[FREENBECKY] TẤT CẢ LÀ VÌ EM...!
Aria?
Bangkok đêm nay khoác lên mình chiếc áo lấp lánh của ánh đèn, tiếng nhạc và những lời thì thầm trong gió
Trước cổng rạp – nơi tổ chức buổi công chiếu phim đình đám nhất năm – một biển người chen chúc sau hàng rào an ninh
Đèn flash loé lên như sao rơi. Tiếng gọi tên, tiếng vẫy tay, những tấm bảng LED phát sáng liên tục… tất cả tạo nên một hỗn hợp gần như choáng ngợp
Giữa lúc âm thanh dâng đến đỉnh điểm, một chiếc xe màu đen sang trọng đến, dừng hẳn trước thảm đỏ
Thân ảnh cao, mảnh khảnh bước xuống
Khoảnh khắc ấy, không gian dường như khựng lại nửa nhịp
Cô mặc một chiếc đầm dạ hội màu thiên thanh, chất liệu lụa ánh satin mịn như nước chảy
Phần ngực váy được đính đá tinh xảo, phản chiếu ánh đèn thành những tia sáng nhỏ. Mái tóc cột thấp, gọn gàng, khoe trọn chiếc cổ thanh mảnh và khí chất không thể lẫn với bất kỳ ai
Cô không cần tạo dáng nhiều. Cô chỉ đứng đó – kiêu hãnh, trầm tĩnh, đầy bản lĩnh – và đám đông gần như tự động nín lặng
Chỉ một giây sau, mọi máy ảnh như đồng loạt tỉnh giấc
Phóng viên
Freen! Nhìn sang phải ạ!
Phóng viên
Chị Freen, một nụ cười nhé!
Cô xoay người rất nhẹ, hơi nghiêng đầu, ánh mắt hướng thẳng vào máy quay. Nụ cười hiện lên nơi khoé môi – mờ nhạt, nhưng vừa đủ để khiến cả trăm ống kính muốn chụp lại khoảnh khắc đó mãi mãi
Cô tiến chậm rãi trên thảm đỏ. Từng bước đi của cô như được đo đếm bằng năm tháng rèn giũa. Không ai thấy mỏi mệt sau lớp váy ấy. Không ai biết trong đôi giày cao gót kia có từng vết trầy đau rát chỉ thấy một người phụ nữ đang bước đi trong ánh sáng – mà chính cô cũng là nguồn sáng
Cô ký tên, trả lời vài câu phỏng vấn, chụp ảnh cùng đoàn phim, sau đó cùng các khách mời bước vào hội trường
Buổi công chiếu diễn ra long trọng, chỉn chu – nhưng với cô, nó chỉ là một phần quen thuộc của công việc: hoàn hảo, máy móc, lặp lại
Gần nửa đêm, sự kiện khép lại
Các nghệ sĩ được hướng dẫn rời đi bằng cửa phụ. Trợ lý của cô đã đứng sẵn ở lối riêng phía sau, nhưng cô không đi theo
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị đi lối chính *nói, bình thản*
Looknam Orntara Poolsak
*giật mình* Đông lắm đó chị, báo chí còn chưa giải tán đâu…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*khẽ mỉm cười, lắc đầu* Không sao chị quen rồi
Và thế là, giữa những ánh đèn sân khấu đang tắt dần, cô bước trở lại từ cửa lớn – con đường từng đưa cô đến với ánh hào quang
Đèn flash lại nổ tung như pháo
Phóng viên đã đợi sẵn. Họ ùa lên như sóng, máy ghi âm, micro, camera đưa sát đến từng bước chân cô
Cô không dừng lại. Cô bước đi thản nhiên như thể đang đi giữa sân khấu của chính mình. Không ai dám chắn đường, không ai muốn làm gián đoạn một khoảnh khắc quá đỗi điện ảnh
Một bàn tay nhỏ bất ngờ kéo lấy vạt váy của cô
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*cúi đầu*
Một bé gái tầm bốn, năm tuổi đang đứng sát bên chân cô, bàn tay níu lấy mép váy cô một cách vụng về – kiểu níu của trẻ con khi muốn xin gì đó: một viên kẹo, một cái ôm, hay một ánh nhìn
Aria
Cô giống lắm… *giọng bé vang lên, nhẹ như hơi thở*
Aria
Giống bạn của mami con…
Cô ngạc nhiên, nhưng chưa kịp phản ứng thì vệ sĩ đã lao đến theo phản xạ, bế bổng bé lên khỏi mặt đất
Ken (Vệ sĩ)
Không được lại gần nghệ sĩ! Bé con, cháu ở đâu ra vậy?
