Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Hồng Hoa Dạ Nguyệt

Chương 1: Rời khỏi căn biệt thự kia.

...----------------...

Cố Tinh Từ là một linh hồn bị giam giữ bởi một căn biệt thự bỏ hoang. Từ khi có ý thức của mình thì y không biết tại sao y lại bị giam giữ trong căn biệt thự này, cũng không biết y đã ra đi như nào, y chỉ nhớ bản thân y tên Cố Tinh Từ và đã ra đi vào năm y mười tám tuổi.

Y ra đi ở lứa tuổi đẹp nhất trong cuộc đời của con người; là tuổi nên thực hiện những ước mơ bản thân; là tuổi nên khám phá thế giới này, trải nghiệm cuộc sống tươi đẹp này. Cố Tinh Từ hận ông trời lắm chứ! Nhưng y đâu biết phải làm gì.

Cố Tinh Từ cũng đâu biết phải tìm người nào để cầu cứu và y cũng đâu biết phải tìm người nào để trả thù.

Cố Tinh Từ không biết bản thân phải làm gì cả.

Không những thế còn thế Cố Tinh Từ còn là một linh hồn chẳng ai muốn để ý tới cơ mà. Các linh hồn xung quanh đều không muốn nói chuyện với y, ngay cả Hắc Bạch Vô Thường cũng chẳng muốn để ý tới y.

Vậy nên Cố Tinh Từ phải tìm ai để cầu cứu đây?. Y cô đơn và lạc lõng lắm chứ nhưng y không thể làm gì được.

Cố Tinh Từ cũng chỉ có thể bất lực nhìn những linh hồn khác lần lượt được Hắc Bạch Vô Thường dẫn đi đầu thai mà thôi.

Đôi khi Cố Tinh Từ lại nhìn lên bầu trời rộng lớn kia mà suy ngẫm, tại sao ông trời lại đối xử bất công với y như vậy?. Tại sao lại bỏ quên y?. Y hận lắm nhưng y vẫn cầu nguyện rằng một ngày có một người tới đem y rời khỏi căn biệt thự tăm tối và đổ nát này.

Và rồi Cố Tinh Từ cũng chờ được ngày đấy.

...----------------...

Lại như bao ngày Cố Tinh Từ lại nhìn lên bầu trời rộng lớn kia rồi ngẫm về cuộc đời của chính mình.

Bỗng chợt Cố Tinh Từ sững người lại. Trước mắt y hiện giờ là hơn mười chiếc xe ô tô đang dừng trước cổng biệt thự.

"Nơi này cũng có người tới sao..? " Cố Tinh Từ sững người nhìn khung cảnh trước mắt.

"Nhưng họ tới để làm gì..?" Cố Tinh Từ nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ với gương mặt khó hiểu nói.

Những người trong những chiếc xe đấy lần lượt tiếp nối nhau rời khỏi xe, người người đều là một thân hắc phục, trông rất giống với cảnh sát trong trí nhớ của y.

" Là cảnh sát sao..? " Cố Tinh Từ bỗng rơi vào trầm tư.

Tại sao cảnh sát lại tới nơi xa xôi, hoang vắng như này chứ?. Chẳng lẽ là họ đã tìm thấy manh mối về cái chết của y rồi sao?. Cái này chỉ có ông trời mới biết được.

Bỗng "Rầm" một cái, những người kia lần lượt phá cửa đi vào căn biệt thự.

Những người kia làm y giật mình rồi.

"Cửa có khóa đâu mà phải phá khóa chứ, cảnh sát giờ đều ngốc vậy ư? " Cố Tinh Từ nhìn bọn họ với khuôn mặt khinh thường.

"Ngốc ghê" Cố Tinh Từ thầm mắng.

Những người kia lại dùng những chiếc dao sắc bén kia mở lối đi vào biệt thự.

Mặc dù không biết những người kia tới để làm gì, tại sao lại tới nơi hoang vu này nhưng mà y rất vui, y vui vì cuối cùng cũng có một người tới nơi này.

À không là rất rất nhiều người chứ.

"Sao họ lại trùm kín đầu vậy? " Cố Tinh Từ tò mò nói.

Nói xong Cố Tinh Từ liền nhẹ nhàng bay tới cạnh họ.

Cố Tinh Từ có chút hoang mang rồi. Tại sao những người kia lại ăn mặc "lạ kì" như vậy chứ?. Rõ ràng là trời nóng hơn 40°C nhưng mà họ lại chỉ để hở mỗi đôi mắt. Thật "kì lạ" làm sao.

Bỗng Cố Tinh Từ cảm nhận được rằng có người đang nhìn y.

Nhưng mà Cố Tinh Từ đâu phải là người đâu, y đã rời khỏi trần thế lâu rồi cơ mà.

Vì vậy nên xem đấy như là ảo tưởng của chính mình mà bỏ qua.

Những người "lạ kì" ấy lại tiếp tục đào gì đó ở dưới những cây cỏ dại kia.

"Họ đào gì vậy..? " Cố Tinh Từ vừa lo sợ thứ bọn họ tìm là thân xác của y bởi y đã ra đi rất lâu rồi, thân xác chắc cũng chẳng còn gì nữa rồi.

Nhưng mà Cố Tinh Từ cũng tò mò là thứ bọn họ tìm là cái gì, bởi bọn họ lại chịu bỏ công sức và thời gian ra để đi tới nơi xa xôi hẻo lánh này.

Đào được một lát thì Cố Tinh Từ giật mình lùi lại ba bước "chẳng lẽ họ đào xác chết ư..? " Cố Tinh Từ thầm nghĩ.

Cố Tinh Từ sợ nhất là xác chết và máu.

Thật "lạ kì" nhỉ?. Cố Tinh Từ là một linh hồn cơ mà và nói trắng ra thì y chính là một "con ma" mà, sao y lại sợ những thứ này được chứ?.

Ma cũng sẽ sợ những thứ này sao?.

Không, ma không sợ những thứ này. Chỉ là Cố Tinh Từ là một "linh hồn " thích sạch sẽ thôi.

