[Cực Hàng]Thanh Âm Lời Yêu
Chap 1:
Căn phòng lớn mang theo chút mùi hương ngọt dịu nơi bệnh viện lạnh giá,người con trai ngồi bên giường đôi mắt long lanh chăm chú nhìn ra ngoài trời.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra,cô y tá đi vào nhẹ nhàng đến bên giường.
-Tả Hàng,đến giờ hóa trị rồi.
Tả Hàng-ZH
//Nhìn cô y tá,tay nhỏ đưa ra//
Cô y tá từ từ mà lấy đi máu của cậu,từng ống máu đỏ nhanh chóng đầy.
-Tả Hàng,hay em thử gọi cho người nhà em đi.Bệnh tình của em...
Tả Hàng-ZH
Bố mẹ còn chị em nữa,chị ấy ốm yếu từ nhỏ lơ là một cái là có chuyện liền.//Cười nhẹ//
Tả Hàng-ZH
Em dù sao cũng đủ tuổi tự quyết định rồi mà,không sao.
Cô y tá trầm lặng nhìn cậu,nhìn thiếu niên nhỏ bé trước mặt trên cánh tay là những vết bầm lớn cùng với sự gầy gò có thể nhìn thấy bằng mắt.
-Dù sao em cũng nên nói chuyện với ba mẹ một tiếng.
-Tả Hàng à ,bệnh của em không phải là căn bệnh nhỏ đâu.
Tả Hàng-ZH
//Khẽ cười,tay mân mê con gấu bông//
Tả Hàng-ZH
Đã là ung thư...thì chưa bao giờ là căn bệnh nhỏ cả.
Tả Hàng-ZH
Em cũng là người học y em biết mà.
-Vậy được,nghỉ ngơi đi lát chị đem đồ ăn ngon cho.
Cô y tá rời đi không quên đóng cửa lại,cậu thu lại ý cười mà nhìn ra ngoài cửa sồ.
Tả Hàng-ZH
//Đứng lên đi ra ngoài//
Cậu bước đi trên hành lang quen thuộc đông người qua lại,có tiếng của trẻ con khóc,tiếng của tivi,người lớn.
-Hức...con..không..hức...
-Bảo bảo,ngoan uống thuốc mới khỏi bệnh được chứ.
Tả Hàng-ZH
Bạn nhỏ.//Ngồi xuống đối diện em//
Tả Hàng-ZH
Sao lại khóc rồi?
-Em...không muốn uống thuốc.//Sụt sịt//
Tả Hàng-ZH
Em có muốn ăn kẹo không?//Lấy trong túi ra mấy cái kẹo ngọt//
Tả Hàng-ZH
Vậy nhìn nè,thuốc cũng giống như kẹo vậy.Uống thuốc để cho mau khỏi bệnh như thế mới có thể ăn kẹo được.
Tả Hàng-ZH
Cho em kẹo,uống thuốc xong ăn kẹo sẽ càng ngon hơn đó.
Tả Hàng-ZH
Đúng rồi,cho em.//Chìa kẹo ra//
Cô bé nhỏ cầm lấy kẹo rồi quay ra uống thuốc.
-Anh ơi,anh thật đẹp.//Nắm lấy tay cậu//
-Nào em khỏi bệnh em đưa anh về nhà em chơi nhá.Mẹ em mới mua cho em nhiều đồ chơi lắm.
Tả Hàng-ZH
//Cười nhẹ//Được,nhưng em phải mai khỏe lại đó.
-Dạ!Mẹ ơi con dẫn anh về nhà chơi nhá?//Ngước nhìn mẹ//
-Được được.//Khẽ cười cưng chiều xoa đầu bé//
Tả Hàng-ZH
//Nhìn mẹ con họ//
Tả Hàng-ZH
"Có gia đình vui vậy sao"
Cậu đứng lên quay lưng rời đi,nhìn những ông bố bà mẹ lo lắng cho con mình cậu phần nào có chút tủi thân.
"Mong rằng không có đứa trẻ nào như tôi cả"
Cậu trở về phòng lặng lẽ nhìn bản thân trong gương.
Cơ thể gầy gò được che bởi bộ quần áo bệnh nhân khá rộng,chiếc mũ len chỉ để lộ gương mặt xanh xao ấy.
Tả Hàng-ZH
//Nhìn màn hình điện thoại,ấn nghe//
-📲Tả Hàng con đang ở đâu thế hả!Chị con đang bệnh con không biết về nhà chăm chị sao!
