Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[LingOrm] Từ Từ Thích Em

1

LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Con không đồng ý
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Nó chẳng phải em của con
Lời nói được hét lên bởi 1 đứa trẻ 8 tuổi, đối diện là đứa nhỏ cùng tuổi khác đang cố nép sau lưng ba mẹ nó
Nicha Kwong
Nicha Kwong
LingLing à , con ngoan
Nicha Kwong
Nicha Kwong
Có em chơi cùng chẳng phải rất tốt sao?
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Yêu thương 1 mình con không được sao? Tại sao phải nhận nuôi nó chứ * chỉ tay vào nàng rồi chạy vào phòng*
Thonaphat Kwong
Thonaphat Kwong
* nhìn*
Thonaphat Kwong
Thonaphat Kwong
Mặc kệ nó đi, vài bữa rồi sẽ quen thôi * về phòng nghỉ*
Nicha Kwong
Nicha Kwong
* ngồi xổm xuống*
Nicha Kwong
Nicha Kwong
Bé Orm ngoan * vuốt ve mái tóc nàng*
LingLing : cô , Orm : nàng
Nicha Kwong
Nicha Kwong
Từ nay đây là nhà của con , con có thể gọi ta là mẹ
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* gật nhẹ đầu*
Sau đó nàng đi theo mẹ Kwong đi vào phòng nhưng mắt vẫn dán chặt vào căn phòng đóng cửa kế bên
Nói là chị gái nhưng nàng chỉ sinh sau cô 16 ngày
_________________
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
LingLing chờ em với
Cô bỏ ngoài tai câu gọi mà cô đã nghe đến phát ngán trong suốt 10 năm qua. Cô thật sự rất chán ghét nàng, chán ghét đứa em mà cô không bao giờ nhìn
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Chị đi nhanh thật, mỗi ngày chờ em về khó lắm sao * thở không ra hơi*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Không phải là khó, mà là không bao giờ
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* đảo mắt rồi rẽ vào tiệm net*
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* cố gượng cười rồi đi về 1 mình*
Ừ thì riết cũng quen
_____________
Nicha Kwong
Nicha Kwong
LingLing đâu rồi? Sao có mình con về vậy, Orm?
Bà Kwong đang nấu chút thức ăn từ dưới bếp
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
À.. chị ấy đi chơi thể thao với bạn , chắc cũng sắp về rồi ấy
Nàng lấp liếm thay cô, lần nào cũng vậy đều bao biện đủ mọi lý do để cô không bị đánh. Có lẽ vì không muốn giành bớt tình cảm từ ba mẹ nên mới ra sức bảo vệ cho cô
Nhưng cũng có lúc bị ba phát hiện nên cả hai phải chịu phạt chung
Nicha Kwong
Nicha Kwong
Con cứ bao che cho nó, bố Kwong mà biết được thì cả hai lại no đòn
Mặc dù bao che như vậy nhưng mỗi khi chịu phạt chung cô đều cảm thấy không có lỗi hay tội nghiệp nàng hết. Chỉ nhận được lại những câu đại loại “ lo chuyện bao đồng” , “ giả nhân giả nghĩa” , “ đáng đời”
Trong mắt chị , em là thứ đáng ghét nhất trên đời dù cho có thật lòng đối đãi thì chị vẫn rất chán ghét em, làm thế nào cũng không cảm thấy thuận mắt
Bíp bíp
Tiếng xe của ba Kwong đã dừng lại ngoài sân
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
“ chết rồi, sao giờ còn chưa về”
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
“ ba mà biết được sẽ đánh chị ấy cho coi”
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* ấn gọi điện thoại cho chị *
Gọi 2 cuộc nhưng cô không bắt máy
Mẹ Kwong cũng bắt đầu dọn cơm tối
___________
Thonaphat Kwong
Thonaphat Kwong
LingLing đâu ? * ngồi vào bàn ăn*
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Dạ.. chị ấy hôm nay cần làm bài tập nhóm nên là…
Nàng lại viện cái lý do cũ rích đó ra
Thonaphat Kwong
Thonaphat Kwong
* cắt ngang * con lại muốn chịu chung với nó?
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* im bật*
Cạch
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Con về rồi, không cần tra hỏi nữa đâu * từ ngoài cửa bước vào*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* đi thẳng lên phía phòng*
Thonaphat Kwong
Thonaphat Kwong
Con đứng lại , đi đâu giờ mới về? Lại đánh nhau?
