Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[EAOB] Pheromone Tàn Phai

Chương Giới Thiệu

Thế giới này được phân chia bởi mùi hương và giới tính, người ta từng nghĩ rằng nhân loại đều chỉ thuộc một trong ba giới tính là Alpha, Beta và Omega.

Alpha sở hữu pheromone mạnh mẽ, sức mạnh thể chất vượt trội và khả năng áp đảo bản năng. Họ là sự tồn tại đứng đầu chuỗi sinh học, phần lớn các Alpha cao cấp đều đứng trên đỉnh cao vinh quang, chiếm lĩnh địa vị cấp cao trong xã hội.

Beta là những kẻ trung lập, thuộc tầng lớp đông đảo nhất, chiếm khoảng 70% dân số. Họ không thể phát ra mùi hương hấp dẫn, cũng không bị cuốn theo mùi của Alpha hay Omega, đồng thời cũng là tầng lớp bị xã hội dễ dàng “bỏ quên”.

Khác với Alpha có kỳ động dục, Omega có chu kỳ phát tình định kỳ, trong đó cơ thể họ phát ra pheromone khiến Alpha không thể cưỡng lại. Trời sinh nam nữ đã có khả năng sinh sản, là đối tượng kết hôn lý tưởng trong thời đại này. Dù có một số Omega vươn lên nắm quyền, xã hội vẫn định hình họ trong khuôn mẫu “sinh sản”.

Cho đến hai mươi ba năm trước, chủ tịch tập đoàn Lục Thị đời thứ tư Lục Duật Thần, chính là Enigma đầu tiên được giới y học hiện đại xác định. Pheromone của hắn vừa có thể hoàn toàn áp chế Alpha, vừa có thể đánh dấu Alpha, trở thành bước tiến tiếp theo của tiến hóa giới tính đứng đầu chuỗi thức ăn sinh học.

Lục Duy Thần, con trai cả của Lục Duật Thần và phu nhân Kỳ Vân không những kế thừa gen đặc biệt của bố lớn, mà còn phân hóa thành Enigma khi chưa đầy hai tuổi. Giới truyền thông gọi hắn là “Enigma thứ hai của thế giới”, thậm chí không ít người lén lút gán cho hắn cái tên “thế hệ lai sinh”, bởi hắn là sự kết hợp hoàn hảo giữa Enigma biến dị và Alpha thuần chủng.

Và định mệnh, có lẽ thích lặp lại những chương cũ theo một cách tàn nhẫn hơn.

[EAOB Hệ liệt]: PHEROMONE TÀN PHAI

“Có những người, dù yêu đến khắc khoải, cuối cùng vẫn phải học cách buông tay.”

Lục Duy Thần là Enigma thứ hai của thế giới, chủ tịch đời thứ năm của tập đoàn Lục Thị. Hắn mang trong mình pheromone vượt trội và trái tim nồng cháy chỉ dành cho duy nhất một người. Hắn yêu Giang Tịch Hiên từ thời cấp ba, hai người cùng nhau học tập, cùng nhau trưởng thành, mơ về một mái ấm hạnh phúc trọn đời.

Nhưng khi tình yêu trở thành xiềng xích, khi “mãi mãi” bị thay thế bằng “ly hôn”, Lục Duy Thần bất ngờ gặp tai nạn giao thông, trở thành một kẻ ngốc nghếch. Nhưng trong tháng ngày trở nên “ngây dại” ấy, điều đáng sợ nhất không phải là mất trí, mà là tận mắt chứng kiến người mình yêu phản bội.

Đợi ngày Lục Duy Thần quyết định buông tay, ký vào đơn ly hôn, hắn mang theo trái tim rách nát biến mất khỏi thế giới của Giang Tịch Hiên.

Ba năm sau, hắn vô tình gặp được Tạ Xuyên, một Alpha cũng mang nỗi đau bị người mình yêu bỏ rơi, lỡ trao nhầm con tim giống hắn. Hai kẻ đã từng mất hết niềm tin vào tình yêu, bất ngờ tìm thấy nhau giữa cõi đời cô độc, cùng nhau học lại cách mở lòng. Để pheromone đã tàn phai lần nữa nở rộ, như loài hoa ngủ đông chỉ đợi nắng xuân trở về rồi vươn mình tỏa sáng.

