Tâm Nguyện
Phần 1 Chương 1
*Lời kể nhân vật trước khi chết*
Khi còn là người dương, ngoài việc tôi luôn giúp người, từ thiện, tích đức, thì còn lại đều là những thứ chán nản.
Từ lâu, tôi đã luôn thấy những thứ xung quanh chẳng có gì thú vị, mới mẻ, và luôn ôm suy nghĩ một ngày nào đó ch*ết đi, không nên sống làm gì, nhưng làm vậy, những thứ tôi tích được sẽ đổ sông đổ bể, t*ự t*ử hay ch*ết ngoài ý muốn đều sẽ quy vào đại tội - bất hiếu.
Kẻ sinh thành mình chưa mất mà mình đã đi trước, cho dù có tích đức bao nhiêu thì vẫn không bao giờ đủ, khi ch*ết đi, những điều đó đều trở nên vô nghĩa.
"Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh - bi kịch lớn nhất đời người là để cha mẹ mừng rỡ khi ta chào đời, rồi lại rơi lệ tiễn biệt khi ta ra đi."
Vì vậy mà tôi luôn cố gắng quên đi việc t*ự v*ẫn, việc giúp người khác cũng là một phần khiến tôi quên đi nó. Cho dù thế nào thì, tôi cũng không được đi trước những người đã sinh ra tôi.
Và giờ đây, tôi đã ch*ết. Không phải vì t*ự v*ẫn, mà là ch*ết vì bệnh của tuổi già. Tôi sống đến 90 tuổi. Không sớm, không muộn – chỉ là đúng lúc. Đúng lúc tạm biệt thời thanh xuân, đúng lúc tạm biệt trần gian.
Cho đến lúc ch*ết, tôi vẫn ôm suy nghĩ đó
"Nếu có ch*ết đi, tôi không muốn đi đầu thai, xin hãy cho tôi sống trong thế giới của chính mình."
*Kết thúc lời kể*
*Quay về hiện tại*
Có một bóng dáng thiếu niên bây giờ đang nằm ngất trong một khu rừng, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Rồi có một thứ đột nhiên bay tới *PHẬP* ghim thẳng vào bụng cậu.
Cậu thanh niên từ từ mở mắt ra.
???
"Ư- ưm-... Gì vậy?..."
???
("Có thứ gì đó, đang ghim vào người mình... Không đau...") - cậu vừa nghĩ vừa đưa tay sờ vào thứ đang ghim vào bụng mình.
???
("Nhưng mà... Chẳng phải mình đã chết rồi sao?") - cậu suy nghĩ thầm trong đầu.
"..." : lời nói
("...") : suy nghĩ
Một suy nghĩ nhẹ nhàng nhưng cũng đủ sức nặng để cậu nhận ra rằng, cậu không phải đang ở Thiên Đàng hay Địa Ngục, mà là Trần Gian.
Chợt có ba giọng nói thiếu niên ồn ào phát lên.
???
"Hả? Hình như không phải gà rừng, trúng người rồi thì phải?..." - 1
???
"Aisss tên điên nhà ngươi, xem ngươi đã làm ra chuyện gì kìa!" - 2
???
"Huynh, huynh hình như bắn trúng người rồi! Phải đi cứu người ta nhanh đi chứ, không là ch*ết đó!" - 3
Ba thiếu niên kia liền chạy lại tìm hiểu.
Cậu đang nằm nhắm mắt để tâm tịnh lại thì phải lại mở mắt ra nhìn ba giọng nói kia. Mặc dù có hơi mờ và bị chói mắt bởi ánh nắng mặt trời, nhưng cậu vẫn nhìn ra mang máng ba giọng nói thiếu niên đó. Cho dù không rõ, nhưng có thể đoán được, có lẽ là ba vị công tử hào môn.
Một công tử tay cầm cung, mặc y phục màu đen; một công tử tóc búi cao, mặc y phục màu tím; và một công tử tay cầm quạt, mặc y phục màu xám tro.
???