Cố Tinh Từ không thích những thứ bẩn thỉu, ngay cả khi đó là thân xác của bản thân.

Sau một lát đào đất thì họ đem lên một thi thể được bao bọc trong một mảnh vải trắng.

Mở mảnh vải trắng đó ra thì đập vào mắt mọi người là một thi thể được mặc trên mình là một bộ bạch y rất tinh xảo với ngũ quan hài hòa nhưng không kém phần sắc sảo và mái tóc màu bạch kim dài qua eo.

Làn da của thi thể có chút trắng bệch nhưng nếu người đấy còn sống chắc chắn sẽ là một đại mỹ nam.

"Ghê quá đi" Cố Tinh Từ chán ghét nhìn người trước mắt.

Chắc là y chê người ta vừa mới được đào lên nên có dính một "ít" bùn đất rồi, y dù sao cũng là một linh hồn ưa sạch sẽ mà.

Nhưng mà Cố Tinh Từ càng nhìn người trước mắt thì càng thấy gương mặt đó rất quen.

Giống như là đã từng gặp qua rồi.

Đúng rồi, y nhớ ra rồi, đây chẳng phải là người mà y đã thấy ở trên tấm gương trên tường kia sao.

Nếu y không nhầm thì người nằm trên đất kia hẳn là y đi?.

Cố Tinh Từ:"..." Cố Tinh Từ liền đem thân xác mình ghét bỏ.

Đúng rồi, y ưa sạch sẽ mà, vậy nên y không dám và cũng không muốn nhận lại bản thân mình.

Cố Tinh Từ lặng người nhìn thân xác của chính mình một lát rồi chăm chú nhìn xung quanh.

Sau khi đánh giá một lượt, Cố Tinh Từ thấy một người ở trong góc kia là sạch nhất, vậy nên y nhẹ nhàng bay tới gần hắn ta.

"Người này chắc là đội trưởng nhỉ? " Cố Tinh Từ nhẹ nhàng đưa mắt nhìn về phía hắn.

"Nhưng sao hắn cao dữ vậy? " Cố Tinh Từ cũng muốn cao như vậy, dù sao y ra đi lúc bản thân mười tám tuổi mà.

Ở tuổi đấy chiều cao trung bình của nam giới chắc chỉ được tầm 1m70 tới 1m75 thôi nhỉ?.

Nhưng đó là người ta, chứ y chỉ vỏn vẹn 1m68 mà thôi.

Cố Tinh Từ nhẹ nhàng chạm tay vào cái con người cao lớn trước mặt.

Cố Tinh Từ:"?" y vậy mà lại chạm vào được hắn ư?. Y lại hoang mang rồi. Tại sao y lại có thể chạm vào người hắn?. Chẳng lẽ y chạm vào được con người?.

Để chắc chắn suy nghĩ của bản thân đúng, Cố Tinh Từ lần lượt đi chạm vào những người còn lại.

Luẩn quẩn được một lát thì Cố Tinh Từ vẫn là không thể chạm vào người ta.

Bỗng một tiếng nói ấm áp vang lên.

"Đừng tốn công nữa"bỗng có một giọng nói trầm thấp lên tiếng.

"Không được đâu"hắn cười nhẹ nói.

Cố Tinh Từ giật mình, có người thấy y sao?. Y là linh hồn mà?. Sao có người có thể thấy y chứ?.

Bỗng Cố Tinh Từ nghe thấy một tiếng cười nhẹ, mặc dù y không biết hắn cười vì cái gì nhưng y chắc chắn là hắn đang cười nhạo y.

"Anh có thể thấy được tôi..?" Cố Tinh Từ vừa lo sợ - vừa thắc mắc hỏi.

"Có thể" hắn nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của y.

Cố Tinh Từ cảm thấy vô lí rồi. Rõ ràng y đâu phải là người đâu?. Sao hắn ta vẫn có thể thấy y chứ?.

Nhưng mà điều đấy không còn quan trọng nữa rồi. Cố Tinh Từ có chút hy vọng để rời khỏi căn biệt thự này rồi.

"Anh có thế đem tôi rời đi không..? " Cố Tinh Từ ngập ngừng cất tiếng hỏi hắn.

"Có thể "hắn nhẹ nhàng trả lời.

"Thật sao? " Cố Tinh Từ vừa vui mừng - vừa lo sợ hắn lừa y.

"Tất nhiên rồi " hắn tự tin đáp.

"Nhưng mà... " Cố Tinh Từ ngập ngừng nói.

Nhưng trước đó y đã thử rất nhiều cách rồi nhưng y vẫn không thể thoát khỏi căn biệt thự này cơ mà. Liệu hắn có gạt y không?.

Cố Tinh Từ không biết nữa nhưng mà y cũng có chút hy vọng lời hắn nói là thật.

"Là thật" hắn có chút bất lực đáp.

"Lát cứ theo tôi là được" hắn xoa đầu Cố Tinh Từ nói.

"Nhưng tôi đâu biết anh và anh cũng đâu biết tới tôi "Cố Tinh Từ nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc.

"Vậy nên anh chẳng có lý do gì để giúp tôi cả" Cố Tinh Từ nhỏ giọng nói.

Cố Tinh Từ nghi ngờ cũng đúng thôi, bởi người trước mắt đây y chỉ vừa gặp lần đầu thôi mà.

Dựa vào đâu mà hắn giúp y cơ chứ. Lỡ hắn ta là kẻ xấu thì sao.

Với lại hắn thấy một linh hồn mà không sợ cơ mà, nhất định là hắn biết gì đó mà giấu y.

Hắn nhìn Cố Tinh Từ được một lát rồi bất lực cất tiếng nói trước sự nghi ngờ của y "Được rồi, tôi là một trong những người hiếm có, được ông trời ban cho đôi mắt âm dương nên thấy được hồn ma là chuyện thường ngày mà thôi".

"Và tôi thường dùng nó để hỏi nguyên nhân cái chết của các nạn nhân" mặc dù Cố Tinh Từ không hỏi nhưng hắn vẫn trả lời thêm.

Cố Tinh Từ biết ngay mà, nhất định là hắn có chuyện mờ ám mà.