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* ngước mặt lên nhìn*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Phải
Cô lộ gương mặt có một vài vết bầm và xước
Thonaphat Kwong
Thonaphat Kwong
* đập tay xuống bàn*
Thonaphat Kwong
Thonaphat Kwong
* đứng dậy đi về phía cô*
Nicha Kwong
Nicha Kwong
* vội níu tay ông*
Nicha Kwong
Nicha Kwong
Thôi mà ông, trời đánh tránh bữa ăn , con nó cũng bị thương, ông bớt giận
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* chạy về phía chị, kéo tay chị vô phòng*
.
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Buông ra, tôi đã cho phép cô đụng vào người tôi à? * cáu gắt*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* hất tay em ra*
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Em xin lỗi.. em quên mất
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* cười trừ*
Cô đã vạch rõ ranh giới của cả hai từ rất lâu
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* đi thẳng vào phòng tắm*
Cô cũng chẳng thèm đánh nhau đâu, chỉ tại bọn chúng khiêu khích , bọn chúng đánh game không lại cô nên mới đánh nhau. Cô cũng chẳng ngán nên xông vô đánh với bọn chúng bầm dập
Vì cô cũng chỉ muốn được ba mẹ quan tâm, nhưng họ lại quan tâm sự giỏi giang của nàng hơn. Và cô ghét điều đó
__________
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* bước ra khỏi phòng tắm*
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Để em bôi thuốc cho chị
Nàng đã ngồi ở giường chờ sẵn
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* nhíu mày *
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Ai cần? Cút khỏi phòng tôi
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* bỏ ngoài tai rồi tiến lại gần cô*
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* đưa bông tăm chạm nhẹ vết thương ở khoé môi*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* đứng hình vài giây*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* bắt lấy tay nàng*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Đã bảo cút rồi không nghe sao?
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* nhăn mặt*
Cô dùng lực siết chặt tay nàng đến phát đau
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* tay còn lại cầm bông tăm khác đưa lên vết thương ở má cô*
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Em bôi xong sẽ cút ngay , chị ở yên chút được không?
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* tức giận*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* đưa tay bắt lấy tay còn lại của nàng*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* đẩy mạnh nàng vào tường*
Lưng và đầu va đập vào tường mạnh
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* nhíu mày đau đớn*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Không cần, cô nghe rõ không? Đừng tưởng ba mẹ chống lưng thì tôi không dám làm gì cô
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Nếu đánh em khiến chị cảm thấy tốt hơn và ở yên cho em bôi thuốc thì cứ tự nhiên
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* cứng đờ*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* dứt khoát dơ tay lên*
Cuối cùng cô cũng không xuống tay được
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* tức giận đấm mạnh vào tường *
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* dùng sức lôi nàng ra cửa , đẩy mạnh em khỏi phòng*
Sầm
Tiếng đóng cửa như sấm vang
Mặc dù ngã nhào trước cửa phòng nhưng nàng cũng chống tay ngồi dậy rồi đập nhẹ cửa
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Chị tự bôi vết thương, trên bàn có thức ăn tối, nhớ ăn
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* nhìn lên bàn*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* ngồi xuống tự mình bôi vết thương*
Cô chẳng biết nói gì, cô đang nghe theo lời nàng, thật nực cười
Hết

2

Sáng sớm hôm sau
Tại bàn ăn sáng
Thonaphat Kwong
Thonaphat Kwong
LingLing, bắt đầu từ nay con phải đi học và đi về cùng Orm, không được la cà nữa.
Thonaphat Kwong
Thonaphat Kwong
Còn Orm, đi học về dọn đồ sang phòng Lingling ở chung với nó, kèm cặp nó học. Sắp phải thi đại học rồi, cứ chểnh mảng thì sau làm sao mà có việc làm tốt
Thonaphat Kwong
Thonaphat Kwong
Rồi lại cực khổ như ba mẹ
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Con không đồng ý, việc học của con, con tự biết không cần nó giúp
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Con cũng không ở chung với nó
Nicha Kwong
Nicha Kwong
* nắm tay cô ở dưới bàn*
Nicha Kwong
Nicha Kwong
* nhìn cô rồi lắc đầu*
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* cuối mặt ăn sáng tiếp*
Thonaphat Kwong
Thonaphat Kwong
Phòng Orm vừa nhỏ lại không có máy sưởi, con không thấy thương em chút nào sao? Phòng con rộng ở chung với em thì chết à?
