Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[DuongHieu] Laviai

Chương 1: -

Em/hắn/gã: Dương
Anh/cậu:Hiếu
______________
Dưới màn mưa giăng, hai bóng người đàn ông hiện lên mờ ảo. Một người sừng sững, cao hơn hẳn người kia một cái đầu, che gần trọn bóng dáng nép vào. Họ cứ thế bước đi, chậm rãi, tạo nên một cảnh tượng đầy suy tư giữa màn mưa trắng xóa.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Sao anh hẹn em ra đây vậy Hiếu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Trời đang mưa mà
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Lỡ anh cảm lạnh rồi sao? Anh có chuyện gì thì gọi em qua chứ,em lo cho anh lắm á!
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
...
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Dương này...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em nghe nè
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
//thở dài,cố giữ bình tĩnh,giọng run run// B...bọn mình...chia tay đi...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
...?//chết lặng//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//giọng run rẩy//sao...sao lại!?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em có gì không tốt sao!!??
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Không...không phải do em không tốt! Mà là tại vì...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//nắm lấy hai vai anh ghì chặt//Vì cái gì...!?? Anh mau nói đi!!
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
...Mai...anh cưới rồi...
Chỉ ba từ ấy thôi, phát ra từ miệng Hiếu, đủ để đóng băng cả thế giới của Dương. Em chết lặng. Không phải là một sự tĩnh lặng của bình yên, mà là tiếng gầm gừ dữ dội của sự tan vỡ.
Tai Dương ù đi, những âm thanh xung quanh như tiếng vọng từ một thế giới xa xăm. Cả cơ thể anh như bị xiềng xích, không thể cử động, không thể thốt lên bất cứ lời nào.
Ngày mai? Cưới? Sao lại là ngày mai? Bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu lời hứa hẹn, tất cả hóa thành tro bụi chỉ trong khoảnh khắc. Nụ cười gượng gạo của Hiếu, cái nhìn lảng tránh ấy, như một nhát dao cuối cùng kết liễu mọi hy vọng trong Dương.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
A...anh xin lỗi...bao năm qua...anh chẳng thể quên được...cô ấy...
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
An...anh...có lỗi với em...anh không biết bản thân mình thật sự thích ai...
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Anh quá ích kỷ...anh...anh vừa muốn cô ấy...vừa muốn có em...
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Tháng trước cô ấy trở về...anh đã chặn cô ấy nhưng mà...
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Cô ấy tìm đến tận...nhà mẹ anh...
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Dương...anh-
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đủ rồi!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em không muốn nghe nữa!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
3 năm không bằng 1 tháng...em thật sự...không tin nổi...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em hỏi anh một câu nha Hiếu...
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Được...được//gật đầu lia lịa//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh...đã bao giờ thật lòng thích Trần Đăng Dương chưa...?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
...
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Anh yêu Dương...
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Nhưng-
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh cũng yêu cô ấy?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
...
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Anh có lỗi với em...
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Anh xin lỗi...em hãy bước tiếp làm những điều em thích...và tìm người chỉ yêu mình em đi...
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
//Đưa cho em tấm thiệp trắng//
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Em không cần đi tiền đâu...
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Nhưng mà em nhớ đến nhé...anh...anh-
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mai em sẽ đến.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Trần Minh Hiếu...anh phải là của tôi"
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
...//bỏ đi//
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
...//đi vào trong xe đã chờ ở đó//
Mỗi người một hướng, một rẽ đi vào bóng tối của sự đau khổ, một rẽ đi vào một tương lai không có nhau. Khoảnh khắc ấy, màn mưa trắng xóa như càng nhấn chìm thêm sự cô độc của Dương, khi bóng Hiếu khuất dần sau cánh cửa xe đóng sầm, mang theo tất cả những gì em từng tin tưởng.
___
Ngày cưới của Trần Minh Hiếu, bầu trời giăng mây mù, hơi đen, nhưng chẳng thấm vào đâu so với không khí tưng bừng bên trong khách sạn sang trọng.
