[ Văn Hàm ] Bùa Yêu!!
Chap_1
Khu rừng Sương Lam đón buổi sáng bằng sự dịu dàng nguyên sơ. Ánh nắng đầu ngày lọc qua những tán cây rậm rạp, vẽ những vệt sáng mỏng manh lên nền đất phủ đầy rêu xanh và lá mục. Sương sớm lơ lửng như hơi thở của núi rừng, vương trên cành lá, khẽ lay động theo từng đợt gió. Tiếng chim líu lo cất lên từ những tán cây cao vút, vang vọng như bản nhạc nhẹ nhàng mở đầu cho một ngày yên lành.
Dòng suối nhỏ róc rách len lỏi qua những phiến đá, mặt nước trong như gương, phản chiếu bầu trời xanh lơ và những cánh bướm màu rực rỡ. Trên đám cỏ non, nai rừng gặm lá một cách bình thản, sóc chuyền cành nhẹ như gió thoảng, bầu không khí tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng lá rơi.
Tiếng súng nổ chát chúa vang lên, như những nhát dao rạch thẳng vào bầu trời đang êm ả. Chim chóc bay tán loạn, muông thú bỏ chạy tán loạn. Cây cối rùng mình. Mặt đất rung lên.
Bụi tung mù mịt. Tiếng giày đạp lên lá khô, tiếng thét, tiếng va chạm sắt thép vang vọng khắp rừng. Sự tĩnh lặng bị bóp nghẹt trong cơn hỗn loạn. Cành cây gãy đổ. Rêu xanh bị giày xéo. Dòng suối trong veo đục ngầu.
Không còn tiếng chim, không còn tiếng gió. Chỉ còn mùi thuốc súng tanh nồng, và âm thanh của thiên nhiên đang thở gấp, kinh hoàng trước sự tàn phá đột ngột ấy.
Dương Bác Văn - Anh
MẸ KIẾP! BỌN MÀY CÓ TRÁNH RA KHÔNG HẢ ❄💢
Côn Đồ
1 : Không đấy, rồi mày làm gì được bọn tao // khiêu khích //
Côn Đồ
2 : Ngoan ngoãn đưa hết đồ giá trị trên người mày đây, không thì đừng trách tại sao nước biển lại mặng
Dương Bác Văn - Anh
HA~~! TẠI SAO TAO LẠI PHẢI ĐƯA CHO CHÚNG MÀY ❄💢
Dương Bác Văn - Anh
BỌN MÀY NGHĨ, BỌN MÀY LÀ AI ❄// cầm súng lên //
Côn Đồ
3 : MÁ NÓ! TAO HẾT KIÊN NHẪN ĐƯỢC RỒI // cầm súng bắng //
Côn Đồ
3 : hự // khụy xuống //
Tên côn đồ 3 hét lớn , chĩa súng định bắn anh. Anh phản xạ theo bản năng, nổ súng trước - tiếng súng vang chát chúa. Viên đạn xuyên qua ngực tên côn đồ 3 , hắn khụy gối xuống, mắt trợn ngược. Nhưng máu cũng chảy ra từ tay anh - anh đã trúng đạn.
Dương Bác Văn - Anh
CHÓ CH*T ❄!
Anh lấy tay phải che vết thương , cố gắng để máu chảy ra ít hơn, nhưng đời đâu như mơ. Anh càng che, máu lại tràn nhiều hơn.
Côn Đồ
2 : MÁ NÓ! HÔM NAY TAO PHẢI DẠY DỖ MÀY MỚI ĐƯỢC. // lao vào đánh anh //
Dương Bác Văn - Anh
// cầm súng bắn côn đồ 2 //
Côn Đồ
1 : ĐMM // lấy đá chọi trúng đầu anh //
Dương Bác Văn - Anh
hự // ngã xuống + bất tỉnh //
Côn Đồ
2 : Tao cho m ch*t // đá anh xuống vách núi //
Dương Bác Văn - Anh
// lăn xuống núi //
Côn Đồ
1+2 :hừ // bỏ đi //
Anh mơ màng thấy tên côn đồ đẩy mình xuống vách núi .Anh chới với giữa không trung, mặt đất dưới chân đột ngột biến mất. Gió rít bên tai, thân thể anh lao xuống vách núi cheo leo, va đập vào đá sắc lạnh.Lại lăn mình xuống gốc cây. Cơn đau xé toạc, máu loang đỏ cả gốc cây. Mọi thứ tối sầm lại trong cơn ác mộng rợn người.
Chap_2
Một nhóm người lặng lẽ tiến vào rừng, ai nấy tay đều xách túi, đeo ba lô lĩnh kỉnh như đang chuẩn bị cho chuyến dã ngoại dài ngày. Người mang lều, kẻ vác bếp gas mini, vài người ôm theo chăn mỏng và túi ngủ. Họ trò chuyện rì rầm, thỉnh thoảng bật cười, tạo nên khung cảnh vừa náo nhiệt vừa thân thiện giữa thiên nhiên hoang dã.
