[One Piece] Ký Ức Thanh Gươm Vàng
Chương 1
Trời yên. Biển vắng. Mặt nước trải dài như một tấm gương khổng lồ
Khi con tàu Moby Dick lướt qua làn sóng lấp lánh buổi sáng, một tiếng gọi bất ngờ vang lên từ phía mũi tàu
Nvp
Có vật gì nổi giữa biển kìa!
Một chiếc rương gỗ, cũ kỹ, loang nước muối, đang trôi lềnh bềnh như món đồ thất lạc của thế giới
Hải tặc vốn quen với những thứ kỳ lạ, nhưng một rương kho báu cô độc giữa đại dương thế này… thì quá hiếm
Cả băng xúm lại. Rương được vớt lên boong tàu
Không ai nói gì khi Thatch cẩn thận mở nắp
Bên trong không phải vàng bạc. Không phải vũ khí hay bản đồ hải trình
Mà là một đứa trẻ sơ sinh, nhỏ bé, tóc vàng óng như ánh trăng, làn da trắng như sứ, được quấn gọn trong lớp vải mềm vẫn còn thơm hương thảo mộc nhàn nhạt
Không một tiếng khóc. Không một cử động
Cô bé mở mắt. Đôi mắt trong vắt mang sắc tím nhàn nhạt, như thể ánh trời lúc hoàng hôn vừa buông
Cô chỉ lặng lẽ nhìn xung quanh, bình tĩnh… đến mức khiến người ta rùng mình
Anh không phải người dễ yếu lòng. Nhưng khoảnh khắc ấy, chính sự im lặng lạ thường từ sinh linh nhỏ bé kia lại khiến tất cả không dám nói lời nào
Marco
Một đứa trẻ… trôi giữa biển cả?
Marco cúi xuống, chạm nhẹ vào lớp vải
Marco
Không có thông tin. Không có dấu hiệu gì… Thật kì lạ
Nvp
◉ Không lẽ… bị bỏ rơi?
Nvp
✌︎ Nó sống sao được chứ?
Nvp
囧 Nếu chúng ta không đi ngang qua đây thì…
Những câu hỏi vang lên. Nhưng người đàn ông khổng lồ đứng im lặng từ nãy giờ mới là người lên tiếng sau cùng
Ánh sáng xuyên qua những tán buồm rọi lên dáng người ông, như tách đôi thời gian giữa chiến binh huyền thoại và một người cha đang đối diện đứa trẻ vô danh
Ông cúi thấp, mắt nheo lại nhìn cô bé
Edward Newgate
Con đã vượt đại dương bao xa rồi, hả nhóc…
Một lúc lâu, ông không nói gì thêm.
Bàn tay to lớn, chai sần bởi hàng trăm trận chiến, chạm khẽ vào tóc cô bé – không áp đặt, không sở hữu, mà như đang xác nhận một điều gì đó trong tim mình
Edward Newgate
Ta không biết con từ đâu tới… nhưng linh cảm ta mách bảo, cái tên ‘Elizabeth’… là dành cho con
Ông nói khẽ, giọng trầm vang như sóng biển xa
Edward Newgate
Từ nay, con là Elizabeth
Edward Newgate
Là một thành viên trong gia đình ta
Thatch
Bố già- Bố nhận nuôi nó thật luôn hả?
Nvp
◇ Rồi ai thay tã vậy? Ai pha sữa?!
Nvp
☻ Izo thì biết buộc tóc, để ảnh lo?
Nvp
๑ Chúng ta là băng hải tặc mà trời ơi!!!
Từ hôm đó, những thành viên trên tàu Moby Dick biến thành những ông bô bỉm sữa phiên bản cướp biển
Không có kinh nghiệm gì, nhưng tất cả đều lao vào học pha sữa, thay tã, ru ngủ, học cách chăm em bé và mỗi ngày thay phiên canh Eli ngủ
Có người làm đồ chơi gỗ, người tập hát ru, thậm chí có người… đan khăn
Và dù có bao nhiêu tiếng cười trên boong tàu, dù có bao nhiêu vòng tay bế cô lên, dỗ dành, thì… cô bé ấy vẫn không cười
ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ
Eli lớn lên từng chút, từng chút
Biết bò, biết ngồi, biết nhìn trời đêm thật lâu
Nhưng không khóc, cũng không cười
Không phải vì thiếu tình thương.