-📲Sao mẹ lại có thể sinh ra một đứa con vô tâm không có tình người như con được chứ!
Tả Hàng-ZH
📲Con sẽ sắp xếp để về,con xin lỗi vì không thể chăm sóc cho chị ạ.
-📲Nhớ về sớm đấy,mẹ thật hết nói nổi với con mà.Thà mẹ không có đứa con như con có phải giờ mẹ đỡ lo không.
Tả Hàng-ZH
//Nhớ lại lời của y tá ban nãy//
"-Dù sao em cũng nên nói chuyện với ba mẹ một tiếng."
Tả Hàng-ZH
📲Mẹ ơi,con có c...
-📲Linh Linh con cần gì sao?
Tả Hàng-ZH
Vẫn là không nói được.//Thở dài//
-Bác sĩ:Tả Hàng,thấy sao rồi?
-Bác sĩ:Thấy khó chịu ở đâu phải bảo bác đó,cháu đang trong thời gian hóa trị không thể lơ là được.
-Bác sĩ:Muốn ăn gì bảo y tá,họ sẽ giúp cháu mua.
Tả Hàng-ZH
Đồ họ mua lần trước cháu còn chưa ăn hết mà bác.//Cười gượng//
-Bác sĩ:Chú ý sức khỏe,cháu là bệnh nhân dưới trực thuộc của bác nên bác cấm cháu nghĩ linh tinh đó.
Tả Hàng-ZH
Dạ.//Bất lực,cười nhẹ//
Vị bác sĩ già xoa đầu cậu rồi rời đi,cánh cửa phòng khép lại sự tủi thân ban nãy cũng không còn.
Tả Hàng-ZH
Sắp mưa rồi....
Bầu trời ban nãy còn sáng nay lại bị những đám mây đen kịt kéo đến che lấp.Ánh mắt thiếu niên dần trở nên trầm xuống,tiếng còi xe cấp cứu không ngừng vang lên tai cậu.
Bàn tay gầy nhỏ bé chạm lên chiếc mũ ,nơi đang che dấu đi căn bệnh ấy.
Ở độ tuổi thanh xuân của con người,họ vui chơi tận hưởng thanh xuân còn người con trai ấy thì phải chống trọi với căn bệnh quái ác.
Cơn mưa ấy đổ xuống chưa lần nào ngơi,bầu trời những ngày sau đó chưa lần nào sáng lên.
Và người con trai ấy cũng vậy,một tia hy vọng đã chợt tắt trong màn tối sự sống.
-📲Đi về ngay cho mẹ!Chị con đang cấp cứu mà con vẫn thản nhiên sống ngoài đó hả!
-📲Về xét nghiệm mau lên!!
Tả Hàng-ZH
//Im lặng lắng nghe những lời mắng nhiếc từ bà//
-📲Tả Hàng!Mày có nghe thấy tao nói gì không hả!Mày có còn tình người không!!
Tả Hàng khẽ cười,một nụ cười chua xót ,từng giọt nước mắt lăn xuống gò má ấy.
Tiếng điện thoại tắt vang lên,sợi dây sự sống cuối cùng ấy đã đứt rồi.
_Phòng trực thuộc Bác sĩ_
-Bác sĩ:Tả Hàng,lựa chọn này của cháu là sao?
Tả Hàng-ZH
Bác Tô,cháu không hóa trị nữa.//Nhìn ông khẽ cười//
-Bác sĩ:Việc hóa trị đang rất tốt mà!Sức khỏe của cháu cũng đang dần cải thiện!Chỉ cần tìm được tủy...//Chưa nói xong//
Tả Hàng-ZH
Hãy nhường lại cơ hội sống ấy cho người khác đi ạ.
Tả Hàng-ZH
Nếu cháu còn tồn tại...đó chính là ác mộng đối với cháu rồi.
Tả Hàng-ZH
Thà rằng để tia hy vọng ấy cho người cần hơn cháu đi.
Vị bác sĩ già nhìn cậu mà xót xa,chục năm làm bác sĩ của ông có lẽ cậu bé trước mặt ông là người ông coi như con mình vậy.
Tả Hàng-ZH
Giấy tử cháu sẽ tự ký...