Aria
*hoảng sợ, vùng vẫy* Con không làm gì hết! Con chỉ muốn gặp cô thôi! Cô giống bạn mami mà!
Tiếng la của bé khiến những người xung quanh chú ý. Máy ảnh, điện thoại đồng loạt xoay lại. Một số phóng viên đã bắt đầu livestream
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*lặng người vài giây*
Cô không biết vì sao mình lại xúc động đến vậy. Có thể là ánh mắt ấy đôi mắt vừa xa lạ vừa thân quen như thể đã từng xuất hiện trong một giấc mơ nào đó rất cũ. Hoặc có lẽ là cách cô bé gọi “cô ơi” hồn nhiên, đầy tin tưởng khiến một nơi nào đó trong lồng ngực cô khẽ nhói lên
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*bước tới* Đưa bé cho tôi đừng làm bé sợ
Ken (Vệ sĩ)
Chị Freen, không tiện đâu… *nói khẽ, lo lắng*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Không sao đưa bé đây
Vệ sĩ đành đặt cô bé xuống. Ngay lập tức, bé nhào vào lòng cô, hai tay vòng qua cổ cô như thể sợ ai đó sẽ kéo đi mất
Cô cúi người ôm bé. Một tay xoa nhẹ lưng, một tay đỡ gáy. Cô không nói gì, chỉ ôm và hơi thở bé nhỏ áp vào ngực cô như thì thầm điều gì đó sâu xa hơn mọi câu hỏi
Phía sau, phóng viên bắt đầu thì thầm
Phóng viên
Con nhà ai vậy?
Phóng viên
Con riêng Freen à?
Phóng viên
Chị ấy có con sao? Tin sốc đó nha!
Phóng viên
Vai mới hay là… thiệt vậy trời?
Cô vẫn giữ im lặng. Bỏ ngoài tai những lời xì xào, cô chỉ dịu dàng hỏi
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Cô giống bạn của mami con lắm hả?
Aria
Dạ… Giống lắm luôn á… *gật đầu*
Giữa tiếng đèn flash, tiếng loa và hàng trăm cặp mắt đang dõi theo, cô cúi đầu, nhẹ nhàng áp má vào mái tóc bé con đang rối
Không hiểu sao… cô không muốn buông ra
Sự hỗn loạn luôn bắt đầu từ những điều nhỏ nhất
Một cái níu tay, một tiếng gọi ngây thơ, một cái ôm vô thức
Rồi đèn flash, tiếng xì xào, những cú lia máy ảnh nối nhau như hiệu ứng domino – từng đợt, từng đợt trùm lên khoảng không vốn đã quá ngột ngạt của một đêm rực rỡ
Cô vẫn bế cô bé trong tay, đôi tay cô vẫn vững nhưng ánh mắt… đã bắt đầu run
Không phải vì ống kính, không phải vì đám đông
Mà là vì đứa trẻ đang nép vào ngực cô và một điều gì đó… mơ hồ, rất cũ, đang dần trồi lên từ đáy ký ức
Aria
Cô đừng giận con nha *khẽ nói, giọng nhỏ xíu như sợ làm phiền*
Aria
...con chỉ muốn lại gần… vì… vì cô giống lắm…
Cô khẽ cúi đầu xuống, đôi mắt cô bé long lanh, đỏ hoe, nhưng ánh nhìn thì trong vắt đến nao lòng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Aria!!