Từng hạt mưa lất phất ngoài kia dường như không thể chạm tới không gian lộng lẫy, ngập tràn ánh đèn và tiếng cười nói rộn rã. Mọi sự u ám của thời tiết đều bị bỏ lại phía sau cánh cửa kính lớn, nhường chỗ cho sự xa hoa, lấp lánh của một lễ đường được trang hoàng tinh xảo.
Đến giờ làm lễ, Tuyết Nhi đứng đó, lộng lẫy trong bộ váy cưới trắng tinh khôi, nhưng nét mặt lại ẩn chứa chút lo lắng. Cô kiên nhẫn chờ đợi, nụ cười gượng gạo thường trực trên môi khi những vị khách bắt đầu xì xào
Khách sạn sang trọng bỗng trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết, và sự kỳ lạ bắt đầu len lỏi vào từng ánh mắt tò mò: Minh Hiếu đâu? Chú rể đã đến giờ rồi, nhưng vẫn biệt tăm.
Nvp nữ
Nvp nữ
Mẹ H://nhấn máy gọi Minh Hiếu// thằng nhóc này đâu rồi? Tới giờ rồi mà!?
Tuyết Nhi
Tuyết Nhi
Mẹ à sao vậy?
Nvp nữ
Nvp nữ
Mẹ H:con bình tĩnh nhé mẹ gọi cho Hiếu đây lát nó bắt máy í mà
Tuyết Nhi
Tuyết Nhi
Dạ...//lo lắng//
Nhận cuộc gọi
Nvp nữ
Nvp nữ
Mẹ H:Hiếu mày đâu rồi!? Để cái nhi nó đợi này mày có lết đến ngay không thì bảo!!!??
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Ưm...ah...m...mẹ...~
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Co...con...ức....ah~
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*bảo mẹ huỷ đám cưới đi*//đâm sâu//
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Aa!!//che miệng//
Nvp nữ
Nvp nữ
Hiếu?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Mẹ...mẹ...h...huỷ...ưm...đá...đám cưới
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*giỏi,ngoan lắm anh yêu thưởng cho anh* //lutcan//
Nvp nữ
Nvp nữ
Mẹ H:con đang ở đâu!??
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Aa...ức...mạ...mạnh quá...
Tút tút tút
______________
Rin aka Chủ khu tự trị🙄
Rin aka Chủ khu tự trị🙄
Eo ơi ko có kinh nghiệm vt truyện mong mọi ngừi bỏ qua cho rin nhaa🥺👉🏻👈🏻
Rin aka Chủ khu tự trị🙄
Rin aka Chủ khu tự trị🙄
01:13
Rin aka Chủ khu tự trị🙄
Rin aka Chủ khu tự trị🙄
=)))

Chương 2:H

_______________
Tua ngược thời gian về 5h sáng hôm Minh Hiếu cưới.
Khi bầu trời còn chưa kịp hửng sáng rõ, mọi thứ trong căn phòng của Minh Hiếu đã được chuẩn bị đâu vào đấy.
Bộ vest chú rể được là phẳng phiu, cà vạt, giày tây, và cả chiếc đồng hồ sang trọng đều đặt ngay ngắn trên bàn. Không khí trong phòng vẫn còn vương vấn mùi cà phê buổi sớm, nhưng sự sốt ruột và háo hức đã bắt đầu len lỏi vào từng cử chỉ của những người xung quanh.
Họ sẵn sàng cho một ngày trọng đại, chỉ chờ chú rể thức dậy và khoác lên mình bộ trang phục hoàn hảo.
Minh Hiếu thức dậy. Khác với vẻ uể oải thường ngày, hôm nay anh nhanh chóng vệ sinh cá nhân, rồi ngồi vào bàn ăn sáng với ly sữa nóng và vài lát bánh mì nướng. Dù còn sớm, mọi người đã bắt đầu rộn ràng bên ngoài, nhưng Hiếu vẫn giữ vẻ bình tĩnh đáng ngạc nhiên. Sau bữa sáng, anh ngồi xuống để chuyên viên trang điểm nhẹ nhàng tô điểm, che đi quầng thâm do thức khuya, rồi khoác lên mình bộ vest chú rể lịch lãm. Từng cử chỉ đều toát lên sự chuẩn bị kỹ lưỡng cho một ngày trọng đại.
