Thanh Âm Ngày Cũ
ngày đầu chuyển trường
Minh Ngoc - tác giả
xin chào mọi người
Minh Ngoc - tác giả
đây là lần đầu mình viết có gì sai mọi người thông cảm ạ
Minh Ngoc - tác giả
vô truyện nè
Đặng Linh Chi
Linh Chi – nữ chính
Bạn cùng lớp của Minh Quân, là cán sự văn nghệ, năng động và hơi... “ồn ào”.
Có giấc mơ làm nhà làm phim tài liệu hoặc Youtuber.
Hay cười nhưng che giấu chuyện bố mẹ ly hôn.
Rất nhạy cảm với âm thanh – đặc biệt là tiếng đàn piano.
Hứa Minh Quân
Minh Quân – nam chính
Học sinh lớp 11 mới chuyển trường, sống khép kín.
Có năng khiếu chơi piano nhưng đã bỏ chơi từ 2 năm trước sau cú sốc mất mẹ, bố cậu là chủ tịch tập đoàn công ty Hứa.
Thích ghi âm âm thanh xung quanh: tiếng lá rơi, giọng nói, tiếng mưa, tiếng cười.
Ngoài lạnh lùng, trong rất tình cảm và quan sát tốt.
/…/ hành động
‘…’ suy nghĩ
*…* phát ra tiếng động
*… cung cấp thông tin cần thiết
💬 tin nhắn
📞 gọi điện
💢 tức giận
Buổi sáng chuyển trường - đây là ngày đầu tiên cậu vô trường này
Hứa Minh Quân
"Tiếng chuông trường mới. Cũng giống những nơi khác – nhưng lại khiến lòng tôi nặng hơn bao giờ hết."
Minh Quân đứng trước cánh cổng sắt lớn màu xanh đã bong sơn ở vài chỗ. Trường trung học Phan Gia là nơi cậu sẽ học trong gần hai năm còn lại của cấp ba – dù thật ra, cậu chẳng quan tâm mấy.
Tay phải cậu đút trong túi áo khoác, tay trái cầm chiếc máy ghi âm cũ – một vật cậu luôn mang theo từ sau ngày mẹ mất.
Hứa Minh Quân
'Ghi lại một chút âm thanh, cho hôm nay...' - cậu nghĩ và bấm nút.
"Kính coong…” – tiếng chuông trường vang lên, quen thuộc nhưng cũng lạ lẫm.
Thầy Dũng
các em trật tự đây là học sinh mới chuyển đến
Thầy Dũng
em tự giới thiệu đi
Hứa Minh Quân
xin chào mình tên Hứa Minh Quân
Giọng nói của Quân đều đều như một bản tin dự báo thời tiết phát muộn. Cả lớp lặng vài giây, rồi lại ồn ào như cũ. Ai đó huýt sáo. Một vài tiếng thì thầm. Cậu chẳng buồn quan tâm.
Thầy Dũng
Em ngồi xuống bàn trống cuối dãy bên phải nhé.Kế bạn Linh Chi
Đặng Linh Chi
Chào bạn mới nha
Một giọng nói vang lên rõ ràng, trong trẻo, nhưng… hơi lớn quá mức cần thiết
Ngồi bên cạnh là một cô gái tóc buộc nửa, áo sơ mi có đính thêm huy hiệu câu lạc bộ văn nghệ. Nụ cười của cô sáng đến mức làm Quân thấy chói mắt.
Hứa Minh Quân
ừm chào /đáp khẽ , quay mặt đi/
Đặng Linh Chi
Minh Quân đúng không? Tên nghe giống… nhân vật phim xưa xưa ấy nhỉ. Mình là Linh Chi
Cô chìa tay ra, nhưng Quân chỉ gật đầu nhẹ. Linh Chi cười trừ, rút tay lại rồi lôi trong hộc bàn ra một hộp sữa đậu nành.
Đặng Linh Chi
này cậu uống không? mình mang dư
Đặng Linh Chi
mình uống luôn vậy
Cô uống một hơi, rồi bật cười. Tiếng cười ấy vang lên trong máy ghi âm của Quân – rõ, tự nhiên, và… lạ thay, giống một điều gì đó quen thuộc.
cả lớp ghi chép.Nhưng chỉ Quân nhìn ra cửa sổ
Đặng Linh Chi
Nghe này, trời đang chuyển mưa đấy
Hứa Minh Quân
/Cậu quay sang. Linh Chi đang nghiêng đầu, mắt nhìn ra khung cửa./
nhưng lại đang nói với chính mình
Hứa Minh Quân
/ bỡ ngỡ / 'sao...sao giống giọng mẹ mình khi còn sống vậy'
Hứa Minh Quân
'làm sao có thể trùng hợp như vậy'
Đó là lần đầu tiên trong nhiều tháng, Quân thấy lồng ngực mình dao động – không phải vì nỗi đau, mà là vì một thanh âm cũ vừa được đánh thức.
