[Hàm Văn] Nhóc Sát Thủ, Đừng Trốn Nữa !
GTNV+chap 1
Dương Bác Văn_cậu
Tên : Dương Bác Văn
Tuổi : 17
Chiều cao : 1m70+
Sở thích : Không
Ghét : Không
Tả Kỳ Hàm_anh
Tên : Tả Kỳ Hàm
Tuổi : 17
Chiều cao : 1m80+
Sở thích : người thú vị
Ghét : Không
Dương Bác Văn một người có thể được miêu tả với rất nhiều tính từ như xinh đẹp, trầm tĩnh, học bá,....
Tóm lại cậu là một người hoàn hảo trong mắt tất cả mọi người hiện diện xung quanh cậu
Nhưng trái ngược với điều đó, tính cách của cậu rất tệ dường như chẳng mảy may đến ai trên đời này, đó cũng là lý do giải thích cho việc cậu không có bạn bè ở trường học
Nhưng lý do của cái tính cách bất cần đó là từ đâu ?
Quay về năm cậu mới 7 tuổi
Những năm tháng trước khi cậu lên 7
Cậu từng có một gia đình hạnh phúc, ba mẹ cậu đều dành hết tình cảm cho cậu coi cậu như bông hoa đẹp nhất mà nâng niu như ngọc
Nhưng rồi đến một ngày, Dương Bác Văn lần đầu tiên phải đứng lấp ló ở đằng sau người ba của mình
Ánh mắt của cậu rõ là rất hoảng sợ với những chuyện đang xảy ra lúc đó
Ba cậu, người mà cậu coi là anh hùng của cuộc đời mình dính vào cờ bạc sau đó thì trở thành con nợ
Để rồi hôm đó bọn chúng tìm đến nhà cậu, ba cậu và mẹ cậu năm đó quá hoảng loạn điều duy nhất mà họ có thể nghĩ đến là để Bác Văn núp sau lưng họ
Phó Sở Khanh
Các người tính đứng đó hoảng loạn luôn đó hả ?
Phó Sở Khanh
Không tính trả lại tiền cho tôi sao ?
Một người đàn ông có vẻ trông rất ưa nhìn trong đám người lên tiếng, ánh mắt hung tợn nhìn về phía gia đình cậu
Phó Sở Khanh
Giới thiệu sơ :
Tên : Phó Sở Khanh
Tuổi : 30
Thích : ?
Ghét : ?
Mẹ cậu : xin anh cho chúng tôi thêm thời gian
Mẹ cậu : chỉ cần cho thêm thời gian, chắc chắn chúng tôi sẽ trả đủ !
Giọng mẹ cậu vang lên, rõ là giọng bà ấy đang rất run rẩy
Phó Sở Khanh
Các người hẹn nhiều lắm rồi
Phó Sở Khanh
Suốt ngày hẹn từ ngày này qua ngày khác
Phó Sở Khanh
Các người tính trả 200 trăm triệu tệ trong thời gian ít ỏi đó hả ?
Phó Sở Khanh
Nghe xạo cho' quá !
Ba cậu : xin cậu cho chúng tôi thêm thời gian
Ba cậu : tôi sẽ vay tiền và trả lại cậu
Người nọ nghe thấy mấy lời vừa rồi của ba mẹ cậu rõ là không vừa tai nên mở mồm nói mấy câu khinh bỉ
Phó Sở Khanh
Nếu chơi không được thì đừng có dính vào
Phó Sở Khanh
Dính vào làm gì để bây giờ làm khổ cả gia đình thế này
Vừa nói ánh mắt của Sở Khanh đảo qua đảo lại phía gia đình cậu, đột nhiên thấy một bóng hình nhỏ nhắn đang đứng lắp ló sau hai người họ
Phó Sở Khanh
Con của hai người hả ?
Ba mẹ cậu vừa nghe anh ta nhắc đến Bác Văn đang đứng sau lưng mình, cả hai người họ không hẹn mà sát vào người nhau hơn cố gắng che đi Dương Bác Văn đang đứng sau lưng mình
Phó Sở Khanh
Tôi thấy thằng bé rồi !