Mà vì cô còn nhớ
Dẫu là linh hồn trong thân thể trẻ thơ, trí nhớ vẫn vẹn nguyên
Cô nhớ Edward. Nhớ thanh kiếm. Nhớ vòng tay của mẫu thân khi ôm cô lần cuối. Nhớ ánh mắt phụ thân giữa chiến trường đang rực lửa
Và Eli – người công chúa bé nhỏ mang tên Elizabeth – dù đã đến thế giới mới, dù đang được cả một đoàn hải tặc hùng mạnh chăm sóc, cưng chiều như một người thân ruột thịt
…thì vẫn không thể nguôi đi nỗi buồn trong tim
Marco kiên nhẫn bế cô mỗi sáng, đưa ra boong nhìn bình minh
Vista luyện kiếm, nhưng luôn đặt thanh gỗ nhỏ bên cạnh – cho Eli tập cùng khi cô đủ tuổi
Eli – công chúa không cười – dần lớn lên trên boong tàu ấy
Nơi mà đại dương không còn lạnh lẽo, nơi mà sóng dữ cũng trở nên dịu dàng khi con thuyền đi qua
Cơ mà hình như Eli ko có thoại=)
Chương 2
Sóng vỗ nhè nhẹ như ru mộng giữa đại dương. Cô bé tóc vàng đang ngồi dưới cột buồm, lặng lẽ như một cánh hoa trôi trên mặt nước
Vista đang lau kiếm, Eli tiến đến
Cô bé bốn tuổi ngước mắt nhìn thanh kiếm trên tay anh không chớp. Đôi mắt to tròn nhưng lạnh lẽo
Vista khựng lại, bật cười
Vista
Eli, em thích kiếm à?
Cô không đáp. Chỉ giơ tay – như một yêu cầu rất đỗi tự nhiên
Vista ngập ngừng, rồi đưa cho cô một thanh kiếm gỗ nhỏ – thứ đồ chơi dành cho lính mới tập luyện
Eli cầm lấy. Bàn tay nhỏ siết chuôi kiếm
Trong khoảnh khắc ấy… đôi mắt cô khẽ động
Elizabeth Alexandra
“Edward..."
Elizabeth Alexandra
"Chàng từng nói, ‘nắm chuôi kiếm bằng lòng dũng cảm, không phải sức mạnh’ "
Cô xoay cổ tay, một nhát kiếm vung ra. Nhẹ. Dứt khoát. Chuẩn xác đến rợn người.
Thatch đang nâng tạ làm rơi cả thùng nước
Eli lùi một bước nhỏ. Lại một nhát kiếm khác – động tác tiếp nối, như chuỗi phản xạ thuộc lòng. Cô giữ thăng bằng, xoay người uyển chuyển – từng bước như được khắc trong trí nhớ
Cô nhớ rõ, nhớ năm xưa đứng giữa sân tập, Edward nắm tay cô từ phía sau
Dạy cô từng bước chân, từng cú xoay cổ tay
Dạy rằng mỗi thanh kiếm là một lời thề thầm lặng
"Đừng sợ. Lần đầu tiên người vung kiếm, thế giới sẽ nhìn người khác đi."
Râu Trắng tiến lại. Ông không cười, cũng không nghiêm khắc
Chỉ ngồi xuống bên cạnh, nhìn Eli – rồi liếc qua kiếm gỗ
Edward Newgate
Vista, con chắc là chưa dạy gì con bé đấy chứ?
Vista
Con thề là chưa một lần
Ông ngồi xuống ngang tầm mắt Eli, giọng trầm ấm
Edward Newgate
Con cầm kiếm như thể… con từng quen nó rồi vậy?
Eli cúi nhìn bàn tay nhỏ. Trong đầu hiện lên hình ảnh
Một cánh rừng mùa thu, ánh nắng rọi qua kẽ lá.