"Ấy ! Là người thật kìa!" - 3 từ xa chạy lại
???
"Huynh, huynh, huynh nhanh cứu người ta nhanh lên" - 3
???
"Hah, tên điên nhà ngươi bây giờ thì hay rồi" - 2
Vị công tử đó liền đỡ cậu ta dậy dựa lên một góc cây, nhanh chóng rút mũi tên ra rồi sơ cứu.
Cậu lại khổ sở mở mắt ra, khó khăn nói.
???
"Là ai?... Ta đang được cứu sao?..." - cậu mệt mỏi và không còn sức, nhưng vẫn cố gắng nói.
???
"Ấy ấy! Huynh đệ đây nên nghỉ ngơi xíu, không nên nói nhiều đâu." - 1 vẫn đang ra sức băng lại vết thương.
Nghe vậy, cậu liền buông lỏng nhắm mắt, không một chút phòng bị mà ngất đi.
Sau một hồi cũng băng lại vết thương trên bụng của cậu xong. Cậu thì cuối cùng cũng mở mắt đàng hoàng được nhưng tầm nhìn vẫn mờ đục, ngồi ổn định hơi thở xong liền chống tay lên thân cây đứng dậy.
???
"Đa tạ các vị công tử đã cứu ta.." - cậu chắp tay lại cúi đầu cảm ơn người trước mặt đã cứu mình.
???
"Ấy không sao, là điều nên làm mà !" - 1 hai tay chống hông tự tin nói.
???
"Đúng, là điều nên làm mà, vì người trước mặt ngươi chính là người bắn ngươi mà" - 2 nói với giọng điệu lạnh lùng, mỉa mai vừa liếc sang nhìn người bên cạnh là 1.
???
"Ha, không sao không sao..." - cậu mệt mỏi cười xua tay cho qua đi.
???
"Cơ mà... Các vị công tử đây là..?" - vì cậu đang bị tầm nhìn mờ nên chỉ có thể nghe tiếng đoán người thôi
???
"A-" - sau đó cả 3 liền chắp tay chào, cậu cũng liền chào lại.
Ngụy Anh tự Vô Tiện
"Ta tên là Ngụy Anh tự Vô Tiện, đến từ Vân Mộng Giang thị" - 1
Giang Trừng tự Vãn Ngâm
"Còn ta là Giang Trừng tự Vãn Ngâm, cũng đến từ Vân Mộng Giang thị" - 2
Nhiếp Hoài Tang
"Ta là Nhiếp Hoài Tang, đến từ Thanh Hà Nhiếp thị" - 3
???
("Hả?! Là bọn họ sao? Sao mình lại ở Ma đạo tổ sư thế này?!!!") cậu thoáng chốc bất ngờ, nhưng vẫn không để họ thấy được.
???
"Ta là um... ờ..." - cậu thoáng chút bối rối không biết nên nói gì.
???
("AH! Biết rồi") - cậu chợt nảy ra một cái tên hay.
Tiêu Tử - Haruto
"Ta là Tiêu, Tiêu Tử tự-tự Tĩnh Thiên, ta đến từ...ừm...ờ..., ta-ta đến từ một vùng núi hoang vu gần Đông Doanh* " - Tiêu Tử đổ mồ hôi hột lo lắng không biết có qua mặt được 3 người kia không.
*Đông Doanh: theo phim chú thích thì nó là Nhật Bản
Nhiếp Hoài Tang
"Ừm, vị huynh đệ đây tại sao lại nằm ngất giữa rừng vậy?" - bung quạt ra che miệng, Hoài Tang thắc mắc hỏi.
Tiêu Tử - Haruto
"Hả?! À ừm...Do nhiều ngày không ăn nên đã ngất đi lúc nào không hay... Hahah..." - Tiêu Tử gãi gãi đầu cười khờ.
Đột nhiên có tiếng trống vang lên. *ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG* Âm thanh hùng hào vang lên giữa vùng trời, là dấu hiệu cho biết đã tới giờ tập trung.
30 likes và 5 bình luận sẽ có chương tiếp theo nha mn.