Bác Văn biết anh ta kêu mình nên càng sợ hơn, sợ đến mức tay chân đã mềm nhũn hết ra
Cậu ôm chặt con gấu bông ba tặng cố gắng kìm nước mắt lại, không đáp lại người kia dù là một câu
Phó Sở Khanh
NHANH LÊN ! 💢
Cậu nghe thấy giọng người nọ tức giận nên cũng ngập ngừng một chút rồi ló ra đi lại chỗ anh ta
Ba mẹ cậu vừa thấy cậu chịu đi lại tên đó, tay định kéo cậu lại nhưng không thể vì cậu đã đứng trước mặt tên kia rồi
Mẹ cậu : Bác Văn ! đừng đến đó !!
Phó Sở Khanh
/nhìn cậu+cười/
Bác Văn mặt mài nhem nhuốt nước mắt nước mũi, tay vẫn cầm chặt con gấu bông mình thích mà nhìn anh ta
Dương Bác Văn_cậu
Làm ơn đừng làm phiền ba mẹ em nữa mà
Phó Sở Khanh
/xoa đầu cậu/
Phó Sở Khanh
Bé con, em tên gì nhỉ ?
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn
Phó Sở Khanh
Em bao nhiêu tuổi rồi ?
Hỏi cậu xong, anh ta liền đi lại trước mặt ba mẹ cậu
Mẹ cậu : cho chúng tôi thêm thời gian
Mẹ cậu : làm ơn đừng làm gì thằng bé
Mẹ cậu : thằng bé thật sự không có lỗi !
Vừa cười anh ta vừa rút trong túi ra một tờ giây rồi vứt xuống đất trước mặt ba mẹ cậu
Phó Sở Khanh
Bây giờ tôi cho hai người 2 lựa chọn
Phó Sở Khanh
1 là nôn tiền ra ngay bây giờ
Phó Sở Khanh
2 là kí vào giấy bán con của mấy người đi !
Ba mẹ cậu vừa nghe thấy mấy lời vừa rồi của hắn, nhanh chóng trở nên tuyệt vọng đến mức muốn ngất đi
Mẹ cậu càng ngày càng hoảng loạn, quỳ xuống ngay dưới chân hắn, cầu xin hắn thảm thiết
Còn ba cậu, chỉ im lặng để suy nghĩ nhưng ba cậu cũng đã khóc từ lúc nào rồi
Phó Sở Khanh
Tôi không có nhiều thời gian với các người đâu !!!
Mẹ cậu thì vẫn vang xin hắn, còn ba cậu chỉ lẵng lặng ngước mắt lên nhìn hắn
Ba cậu : nếu thằng bé đi theo cậu
Ba cậu : thì thằng bé sẽ sống tốt chứ ?
Sở Khanh im lặng một chút rồi cười cười đáp lại ba cậu
Phó Sở Khanh
Tôi không thể đảm bảo cậu bé sẽ sống tốt
Phó Sở Khanh
Nhưng tôi sẽ chăm sóc cho cậu bé này tốt
Phó Sở Khanh
Các người không cần lo làm gì !
Phó Sở Khanh
Có chịu ký không ?
Phó Sở Khanh
Một đứa con mà xóa đi số nợ 200 triệu tệ
Phó Sở Khanh
Dù gì không có đứa này thì cũng có thể đẻ đứa khác
Phó Sở Khanh
Hai người cũng còn trẻ mà !
Ba cậu sau khi nghe hắn đảm bảo sẽ chăm sóc tốt cho cậu, cúi đầu suy nghĩ một chút rồi lại ngước lên nhìn hắn lần nữa
Lời nói nghẹn ngay cố họng, có lẽ khi thốt ra câu nói này ba cậu cũng đã phải rất dằn vặt bản thân mình
Mẹ cậu vừa nghe ba cậu đồng ý đã liền quay qua vừa khóc nấc lên vừa dùng tay đánh vào ba cậu liên tục
Mẹ cậu : sao lại đồng ý ?
Mẹ cậu : ông có coi nhóc Bác Văn là con người hay không vậy hả ?
Mẹ cậu : hay ông đang coi thằng bé là món đồ để trao đổi cho lỗi lầm của ông ?
Mẹ cậu : mej ki*p, con tôi
/khóc nấc/
Ba cậu : nếu không để thằng bé đi
ba cậu : bà định để thằng bé sống với mình trong những ngày tháng khổ cực sắp tới à ?