Sau khi hoàn thành đã là 7h sáng
Đám cưới diễn ra vào 8h nên Minh Hiếu vẫn còn thời gian chút,anh quyết định ra khách sạn nơi tổ chức hôn lễ sớm để tiếp khách và giúp đỡ mọi người nếu cần.
Đột nhiên
Reng reng reng reng reng
Tiếng chuông điện thoại của Minh Hiếu vang lên liên tục.
Hiện cuộc gọi đến từ 💗 (có lẽ do Minh Hiếu quên đổi lại)
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
//chần chừ một chút//...
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
//nhận cuộc điện thoại//ừm...alo?Dương hả...?
NV phụ nam
NV phụ nam
Cậu là Minh Hiếu à?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
À...vâng anh là?
NV phụ nam
NV phụ nam
Tôi là bạn của Đăng Dương giờ cậu ta đang sốt cao nhất quyết không uống thuốc anh có thể qua đây khuyên cậu ta không?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
...như...nhưng mà...
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
"Chắc tại mình mà Dương mới sốt,dù sao cũng là trách nhiệm của mình...qua xem em ấy chút rồi quay lại cũng được"
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Được rồi gửi định vị cho tôi đi...
NV phụ nam
NV phụ nam
Cảm ơn anh nhé"dính bẫy rồi"
NV phụ nam
NV phụ nam
Tôi tắt máy đây.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Ừm okay
Tút tút tút
Đoạn chat của Minh Hiếu và Đăng Dương
📲
Cá Bống-----Minh Cún
Hôm qua 3/6/2025 20:00
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Dương anh có chuyện cần nói
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Em xuống công viên gần nhà đi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ủa nay anh nhớ em à
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đang mưa mà cũng đến
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em xuống liền anh đợi em nhaaa
Hôm nay
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*đã gửi một định vị*
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
*đã tim*
_______
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
//nhấn vào định vị//Ơ...sao lại về đây nhỉ? Mình nhớ là Dương bảo không thích ở đây mà ta...thôi kệ đi nhanh rồi về vậy.
Anh nhanh chóng rời khỏi phòng, mặc kệ những ánh mắt ngạc nhiên, lao ra xe và vội vã nhấn ga, đi theo định vị được gửi đến. Chiếc xe lướt đi trong màn mưa sớm, bỏ lại phía sau mọi ánh mắt tò mò.
_
7 giờ 30 phút
Không khí nặng trĩu, căng thẳng như dây đàn. Minh Hiếu chạy dọc theo con đường lát đá ướt át, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Anh không biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước, nhưng linh cảm mách bảo rằng đó không phải là một cuộc gặp gỡ bình thường.
Đến trước cửa phòng anh mở toang cánh cửa gỗ treo bảng tên Đăng Dương.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Đăng Dương!!?
Nhưng lạ thay trong phòng lại chẳng có ai...
Chiếc giường đôi to lớn cùng bàn làm việc vẫn ở đó
Chỉ là không thấy Dương đâu
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Dương ơi?//vừa thở vừa gọi tên người yêu cũ//
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
//bước hẳn vào trong phòng//
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Dương?
Nhìn ngó xung quanh anh vẫn chẳng thấy ai hay là...hắn lừa anh tới đây để trả thù?
Cạch
Tiếng khoá cửa phòng vang lên làm anh giật mình quay người về sau.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Dương? Em đây rồi không phải em bị sốt sao?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
...//tiến lại gần anh//
Mỗi bước hắn tiến lên là anh lùi lại một bước.Anh sợ hắn đánh anh thì phải.
Cho tới khi anh chẳng còn đường lui nữa.
Hắn ép anh vào tường chân,để vào giữa hai chân anh,khoảng cách gần khiến Minh Hiếu cảm thấy nghẹt thở.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
//cố đẩy hắn ra//Dương...đủ rồi đó,tư thế gì đây chúng ta nói chuyện bình thường đi...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//khoá chặt tay anh lên đỉnh đầu//
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Du...Dương!!!???