Trần Dịch Hằng
Nào, bây đi lẹ lên coi
Nhiếp Vĩ Thần
Mày làm như mấy cái này nhẹ lắm vậy đó
Tả Kì Hàm - Cậu
Thôi, bây cãi lộn quài
Trương Hàm Thụy - Em
Lo đi lẹ lên
Nhiếp Vĩ Thần
Mày coi nó kìa
Trương Quế Nguyên - Hắn
Mệt quá, cãi hoài
Lý Gia Sâm
Hai bây về nhà mà cãi nhau
Trần Tuấn Minh
Nhức đầu, chóng mặt
Tả Kì Hàm - Cậu
Tụi mình đi trước đi,bỏ tụi nó ở lại
Trương Hàm Thụy - Em
Ưm, vậy đi thôi
Trương Dịch Nhiên
Ể, chờ tao với
Trần Tư Hàn
// chạy theo //
Trần Dịch Hằng
Quể, bọn nó đi bỏ tụi mình lại kìa
Nhiếp Vĩ Thần
Chơi vậy không đẹp nha
Trương Quế Nguyên - Hắn
Bây cãi nhau hoài, thì bọn tao đi trước
Tả Kì Hàm - Cậu
Bây cứ ở đó cãi tiếp đi
Trần Dịch Hằng
Ơ, thôi mà // chạy đến //
Nhiếp Vĩ Thần
Này // chạy theo //
Sau cuộc cãi vã bất ổn, không ai nói thêm lời nào. Bầu không khí nặng nề phủ khắp cả nhóm. Họ lặng lẽ tiếp tục bước đi, mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng. Đường đi tưởng chừng dài hơn trước. Cuối cùng, sau một quãng im lặng kéo dài, họ đã đến nơi. Dù mệt mỏi và nặng nề, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Tả Kì Hàm - Cậu
A~ , đến nơi rồi
Trương Dịch Nhiên
Không khí trong lành thật
Trương Hàm Thụy - Em
Thôi đi đựng lều
Trương Quế Nguyên - Hắn
Tụi bây để xuống khỏi dựng, để bọn tao dựng cho
Trương Quế Nguyên - Hắn
Thanh niên trai tráng , dựng lều thôi cũng không được à
Lý Gia Sâm
Nó thích thể hiện , kéo thêm bọn mình ấy mà
Trương Quế Nguyên - Hắn
L.. Làm gì có // lắp bắp //
Nhiếp Vĩ Thần
Không có tại sao lại ấp úng hả
Trương Quế Nguyên - Hắn
T.. Thì
Lý Gia Sâm
Thôi đi dựng lều đi
Nhiếp Vĩ Thần
Hừ // dựng lều //
Tả Kì Hàm - Cậu
Thôi, 3 đứa bây dựng lều thì bọn tao đi nhặt củi vậy
Trương Hàm Thụy - Em
Vậy thì đi thôi
Trần Tuấn Minh
// đi theo //
Trần Tư Hàn
// đi theo //
Trương Dịch Nhiên
// đi theo //
Trương Quế Nguyên - Hắn
Bây Đi Đừng Có Sâu Quá, Chừng Bị Lạc Đó // hét //
Trương Dịch Nhiên
BIẾT RỒI // hét lại //
Nhóm của Kì Hàm cứ đi sâu vào rừng kiếm củi, ánh nắng lắt léo xuyên qua tán lá. Bỗng họ khựng lại khi bắt gặp một cảnh tượng hỗn độn: cỏ cây bị giẫm nát, đồ đạc vung vãi, máu vương khắp nơi. Mùi tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Giữa bãi cỏ, một x.á.c n.g.ư.ờ.i nằm bất động, gây rợn đến nghẹt thở.
Trần Tuấn Minh
Chuyện gì thế này
Tả Kì Hàm - Cậu
Mùi m.á.u tanh quá
Trần Dịch Hằng
Đ... đằng k.. kia là... // hoảng hốt //
Trần Tuấn Minh
X. Á. C N. G. Ư. Ờ. I ‼️
Tả Kì Hàm - Cậu
// đứng bất động + nhìn xuống vách núi //
All ( - cậu) : Kì Hàm , mày sao thế // đi lại //
Trương Dịch Nhiên
N.. người đó là a.. ai
Người dưới kia là anh. Anh nằm bất động trên vũng m.á.u loa.ng lổ, đôi mắt khép hờ như đang ngủ yên. Chiếc áo trắng tinh anh thường mặc giờ đã nhuốm đỏ, m. á. u thấm qua từng lớp vải, chảy loang ra đất lạnh. Khung cảnh ấy như đông cứng thời gian, để lại trong lòng người nhìn một nỗi đau xé lòng không thể gọi thành tên.
Trương Hàm Thụy - Em
Đi kêu ba người kia đến nhanh lên
All nhóm cậu : // chạy đi //
Trương Hàm Thụy - Em
QUẾ NGUYÊN
Trương Quế Nguyên - Hắn
Hả.... hả
Trương Quế Nguyên - Hắn
Ai kêu mình vậy
Trương Hàm Thụy - Em
QUẾ NGUYÊN
Trương Quế Nguyên - Hắn
Hàm Thụy có chuyện gì thế
Trương Hàm Thụy - Em
// thở dốc // hộc... hộc..
Trần Tư Hàn
Chỗ bọn tao đi lấy củi có.. có
Trương Dịch Nhiên
Có x. á. c n. g. ư. ờ. i, rồi m. á. u
Trần Tuấn Minh
Dưới vách núi còn có người nữa
Trần Dịch Hằng
Bây đến xem coi, người đó còn sống không
Trương Quế Nguyên - Hắn
Được
Cả nhóm hốt hoảng chạy đến chỗ lúc nãy. Vừa tới nơi, nhóm Quế Nguyên sững người, rùng mình khiếp đảm, da gà nổi khắp người. Nhóm của cậu dù đã thấy rồi, nhưng nỗi sợ vẫn trào lên như cơn sóng dữ. Rồi ánh mắt cả nhóm hướng về vách núi. Dưới kia, anh nằm bất động bên gốc cây. Tất cả vội vàng lao xuống, chạy đến chỗ anh.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play