Ba cậu : thằng bé mới 7 tuổi
Ba cậu : sao có thể chịu được ?
Mẹ cậu : nhưng ít ra thằng bé vẫn sẽ cảm thấy hạnh phúc khi ở cạnh bọn mình !
Mẹ cậu : ông thử nghĩ thằng bé sẽ như thế nào khi không thể nào gặp lại ba mẹ của nó ?
Ba cậu : nhưng ít ra thằng bé Bác Văn vẫn được sống một cuộc sống tốt hơn !
Vừa nói ba cậu liền chộp lấy tờ giấy trên sàn, tay run rẩy cầm bút kí mấy chữ nguệch ngoạc lên giấy
Phó Sở Khanh
Nào, chị cũng kí đi chứ ?
Nói xong hắn liền đưa tờ giấy khác cho mẹ cậu
Mẹ cậu cũng hết cách mà cúi mặt kí vào tờ giấy trước mặt mình
mẹ cậu : /nhìn cậu+thấy tội lỗi/
Mẹ cậu : ba mẹ thật sự xin lỗi con rất nhiều
Mẹ cậu : nhưng chỉ khi đi theo anh ta con mới có thể sống tốt
Bác Văn không hiểu những lời mẹ mình nói là gì, chỉ có thể hiểu nôm na là mình phải đi theo người kia
Sở Khanh lấy lại hai tờ giấy từ ba mẹ cậu, cất vào túi rồi bước lại phía trước mặt cậu
Phó Sở Khanh
Đi theo anh nhé ?
Dương Bác Văn_cậu
Sao lại phải đi theo anh ạ ?
Dương Bác Văn_cậu
Có thể đưa ba mẹ em theo không ?
Phó Sở Khanh
Họ thì không được rồi
Phó Sở Khanh
Chỉ có em theo anh thôi
Phó Sở Khanh
Ngoan, đi theo anh nhé
Phó Sở Khanh
Anh sẽ đưa họ theo sau
Bác Văn nghe anh ta nói sẽ đưa ba mẹ mình theo sau liền đồng ý đi theo hắn
Còn ba mẹ cậu chỉ có thể ngồi bệt xuống đất gào thét tên cậu trong cảm giác tuyệt vọng
Cậu được Sở Khanh đưa đến một căn biệt thự lớn ở cách đó khá xa
Phó Sở Khanh
/dắt cậu vào/
Phó Sở Khanh
Từ nay đây sẽ là nhà của em
Dương Bác Văn_cậu
/nhìn xung quanh/
Căn biệt thự này khác xa với ngôi nhà nhỏ của gia đình Bác Văn
Dương Bác Văn_cậu
Anh là..
Phó Sở Khanh
Anh chưa giới thiệu nhỉ ?
Phó Sở Khanh
Anh là Phó Sở Khanh
Phó Sở Khanh
Từ nay anh sẽ là anh trai của em /cười/
Dương Bác Văn_cậu
Ba mẹ em
Phó Sở Khanh
Đừng nhắc đến họ nữa
Phó Sở Khanh
Thì 11 năm sau anh sẽ cho em gặp lại họ
Dương Bác Văn_cậu
/gật gù/
Từ hôm đó, Sở Khanh như đóng vai một người anh trai mẫu mực của cậu, chuyện gì tốt anh cũng dành cho cậu, dường như cậu cũng dần coi anh là gia đình của mình mà buông lỏng cảnh giác với nơi này
Chỉ có một điều hơi kỳ lạ khiến cậu khó hiểu là căn biệt thự này không chỉ có mình cậu là trẻ con, mà còn có rất nhiều những đứa trẻ khác trạc tuổi cậu
Và những đứa trẻ đó đứa nào cũng được Sở Khanh yêu thương như gia đình làm cậu rất có ấn tượng tốt với anh ta
*anh ấy là một người yêu trẻ con hửm?*
Đó là suy nghĩ luôn hiện lên trong đầu cậu mỗi khi thấy Sở Khanh chơi đùa cùng đám trẻ đó và cả cậu cũng được anh ta yêu thương nữa
Nhưng mọi chuyện thay đổi khi cậu lên 10
Phó Sở Khanh một người yêu trẻ con trong lòng cậu dạy cậu những thứ mà cậu không thể tưởng tượng nổi
Anh ta không cho phép cậu cười, không cho phép cậu lộ ra bất cứ một cảm xúc nào dù là vui hay buồn
Không cho phép cậu khóc, dù có uất ức như thế nào cũng không được rơi một giọt lệ nào
Đúng vậy, anh ta đang rèn luyện cho cậu trở thành một người vô cảm mặc kệ sự đời
Cậu cũng không phụ thời gian nuôi dưỡng của anh ta mà lúc nào cũng luôn nghe lời
tg depgai s1tg
bộ mới nữa🙆♀️
tg depgai s1tg
ủngho tui di🙆♀️💗
Chap 2
Ở trong lớp, cậu chỉ lẵng lặng ngồi tại chỗ làm bài chẳng mảy may đến bất kỳ ai trong lớp
Bỗng nhiên một người bước vào lớp thu hút hầu hết sự chú ý của cả lớp nhưng cậu cũng chẳng để ý đến mà vẫn chăm chú làm bài của mình
Người nọ đi lại bàn còn trống duy nhất của lớp, là bạn của cậu !