Sau buổi học, Quân ngồi một mình trong phòng nhạc, gõ nhẹ vài nốt piano. Linh Chi đứng nép sau cánh cửa, không vào, không lên tiếng.
Vì một điều gì đó trong tiếng đàn ấy – không phải kỹ thuật, không phải giai điệu – mà là nỗi cô đơn dịu dàng đang dội lại trong lòng cô, rất thật, rất quen.
Minh Ngoc - tác giả
hihi đến đây là hết chương 1 rồi
Minh Ngoc - tác giả
hẹn mọi người chương 2 nhé
Buổi thu âm đầu tiên
Minh Ngoc - tác giả
helooo
Minh Ngoc - tác giả
lại là mình đây
Minh Ngoc - tác giả
tiếp chương 2 nhé
Linh Chi đuổi theo Minh Quân khi tan học
Đặng Linh Chi
Ê cậu đi đâu đó
Đặng Linh Chi
đi thu âm đó hả
Đặng Linh Chi
dẫn tớ theo với
Hứa Minh Quân
'Quân quay đầu lại, có vẻ hơi ngạc nhiên. Đôi mắt cậu lúc nào cũng như đang nghe gì đó không ai khác nghe được.' /cậu chỉ khẽ gật đầu/
Và thế là buổi thu âm đầu tiên của họ bắt đầu – không hẹn trước, không kịch bản, không cần phải thân nhau.
Buổi chiều, họ ngồi ở sân sau trường, nơi có cây bàng già và một cái xích đu đã gãy một bên dây.
Đặng Linh Chi
cái máy này cũ ghê ha
Linh Chi vừa nói vừa tò mò nhìn chiếc máy ghi âm trên tay cậu.
Đặng Linh Chi
Cậu tự mua hả
Quân đáp, mắt vẫn dõi theo ngọn cây lắc nhẹ.
Hứa Minh Quân
Hồi nhỏ, mẹ hay thu giọng mình mỗi khi mình kể chuyện cổ tích cho mèo nghe
Đặng Linh Chi
Linh Chi bật cười – nhưng nhanh chóng dịu xuống khi thấy vẻ yên lặng của cậu. Có gì đó trong câu nói ấy khiến lòng cô chùng lại.
“Bây giờ là... âm thanh lá rơi. Gió lùa nhẹ. Có tiếng quần áo của Linh Chi khi cô ấy quay người liên tục.”
Click – giọng Quân vang lên trong máy ghi.
Đặng Linh Chi
ê ê! Ghi tớ vô làm gì
Hứa Minh Quân
vì cậu hơi ồn /không nhìn cô, nhưng khóe môi hơi nhếch nhẹ/
Cô ngớ người vài giây – lần đầu tiên thấy Minh Quân... gần như đang cười.
Đặng Linh Chi
Này, Quân... sao cậu thích mấy âm thanh này vậy
Hứa Minh Quân
Vì âm thanh không biến mất như hình ảnh. Có thể nhắm mắt lại và vẫn nghe thấy. Mình sợ... quên giọng mẹ
Linh Chi không nói gì. Chỉ đứng lặng, tay nắm chặt quai cặp.
Cô biết cảm giác đó. Cảm giác mất thứ gì đó mà không bao giờ lấy lại được. Dù có tua lại bằng bao nhiêu âm thanh hay hình ảnh đi nữa... cũng không thể lấp vào khoảng trống.
Nhưng chiều hôm đó, khoảng trống ấy hình như nhỏ lại một chút – vì trong cuộn băng thu âm mới nhất của Quân, lần đầu tiên có hai giọng nói.
Đặng Linh Chi
vậy thôi mình đi về nhé
Đặng Linh Chi
cậu về cẩn thẩn nhé
Hứa Minh Quân
/chỉ vẫy tay chào/
Đặng Linh Chi
/hôm nay mình lại nhà bạn thân ở về hôm mới được/
Đặng Linh Chi
Thảo Vy ơi cậu có nhà không
Thảo Vy
Thảo Vy – Bạn thân của Linh Chi
Tính cách: Vui vẻ, lạc quan, năng động, giỏi thể thao (bóng chuyền).
Sở thích: Chụp ảnh, đọc truyện tranh học đường.