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//vẫn im lặng,Cúi xuống rúc vào hõm cổ anh hít lấy mùi hương thơm nhẹ nhàng đặc trưng của anh//
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Ah...Dương?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Nh...nhột lắm
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
//khuôn mặt và tai đỏ ửng//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//phì cười//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Minh Hiếu...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em yêu anh mà?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Sao anh không chọn em...?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Dương...
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Mẹ anh muốn có cháu...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chỉ vậy à?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Ừ em đâu sinh được con cho anh đúng không?vậy là không được rồi!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//cười khẩy//hah...Vậy được em làm anh có thai chịu không?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
"Em ấy sỉn à con trai sao mang thai?"
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Đừng đùa nữa D-
Chưa kịp nói hết câu Dương đã đẩy anh xuống chiếc giường đôi êm ái kia.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Em say rồi!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//không nói gì im lặng cởi chiếc áo phông//
_________________
Rin aka Chủ khu tự trị🙄
Rin aka Chủ khu tự trị🙄
Ng xinh vt H nửa chừng
Rin aka Chủ khu tự trị🙄
Rin aka Chủ khu tự trị🙄
Chap sau coá chứ chap nì ko có đâu trông mong j😏

Chương 3: H (thật á)

______________
Ngay lúc anh vẫn chưa định hình được tình hình nguy hiểm tới mức nào thì hắn đã cúi xuống,vùi anh vào một nụ hôn sâu.
Không còn là vồ vập nữa, nụ hôn giờ đây như một dòng chảy dữ dội, cuốn lấy mọi giác quan của Hiếu.
Môi lưỡi quấn quýt, hơi thở gấp gáp của Dương phả vào mặt Hiếu, mang theo mùi bạc hà thoang thoảng cùng với vị mặn chát của nước mắt. Bàn tay Dương không ngừng vuốt ve gáy Hiếu, luồn vào mái tóc mềm mại của anh, trong khi tay kia siết chặt lấy thắt lưng, kéo anh sát lại, như thể muốn hai cơ thể hòa vào làm một.
Hắn khoá chặt tay anh lên đỉnh đầu,không nhanh không chậm, cởi từng chiếc cúc áo chú rể của Minh Hiếu một cách đầy dứt khoát và chiếm hữu. Từng ngón tay anh lướt trên lớp vải, rồi lướt nhẹ qua làn da Hiếu, như khẳng định quyền kiểm soát người dưới thân.Mỗi chiếc cúc được tháo ra là một sự giải phóng, một lời tuyên bố không lời rằng Trần MinhHiếu lúc này là của riêng Trần Đăng Dương.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Đủ rồi đấy Dương...đ...đừng làm loạn nữa...//hơi cựa quậy//
Dương thoáng khựng lại trước lời nói của Hiếu,nhưng ngay sau đó cười khẩy nở một nụ cười cay đắng.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Loạn à?em đã loạn ngay cái lúc anh chọn người khác rồi//ghé sát vào tai em,giọng như tiếng gầm gừ bị kìm nén//
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Em...!?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Từ bao giờ anh lại lắm mồm như này vậy Hiếu?//siết chặt eo anh//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh nên giữ sức một chút,để dành cho chút nữa rên lớn cho em nghe đi.
Nói rồi hắn tiếp tục những hành động còn đang dang dở của mình.
Bàn tay hắn trượt lên, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào ngực anh xoa nắn khẽ vuốt ve nó.Sau đó hắn dùng ngón cái và ngón trỏ khẽ cấu véo, xoay tròn hai nụ hoa cương cứng của Hiếu, khiến anh khẽ rùng mình.
Không chỉ dừng lại ở đó, Dương cúi xuống, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ, rồi mút lấy một bên ngực, tạo ra một cảm giác vừa tê dại vừa đau đớn, khiến Hiếu không kìm được tiếng rên khẽ.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Ư...ah...Dương...