Pheromone tàn phai là một câu chuyện của chia ly và đoàn tụ, của yêu sai và yêu lại.

Bởi có những vết thương không cần thời gian để khép lại, mà cần một người đủ dịu dàng để chữa lành.

Enigma × Omega: Lục Duy Thần x Giang Tịch Hiên

Enigma × Alpha: Lục Duy Thần x Tạ Xuyên

Ngược công, thụ hối hận, ly hôn, gương vỡ tan tành, chữa lành.

Chương 1

Phòng khách sạn phủ một lớp sương mờ, hơi thở đan xen mùi pheromone hỗn độn vẫn chưa tan hết trong không khí, lẫn vào ly rượu đỏ chưa cạn trên tủ đầu giường. Ga trải giường nhàu nát, rèm cửa khép hờ, gió đem len vào từ khe cửa cũng không xua được hết dấu vết chẳng còn trong sạch.

Hai cơ thể vừa tách ra kết thúc một chuỗi thân mật, Giang Tịch Hiên khép hờ mắt, mồ hôi thấm đẫm người chưa kịp khô, nhịp tim chưa đều lại sau cuộc mây mưa mãnh liệt. Trên xương quai xanh vẫn còn dấu răng đỏ tươi, là bằng chứng của một cuộc tình vụng trộm không đứng đắn.

Alpha rút điếu thuốc, bật lửa kêu “tách” một tiếng, ngọn lửa nhỏ hắt ánh cam lên gương mặt lạnh lùng. Khói thuốc lan ra từ đầu lưỡi, phả ra từng hơi mềm như sương vào không khí. Anh ta dựa người lên đầu giường, luồn tay vào mái tóc ẩm mồ hôi của Giang Tịch Hiên, cậu cựa mình trong lòng Alpha, anh ta mỉm cười, cúi xuống hôn lên tuyến thể láng mịn của cậu.

Khói thuốc tan dần trong không khí, nhường chỗ cho hương pheromone bị vắt kiệt đang nhạt dần. Anh ta dụi tắt đầu thuốc vào gạt tàn, xoay người kéo chăn đắp cho Giang Tịch Hiên.

“Không phải hôm nay em có hẹn với anh ta sao? Anh nhớ em nói là bảy giờ tối.”

Giang Tịch Hiên nhíu mày, mờ mịt nhìn điện thoại bị vứt lăn lóc trên tủ đầu giường, màn hình vừa sáng lên thông báo cuộc gọi nhỡ lần thứ mười ba của chồng.

Cậu vươn tay lấy máy, ánh sáng nhợt nhạt trên màn hình hắt lên gương mặt vẫn còn vương nét mê mệt. Màn hình hiển thị 00:43, đã chạm đến đầu ngày mới rồi.

Giang Tịch Hiên nhíu mày, có vẻ đã mất kiên nhẫn. Cậu bấm tắt màn hình, ném điện thoại lên mép giường, xoay người chui sâu vào lòng Alpha, tựa đầu lên lồng ngực rắn chắc.

“Quên mất.”

Alpha nhướn mày, đưa tay gạt vài sợi tóc dính trên má cậu. Không gian lắng đọng cho đến khi Alpha cất giọng, giọng điệu bình tĩnh không hề muốn thúc ép, nhưng lại có sức ép âm thầm.

“Vậy bao giờ em định ly hôn?”

Một câu hỏi đơn giản giữa hai người đã không còn xem “ánh mắt người đời” là điều quan trọng. Giang Tịch Hiên im lặng trong vài giây, bình tĩnh như đang nghĩ xem ngày mai nên mặc áo sơ mi trắng hay khói xám. Sau đó cậu “ừm” một tiếng, nhấc tay vẽ vòng tròn vô nghĩa trên ngực Alpha.

“Ngày mai, em viết xong đơn ly hôn rồi, chỉ cần đưa cho anh ta ký thôi.”

Thật ra thì cậu chẳng ghét Lục Duy Thần, ngay cả khi lên giường với người khác, cậu vẫn không thể nói rằng mình ghét hắn, chỉ đơn giản là đã không còn cảm xúc.