Một thanh niên tóc trắng đứng trước mặt, nở nụ cười dịu dàng
“Cầm chắc tay. Tư thế phải vững. Người là công chúa, nhưng nếu muốn sống – phải biết chiến đấu.”
Người đó gọi cô là Eli, giọng nói xa xôi nhưng quen thuộc đến thắt lòng
Eli khẽ thì thầm, như nói với chính mình
Elizabeth Alexandra
…Edward
Râu Trắng giật nhẹ đôi mày. Ông đặt tay lên đầu cô, dịu dàng
Edward Newgate
Edward là ai?
Râu Trắng nhìn vào mắt cô – ánh mắt không phải của trẻ thơ
Ông không hỏi gì thêm. Chỉ khẽ xoa đầu
Edward Newgate
Có lẽ… con mang theo nhiều điều hơn cả chúng ta tưởng
Izo bỗng bật cười, phá tan không khí căng thẳng
Izo
Dù là ai, Eli vẫn là em gái chúng ta! Nếu kiếm giỏi – thì luyện kiếm, không ai ngăn được!
Vista
Chỉ cần nhóc không đâm ai là được!
Eli gật đầu. Gương mặt vẫn không cười, nhưng đôi mắt có gì đó… dịu lại. Một thoáng nhẹ, như ký ức về mái nhà cũ vừa được gỡ bỏ lớp bụi thời gian
ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ
Đêm đó, Eli ngồi một mình bên lan can tàu, ngắm sao
Gió thổi qua tóc, biển rì rào dưới chân, còn tiếng cười của anh em vang khắp khoang tàu
Elizabeth Alexandra
Edward… Em vẫn chưa quên…
Dù đã đổi thế giới. Dù xung quanh là biển mặn, thay vì cung điện
Nhưng Eli vẫn là chính mình
Chương 3
Biển hôm đó êm. Tàu Moby Dick như thở ra làn sương mỏng giữa Grand Line
Ánh sáng ban trưa chiếu lên sàn gỗ, bóng người đổ dài, đan xen theo từng bước di chuyển
Ở giữa boong tàu – Eli đã 14 tuổi, tay cầm một thanh kiếm gỗ nhẹ
Vista, đội trưởng đội 5, đang đứng đối diện cô – lưng thẳng, tay buông lỏng nhưng mắt lại sắc như kiếm thực
Bên ngoài trông như một buổi huấn luyện, nhưng các anh em trên tàu đều đứng xem
Bởi đây là lần đầu tiên Eli tập đấu thật với kiếm
Cô chưa bao giờ tỏ ra thích đánh nhau. Cô không bạo lực, không háo thắng, thậm chí còn chẳng bao giờ gây sự với ai trên tàu
Nhưng ngày hôm đó, khi thấy vài thành viên mới đang tập luyện với Vista, cô đã ngập ngừng hỏi
Elizabeth Alexandra
Em… có thể thử không?
Vista ngạc nhiên, nhưng gật đầu ngay
Eli bước lùi đúng ba bước, né đòn tấn công đầu tiên một cách hoàn hảo – gọn đến mức khiến nhiều người tròn mắt
Cô không hề loạng choạng, không mất thăng bằng
Vista tăng tốc. Vẫn là kiếm gỗ, nhưng rõ ràng anh đã tung ra đòn thử sức – để kiểm tra phản xạ của cô
Eli nghiêng người, mũi kiếm gỗ sượt qua mép tóc. Rồi trong một khoảnh khắc kỳ lạ, tay cô xoay lại – đúng tư thế chặn kiếm phản công mà Vista từng dạy cho đám lính mới thuộc đội của anh
Trận chiến đã ngừng lại, Vista nhướng mày, cả boong tàu im phăng phắc
Izo huýt sáo nhỏ, Marco đứng tựa cột buồm
Vista
Nhóc chưa từng học chiêu đó từ ta, là ai dạy?
