Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

(Đn Attack On Titan) Vầng Tịch Dương

Chapter 1

"Khi máu bắt đầu thấm vào tay, lửa trong tim tôi không còn dùng để sưởi ấm."
.
Tường Rose, biên giới phía Nam
Một ngôi làng nhỏ không tên, nép mình dưới chân đồi phủ rừng thưa, được đánh dấu trên bản đồ quân đội chỉ bằng một ký hiệu mờ: "Trạm khai thác cũ – không đáng lưu ý.
Tiếng mưa gõ lên mái nhà lò rèn, đều đặn như một nhịp tim. Không nhanh. Không chậm. Chỉ là thứ nhịp điệu buồn ngủ, tẻ nhạt, như chính cuộc sống ở nơi này: sáng rèn sắt, tối nhai khoai khô, ngày mai lại lặp lại như một bánh răng không kêu.
Bên trong, một thằng nhóc, tóc đen ngắn, mắt tro xám—đang nện búa lên thanh thép đỏ rực. Những giọt mồ hôi đọng trên cổ, hòa cùng ánh lửa bập bùng soi sáng sống mũi cao thẳng và một vết sẹo mờ dưới quai hàm trái—thứ duy nhất còn sót lại từ một tai nạn "không ai nhớ rõ"
Keng!
Keng!
Tiếng búa không lệch đi một ly nào. Chính xác, nhẫn nại, nhưng không phải lành nghề—mà là bản năng.
Kael, 14 tuổi, không phải là người nói nhiều. Nhưng trong đầu cậu, mọi thứ chưa từng yên tĩnh. Những cơn chiêm bao kì lạ vẫn ùa đến mỗi đêm. Trong mơ, cậu thấy những sinh vật khổng lồ, những tiếng thét vang dội trong không gian vô tận, và đôi khi là mặt biển trải dài vô tận - thứ mà người trong tường không bao giờ nhắc đến.
Jun
Jun
Còn một lần rèn nữa thôi
Tiếng ông già thợ rèn, lưng gù, râu trắng như bồ hóng vang lên.
Jun
Jun
Tao dạy mày rèn kiếm, không phải để đi múa may với mấy cái giấc mơ quái dị đó
Kael không đáp. Chỉ gật đầu và tiếp tục rèn. Nhưng lần này, ánh mắt cậu khác. Như thể đang nhìn xuyên qua thanh kiếm mình vừa tạo ra.
Trong mơ, cậu luôn thấy mình đứng trên một đống đổ nát, bàn tay dính đầy máu, ngước nhìn lên một bầu trời rách nát… và phía trước là một người phụ nữ tóc đen. Cô ấy quay lưng về phía cậu, áo choàng dính máu, không nói một lời. Nhưng lần nào, Kael cũng bật khóc trong giấc mơ đó.
Cậu chưa từng giải thích được những giấc mơ đó. Mỗi đêm là một mảnh rời rạc.
?
?
Đừng sợ…con là một Ackerman
Nhưng cái tên đó, "Ackerman", chưa bao giờ hiện diện ở nơi này. Ở vùng đất lãng quên này, không ai mang họ, chỉ có người sống và kẻ chết.
Không rõ lý do. Không rõ danh tính. Nhưng nỗi đau đó thật như thép cháy trong ngực.
.
Mưa rơi.
Không phải cơn mưa dịu dàng xoa dịu những linh hồn mỏi mệt trong tường thành, mà là cơn mưa trần trụi – lạnh như kim loại, nặng như tiếng chuông báo tử. Nó gõ đều trên mái lò rèn đã gỉ sét, tạo nên âm thanh vừa u ám, vừa thân thuộc. Với nhiều người, đó là tiếng của buồn bã. Nhưng với Kael, đó là nhịp thở của sự sống.
Làng Elmar, nằm ở rìa Tường Rose, vốn là nơi yên bình với những kẻ bỏ quên chiến tranh. Chẳng có Trinh Sát Đoàn, chẳng có Titan, chỉ có đất, sắt và lũ trẻ chơi giữa ruộng bùn. Nhưng vào đêm mưa ấy… mọi thứ kết thúc.
Người ta nghe thấy tiếng ngựa phi dồn dập. Tiếng rít kim loại. Tiếng la hét. Và rồi… Titan xuất hiện.
Không phải loại Titan bình thường. Nó cao tám mét, thân hình gầy gò và lệch lạc như vừa chui ra từ giấc mơ vỡ nát. Cái đầu của nó nghiêng sang một bên, cổ lỏng lẻo như búp bê hỏng, mắt trừng trừng không cảm xúc.
Riven lúc đó đang đứng một mình ở bờ suối. Cậu nghe thấy tiếng động đầu tiên. Cậu thấy lũ ngựa chạy loạn. Cậu thấy mọi người hét lên, bỏ chạy về hướng ngược lại.
Cậu không chạy.
Có một nhịp đập kỳ lạ trong lòng ngực cậu. Cảm giác như... ai đó vừa gõ mạnh vào lồng ngực từ bên trong.
Khi Titan vượt qua hàng rào, vung tay đập tan ngôi nhà bên trái, Riven không suy nghĩ. Không do dự. Không phân tích. Không một ý niệm.
Cơ thể cậu tự di chuyển.
Chộp lấy đôi đoản đao treo trên khung lò rèn – thứ vũ khí chưa từng dùng trong thực chiến. Bàn tay cầm đao, chặt như bản năng. Đôi chân lao đi trong mưa, tiếng gió rít bên tai. Mọi thứ mờ đi – chỉ còn lại tiếng tim đập vang như trống trận.
Con Titan như phát dại khi thấy cậu, rồ lên, chạy nhanh hơn.
Nhưng trước khi nó kịp nâng tay, Kael đã lướt qua như tia sét, và đoản đao cắm xuyên gáy nó.
Một đòn.
Không chệch một ly.
Không chần chừ.
Máu nóng phun ra.
Con Titan đổ xuống.
Còn Kael thì…đứng giữa cơn mưa, thở gấp, mắt mở to, và run rẩy.
Không phải vì sợ. Mà vì cái cảm giác ấy…nó quá giống trong giấc mơ.
Kael Ackerman
Kael Ackerman
Hah…hah…chết tiệt…cái chó gì vậy…?