Dương Bác Văn bây giờ mới ngước mắt lên nhìn người đang đứng ở bàn mình
Tả Kỳ Hàm_anh
Xin chào bạn học /cười/
Tả Kỳ Hàm_anh
Tôi ngồi ở đây được chứ ?
Vừa nói tay anh vừa chỉ chỗ ngồi đang trống ở cạnh cậu rồi cười, nụ cười ấy rực rỡ thật
Như một tia sáng nhỏ chiếu vào trong trái tim từ lâu đã lạnh buốt của cậu vậy
Dù vậy nhưng cậu cũng không thể hiện chút cảm xúc nào trên mặt
Dương Bác Văn_cậu
Nếu không muốn bị đánh thì đừng có ngồi ở đây !
Tả Kỳ Hàm_anh
Nè bạn học à
Tả Kỳ Hàm_anh
Đứng khó tính như vậy chứ ?
Tả Kỳ Hàm_anh
Trong lớp chỉ còn mỗi chỗ ngồi của cậu là trống thôi
Dương Bác Văn_cậu
nếu không còn chỗ trống thì cậu đi mà xuống sàn ngồi !
Dương Bác Văn_cậu
tôi đây không thích ngồi chung bàn với người khác
Dương Bác Văn_cậu
còn nếu không ưa thì chuyển lớp đi
Tả Kỳ Hàm vừa nghe mấy câu đối đáp của Dương Bác Văn, khóe môi đã cong lên
anh vốn dĩ là người rất thích những thứ thú vị, và cậu là người thú vị đó
Tả Kỳ Hàm_anh
không cho thì tôi vẫn cứ ngồi đó !
Vừa nói Kỳ Hàm vừa ngồi vào chỗ kế bên cậu nhưng cậu cũng không thay đổi cảm xúc gì trên mặt
Gương mặt vẫn lạnh tanh như vậy
Dương Bác Văn không nói gì thẳng chân đạp Tả Kỳ Hàm một cái mạnh làm anh ngã ra đất luôn
Dương Bác Văn_cậu
tôi nói tiếng người cậu không hiểu à ?
Dương Bác Văn_cậu
không còn chỗ thì cút xuống đất mà ngồi
Dương Bác Văn_cậu
đừng có đặt moong ngồi cạnh tôi
cậu càng thể hiện một mặt vô cảm thì anh lại càng cảm thấy cậu quá mức thú vị mà muốn tiếp cận hơn
Tả Kỳ Hàm_anh
cậu đá đau lắm đó !
Tả Kỳ Hàm_anh
nhìn cũng nhỏ con mà ?
Dương Bác Văn_cậu
cậu nói ai nhỏ con ?
Tả Kỳ Hàm_anh
nói cậu đó !
Tả Kỳ Hàm_anh
không phải à ?
Vừa nói anh vừa đứng dậy, chỉnh lại ghế rồi ngồi xuống cạnh cậu
Cậu sau mấy lần từ chối cũng miễn cưỡng cho anh ngồi cạnh mình
Tả Kỳ Hàm chăm chú quan sát cậu, không bỏ lỡ nét mặt cậu dù là một chút
đối với anh người vô cảm, không có chút cảm xúc nào như cậu quả thật là lần đầu gặp !
