『 BângQuý 』Hoa Sữa...
1. Học Sinh Mới
Tiết đầu tiên của sáng thứ Hai, lớp học vẫn còn mùi giấy mới và gió sớm ùa qua cửa sổ. Cô chủ nhiệm bước vào, theo sau là một cậu bạn gầy gầy, áo đồng phục phẳng phiu nhưng cúc cổ không cài.
Giáo viên
Lớp mình hôm nay có học sinh mới chuyển đến. Em giới thiệu đi.
Cậu ấy cúi đầu. Giọng nói dịu, có chút miền Tây ấm ấm:
Ngọc Quý
Em tên là Ngọc Quý, chuyển từ Sóc Trăng ra. Mong được làm quen ạ…
Giáo viên
Em ngồi sau bạn Lai Bâng nhé. Bâng, giúp bạn nắm bắt lại nội quy lớp.
Bâng gật đầu. Khi Quý đi ngang qua, có mùi gì rất nhẹ thoảng qua – mùi giấy mới, mùi nước xả vải… và cả mùi hoa sữa từ ngoài cửa sổ bay vào.
Quý ngồi xuống. Bâng có thể nghe tiếng kéo ghế rất khẽ, rồi một tiếng thở ra như cậu vừa bước vào một thế giới lạ lẫm.
Lúc giở vở, Bâng quay nhẹ đầu, khẽ nói:
Lai Bâng
Mình là Lai Bâng. Có gì không hiểu cứ hỏi nhé.
Quý cười nhẹ. Nụ cười mờ nhạt nhưng lại khiến Bâng lúng túng không hiểu vì sao.
Gió thổi qua, tán cây ngoài cửa sổ rung lên, hoa sữa rơi nhẹ. Một cánh hoa bay vào, đáp lên quyển vở cậu ấy. Cậu không phủi đi, chỉ nhìn một lúc rất lâu.
Cả hai chưa biết rằng, có những thứ khi rơi xuống một ngày đầu thu, sẽ vĩnh viễn thay đổi điều gì đó trong hai con người.
Đạika Dii 🍭✨
Câu chuyện này gửi tặng một bạn giấu tên nào đó đã theo dõi toii được 2y.
Đạika Dii 🍭✨
Mặc dù toii đang rất lười và sì trét nhưng toii sẽ cố update thường xuyên ạ.
Đạika Dii 🍭✨
Chúc Mọi Người Một Ngày Tốt Lành! 🍭✨
2. Giọng Của Cậu Ấy.
Trống tan tiết vang lên, cả lớp như bừng tỉnh. Đám con trai phía cuối nhảy dựng lên đi mua nước, vài đứa con gái túm tụm lại so bài kiểm tra đầu giờ. Bâng vẫn ngồi yên, sắp xếp lại giấy tờ sinh hoạt lớp cho buổi chiều.
Phía sau, Ngọc Quý vẫn im lặng.
Lai Bâng quay đầu, thấy Quý đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng xiên chéo qua khung kính, chiếu lên tóc cậu một màu nâu rất nhẹ. Cậu không viết gì. Chỉ ngồi đó, tay lật trang vở trắng, từng trang một. Như thể đang tìm kiếm thứ gì không có trong sách.
Lai Bâng
Cậu quen trường chưa?
Quý quay đầu lại. Ánh mắt chạm vào Bâng một cách không phòng bị.
Ngọc Quý
Cũng… chưa quen lắm. Nhưng lớp yên tĩnh hơn em tưởng.
Giọng cậu nhỏ, mềm. Có chút e dè, nhưng rõ ràng. Lẫn trong tiếng lá cây sào sạt bên ngoài, Bâng chợt thấy nó... dễ nghe một cách kỳ lạ.
Lai Bâng
Ở đây lớp trưởng hơi khó, bù lại tụi nó ngoan.
Cậu cười khẽ, nhìn Bâng một cái.
Ngọc Quý
Anh là lớp trưởng mà...