Thonaphat Kwong
Thonaphat Kwong
Ba đã quyết định rồi đừng có mà cãi bướng
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* định nói *
Mặc dù định lên tiếng phản bác nhưng nhìn sang ánh mắt vài nàn của mẹ Kwong , cô đành ngậm ngùi chấp nhận
Bình thường ba Kwong sẽ là người chở cả hai đi học bằng taxi còn đi về là hai người tự về
Đến lớp
Cả hai là chị em, cả trường đều biết nhưng cô không công nhận điều đó
Chẳng hạn như hôm nay
Đa nhân vật
Đa nhân vật
: LingLing, em giới thiệu về bản thân mình và gia đình bằng tiếng anh cho cả lớp coi đi
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Em tên LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Nhà em chỉ có 3 thành viên
Ngay cả ở trên lớp, cô cũng không giữ cho em chút địa vị nào
Trong mắt cô, em là đồ thừa thải
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* buồn*
June Wanwimol
June Wanwimol
* nhìn sang nàng*
June Wanwimol
June Wanwimol
“ Cái tên đáng ghét đó”
June Wanwimol
June Wanwimol
“ Có em gái mà không biết trân trọng, người chị tồi trong truyền thuyết đây hã”
____________
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
LingLing, chờ em với
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* đột ngột dừng lại *
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* quay mặt về phía trước*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Bây giờ cô có thể về chung với tôi nhưng phải cách xa tôi 5 bước chân và im miệng lại
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* nhỏ giọng* Em biết rồi * cuối đầu nhẹ*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* hài lòng đi tiếp*
Đi được 1 đoạn thì cô thấy bọn ẩu đả hôm qua. Bọn chúng vẫn muốn gây sự với cô đây mà
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
“ Lại phải động tay động chân với mấy ranh này”
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* nhớ ra cái đuôi nhỏ đằng sau*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* quay lại*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Cô về nhà trước đi, tôi còn có việc phải làm
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Không được, ba bảo em đi về cùng chị mà, em hứa không lại gần chị quá 5 bước đâu
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Lôi thôi quá về đi, tôi sẽ giải thích với ba sau
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Nhưng mà..
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Tôi bảo về mà, đồ lì lợm * gần như quát nàng*
Cô biết bản thân quá đáng nhưng không muốn nàng bị vạ lây, lỡ có ẩu trúng em thì sao? Cô đang lo lắng cho em ư? Nhưng lời nói sao lại gây tổn thương cho em vậy chứ
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* hai mắt đỏ hoe *
Mặc dù rất muốn khóc nhưng em vẫn kiên trì không để giọt nước mắt nào rơi xuống
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* cúi đầu chạy một mạch về nhà*
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
“Biết là xua đuổi có cần nặng lời với em vậy không? Em cũng có lòng tự trọng mà? “
“ suy nghĩ “
Nàng vừa đi thì bọn chúng cũng chạy tới chỗ cô
Đa nhân vật
Đa nhân vật
: Mày giỏi rồi đó ( tên hôm qua )
Đa nhân vật
Đa nhân vật
: * đưa tay nắm vạt áo khoát cô*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Buông ra, tao không muốn gây sự
Đa nhân vật
Đa nhân vật
: Nhưng tao thì muốn
Bộp
Đa nhân vật
Đa nhân vật
: * đấm cho cô 1 cái*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* không nhịn nổi nữa *
Ai đời con trai lại nhỏ mọn chặn đường đánh con gái người ta vậy chứ?
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* dứt khoát đấm hắn 1 cái*
Thế là cả đám lao vào đánh cô tới tấp. Hèn, chơi hội đồng ai chơi
Sau một lúc cô cũng ngã nhào ra đất vì bọn chúng có tận 4 tên
Có 1 tên cầm khúc gỗ giáng thẳng xuống người cô
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Mày chết * đập khúc gỗ*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* nhắm mắt chờ đợi*
Bộp ~ rộp
Tuyệt nhiên cô lại không cảm thấy đau
Đã có ai hứng trọn cả khúc gỗ kia, thậm chí còn làm nó gãy làm đôi
..
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Tên cầm gỗ : Con nhỏ này, mày muốn chết à?
Đa nhân vật
Đa nhân vật
* hét lên*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* mở mắt ra*
Cô thật sự không biết diễn tả cảm xúc như thế nào. Cái đuôi nhỏ Orm Kornnaphat sao lại quay lại
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Các người sao có thể ức hiếp con gái như thế chứ?