Vai trò: Luôn động viên, kéo Linh Chi ra khỏi vùng an toàn, giúp cô theo đuổi ước mơ làm phim, YouTuber.
Thảo Vy
hả gì vậy nãy còn thấy cậu đi chung với học sinh mới mà
Đặng Linh Chi
mình chỉ đi thu âm chung thôi
Thảo Vy
mà tới kiếm mình có chuyện gì không vậy
Đặng Linh Chi
cho mình ở nhà cậu vài hôm được không
Thảo Vy
/vui mừng/ được chứ mấy nay mình cũng ở nhà 1 mình
Thảo Vy
mà cậu nói đi học sinh mới là bạn trai cậu à sao đi chung vạy
Đặng Linh Chi
Bạn trai cái gì mà bạn trai. Đi thu âm mấy tiếng lá rơi với tiếng gió thôi mà.
Thảo Vy
Thường cậu toàn ồn ào, tự nhiên hôm nay lại thích nghe... lá rơi? Nghi lắm nha.
Đặng Linh Chi
/cười nhẹ/
Tớ thấy cậu ấy... lạ lắm. Không giống mấy đứa con trai trong lớp mình. Cậu ấy yên tĩnh kiểu... như có âm thanh riêng trong đầu ấy.
Thảo Vy
Ừ thì... cậu cũng có phim riêng trong đầu suốt ngày còn gì. Hợp quá rồi còn gì nữa.
Đặng Linh Chi
Ê, đừng ghép đôi bậy. Tớ chỉ tò mò thôi. Với lại... tớ thấy có gì đó buồn buồn trong cậu ấy.
Thảo Vy
Cũng giống như cậu, đúng không?
Đặng Linh Chi
Tớ không buồn... chỉ là... đôi lúc tớ ước mình có thể tắt tiếng mọi thứ một lúc.
Thảo Vy
Lúc cậu cần im lặng, tớ sẽ không nói gì. Nhưng lúc cậu muốn nói, tớ sẽ nghe.
*ting ting* thông báo điện thoại
Đặng Linh Chi
ai gửi kết bạn wechat cho mình vậy
Đặng Linh Chi
hửm là Hứa Minh Quân
cuộc trò chuyện diễn ra đến đêm
Minh Ngoc - tác giả
hi mọi người
Minh Ngoc - tác giả
hết chương 2 roiii
Minh Ngoc - tác giả
hẹn mọi người ở chương 3 nha
âm thanh không tên
Minh Ngoc - tác giả
helo lại là mình đây
Minh Ngoc - tác giả
tiếp chương 3 nhé
mọi người bắt đầu vô trường
Hải Nam
Hải Nam là lớp trưởng học giỏi thích thầm Linh Chi nhưng không dám nói, có chút ghen với Minh Quân
Thầy Dũng
Minh Quân em đã làm quen hết cái bạn chưa
Cả lớp
thầy ơi bạn ấy lanh lùng quá
Đặng Linh Chi
'mình thấy dễ gần mà nhỉ'
Thầy Dũng
kiểm tra 1 tiết nha các em
Thầy Dũng
lớp trưởng thu bài đi em
Hải Nam
/thu bài của Minh Quân hơi mạnh tay/
Hứa Minh Quân
'nói nhỏ với Linh Chi' sao cậu ta khó chịu với tôi vậy
Đặng Linh Chi
tớ cũng không biết
Thảo Vy
/quay xuống/ Quân cậu không biết lớp trưởng thích Linh Chi à
Hứa Minh Quân
tôi mới chuyển đến sao biết được /nhăn mặt/
Thảo Vy
thôi thôi không nói nữa
Chiều hôm đó, sân trường loang nắng. Sau giờ sinh hoạt lớp, Minh Quân thu dọn đồ đạc chậm rãi, vẫn quen giữ mình lại sau cùng. Thế nhưng hôm nay có một người nán lại cùng cậu.
Linh Chi.
Cô đang lau bảng, nhưng mắt thì liếc nhìn Quân mấy lần. Cô cảm nhận được có điều gì đó trong cậu – lặng lẽ mà không lạnh lẽo, âm thầm mà đầy sức hút. Có thể là ánh mắt, cũng có thể là... tiếng cậu thở ra khi gỡ tai nghe.
Đặng Linh Chi
cậu có thích nghe tiếng bước chân không
Minh Quân hơi ngẩn ra trước câu hỏi lạ.
Hứa Minh Quân
“Có chứ. Nếu nó là thật. Và nếu nó... dẫn đến đâu đó
Câu trả lời khiến Linh Chi bật cười.
