《Tĩnh Lặng Dưới Hoa Tử Đằng》Shinobu X Giyuu
Chap 1: Tử Đằng Trong Tro Tàn
Tiếng mưa rơi, nhỏ như rỉ máu, tan trên những phiến đá lạnh lẽo của biệt dinh Douma
Trong căn phòng phủ ngập hương hoa tử đằng ,cô đứng đó – sống lưng thẳng như thanh kiếm, đôi mắt tím ánh lên thứ ánh sáng quyết tuyệt.
Thanh kiếm đã rút ra từ lâu, bàn tay cầm kiếm siết chặt đến trắng bệch.
Kochou Shinobu
[Kochou không hề run vì cô biết … đây ấy có lẽ là trận chiến cuối cùng]
Hơi thở Douma cuộn lên như sương lạnh.
Hắn cười – như một đóa hoa chết, nở rộ trong vũng máu chưa kịp khô.
Hắn khinh thường thân thể yếu ớt của cô.
Hắn chế nhạo chị cô
Và hắn không biết, từng vết cắt cô tạo ra trên da thịt hắn — từng mũi chích thoáng qua — chính là độc dược.
Kochou Shinobu
[Cô không mạnh.
Nhưng cô đã biến bản thân mình thành liều thuốc độc mạnh nhất.Chất độc chạy trong máu cô từ nhiều tháng trước.Mỗi ngày cô sống, là một bước tiến gần hơn đến cái chết… chỉ để đợi ngày hôm nay]
Kochou Shinobu
“Chị ơi…Có lẽ… em không thể tự tay báo thù cho chị rồi.”
[Cô nghĩ thế, cổ họng nghẹn lại, trái tim đau như có trăm vết dao cắt]
Tiếng gọi xé lòng vang lên giữa tiếng mưa
Cô thở hổn hển, gương mặt tái nhợt, cánh tay run rẩy…
Kochou Shinobu
[Kanao con bé trưởng thành thiệt rồi]
Kochou Shinobu
Kanao, em phải sống thật tốt nhé.
Tsuyuri Kanao
Hơi thở ngàn hoa thức thứ tư: Bông hoa đỏ thẫm
Douma
Ôi trời … nguy hiểm thật đấy
Douma
Đừng có tấn công khi ta đang thưởng thức chứ.Có câu Trời đánh tránh bữa ăn mà ta :D
Cuối cùng cô đã bị hắn hấp thụ hoàn toàn.
Cơ thể cô tan dần — như một hoa tử đằng tím bốc cháy giữa trận gió lửa.
Cô không còn, chỉ còn tro bụi mang hương độc phảng phất trong không trung.
Sau đó Inosuke đã đến trợ giúp cho Kanao. Nhờ chất độc trong cơ thể Shinobu nên Inosuke và Kanao đã tiêu diệt được Douma nhưng dường như cũng không thể an ủi hai trái tim đang bị tổn thương.
Hashibira Inosuke
[rơi nước mắt] Mẹ ơi…
Kanao dù vết thương rất nặng nhưng cô vẫn mày mò thứ gì đó…
Tsuyuri Kanao
Kẹp.. kẹp tóc chị Kanae hỏng mất rồi..
Tsuyuri Kanao
Kẹp.. kẹp tóc..kẹp tóc của chị Shinobu..
Sau đó cô ôm chặt hai chiếc kẹp vào lòng, nước mắt cô rơi như muốn trút hết tất cả nỗi đau, cũng như là 1 lời xin lỗi đến Kanae và Shinobu
Bỗng cánh cửa 1 lần nữa mở ra..
Anh như kẻ thất bại.
Trên đất là tro tàn màu tím, tan trong mưa.
Không còn tiếng nói nào nữa.
Chỉ còn mùi độc – và mùi hoa tử đằng rơi rụng – vẫn vương vất trong gió lạnh.
Tomioka Giyuu
“Tôi đến rồi… sao cô không chờ thêm một chút?”
Tomioka Giyuu
[Giyuu nghiếng chặt răng. Đôi mắt anh không rơi lệ, chỉ hơi đỏ.Vì anh biết khóc cũng chả thay đổi được gì cả. Anh không thể bảo vệ được chị, yếu đuối để bạn bè ra đi, đồng đội hi sinh và … cả người con gái anh yêu…]
Tomioka Giyuu
[Trong tim, thứ gì đó vỡ vụn]
Cô đã không giữ lời hứa.
Còn anh… đã không giữ được cô.