Tình yêu mà Lục Duy Thần dành cho cậu giống như một chiếc áo len dày trong mùa đông, ấm áp ôm lấy từng tấc thịt. Lúc đầu cậu rất thích cảm giác ấy, nhưng càng về sau càng thấy ngột ngạt không thở nổi.

Lục Duy Thần yêu quá nhiều, quan tâm cậu quá mức, hắn luôn dịu dàng, biết nhường nhịn cậu. Từng hành động của hắn đều được tính toán làm sao để không khiến cậu buồn lòng, nhưng chính sự hoàn hảo đó khiến Giang Tịch Hiên thấy mệt. Cậu thèm một lần cãi vã nảy lửa, muốn được dỗi hờn khiến đối phương nổi cáu, đẩy cậu vào tường hôn ngấu nghiến chứ không phải cúi đầu xin lỗi.

Nhưng Lục Duy Thần không làm vậy, hắn chưa từng thật sự tức giận vì điều gì mà cậu gây ra. Cậu thấy mình như một món đồ triển lãm được bảo quản trong lồng kính, được trân trọng, được nâng niu, chẳng có gì mới mẻ cả.

Thế là cậu chán.

Cảm giác chán ngấy chẳng đến từ điều gì cụ thể, nó ngấm vào từng bữa ăn, từng lần nằm chung giường, từng tin nhắn “em về chưa” hay thậm chí từng cái ôm quen thuộc cứ như được lập trình sẵn. Dần dà cậu nhận ra, nụ cười dành cho Lục Duy Thần cũng trở nên máy móc.

Cậu muốn được yêu mãnh liệt một lần, ở dưới nắng xuân ấm áp quá lâu nên thèm được hưởng cái lạnh ngày đông.

...

Bóng đêm lạnh lẽo phủ một màu u uất lên căn biệt thự riêng nằm giữa lòng thành phố A. Đèn điện đều đã tắt, ánh nến lung linh soi xuống bàn ăn được chuẩn bị kỹ lưỡng. Lụa trắng, dao nĩa bạc, lọ hoa oải hương tỏa hương dịu nhẹ trong không khí tưởng chừng ấm áp, mỗi chi tiết đều được sắp đặt hoàn hảo để dành cho người được yêu thương nhất.

Lục Duy Thần ngồi lặng bên bàn, bất động như pho tượng.

Ánh nến hắt bóng hắn lên tường, lay động theo mỗi nhịp gió lùa qua cửa kính. Gương mặt lạnh lùng đúc ra từ khuôn mẫu hoàn hảo của người bố khiến cả giới thương trường phải cúi đầu, chỉ khác ở chỗ, ánh mắt của hắn lại tịch mịch đến mức khiến người khác không dám nhìn quá lâu, đôi mắt đen láy như biển sâu trong đêm đông, đẹp một cách tĩnh lặng đầy tuyệt vọng.

Hắn dựa lưng vào ghế, bàn tay thon dài khẽ xoay ly rượu, chất lỏng màu đỏ chuyển động theo vòng tròn nhỏ, phản chiếu ánh nến chập chờn như sao rơi. Chiếc nhẫn cưới bạch kim tinh tế lấp lánh dưới ánh nến, cặp nhẫn đôi được hắn tự tay lựa chọn, khắc bên trong ngày đầu tiên hai người gặp gỡ.

Hắn đã xử lý xong công việc từ chiều, đích thân vào bếp chuẩn bị từng món ăn mà Giang Tịch Hiên yêu thích. Hắn nhớ rõ cậu từng nói thích rượu nho, thích đèn vàng thay vì đèn trắng, thích hoa oải hương giống hương pheromone của mình.

Hắn nhớ tất cả, có điều người cần nhớ thì lại quên.

Trong mắt người đời, Lục Duy Thần là Enigma đời thứ hai hoàn hảo, năng lực xuất chúng, gương mặt điển trai, phong thái lạnh lùng, lý trí và điềm tĩnh đến mức vô cảm. Nhưng chỉ có hắn thật sự mới biết, đằng sau sự bình thản đó là một trái tim biết chờ, biết tin và biết đau. Trái tim ấy đang nứt dần, từng kẽ hở nhỏ lan rộng như những vết nứt trên mặt băng, đau một cách âm ỉ.