Chapter 2

Trong lúc đó, những con titan khác đang ăn thịt những người khác, máu me ngập ngụa, mùa máu tanh đậm đặc, ngôi làng yên bình ngày nào hoá cảnh tang tóc, ảm đảm.
Kael Ackerman
Kael Ackerman
Chết rồi! Còn ông già ở nhà!
Chợt nhớ ra người quan trọng, Kael vội vàng chạy tức tốc về nhà, lướt băng băng như cơn gió qua những cái xác, cố nhắm mắt làm ngơ những tiếng gào thét, tiếng nhóp nhép của Titan khi ăn thịt người, máu phun trào, bắn cả vào mặt cậu.
Kael Ackerman
Kael Ackerman
Kael Ackerman
Kael Ackerman
Hah…tới nơi rồi!
Cơn vui mừng chưa kịp dâng lên thì đã bị vụt tắt, cậu sững người khi thấy ông Jun đang bị một con Titan xé đôi, cắn nát đầu tại chỗ.
Kael Ackerman
Kael Ackerman
NovelToon
Kael Ackerman
Kael Ackerman
Ông già…
Cơn mưa ngày càng nặng hạt hơn, hoà cùng thứ tanh hôi như một biển máu.
Khoảng khắc ấy, mọi thứ như ngưng đọng. Không ai gào thét nữa, cũng không còn tiếng sấm, chỉ còn tiếng mưa.
Kael cứng người như bị đóng băng, mắt cậu mở to nhưng không thấy gì rõ.
Mọi thứ như bị nước mưa làm nhoè đi… hoặc chính nỗi đau trong lồng ngực làm méo mó thế giới.
Kael Ackerman
Kael Ackerman
Không…hahaa…không…
Kael Ackerman
Kael Ackerman
Ông…chết rồi…
Chết rồi. Người cậu coi như cả thế giới, như cả sinh mạng. Người duy nhất yêu thương, tuy hơi nghiêm khắc, không máu mủ ruột thịt nhưng coi cậu như con trai, dạy dỗ và nuôi lớn cậu.
Kael Ackerman
Kael Ackerman
Hahaa, đến ông cũng bỏ tôi đi!
Rồi cơn sóng ký ức ùa vào…
Một đoạn chớp nhoáng, hiện lên như một tia sét: một người đàn ông khác, tóc nâu dài, cũng từng chết trước mắt.
Một cô gái tóc đen lao đến, gào lên đau đớn…
Một thằng bé quỳ giữa tuyết, hai tay đầy máu.
Kael hét lên, nhưng…không ai nghe thấy.
Đôi mắt cậu nóng rực. Không phải vì nước mưa, cũng chẳng phải nước mắt.
Mà là một thứ gì đó bên trong góc khuất con người cậu… trỗi dậy.
Trái tim cậu đập mạnh đến nỗi như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, dòng máu sục sôi khắp cơ thể. Bàn tay nắm chặt đôi đoản đao, không phải do quyết định, như thể có ai đó đang điều khiển.
Một thanh âm vang lên từ trong tâm khảm của cậu.
“Mày sẽ không kịp nữa nếu còn chần chừ. Mày là kiếm. Chứ không phải người bình thường.”
Kael Ackerman
Kael Ackerman
Ha… hiểu rồi
Và cậu lao vào, không một chút chần chừ hay sợ hãi. Chỉ còn nỗi căm ghét và cơn đau không tên.
Cậu dùng bức tường gỗ làm bàn đạp để nhảy lên thân con Titan trong khi nó còn đang thưởng thức thịt người.
Dứt khoát chém một đường ngọt lẹm.
Kael Ackerman
Kael Ackerman
NovelToon
Máu phụt ra, nóng và hôi nồng.
Kael Ackerman
Kael Ackerman
A…tởm quá
Mưa trút xuống như muốn xoá sạch hết thảy, nhưng nỗi đau vẫn còn đó, như một căn bệnh quái ác, nó len lỏi vào từng tế bào, từng mạch máu, di căn vào khắp lục phũ ngũ tạng. Rồi tàn nhẫn tra tấn người còn sống, âm ỉ triền miên.
Kael Ackerman
Kael Ackerman
Mình thật vô dụng
Kael Ackerman
Kael Ackerman
Chỉ biết đứng đó
Kael Ackerman
Kael Ackerman
Hệt như…mọi lần trong giấc mơ
Lần đầu tiên trong đời, Kael hiểu thế nào là đau thấu nát tâm cam, hiểu thế nào là mất mát và cảm giác mất đi người thân. Dù cho có bị bỏ rơi, có bị ghét bỏ, đánh đập, chửi rủa, cậu cũng chưa bao giờ đánh mất niềm tin và hy vọng, như vầng sáng trong đêm đen.
Chính người ấy là đức tin, là lý do duy nhất để cậu sống. Và giờ người ấy cũng bỏ cậu mà đi.
Người ấy… giờ chỉ còn là một vũng máu và những mảnh thịt vụn.