Eli khựng lại một chút. Cô không nói ngay. Chỉ nhìn thanh kiếm trong tay, rồi ngẩng đầu nhìn trời
Một hôm khi Marco đang xem cô nghịch thanh kiếm gỗ nhỏ mà Vista tặng để làm đồ chơi, anh hỏi vu vơ
Marco
Eli, ai dạy em kiếm thuật? Là bố?
Elizabeth Alexandra
Không ạ
Eli không quay lại, cũng không tỏ ra bí hiểm. Cô chỉ nhìn trời, mắt không chớp
Elizabeth Alexandra
Edward
Tên đó… vẫn là cái tên cô không bao giờ giải thích, một cái tên không ai tìm thấy trong thế giới này
Trở lại hiện tại, sau vài giây im lặng, Vista chậm rãi hạ kiếm. Anh không hỏi nữa. Không ép cô nói ra tên người dạy
Chỉ nhẹ nhàng đặt thanh kiếm gỗ vào giá, rồi quay sang cô, nụ cười thoáng ẩn chút thán phục
Vista
Dù là ai dạy… người đó đã đặt trong tay nhóc một món quà – không chỉ là kỹ thuật
Lúc nãy, đôi mắt cô sắc như lưỡi kiếm. Giờ đây, chỉ còn là đôi mắt của một thiếu nữ mười bốn tuổi – bình tĩnh, ngoan ngoãn, và… rất biết giấu mình
Marco khoanh tay dựa cột buồm, mắt nheo lại
Tên “Edward” một lần nữa lặng lẽ trôi qua trong gió
Đêm ấy, Moby Dick lênh đênh giữa những vì sao
Thatch bưng ra một cái hộp gỗ nhỏ, bước lại chỗ Eli đang ngồi ở đầu mũi tàu. Anh đặt nó xuống bên cạnh cô, ngồi thụp xuống, cười toe
Thatch
Còn vài ngày nữa mới tới sinh nhật em, nhưng anh không chờ nổi
Eli mở ra. Trong hộp là một cây cung bạc thanh mảnh, tay nắm khảm đá lam
Thatch
Tự tay anh làm đấy. Không hoàn hảo như đồ thợ rèn chuyên nghiệp, nhưng chắc chắn là độc nhất
Eli không nói gì. Nhưng tay cô nhẹ nhàng chạm vào thân cung – từng chi tiết. Như thể đã chạm vào hàng ngàn lần rồi. Cô buộc dây cung, giương thử
Marco, từ xa, gật đầu hài lòng. Izo thì đứng chống cằm nhìn, hứng thú
Mũi tên bay vút – găm thẳng vào vật trang trí cao nhất giữa buồm. Chính giữa. Không lệch một phân
Izo
Chẳng vui chút nào nếu em trở thành xạ thủ giỏi hơn cả anh đấy, Eli
Cô không đáp. Chỉ quay đầu lại, nói khẽ
Elizabeth Alexandra
Em chưa từng quên cách bắn
Elizabeth Alexandra
Vâng..
Râu Trắng nhìn chằm chằm vào thanh kiếm gỗ đã mẻ một cạnh sau buổi tập. Ông lặng lẽ nói
Edward Newgate
Con bé chưa từng giống đứa trẻ bình thường từ đầu…
Edward Newgate
Dù nó chưa bao giờ khóc, hay cười, chưa bao giờ kể một câu chuyện, cũng chẳng bao giờ hỏi tại sao ta lại cứu nó…
Edward Newgate
Marco. Người tên Edward mà nó hay nhắc đến… Con điều tra được gì chưa?
Marco lắc đầu, chắp tay sau lưng
Marco
Không có ai như vậy từng xuất hiện ở Tân Thế Giới. Cũng không phải một hải tặc hay người dân có tiền thưởng nào
Marco
Con chắc chắn – cái tên ấy không thuộc về nơi này, hay cũng có thể chỉ là trí tưởng tượng của con nít chăng?
Râu Trắng vẫn nhìn xa xăm
Edward Newgate
Từ khi con bé 7 tháng tuổi trôi dạt trong chiếc rương đó… Nó luôn sống bên ta
Edward Newgate
Nhưng dường như… tâm hồn nó vẫn gắn ở nơi khác
Download MangaToon APP on App Store and Google Play