-Bác sĩ:Cháu vẫn không định nói cho b...-
Tả Hàng-ZH
Cháu là trẻ mồ côi!//Cắt ngang lời ông,tay bấu chặt lấy áo//
Tả Hàng-ZH
Cháu không có cha mẹ,nên việc tự ký giấy tử...sẽ không có chuyện gì đâu.
Tả Hàng-ZH
//Cúi mặt xuống//
-Bác sĩ:Cháu nên ra ngoài kia ,thế giới ấy không đáng sợ như cháu nghĩ đâu.
Tả Hàng-ZH
//Có chút bất ngờ//
Tả Hàng-ZH
Vâng ạ.//Cười nhẹ//
Chap 2:
Con đường nhộn nhịp người qua lại,xe cộ cũng khá đông đúc ,dường như mọi thứ đều tất bật mà chuẩn bị cho một ngày mới.
Bên lề đường,thiếu niên im lặng nhìn dòng người qua lại ,tay nắm lấy vạt áo mà bất giác lùi lại.
Tả Hàng-ZH
"Muốn về quá"//Có chút lười//
-Anh ơi.//Nắm lấy áo cậu kéo nhẹ//
Tả Hàng-ZH
?//Nhìn xuống//
-Anh sợ sang đường ạ?Hay anh nắm tay em nè em đưa anh sang.//Chìa bàn tay nhỏ bé ra ,cười tươi//
-Em dẫn anh qua ,anh cứ yên tâm tin tưởng em nè.Em giỏi lắm á!//Tự tin//
Cậu đưa tay ra nắm lấy tay em nhỏ,bé con nhìn trước sau rồi dẫn cậu qua bên kia đường.
Tả Hàng-ZH
"20 tuổi đầu còn để một bé con dẫn qua đường"//Bất giác cười//
Tả Hàng-ZH
Anh cảm ơn bạn nhỏ.//Xoa đầu bé//
-Dạ,mẹ em dặn là phải biết giúp đỡ người khác.
-Chúc anh đẹp trai một ngày mới tốt lành ạ.
Tả Hàng-ZH
//Gật đầu//Anh cảm ơn.
Bé con chào cậu rồi lon ton mà chạy đi,cậu nhìn con đường nhộn nhịp ấy rồi cũng nhấc chân mà hòa vào dòng người đông đúc.
Tả Hàng-ZH
//Nhìn bảng menu//
-Nhân viên:Bạn có thể chọn vị Vani ,cũng khá ngon đó ạ.//Cười nhẹ//
Tả Hàng-ZH
Dạ vậy lấy cho em một vani.
-Nhân viên:Bạn chờ một lát nha.
Tả Hàng-ZH
//Ngoan ngoãn đứng chờ//
Tả Hàng-ZH
//Tay cầm kem,chăm chú nhìn con khỉ trong chuồng//
Tả Hàng-ZH
Nhìn cái gì mà nhìn....//Lẩm bẩm//
Tả Hàng-ZH
//Bất giác quay lại//
Tả Hàng-ZH
"Làm...vậy được hả?"
Kế bên cậu có mấy đứa nhóc nhỏ,tay đứa nào cũng cầm 2-3 quả chuối thản nhiên bóc ra mà ăn.Vừa ăn vừa cười nhìn con khỉ.
Tả Hàng-ZH
//Chớp chớp mắt//
-Anh ăn không ạ?//Giơ 1 quả ra//
Tả Hàng-ZH
Anh không.//Xua tay//
Tả Hàng-ZH
"Mấy con khỉ chắc cay lắm..."//Cười//
Tả Hàng-ZH
Em đăng ký...chơi ạ.
-Nhân viên:Em có bị bệnh tim hay gì không?
Tả Hàng-ZH
Em bị ung thư máu...anh cho em chơi thử được không.//Nhỏ giọng//
Anh nhân viên có chút bất ngờ nhưng rồi cũng cười mà dẫn cậu vào trong.
Nhìn tàu lượn trước mặt cậu có chút hoa mắt rồi.
-Nhân viên:Bọn anh hỗ trợ một bạn nhân viên ngồi kế em nha.Có thấy thế nào có thể bảo bạn ý.
-Nhân viên:Không có gì.Chúc em vượt qua bệnh tật.
Cậu trèo vào ghế mà ngồi,sau khi được bạn nhân viên bên cạnh cổ vũ cậu liền giữ chặt lấy mũ không sợ nó bay mất.