Đặng Linh Chi
Vậy thì, đi cùng tớ một đoạn. Tớ biết một nơi nhiều tiếng bước chân – cả xưa lẫn giờ
📍Góc cầu thang cũ – Tầng 3, dãy nhà B
Cầu thang ấy hầu như không ai dùng, vì đã có thang máy mới bên khu A. Nhưng nó lại là nơi Linh Chi hay trốn mỗi khi không muốn cười với ai.
Đặng Linh Chi
Tớ gọi nơi này là ‘kho âm thanh cũ’,” cô nói. “Cậu nghe thử đi, nhiều thứ thú vị lắm.
Minh Quân đặt máy ghi âm xuống sàn, bật chế độ thu. Cả hai ngồi xuống bậc thềm, tựa lưng vào tường. Không ai nói gì trong vài phút đầu. Chỉ có tiếng gió luồn qua khe cửa, tiếng cánh cửa sắt lâu ngày kêu cọt kẹt, và... tiếng bước chân học sinh vang vọng từ xa.
Đặng Linh Chi
Hồi trước... mẹ hay dắt tớ lên sân thượng trường tiểu học. Mỗi lần mưa, hai mẹ con ngồi trong phòng trực nhìn xuống sân, nghe mưa rơi lên mái tôn. Mẹ bảo: tiếng mưa là âm thanh buồn đẹp nhất thế giới
Hứa Minh Quân
/gật đầu nhẹ/ Mẹ tớ cũng thích mưa. Hồi bé, mỗi khi mưa, mẹ hay đàn bài cũ – một bản piano không có tên. Tớ vẫn chưa tìm ra tên bài đó. Nhưng tớ còn giữ bản thu
Không cần nhiều lời, Minh Quân đưa tai nghe cho Linh Chi. Cô đeo vào, chậm rãi nhắm mắt
Tiếng đàn cất lên. Không hoàn hảo – đôi chỗ phím lệch, nhịp không đều – nhưng... nó có điều gì đó rất thật. Như ai đó đang đàn bằng trái tim, không phải kỹ thuật.
Linh Chi khẽ rùng mình. Không hiểu sao, trong bản nhạc mộc mạc ấy, cô thấy hình ảnh mình – những ngày lặng lẽ bước trong mưa sau khi cha mẹ ly hôn. Cô cũng từng ghét âm thanh. Nhưng cũng chính âm thanh – những âm thanh cũ – lại khiến cô sống lại
Hứa Minh Quân
Mỗi khi tớ sợ, hoặc thấy mọi thứ quá ồn... tớ lại mở bản này. Mẹ từng nói: nếu một người dừng lại để lắng nghe, nghĩa là họ vẫn còn gì đó muốn giữ
Đặng Linh Chi
Tớ hiểu rồi. Hóa ra... có những âm thanh không cần đặt tên. Vì chỉ có ta mới nhận ra nó
Sau đó, họ cùng im lặng. Không khó xử, không gượng gạo. Chỉ là hai người – hai vết thương – cùng ngồi trong một không gian mà cả thế giới bỏ quên.
Tiếng bước chân, tiếng mưa từ xa, tiếng đàn đã cũ, và... một điều gì đó chớm nở – không cần gọi tên
Tối đó, Linh Chi mở laptop, bật đoạn thu ở cầu thang. Cô đặt tên file:
" Âm Thanh Không Tên."
Không gửi ai. Không đăng lên mạng.
Cô chỉ lưu lại. Vì đôi khi, có những âm thanh chỉ để dành cho hai người – và một lần trong đời.
Cô rút tai nghe ra, nhưng dư âm bản nhạc vẫn còn vang trong tâm trí. Một phần nào đó trong cô – phần hay cười để che giấu, phần im lặng vào ban đêm – vừa mới tìm được tiếng nói
Linh Chi mở sổ tay. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô không vẽ cảnh phim nào cả. Chỉ là một dòng chữ viết nghiêng nghiêng:
Đặng Linh Chi
=> " Có những nốt nhạc không bao giờ được đánh lại lần hai.Nhưng nếu mình thu giữ được những khoảng khắc đó biết đâu, nói sẽ cứu được ai đó hoặc chính mình "
Bên ngoài cửa sổ, gió thổi lướt qua khe cửa. Tiếng cọt kẹt ấy... không còn đáng sợ nữa. Nó giống như một lời nhắc – rằng mọi âm thanh, dù cũ kỹ, đều có câu chuyện cần được lắng nghe.
Minh Ngoc - tác giả
hihi đến đây là hết chương 3 rồi
Minh Ngoc - tác giả
hẹn mọi người ở chương 4 nhé
Download MangaToon APP on App Store and Google Play