Trói Em Trong Đêm - [ 001×456]
[chapter 1: Mồi Nhử]
Màn đêm buông xuống phủ kín khu cảng phía nam thành phố – nơi không luật lệ nào được tôn trọng, chỉ có máu và quyền lực lên tiếng. Gió đêm mang theo mùi biển tanh nồng, trộn lẫn mùi thuốc súng và dầu máy. Những bước chân nặng nề vang lên trong kho hàng cũ nát.
In Ho đứng dựa lưng vào tường, áo sơ mi trắng hơi xộc xệch để lộ một phần hình xăm uốn quanh cổ, ánh mắt hờ hững nhìn về phía cánh cửa sắt đang mở ra.
Giọng nói trầm thấp, nhưng mang sức nặng không thể từ chối. Một giây sau, hai tên đàn em lôi vào một chàng trai gầy, tay bị trói chặt bằng dây thừng, miệng bị bịt bởi một mảnh vải đen.
Gi Hun cậu vùng vẫy, ánh mắt đỏ hoe đầy thù hận – không rõ vì đau hay vì bị phản bội. Mái tóc rối loạn, áo sơ mi học sinh bị rách vài chỗ, cậu trông vừa yếu đuối... vừa đáng thương.
In Ho rảo bước lại gần. Mỗi bước chân vang vọng trong kho hàng im lặng như từng nhịp gõ lên trái tim Gi Hun. Cậu ngẩng lên, ánh mắt đầy căm ghét đâm thẳng vào hắn.
in ho ♪
“Bỏ bịt miệng ra,”// ra lệnh//
Ngay khi lớp vải được kéo xuống, Gi Hun rít qua kẽ răng:
gi hun ><
“Đồ khốn… Mày là ai?!”!
In Ho khẽ nghiêng đầu, cúi xuống sát mặt Gi Hun, mùi nước hoa nhẹ nhàng pha lẫn chút khói thuốc.
in ho ♪
“Lâu quá không gặp, Gi Hun à... Mày quên tao rồi sao?”
Gi Hun sững lại. Giọng nói ấy… từng nghe rồi. Trong một góc ký ức mà cậu cố chôn vùi… có một thằng bé với ánh mắt giống hệt. Nhưng khác lắm. Giờ hắn không còn yếu đuối, run rẩy như ngày xưa. Giờ, In Ho là cơn ác mộng khoác áo trắng.
in ho ♪
“Tao… đã đợi ngày này rất lâu rồi,” //cúi xuống thì thầm bên tai cậu ngón tay khẽ lướt qua đường xương quai xanh run rẩy //. “Và giờ... mày thuộc về tao.”
gi hun ><
"Thả tôi ra..." // nghiến răng, giọng khản đặc vì mệt.//
in ho ♪
"Ồ? Cậu còn biết nói sao? Tưởng con trai chủ tịch sẽ biết điều hơn." // cúi người xuống, tay nâng cằm Gi Hun lên, ngón cái lướt nhẹ qua môi cậu //. "Đáng yêu đấy."
Gi Hun hất mặt tránh đi, ánh mắt bướng bỉnh, nhưng rõ ràng đang sợ.
gong yoo
//nhíu mày.// "Đại ca, xử nó sao?"
in ho ♪
//liếc //, "Giữ lại. Tôi muốn… đích thân dạy dỗ cậu ta."
gong yoo
// gật đầu //. "Tôi sẽ chuẩn bị phòng."
Gi Hun bị kéo dậy, chân run vì đã ngồi lâu, nhưng vẫn cố tỏ ra kiêu hãnh. Khi lướt ngang qua In Ho, cậu thầm nguyền rủa,
In Ho nghe rõ từng chữ, nhưng chỉ bật cười nhỏ. Hắn ghé sát tai Gi Hun, thì thầm bằng giọng trầm thấp khiến lưng cậu lạnh buốt:
in ho ♪
"Đêm nay chỉ mới bắt đầu thôi, cưng."
[Cảnh chuyển: In Ho một mình trong phòng sau khi mọi chuyện đã an bài]
In Ho ngồi trên ghế sofa, ly rượu trong tay xoay vòng như thể đang nghiền ngẫm một con mồi. Hắn nhìn ra cửa sổ thành phố sáng đèn, nhưng tâm trí lại kẹt lại trong ánh mắt Gi Hun ban nãy – ánh mắt vừa đáng thương, vừa kích thích.
in ho ♪
"Cậu ấy thú vị thật…" – // lẩm bẩm. //
Jun Ho, em trai In Ho, đột nhiên bước vào không gõ cửa.
jun ho
“Anh tính giữ cậu ta bao lâu?”
in ho ♪
// nhướng mày, // “Sao? Ghen à?”
jun ho
// phì cười //. “Chỉ sợ anh chơi xong rồi quăng thôi. Nhìn kiểu gì cũng là loại dễ tổn thương.”
in ho ♪
"Vậy thì tốt. Anh thích làm đau những thứ dễ vỡ… rồi xem chúng quỳ dưới chân mình."
jun ho
// lắc đầu, // nhưng trong mắt có chút ranh mãnh. “Để xem ai quỳ trước ai.”