Một tiếng gọi xé ngang không gian
Giọng phụ nữ, đứt quãng, hốt hoảng
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*ngẩng đầu lên, theo phản xạ*
Một người phụ nữ trẻ chạy vội đến từ phía hàng rào an ninh. Gương mặt tái nhợt vì lo, mái tóc buộc vội sau gáy bung vài sợi rối, bước chân lảo đảo như vừa vượt qua một quãng dài chỉ để đuổi theo một điều cô sợ sẽ mất
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Aria! Con chạy đi đâu vậy? Con có biết nguy hiểm thế nào không! *thở hổn hển, giọng vỡ ra từng chữ*
Đi với chị
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Aria! Con chạy đi đâu vậy? Con có biết nguy hiểm thế nào không! *thở hổn hển, giọng vỡ ra từng chữ*
Ánh mắt đảo quanh, chưa kịp nhận ra người đang bế con mình
Aria
*ríu rít, chỉ tay đầy tự hào* Mami ơi! Con tìm thấy bạn của mami rồi nè!
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*khựng lại*
Đôi mắt nàng dừng trên khuôn mặt người đang ôm lấy con mình... thời gian như bị hút rỗng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Fr… Freen… *thốt lên, như thể vừa thấy điều không thể tồn tại*
Cô cũng đứng bất động. Trong tay cô là một đứa trẻ. Trước mặt cô là người mà cô đã tìm kiếm suốt nhiều năm trời
Khoảng cách giữa họ chỉ vài bước chân nhưng là khoảng cách của quá khứ, của đau lòng, của những lời chưa từng nói, và những đêm dài không dám mở tin nhắn cũ
Đèn flash lại nổ. Tiếng xì xào nổi lên như sóng vỗ
Phóng viên
Hai người đó từng có tin đồn phải không?
Phóng viên
Cô bé kia là con của ai?
Cô vẫn không nói gì chỉ khẽ siết nhẹ Aria vào lòng
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Becky *gọi tên nàng, khẽ đến mức chỉ người được gọi mới nghe thấy*
Nàng nuốt khan, bước tới gần, run run tay nàng đưa ra phía trước như bản năng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Aria… lại đây với mami
Aria
*ngẩng lên, mắt tròn xoe nhìn hai người* Cô ơi… con về với mami nha?
Cô cúi xuống, nhẹ nhàng đặt Aria xuống đất nhưng khi cô buông tay, ánh mắt cô vẫn dính chặt lấy nàng
Chỉ là… không hiểu... một nghìn câu hỏi chưa nói thành lời
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Xe đâu rồi?
Looknam Orntara Poolsak
Ngay lối đối diện ạ
Cô gật đầu, rồi không hề báo trước đưa tay nắm lấy tay nàng
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Đi với chị
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*hoảng hốt* Chị không được… phóng viên đang chụp…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*vẫn không quay đầu, giọng dứt khoát* Kệ họ! Em đi với chị!
Nàng do dự một giây nhưng ánh mắt cô không cho phép nàng lùi lại
Thế là nàng gật nhẹ, một cái gật khẽ, ngắn, như đang đồng ý với một điều mình không kiểm soát được
Ba người – một nữ minh tinh, một người từng biến mất không lời, và một đứa trẻ rẽ qua biển ống kính, bước nhanh đến chiếc xe đen đang đợi sẵn
Tiếng phóng viên gào lên phía sau
Phóng viên
Freen! Cô bé đó là con ruột của chị sao?
Phóng viên
Becky! Hai người quen nhau sao?
Phóng viên
Là thật à? Mối quan hệ đó...?
Cô không nói gì nàng cũng không
Cả hai lên xe trong ánh sáng nháo nhào của đêm thành phố. Cửa đóng lại. Mọi ồn ào bị chặn ngoài tấm kính đen
Trong xe, không gian gần như tĩnh lặng
Chỉ có Aria là vẫn líu ríu như thể không khí ngoài kia chưa từng chạm vào bé
Aria
Cô ơi… váy cô lấp lánh dễ sợ luôn á! Giống như công chúa vậy á. Con cũng có một cái váy hồng có kim tuyến, nhưng mami chỉ cho mặc lúc sinh nhật thôi à…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*khẽ cười, nhẹ đến mức như gió lướt qua mép môi* Vậy hả? Chắc là đẹp lắm
Aria
Dạ! *gật đầu lia lịa*
Aria
Con còn có giày búp bê nữa, mang vô kêu cộc cộc, vui lắm! Cô có mang giày vậy không?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*cúi nhìn đôi giày cao gót ánh bạc dưới chân mình, rồi lại nhìn bé* Cô có nhưng mang vô là hết chạy nổi liền
Aria
Thiệt hông ạ? *tròn mắt*
Aria
Mami cũng vậy đó! Mỗi lần mang giày cao gót là đi chậm thiệt chậm, mà còn hay xoa chân nữa. Cô với mami giống nhau ghê luôn á!
