Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Chu Tô] Mang Thai Con Của Trùm Trường!

CHAP 1

T/g trầm tính:))
T/g trầm tính:))
Halo mn
T/g trầm tính:))
T/g trầm tính:))
Đây là lần đầu tiên mik viết truyện nên có gì sai sót mog mn góp ý giúp mik ạ
T/g trầm tính:))
T/g trầm tính:))
Giờ thì vô truyện thôi
____________________
Tô Tân Hạo khẽ run rẩy khi nhìn vào tờ giấy khám, dòng chữ từ tờ giấy khám vẫn hiện rõ mồn một. "Có thai được 6 tuần." Cậu không thể tin vào mắt mình. Mới sáng nay, chỉ là cảm thấy cơ thể không khỏe, có chút buồn nôn, vậy mà...kết quả lại là như thế này
Tim Tô Tân Hạo đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu là con trai mà? Sao có thể mang thai được? Những kiến thức sinh học được học ở trường quay cuồng trong đầu, nhưng không có gì giải thích được tình huống hiện tại của cậu. Cậu nhớ lại khoảng thời gian gần đây, chỉ có một người duy nhất mà cậu tiếp xúc thân mật là...Chu Chí Hâm
Nghĩ đến cái tên ấy, Tô Tân Hạo càng hoảng loạn. Chu Chí Hâm là ai chứ? Là "Trùm Trường" của Học viện Trùng Khánh, nổi tiếng với vẻ ngoài lạnh lùng, khí chất ngạo mạn và quyền lực không ai dám đụng đến. Cậu, một học sinh hiền lành, nhút nhát, thậm chí còn chưa từng có ý định yêu đương, vậy mà lại có dính líu đến Chu Chí Hâm theo cách này
Tô Tân Hạo vùi mặt vào gối, cảm thấy cả thế giới đang sụp đổ. Bố mẹ cậu sẽ nghĩ sao? Bạn bè sẽ nhìn cậu thế nào? Và quan trọng hơn, Chu Chí Hâm sẽ phản ứng ra sao khi biết tin này? Cậu sợ hãi đến mức không dám nghĩ tiếp
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Tô Tân Hạo lấy hết can đảm gửi tin nhắn cho Chu Chí Hâm
Trong đoạn tin nhắn
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
💬: Chu Chí Hâm em có chuyện này muốn nói...
Tin nhắn vừa gửi đi, Tô Tân Hạo đã muốn thu lại. Cậu lo sợ phản ứng của Chu Chí Hâm. Liệu anh ấy có tức giận không? Có phủ nhận không? Hay sẽ bỏ rơi cậu? Hàng vạn câu hỏi cứ thế hiện lên trong đầu Tô Tân Hạo, khiến cậu càng thêm bất an
Điện thoại rung lên, tên Chu Chí Hâm hiện trên màn hình. Tô Tân Hạo giật mình, hít một hơi thật sâu rồi mở tin nhắn
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
💬: Nói đi
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
💬: Có chuyện gì mà căng thẳng vậy?
Tô Tân Hạo gõ từng chữ một cách khó khăn, ngón tay run rẩy. Cậu biết, một khi tin nhắn này được gửi đi, cuộc đời cậu sẽ thay đổi hoàn toàn
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
💬: Em...
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
💬: Em sao?
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
💬: Em có thai rồi
Tin nhắn vừa được gửi, Tô Tân Hạo gần như ngất đi. Cậu nhắm chặt mắt, chờ đợi cơn bão sắp ập đến
Và rồi, tin nhắn từ Chu Chí Hâm đến, chỉ vỏn vẹn hai chữ, nhưng đủ để khiến Tô Tân Hạo giật nảy mình
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
💬: Cái gì???
Tô Tân Hạo nuốt khan, cậu gõ thêm một tin nhắn nữa, giọng điệu gần như là van nài
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
💬: Là con của anh...
Điện thoại im lặng một lúc, Tô Tân Hạo cảm thấy thời gian như ngừng trôi. Cậu sợ hãi đến tột độ, hai tay siết chặt. Rồi, tin nhắn tiếp theo từ Chu Chí Hâm xuất hiện
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
💬: Em đùa anh đúng không?
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
💬: Sao có thể...
Giọng điệu của Chu Chí Hâm qua tin nhắn nghe có vẻ vẫn bình tĩnh, nhưng Tô Tân Hạo biết, sâu bên trong anh ấy hẳn là đang rất sốc
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
💬: Em đi khám rồi bác sĩ nói là thật
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
💬: Em cũng không biết phải làm sao bây giờ...
Lần này, Chu Chí Hâm không trả lời tin nhắn ngay lập tức. Tô Tân Hạo có thể tưởng tượng được vẻ mặt khó tin của anh ấy lúc này. Cậu nắm chặt điện thoại, chờ đợi phán quyết. Liệu Chu Chí Hâm có tức giận không? Hay sẽ quay lưng lại với cậu?
Mấy giây sau, điện thoại lại rung lên
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
//im lặng vài giây//
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
💬: Em đang ở đâu?
Tô Tân Hạo hơi bất ngờ trước câu hỏi này. Nó không phải một lời trách móc, cũng không phải một lời phủ nhận
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
💬: Em đang ở nhà...