Tả Hàng-ZH
"Tả Hàng!Cố lên!"//Quyết tâm//
Tàu lượn khởi hành ngay sau đó,cậu ban đầu còn sợ nhưng ngay giây sau bị nhân viên ngồi kế nắm lấy cổ tay mà giơ cao lên.
Tả Hàng-ZH
//Cười tươi,giơ tay lên mặc cho gió lùa vào//
Tả Hàng-ZH
//Ngồi vớt cá//
-Nhân viên:"Kiên trì dữ"//Cười tủm tỉm//
Tả Hàng-ZH
"Áaaa sao không vớt được con nào dị!"
Tả Hàng-ZH
//Ôm một túi đồ ăn vặt,vừa ăn vừa ngắm nhìn xung quanh//
Tả Hàng-ZH
"Trưa luôn rồi"
Tả Hàng-ZH
Hử?//Thấy gì đó liền chạy lại//
Tả Hàng-ZH
Bà ơi cho cháu 1 que kẹo bông gòn ạ.
-Bà cụ:Cẩn thận không bay mất nha.//Đưa kẹo cho cậu //
Tả Hàng-ZH
//Nhìn kẹo bông gòn bị gió thổi đi//
Tả Hàng-ZH
//Ỉu xìu//Đến gió còn tranh ăn với mình là sao!!
Kết quả của một cuộc đi chơi không điểm ngừng.Cái giờ 22h đêm cậu thiếu niên mang trong mình căn bệnh không hề nhẹ ấy mới rón rén về bệnh viện.
Tả Hàng-ZH
//Ngồi trên giường,mắt chớp chớp//
-Bác sĩ Tô:Ăn lạnh,ăn đồ dầu mỡ.Cháu buông thả bản thân ghê ha?
Tả Hàng-ZH
//Tay chọc chọc vào nhau//
-Y tá:Ây da có mấy khi.//Nhìn cậu nháy mắt//
Tả Hàng-ZH
Đúng rồi ạ.//Nhanh chóng phụ họa//
-Bác sĩ Tô:Rồi rồi,ngủ sớm đi mai bác khám cho.
Tả Hàng-ZH
Mệt quá...//Lẩm bẩm//
Tả Hàng-ZH
Ơ.//Chạm lên mũi,giật mình lấy khăn giấy bịp mũi lại//
Tả Hàng-ZH
Bẩn áo rồi.//Nhìn mấy giọt máu trên áo//
Tả Hàng-ZH
//Chạm nhẹ lên kính//
Tả Hàng-ZH
Cây củi khô.//Bật cười//
Cơ thể gầy gò cùng với những vết bầm lớn đang không ngừng xâm chiếm lấy cơ thể cậu.Dần ăn mòn mà nuốt chửng lấy chàng thiếu niên ấy.
Cậu nhìn bản thân trong gương đến ngơ người,máu mũi chảy ra mà cậu cũng chẳng để ý.
-Bác sĩ Tô:Nay không kiểm tra nữa.Để cho thằng bé ngủ một lát.
-Y tá:Qua không ngủ được là cái chắc.//Nhìn quần thâm dưới mắt cậu//
-Bác sĩ:Lát mua giúp thằng bé mấy cái kẹo.
Tiếng nói trong phòng cũng biến mất,chỉ có tiếng thở đều và tiếng chuông điện thoại không ngừng reo lên kia.
-Y tá:Bà là ai!!Bà không được vào đây!!!!!
-Bà Tả:Cô tránh ra!!Tả Hàng!Mày đâu rồi hả!💢💢
-Bà Tả:THẰNG CON BẤT HIẾU💢💢MÀY RA ĐÂY CHO TAO💢
-Y tá:BÀ CÒN LÀM LOẠN NỮA TÔI GỌI BẢO VỆ ĐÓ!
-Ông Tả:CÚT RA KIA 💢💢CHỊ NÓ ĐANG ỐM NẶNG MÀ NÓ CÒN NÓI DỐI NÓ BỊ BỆNH!HÔM QUA CÒN ĐI CHƠI VUI VẺ CƠ MÀ!💢💢
Tiếng ồn ào thu hút mọi người xung quanh,cô y tá tức giận ngay lập tức gọi bảo vệ thì bị bà Tả đẩy ngã.
-Bà Tả:TẢ HÀNG💢MÀY RA ĐÂY CHO TAO💢💢
-Y tá://Tức giận siết chặt tay//
-Bé gái:Mẹ con,ông bà ấy là ai vậy ạ?