Sau đó mọi chuyện kết thúc. Muzan chết. Mọi người quay lại với những ngày tháng yên bình
Không còn những ngày luyện tập vất vả. Không còn những buổi tuần tra dưới trăng. Căn cứ Sát Quỷ Đoàn trở thành nơi trồng hoa tử đằng - loài hoa từng là vũ khí, nay trở thành biểu tượng của hồi ức
Tomioka Giyuu
Yên bình rồi.. cô thấy không, Kochou Shinobu..
Nhiều năm sau đại chiến.
Thế giới đã thật sự đổi thay.
Không còn quỷ, không còn thanh kiếm dính máu
Thành phố lên đèn, trẻ con cười đùa, và mùa xuân luôn đến đúng hẹn.
Vào một sáng mùa thu, người ta thấy anh ngồi tựa gốc cây tử đằng sau đền.
Tựa như đang nghỉ ngơi.
Tựa như đã chìm vào một giấc ngủ bình yên.
Chỉ có điều – anh không tỉnh dậy nữa.
Tomioka Giyuu
Đã đến lúc rồi.. Cuối cùng, anh cũng được gặp lại em..
Chap2 : Tử đằng nở cõi mộng
Gió nhẹ thổi qua mái hiên.
Ánh sáng xuyên qua những kẽ lá tử đằng, đọng thành những vệt tím mờ trên gương mặt anh.
Tomioka Giyuu
[Giyuu nhắm mắt. Trái tim anh đập chậm dần…]
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, thế giới bỗng trở nên như mặt hồ tĩnh lặng.
Tomioka Giyuu
[Không còn tiếng ve, không còn tiếng đám trẻ con(phiền phức)]
Tomioka Giyuu
Và anh thấy một cánh đồng tử đằng, tím rợp như trời chiều đang hát khúc tiễn biệt.
Cô ấy quay lưng về phía anh, mái tóc tím buộc gọn gàng với chiếc nơ bướm quen thuộc.
Tomioka Giyuu
Dáng người ấy… vẫn nhỏ bé như ngày xưa.
Vẫn sống lưng ấy – thẳng như thanh kiếm.
Vẫn ánh sáng trong veo anh từng thấy giữa đêm máu lửa.
Tomioka Giyuu
//Giyuu bước đến. Không vội//
Đây không còn là thực tại. Đây là khoảnh khắc cuối cùng, được ban cho như món quà từ số phận.
Anh gọi.
Cô quay đầu lại.
Đôi mắt tím – từng ánh lên quyết tuyệt – giờ dịu dàng như một buổi hoàng hôn.
Kochou Shinobu
“Anh đến rồi à?” – cô mỉm cười.
Kochou Shinobu
Đến muộn như mọi khi, thả nào không có ai thích anh
Tomioka Giyuu
Giyuu bật cười nhẹ như gió thoảng.
“Cô vẫn không thay đổi.”
Kochou Shinobu
[Shinobu bước đến, đưa tay ra]
Anh đưa tay ra, nắm lấy tay cô.
Bàn tay lạnh lẽo của anh ấm dần.
Kochou Shinobu
“Lần này… không có chiến tranh. Không có đau đớn.
Đi thôi. Chúng ta sẽ đi dạo, thật lâu… không ai làm phiền nữa.”
Hoa tử đằng lay động.
Hai người sóng bước giữa cánh đồng vô tận.
Không còn nước mắt.
Không còn độc dược.
Không còn nỗi đau.
Chỉ còn hai linh hồn lặng lẽ, tìm thấy nhau… sau những năm tháng lạc nhau giữa máu và bi thương.
Và thế là… kết thúc rồi.
Nhưng cũng là bắt đầu nơi hai người không phải để chiến đấu,
mà để sống lại lần nữa – trong yên bình.
Chap 3: Nụ Cười Giữa Vườn Tử Đằng
Gió sớm nhẹ thổi qua khung cửa sổ nhỏ. Tấm rèm lụa mỏng lay động, ánh nắng đầu ngày chiếu xiên qua, đọng thành vệt sáng ấm áp trên tấm chăn mềm.
Trong căn phòng nhỏ của một ngôi nhà bình dị, không có tiếng của kiếm không có hơi thở của quỷ – chỉ có tiếng ru êm đềm và mùi cháo gạo thoang thoảng từ gian bếp
1 người phụ nữ đang ôm một đứa bé sơ sinh trong tay.
Tomioka Mizue(Mẹ Giyuu)
Giyuu à, sau này con hãy là người dũng cảm, và người có lòng quả cảm và tinh thần chính đạo.”