Mặc dù biết là hắn có mục đích và y không có thứ hắn muốn nhưng mà y vẫn cất giọng nói "nhưng tôi không nhớ gì hết, với lại tôi cũng không thể rời khỏi nơi này được...".

"Tại sao? " hắn khẽ nhíu mày nhìn Cố Tinh Từ .

Cố Tinh Từ lặng người một lát rồi đáp"tôi không biết, tôi thử nhiều cách rồi nhưng mà vẫn không thể rời đi được".

"Thử lại chứ? " hắn khẽ mỉm cười nhìn Cố Tinh Từ .

"Vô ích thôi..." Cố Tinh Từ cúi đầu nói.

Hắn nhìn Cố Tinh Từ được một lát rồi cất tiếng nói"không thử sao biết được?".

Vừa nói xong hắn không để Cố Tinh Từ kịp trả lời mà nhẹ nhàng cầm lấy đôi tay thon dài, trắng mịn của y rồi dần bước ra khỏi căn biệt thự.

Cố Tinh Từ:"..." chưa bao giờ mà y bất lực và không biết nói gì như bây giờ.

Rõ ràng là y bảo rồi nhưng cái con người trước mắt này vẫn cứ cố chấp không chịu tin y.

Hắn thật đáng ghét mà. Tại sao lại không tin y chứ?. Y ghét nhất là những người không nghe lời.

Cố Tinh Từ đang nghĩ vẩn vơ thì đột nhiên đụng vào cái gì đấy khiến y khá đau.

Cố Tinh Từ bất lực cất tiếng nói "tôi đã bảo là không được rồi cơ mà, tại sao lại không nghe tôi chứ? ".

"Đau chết tôi rồi" vừa nói Cố Tinh Từ vừa xoa xoa cái trán bị đỏ lên của y.

Hắn ta thật đáng ghét mà. Tại sao lại không tin y chứ?. Làm y bị đau rồi.

"Qua được rồi mà " hắn khẽ mỉm cười nhìn Cố Tinh Từ .

Cố Tinh Từ:"?" Cố Tinh Từ ngẩn người và không dám tin vào lời của người trước mắt.

Nhưng mà với chút hy vọng ít ỏi Cố Tinh Từ vẫn nhẹ nhàng quay đầu lại và nhìn xung quanh.

Cố Tinh Từ:"..." Cố Tinh Từ sững người nhìn căn biệt thự trước mắt.

Thật sự qua được rồi?. Y thật sự không dám tin vào sự thật trước mắt này.

Y đã từng thử rất nhiều lần rồi nhưng vẫn không qua được cơ mà?.

...-------------...

*Ngoài lề xíu ạ, vì đây là truyện của tui, thế giới này do tui tạo ra nên có một số thứ như pháp luật hay văn hóa đều có thể khác ạ.

Chương 2: Tới nhà hắn.

...----------------...

Hiện giờ Cố Tinh Từ không dám nghĩ nhiều nữa.

Hiện giờ Cố Tinh Từ chỉ cảm thấy vui mừng vì bản thân đã rời khỏi cái căn biệt thự đã giam cầm y suốt mười lăm năm mà thôi.

Thấy Cố Tinh Từ ngẩn người hắn khẽ cất tiếng hỏi "hay giờ vào rồi thử lại nhé? ".

"Không bao giờ!!! " Cố Tinh Từ lớn tiếng nói.

Y không muốn quay trở lại căn biệt thự kia nữa đâu, y bị căn biệt thự đấy giam cầm mười lăm năm là quá đủ rồi.

"Tôi đùa thôi mà" hắn bất lực mỉm cười trước sự phản đối của Cố Tinh Từ .

Nghĩ được một lát thì hắn lại cất tiếng nói "tôi không phải là người như vậy đâu" mặc dù hắn có chút muốn trêu chọc Cố Tinh Từ nhưng mà hắn không muốn y hiểu nhầm hắn đâu.

"Anh nghĩ tôi sẽ tin chứ? " Cố Tinh Từ nghiêng đầu nhìn hắn.

"Sẽ không " hắn bất lực trả lời.

Cố Tinh Từ:"..." Cố Tinh Từ không ngờ là hắn lại thẳng thắn như vậy. Hắn làm y không biết phải nói gì nữa rồi.

Sau một khoảng không tĩnh lặng hắn cất tiếng nói"tôi tên Tô Hạ Thiên, năm nay 27 tuổi, là cảnh sát hình sự ".

Tuy có chút bất ngờ trước sự chủ động của Tô Hạ Thiên nhưng Cố Tinh Từ vẫn nhẹ nhàng giới thiệu "tôi là Cố Tinh Từ, năm nay 18 tuổi ".

"Là 33 tuổi" Tô Hạ Thiên lên tiếng phản biện.

Cố Tinh Từ:"..." Cố Tinh Từ có chút muốn đem người trước mặt ra đánh rồi. Hắn thật làm người ta phẫn mà.

Mặc dù trong lòng có chút phẫn nhưng Cố Tinh Từ vẫn phải kiên nhẫn cất tiếng hỏi hắn "rời nơi này được rồi chứ? ".

Tô Hạ Thiên ngạc nhiên trước câu hỏi của Cố Tinh Từ nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp lại "chưa đâu".

Thấy Cố Tinh Từ rơi vào suy nghĩ Tô Hạ Thiên liền không nhịn được mà nói "còn phải khám nghiệm tử thi nữa".

Cố Tinh Từ:"..." Cố Tinh Từ đúng là đem thân thể ghét thật nhưng mà y không muốn nó bị người ta động vào.

Thấy Cố Tinh Từ nhìn đội viên của bản thân bằng ánh mắt ai oán hắn không nhìn được mà bật cười.

Cố Tinh Từ nhíu mày nhìn hắn. Cái con người bỗng dưng bật cười trong hoàn cảnh không được mấy tốt đẹp này.

Thấy ánh mắt của Cố Tinh Từ hắn liền không nhịn được mà cất tiếng nói "tôi đùa đấy, hung thủ tự đầu thú rồi nên chỉ tới đem người đi an táng mà thôi".

