Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Duonghung] [Domicmasterd] Che Chở

Chap 1

GTNV
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Em-Lê Quang Hùng, 16 tuổi, là một đứa trẻ mồ côi được Trần gia nhận nuôi từ lúc 6 tuổi, tính cách hơi nhát, ngoan ngoãn, hiền lành
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh-Trần Đăng Dương, 18 tuổi, là đứa con trai duy nhất của Trần gia cũng là người thừa kế Trần gia sau này, tính cách lạnh nhạt, vô tâm với tất cả mọi thứ nhưng luôn âm thầm bảo vệ em
Những nhân vật khác sẽ từ từ giới thiệu sau ha, giờ thì vào truyện nào
__________________
Em là Lê Quang Hùng, là một cậu chàng 16 tuổi xinh đẹp, đáng yêu, hiền lành, tốt bụng, thế nhưng em lại là trẻ mồ côi và được Trần gia nhận nuôi
Vốn tưởng khi em được họ nhận nuôi sẽ có thể sống một cách vui vẻ hạnh phúc, thế nhưng họ nhận nuôi em chỉ với mục đích kiểm soát Trần Đăng Dương-con trai của họ thôi
Anh là Trần Đăng Dương, thường được nhìn nhận là chàng trai 18 tuổi khó tính, lạnh nhạt, vô tâm. Trần gia đã nhận nuôi em với mục đích kiểm soát anh bằng cách là chỉ cần anh không làm theo những gì họ nói, họ sẽ lập tức lôi em ra đánh mặc dù em chẳng làm gì sai để ép anh làm theo ý họ
Họ làm vậy bởi vì họ biết rằng mặc dù có vẻ vô cảm nhưng em lại là điểm yếu của anh do nhìn bên ngoài anh có vẻ không quan tâm nhưng lại âm thầm làm theo ý họ để em không bị đánh vì thế họ nghĩ chỉ cần làm vậy họ có thể dễ dàng điều khiển anh trở thành người thừa kế như họ mong muốn
Chỉ đáng thương cho 2 đứa trẻ vì sự ràng buộc của người lớn mà phải chịu khổ
Em ở Trần gia 10 năm qua chưa một lần nào được yêu thương thật lòng, ngoài việc xem em là công cụ để kiểm soát anh thì họ còn xem em là công cụ để trút giận nữa
*Choang*
Ông Trần
Ông Trần
Là đứa nào làm vỡ cái bình quý của ông đây hả?
Hà Ngọc Linh
Hà Ngọc Linh
K-Không phải con, là nó *chỉ Hùng*
Đó là tiểu thư nhà họ Hà, con gái của một đối tác làm ăn lớn của Trần gia
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
B-Ba, con không có làm, ba tin con với, thật sự không phải con
Hà Ngọc Linh
Hà Ngọc Linh
Bác ơi chính nó làm đó bác, nó nói dối đó
Trong nhà có một cái bình cổ mà ông Trần rất quý, người làm vỡ nó là Ngọc Linh nhưng dĩ nhiên rồi, làm gì có ai tin em chứ
Ông Trần
Ông Trần
*Tát em*
"Chát"
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ah *ngã xuống*
Cái tát rất mạnh khiến em không kịp phản ứng mà ngã xuống sàn nhà, khóe miệng em còn vương chút máu
Ông Trần
Ông Trần
Cái thứ rác rưởi như mày làm sai không chịu nhận lại còn đổ cho người khác
Ông Trần
Ông Trần
Xem ra tao dạy dỗ mày chưa đủ nhỉ?