[Bà thì thầm, đặt nhẹ một nụ hôn lên trán con trai mình, đôi mắt dịu dàng ngập tràn yêu thương]
Tomioka Tsutako
Mẹ ơi, sao em bé vậy ạ?
Tomioka Mizue(Mẹ Giyuu)
Sau này em cũng sẽ lớn như con thôi
Tomioka Tsutako
Em dễ thương quá.[ Cô chọc vào má Giyuu]
Đôi mắt ấy… xanh thẳm, tĩnh lặng như hồ sâu, dường như không thuộc về một đứa trẻ sơ sinh.
Nhớ thanh kiếm nặng nề trong tay. Nhớ những trận mưa nhuộm máu. Nhớ căn phòng phủ hoa tử đằng giả tạo. Nhớ đôi mắt tím. Và… nụ cười cuối cùng ấy.
Nhưng bây giờ, anh đang được ôm trong tay mẹ. Không còn máu, không còn tiếng thét. Chỉ có nhịp tim người mẹ, êm đềm như biển khơi ngày lặng gió cùng người chị gái đã hi sinh khi nào vệ anh
Cậu bé Tomioka Giyuu lớn lên. Căn nhà nhỏ nằm bên rừng, nơi có dòng suối chảy qua và cánh đồng hoa tử đằng nở mỗi mùa xuân.
Giyuu không nói nhiều – nhưng nụ cười đã hiện diện nhiều hơn trong ánh mắt.
Anh vẫn nhớ mình từng là một Trụ Cột. Nhưng thay vì lao vào luyện kiếm, anh chọn học cách làm vườn, nấu ăn, và lắng nghe.
Anh thường đứng giữa cánh đồng hoa, một luồng gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi tử đằng.
Tomioka Giyuu
Anh ngước mắt nhìn bầu trời, thì thầm:
“Kochou…
Em cũng được đầu thai chứ?
Nếu em ở đâu đó trên thế giới này…
Gặp lại nhau nhé.
Ở đây, không cần phải chiến đấu nữa.”
Mùa xuân năm đó, cánh đồng tử đằng nở sớm hơn mọi năm.
Anh vẫn nhớ từng đường kiếm. Từng cái chết. Từng người đã đi qua đời anh.
Và trong tất cả, Kocho Shinobu là người anh không thể quên.
Thế giới này không cần kiếm sĩ.
Nhưng anh vẫn âm thầm luyện kiếm một mình – như một cách giữ gìn danh dự xưa cũ.
Không vì chiến đấu.
Chỉ vì… đó là phần của anh từng sống.
Một ngày nọ, trong buổi chiều lặng gió, anh nghe thấy tiếng cười.
Tiếng cười trong vắt như nắng qua lá cây, nhẹ nhàng mà quen thuộc.
Kochou Shinobu
Cẩn thận đó, đừng giẫm lên mấy bông hoa tử đằng kia!
Tomioka Giyuu
[Giyuu quay lại.]
Cô bé ấy bằng tuổi anh nhưng lùn hơn
Kochou Shinobu
Shinobu(10 tuổi)
Tóc buộc lên bằng một chiếc nơ bướm, đôi mắt tím như hoa tử đằng, làn da trắng mịn và dáng đứng rất thẳng
Cô nhíu mày khi thấy Giyuu đang lơ đãng bước giữa đám hoa, đôi mắt nghiêm nghị không hợp với gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn.
Kochou Shinobu
“Cậu không biết hoa này khó trồng lắm sao?” – Cô bé nghiêng đầu trách.
Tomioka Giyuu
[Giyuu khựng lại]
Mỗi từ cô nói như chạm vào từng vết nứt nơi trái tim anh – nơi những hồi ức về Shinobu ngủ yên.
Tomioka Giyuu
“Xin lỗi” Giyuu nói, giọng vẫn mang vẻ bình thản.
Tôi sẽ chú ý hơn.
Kochou Shinobu
Cô bé chớp mắt, rồi mỉm cười:
— “Vậy thì tốt.”
Kochou Shinobu
“Tôi là Kochou Shinobu. Gia đình tôi mới chuyển đến đây!”
Anh nhìn cô bé thật lâu.Rõ ràng cô giống hệt Shinobu.
Nhưng rõ ràng… cô bé không nhớ gì cả.
Không nhớ thanh kiếm. Không nhớ các Trụ Cột. Không nhớ anh
Kochou Shinobu
Này,còn cậu tên gì?” – Shinobu hỏi,cô khẽ nghiêng người.