Cố Tinh Từ lặng người rồi nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

Hắn thật là làm người ta phẫn mà.

Cảnh sát người nào cũng vậy sao?.

Tô Hạ Thiên:"..." Tô Hạ Thiên cũng không biết hắn bị làm sao nữa. Chỉ là thấy Cố Tinh Từ là liền muốn trêu chọc mà thôi.

"Vậy cần ta làm gì? " Cố Tinh Từ có chút không hiểu, tại sao hung thủ tự đầu thú rồi mà hắn vẫn mang y theo.

Thật kì lạ làm sao. Không lẽ hắn còn có mục đích khác ư?.

Tô Hạ Thiên:"..." Tô Hạ Thiên cũng không biết nữa.

Tô Hạ Thiên chỉ là không muốn thấy Cố Tinh Từ ở lại nơi hoang vu như này.

Tô Hạ Thiên cũng không hiểu sao bản thân lại lo chuyện bao đồng như vậy.

Nghĩ được một lát thì Tô Hạ Thiên cất tiếng nói "tôi thấy cậu đã chết khá lâu rồi mà chưa đi đầu thai nên muốn đem cậu gia nhập vào đội của tôi thôi".

Cố Tinh Từ:"...?" Cố Tinh Từ hoang mang rồi. Y chỉ là một linh hồn thôi mà. Sao lại muốn đem y gia nhập chứ?.

"Được thôi" Cố Tinh Từ có chút không hiểu nhưng vẫn đồng ý, bởi y đâu có nơi nào để đi đâu.

"Vậy chào mừng anh tới đội của tôi Tiểu Từ" Tô Hạ Thiên nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Cố Tinh Từ .

"Bỏ từ "tiểu" đi, tôi không thích" Cố Tinh Từ nhíu mày trả lời.

Tô Hạ Thiên trầm ngâm suy nghĩ được một lát rồi nói "vậy Từ Từ nhé".

"...Cũng được" Cố Tinh Từ thấy nghe vẫn có chút kì nhưng vẫn đỡ hơn là thêm cái chữ "tiểu" vào.

Cố Tinh Từ chờ bọn họ cũng được gần 3 giờ rồi.

Thật buồn ngủ mà.

Cả ngày hôm qua Cố Tinh Từ chưa được chợp mắt chút nào.

Mà cũng thật kì lạ, y là linh hồn mà? Sao lại biết buồn ngủ chứ?

Nhưng mà thôi thì kệ đi, miễn y thích là được.

Chờ khá lâu mà vẫn chưa xong nên Cố Tinh Từ bất bình cất tiếng hỏi "xong chưa vậy? ".

"Xong rồi" Tô Hạ Thiên nhẹ nhàng đáp.

Cố Tinh Từ nhẹ nhàng gật đầu rồi bỗng y nhìn chằm chằm Tô Hạ Thiên .

Cố Tinh Từ nhìn Tô Hạ Thiên từ trên xuống dưới rồi lại nhìn từ trái qua phải.

Tô Hạ Thiên nhìn lại Cố Tinh Từ với đôi mắt mang theo chút khó hiểu.

Nhìn Tô Hạ Thiên được một lát thì Cố Tinh Từ cất tiếng hỏi "cõng tôi được không? ".

Tô Hạ Thiên:"..?" y làm hắn hoang mang rồi, hắn thật sự không biết là y muốn gì, lời nói của y đột ngột quá.

Tô Hạ Thiên có chút không tin vào tai của mình mà cất tiếng hỏi lại Cố Tinh Từ "tôi cõng anh ư? ".

"Ừm" Cố Tinh Từ nhẹ nhàng gật đầu với hắn.

"Tôi muốn ngủ một lát".

Tô Hạ Thiên:"..." đây là lần đầu có người yêu cầu hắn cõng và Cố Tinh Từ cũng là người đầu tiên hắn cõng.

Mặc dù Tô Hạ Thiên có chút khó hiểu nhưng vẫn đồng ý với Cố Tinh Từ .

Tô Hạ Thiên vừa dứt lời thì Cố Tinh Từ nhẹ nhàng nằm lên chiếc lưng vững chắc của hắn.

Cố Tinh Từ cũng không biết là bản thân tại sao lại thốt ra những lời nói như vậy.

Nhưng mà Cố Tinh Từ thật sự muốn ngủ lắm rồi.

Thôi thì cứ ngủ trước rồi sau tính vậy.

"Nhẹ ghê" Tô Hạ Thiên nghĩ thầm.

Cố Tinh Từ vốn dĩ đâu phải người đâu mà lại có sự nặng hay nhẹ?.

Nhưng mà thôi kệ, người ta là nhân vật chính người ta có quyền.

Thời gian thoáng chốc đã trôi qua được ba ngày rồi. Đúng vậy y đã ngủ được ba ngày rồi.

"Ngủ ngon ghê..." Cố Tinh Từ nhẹ nhàng tỉnh dậy sau giấc ngủ dài đằng đẵng.

Cố Tinh Từ nhìn qua xung quanh rồi thầm nghĩ "đây là đâu vậy..? "

Đúng rồi, là hắn đã đem y về nhà hắn mà. Vậy nên hiện giờ là y đang ở trong nhà hắn.

Cố Tinh Từ nhẹ nhàng ngồi dậy và nhìn xung quanh.

Trước mắt Cố Tinh Từ là một căn phòng tinh xảo được trang trí bởi hai tông màu chủ đạo là trắng đen.

Đúng là đẹp thật nhưng mà nhìn khá cô đơn, Cố Tinh Từ không thích chút nào.

Ngắm căn phòng được một lát thì Cố Tinh Từ khó hiểu cất tiếng hỏi "anh cảnh sát kia đâu rồi? ".

Hắn không sợ y hủy đi căn nhà của hắn sao?

Dù sao hắn và y chỉ vừa gặp nhau đúng một lần mà. Đúng là thật kì lạ mà.