Ông ta bước lại chiếc tủ gần đó lấy ra một cây thước gỗ rồi tiến về phía em
Em thì vừa nhìn thấy thứ đó đã vội đứng lên cầu xin ông ta
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ba ơi đừng mà, con xin lỗi, là con sai rồi
Tới lúc này chỉ còn cách cầu xin vì dù sao ông ta cũng sẽ chẳng tin em
Ông Trần
Ông Trần
Quỳ xuống! Tao cho phép mày đứng lên à
Em lại sợ hãi quỳ xuống, ông ta bắt em xòe tay ra để đánh nên em bắt buộc phải đưa tay trái mình ra chịu trận, vì nếu đưa tay phải thì em sẽ không làm bài được mất
Ông ta bắt đầu dùng cây thước gỗ đánh mạnh vào tay em, em đau lắm chứ nhưng không dám khóc, vì nếu em khóc ông ta sẽ càng đánh mạnh hơn. Em đau đớn chịu trận thì cô ả kia lại cười cợt một cách khoái chí, có vẻ đây là mục đích thật sự của cô ta
Ông ta đánh đến khi lòng bàn tay em bắt đầu chảy máu mới dừng, ra lệnh đuổi em về phòng. Em không dám nói gì thêm lập tức đứng lên cố đi về phòng nhanh nhất có thể mặc dù bàn tay đang rất rát và đau, đầu gối vì quỳ lâu mà cũng trở nên đau và mỏi
Chạy gần đến phòng lại gặp được anh và anh bảo em vào phòng của mình
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ngồi lên giường đi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
D-Dạ *ngồi lên*
Nói thật thì em cũng sợ anh lắm, vì suốt 10 năm em ở đây anh cũng ít khi nói chuyện với em, đa phần chỉ là dạy em cách tự bôi thuốc lên vết thương sau những lần bị đánh thôi
Anh lấy hộp sơ cứu vết thương rồi quay lại lấy thuốc bôi cho em. Em vì bất ngờ mà rụt tay lại
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Em tự bôi được mà, làm vậy phiền anh lắm
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Bây giờ nhóc chỉ cần ngồi yên là hết phiền đấy
Anh kéo nhẹ tay em lại rồi bắt đầu bôi thuốc, cơn rát và đau truyền đến khiến nước mắt em tự động rơi dù đã cố kìm nén
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Hức...
Nghe thấy tiếng em khóc anh ngước lên nhìn thì thấy người nhỏ hơn đôi mắt đỏ hoe, môi mím chặt cố gắng nhịn cơn đau thì xót lắm. Anh vốn thương đứa nhóc này mà, nếu không thương thì sao phải làm theo lời đám người kia để bảo vệ em chứ
Bôi thuốc xong, anh dùng hai tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho em, hành động này của anh làm em ngạc nhiên đến sững người, sau đó lại đặt một câu hỏi khiến anh suýt thì nhào lại ôm em vào lòng
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh Dương, anh không ghét em ạ?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ghét gì chứ, đồ ngốc này, sao tôi phải ghét nhóc?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Vậy mà em cứ tưởng anh ghét em nên không thèm nói chuyện với em
Anh cười chua xót, anh đâu ghét em, chỉ là anh sợ nếu mình quá thân thiết với em sẽ làm hại đến em thôi. Nếu những người kia phát hiện anh yêu thương em thì sẽ không tha cho em đâu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi không ghét nhóc, bị thương nhớ sang đây tôi bôi thuốc cho, biết chưa?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Thôi, vậy phiền lắm, em tự làm được mà
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đã bảo không phiền, nghe lời chút đi không thôi tôi ghét nhóc đấy
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ơ đừng ghét em, em sẽ nghe lời mà, đừng ghét em... *cụp mắt xuống*
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đùa thôi, không ghét đâu, mà nhớ kĩ lời tôi nói đấy *xoa đầu em*
Chưa từng có ai xoa đầu em nhẹ nhàng như vậy, nên lớp vỏ bọc của em phần nào đã bị anh phá bỏ
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Dạ, em nhớ rồi *cười xinh*
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/Xinh thật/
____________________________
Tác giả
Tác giả
Hết chap 1
Tác giả
Tác giả
Mọi người xin cho sốp biết cảm nhận và góp ý ạ
Tác giả
Tác giả
Nhưng mà góp ý nhẹ nhàng thôi nha chứ sốp mong manh lắm
Tác giả
Tác giả
Sốp sẽ quay lại sớm thôi còn giờ thì bái bai

Chap 2

Vào một ngày khác, em bị đám côn đồ ở trường bắt nạt. Bọn chúng đánh đập em tàn nhẫn đến mức người đầy vết thương, vết bầm tím và cả máu nữa
Khi em về đến nhà lại bị ông Trần chặn lại và giơ chiếc điện thoại ra trước mặt em. Đó là đoạn video em bị bọn chúng đánh, một trong số đó đã quay lại và đăng lên mạng
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
B..Ba *sợ*
Ông ta không nói gì, chỉ lấy ra cây roi da lớn quất thẳng vào thân ảnh nhỏ bé của em làm em ngã khụy xuống đất
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ah..hức... *đau*
Ông Trần
Ông Trần
M.ẹ nó! Cái thứ yếu ớt như mày lại dám làm mất mặt Trần gia, giờ thì tao còn mặt mũi đâu mà đi gặp đối tác nữa hả!