Tomioka Giyuu
“Tomioka Giyuu.” – Anh đáp khẽ, nắng xiên qua làm mắt anh sáng lên một thoáng rồi vụt tắt.
Kochou Shinobu
Shinobu mỉm cười – nụ cười nửa miệng đầy tinh nghịch, y như kiếp trước:
— “Giyuu à? Nghe lạnh nhỉ? Sau này chắc cậu cũng sẽ ít nói lắm cho xem.”
Kể từ đó, họ thường gặp nhau. Cô thích cười, thích bướm, thích cãi lý với anh – y hệt như kiếp trước.
Giyuu đã nói nhiều hơn trước.
Anh thường chỉ lặng lẽ ở bên nghe cô nói, như người canh giữ ký ức.
Ở góc trời mới, tình cảm ấy vẫn âm thầm lớn lên,
Dù chỉ còn một người nhớ.
Mùa thu năm đó, lá bắt đầu ngả màu vàng úa.
Gió mang theo mùi đất ẩm và hơi sương mờ nhòe đầu ngày.
Trong sân sau của ngôi nhà gỗ cũ, hoa tử đằng đã qua mùa nở rộ, chỉ còn vài chùm thưa thớt đong đưa trên cành, như đang rơi nước mắt tiễn biệt.
Tomioka Giyuu
[Giyuu – mới chỉ là một cậu bé 11 tuổi trong dáng hình nhỏ nhắn – đứng cạnh cây tử đằng ấy]
Tomioka Giyuu
[Cậu im lặng.
Tựa như tất cả những điều muốn nói đã hóa thành những cơn gió khẽ lướt qua vai]
Kochou Shinobu
“Giyuu!” – giọng cô bé trong trẻo vang lên từ phía sau, cắt ngang màn trầm lặng.
Kochou Shinobu
[Shinobu – mặc chiếc váy màu kem đơn giản, tóc búi bằng chiếc nơ bướm tím]
Kochou Shinobu
“Tớ chuyển đi rồi, cậu sẽ buồn lắm nhỉ?Cậu nhớ cười nhiều vào chứ đừng cứng nhắc, lạnh lùng như vậy.Không người ta sẽ nghĩ cậu đụt mất”
Kochou Shinobu
“Tớ sẽ lên thành phố với ba mẹ. Ở đó có có tàu điện, có công viên… Nhưng chắc không có hoa tử đằng đâu.”
Kochou Shinobu
– Cô hồn nhiên nói – “Giống cậu lắm, nhưng mà… người đó buồn lắm. Mắt anh ấy chất chứa nhiều tổn thương vậy.”
Tomioka Giyuu
Có thể đó là kí ức từ kiếp trước…(nói nhỏ)
Kochou Shinobu
Cậu nói gì vậy? Tớ nghe rõ 🤷♀️
Tomioka Giyuu
Giyuu không trả lời.
Cậu chỉ cúi đầu thật sâu, bàn tay nắm chặt tà áo như muốn che đi thứ gì đó đang nhói lên trong ngực.
Kochou Shinobu
Hơi~ cậu lại như vậy rồi
Kochou Shinobu
“Giyuu nè… khi nào tớ nghỉ hè, mình gặp lại nha?”
“Hứa nha!” – Cô chìa ngón út ra.
Tomioka Giyuu
Cậu đưa tay ra, ngoắc lấy tay cô.
Kochou Kanae
Shinobu ơi, mình đi thôi.
Tomioka Tsutako
Tạm biệt nha Kanae. Nhớ về thăm tớ đó
Kochou Kanae
Ừm chắc chắn rồi
Chiếc xe nổ máy.
Khói xám cuộn lên, mờ mịt như sương.
Giyuu đứng bên vệ đường, không khóc, không la, không níu kéo.
Kochou Shinobu
“Giyuu ơi! Nhớ tớ nha!!!” – giọng Shinobu vang lên từ cửa kính xe, vẫy tay đến phát mỏi.
Chiếc xe lăn bánh.
Từ xa, cô bé vẫn cố ngoái đầu lại – cho đến khi bóng dáng cậu chìm vào hàng cây.
Trên cành tử đằng nơi hai đứa hay chơi, một dải ruy băng tím được buộc lại ở nhành cây – quà chia tay của cô bé – lay động theo gió như vẫy chào.
Tối đó, khi thị trấn chìm trong yên tĩnh, Giyuu ngồi một mình trên bậc thềm hiên nhà.
Tomioka Giyuu
Giyuu ngước lên bầu trời.
Ánh trăng đêm nay thật đẹp..
Download MangaToon APP on App Store and Google Play