Nàng xoay mặt lại đứng chắn giữa như để bảo vệ cô trong khi em đau sắp ngất đến nơi, một gậy là quá đủ rồi
Đa nhân vật
Đa nhân vật
: Mày tránh ra, không phải việc của mày
Đa nhân vật
Đa nhân vật
: * sấn lại cố lôi nàng ra*
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* vẫn lì lợm cố thủ*
Nàng vừa gọi cho bảo an khu này, mong họ sẽ tới kịp
Đa nhân vật
Đa nhân vật
: Thôi không nói nhiều nữa, nếu nó thích ăn đòn thì đập cả hai
Cả bọn lao đến, cô bị đánh nãy giờ nên không còn sức gượng
Em vẫn đang cố gắng dùng thân nhỏ của mình che chắn cho cô
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* cảm nhận vòng tay nàng siết chặt*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* vùng vẫy*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
“ Điên rồi, sao lại chịu đòn thay tôi”
Tuýt tuýt
Tiếng còi của mấy cảnh vệ vang lên cũng khiến bọn chúng nháo nhào chạy đi hết
Đa nhân vật
Đa nhân vật
: Hai đứa có sao không?
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Buông ra * gắt lên*
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* mở mắt*
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* nén đau buông lỏng tay*
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Bọn cháu không sao, cảm ơn chú
Nàng vốn đã kiệt sức , yếu ớt không thể lên tiếng
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* gắng sức gượng dậy*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Đồ lo chuyện bao đồng
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* quay mặt bỏ đi*
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* cười chua chát rồi cũng đi về*
_____________
Cả hai lê tấm thân bầm dập trở về , vừa về đã đụng mặt mẹ Kwong
Nicha Kwong
Nicha Kwong
* tiến lại nàng*
Nicha Kwong
Nicha Kwong
* phủi phủi quần áo* Hai đứa bị làm sao vậy?
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* liếc mắt*
Cô cũng bị thương sao chỉ lo kiểm tra cho nàng
Thonaphat Kwong
Thonaphat Kwong
* bước ra từ trong phòng*
Thonaphat Kwong
Thonaphat Kwong
Orm con bị làm sao thế? LingLing con lại đánh nhau à? Có phải lần này liên luỵ đến em Orm nữa không?
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Phải , tất cả tại con hết
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* chạy 1 mạch vào phòng rồi khoá trái cửa*
Ba mẹ Kwong không phải là không thương cô, mà do cô thường xuyên gây sự nên họ mới suy diễn theo quá khứ
Còn nàng nhu hoà, đánh nhau là việc gây sốc
Nhưng họ không biết chính điều đó khiến cô luôn mang thành kiến với nàng, luôn hiểu lầm nàng
Hết

3 : Lần đầu thấy em khóc

Đến tối
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* cầm chìa khoá dự phòng*
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* mở cửa*
Cạch
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* bước vào *
Vừa bước vào nàng đã thấy cô nhắm mắt nằm ngủ
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* thở phào*
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
“ Chị ấy ngủ rồi, vậy mình có thể dễ dàng xử lý vết thương cho chị ấy”
Mặc dù những vết thương còn em còn nhiều hơn cô, nhưng cô là sự ưu tiên
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* cầm hộp thuốc để nhẹ đầu giường *
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* lấy bông tăm rồi chạm nhẹ vết thương cô*
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
“ chỉ có lúc ngủ, chị mới ngoan ngoãn để em chạm vào người như vậy”
Cô rất đẹp, gương mặt của cô rất khác xa so với tính cách. Hiền với mọi người nhưng lại thô lỗ với em. Đôi khi nàng còn ghen tị với các bạn cùng lớp, cô sẽ cười nói, giúp đỡ họ vô điều kiện , nên nhiều người thích thầm cô
Nhưng cô đối với nàng rất keo kiệt. Một cái nhìn thiện cảm cũng không có
Bôi được 1 nửa thì cô tỉnh dậy
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* nổi trận lôi đình*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* hất văng hộp thuốc lẫn tay em*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Ai cho cô tự tiện vào phòng tôi?
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Ba bảo em..
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Cút
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Không thể
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* nhìn tủ quần áo *
Trong 1 góc nhỏ đã có vài bộ quần áo của nàng
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Điên mất, thật là ép người quá đáng mà
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Em biết chị rất khó chịu nhưng em không thể làm khác. Em sẽ không chiếm diện tích lắm đâu.
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Giờ để em giúp chị bôi thuốc, được không?