-Mẹ bé:Là ba mẹ của anh trai Tả Hàng đó.//Ôm lấy bé//
-Bé gái:Họ là ba mẹ anh ý,vậy tại sao lúc anh ý bị bệnh họ lại không chăm sóc anh ý ạ?
-Bà Tả:NÓ SAO PHẢI CHĂM SÓC!NÓ KHÔNG THƯƠNG CÁI THÂN GIÀ NÀY THÌ THÔI💢CHỈ BIẾT GÂY THÊM RẮC RỐI 💢
-Mẹ bé:Này phụ huynh kia?Bà làm mẹ kiểu gì thế hả?
-Ông Tả:Không phải chuyện nhà mày💢
Không khí trở nên căng thẳng,ông bà Tả không ngừng hét lên mà gọi cậu.Ngay sau đó bảo vệ lên mà khống chế đôi vợ chồng ấy.
Cô y tá đi đến bên phòng bệnh cậu nhẹ nhàng mà mở cửa ra.
Một mùi cỏ nhẹ nhàng khắp căn phòng,ánh nắng chiếu vào khiến căn phòng sáng bừng lên.
-Y tá:Tả Hàng,mau dậy thôi nào.//Đi đến//
-Y tá:Ngủ lắm quá đó,mau dậy nào chị có mua kẹo cho em đó.//Chạm nhẹ lên tay cậu//
Cô y tá giật mình nhìn cậu,nhìn gương mặt nhỏ đôi mắt đang nhắm nghiền kia.Trên môi cậu vẫn giữ một nụ cười nhẹ...một nụ cười không chút giả dối.
-Y tá:Bác sĩ Tô....BÁC SĨ TÔ!!//Chạy nhanh ra ngoài//
Làn gió nhẹ nhàng thổi vào căn phòng ,bông hoa bồ công anh ngoài cửa sổ cũng bị gió cuốn trôi đi.
"Bồ công anh bay theo gió,trong những mầm nhỏ ấy lại chứa một sinh mạng tội nghiệp."
Chap 3:
Con sinh ra trong cái nắng của mùa hè ,trong những cơn mưa nhè nhẹ và bầu trời đôi chút âm u.
Tiếng khóc của đứa trẻ mang theo năng lượng tích cực ấy chào đời,con dần lớn lên ,biết nói,biết đi hồn nhiên như bao đứa trẻ đồng trang lứa.
Đến cái độ tuổi nhận thức được,con biết chị gái con sức khỏe không tốt.Chị hay ốm vặt,ăn uống cũng không được mấy.
Khi đó mẹ ôm con ,nói rằng:
"-Hàng Nhi,chị con sức khỏe không tốt.Con phải chăm sóc và để ý chị nhé"
Lúc đó con ngoan ngoãn ghi nhớ,miễn nhiễm trở thành một siêu anh hùng để bảo vệ chị.
Con nhường đồ ăn ngon cho chị,cố gắng học để có thể nhảy lớp học cùng chị cho dễ quan sát chị.
Nhưng càng lớn con lại nhận thức rằng...cha mẹ không cần con.
Năm chị học lớp 4,chị sốt rất cao.Bố mẹ lo lắng đến mất ăn mất ngủ chỉ để chăm sóc cho chị.Nhưng ba mẹ lại không hề biết con khi đó đang bị bạn bè bắt nạt.
Các bạn nhốt con trong nhà kho của trường ,lấy ô của con khiến con phải dầm mưa về nhà.Con sốt cao lên cơn co giật nhưng ba mẹ lại nói rằng:
"-Con đừng làm phiền ba mẹ!Đi ngủ đi tý tuổi đầu đã biết nói dối rồi!"
Con không nhớ cái đêm ấy tại sao con còn sống nữa.
Thời gian trôi qua,con dần trở thành một đứa trẻ hiểu chuyện nhưng lại biến thành một đứa trẻ hư đốn trong mắt cha mẹ.
Con dần thu mình lại,trở nên lầm lì ít nói.
Con nỗ lực học để thoát khỏi ba mẹ,nỗ lực trở thành một bác sĩ tài giỏi.
Ngày con nhận giấy báo trúng tuyển trường Y,con lại nhận được giấy báo của bệnh viện.
Con không dám nói với ba mẹ,vì ba mẹ nói con rằng:
"-Mày lên đó học có sao đừng gọi cho tao"
2 năm cắm đầu vào học,căn bệnh ấy ngày ngày nuốt chửng từng chút một cơ thể con.