Chapter 3

"Tên tôi không được ai đặt. Nhưng kể từ hôm đó, chính cơn giận đã rèn nó vào xương."
.
Trời chưa sáng.
Nhưng cơn mưa đã tạnh, không ai dám quay về chốn vừa có Titan xuất hiện. Chỉ có vài người may mắn sống sót.
Chỉ còn lại tro lạnh, gỗ cháy, và cậu trai tóc đen ngồi bất động giữa đống tàn tích.
Kael
Một mình.
Đôi mắt xám tro nhìn về nơi từng là cái lò rèn, giờ chỉ còn là mảnh gạch vỡ nát và thanh sắt đen co quắp như ngón tay cụt.
Trên tay cậu là mảnh đoản đao bị sứt lưỡi – thứ vũ khí cậu dùng để giết Titan.
Nhưng cậu không nhìn nó như một chiến công. Cậu nhìn như thể… nó vừa giết chính người cậu thương.
Kael Ackerman
Kael Ackerman
Ông già à…
Cậu thều thào, giọng nói khô khốc như tro bếp.
Kael Ackerman
Kael Ackerman
Tôi đã không gọi tên ông
“Ông già, người già mà làm việc như vậy coi chừng chết sớm đấy.”
“Haha, yên tâm, tao hứa sẽ sống tới khi mày trở thành một lão già khụ.”
Lời hứa năm nào… giờ bị dập nát trong cảnh tượng cậu mãi không thể quên.
Kael Ackerman
Kael Ackerman
Ha, trớ trêu thật…
Bỗng dưng, có tiếng vó ngựa, một đoàn người từ xa đang đi tới. Bộ quân phục quen thuộc. Là Trinh Sát Đoàn.
Người đi đầu là một người đàn ông nhỏ con, lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao.
Anh bước xuống ngựa, nhìn quanh, rồi dừng lại khi thấy Kael.
Levi Ackerman
Levi Ackerman
Cậu giết nó à?
Cậu không nói gì, chỉ giơ tay, trong đó là mảnh đoản đao sứt mẻ.
Sau đó Levi bước lại gần, cuối thấp để ngang tầm mắt cậu.
Levi Ackerman
Levi Ackerman
Tên?
Kael Ackerman
Kael Ackerman
Kael
Levi Ackerman
Levi Ackerman
Cậu sống ở đây bao lâu?
Kael Ackerman
Kael Ackerman
Không nhớ
Levi nheo mắt, một ánh nhìn cảnh giác của người từng sống sót quá nhiều.
Levi Ackerman
Levi Ackerman
Cậu vừa giết một Titan không bằng thiết bị. Phản xạ không do huấn luyện.
Levi Ackerman
Levi Ackerman
Cậu biết điều này có nghĩa là gì không?
Riven không trả lời.
Nhưng trong đầu cậu, giọng nói của ông lão như vang dội bên tai:
“Nếu nó là vũ khí – hãy học cách dùng nó. Nếu nó là lời nguyền – đừng để nó chiếm mày trước.”
Sau đó, cậu ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Levi.
Kael Ackerman
Kael Ackerman
Tôi không biết tôi là gì
Levi Ackerman
Levi Ackerman
Tốt. Những đứa biết rõ bản thân thường chết sớm
Anh đứng dậy, quay về phía lính hộ tống và ra lệnh.
Levi Ackerman
Levi Ackerman
Đưa cậu ta về doanh trại
Kael Ackerman
Kael Ackerman
Hả?
Anh quay đầu, cười nhạt.
Levi Ackerman
Levi Ackerman
Chào mừng đến thế giới của những kẻ không có lối thoát