Một cơn gió bất ngờ lùa qua khe cửa, làm ánh lửa chập chờn dữ dội rồi thu lại thành một đốm nhỏ, cuối cùng vụt tắt. Căn phòng rơi vào bóng tối, chỉ còn ánh sáng xanh nhàn nhạt từ màn hình điện thoại trên mặt bàn.

Lục Duy Thần ngồi đó thêm một lúc nữa, ánh mắt dừng lại trên chiếc ghế ăn bên cạnh mà suốt ba năm qua chỉ dành cho một người. Có hôm người ấy đến trễ, có hôm cười hồn nhiên, có hôm giận dỗi vì món ăn không hợp khẩu vị, nhưng hôm nay đã không thèm xuất hiện nữa.

Lục Duy Thần nhắm mắt.

“Chắc em ấy quên mất rồi.”

Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới.

Lục Duy Thần vuốt nhẹ mặt bàn, chiếc nhẫn cưới vẫn sáng nhè nhẹ trong bóng tối chứng minh một lời thề “mãi mãi” đã âm thầm trở thành đơn phương. Hắn đứng dậy, đi lấy chiếc áo khoác dài màu đen treo trên giá, mang theo nỗi cô đơn bước ra ngoài căn biệt thự trống vắng.

Cửa biệt thự khép lại sau lưng, phát ra một tiếng “cạch” khẽ khàng. Lục Duy Thần đứng im trên bậc thềm một lúc lâu, gió đêm thổi qua hàng cây trước nhà, lá khô lạo xạo cuốn theo những ký ức tươi đẹp loang loáng trước mắt hắn.

Chiếc xe hơi xám tro đậu trong ga-ra, Lục Duy Thần mở cửa xe, ngồi xuống ghế lái. Động cơ xe rền mạnh, lăn bánh trên con đường rải đá trong sân biệt thự. Hắn lái xe đi qua những ngã rẽ quen thuộc, nhưng hoàn toàn không biết mình đang đi đâu.

Đường vắng lặng, phố xá ngủ say, ánh đèn vàng mờ nhạt của cột đèn loang lổ trên mặt đường, chiếu lên đôi mắt vô cảm của hắn.

Lục Duy Thần nhớ rất rõ, lần đầu tiên hắn gặp Giang Tịch Hiên là vào một buổi chiều rực nắng dưới sân trường tháng chín. Cậu ngồi bên cửa sổ lớp bên cạnh, cúi đầu tập trung làm tập đề thi, chân mày nhíu lại, nét mặt nghiêm túc mà trông rất dễ thương.

Lục Duy Thần sinh ra ở vạch đích khi ấy vô cùng kiêu ngạo, chưa từng nghĩ sẽ có người nào đó khiến hắn phải chú ý. Trong định nghĩa cái đẹp của Lục Duy Thần, chẳng có con người nào trên đời này có thể xinh đẹp bằng em trai Lục Vân Tinh nhà mình.

Vậy mà ánh nắng dịu êm hôm đó chiếu lên gương mặt nghiêm túc của Giang Tịch Hiên, khiến hắn phải dừng bước ngắm nhìn, một lần rồi hai lần, cuối cùng trong những năm tháng cấp ba, trong mắt chỉ có bóng hình ấy.

Một ngày mưa, hắn thấy cậu quên ô nên đưa áo mình cho cậu che đầu.

Giang Tịch Hiên kinh ngạc hỏi: “Cậu không sợ ướt à?”

“Tôi khỏe lắm, cậu mà cảm thì phiền.”

Câu nói đơn giản, vậy mà cả hai cùng bật cười trong cơn mưa đầu tháng.

Tình yêu đến rất chậm, bắt đầu từ hộp sữa đặt sẵn trên bàn học hay những lần hẹn học nhóm kéo dài đến khuya, rồi ngượng ngùng tiễn nhau về qua từng con ngõ nhỏ.