Mà Cố Tinh Từ cũng không muốn quan tâm nhiều tới thế. Bởi không hiểu sao mà mấy hôm nay y lại rất buồn ngủ. Giờ chỉ cần được ngủ là y mãn nguyện rồi. Vậy nên y quyết định nhắm mắt lại và ngủ tiếp. Dù sao y cũng là một linh hồn "thư giãn " mà.

Thời gian lại trôi qua thật nhanh.

Hôm nay là ngày thứ năm y ngủ rồi.

Có lẽ lâu rồi y mới được ngủ ở một nơi không phải là căn biệt thự kia nên ngủ có chút nhiều rồi.

"Anh tính ngủ tới bao lâu nữa vậy..? " Tô Hạ Thiên nhìn Cố Tinh Từ với đôi mắt mang theo chút khó hiểu.

"Anh bảo muốn ngủ một lát vậy mà ngủ tới 8 ngày rồi còn chưa dậy" Tô Hạ Thiên khẽ chọc vào má Cố Tinh Từ .

"Ồn quá đi" Cố Tinh Từ nhẹ nhàng xoa đầu bản thân rồi ngồi dậy .

Tô Hạ Thiên:"..." hắn chờ y tỉnh dậy tới tận 8 ngày nhưng y không tỉnh. Nhưng hắn chỉ vừa nói vài câu thôi mà y đã tỉnh rồi.

Hắn không ngờ rằng y lại dễ tỉnh tới vậy.

Sau khi tỉnh ngủ và nhìn lại không gian xung quanh thì Cố Tinh Từ cất tiếng hỏi "là anh cảnh sát hả?".

"Tôi tưởng anh không sợ tôi hủy căn nhà này chứ" Cố Tinh Từ thản nhiên nói.

Tô Hạ Thiên:"..." Tô Hạ Thiên không ngờ câu đầu tiên Cố Tinh Từ nói khi thức dậy lại là câu này.

"Tôi thấy anh ngủ như chết nên mới gọi anh dậy thôi" Tô Hạ Thiên bất lực đáp.

Cố Tinh Từ nhìn cái người trước mắt với ánh mắt có chút đánh giá.

Tô Hạ Thiên:"..." hắn quên mất. Cố Tinh Từ đâu có phải là con người nữa đâu. Y đã ra đi rồi cơ mà.

Để hóa giải bầu không khí Tô Hạ Thiên liền cất tiếng nói "anh muốn ăn chút gì không..? ".

Cố Tinh Từ:"?" Cố Tinh Từ khó hiểu nhìn Tô Hạ Thiên.

Tô Hạ Thiên:"..." Tô Hạ Thiên lại rơi vào trầm tư rồi.

Cố Tinh Từ nghi ngờ người trước mặt rồi.

Liệu hắn có bệnh án gì về não không nhỉ?. Tại sao hắn cứ hỏi y những câu kì lạ vậy?.

Thật kì lạ mà.

''Vậy tôi muốn ăn ít bánh với một ly sữa" mặc dù nghĩ vậy nhưng Cố Tinh Từ vẫn bình thản đáp.

Tô Hạ Thiên:"..." hắn lại rơi vào trầm tư nữa rồi.

"Ma mà cũng ăn được sao..? " Tô Hạ Thiên khó hiểu hỏi.

"Cúng đi tôi ăn" Cố Tinh Từ nghiêng đầu nhìn Tô Hạ Thiên .

Tô Hạ Thiên:"..." hắn không biết phải nói gì nữa rồi.

"Chờ lát..." Tô Hạ Thiên có chút bất mãn nhưng vẫn làm theo ý Cố Tinh Từ.

Con người trước mắt này có thể bớt làm phật ý người khác xíu được không..?. Y thật làm hắn có chút chạnh lòng rồi.

Thật ra y không cần ăn cũng được nhưng mà y rất thích đồ ngọt. Ngày ngày y đều muốn ăn đồ ngọt. Nhưng mà y đâu phải con người, y không thể mua được, mà khoan hẵng nói tới chuyện mua được hay không, bởi y đâu rời khỏi căn biệt thự kia được đâu.

Trong khi chờ Tô Hạ Thiên làm bánh cho Cố Tinh Từ thì y lại nghĩ tới cái chết của mình. Nghĩ xong thì muốn hỏi tại sao người kia lại muốn giết y. Là y làm gì có lỗi với người kia sao?. Y có chút không hiểu.

Nghĩ được một lát thì...

"Anh cảnh sát" Cố Tinh Từ cất tiếng nói.

"Sao vậy? " Tô Hạ Thiên quay lại nhìn Cố Tinh Từ.

"Tại sao người kia lại muốn hại chết tôi..?" Cố Tinh Từ nhỏ giọng hỏi.

Tô Hạ Thiên:"..." hắn không biết phải giải thích làm sao. Chẳng lẽ giờ nói là hắn đố kỵ y thông minh, xinh đẹp và hoàn hảo nên sinh ra ganh ghét y?.

Con người cũng thật lạ kì, tại sao họ lại không thể chấp nhận được sự thật rằng là người khác có thể hoàn hảo và tốt hơn bản thân mình chứ?. Đố kỵ, ganh ghét người ta thì cũng đâu có được lợi gì cho bản thân mình đâu?. Lòng người đúng là như biển cả mà, ai có thể nhìn thấu được đại dương rộng lớn kia chứ.

"Gã kia là một kẻ sát nhân nên gã không thích ai là hắn giết..." Tô Hạ Thiên nói dối Cố Tinh Từ .

Nhưng hắn thà nói vậy còn hơn là nói thật. Hắn cũng biết vì sao hắn lại làm vậy nữa. Nhưng mà hắn nghĩ cứ tới đâu thì tính tới đấy.

Cố Tinh Từ:"..." Cố Tinh Từ thật sự không hiểu nổi rồi. Người kia thật kì lạ mà. Sống tốt giống y không phải tốt hơn sao? Sao lại cứ phải giết người như vậy chứ?.

"Cúng phải thắp 3 nén hương chứ không phải 4 nén hương đâu" Cố Tinh Từ cất tiếng nói phá tan bầu không khí ngột ngạt.

"Tôi quên..." Tô Hạ Thiên đúng là bất cẩn mà. Cứ lơ đãng một chút là xảy ra sự cố liền. Cái thói quen này nhất định phải bỏ rồi.