Ông Trần
Ông Trần
Trần gia vô phúc lắm mới rước về cái thứ như mày
Ông ta vừa nói vừa liên tục giáng những đòn roi xuống cơ thể nhỏ bé của em
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ba ơi..hức..con xin lỗi...đừng đánh nữa mà..con đau..hức
Ông Trần
Ông Trần
*Đá em*
Ông Trần
Ông Trần
Cái thứ vô dụng, đã không làm được gì còn gây thêm họa
Ông Trần
Ông Trần
Xem hôm nay ông đây có đánh ch.ết mày không
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Hức...đ..đừng mà...tha cho con...ahh...hức..đau...đau quá
Ông ta đánh em cho đến khi mệt rã người mới thôi, đá mạnh vào bụng em rồi bỏ đi, em cũng cố nén cơn đau mà bỏ về phòng mình nhưng vì quá đau mà đầu óc cũng không tỉnh táo, em đã đi nhầm vào phòng anh mà chẳng nhận ra
Vừa đóng cửa lại em đã ngã luôn xuống sàn nhà ngất xỉu
Phải một lúc sau anh mới về nhà, vừa mở cửa bước vào phòng đã thấy em với cơ thể đầy máu và vết thương đang nằm trên sàn nhà lạnh giá
Anh hốt hoảng chạy lại đỡ em ngồi dậy, đưa em vào nhà tắm rửa vết thương, thay quần áo rồi mới đưa em ra ngoài để bôi thuốc
Anh đặt em nằm trên giường, lấy thuốc ra bắt đầu bôi cho em, lúc này vì cảm nhận được cơn đau do thuốc ngấm vào nên em mới tỉnh lại
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Hức..anh Dương..
Em bật khóc, đôi mắt đỏ hoe ngập nước nhìn anh khiến anh xót xa vô cùng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ngoan tôi đây, ngồi yên nhé, một lát sẽ hết đau ngay
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Hức...em đau lắm anh Dương ơi..hức...tụi nó đánh em, ba cũng đánh em nữa..hức...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ngoan ngoan, khóc nữa đau mắt đấy, cố gắng một chút nhé
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Hức...dạ..