Dương Bác Văn_cậu
nếu còn nhìn nữa thì tôi sẽ moi hai con mắt của cậu ra cho chó gặm /quay qua nhìn anh/
Đến câu nhắc nhở mà cậu còn không có chút cảm xúc nào
Tả Kỳ Hàm_anh
Cậu tên gì vậy ?
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn
Tả Kỳ Hàm_anh
Dương Bác Văn nè
Tả Kỳ Hàm_anh
sao cậu lạnh lùng quá vậy ???
Tả Kỳ Hàm_anh
nãy giờ tôi còn chưa thấy cậu cười đấy
Dương Bác Văn_cậu
chuyện này liên quan đến cậu à ?
Dương Bác Văn_cậu
sao nhiều chuyện thế ?
Tả Kỳ Hàm_anh
đúng là thú vị mà /cười/
Dương Bác Văn_cậu
Câm mồm lại !
Trong suốt cả hai tiết tự học vào buổi sáng, anh không thể nào ngưng chuyện làm phiền cậu
luôn muốn chọc cho người nọ tức đến xù lông để xem người đó có lộ ra tí cảm xúc nào không
nhưng đương nhiên là không
Dương Bác Văn_cậu
Này, cậu có bệnh à ?
Dương Bác Văn_cậu
Nói suốt thế ?
Dương Bác Văn_cậu
Tôi bảo cậu im lặng cho tôi học mà ?
Tả Kỳ Hàm_anh
Tôi thấy cậu mới là người có bệnh
Tả Kỳ Hàm_anh
Ai đời lại vô cảm như cậu chứ
Dương Bác Văn_cậu
Nếu cậu còn nói nữa thì ông đây sẽ moi cổ họng của cậu ra đó
Tả Kỳ Hàm_anh
Đúng là khó tính mà
Tả Kỳ Hàm_anh
Người như cậu sao có thể kết bạn được vậy ?
Dương Bác Văn_cậu
Tôi không cần bạn !
Tả Kỳ Hàm_anh
Hay tôi làm bạn cậu nhé ?
Dương Bác Văn_cậu
Tôi không cần thằng bạn ấu trĩ như cậu !
Tả Kỳ Hàm_anh
Sống cuộc đời như cậu thì thật sự quá là chán
Dương Bác Văn_cậu
Mặc xác tôi
Dương Bác Văn_cậu
Không liên quan đến cậu
Tả Kỳ Hàm_anh
Liên quan chứ
Tả Kỳ Hàm_anh
Tôi là bạn cậu mà
Tay đang cầm viết lướt trên giấy của Bác Văn khựng lại vài giây, lần đầu tiên có người coi cậu là bạn đó !
Dương Bác Văn_cậu
/quay qua nhìn anh/
Dương Bác Văn_cậu
Cậu vừa nói gì ?
Tả Kỳ Hàm_anh
Tôi là bạn cậu mà /nhắc lại/
Dương Bác Văn_cậu
Xùy, ai thèm làm bạn với tên đi*n như cậu !
Vừa nói Bác Văn vừa quay ra nhìn ra cửa sổ lớp, khóe môi cũng hơi cong lên nhưng nhanh chóng trở lại nét mặt như cũ rõ là cậu khá vui với câu nói vừa rồi từ miệng anh
Dương Bác Văn cất hết sách vở vào trong cặp rồi chuẩn bị rời đi
Dương Bác Văn_cậu
/quay qua/
Tả Kỳ Hàm_anh
Cậu đi ăn hửm ?
Dương Bác Văn_cậu
tôi đi ăn thì liên quan đe'o gì đến cậu ?
Dương Bác Văn_cậu
Đừng có nhiều chuyện nữa /quay đi/
Tả Kỳ Hàm nhìn người nóng tính kia bỏ đi, anh nhanh chóng với lấy hộp cơm của mình rồi chạy theo cậu
Tả Kỳ Hàm_anh
Nay tôi sẽ đi ăn cùng cậu
Dương Bác Văn_cậu
/im lặng/
Dương Bác Văn_cậu
Cậu đúng là phiền phức
Tả Kỳ Hàm_anh
Tôi chấp nhận bị nói là phiền phức để được đi ăn trưa cùng cậu đó
Dương Bác Văn_cậu
không có cậu thì càng tốt !