[chapter 2: Đêm Trói Buộc]
Tiếng bước chân nặng nề vang lên trong hành lang tối tăm. Gi Hun, vẫn còn choáng váng sau lần bị bắt, bị lôi xềnh xệch đi qua dãy phòng lạnh lẽo. Cậu cố giằng ra nhưng không có sức – đám đàn em của In Ho khỏe như trâu.!
gi hun ><
“Thả tôi ra! Các người là ai?!”
Một cánh cửa bật mở. Trong căn phòng sang trọng, người đàn ông ngồi dựa vào ghế bọc da, chân vắt chéo, mắt liếc về phía cậu. Hắn cười nửa miệng:
in ho ♪
“Gi Hun, nhóc con dễ thương của kẻ thù tôi…”
gi hun ><
// ngước lên // “Anh… là ai?”
Đứng dậy, tiến tới gần, đưa tay nâng cằm cậu:
in ho ♪
“Còn nhớ tôi không? Năm đó… mày từng khiến tao phải rời đi trong tủi nhục.”!
Gi Hun nhíu mày, ánh mắt dần rõ nét hoang mang pha chút sợ hãi.!
gi hun ><
“Là… mày? In Ho…?”
In Ho siết cằm Gi Hun mạnh hơn, nhưng ánh mắt lại lóe lên tia tổn thương:
in ho ♪
“Giỏi lắm. Mày vẫn nhớ. Vậy thì tốt… Chúng ta sẽ bắt đầu món nợ này lại từ đầu.”
Gi Hun bị nhốt trong một căn phòng khá lớn, đầy đủ tiện nghi nhưng cửa thì khóa chặt. Cậu đi tới đi lui, trong lòng trào lên nhiều cảm xúc – lo sợ, giận dữ, và cả… bất an trước ánh mắt của In Ho.!
gi hun ><
Tại sao lại là hắn?
Tại sao hắn lại nhìn mình như thể… muốn chiếm lấy mình?
Cửa mở cái “cạch”, Gi Hun giật bắn mình. In Ho bước vào, tay cầm một cái khay nhỏ:
in ho ♪
“Ăn đi. Nhịn đói không có lợi cho mấy đứa yếu ớt như mày đâu.”
gi hun ><
“Không cần anh lo!” –// quát //
In Ho khựng lại một chút rồi khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại làm Gi Hun cảm thấy lạnh sống lưng.
in ho ♪
“Tao lo đấy. Vì giờ mày là của tao.”
Gi Hun sững sờ nhìn gương mặt kề sát của In Ho. Từ hơi thở, ánh mắt, đến nụ cười... tất cả đều như đang muốn bào mòn tâm trí cậu. Cậu giật người lùi về sau, đụng lưng vào tường, tim đập thình thịch.
gi hun ><
“Anh… điên thật rồi…” – // thở gấp, cả mặt đỏ ửng vì tức lẫn xấu hổ.//
In Ho cười khẽ, ngón tay trượt dọc theo đường xương hàm của Gi Hun.
in ho ♪
“Có thể. Nhưng ít nhất tao vẫn tỉnh táo để biết ai là người tao muốn giữ lại…”
Tiếng mưa lách tách bên ngoài khiến không gian thêm ngột ngạt. Gi Hun ngồi một góc, khoác chiếc áo mỏng mà Gong Yoo – thuộc hạ của In Ho – đưa cho.
gong yoo
// nhìn cậu // “Cậu chủ bảo tôi chăm cậu. Tốt nhất là ngoan ngoãn, đừng nghĩ bỏ trốn.”
gi hun ><
// liếc, cười nhạt // “Thế nếu tôi không ngoan thì sao?”
gong yoo
“Thì cậu sẽ được cột thêm dây, chứ sao.” – //,thản nhiên, khiến Gi Hun rùng mình.//
Gi Hun không ngủ được. Cậu lén bước ra ban công – nhưng phía xa, một bóng người đã đứng sẵn. Là In Ho. Dưới ánh đèn mờ, anh đứng tựa lan can, hút thuốc.
gi hun ><
“Hút thuốc giữa đêm không tốt.” – // buột miệng. //
in ho ♪
// quay đầu lại, đôi mắt sắc lạnh //
“Quan tâm rồi sao?”