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Không cần
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* cố chấp nắm lấy tay cô*
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* xoa nhẹ tăm bông lên vết thâm tím ở tay cô*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* nổi quạo*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* lật mạnh nàng xuống giường*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* hai tay đè lên hai tay nàng*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Cô điếc đủ chưa? Tôi hiện tại nhìn thấy cô là chỉ muốn bóp chết cô thôi
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Sự xuất hiện của cô khiến tôi chán ghét cở nào, cô có biết không?
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Đừng cố mà tự chốt đau khổ
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Em đã làm gì khiến chị ghét em đến thế?
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Em chỉ muốn chị đối xử với em như một người bình thường thôi thậm chí là người dưng cũng được
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Có cần phải cay nghiệt với em vậy khóc? Em cũng biết đau mà
Nàng vừa dứt lời thì cũng đẩy dòng nước mắt ra khỏi khoé mi
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* sững sờ*
Lần đầu chị thấy em khóc trước mặt chị, khóc vì bức tường không chịu đựng được mà phá vỡ
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* buông lỏng tay ra*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* ngồi dậy đi vào phòng tắm*
Chứng kiến cảnh em yếu đuối, lòng cô nóng như lửa đốt, có chút nhoi nhói ở lòng ngực
Cô ở trong phòng tắm ngâm mình rất lâu
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* bước vào phòng *
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* thu gọn sắp xếp đồ *
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Tôi không thích người lạ ở trên giường của tôi. Cũng không thích người khác tự tiện đụng vào đồ đạc của tôi
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Chị yên tâm, em ngủ dưới sàn, đồ của em cũng ít nên chỉ chiếm góc nhỏ này thôi. Em sẽ không chạm vào đồ của chị đâu
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Chị chỉ cần phối hợp một chút với em để tránh ba mẹ phát hiện là được
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* trải chăn mỏng lên sàn sát góc tường*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* không thèm quan tâm*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
“ biết điều vậy là tốt”
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* lao lên giường rồi chơi game*
Cô chơi game đến tận khuya
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* quay sang nhìn cái đuôi nhỏ kia*
Chỉ có điều lạ , em hôm nay nằm úp sấp
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
“ ngủ vậy mà không tức ngực hửm?”
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* nhớ gì đó*
Cô hiểu ra vấn đề, lúc thấy nàng liều mạng bảo vệ cô , cô lại có chút cảm động , nhưng đa phần là tức giận hơn nhiều. Thân đã yếu rồi còn không biết lo cho bản thân, bảo vệ người khác làm gì
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* bức rức*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* đi lại chỗ nàng*
Nàng mệt mỏi và ngủ khá say
Lần đầu tiên cô nhìn em kĩ như vậy
Em rất giống một em bé, làn da rất mịn, môi hình trái tim, trông rất giống cục sữa bột
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* ngắm *
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Ui
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* lắc đầu*
Cô lại xua đi lời khen từ đáy lòng dành cho sự đáng yêu của em
Cô rất muốn xem vết thương ở lưng em như thế nào
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* chạm vào áo*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* rụt tay lại*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
N’Orm..
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* lấy tay bụm miệng*
Tiếng gọi lần đầu trong suốt 10 năm qua, cảm giác rất muốn gọi thêm nhiều lần nhưng lại bài xích nó.
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* vén nhẹ vạt áo của em lên*
Tấm lưng đầy rẫy những vết thương, vết thâm tím, ở giữa lưng còn có vết bầm dài hình khúc gỗ in lên đó
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* xót*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* đứng dậy lấy tuýt kem thoa*
Những lúc cô dịu dàng như thế này, em chẳng thể nào nhìn thấy
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* đổ ra tay*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* áp nhẹ vào lưng nàng*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* xoa nhẹ*
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Ba… mẹ.. đừng bỏ sữa bột mà..hức.. hức
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
“ Ôi đụ mẹ” * giật mình*
Nàng lên tiếng làm cô giật thót tim
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* bất lực *
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* xoa mái tóc em*
Cô sẽ chẳng thể ngờ lúc này cô có bao nhiêu ôn nhu đều dành cho em
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* ngoan ngoãn nằm im*
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Đau.. đau
______________
Sáng sớm hôm sau
Nicha Kwong
Nicha Kwong
* gõ cửa ầm ĩ*
Hôm nay là chủ nhật, cả hai sẽ phụ mẹ hái cam
Nhà họ Kwong lúc đầu có cả một trang trại cam lớn nhưng giờ chỉ còn vài mẫu do tình hình kinh tế ngày càng xuống cấp trong khi cô và nàng chuẩn bị bước vào đại học
Nicha Kwong
Nicha Kwong
Hai đứa dậy ăn sáng rồi phụ mẹ nào
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Dạ, tụi con dậy ngay đây.