Bâng giật mình. “Anh”. Ở miền Bắc, ít ai xưng vậy. Nhưng trong giọng của cậu, “anh” không phải xã giao. Nó mang theo một chút thói quen quê nhà, và... gì đó rất đỗi thân quen.
Bâng bối rối, lật quyển sổ, giả vờ ghi gì đó. Gió lại thổi qua. Thoang thoảng mùi hoa sữa.
Quý nhìn ra ngoài. Nắng chiếu vào mặt cậu. Có gì đó khiến Bâng không dám nhìn lâu.
Ngọc Quý
Ở đây hoa sữa nhiều thật.
Cậu nói, như đang nghĩ trong đầu.
Bâng “ừ” một tiếng, rồi chẳng biết sao lại buột miệng:
Lai Bâng
Nghe giọng cậu… dễ chịu thật đấy.
Quý ngẩn ra. Bâng cũng ngẩn. Tim lỡ một nhịp.
Một lúc sau, Quý cười, nhỏ như tiếng gió:
Ngọc Quý
Lần đầu tiên có người nói vậy với em.
Và trong giây phút đó, giữa tiếng cười khe khẽ và mùi hoa sữa lặng lẽ ngoài cửa, Bâng nghĩ... có thể mình vừa bắt đầu để ý đến ai đó mất rồi.
Đạika Dii 🍭✨
Chúc Mọi Người Một Ngày Tốt Lành! 🍭✨
3. Cái Bóp Chì Khắc Tên.
Buổi chiều tan học, trời sẩm lại. Trên nền trời lơ lửng mùi mưa và thoảng qua, vẫn là mùi hoa sữa.
Cả lớp lục tục thu dọn sách vở. Bâng đang lau bảng thì nhìn thấy Quý cúi thấp xuống gầm bàn, có vẻ đang tìm gì đó. Một tay giữ quai cặp, một tay quét qua lại dưới chỗ ngồi.
Bâng hỏi, đặt giẻ lau xuống.
Ngọc Quý
À… cái bóp chì. Cái nhỏ thôi, chắc rơi đâu rồi.
Bâng cúi xuống, nhìn quanh chân bàn. Không có gì. Quý cười nhẹ, như không muốn làm phiền.
Ngọc Quý
Chắc để quên ở nhà. Không sao đâu anh.
Lại là “anh”. Giọng vẫn mềm, vẫn nhẹ. Bâng không nói gì thêm. Nhưng trong lòng thì có gì đó không yên.
Tối. Khi lục túi áo khoác để tìm bút, Bâng phát hiện ra một vật cứng nhỏ mắc bên trong. Là một cái bóp chì, đen nhám, làm bằng da giả. Đơn giản, nhưng gọn và sạch.
Trên góc bóp có khắc chìm một cái tên bằng chữ in hoa nhỏ xíu:
N.QUÝ.
Bâng ngẩn ra vài giây. Rồi thở nhẹ. Vậy là khi Quý đứng lên rời lớp, bóp chì có lẽ rơi vào ghế Bâng và mắc lại trong áo.
Bâng nhìn cái bóp. Dù chỉ là vật nhỏ thôi, nhưng cậu không nỡ trả lại ngay. Không hiểu sao. Cảm giác như… Ngọc Quý đã để quên một chút bản thân mình ở đây. Ở Bâng.
Bâng lấy bút, viết vào sổ tay một dòng:
> “Ngày đầu có người gọi mình là anh. Giọng cậu ấy như trời sắp mưa.”
Rồi cậu khép sổ lại, cất bóp chì vào ngăn học bàn. Không trả ngay. Có thể là ngày mai. Hoặc… hôm nào đó.
Ngoài cửa sổ, gió đưa mùi hoa sữa bay ngang. Nhẹ. Rất nhẹ.
Đạika Dii 🍭✨
Chúc Mọi Người Một Ngày Tốt Lành! 🍭✨
Download MangaToon APP on App Store and Google Play