Cố Tinh Từ có chút ngẩn người nhìn Tô Hạ Thiên "sao mình lại thấy anh ta lại có chút đáng yêu nhỉ? " Cố Tinh Từ thầm nghĩ.

Cố Tinh Từ nhẹ nhàng lắc đầu. Con trai người ta không thích người khác khen đáng yêu đâu. Vậy nên y liền gạt bỏ suy nghĩ kia ra khỏi đầu rồi ăn bánh hắn vừa làm.

"Ngon ghê" Cố Tinh Từ thầm nghĩ.

"Lát anh tới đơn vị với tôi" bỗng Tô Hạ Thiên cất tiếng nói.

Cố Tinh Từ:"? " Cố Tinh Từvừa hoang mang, vừa khó hiểu rồi.

"Từ Từ quên rồi sao? " nhìn gương mặt của Cố Tinh Từ là Tô Hạ Thiên hiểu rằng Cố Tinh Từ đã quên rồi.

Cố Tinh Từ:"..." Cố Tinh Từ đúng thật là quên mất chuyện Tô Hạ Thiên nói rồi.

"Ăn xong bánh rồi đi được không? "Cố Tinh Từ nghiêng đầu nhìn Tô Hạ Thiên.

"Được " Tô Hạ Thiên khẽ gật đầu.

"Ăn lẹ thôi nào" Cố Tinh Từ thầm nghĩ. Y ăn nhanh không phải y thích công việc này đâu. Y chỉ là muốn xem nơi làm việt của cảnh sát là như nào thôi.

...----------------...

Chương 3: Án mạng kinh hoàng.

...----------------...

Sau khi ăn xong thì Cố Tinh Từ cùng Tô Hạ Thiên lên đường tới đơn vị.

Trên đường đi Cố Tinh Từ có chút không được thoải mái lắm vì một số mùi hương lạ trên xe.

Xe công cộng mà, phải có chút mùi hương gì đấy chứ?.

"Anh có thể mua một chiếc xe rồi tự chạy được không? " vừa xuống xe Cố Tinh Từ liền cất giọng nói.

Mặc dù không biết tại sao Cố Tinh Từ lại hỏi vậy nhưng Tô Hạ Thiên vẫn nhẹ nhàng đáp "xe tôi đang đi bảo dưỡng, ngày mai mới về" giọng nói Tô Hạ Thiên mang theo chút khó hiểu đáp trả lại.

Cố Tinh Từ nhíu mày nói "trên xe kia bẩn quá, lát tôi không về bằng xe kia đâu đấy" giọng Cố Tinh Từ mang theo chút khó chịu đáp trả lại.

Tô Hạ Thiên:"..." Tô Hạ Thiên khẽ gật đầu.

"Đi làm việc thôi" Tô Hạ Thiên nắm lấy tay của Cố Tinh Từ rồi đi vào đơn vị.

Cố Tinh Từ:"? " Cố Tinh Từ có chút hoang mang rồi.

Bộ hắn thích nắm tay người khác hả?. Sáng giờ hắn luôn nắm tay y đi.

Mà Cố Tinh Từ chẳng quan tâm đâu. Dù sao cũng không phải chuyện gì lớn.

Vừa thấy khung cảnh trước mắt Cố Tinh Từ liền thầm nghĩ"Sao xung quanh trắng ngắt vậy".

Đồn cảnh sát nào cũng như vậy sao?, thật chẳng có gì thú vị mà.

Y chỉ vừa mười tám và cộng thêm mười lăm năm bị giữ lại căn biệt thự kia nữa nên y nghĩ đơn giản lắm.

"Đội trưởng!, có chuyện rồi!" chạy tới cạnh Tô Hạ Thiên.

Tô Hạ Thiên nhíu mày nhìn người trước mắt rồi nói "đừng hoảng, từ từ hẵng nói" .

"Có án mạng tại khu biệt thự số 9 đường 25 tại *Lộc Xuân".

*Tên địa danh

Sau khi nghe tin Tô Hạ Thiên liền ra lệnh cho các đội viên đi tới hiện trường.

Vừa nhận lệnh xong các đội viên lần lượt leo vào xe chuyên dụng để đi tới hiện trường.

Cố Tinh Từ:"? " Cố Tinh Từ hoang mang nhìn cảnh trước mắt.

Y vừa tới thôi mà, sao lại có án mạng rồi?. Mặc dù y có chút hoang mang nhưng vẫn bay theo hắn lên xe.

Trên xe Tô Hạ Thiên nghiêm mặt nhìn người bên cạnh rồi cất tiếng nói "đội Phó, thông tin".

Không để Tô Hạ Thiên chờ lâu, người kia liền đáp lại "hôm nay lúc 7 giờ 30 sáng có cuộc báo án tại căn biệt thự số 3 trong khu biệt thự số 9".

"Người báo án cho rằng căn biệt thự bên cạnh có án mạng, tức là căn biệt thự số 4".

"Tại sao lại vậy? " Tô Hạ Thiên có chút bất lực hỏi.

Vì có khá nhiều lần bị báo án nhầm nên giờ Tô Hạ Thiên không biết lần này là thật hay giả nữa.

"Chủ nhà căn biệt thự số 3 thấy một cánh tay đẫm máu ở phòng khách qua khung cửa sổ" đưa ảnh cho Tô Hạ Thiên xem.

Trong ảnh là một căn nhà được xây dựng lên chủ yếu bằng kính cường lực, bên trong không được che bởi bất cứ thứ gì và có một cánh tay được phủ đầy máu đang nằm ở cạnh ghế Sofa.

"Hiện tại chủ nhà căn biệt thự số 4 sống một mình nên hàng xóm không biết người thân của chủ nhà là ai".

Tô Hạ Thiên:"..." Tô Hạ Thiên có chút khó hiểu với cảnh tượng trước mắt.

Đã giết người rồi thì tại sao lại không kéo rèm cửa sổ lại hoặc tìm nơi kín hơn để giết? Là xem thường cảnh sát ư?.