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* trùm mền*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* bịt lổ tai*
Tối qua cô thức tới 3h sáng để nhìn em ngủ, cứ như nhìn bù 10 năm phớt lờ em
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
LingLing, dậy thôi
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* lay lay người cô*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* vẫn nằm lì*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* tay ôm lấy tay nàng mà nhụi nhụi*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Để con ngủ thêm 1 tí nữa đi mà~
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* cười *
Cô đang mè nheo vì tưởng là mẹ Kwong, thật sự rất đáng yêu , nếu cô 1 lần dùng biểu cảm này để mè nheo với em. Nàng sẽ hạnh phúc ngây ngất
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* đột nhiên mở mắt ra*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Sao lại là cô, tránh ra
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* cảm thấy ngại *
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* bay vô phòng tắm*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
“ Asi, sao lại làm nũng trước mặt cô ta chứ”
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* cười trừ*
Nàng có phải ma đâu mà cô né thế
________________
Tại vườn cam
Cả 3 người bắt đầu hái
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Hửm? Quả này ngọt nè
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* chạy ra chỗ cô*
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Quả cam này ngọt lắm, chị ăn thử đi
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Không * quay mặt đi chỗ khác*
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* đi về*
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
“ Không ăn thì thôi, em không quan tâm chị nữa”
.
Làm được 1 lúc thì trời nóng chảy cả mồ hôi
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* lấy khăn lau mồ hôi*
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* mở chai nước ra uống *
Đôi mắt hổ phách lại bắt đầu tia ra chỗ chị
Nhìn cô đang chảy mồ hôi, cũng khát nên em mặt dày ra chỗ chị
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
LingLing.. chị uống chút nước với lau mồ hôi đi
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* quay lại nhìn*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* ánh mắt thân thiện *
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Không thích dùng đồ của cô
Nàng bị từ chối hai lần, thế lại buồn thiu trở về công việc
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* nhìn bóng lưng em*
Cô cũng đang khát khô cả họng
Nhưng cái tôi quá lớn
____________
Nàng hái rất nhanh, hái được khoảng 20kg cam. Nhưng vì do chỗ em đứng là cuối vườn nên phải vác 2 cái giỏ này lên
Vừa mới vác được 1 giỏ cơn đau ở lưng đã truyền đến. Em đành ngồi nghỉ lấy sức rồi mới đem đi
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* nhìn *
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
“ Yếu mà còn ra gió”
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* bước lại chỗ nàng*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Nghe tôi gọi không
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Chị gọi em hả? * chỉ tay vô bản thân*
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* nhìn xung quanh*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Ở đây có tôi với cô không gọi cô thì gọi ma à
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
À ừm.. chị gọi em có chuyện gì vậy
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
“ Em cũng có tên mà”
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Tôi khát rồi, muốn uống nước
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* nhìn trời đất*
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* đưa chai nước của mình cho cô*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
Nhưng tôi không muốn uống chung chai với cô
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
“ Em có bị bệnh truyền nhiễm đâu sao chị phải ghê tởm đến không thể dùng chung chai nước vậy chứ”
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
*cười gượng*
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Vậy để em đi lấy cho chị, chờ em 1 chút
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* đi vào nhà kho*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* nhìn nàng đi*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* xách đít ra chỗ giỏ cam*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* vội vã mang đi*
________
Cô vác hai giỏ cam chạy như bay
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* thở như chưa từng được thở*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
À quên
Cô tiện chôm luôn cái xe rùa đẩy cát của chú Samrak để vào chỗ nàng
Sau đó lại về chỗ mình đứng hái cam thần thái nhất
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* vừa hái vừa liếc nhìn nhà kho*
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* bước ra *
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* chạy đến chỗ cô*
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Của chị nè * đưa chai nước*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* nhìn chai nước*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* đưa tay lấy chai của nàng uống dở hồi nãy*
LingLing Sirilak Kwong
LingLing Sirilak Kwong
* tay kia giật luôn cái khăn lau mồ hôi *
Orm Kornnaphat Sethratanapong
Orm Kornnaphat Sethratanapong
* khó hiểu *
Hết

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play