Câu nói vô tình nhưng không gian trong xe bỗng như chững lại một nhịp
Nàng ngồi bên cạnh, tay vẫn siết chặt, mắt nàng nhìn về phía trước, không lên tiếng
Cô cũng không nói gì thêm. Cô giữ ánh mắt trên gương mặt nhỏ đang cười rạng rỡ trong lòng mình, lặng lẽ đưa tay vỗ nhè nhẹ lên lưng bé – nhịp vỗ đều và êm, như cách người ta ru một điều gì đó mình không hiểu nổi… nhưng không muốn buông
Xe tiếp tục lướt đi trong đêm
Ba con người... ba nhịp tim và một câu chuyện… vừa được mở ra lại, từ một khoảnh khắc tưởng như vô nghĩa
Chiếc xe rẽ vào một khu biệt thự yên tĩnh ở vùng ngoại ô phía Bắc Bangkok
Cổng tự động mở ra khi xe tiến gần. Tiếng sỏi lạo xạo dưới bánh xe vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng, ánh đèn vàng dịu trải dài trên con đường lát đá, soi rõ một không gian mang dáng vẻ riêng biệt – biệt lập nhưng ấm áp
Aria vẫn chưa ngừng líu lo
Aria
Nhà này to ghê luôn á! Mami ơi, có cá nữa kìa! Cô ơi, cô có cho cá ăn không?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*nhẹ nhàng xoa đầu bé, mỉm cười* Có chứ
Nàng im lặng, chỉ đưa mắt nhìn quanh – cánh cổng gỗ quen thuộc từng thấy trong ảnh, những ô cửa kính rộng mở ra khoảng trời đêm. Nơi người ta từng nói: "Freen sống rất kín, không ai vào nổi"
Chiếc xe dừng lại trước hiên
Cô bước xuống trước, vòng qua mở cửa bên kia, nghiêng người đỡ nàng. Động tác khẽ đến mức gần như ngập ngừng như thể nếu lỡ tay chạm quá sâu, nàng sẽ bước lùi
Nàng lúng túng bước xuống, nắm lấy quai túi, mắt đảo nhanh quanh khoảng sân yên ắng. Không có máy ảnh. Không có ánh đèn flash. Không ai nhìn họ. Chỉ có tiếng đêm và mùi hương thoang thoảng – một mùi rất Freen, vừa mát, vừa se lạnh
Cô bế Aria, bước vào nhà trước. Cô bé vẫn ríu rít không ngừng
Aria
Cô ơi, mai con tới chơi nữa được không? Con ngoan lắm á! Con không bày đồ chơi tùm lum đâu
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ừm để mai tính ha giờ trễ rồi *giọng cô nhỏ nhẹ*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em giữ Aria giúp em một chút được không? *nói khẽ, cúi xuống trao Aria cho Looknam*
Cô bé mím môi, phụng phịu thấy rõ, nhưng vẫn ngoan ngoãn để Looknam bế
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Cô đi nói chuyện với mami một chút, rồi cô ra liền nha? *cúi xuống, chạm nhẹ vào trán bé*
Aria
Dạ… Cô nhớ ra liền đó *dặn, giọng y như người lớn*
Cô cười khẽ, rồi quay sang nàng - người vẫn đứng yên nơi ngưỡng cửa, chưa tháo giày, dáng vẻ như sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em vào đi *giọng cô dịu, không phải mời, cũng không ép chỉ là một lời nhắc*
Nàng ngập ngừng vài giây rồi khẽ gật đầu, bước chậm qua ngưỡng cửa – như thể mỗi bước là một lần trở lại quá khứ. Không phải vì chưa từng đến, mà vì đã rời xa quá lâu
Cô đưa nàng qua phòng khách, vào một căn phòng nhỏ nhìn ra khu vườn sau, tường sơn trung tính, ghế sofa xám đá, giữa là bàn gỗ tròn, có một lọ lavender khô
Nàng đứng một lát rồi cũng đặt túi xuống, ánh mắt chạm phải một bức tranh treo trên tường – hình một con đường trống trải dẫn vào ánh sáng ở cuối đường hầm
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em vẫn thích tranh đơn sắc? *lên tiếng, không hỏi, không trách*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*thoáng giật mình* …Trước kia là vậy
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Giờ thì sao? *nhìn nàng*
Nàng không trả lời chỉ lặng lẽ ngồi xuống đối diện
Tiếng đồng hồ treo tường tích tắc nhỏ, đều, nhưng như làm dày thêm khoảng lặng giữa hai người
Một lúc sau, cô cất tiếng câu hỏi đầu tiên sau nhiều năm
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Con bé… mấy tuổi rồi?