Tô Hạ Thiên nhíu mày đáp lại "tôi biết rồi" vẫn là đến hiện trường mới biết rõ được.

Vừa nhìn xong cảnh tượng ấy Cố Tinh Từ liền sững người nghĩ "gì mà ghê quá vậy..? ".

Trong mười tám năm cuộc đời đây là lần đầu tiên Cố Tinh Từ được thấy một vụ án mạng.

Nếu còn sống chắc Cố Tinh Từ sợ chết mất.

Sau khi phá cửa căn biệt thự rồi xông vào thì cảnh tượng đập vào mắt của đội cảnh sát hình sự là một căn phòng tinh tế, được trang trí bởi hai tông màu chủ đạo là trắng đen. Và có một cánh tay gần như được bao phủ bởi máu đang nằm cạnh chiếc ghế Sofa.

Trong không khí vẫn còn có một chút thoang thoảng mùi tanh của máu.

Vừa ngửi thấy mùi máu Cố Tinh Từ liền nhíu mày nói "tanh quá...".

Cố Tinh Từ khó chịu che miệng lại.

Cố Tinh Từ không thích mùi máu chút nào. Bởi mỗi lần ngửi đầu y sẽ choáng váng rồi ngất đi. Nhưng hiện giờ y là linh hồn mà sẽ không thể ngất được đâu.

Tô Hạ Thiên nhíu mày nhìn xung quanh rồi ra lệnh cho các đội viên đi kiểm tra cả căn nhà.

Sau khi thấy Cố Tinh Từ ngẩn người Tô Hạ Thiên liền hỏi "không ngửi được? " Tô Hạ Thiên nhìn Cố Tinh Từ .

"Khó chịu không thích" Cố Tinh Từ khó chịu cất tiếng trả lời.

Mỗi lần Cố Tinh Từ khó chịu hay tức giận đều rất dễ cọc.

"Qua đây"Tô Hạ Thiên bất lực nhìn Cố Tinh Từ .

Cố Tinh Từ:"? " Cố Tinh Từ không biết Tô Hạ Thiên muốn làm gì nhưng vẫn nghe lời bay tới cạnh hắn.

"Đeo tạm khẩu trang đi" Tô Hạ Thiên đưa Cố Tinh Từ cái khẩu trang.

Cố Tinh Từ:"..." Cố Tinh Từ bất lực rồi. Cố Tinh Từ là ma mà cho dù có đeo vào cũng ngửi thấy mà.

"Cảm ơn nhưng tôi không cần đâu" Cố Tinh Từ bất lực trả lại hắn.

Tô Hạ Thiên:"..." Tô Hạ Thiên có chút bất bình nhìn Cố Tinh Từ.

Đồ vật y vẫn cầm được mà tại sao lại không nhận đồ hắn đưa chứ?.

Cố Tinh Từ:"..." bị Tô Hạ Thiên nhìn chằm chằm Cố Tinh Từ có chút chịu không nổi nữa rồi.

"Tôi không sao đâu với lại tôi cũng không thích đeo khẩu trang, nhưng mà cũng cảm ơn lòng tốt của anh nhé" Cố Tinh Từ bất lực cất tiếng.

Tô Hạ Thiên gật nhẹ đầu. Cố Tinh Từ không ghét hắn là được rồi.

"Đội trưởng! " chạy tới chỗ Tô Hạ Thiên.

"Tìm thấy manh mối rồi? " Tô Hạ Thiên đưa mắt nhìn về phía người trước mắt.

"Phòng tắm tầng 3, căn phòng số 5 từ trái qua, có một thi thể đã bị phân xác thành từng mảnh nhỏ và đang được pháp y kiểm tra".

Nghe xong Tô Hạ Thiên lập tức chạy lên tới nơi thi thể đang ở.

Cố Tinh Từ cùng đội viên kia cũng theo sát sau Tô Hạ Thiên.

Tới nơi trước mắt Tô Hạ Thiên và Cố Tinh Từ là một căn phòng được bao phủ bởi máu.

Trong căn phòng nồng nặc mùi tanh của máu.

Từng phần cơ thể của nạn nhân được hung thủ sắp xếp rất gọn gàng và thẳng hàng.

Đầu của nạn nhân được hung thủ đặt trên thành bồn tắm và quay hướng về phía cửa phòng.

Mỗi phần cơ thể của nạn nhân đều được hung thủ róc sạch da và thịt ra khỏi xương một cách điêu luyện.

Những vết cắt kia cũng rất ngọt, không có một chút nham nhở hay những mảnh vụn nhỏ nào xung quanh.

Chắc hẳn hung thủ là một bác sĩ hoặc là một tên đồ tể. Bởi chỉ có vậy thì hung thủ mới có thể đem nạn nhân thành ra cái dạng này.

Và cũng chắc hẳn hung thủ là một người có thù oán rất sâu đậm với nạn nhân. Nên vì vậy hắn mới ra tay tàn độc như thế.

Bên trong bồn tắm là một màu nước màu đỏ đục, được pháp y xác nhận là máu pha với nước.

Trên gương còn viết một chữ "chết" và cạnh đấy còn được đặt một bông hoa bỉ ngạn màu trắng.

Cố Tinh Từ sững người nhìn cảnh tượng trước mắt rồi dần rơi vào sợ hãi.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên y gặp cái cảnh này mà. Vậy nên y đành trốn sau lưng hắn.

Hắn cao mà, che mắt y một lát cũng không sao đâu nhỉ..?.

Suy ngẫm được một lát thì Tô Hạ Thiên liền quay lại ra lệnh cho các đội viên "chi đội 1 đi thu thập manh mối, chi đội 2 đưa thi thể về đơn vị rồi khôi phục lại, chi đội 3 điều tra thông tin của nạn nhân ".

"Đã rõ! " các đội viên đồng thanh đáp.

Thấy Cố Tinh Từ trốn sau lưng mình Tô Hạ Thiên khẽ an ủi "đừng sợ, không sao đâu".

Mặc dù trong lòng rất sợ nhưng mà Cố Tinh Từ vẫn cứng miệng đáp "t-tôi còn lâu mới sợ nhé! ".