Nói rồi cậu bước chân nhanh hơn, chẳng thèm nhìn mặt anh nữa
Tả Kỳ Hàm_anh
/chạy theo cậu/
Tả Kỳ Hàm_anh
cậu thường ăn trưa ở đây hửm ?
Dương Bác Văn_cậu
thì sao ?
Tả Kỳ Hàm_anh
sao không ăn ở canteen cho thoải mái ? /ngồi xuống cạnh cậu/
Dương Bác Văn_cậu
thoải mái cái cho' gì
Dương Bác Văn_cậu
ăn ở đó tôi nuốt không trôi
Cậu định mở lòng kể chuyện của mình với anh nhưng lại chợt nhận ra mình hơi quá dễ mềm lòng nên lại im lặng
Dương Bác Văn_cậu
không có gì
Tả Kỳ Hàm_anh
cậu định nói gì mà
Dương Bác Văn_cậu
không liên quan đến cậu
Dương Bác Văn_cậu
đừng có nhiều chuyện nữa
Tả Kỳ Hàm không ăn chỉ ngồi nhìn chằm chằm cậu, muốn nhìn ra chút biểu cảm trên mặt cậu
nhưng quả nhiên, đến cả ăn người này cũng chẳng để lộ tí cảm xúc nào
chap 3
Dương Bác Văn như thường lệ bước vào phía trong căn biệt thự, ở những tầng dưới cùng rất đẹp, có đầy đủ đèn và những thứ dành cho con nít
Cậu chẳng thèm liếc đến chúng dù là một chút, dù gì thì những thứ ngọt ngào này cũng chẳng dành cho cậu
Cậu sợ khi liếc đến những thứ dành cho trẻ con ấy cậu lại nhớ đến mình của những năm tháng trẻ thơ kia
Cửa thang máy mở ra, bên trong có một đứa trẻ cỡ 7 tuổi
Cậu bé đó nở một nụ cười tươi, điều mà suốt 7 năm qua cậu chẳng thể làm thì cậu bé này lại làm được
Cậu không thể lộ cảm xúc vui hay cười với cậu bé nhưng giọng nói cũng có phần ngọt ngào hơn
Dương Bác Văn_cậu
Ừm, chào em
Sau khi được cậu đáp lại, cậu bé đó đi khỏi thang máy rồi tiến lại chỗ của đám trẻ đang nô đùa kia
Bác Văn hướng mắt theo bóng lưng cậu bé ấy, trong lòng rõ là có nhiều tiếc nuối và mất mát
Năm cậu lên 10, cậu không kịp nhìn lại thêm một lần cũng chẳng có thời gian để nói lời tạm biệt. Cậu cứ thế, bị thời gian đẩy đi vội vã, bước chân vào thế giới của người lớn.
Dương Bác Văn chỉ buồn trong chốc lát, cửa thang máy vừa đóng lại mọi thứ cảm xúc mất mát kia đều tan biến hết
Dù gì tuổi thơ của cậu cũng chẳng đáng để nhớ đến
Cửa thang máy vừa mở ra, cậu bắt gặp một người nữa cũng đang đứng ở đó
Uông Bách Điền
Tiểu Dương, vừa đi học về hửm ?
Dương Bác Văn_cậu
/gật đầu/ vâng
Dương Bác Văn_cậu
Chị Điền Điền !
Dương Bác Văn_cậu
Chúc mừng sinh nhật !
Uông Bách Điền
Cảm ơn em nhiều
Nói rồi Bách Điền bước vào thang máy, còn cậu thì rời khỏi thang máy
Tầng này khác với các tầng ở dưới, một từ thôi "đen"
Chẳng có cái đèn nào quá sáng, chỉ có ít đèn với ánh sáng lờ mờ không đủ nhìn
Người vừa nãy là chị Bách Điền, lớn hơn cậu 1 tuổi
Đã ở đây từ nhỏ cùng cậu, ngày nhỏ cả hai rất thân thiết nhưng những năm gần đây vì quy định không được phép bộc lộ cảm xúc của Sở Khanh nên cả hai cũng không tiếp xúc nhiều nữa
Dương Bác Văn_cậu
/nhìn vào điện thoại/
Tài khoản Wechat "Tả Kỳ Hàm" đã gửi cho bạn một lời mời kết bạn !