Đỗ cùng trường đại học, sắp xếp ở chung một chung cư gần trường, sau này dắt tay nhau đến gặp mặt gia đình hai bên, cuối cùng tổ chức một lễ cưới hoành tráng không kém cạnh gì hai bố ngay sau khi tốt nghiệp đại học.

Hắn đã từng mơ rất nhiều, mơ đến một tương lai mỗi sáng thức dậy đều nhìn thấy nhau, buổi tối cùng ăn cơm, nắm tay cùng nhau già đi, hạnh phúc bên con cháu. Nhưng không biết, ngôi nhà đó đã dột từ khi nào mà hắn không hay.

Lục Duy Thần lái xe không mục đích, chỉ muốn đi cho lòng bớt nặng nề, để những hồi ức theo gió bay đi thôi bám lấy. Đèn xe chiếu sáng quãng đường phía trước, tĩnh mịch yên ổn đến lạ thường.

Đúng lúc ấy, một luồng sáng mạnh từ phía bên trái bất ngờ rạch ngang bóng đêm. Tiếng còi xe tải vang lên như tiếng thét vỡ cổ họng, hoảng loạn mà chói tai.

Lục Duy Thần theo phản xạ quay đầu nhìn sang, hắn thấy một khối kim loại khổng lồ, đèn pha trắng lóa như hai con mắt điên loạn, thân xe lệch hướng sang một bên, mất kiểm soát lao thẳng về phía hắn với tốc độ kinh hoàng.

Chiếc xe tải mất lái, mà bánh xe của hắn trượt nhẹ, tiếng bíp liên tục vang lên từ cảm biến trong xe báo hiệu nguy hiểm sắp đến, nhưng đã quá muộn để tránh né.

Ầm!

Tiếng kim loại nghiền nát vang lên dữ dội, cả thân xe bị hất ngược. Cửa kính bên trái vỡ tung, từng mảnh thủy tinh li ti bay lượn trong không gian như những mảnh sao vỡ, lấp lánh vẻ chết chóc. Một mảnh sượt qua gò má của Lục Duy Thần, máu chảy ra khắp mặt, chói mắt dưới ánh đèn chớp tắt.

Thân xe bị đẩy trượt sang bên đường, bánh xe quay cuồng rồi khựng lại, nửa đầu xe đâm mạnh vào làn phân cách, khói bốc lên từ nắp capo như làn sương độc. Lục Duy Thần nghiêng đầu sang một bên, mí mắt dần sụp xuống, chiếc nhẫn trên ngón áp út ánh lên ánh sáng lần cuối rồi lịm tắt.

Chương 2

“Xảy ra tai nạn?!”

Tiếng nói thảng thốt vang lên đột ngột giữa đêm khuya tĩnh mịch, rạch toạc màn đêm mềm mại phủ lên căn phòng khách sạn sang trọng bậc nhất ở nước P. 

Kỳ Vân bật dậy khỏi giường, tấm chăn lụa trượt khỏi người để lộ phần vai trần đang run lên từng nhịp. Ánh sáng mờ từ đèn ngủ đầu giường hắt lên sắc mặt tái nhợt, đôi mắt mở to không tin vào những gì vừa nghe thấy.

Chăn gối bên cạnh sột soạt, Lục Duật Thần mơ màng mở mắt, tầm nhìn vẫn chưa rõ ràng, ngơ ngác ngồi dậy thì đã thấy sắc mặt của Kỳ Vân tái nhợt như bị rút hết máu.

“Tai nạn? Em nói ai gặp tai nạn?”

“Duy Thần, là Duy Thần.”

Kỳ Vân thẫn thờ nhìn chồng, đôi môi run rẩy thì thào không thể phát âm đúng nhịp. Lục Duật Thần lập tức tỉnh táo, một tay với lấy chiếc điện thoại sắp rớt khỏi tay vợ, một tay kéo Kỳ Vân đang sợ hãi run rẩy vào lòng.

Lục Duật Thần nhìn người gọi đến, là con trai út Lục Vân Tinh: “Vân Tinh, có chuyện gì vậy? Anh trai con gặp tai nạn?”

Lục Vân Tinh ở đầu dây bên kia hít sâu mấy hơi, nghẹn ứ nói: “Anh trai bị xe tải đâm trúng lúc đang lái trên đường, bây giờ vẫn đang cấp cứu, bác sĩ bảo tình trạng rất nguy kịch.”