Là một con ma Cố Tinh Từ không thể nào thừa nhận bản thân sợ cảnh này được, sẽ rất mất mặt.

"Được, Từ Từ không sợ" Tô Hạ Thiên bất lực đáp.

"Vậy thì đi điều tra cùng tôi".

Cố Tinh Từ:"..." Cố Tinh Từ có chút không muốn đi rồi. Y vừa bị cảnh tượng trước mắt làm sợ rồi, y không dám đi đâu.

Để Tô Hạ Thiên không nói tiếp Cố Tinh Từ liền kiếm cớ chuồn đi.

Thấy Cố Tinh Từ luống cuống như vậy Tô Hạ Thiên khẽ cười "nhát ghê" hắn thầm nghĩ.

Tô Hạ Thiên:"..." bỗng Tô Hạ Thiên khựng lại.

Từ khi nào hắn lại phân tâm trong việc điều tra vậy?. Là từ khi có y sao?. Nhưng mà tại sao lại vậy chứ?.

Nghĩ không ra nên Tô Hạ Thiên lại tập trung điều tra tiếp.

Trong khi đội hình sự đáng điều tra phá án thì Cố Tinh Từ lại bay qua, bay lại trong căn nhà.

"Căn nhà này đẹp thật" Cố Tinh Từ hào hứng nhìn xung quanh.

Đang ngắm nhìn căn phòng thì bỗng có một quyển sách lôi cuốn Cố Tinh Từ.

"Cuốn sách này đẹp mắt ghê" Cố Tinh Từ cầm lên xem.

Bỗng "cạch" một cái, một cánh cửa khác mở ra.

Cố Tinh Từ:"!?" Cố Tinh Từ giật mình nhìn về phía tiếng động.

Vừa thấy cảnh tượng trước mắt thì Cố Tinh Từ liền hét lên rồi nhanh chóng bay đi tìm hắn.

"Tô Hạ Thiên!!! " Cố Tinh Từ bay tới cạnh hắn.

Nghe thấy tiếng Cố Tinh Từ gọi Tô Hạ Thiên liền quay đầu lại hỏi "sao vậy? ".

"C-có ma..." Cố Tinh Từ hoảng loạn đáp.

"Ma..? " Tô Hạ Thiên khó hiểu nhìn Cố Tinh Từ.

Ma ở đâu ra chứ?. Là nạn nhân sao?. Với lại chẳng phải y cũng là ma sao?. Tại sao y lại sợ?. Hắn khó hiểu không oan mà.

Cố Tinh Từ không nói nhiều liền kéo tay Tô Hạ Thiên đi tới thư phòng. Nơi y vừa phát hiện ra cánh cửa kia.

Sau khi đi qua 3 dãy hành lang Cố Tinh Từ liền dừng lại trước một căn phòng khá mới. Trong giống vừa mới được cải tạo lại cách đây không lâu.

"N-nó ở t-trong kia... " Cố Tinh Từ hoảng sợ nói.

"N-nó trừng mắt nhìn tôi.." Cố Tinh Từ ngập ngừng nói.

Mặc dù là ma nhưng Cố Tinh Từ vẫn không thể nào đối mặt với những thứ kinh dị đó.

Sau khi nghe Cố Tinh Từ nói Tô Hạ Thiên liền gọi đội số hai lên tới thư phòng, nơi y và hắn đang ở để điều tra.

Mặc dù Tô Hạ Thiên đang rất vội muốn vào điều tra nhưng hắn vẫn khẽ xoa đầu Cố Tinh Từ an ủi "ngoan không sao đâu".

"Nhưng..." y sợ, Cố Tinh Từ nghĩ.

"Vậy chúng ta liền tìm nó trừng phạt vì đã làm Từ Từ sợ nhé? " Tô Hạ Thiên bất lực dỗ dành Cố Tinh Từ .

Cố Tinh Từ nhẹ nhàng gật đầu, nhưng y vẫn sợ.

Bỗng Cố Tinh Từ ôm lấy Tô Hạ Thiên .

Tô Hạ Thiên:"?" Tô Hạ Thiên hoang mang trước sự chủ động của Cố Tinh Từ .

Sao tự nhiên y lại ôm hắn chứ?. Không phải vì y không được làm vậy hay là y làm điều gì kì lạ, mà là người hắn vẫn đang dính máu. Không phải là y sợ bẩn và không thích mùi máu sao?. Tại sao lại ôm hắn?.

Rơi vào trầm tư được một lát thì Tô Hạ Thiên cất tiếng nói "tôi bẩn" Tô Hạ Thiên bất lực nói.

"Ừm..." Cố Tinh Từkhẽ trả lời.

Y sợ, y không quan tâm tới bẩn hay không, y chỉ muốn ôm thôi.

"Ngoan, không sao đâu" Tô Hạ Thiên ôm Cố Tinh Từrồi bất lực dỗ dành y.

Cố Tinh Từ khẽ gật nhẹ đầu.

"Đi thôi nào" nắm tay Cố Tinh Từ đi.

"Ừm..." Cố Tinh Từ đáp.

Bỗng có tiếng bước chân đang tới gần.

Biết đội số hai đã đến nên Tô Hạ Thiên liền hỏi Cố Tinh Từ "đi xem thứ ở bên trong kia như nào nhé? ".

"Ừm..." Cố Tinh Từ khẽ gật đầu.

"Đội trưởng! " đội phó cất tiếng nói.

"Vào trong xem trong căn phòng kia có thứ gì" nói xong Tô Hạ Thiên đưa mắt nhìn vào phòng ẩn trong căn phòng kia.

"Đã rõ" đội phó đáp.

"Các đội viên cùng nhau vào điều tra! " đội phó cất tiếng ra lệnh.

"Đã rõ"các đội viên đáp.

Vừa cất lời các đội viên lập tức tiến vào.

"Đi thôi" Tô Hạ Thiên nắm tay Cố Tinh Từ đi.

"Ừm... " Cố Tinh Từ cùng Tô Hạ Thiên dần tiến vào căn phòng ẩn đấy.

...----------------...

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play