Nhìn hai khung chữ "đồng ý" và "từ chối" trên màn hình điện thoại, định bấm vào đồng ý nhưng cậu lại chọn từ chối lời mời kết bạn đến từ anh
Vừa từ chối được 5 phút thì anh lại gửi thêm một lời mời kết bạn nữa cho cậu
Dương Bác Văn đã đồng ý lời mời kết bạn của bạn !
Tả Kỳ Hàm_anh
💬bạn học Dương có ở đó không ?
Dương Bác Văn_cậu
💬này, cậu bị làm sao đấy ?
Dương Bác Văn_cậu
💬tôi đã từ chối lời mời kết bạn rồi mà ?
Dương Bác Văn_cậu
💬sao vẫn mặt dày vậy hả ?
Tả Kỳ Hàm_anh
💬nhưng mà bây giờ cậu đồng ý rồi~ 😘
Dương Bác Văn_cậu
💬đừng có dùng cái icon đó với tôi
Dương Bác Văn_cậu
💬ghê ch.ết đi được
Dương Bác Văn_cậu
💬mà sao cậu lại tìm được wechat của tôi ?
Tả Kỳ Hàm_anh
💬tôi gõ đại họ tên của cậu mà cũng ra nữa
Dương Bác Văn_cậu
💬phiền phức
Tả Kỳ Hàm_anh
💬bị một người đáng yêu mắng là phiền phức thì tôi thấy cũng không tệ
Tả Kỳ Hàm_anh
💬cậu mắng tôi phiền phức nhiều lên nhé
Dương Bác Văn_cậu
💬cậu bị bệnh à ?
Dương Bác Văn_cậu
/ném điện thoại đi/
Dương Bác Văn_cậu
Tên đi*n !
Dương Bác Văn_cậu
Cậu ta có bệnh hả trời ???
Dương Bác Văn vẫn như thường lệ, vừa bấm điện thoại vừa đi vào lớp
Dương Bác Văn_cậu
/ngồi vào chỗ của mình/
Dương Bác Văn_cậu
Cậu nhìn cái khỉ gì ?
Tả Kỳ Hàm_anh
Xin lỗi vì đã nhìn người dễ thương như cậu
Dương Bác Văn_cậu
Dễ thương cái con mẹ cậu !
Dương Bác Văn_cậu
Còn đổ cái tính từ ghê tởm đó lên đầu tôi thì đừng có trách tôi mạnh tay
Tả Kỳ Hàm_anh
Cậu định làm gì tôi ?
Tả Kỳ Hàm_anh
Định đánh tôi hả ?
Tả Kỳ Hàm_anh
Nhắm đánh lại tôi không đây ?
Dương Bác Văn_cậu
Cậu đừng có lên giọng
Dương Bác Văn_cậu
Tôi có đủ khả năng để cậu nhập viện đó
Tả Kỳ Hàm_anh
hoảng quá đi
Tả Kỳ Hàm_anh
không biết Văn Văn đánh có đau không nữa !
Vừa nói xong anh đã bị cậu đấm một cái mạnh vào mặt
Dương Bác Văn_cậu
Câm cái mõm của cậu lại !
Tả Kỳ Hàm_anh
Dương Bác Văn nè
Tả Kỳ Hàm_anh
Sao cậu nóng tính quá vậy ??
Tả Kỳ Hàm_anh
Mới nói thế mà đã đánh người ta rồi
Dương Bác Văn_cậu
Cậu thì hiểu cái cho' gì về tôi mà sủa lắm vậy hả ?
Tả Kỳ Hàm_anh
Không hiểu được cậu là do cậu suốt ngày cứ nhốt cảm xúc của mình ở trong lòng suốt đấy
Dương Bác Văn_cậu
/im lặng/
Dương Bác Văn_cậu
Cậu đúng là một tên phiền phức đúng nghĩa đó
Dương Bác Văn_cậu
toàn chọc cho người ta tức chet cậu mới chịu à ?
Tả Kỳ Hàm_anh
cậu mà cũng biết tức à ?
Dương Bác Văn_cậu
cậu đieen à ?
Dương Bác Văn_cậu
tôi là con người chứ không phải người máy
Dương Bác Văn_cậu
cũng biết tức chứ tên ng.u ?