Phần 1 Chương 2
Đột nhiên có tiếng trống vang lên. *ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG* Âm thanh hùng hào vang lên giữa vùng trời, là dấu hiệu cho biết đã tới giờ tập trung.
(Trong truyện gốc không có phần này. Cái này là do mình tự thêm vào.)
Ngụy Anh tự Vô Tiện
"A- bọn ta xin tạm biệt từ đây, bọn ta có việc phải đi rồi. Huynh đệ đây có mệt thì nghỉ lại tại đây xíu rồi hẵn đi."
Ngụy Anh tự Vô Tiện
"Ta xin lỗi vì đã bắn trúng vào ngươi nhé"
Ngụy Anh tự Vô Tiện
"Còn đây là chút tiền, ngươi nên đi mua chút đồ ăn đi, không lại ngất tiếp đấy" — Ngụy công tử cười rồi chấp tay chào tạm biệt cùng với hai công từ còn lại.
Tiêu Tử - Haruto
"À-.. vâng, chào tạm biệt các công tử." — Tiêu Tử chấp tay chào tạm biệt ba người họ.
Ngụy Anh tự Vô Tiện
"NẾU CÓ DUYÊN GẶP LẠI, TA SẼ MỜI HUYNH ĂN, COI NHƯ TẠ LỖI NHA!!!" — Ngụy Vô Tiện dù đã chạy xa nhưng vẫn cố gắng hét lớn cho cậu nghe.
Bởi vì cậu đã biết nên cậu rất mong chờ cái ngày gặp lại đó. Rồi cậu cũng đứng nhìn bóng lưng họ dần đi xa.
Ánh mắt vẫn đăm chiêu nhìn về hướng mà họ đi, mặc dù họ đã đi mất, mà suy nghĩ.
Tiêu Tử - Haruto
"Hừm.. Ma đạo tổ sư à..."
Tiêu Tử - Haruto
"Ngụy Vô Tiện là người rất tốt, thế nhưng lại phải gánh chịu thiệt thòi, bị người đời hiểu lầm, dè bỉu và ganh ghét."
Tiêu Tử - Haruto
"Giang Trừng cũng là người tốt, chỉ là cố chấp và ngang bướng vì nỗi đau mất gia tộc. Phụ mẫu* và cả gia tộc bị Kỳ Sơn Ôn thị sát hại. Lúc Ngụy Vô Tiện bị hiểu lầm, Giang Trừng cũng trong đó, nhưng hắn chỉ muốn khuyên nhủ Ngụy Vô Tiện quay về con đường chính đạo, nhưng hắn đâu biết, Ngụy Vô Tiện đã không thể quay trở lại."
Tiêu Tử - Haruto
"Còn Nhiếp Hoài Tang – bề ngoài ôn nhu, vô dụng, như kẻ chẳng biết gì về thế sự, vậy mà lại là kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện. Tên đó, tâm cơ sâu tựa biển, trí lược như sương giăng núi lạnh. Nhưng sau cho cùng, Hoài Tang làm vậy chỉ để trả thù cho Nhiếp Minh Quyết - đại ca của hắn."
Tiêu Tử - Haruto
"Không ngờ vậy mà lại chuyển kiếp vào Ma đạo tổ sư, nên gọi là hên hay xui đây..." — Cậu chỉ biết thở dài chấp nhận số phận.
Bất ngờ có một thứ màu trắng mờ hiện lên giữa không trung, đập vào mắt của Tiêu Tử.
Tiêu Tử - Haruto
"Hư-" — Tiêu Tử giật mình liền nhắm mắt.
Nhắm một hồi lâu lại không thấy chuyện gì xảy ra, cậu từ từ mở mắt. Là một tấm bảng hệ thống điều khiển.
Tiêu Tử - Haruto
"Hử? Là bảng hệ thống huyền thoại trong bao truyện xuyên không sao?"
Tiêu Tử - Haruto
"Waoo lại không ngờ có ngày mình lại được gặp nó đấy!"