Lúc xe ngựa lăn bánh rời khỏi ngôi làng, Kael không quay đầu lại. Vì nếu quay đầu lại, cậu sợ trái tim mình sẽ lại bị bóp nghẹt.
Hương hoa thơm ngát thoang thoảng mùi máu tanh. Cơn gió đầu tiên trong sáng sớm thổi qua.
Cậu không còn gì để mất nữa.
.
Kael được đích thân Levi huấn luyện, cậu được dạy cách giữ thăng bằng khi sử dụng bộ cơ động, cũng như về điểm yếu của các Titan.
Doanh trại Trinh Sát – phòng ngủ tạm thời. Kael nằm im trên giường gỗ cứng, đắp chiếc chăn dày mùi thuốc sát trùng và mồ hôi cũ. Cậu không ngủ được.
Tay trái cậu vẫn còn vết rách do huấn luyện, nhưng không đau.
Chỉ là… đêm nay, cậu cảm thấy lồng ngực mình lạ lắm. Như đang sống hai mạng cùng lúc.
Rồi giấc mơ đến. Bất chợt, đột ngột, không có dấu hiệu nào.
Riven đứng trong một căn hầm đá. Đèn lồng treo trên trần. Mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí.
Có một người phụ nữ gục dưới sàn, đang bị trói.
Cậu—hay đúng hơn là cái cơ thể mà cậu đang đứng trong đó—đang cầm kiếm. Đôi tay run rẩy. Trên người là quân phục lính Vệ Binh, nhưng không có cánh hoa huệ.
???
???
Mày là công cụ. Không phải người. Kết liễu đi. Rồi biến mất như mọi Ackerman khác
Cơ thể Riven trong mơ run lên. Nhưng đôi tay… lại chém không chần chừ.
Máu tuôn ra như suối.
Sau đó, khung cảnh trong giấc mơ lại chuyển.
Một cậu bé đang khóc trong ngõ tối, cầm trên tay lưỡi dao gỗ.
Đằng sau là xác hai người lớn — một đàn ông, một phụ nữ.
Một giọng nói vang lên, lần này là nữ:
?
?
Mày không sinh ra để sống yên. Mày sinh ra để sống sót.
?
?
Vì mày là Kiếm, không phải đứa trẻ.
Kael – dù không phải người trong cảnh – vẫn cảm thấy nỗi đau xé rách tim như thể ký ức đó thuộc về cậu.
Bỗng dưng, cảnh lại thay đổi xèn xẹt.
Một Titan khổng lồ – không da, chỉ có cơ bắp đỏ như thịt sống điên cuồng lao tới.
Một người đàn ông tóc ngắn, ánh mắt sắc lạnh, xoay người trên không trung như một mũi tên sống.
Anh ta lướt dọc Titan như trượt trên lưỡi kiếm khổng lồ.
Lưỡi đao rạch ngang cổ Titan, máu văng tung tóe.
Người ấy quay đầu. Trong khoảnh khắc ánh sáng quét qua gương mặt, Kael nhìn thấy chính mình… Nhưng lớn hơn. Khác biệt hơn. Cô đơn hơn.
Thịch!
Kael bừng tỉnh, mồ hôi tuôn ra như suối, tay vẫn nắm chặt như đang giữ đuôi kiếm.
Kael Ackerman
Kael Ackerman
Tại sao mình…lại thấy những ký ức đó?
Kael Ackerman
Kael Ackerman
Họ là mình? Hay mình là sự tiếp nối của họ?
Cậu chống tay ngồi dậy, thở dốc, tim đập như trống trận.
Qua ô cửa hẹp, ánh trăng xuyên vào, chiếu đúng lên vết sẹo mảnh nơi gương mặt cậu – một vết cắt lạ dưới quai hàm trái cậu không nhớ mình từng có.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play