Ở Đây Chúng Ta Gọi Nhau Là Nhà
Chap 1: Đứa Trẻ Đáng Thương
Tiếng mưa rơi lách tách trên mái tôn hoen gỉ. Trời cuối thu lạnh buốt, gió rít qua khe cửa sổ vỡ, lùa vào từng ngóc ngách của cô nhi viện nằm khuất sâu sau con dốc đất đỏ.
L.Mẫn Nhi đc sơ Hạ đưa vào cô nhi viện khi tìm thấy đang nằm ở bụi cây
Lưu Mẫn Nhi
hic hic..[ ngồi co rúm mình ôm bé gấu rách khóc]
Hàn Tử Yên
Ai khóc vậy??[Đang ngủ thì nghe thấy tiếng khóc liền đi dọc hành lang]
Hàn Tử Yên
[Giật mình khi nhìn thấy cô]
Hàn Tử Yên
sao cậu khóc vậy?[chạy đến hỏi]
Lưu Mẫn Nhi
tớ nhớ gia đình...
Hàn Tử Yên
Cậu là người mới hả mà sao cậu phải vào đây vậy??
Lưu Mẫn Nhi
ừ đroi .Tớ mới đến khi nãy....[kể lại sự việc và hoàn cảnh gđ]
Trước kia cô cx có 1 gđhp nhưng 1 vụ tngt đã cướp đi sự sống của ba mẹ cô...
cô đến ở với bà ngoại.Bà đối xử với cô rất tốt nên khiến cô cũng vơi bớt đi nỗi bất hạnh...
Thế nhưng vui vẻ chẳng bao lâu , bà cô lại bị bệnh nặng nên đã qua đời
Trước khi rời xa , bà nói với cô người mẹ chung sông với cô trong thời gian qua chỉ là mẹ nuôi.Mẹ ruột khi sinh cô ra vì nghèo mà đã miễn cưỡng bỏ đi...
Hàn Tử Yên
[xúc động im lặng nhìn xuống sàn 1 lúc ] Tớ không biết nói gì... nhưng từ giờ, cậu không một mình nữa.Khi cậu buồn, cứ gọi tớ.
Lưu Mẫn Nhi
[mỉm cười gật đầu]
Hàn Tử Yên
thôi cậu đi nghỉ đi ..cũng muộn rồi
Lưu Mẫn Nhi
[Yên tâm Đi ngủ nhưng trong tâm trí vẫn còn lo lắng và buồn bã]
Tgiả cutii nì:3
T/p đầu tay...
Tgiả cutii nì:3
ủng hộ tui nhaaaaaaaa
Chap 2 : Buổi sáng đầu tiên ở "NHÀ"
Tờ mờ sáng. Ánh sáng yếu ớt luồn qua khung cửa sổ kính lấm tấm nước mưa...
Lưu Mẫn Nhi
[Bỗng tỉnh giấc]
Lưu Mẫn Nhi
[Mở rèm giường nhìn đồng hồ]
Lưu Mẫn Nhi
(hoảng hốt) đã 6 giờ rồi ...
Lưu Mẫn Nhi
trời ơi muộn mất rồi...
cô vội vàng thu dọn chăn màn, luống cuống chạy ra ngoài lao thẳng đến khu bếp với mái tóc rối và đôi chân chưa kịp mang dép
Lưu Mẫn Nhi
Xin lỗi sơ con đã dậy muộn...con không cố ý..con thật sự xin lỗi...
Giọng cô nhỏ nhưng gấp gáp, đôi mắt ươn ướt, cúi gập người liên tục như đang chờ hình phạt nghiêm khắc
Sơ Hạ
[Đang chuẩn bị đồ ăn sáng,nghe vậy thì sững người rồi mỉm cười hiền hậu]Mẫn Nhi con còn chưa kịp mang dép nữa kìa...
Sơ Hạ
Trời ! cô bé nhỏ à, con đang dậy sớm đấy,quy định là 6h30 mới phải dậy
Lưu Mẫn Nhi
Bà con… trước kia hay gọi dậy lúc 5 giờ sáng. Con quên mất… ở đây không giống như ở nhà…[nói lí nhí]
Sơ Hạ nhìn đôi mắt trong veo ấy, trái tim như nhói lên. Đứa trẻ mới chỉ đến vậy mà đã ,sợ làm sai, sợ bị mắng — như một chú chim nhỏ vẫn còn thu mình giữa cơn bão quá khứ.