Em vốn ngoan như vậy đó, chỉ cần thấy mình có vẻ phiền thì em sẽ không dám làm gì nữa kể cả khóc cho dù lúc đó em đang rất đau
Bôi thuốc xong, anh dùng băng trắng băng vết thương lại cho em, xong xuôi mọi việc thì anh ôm em vào lòng, bằng một cách nhẹ nhàng nhất
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh Dương? *bất ngờ*
Trước nay chưa từng có ai ôm em như vậy
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Xin lỗi nhóc, tôi đến trễ rồi, xin lỗi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Không sao, không phải lỗi của anh mà
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Tại em hết thôi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nhóc không có lỗi, đừng nói vậy, đau lắm phải không?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Dạ..hức...đau lắm
Em lại khóc nữa rồi, vì lần đầu có người quan tâm em nên lần này em muốn ích kỷ một chút
Anh vẫn ôm em, giữ em trong lòng mình, cảm nhận được người dưới thân đang không ngừng nức nở nấc lên thì cảm thấy lòng như thắt lại
Anh xót đứa nhóc này lắm, nhưng có một cảm giác rằng tình cảm này vượt quá xa so với tình anh em rồi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Xin lỗi nhóc. Tôi hứa, sẽ không để nhóc chịu uất ức, chịu khổ nữa
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chờ tôi
Anh nói rất nhỏ, giống như tự thì thầm với chính bản thân mình, em vì đang khóc mà cũng không nghe thấy lời anh nói. Em khóc được một lúc thì ngủ thiếp đi trong lòng của anh, anh lại càng dang rộng vòng tay bao bọc em hơn, lòng tự hứa với chính bản thân mình
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nhất định phải đưa nhóc ấy và mình ra khỏi đây
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nhất định phải bảo vệ nhóc ấy đến cùng!
Có lẽ cả 2 đều không biết, vốn dĩ ngay từ đầu trong trái tim của cả 2 đều không coi đối phương là anh em rồi
_____________________________
Tác giả
Tác giả
Hết chap 2 rồi nha
Tác giả
Tác giả
Đọc ủng hộ sốp và có gì comment lại cho sốp đỡ cô đơn nha

Chap 3

Thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt cái anh đã trở thành chủ nhân của Trần gia, ở cái tuổi 18 ấy, anh đã đạt được những điều mà những người khác hằng ao ước
18 tuổi nắm trong tay cả một tập đoàn Trần thị lừng lẫy, bảo sao ai cũng ngưỡng mộ đến mức ghen tị
Nhưng điều mọi người không ngờ đến là chỉ sau vài ngày anh đảm nhận cái chức trách đó thì anh đã cương quyết bỏ lại người cha ruột của mình, muốn cùng em chuyển đến nơi khác sống và điều này làm ông ta nổi điên
Ông Trần
Ông Trần
Mày điên rồi à Dương, ở nơi này bao nhiêu là cơ sở vật chất tốt nhất mày lại không muốn ở
Ông Trần
Ông Trần
Lại kiên quyết dọn ra ngoài với cái thằng rác rưởi đó
Ông Trần
Ông Trần
Đã vậy còn bỏ lại ông già này, mày là đang muốn tao tức ch.ết đúng không
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đúng vậy! Tôi điên rồi, 18 năm qua sống ở căn nhà này có bao giờ ông xem tôi là con người chưa?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hay ông chỉ xem tôi là con rối mà tùy ý điều khiển tôi làm theo ý ông?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đã vậy còn dùng Quang Hùng làm điểm yếu của tôi, thế thì tôi còn lưu luyến gì cái nơi địa ngục này nữa!
Ông Trần
Ông Trần
Giờ mày đủ lông đủ cánh rồi nhỉ? Chỉ vì thằng nhóc đó mà tới người làm ba này mày cũng không cần. Cái thứ bất hiếu!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đúng, tôi bất hiếu. Sau này cho dù có mang cái danh này cả đời tôi cũng không muốn quay về căn nhà này với ông!
