SÁT THỦ GẶP EM
#1# cuộc gặp gỡ bất ngờ
Một tiếng nổ nhỏ khô khốc vang lên giữa đêm yên ắng
Viên đạn xé gió lao đi với tốc độ chết chóc, xuyên qua lớp kính xe và cắm thẳng vào trán người đàn ông ngồi ghế trước.
Máu bắn lên kính chắn gió, đỏ tươi dưới ánh đèn đường mờ ảo. Chiếc ô tô chao đảo một khoảnh khắc rồi lặng lẽ trôi về phía vệ đường, động cơ vẫn rền rĩ như không hề hay biết rằng sự sống đã bị dập tắt trong khoang lái.
2 người đang nói chuyện với nhau bằng thiết bị không giây
Trần Đăng Dương
Trên tầng thượng tòa nhà Elias & Co., cao 12 tầng, kẻ bắn thu lại khẩu súng Remington Model 700, ống ngắm được chỉnh để bắn ở khoảng cách 330 mét, góc bắn nghiêng khoảng -7 độ, theo hướng tây nam
Rồi em chạy nhanh lên toà nhà Elias&Co
Gió đêm từ phía bắc khiến hắn phải hiệu chỉnh nhẹ về bên phải trước khi bóp cò. Sau phát bắn, vỏ đạn được nhặt và cho vào túi kẻ này là dân chuyên nghiệp, không để lại thứ gì ngoài nạn nhân.
Hoàng Đức Duy
vĩ độ 40.7528° N, kinh độ 73.9772° W, cậu đag ở đây sao
Hoàng Đức Duy
// nhếch mép //
Hoàng Đức Duy
giữa lòng khu Midtown, thành phố New York. Tòa nhà đối diện công viên nhỏ, bên dưới có bãi đậu xe ngắn hạn nơi chiếc Buick đỗ.
Hoàng Đức Duy
Chọn chỗ cũng đẹp ấy chứ
Em từ từ mà đi đến chỗ anh, không vội vã
Em lùi lại vài bước, hơi thở gấp gáp, mắt lóe lên sự quyết tâm
Em lao về phía trước, hai nắm đấm dồn dập đập vào phần bụng và sườn đối thủ, mỗi cú đấm đi kèm với tiếng “rít” sắc lẹm khi không khí bị cắt ngang.
Nguyễn Quang Anh
// nhíu mày //
Nguyễn Quang Anh
* Boxing sao ?*
anh né được hầu hết các cú đánh, dùng gót chân phải đá lên hông đối thủ một cú mạnh, buộc em phải giật lùi, rồi tiếp nối bằng một cú đấm thẳng từ dưới lên bàn tay đóng chặt như búa, hướng về cằm em
Hoàng Đức Duy
* Triệt quyền đạo, mạnh quá *
Cả hai đều thấm mệt, nhưng không ai chịu nhường. Mỗi cú ra đòn đều được tính toán tỉ mỉ, không dư thừa
Tay anh thì linh hoạt hơn, từng bước di chuyển đều mang tính phòng ngự chủ động, đôi tay không ngừng chặn đỡ, né tránh hoặc móc nhẹ vào các điểm yếu: cổ, vai, xương sườn.
Đến phút thứ ba mươi, em xuất hiện một sơ hở. Khi em cúi người nhằm quật đối phương xuống sàn bê tông, tay anh nhanh như chớp vòng tay ra sau, quắp lấy cổ em bằng một khóa cổ chặt đến nghẹt thở.
Em giằng co, mắt mở to ngạc nhiên, nhưng không thể phá được thế khóa
Hơi thở của em dần loạn nhịp trong vòng siết của anh
Cổ anh nghiêng sang bên, áp sát vào khuỷu tay lạnh buốt, mạch đập thình thịch dưới da. Nhưng thay vì siết mạnh hơn, tay anh bỗng dừng lại
Hoàng Đức Duy
Anh làm cái quái gì vậy hả, thả tôi ra !
đáp lại em, anh khẽ cúi đầu xuống gần cổ đối phương
Anh hít vào một hơi dài, sâu, chậm rãi.
Mùi hương từ da em vờn qua mũi anh
Ánh mắt tay anh thoáng chùng xuống. Bàn tay từng khóa cổ giờ chuyển động lặng lẽ, di dọc cổ áo, luồn lên vai, rồi vuốt dọc sống lưng em
như thể đang kiểm tra gì đó
Cơ thể em cứng lại. em không lên tiếng, nhưng mắt trợn khẽ, hơi thở nghẹn lại.
Rồi bất ngờ, em dồn lực, dùng khuỷu tay húc ngược ra sau, gạt bật tay anh ra xoay người tung cú đá ngang vào hông
Nguyễn Quang Anh
// bất ngờ //
Anh không tấn công.