Cậu lúng túng định bỏ đi, nhưng In Ho bỗng lên tiếng, giọng trầm xuống:
in ho ♪
“Cha mày từng ra lệnh giết em trai tao đấy… biết không?”
gi hun ><
// sững người, tim chợt thắt lại.//
“Chuyện đó… tôi không…”
in ho ♪
“Không liên quan à?” – // tiến lại gần, nhìn sâu vào mắt cậu //– “Tiếc là tao lại thấy rất liên quan.”
Gi Hun nuốt khan. Mùi thuốc lá hòa cùng hơi thở nóng của In Ho khiến cậu chẳng phân biệt được… là run vì sợ, hay vì thứ cảm giác lạ kỳ đang nhen nhóm trong lồng ngực.
in ho ♪
// cúi xuống sát tai cậu, thì thầm//
“Đừng khiến tao thấy mềm lòng, Gi Hun… Tao không chắc mình kiềm chế được đâu.”
min cte t/g
bye mấy bồ iuu nhen 💖
[chapter3 : Ngã Vào Vực Sâu] H+
Đêm hôm đó gi Hun đứng lặng trong căn phòng kính trên tầng cao nhất của toà nhà – nơi chỉ có ánh đèn đêm và tiếng thở dốc đang vang vọng trong không gian yên ắng.
In Ho đứng sau cậu, ánh mắt tối sẫm đầy quyền lực.
in ho ♪
Cậu nghĩ tôi sẽ tha cho cậu sau những gì đã làm năm xưa sao?”
giọng hắn khàn, kề sát vành tai khiến Gi Hun lạnh sống lưng.
gi hun ><
“Lúc đó tôi—tôi không nhớ mà…!” –
Gi Hun lùi lại, lưng dính chặt vào mặt kính trong suốt. Dưới chân là ánh đèn xe nhấp nháy của thành phố. Bên ngoài đẹp lấp lánh, nhưng trong lòng cậu lại đang run lên vì điều sắp đến…
In Ho áp sát, tay giữ cằm cậu nâng lên, bắt ánh mắt cậu đối diện hắn.
in ho ♪
“Không nhớ? Để tôi giúp cậu khắc ghi lại… bằng cơ thể này.”
Không đợi thêm một giây, môi hắn đè xuống môi Gi Hun mạnh mẽ. Nụ hôn chẳng còn gì nhẹ nhàng. Đó là sự chiếm hữu, là trừng phạt và cũng là khát khao bị dồn nén. Môi cậu bị cắn nhẹ, rên khẽ bật ra khi lưỡi hắn luồn sâu vào khoang miệng.
gi hun ><
“Ư… In Ho… ah…” ~
Gi Hun vô thức nắm chặt áo hắn, vừa muốn đẩy ra, vừa như đang bám víu.
Tay In Ho trượt xuống, kéo áo cậu lên, lần theo làn da mịn màng, từng cú chạm khiến Gi Hun run lên.
in ho ♪
Cơ thể này… vẫn ngon như tôi tưởng.” // cười khẽ, giọng như thì thầm bên tai //
gi hun ><
“Đừng… chỗ này là… ah…!”
Gi Hun ngẩng đầu, mi mắt run rẩy, đỏ ửng. Nhưng người kia chẳng dừng lại, thay vào đó, đẩy cậu áp sát mặt kính.
in ho ♪
“Muốn dừng lại sao? Nhưng cậu ướt rồi.”
Tay hắn lần xuống nơi nhạy cảm giữa hai chân, cảm nhận rõ độ ẩm nóng, khiến Gi Hun nấc nghẹn.
Nhịp nhấp bắt đầu, mạnh dần, sâu dần. Mỗi lần va chạm đều khiến cậu phát ra âm thanh rời rạc:
gi hun ><
“Ư… a… ahh… In Ho… chậm lại…!”
“Không.” – chỉ một từ, nhưng đầy ám ảnh. In Ho siết chặt eo cậu, gằn giọng.
in ho ♪
“Tôi sẽ khắc từng chuyển động vào người cậu, để cậu không bao giờ quên tôi thêm lần nào nữa.”
Tiếng da thịt va chạm, tiếng rên rỉ nghẹn ngào, mồ hôi nhỏ giọt xuống sàn lạnh. Cả hai như đang trượt xuống một vực sâu không đáy – nơi chỉ có dục vọng, giận dữ, và một thứ tình cảm kỳ lạ len lỏi…!
gi hun ><
“Ah… In Ho… em… em sắp…!”
Hắn cúi xuống, khóa môi cậu lần nữa, đẩy cả hai đến đỉnh điểm.
Gi Hun nằm trong vòng tay In Ho, hơi thở gấp gáp, mặt đỏ bừng, cả người run lên vì dư âm. In Ho hôn nhẹ trán cậu, lần đầu tiên dịu dàng.
in ho ♪
“Giờ thì cậu nhớ tôi là ai rồi chứ?”
Gi Hun không trả lời. Cậu khẽ gật đầu, rồi ngất đi trong vòng tay hắn.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play