Becky... em đừng lừa chị!
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Con bé… mấy tuổi rồi?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*hít một hơi rồi khẽ đáp* Năm nay… bốn
Cô không gật, không lắc chỉ lặng lẽ nhìn nàng – ánh mắt ấy không giận, không trách… nhưng đầy những điều chưa từng nói ra
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
…Chuyện này là sao? Con bé… là con của chúng ta, đúng không? *khẽ hỏi*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Không phải chuyện của chị! *lạnh lùng*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Không phải chuyện của chị? *giữ giọng điềm tĩnh*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Vậy tại sao con bé có đôi mắt giống chị? Có cái nhíu mày đó… và cả nụ cười đó nữa? Becky… em đừng lừa chị! Chị xin em…
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*im lặng một lát rồi gật nhẹ* …Đúng, con bé là con của chúng ta
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*nhắm mắt lại, siết nhẹ tay* Tại sao? Tại sao em lại giấu chị? Chị có quyền được biết mà, Becky…
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Hôm em nhận kết quả thành công… cũng là hôm Lia đến tìm em *khẽ thở dài, nhìn sang nơi khác*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Lia?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị chắc còn nhớ cô ta… Cô ta nói hai người đã bên nhau hai năm. Rằng chị hứa hẹn với cô ta đủ điều. Cô ta còn nói… nếu em giữ lại đứa bé, chị sẽ ghét em
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*nhíu mày* Chị chưa từng hứa hẹn gì với Lia! Chưa từng nắm tay, chưa từng nói gì ngoài xã giao...
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
...Cô ta bám riết lấy chị cô ta gửi hoa, tung tin đồn… Em nghĩ, nếu chị thực sự có ai khác ngoài em, thì chị còn tìm em suốt mấy năm qua sao?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Nhưng lúc đó em sợ lắm… *cúi đầu, giọng nghẹn*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Em chưa từng có gia đình... Em không biết phải giữ một đứa trẻ thế nào... Em nghĩ… nếu chị thực sự muốn rời bỏ, thì em phải bảo vệ con bé trước
Cô vươn tay, nhẹ nhàng gỡ đôi tay đan chặt của nàng, rồi đan tay mình vào, ngón tay xoa nhẹ, như vỗ về
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị chưa từng muốn rời bỏ em càng không bao giờ bỏ rơi chính con của mình
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Em đã chuẩn bị gọi cho chị… thật đó… nhưng sau khi Lia nói những lời đó, em mất hết can đảm. Cảm giác như mình bị thay thế… như mình chỉ là người dư thừa… *khẽ run*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Becky…
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Dạ…?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị muốn nhận lại con... nhận lại Aria. Chị muốn bù đắp cho em và nếu em cho phép… chị muốn làm lại... Từ đầu... là một gia đình có em, có chị và có con của chúng ta
Nàng nhìn cô thật lâu rồi chậm rãi gật đầu
Cùng lúc đó, một giọng trẻ con vang lên ngoài cửa
Cô quay đầu lại, vừa lúc Aria chạy ào vào phòng, luồn qua khe cửa chưa khép
Cô bé lao đến, không chần chừ, ôm chầm lấy chân cô, mặt ngẩng lên, đôi mắt to tròn long lanh ánh đèn
Cô khựng người rồi cô cúi xuống, dang tay ôm trọn Aria vào lòng
Cô ôm Aria vào lòng, gương mặt vùi vào mái tóc mềm của bé. Đôi tay cô siết lại, như thể nếu buông ra, tất cả sẽ tan biến như một giấc mơ mà cô đã đuổi theo suốt bao năm
Aria
*dụi má vào vai cô, cười khúc khích* Cô ấm ghê á! Mami không có thơm như cô đâu
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*bật cười khẽ, bàn tay nhẹ nhàng xoa lưng bé* Vậy là cô phải thơm thơm nữa thì mới được gặp con thường xuyên hả?