Anh chỉ lùi lại, né đòn, tay giơ lên phòng thủ, tránh những cú đá, đòn đấm liên tiếp như vũ bão
Anh không đánh trả, chỉ chặn, né, giữ ánh mắt không rời khỏi em đang giận dữ như lửa cháy.
Em dồn anh vào sát mép lan can, nhưng đúng lúc đó
📱 Điện thoại reo.
Tiếng chuông như một nhát dao chém đôi không khí.
Anh lùi về sau, rút điện thoại, thoáng xem, rồi nhanh như cắt anh xoay người bước đến chỗ balô bên cạnh, lấy ra khẩu súng ngắn đã tháo ổ đạn
Em lập tức đuổi theo nhưng chưa kịp chạm tới, Anh đã ép sát em vào bức tường nước lạnh, một lần nữa khóa thế áp đảo
Hoàng Đức Duy
Định đi đâu, tôi sẽ không để anh thoát đâu !
Nguyễn Quang Anh
Nếu muốn thì cứ thử !
khẩu súng kề gần tai em,nòng súng chạm nhẹ vào da, không bắn -chỉ chạm.
Anh cúi xuống tai em, Hơi thở anh phả bên tai
Giọng thấp, mượt như thì thầm:
Nguyễn Quang Anh
Cậu thơm lắm đấy~
Hoàng Đức Duy
// bất ngờ //
Hoàng Đức Duy
Tên khốn nhà ngươi !!
Em vùng ra thì anh cũng rút lui
Không vội vã. Không tiếc nuối.
Chỉ là… biến mất vào màn đêm, để lại em một mình
đứng đó, tức đến nắm tay siết chặt, gân cổ nổi lên nhưng không làm gì được
Gió đêm thổi bay sợi tóc ướt mồ hôi.
Ánh trăng chiếu xuống, soi rõ một nụ cười cay đắng nơi khóe môi em, vẻ đẹp ấy, nguy hiểm… và vừa bị trêu chọc đến tận tim
Hoàng Đức Duy
Rhyder // nhấn mạnh từng chữ //
Hoàng Đức Duy
Tôi sẽ bắt cậu bằng được
Nguyễn Quang Anh
📱: Đã hoàn thành
Trần Đăng Dương
Bắt được hắn chưa !
Hoàng Đức Duy
Được thì đâu còn ở đây
Hoàng Đức Duy
Hắn nhanh quá
Đột nhiên em đấm mạnh vào tường như đag thể hiện cảm xúc của mình
Trần Đăng Dương
// cau mày nhìn //
Trần Đăng Dương
Bình tĩnh,…
Hoàng Đức Duy
// ngắt lời // Về thôi
Trần Đăng Dương
// khó hiểu // Đi
Cuộc trạm chán im lặng
Sương sớm phủ một lớp mờ nhạt lên mặt phố, ánh nắng đầu ngày mới chỉ le lói nơi mép mái nhà.
Cảnh sát đang phong tỏa khu vực hiện trường vụ bắn đêm qua vẫn còn nguyên sự lạnh lẽo, vết máu đã khô,
Chiếc xe đạn xuyên qua vẫn nằm yên bên lề.
Người dân tò mò đứng nhìn, lố nhố bên ngoài. Trong đám đông ấy, có hai người… không giống ai cả.
Một người mặc đen từ đầu đến cuối, đội thêm chiếc mũ lưỡi chai kéo sâu lên không rõ mặt đang đứng lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh như đang chiêm nghiệm tác phẩm mới của mình
Người còn lại cũng mặc đồ đen, thêm cả mũ lưỡi chai kéo sâu trông phần khác bí ẩn. Em đi chậm dãi, điềm tĩnh như đã chuẩn bị một kế hoạch khác
Hoàng Đức Duy
// Nhìn thoáng qua hiện trường //
Rồi họ cũng rời đi mà hoà vào đám đông ấy
Khoảnh khắc họ lướt qua nhau
Hai người bước qua nhau vai gần như chạm.
Không một ánh mắt trao nhau. Không một lời
Nhưng đúng lúc ấy, cả hai khựng lại. Không biét là lí do gì nhưng có lẽ giữa đối phương lại có gì đặc biệt đối với anh và em
Không ai quay đầu. Không cần nhìn. Nhưng cơ thể họ đều căng nhẹ ra trong một phản ứng bản năng.
Anh , ánh mắt hơi nghiêng xuống, sống mũi khẽ hít nhẹ.
Nguyễn Quang Anh
* là cái mùi này *
Phía kế bên, em cũng cảm nhận gì đó
Hoàng Đức Duy
* Sao mình cảm giác…..có ai vậy ….?*
Rồi hai người cũng hoà vào đám đông
Không lời nói, không ngoảnh lại nhìn, không ai bước lại
Chỉ lẳng lặng rời đi nhẹ nhàng nhưng trong vài tíc tắc
#3# cuộc gặp mặt ở quán bar
Tại tối ở một quán bar Nocturne noir
Đèn và nhạc sập sình đang múa cùng với nhau
Những người đàn ông đều ăn mặc sang trọng, còn phụ nữ thì mặc chiếc váy sẻ sâu vô cùng sexy
Trong ấy có hai người bước vào từ hai lỗi khác nhau
Nhưng điểm chung: cả hai đều mặc đồ đen + mũ lưỡi chai kéo thấp, để lộ lửa khuôn mặt không rõ ấy
NVP
Anh gì ơi~! uống với em một ly được không ?