Tấm bảng hệ thống liền hiện lên các dòng chữ.
Hệ thống điều khiển
| Danh sách truyện*•> 1. Ma đạo tổ sư
| Kĩ năng*•> Kháng sát thương, tái tạo vết thương
Tiêu Tử - Haruto
"Hả? Danh sách truyện là sao? Đã vậy chỉ mới có hai kĩ năng cùi bắp thôi chứ..." - Tiêu Tử có đôi chút hụt hẫn.
Cậu ngó nghiêng bảng hệ thống liền để ý thấy có dấu sao trên mục chữ, cậu tò mò bấm vô xem.
*Danh sách truyện: là danh sách liệt kê những câu chuyện đã và đang làm. Thân chủ có thể quyết định đi tiếp sang câu chuyện khác theo ý bản thân.
*Kĩ năng: các kĩ năng đều dựa vào tài năng sáng tạo của thân chủ mà sử dụng.
Tiêu Tử - Haruto
"Hả? Không có mục nhiệm vụ, và mấy cái này... Chả khác nào nói mình có thể tung hoành thoả thích sao???"
Tiêu Tử - Haruto
"Haha hay quá!!!" - Tiêu Tử sáng mắt ra khi biết mình không bị gò bó bởi các nhiệm vụ hay giới hạn khả năng, mà còn được tùy ý sử dụng các kĩ năng.
Tiêu Tử - Haruto
"Mà bây giờ đang là khoảng thời gian nào vậy? Hmm.."
Tiêu Tử - Haruto
"Nếu xét theo mình tính thì, vừa nãy Ngụy Anh không mặc y phục sau khi bị đẩy xuống ở Loạn Táng Cương"
Tiêu Tử - Haruto
"Đã vậy 3 người Ngụy Anh, Giang Trừng, cả Hoài Tang đi chung với nhau, còn thân thiết nữa đằng khác"
Tiêu Tử - Haruto
"Hmm... Vậy đây có lẽ là năm Huyền Chính thứ 18, lúc họ tham gia dự thính học ở Cô Tô Lam thị"
Tiêu Tử - Haruto
"À há! Mình thật là thông minh mà!"
Tiêu Tử - Haruto
"Hừm, bây giờ có lẽ họ chỉ mới tập trung thôi, ngày mai chắc là ngày đi học, mình phải nhanh lên mới được"
Tiêu Tử mãi mê suy nghĩ mà quên mất rằng bản thân đã bị mũi tên bắn ghim vào người, vừa chạy được một khoảng thì nhớ ra, liền kiểm tra lại chỉ thấy vết thương đã lành và không để lại xẹo.
Tiêu Tử - Haruto
"Ể? Thần kì vậy? Vết thương đã không còn... Hừm, kiếm chỗ ở lại rồi suy nghĩ tiếp vậy."
Mặc dù cậu đã biết là do hai kĩ năng đó, nhưng vẫn cảm thấy làm lạ khi được chữa trị nhanh như vậy.
Sau một hồi kiếm thì cậu tìm thấy được một ngôi nhà nhỏ bỏ hoang ngay gần chân núi, không nghĩ nhiều mà đi vô luôn. Nhìn lướt qua xung quanh một lượt thì ngôi nhà nhỏ này cũng có được một chiếc giường đủ một người và gian bếp nhỏ, mặc dù ít đồ đạc nhưng vẫn đủ để sống.
Sau khi tìm được một chỗ ở không xa cũng không gần Cô Tô, cậu không dọn dẹp lại chỗ ở mà liền nằm phịch xuống giường, nằm suy ngẫm lại những chuyện vừa xảy ra và ý định sắp tới sẽ làm gì.
Tiêu Tử - Haruto
"Không ngờ, mong ước cuối đời của mình vậy mà lại được thực hiện. Đúng là đời mà, từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, haha..." — cậu không quan tâm nữa, bụng đã réo lên rồi.
Tiêu Tử nhanh chóng nằm dậy chạy xuống ngôi làng dưới chân núi mua đồ ăn.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play