Những vết bầm,những cơn đau,những cơn ác mộng...và cả những tờ khăn giấy đẫm máu đỏ.
Sức khỏe ấy không cho phép con tiếp tục,con nhập viện vào cái ngày con 19 tuổi.
Con vẫn nhớ in cái ngày hôm đó,máu đỏ hòa cùng bánh kem.
1 năm ở viện,tóc con rụng rất nhiều,cân nặng cũng tụt không phanh.
Ngồi ở trong phòng nhìn bệnh nhân có người nhà bên cạnh,con có chút tủi thân .
Khi bệnh tình con ngày càng nặng,con muốn gọi cho mẹ...mong rằng sẽ nhận được một chút tình thương .
Nhưng rồi đáp lại con vẫn là những câu nói ấy.
[-📲Tả Hàng con đang ở đâu thế hả!Chị con đang bệnh con không biết về nhà chăm chị sao!]
[-📲Sao mẹ lại có thể sinh ra một đứa con vô tâm không có tình người như con được chứ!]
[-📲Nhớ về sớm đấy,mẹ thật hết nói nổi với con mà.Thà mẹ không có đứa con như con có phải giờ mẹ đỡ lo không.]
Tình thương yêu ba mẹ giành cho chị...không thể nào chia cho con dù chỉ 1 chút được.
Thế giới ngoài kia tốt hơn gia đình của con nhiều.
Thế giới ấy không có tình yêu của ba mẹ.
Nhưng có một cô bé con không quen đưa con qua đường.
Có một bạn nhân viên kiên nhẫn chờ con chọn vị kem.
Có nhân viên của khu vui chơi chúc con vượt qua căn bệnh,một nhân viên ngồi kế cho con động lực.
Có một vị bác sĩ giúp đỡ và an ủi con.
Có một chị y tá luôn làm con cười.
Không phải là ba mẹ không cần con...mà là Tả Hàng không cần ba mẹ.
Giấy tử con ký,cuộc đời là của con .
Mẹ chỉ là người sinh ra con.
Ba chỉ là người đi làm cho con vay tiền đi học.
Nhà chỉ là nơi con che nắng trú mưa.
Vương lại ở thế giới ấy chỉ còn nụ cười nhẹ nhàng của người con trai ấy.
Đứa trẻ có thể an ủi những đứa trẻ khác nhưng lại không thể bảo vệ chính mình.
Cậu sinh ra vào mùa Hạ,rời đi cũng vào mùa Hạ.
Học y nhưng lại không thể cứu chính mình.
-Bác sĩ Tô:Nhóc con,cháu phải thật sự hạnh phúc đó.Qua bên đó phải chăm sóc tốt cho bản thân nhé.
-Y tá://Đặt bên cạnh cậu một túi kẹo//
-Y tá:Chị không nuốt lời đâu nhé.Chị không thể trở thành đồng nghiệp của em rồi.
Chỉ còn lại những mảnh ký ức đau buồn,những kỷ niệm vui buồn đều có.
Tự hỏi người sinh ra cậu có xót thương cho đứa con này không.
-Bé gái:Mẹ ơi,anh trai kìa.//Chỉ ra ngoài vườn hoa//
-Mẹ bé://Im lặng xoa đầu bé//
Tả Hàng-ZH
//Đứng giữa vườn hoa nhỏ,ánh mắt long lanh nhìn lên trời//
-Đi thôi....tôi đến đón cậu đây.
Tả Hàng-ZH
//Cười nhẹ,cơ thể dần tan biến//
-Bé gái:Mẹ ơi,anh trai sẽ quay lại đúng không ạ?
-Mẹ em:Sẽ quay lại,con phải ngoan ngoãn điều trị anh trai mới trở về.
Đứa trẻ ấy cười nhẹ,chiếc mũ màu hồng che đậy nỗi buồn,trên tay em là chiếc kẹo mà anh trai ấy cho.
Tả Hàng-ZH
"Phải nghe lời bác sĩ,đừng để như anh nhé"
Bầu trời nhỏ ấy dần biến mất,những bông hoa bồ công anh cũng rời đi theo gió.
Tiếng nhạc du dương vang lên bên tivi,những ánh sáng nhỏ bao quanh mà ôm lấy cậu.
Tiếng nhạc còn đó...nhưng người thì không.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play