Tả Kỳ Hàm_anh
vậy mà từ hôm qua đến giờ tôi vẫn mặc định cậu là người máy /cười/
Dương Bác Văn_cậu
/hít sâu/
Dương Bác Văn_cậu
câm mõm lại đi
Tả Kỳ Hàm_anh
/nhìn cậu+cười/
Trong tiết học, cậu cứ luôn không hiểu tại sao người kế bên mình có thể có nhiều chuyện để nói như vậy, không được cậu đáp lại thì anh vẫn cứ nói
anh cũng không hiểu tại sao mình đã nhiệt tình bắt chuyện như vậy rồi mà người nọ vẫn vô cảm như vậy
Dương Bác Văn nhìn ra ngoài cửa sổ rồi xoa xoa thái dương của mình
Dương Bác Văn_cậu
*tên này chắc chắn bị đieen nên mới có thể nói nhiều như vậy*
Dương Bác Văn_cậu
*nói nhiều đến mức như một thằng tự kỷ*
Dương Bác Văn_cậu
*có thể là mình hắc hóa với tên này ngay và luôn*
Cậu còn đang nhìn chằm chằm vào đống công thức mà mình không thể hiểu được do vừa nãy khi giáo viên giảng bài Kỳ Hàm cứ nói chuyện làm cậu chẳng tập trung được gì
đầu óc cậu sắp nổ tung với đống công thức khó hiểu này rồi
Tả Kỳ Hàm_anh
/ngồi xuống cạnh cậu/
Dương Bác Văn_cậu
/nhìn anh/
Tả Kỳ Hàm_anh
sao lại đơ ra đó vậy ?
Tả Kỳ Hàm_anh
có chuyện gì hửm ?
Dương Bác Văn_cậu
kiếp trước cậu là người c.âm à ?
Dương Bác Văn_cậu
sao kiếp này có thể nói nhiều như vậy thế ?
Tả Kỳ Hàm_anh
hình như là vậy rồi
Tả Kỳ Hàm_anh
tôi ngưng nói chuyện 1 giây thì cảm thấy khó chịu lắm
Dương Bác Văn_cậu
/thở dài/
Dương Bác Văn_cậu
"đjt mej tên chó" /lẩm bẩm/
Tả Kỳ Hàm_anh
đừng tức giận nữa
Tả Kỳ Hàm_anh
tôi mua cho cậy nè
Vừa nói Kỳ Hàm vừa lấy trong túi đừng đồ ăn của mình ra một bịch bánh và một chai sữa chuối rồi để lên bàn trước mặt cậu
Dương Bác Văn_cậu
/quay qua nhìn anh/
Dương Bác Văn_cậu
gì đây ?
Tả Kỳ Hàm_anh
đồ ăn sáng cho cậu
Dương Bác Văn_cậu
không cần
Tả Kỳ Hàm_anh
không cần cái gì
Tả Kỳ Hàm_anh
sáng sớm đi học chắc chưa kịp ăn sáng hửm ?
Dương Bác Văn_cậu
có ăn hay chưa ăn cũng không liên quan đến cậu
Tả Kỳ Hàm_anh
tôi đặc biệt mua sữa chuối cậu thích với loại bánh cậu thích đấy !
Anh nói cậu mới để ý đến bịch bánh và chai sữa trên bàn, toàn mấy loại cậu thích !
Dương Bác Văn_cậu
/nhìn anh/
Dương Bác Văn_cậu
sao cậu biết tôi thích mấy cái này ?
Tả Kỳ Hàm_anh
tôi không biết nữa
Tả Kỳ Hàm_anh
tôi chọn đại đó mà
Dương Bác Văn_cậu
xùy, tên đieen
Tả Kỳ Hàm_anh
nè, cậu mau ăn đi !
Dương Bác Văn_cậu
ừ ừ biết rồi
Dương Bác Văn_cậu
cảm ơn !
Tả Kỳ Hàm_anh
cậu mà cũng biết cảm ơn nữa hả ?
Dương Bác Văn_cậu
tôi là con người tên ng.u ạ !
Tả Kỳ Hàm_anh
Văn Văn là con người không phải người máy
Dương Bác Văn_cậu
Văn Văn cái đầu cậu
Dương Bác Văn_cậu
*tên đieen*
Download MangaToon APP on App Store and Google Play