Giọng ả ta ngọt sớt khiến ai mà tiếp xúc cũng không khỏi kiềm lòng
Nhưng em, một người vào bar và tiếp xúc rất nhiều đã quen lên cũng từ chố
Hoàng Đức Duy
À, được được
Rồi em nỡ cua tay làm đổ ly ấy
Hoàng Đức Duy
Ơ…xin lỗi ….
NVP
à~…thôi hổng sao đâu à ~
Hoàng Đức Duy
À à, vậy tôi đi trước nha!
Hoàng Đức Duy
// rời đi //
NVP
3: ngồi đây với em nha
Ba bốn ngừoi đến mời anh nhưng anh chỉ khẽ lắc đầu rồi nói
Nguyễn Quang Anh
Thôi nào ! để bao giờ anh ghé lại nha~
Nguyễn Quang Anh
// vẫy tay tạm biệt //
Giọng anh trầm thấp, khiến các cô gái bị hụt mất một nhịp
Mục tiêu-một doanh nhân giàu có, đang ngồi hút xì gà, ngồi cười với các em gái và vuốt tóc hai em ngồi cạnh
Bốn tên vệ sĩ đứng bốn góc quanh khắp khán phòng
Nguyễn Quang Anh
// đi đến //
anh nhẹ nhành đến đến, trong tay cầm con dao gập gọn trong tay áo
Chỉ trong một tích tắc em đi đến
Hoàng Đức Duy
// chụp lấy tay anh //
Em chụp lấy tay anh đúng lúc lưỡi dao vừa hé khỏi cán
Hoàng Đức Duy
// nhìn anh //
Nguyễn Quang Anh
// nhìn em //
Hai người nhìn nhau 5s rồi lướt qua thật nhanh, đó cũng chính là 5s định mệnh của cuộc đời họ
Nguyễn Quang Anh
// rút dao lại //
Hoàng Đức Duy
// buông tay anh ra //
Bỗng lão kia quay phắt lại với khuôn mặt còn đang ăn chơi rượu chè
4 tên vệ sĩ đứng đó im re, có lẽ đã ngủ quên
Anh khẽ nghiêng đầu rồi sát vào tai em mà nói
Nguyễn Quang Anh
“ coi như lần này cậu thắng đi !”
Hoàng Đức Duy
// nhíu mày //
Hoàng Đức Duy
“ ý anh muốn là gì ? “
Nguyễn Quang Anh
// cười // “ Rhyder này, đã nhắm thì sẽ bắn. Đã chơi thì nhất định sẽ thắng !”
Hoàng Đức Duy
“ để rồi coi, cậu gặp tôi thì thắng ở đâu ?”
Anh không nói gì với em, mà chỉ lặng lẽ gỡ tay em khỏi cổ tay mình
Mà lẳng lặng chìm vào đám đông
Hoàng Đức Duy
// siết chặt tay //
Hoàng Đức Duy
Hắn !!! đâu rồi
Hoàng Đức Duy
Nạn nhân an toàn
Hoàng Đức Duy
Tôi cần xác minh rõ danh tính người này
Em khẽ đi đến bàn và được nhân viên giót cho một ly
Hoàng Đức Duy
// đưa lên //
Em định uống nhưng mắt em lại nhìn thấy dấu vân mờ mờ
Hoàng Đức Duy
// nghiêng ly //
Em từ từ nhìn xuống dưới đáy ly, có một tờ giấy được ép sát dường như vô hình
Mở ra, đó là một dòng chữ được viết bằng bút bạc
* Lần sau đừng chạm vào tay tôi, nếu không muốn gãy tay *
Hoàng Đức Duy
// cười khẽ //
Hoàng Đức Duy
// vo nát tờ giấy rồi vứt vào sọt rác //
Anh đang ở phía hành lang, bước qua cánh cửa thoát hiểm
Nguyễn Quang Anh
“Không thành rồi, “
Nguyễn Quang Anh
“ chịu thôi, có FBI cài vào đấy”
Nguyễn Quang Anh
“ Một cậu nhóc khá thông minh “
Đặng Thành An
“ Nay cậu làm kiểu gì vậy ?”
Nguyễn Quang Anh
“ Đã nói rồi mà, lần này có lẽ tôi nhầm “
Nguyễn Quang Anh
“ Aiss sẽ còn lần sau thì sẽ không như vậy nữa đâu “
Nguyễn Quang Anh
* cậu nhóc đó, có mùi rất giống cậu ta *
Download MangaToon APP on App Store and Google Play