Lục Duật Thần siết chặt điện thoại trong tay, sắc mặt cũng trở nên nhợt nhạt: “Con đang ở bệnh viện nào? Hai bố sẽ về ngay.”

Kỳ Vân vùng ra khỏi lòng chồng, lảo đảo bước xuống giường, tay chân bủn rủn, hoảng hốt tìm quần áo mặc lên người. Kỳ Vân lặp đi lặp lại trong đầu rằng “Duy Thần sẽ không sao đâu” để tự trấn an bản thân, nhưng tay vẫn run đến mức cài lệch khuy áo. 

“Hồi chiều thằng bé còn gọi điện cho em, hỏi em ở bên này có lạnh không. Sao bây giờ lại... sao lại...”

Kỳ Vân mím chặt môi, đôi mắt đỏ hoe rưng rưng nước mắt, không dám nói thêm. Lục Duật Thần bước đến đỡ lấy tay vợ, cẩn thận giúp anh cài lại khuy áo.

“Đừng lo, Vân. Con trai của chúng ta rất có phúc, thằng bé sẽ gặp dữ hóa lành, em đừng khóc, chúng ta về với thằng bé ngay đây.”

Nhưng đôi tay của Lục Duật Thần cũng run rẩy, dù đã từng trải qua bao nhiêu sóng gió, nhưng là một người cha khi nghe tin con trai mình đang nguy kịch trong phòng phẫu thuật, không biết sống chết ra sao thì mạnh mẽ bình tĩnh đến mấy cũng sẽ nứt toác.

Máy bay cất cánh bay đi giữa trời đêm đen đặc, đèn hiệu chớp nháy như nhịp thở gấp gáp của một linh hồn đang khẩn cầu. Trong khoang thương gia yên ắng, Lục Duật Thần ngồi thẳng lưng, không chợp mắt, lòng bàn tay lạnh ngắt vẫn nắm chặt tay Kỳ Vân, cùng nhau âm thầm cầu nguyện con trai bình an.

Ở nơi cách hàng nghìn cây số, hành lang bệnh viện rọi đèn trắng lạnh băng, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng kim đồng hồ lặng lẽ trôi qua từng giây. Cửa phòng cấp cứu vẫn sáng đèn, đỏ rực như vết thương chảy máu không lành.

Lục Vân Tinh đứng lặng bên băng ghế dài, cúi thấp đầu, hai tay đan vào nhau, sống lưng thẳng đến mức cứng đờ. Đôi mắt của cậu trũng sâu, môi tái nhợt không có sự sống nhưng vẫn gắng gượng giữ vẻ bình tĩnh. 

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ cuối hành lang, một bóng người cao lớn bước lại gần cậu. Vệ sĩ riêng cầm chiếc áo khoác dày, nhẹ nhàng khoác lên vai Lục Vân Tinh. 

Cậu út nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt lo lắng của vệ sĩ, lặng lẽ đưa tay kéo cao cổ áo choàng, vô tình che đi dấu hôn vẫn chưa tan màu.

“Đã liên lạc được với Giang Tịch Hiên chưa?”

Vệ sĩ lắc đầu: “Chưa, tôi vẫn đang cố liên lạc.”

Vẫn chưa liên lạc được?

Ánh mắt của Lục Vân Tinh lập tức tối sầm, siết chặt hàm răng, nếu không phải được hai bố giáo dục đàng hoàng thì có lẽ cậu đã văng ra một câu chửi tục ngay hành lang bệnh viện.

Cái tên Giang Tịch Hiên dội vào đầu Lục Vân Tinh như hồi chuông gắt gỏng. 

Trước đây cậu từng rất quý người anh dâu này, một Omega dịu dàng, lễ phép, có học thức. Lúc mới ra mắt, ánh mắt của Giang Tịch Hiên luôn thấp thoáng ý cười, giọng nói ôn tồn, cử chỉ nhẹ nhàng, hoàn hảo đến mức tưởng đâu sinh ra để trở thành bạn đời của anh trai cậu. Lục Vân Tinh còn nhớ mình từng mua quà sinh nhật tặng Giang Tịch Hiên, gọi một tiếng “anh dâu” rất tự nhiên.