Sơ Hạ
Ở đây là nhà mới của con. Và nhà thì không ai mắng con vì con dậy sớm cả. Nhưng con nhớ nhé… hãy để bản thân được ngủ yên thêm một chút nữa
Lưu Mẫn Nhi
Ở đây… không cần dậy sớm để nấu cơm như nhà con sao ạ (ngơ ngác, có chút bối rối)
Sơ Hạ
Ởđây con là trẻ con, không phải người lớn. Việc của con là ăn no, học giỏi, ngủ cho đủ. Còn bếp đã có sơ lo rồi
Sơ Hạ
Con muốn nếm thử món không? cháo tim đấy, bà con con chắc cũng từng nấu kiểu này nhỉ?
Mẫn Nhi đón lấy bát cháo, hơi ấm từ lòng bàn tay dần lan ra khắp người. Trong thoáng chốc, cô bé như thấy lại căn bếp nhỏ, bà ngoại còng lưng nhóm lửa, đôi tay nhăn nheo rắc hành lên cháo.
Lưu Mẫn Nhi
Vâng...giống hệt luôn ạ...
Vẫn ko ai nhận ra có người mới ngoài Hàm Tử Yên nhưng cậu không nói gì vì vốn là 1 người hướng nội ít nói
sau bữa sáng sơ Hạ gọi Mẫn Nhi ra ngoài...
Sơ Hạ
Hôm nay con có muốn đi ra ngoài với sơ không? Chúng ta đi mua vài món đồ chuẩn bị cho năm học mới.
Lưu Mẫn Nhi
Con ...con cũng được đi học ạ?? (bất ngờ tròn mắt)
Sơ Hạ
Tất nhiên rồi. Trẻ con nào cũng phải được đến trường chứ. [bật cười nhẹ]
Đó là lần đầu tiên, sau rất lâu, Mẫn Nhi được gọi là "trẻ con" theo cách đầy yêu thương đến thế
Khi đến quầy hàng ,Mẫn Nhi ngẩn ngơ nhìn đống bút chì màu sặc sỡ, những chiếc cặp hồng có in hình mèo máy, và mấy quyển vở mới toanh bọc nilon cẩn thận.
Sơ Hạ
Con thích màu nào? [nhẹ hỏi, tay đã cầm sẵn một quyển vở trắng tinh]
Lưu Mẫn Nhi
[rụt rè chỉ vào chiếc cặp vải màu hồng]
Không phải vì nó nổi bật, mà vì nó giống màu áo sơ từng mặc trong buổi tối đầu tiên cô bé đến đây — cảm giác an toàn và ấm áp.
Sơ mỉm cười. Bà chọn cho Mẫn Nhi ba bộ đồng phục, vài chiếc áo thun, tất chân, cùng một đôi giày bata màu trắng
Lưu Mẫn Nhi
Sơ ơi...nếu con làm rách vở hay mất bút...sơ có giận không ạ?[rụt rè hỏi]
Sơ Hạ
Nếu con cố tình thì sơ sẽ dạy lại. Nhưng nếu con lỡ tay thì sơ sẽ đưa thêm. Vì ở đây, lỗi lầm không làm người ta bị bỏ rơi. Mà là để người ta học cách làm lại lần nữa.[nhẹ nhàng đáp]
Lần đầu tiên trong đời, Mẫn Nhi có cặp mới, bộ đồng phục của riêng mình, và một cảm giác mơ hồ nhưng ngọt ngào ấm áp vô cùng...
Chap 3: Bảo vệ??
Mẫn Nhi sau khi được mua đồ mới thì rất vui...
Lần đầu tiên trong đời, Mẫn Nhi có một chiếc cặp của riêng mình. Không phải xin lại từ các bạn lớn hơn, không phải đồ đã rách được vá lại bằng chỉ trắng, mà là một món đồ thực sự dành cho mình.
Lưu Mẫn Nhi
[ngồi trên ghế đá, ngắm chiếc cặp mãi, tay vuốt nhẹ lên lớp vải trơn mịn, ánh mắt lấp lánh niềm vui xen lẫn biết ơn]
Cứ tưởng niềm vui sẽ kéo dài cho đến khi...
Yến Dao(antinu9)
Chà chà, hôm nay viện mình có ‘tiểu công chúa’ mới nè...
Nvat tổng hợp(antinu9)
😲😲😲
Yến Dao(antinu9)
Lại còn được sơ mua cho đồ mới cơ đấy.