Giờ đã có được quyền lực, điều anh đã nói thì chắc chắc anh sẽ làm và sẽ chẳng có ai ngăn cản được điều đó
Cuối cùng thì anh và em cũng thoát ra khỏi được chốn địa ngục nơi chôn vùi tuổi thơ hồn nhiên, vô tư vô lo của 2 người. Còn về phía ông Trần, sau bao nhiêu năm cố gắng thao túng Đăng Dương thì ông đã mất đi tất cả, mất đi cả đứa con mà ông đã từng rất yêu thương
_____________________
Sau khi chuyển đến nhà mới ở một nơi bình yên khác, nơi mà em sẽ không bị đánh đập và cũng là nơi mà anh sẽ không bị ép buộc
Khâu vận chuyện đồ đạc đã xong và lúc này thấy anh đứng sắp xếp một số đồ lên kệ tủ nên em cũng đi lại muốn giúp
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh Dương ơi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hửm?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cho em giúp được không ạ?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đây, nhóc cứ làm đi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Dạ
Trong lúc sắp xếp đồ, thì em có quay sang anh rụt rè lên tiếng
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh ơi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Sao thế?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Sao anh lại từ bỏ cơ hội tốt vậy để chuyển đi với em? Sao lại từ mặt cả ba anh? Có phải đều là lỗi của em không?
Nghe đến đây anh dừng tay lại, quay sang mỉm cười ôn nhu nhìn em rồi đưa tay xoa mái tóc mềm của em rồi nói
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không phải lỗi của nhóc, đừng tự trách
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi chuyển đến nơi khác nhưng vẫn có thể điều hành được tập đoàn nên nhóc đừng lo
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi làm điều này là vì nhóc và cả tôi nữa
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Vậy là anh cũng muốn chạy?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ừm, muốn chạy từ lâu rồi nhưng giờ mới có cơ hội
Chia sẻ xong thì em cũng có vẻ đã mở lòng hơn
Tối hôm đó đến giờ đi ngủ, thay vì ở trong phòng mình thì Trần Đăng Dương lại đi sang phòng của em, anh muốn tâm sự với đứa nhỏ này một lúc vì anh cảm giác em có nhiều nỗi buồn lắm
Cũng đúng thôi, sống trong cái nơi địa ngục đó thì ai mà chẳng buồn
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ah Anh Dương *cười xinh*
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Phòng mới thế nào, có thích không?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Dạ thích lắm ạ, đẹp với ấm nữa
Anh ngồi xuống giường cùng với em, xong cũng hơi lúng túng không biết nên bắt đầu câu chuyện từ đâu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nhóc không có chuyện gì muốn nói với tôi sao?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Chuyện gì ạ? Em đâu có chuyện gì đâu?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nhóc có nỗi buồn hay tâm sự nào muốn kể với tôi không?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nếu có thì nói đi, tôi nghe
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Thôi không cần đâu, phiền anh lắm
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không phiền, kể đi, tôi sẽ nghe nhóc nói mà
Lần đầu tiên có người chịu nghe mình nói nên em cũng tháo xuống lớp vỏ bọc bên ngoài rồi tâm sự với anh
Em kể lại với anh về những ngày tháng lúc còn ở Trần gia em đã bị đánh đập, hành hạ thế nào. Em kể tới đâu anh xót tới đó
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Em biết là ba ghét em, nhưng sao ba lại không chịu đuổi em đi nhỉ?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Em đã từng mong ba đuổi em đi, để em không phải chịu những đau đớn đó nữa
Anh biết rõ tại sao ông ta không đuổi em đi, đó là vì còn phải giữ em lại để làm công cụ kiểm soát anh
Nghĩ tới đây anh lại càng thấy thương em, nếu đứa nhỏ này mà biết chuyện liệu có hận anh không?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Xin lỗi nhóc, tôi đưa nhóc đi trễ quá
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Không phải lỗi của anh mà
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Em còn phải cảm ơn anh ấy chứ, vì đã giúp em chạy thoát khỏi căn nhà đó
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Giờ ở với tôi thì cứ yên tâm nhé, tôi hứa sẽ bảo vệ nhóc
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Dạ, cảm ơn anh
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đừng cảm ơn, đây vốn là điều nhóc xứng đáng nhận mà
____________________________
Tác giả
Tác giả
Hết chap 3 rồi
Tác giả
Tác giả
Sốp sẽ quay lại sớm thôi còn giờ thì bái bai

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play