Thậm chí Lục Vân Tinh còn từng khen ngợi với bố nhỏ: “Anh trai tìm được người tốt thật đấy, cứ như thiên thần vậy.”

Khi đó Kỳ Vân mỉm cười, xoa đầu cậu không nói gì, có lẽ bố nhỏ cũng từng nghĩ như vậy.

Nhưng sau đó mọi thứ bắt đầu thay đổi, nhất là sau một năm kết hôn. Mỗi lần đến nhà thăm anh hai, cậu sẽ thấy anh mình lặng lẽ ăn một mình, dịp lễ thì lủi thủi về nhà thăm hai bố mà bên cạnh không có Giang Tịch Hiên, hỏi người đâu còn nói vợ mình bận.

Có ai mà ngờ được con người kiêu ngạo năm ấy bỗng một ngày trở nên trầm lặng, học cách nói dối gượng gạo, nụ cười thật sự trên môi đã không còn. 

Lục Vân Tinh không thể tiếp tục quý Giang Tịch Hiên được nữa, hoặc phải nói là ghét. Cậu không thể chịu được cảm giác Giang Tịch Hiên sống chung một mái nhà với anh trai, nhưng lại chỉ khiến hắn phải buồn. 

Bây giờ trong lúc Lục Duy Thần nằm giữa ranh giới sống chết thế này, không biết Giang Tịch Hiên đang ở chỗ xó xỉnh nào mà không nghe máy.

Lục Vân Tinh kéo áo choàng sát lại cơ thể, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt. Vệ sĩ đứng cạnh nhìn cậu, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Anh dịu dàng điều chỉnh lại vạt áo cho cậu, tay chạm nhẹ lên bờ vai mảnh khảnh, yên lặng chờ đợi cùng cậu chủ của mình.

...

Ánh nắng nhạt buổi sáng rọi qua cửa kính tầng trệt của biệt thự, chiếc xe taxi dừng lại trước cánh cổng xa hoa. Giang Tịch Hiên ung dung bước xuống, trên người vẫn còn vương hương pheromone lạ, cậu chỉnh lại cổ áo sơ mi lên cao che đi dấu hôn mờ nhạt sau một đêm mặn nồng.

Cậu cúi nhìn đồng hồ, gần bảy giờ sáng.

Giơ tay che miệng ngáp dài một cái, Giang Tịch Hiên đút tay vào túi, bấm mật mã quen thuộc rồi bước vào cửa chính của biệt thự. Thản nhiên đi được mấy bước, cậu chợt nhận ra hôm nay có gì đó khác thường. 

Căn biệt thự lạnh lẽo hơn mọi khi, không có tiếng bước chân quen thuộc của người đàn ông vẫn luôn sẵn sàng đợi cậu về. 

Giang Tịch Hiên nhíu mày bước vào phòng ăn, bất chợt khựng lại nhìn bàn ăn thịnh soạn trước mặt.

Nến đã tắt, hai chiếc đĩa vẫn còn nguyên vẹn nhưng thức ăn đã nguội ngắt. Dao nĩa đặt đúng vị trí, ly rượu vẫn còn nguyên, hoa oải hương vẫn còn nở rộ, ghế ngồi bị đẩy lui ngay ngắn ra sau chứng tỏ có người đã rời đi.

Giang Tịch Hiên nhíu mày, “chậc” một tiếng khó chịu. Cậu quay người đi về phòng khách, giày dẫm lên sàn nhà vang lên âm thanh đều đặn trên mặt đá hoa cương, vừa đi vừa cất tiếng gọi.

“Duy Thần?” 

Không ai trả lời.

“Lục Duy Thần!”

Biệt thự vẫn chìm trong im lặng.

Giang Tịch Hiên bực bội đá nhẹ vào chân bàn, lấy điện thoại ra khỏi túi quần, định gọi điện cho Lục Duy Thần thì màn hình đen thui, điện thoại đã hết sạch pin.

Giang Tịch Hiên bực bội bấm nút mấy lần rồi thở hắt ra, xoay người đi lên phòng ngủ, vừa đi vừa lẩm bẩm mắng Lục Duy Thần.