Aria
Dạaa! Con muốn tới đây hoài luôn!
Nàng lặng lẽ đứng phía sau. Nàng nhìn hai người – một lớn, một bé – đang quấn quýt như thể đã thân quen từ lâu lắm
Trong ánh đèn dịu, nụ cười trên gương mặt cô khiến tim nàng chùng xuống buốt, và ấm
Nàng nhích người đến, nhẹ nhàng ngồi gần cả hai. Aria vẫn đang tựa vào lòng cô, tay nhỏ mân mê những sợi tóc dài mềm
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*gọi khẽ* Aria…
Aria
*ngước lên, đôi mắt tròn xoe* Dạ?
Nàng nhìn con, rồi quay sang nhìn cô. Trong ánh mắt ấy là sự dũng cảm của một người mẹ – không còn trốn tránh, không còn sợ hãi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Con biết không… *giọng nàng chậm rãi*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Cô Freen mà con đang ôm á…
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
…là mama của con
Căn phòng bỗng trở nên tĩnh lặng
Aria chớp mắt, bé nhìn cô, rồi quay sang nàng
Aria
…Mama? Là sao ạ? Con có hai mami hả?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*khẽ gật đầu, ánh mắt ánh lên sự mềm yếu mà kiên định* Phải… Mama là người đã cùng mami… mang con đến thế giới này
Cô mím môi, không dám nói gì, chỉ ôm Aria chặt hơn một chút như thể nếu thả lỏng, khoảnh khắc này sẽ biến mất
Aria ngẫm nghĩ một chút, rồi bất ngờ nhoẻn miệng cười. Bé quay sang cô, vươn tay ôm lấy cổ cô, thỏ thẻ
Nhẹ nhưng rơi xuống lòng cô như tiếng chuông ngân giữa đêm vắng. Cô nhắm mắt lại, nước mắt tràn ra không kịp ngăn
Nàng cũng không nói thêm gì chỉ đưa tay lên khẽ vuốt lưng con, rồi vuốt cả lưng cô vỗ về
Cả ba người ôm nhau, trong một vòng tay lặng lẽ mà bền chặt
Aria được Looknam đưa lên phòng nghỉ trước nhưng bé chỉ chịu nằm sau khi chắc chắn rằng “cả hai mami” sẽ ngủ trong nhà này, sẽ không bỏ đi, sẽ ở lại… mãi
Phòng khách vẫn sáng đèn vàng
Freen và Becky ngồi cạnh nhau, cùng nhau uống một tách trà thảo mộc mà chẳng ai thực sự nếm được vị. Không khí không còn nặng, chỉ có sự tĩnh mịch dễ chịu của những điều đã được nói ra
Một cơn gió đêm lướt qua khung cửa kính, mang theo mùi cỏ mới cắt và chút hơi lạnh dịu
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*quay sang cô, khẽ hỏi* Chị không trách em chứ?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*lắc đầu, chậm rãi đặt tay lên tay nàng* Không... chị chỉ tiếc… đã bỏ lỡ quá nhiều
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*im lặng rồi nàng gục đầu lên vai cô, thì thầm* Vậy… đừng bỏ lỡ nữa
Ngoài kia, tiếng gió đêm vẫn lùa qua vòm lá. Trong nhà, tiếng tích tắc của đồng hồ như chậm lại
Giữa đêm Bangkok, ba người – một gia đình mới chớm hình thành – đang lặng lẽ học cách yêu thương, tha thứ và bắt đầu lại từ đầu
Download MangaToon APP on App Store and Google Play