Yến Dao(antinu9)
Đẹp gớm nhỉ !!!
Yến Dao(antinu9)
[vừa nói vừa tiến lại gần Mẫn Nhi]
Nvat tổng hợp(antinu9)
Thì ra sống ngoan một chút, biết lấy lòng sơ là được cưng dữ ha?[bật cười lớn]
Lưu Mẫn Nhi
[ôm chặt cặp sợ hãi]
Lưu Mẫn Nhi
Tớ… không có...[nói lí nhí ,như sợ làm ai phật ý ]
Yến Dao(antinu9)
Không có à..?[quát lớn đến gần]
Yến Dao(antinu9)
[Giựt phắt chiếc cặp từ tay Mẫn Nhi] ...vậy thử xem ‘không có’ là như thế nào!?
Lưu Mẫn Nhi
Trả lại cho tớ ...đó là của t...tớ[ Hốt hoảng]
Yến Dao(antinu9)
[cười nhạt]
Yến Dao(antinu9)
Của cậu á!!!
Yến Dao(antinu9)
Chẳng có gì là của riêng ai trong này đâu, nhớ chưa?[Quát tiếp]
Cô bé níu lấy quai cặp, nhưng lực yếu hơn, bị xô ngã xuống đất. Mặt sàn lạnh ngắt, lòng bàn tay đau buốt. Nỗi tủi hổ nghẹn lại nơi cổ họng. Một giọt nước mắt không kìm được lăn xuống má.
Yến Dao(antinu9)
Sao vậy??? Tưởng là "công chúa" thì phải có siêu năng lực chứ nhỉ???[nói giọng đầy chế giễu và khinh bỉ]
Nvat tổng hợp(antinu9)
[Bật cười lớn]😹 😹 😹 😹 😹
Ngay lúc ấy, bất ngờ có một bóng người lặng lẽ bước tới.
Giọng nói lạnh tanh, nhưng vang lên rõ như chuông đồng trong một ngôi đền cổ kính.
Nvat tổng hợp(antinu9)
[ko dám hé răng nói 1 câu]
Hàm Tử Yên đứng đó, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng khuôn mặt. Cậu không lớn hơn bao nhiêu, nhưng khí chất lại khiến người ta phải nín thở. Ánh mắt như băng tuyết giữa mùa hè – đẹp đến lạnh lùng.
Hàn Tử Yên
Đây là đồ của Mẫn Nhi
Hàn Tử Yên
Trả Lại [nhắc lại, tay giơ ra]
Yến Dao(antinu9)
Tụi tớ chỉ đùa thôi mà. Làm gì căng vậy [ cười ngượng]
Hàn Tử Yên
Đùa mà làm người ta ngã, làm người ta khóc? [hỏi điềm tĩnh nhưng ánh mắt tối dần lại]
Hàn Tử Yên
Cái đó không gọi là đùa. Nó gọi là bắt nạt.
Hàn Tử Yên
còn không mau trả lại đồ cho người ta đi...
Yến Dao(antinu9)
à à [ đưa cặp cho Mẫn Nhi] (rén-ing)
Yến Dao hậm hực lén lườm một cái rồi quay đi. Cả nhóm lẳng lặng rút lui như đàn mèo bị dội nước.
Lưu Mẫn Nhi
[rụt rè nhìn cậu, đôi mắt ngấn lệ. Tay cô run run đặt vào tay cậu]
Hàn Tử Yên
Cậu không sao chứ ? [ kéo cô đứng dậy, rồi nhẹ nhàng phủi bụi trên vai áo cô]
Lưu Mẫn Nhi
Tớ không sao Cảm ơ..ơn cậu [Giọng run...]
Hàn Tử Yên
[Mỉm cười ,không nói gì rồi lặng lẽ rời đi]
<HTY> nét cười rất khẽ – như nắng rọi nhẹ qua mây mù.
Lưu Mẫn Nhi
(đứng đó, tim vẫn còn đập mạnh, nhưng giờ đã không còn vì sợ hãi)* cậu ấy thật tốt ..*
Lần đầu tiên có người bảo vệ cô, không phải vì trách nhiệm, mà đơn thuần là vì… không muốn thấy cô bị tổn thương...
Tgiả cutii nì:3
hết chap 3 ròiii
Tgiả cutii nì:3
Có vẻ hơi ngắn...
😐😐😐
Download MangaToon APP on App Store and Google Play