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Dừng lại...ah...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Sao lại dừng? Chẳng phải anh đang rất thoả mãn sao?
Nói rồi hắn đổi sang ngực bên này tiếp túc bú mút nó như một đứa trẻ đang bú sữa mẹ.
Hắn rời khỏi bầu ngực anh chuyển sang nơi khác tiến hành bước tiếp theo mà chẳng thương tiếc cho 🌸 vừa bị hắn chơi tới nỗi sưng vù lên và vẫn còn đang sóng sánh nước bọt của hắn.
Bàn tay hắn lướt xuống, tháo dây lưng quần âu của qnh, sau đó kéo khóa quần xuống.Hắn từ từ luồn tay xuống dưới, kéo bỏ nốt chiếc quần lót vướng víu của Minh Hiếu cho tới khi anh hoàn toàn trần trụi dưới tầm mắt hắn.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
//ngại đỏ mặt tay vô thức muốn che đi nơi tuyệt mật nhưng nhận ra tay anh từ nãy tới giờ vẫn bị hắn khoá trên đỉnh đầu//Du...Dương...em đừng nhìn nữa...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//cười nhẹ,châm chọc anh//Gì đây Minh Hiếu?Anh định không cho vợ anh sướng à?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Như này chắc mới cưới về cô dâu đã bỏ chạy ngay sau đêm tân hôn đấy.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
//đỏ mặt//E-em!
Gì vậy hắn chỉ đang muốn trêu chọc anh thôi đúng không của anh cũng đâu phải trái ớt đâu chỉ là của hắn to hơn anh...ừm nhiều chút...
Hắn luồn tay xuống dưới, nắm lấy cự vật của Hiếu, day nhẹ. Anh khẽ rên lên, cơ thể căng cứng.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Ah...đừng mà...ưm...
Dương cúi xuống, hôn lấy cổ anh, để lại những dấu hôn đỏ ửng.
Hắn tiếp tục dùng ngón cái miết dọc theo chiều dài của Hiếu, đồng thời dùng ngón giữa và ngón áp út day nhẹ phần gốc, khiến Hiếu càng thêm bứt rứt. Mùi hương nam tính đặc trưng của cả hai hòa quyện trong không khí.
Dương sau đó nghiêng người, đôi mắt vẫn không rời khỏi anh, hắn cúi thấp hơn, đưa mặt gần hơn, tập trung toàn bộ sự chú ý vào phần cơ thể đang cương cứng của anh.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//ngậm lấy dương vật của anh//
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Ức...ah...đ-đừng!
Chiều dài của anh đang nằm hoàn toàn trong miệng hắn,chân anh đạp liên tục nhưng vì đã bị thân hắn chen vào giữa hai chân nên tất nhiên chỉ khiến anh mấy sức thêm.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
D-Dương...bỏ ra..ah~
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Ức...a-anh...xin lỗi!
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Th-tha cho...anh
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//mút chặt hơn//
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Hức....ah~
Phụt
Toàn thân Hiếu run rẫy dữ dội rên lớn.Mọi sức lực như bị rút cạn.anh trút bỏ tất cả vào khoang miệng của người anh bỏ rơi hôm qua.
Dòng sữa ấm nóng từ người con trai mà hắn luôn khao khát thì sao mà chê được hắn nuốt xuống cái một.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Dơ...vãi...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Của anh ngọt lắm lát em cho anh uống lại bằng miệng dưới chịu không?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
//lắc đầu nguây nguẩy//an-anh không cần...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh đếch có quyền
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
...
Nếm trọn vị ngọt của Hiếu, Dương dường như không chịu nổi thêm nữa. Hắn vội vàng đứng dậy, đôi mắt rực cháy khao khát. Bàn tay run rẩy, hắn nhanh chóng kéo khóa quần mình xuống, để lộ con quái vật căng cứng đang chờ đợi.
_______________
Chap 4 ra vào lúc 00:00 nha mấy em
NovelToon
NovelToon
Rin aka Chủ khu tự trị🙄
Rin aka Chủ khu tự trị🙄
Có tiền ms làm phiền đc tôi nha mấy em

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play