“Chết ở xó nào rồi!”

Cậu đi tìm dây sạc, cắm điện thoại vào ổ cắm cạnh giường. Ánh sáng màn hình lập tức nhấp nháy vài lần rồi tắt lịm trong chế độ khởi động. Giang Tịch Hiên quăng điện thoại xuống tủ đầu giường, thả mình ngả xuống chiếc giường êm ái, nâng tay xoa trán, trong lòng chẳng mảy may lo lắng. 

Chắc là hắn đi làm rồi.

Sau gần mười phút sạc, điện thoại bật sáng. Màn hình xuất hiện giao diện quen thuộc, vạch pin nhích lên được 5%.

Ting, ting, ting! 

Một loạt thông báo hiện lên. 13 cuộc gọi nhỡ, 4 tin nhắn chưa đọc, một cuộc gọi thoại từ Lục Vân Tinh và số điện thoại không lưu liên tục gọi vào rạng sáng

 “Phiền chết đi được.” 

Cậu không buồn đọc, tiện tay gạt lên để màn hình trở về giao diện chính. Tâm trí vẫn còn vương vấn cái ôm nóng bỏng và nụ hôn mãnh liệt rơi trên người đêm qua. 

Giang Tịch Hiên lim dim nhắm mắt, phòng ngủ yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng thổi rì rào từ điều hòa. Gió lướt qua vườn hoa thổi vào trong phòng cuốn theo hương thơm ngọt ngào của hoa cỏ, một buổi sáng tưởng chừng rất yên bình sắp đưa cậu chìm vào giấc ngủ sâu.

Reng! Reng!

Tiếng chuông vang lên bất ngờ phá tan yên lặng, Giang Tịch Hiên liếc nhìn tên hiện trên màn hình.

Lục Duy Thần – Đang gọi đến.

Giang Tịch Hiên khựng lại, nhếch môi cười chế giễu. Cậu ấn nút nhận cuộc gọi, áp máy lên tai, cất giọng mất kiên nhẫn:

“Anh còn biết gọi về sao? Anh đang ở đâu...”

Nhưng giọng nói bên kia không phải chất giọng trầm khàn đầy dịu dàng của Lục Duy Thần. Mà là một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh thấu xương, gằn từng chữ xuống như muốn xuyên qua ống nghe bóp chặt cổ họng cậu.

“Đêm qua anh ngủ có ngon không, anh dâu?”

Câu hỏi nhẹ nhàng vang lên, sắc lạnh như lưỡi dao quét ngang màng nhĩ. Cả người Giang Tịch Hiên đông cứng mấy giây, cậu nâng người ngồi bật dậy, bỏ điện thoại xuống nhìn lại. Đúng là số của Lục Duy Thần, nhưng người ở đầu dây bên kia lại là em chồng Lục Vân Tinh.

Cậu nuốt khan, đôi môi mấp máy run rẩy, bàn tay toát mồ hôi lạnh, tông giọng vô thức hạ xuống một tông: “Vân Tinh, sao em lại dùng số của Duy Thần? Anh em đâu?”

Bên kia truyền đến tiếng thở dài ngao ngán, sau đó là tiếng bật cười rất nhẹ: “Anh hai gặp tai nạn nghiêm trọng, chấn thương sọ não, vẫn chưa tỉnh lại.”

Giang Tịch Hiên nín thở mở to mắt, lập tức bật dậy khỏi giường, há miệng ra muốn nói gì đó nhưng vẫn không thốt lên được lời nào.

Gặp tai nạn?

Sao hắn có thể gặp chuyện đúng lúc cậu muốn ly hôn chứ?

Nhưng Lục Vân Tinh không đợi cậu trả lời, sát khí phảng phất trong từng câu từng chữ đã không thể nào kìm nén được nữa, cậu tiếp tục cất giọng, lạnh lùng đến rợn người:

“Bây giờ tôi cho anh hai lựa chọn. Một, anh tự dùng hai cái chân vẫn còn lành lặn đến bệnh viện. Hai, anh đợi tôi cho người đến chặt chân, kéo lê anh tới trước giường bệnh.”

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play