đã vòng qua ôm lấy eo, nhẹ nhàng nhảy xuống, rời khỏi cabin. Trong nháy mắt, cánh tay của anh lập tức căng chặt, lực độ của cơ bắp khiến Dư Vũ Hàm sinh ra ảo giác xương cốt của mình sẽ bị bóp nát.
Bên tai là tiếng gió thét gào, linh hồn giống như bị kéo ra khỏi thân thể, cậu nhắm chặt hai mắt, đừng nói là kêu to, ngay cả hô hấp cũng nghẹn lại trong cổ họng.
Cánh tay ôm lấy thắt lưng của mình buông ra, Tiêu Nham mãnh liệt rơi xuống, ngã lăn trên mặt đất, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
Đi theo bên cạnh tôi, tuân theo mệnh lệnh của tôi, nếu cậu trở thành phiền phức, tôi sẽ bỏ cậu lại/bỏ đi/
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
/đứng dậy đi theo/
Bỗng hai tang thi há to miệng, nước bọt dơ bẩn không ngừng chảy xuống, thân thể loạng choạng chạy về hướng bọn họ.
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
∑(°口°๑)
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
/lao tới/
Trương Tuấn Hào lao tới lập tức rút đao tiêu diệt tang thi
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
*nhanh vị*
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
*Chẳng trách mọi người coi anh ta là thần mà sùng bái dị*
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
*Hehe sao mình cảm thấy chỉ đi sau anh ta thì chắc chắn an toàn*
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
(๑ ᷇ 𖥦 ᷆๑)♡
____________
Trương Tử Mặc
Trương Tử Mặc
Này, mở nó ra đi.
???
???
C....cái cửa này cũng quá cũ rồi
???
???
Tất cả đều bị tin tức hóa, không có thiết bị đầu cuối tôi không biết phải mở thế nào.....
Trương Tử Mặc
Trương Tử Mặc
Ầy, giờ phải làm sao đây lão đại
Trương Tử Mặc
Trương Tử Mặc
Hay là cho nổ thử?
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
Trương Tử Mặc
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
Bên kia cánh cửa là URANI
Trương Tử Mặc
Trương Tử Mặc
Hè, tân binh, cậu tới thử xem
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
👉tân binh
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
*Ể cái gì nữa sao lại giao cho tui*/lùi lại/
Dư Vũ Hàm lùi lại vô tình lại đụng trúng người Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
Mở cửa
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
/cứng đờ người/
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
*Giọng điệu chắc chắn vậy cứ như sớm đã nhận định tui làm được vậy*
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
*Nhưng mà...*
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
*Ông đây còn chưa biết mà sao mấy người vậy hả*
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Vâng.......Thượng tá
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Thứ này hai trăm năm trước chắc cũng là CNC, nhưng hiện tại toàn bộ đều ngắt điện rồi, cần phải nối lại nguồn điện trước
Trương Tử Mặc
Trương Tử Mặc
Trong học viện dạy cậu cái này à
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Không có, chỉ là có một lần thấy được trong tạp chí ở thư viện trường thôi
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Chỉ là nhiều năm như vậy rồi không biết cánh cửa này có khởi động được hay không thôi
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Vấn đề còn lại chính là dùng thiết bị đầu cuối tới đoán thử mật mã của cửa thôi
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Mật mã ra rồi
Trương Tử Mặc
Trương Tử Mặc
*cạch*
Trương Tử Mặc
Trương Tử Mặc
/cầm lên/Chính là cái này rồi
Trương Tử Mặc
Trương Tử Mặc
Này kĩ thuật viên mau nghĩ cách...
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
/lùi lại/
*bịch*
Trương Tử Mặc
Trương Tử Mặc
Này! Kĩ thuật viên! Tôi cảm thấy hình như cậu là đang có ý với lão đại của chúng tôi
Trương Tử Mặc
Trương Tử Mặc
Cứ không ngừng chui vào lòng lão đại bọn tôi
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Ha~Kh....không phải...
Trương Tử Mặc
Trương Tử Mặc
Nếu như không phải thì phiền cậu giải quyết mớ rắc rối này
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
*Có ý với nhân vật như Thượng tá SIMONS chẳng khác gì tìm đường chết*
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
*Virus X không chỉ làm tăng cường thể năng cùng khả năng phục hồi của bộ đội đặc nhiệm, còn bao gồm cả sự điên cuồng và bền bỉ ở phương diện kia...*
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
/bước đến/
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
/giật mình/
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
*Đợi đã, sao mình lại nghĩ đến bản thân với Thượng tá chứ*
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
/nuốt nước bọt/*Ực*
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
*Nhất định là mình mệt quá rồi. Nhất định là như thế*
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Sắp được rồi/đứng dậy/
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
/cúi xuống/
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Um
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
/mở to mắt/
Dư Vũ Hàm đứng dậy đúng lúc Trương Tuấn Hào lại cúi xuống
Môi chạm môi khiến cả hai đứng hình

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play