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
💬: Đừng đi đâu cả, anh qua ngay
Dòng tin nhắn cuối cùng của Chu Chí Hâm khiến Tô Tân Hạo sững sờ. Anh ấy sẽ đến? Ngay bây giờ sao? Cậu cảm thấy một chút nhẹ nhõm len lỏi trong lòng, nhưng nỗi lo lắng vẫn còn đó. Chu Chí Hâm muốn làm gì khi đến đây?
Tô Tân Hạo gục mặt xuống gối, cố gắng bình tĩnh lại. Cậu biết, cuộc đối mặt sắp tới sẽ quyết định tất cả
15p sau
Tiếng chuông cửa nhà Tô Tân Hạo vang lên dồn dập. Cậu giật mình, biết rằng không ai khác ngoài Chu Chí Hâm. Tô Tân Hạo từ từ bước ra mở cửa, trái tim đập như trống bỏi
Đứng trước mặt cậu là Chu Chí Hâm, vẫn với vẻ ngoài lạnh lùng thường thấy, nhưng ánh mắt anh lại ẩn chứa sự lo lắng và bối rối khó tả. Chu Chí Hâm không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào Tô Tân Hạo, dò xét
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Em có thể nói rõ ràng hơn không?
Giọng Chu Chí Hâm trầm thấp, nhưng không hề có sự tức giận nào. Tô Tân Hạo cảm thấy hơi ngạc nhiên, cậu cứ nghĩ anh sẽ nổi giận
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
Em...em cũng không biết tại sao, bác sĩ nói cơ thể em có cấu tạo đặc biệt nên mới có thể...
Cậu lắp bắp giải thích, cúi gằm mặt, không dám nhìn vào mắt Chu Chí Hâm. Nỗi sợ hãi và xấu hổ vẫn bao trùm lấy cậu
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
//im lặng một lúc+đi vào nhà đóng cửa lại//
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
//anh nhìn quanh căn phòng nhỏ của cậu, rồi lại nhìn cậu//
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Vậy là thật?
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
//gật đầu lia lịa//
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
//nước mắt bắt đầu rưng rưng// Hức...hức...em xin lỗi...em không cố ý
Chu Chí Hâm thở dài một tiếng, một tiếng thở dài đầy nặng nề. Anh tiến lại gần Tô Tân Hạo, đặt tay lên vai cậu
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Anh không ngờ...
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
//giọng rung rung// Em cũng vậy... Em sợ lắm, Chí Hâm
Chu Chí Hâm nhìn thẳng vào Tô Tân Hạo, ánh mắt anh dần trở nên kiên định hơn
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
//giọng trầm xuống// Đừng sợ
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Là con của anh, anh sẽ chịu trách nhiệm
Tô Tân Hạo ngước nhìn Chu Chí Hâm, không tin vào tai mình. Anh ấy nói sẽ chịu trách nhiệm? Anh ấy sẽ không bỏ rơi cậu sao? Một cảm giác nhẹ nhõm đột ngột ập đến, nhưng ngay sau đó là hàng loạt nỗi lo lắng khác
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
Nhưng papa và papi anh, rồi mọi người ở trường...
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
Em không biết phải đối mặt thế nào
Chu Chí Hâm siết nhẹ vai Tô Tân Hạo, trấn an
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Mọi chuyện cứ để anh lo
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Em chỉ cần giữ gìn sức khỏe
Tô Tân Hạo không thể kìm được nữa, những giọt nước mắt lăn dài trên má. Cậu không ngờ Chu Chí Hâm lại nói những lời này
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
//rưng rưng// Anh...anh thật sự sẽ làm vậy sao?
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Tất nhiên rồi
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Anh sẽ không để em và con phải chịu thiệt thòi đâu
Chu Chí Hâm nhẹ nhàng ôm lấy Tô Tân Hạo, vỗ về tấm lưng gầy của cậu. Trong vòng tay của anh, Tô Tân Hạo cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết, dù tương lai phía trước vẫn còn đầy rẫy những thử thách
Chu Chí Hâm ôm lấy Tô Tân Hạo, cảm nhận được sự run rẩy trong cơ thể nhỏ bé của cậu. Anh biết, những lời anh vừa nói ra không chỉ là lời hứa, mà còn là một quyết định trọng đại sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cả hai. Trùm trường Chu Chí Hâm, người vốn chỉ quan tâm đến những trận đấu bóng rổ, những bài kiểm tra và việc duy trì vị thế của mình trong trường, giờ đây lại phải đối mặt với một trách nhiệm lớn lao hơn bao giờ hết: làm cha
Trong vòng tay của Chu Chí Hâm, Tô Tân Hạo từ từ trấn tĩnh lại. Mùi hương nam tính quen thuộc của anh bao trùm lấy cậu, mang đến một sự an tâm lạ thường. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt Chu Chí Hâm, thấy trong đó không chỉ có sự bối rối mà còn có cả một sự quyết tâm mạnh mẽ
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
Anh...anh sẽ nói với bố mẹ anh sao?
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
//khẽ gật đầu// Anh sẽ nói, nhưng không phải bây giờ. Anh cần thời gian để sắp xếp mọi chuyện
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
Còn trường học thì sao?
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
Em không biết phải đi học nữa hay không...
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
//vuốt nhẹ tóc cậu// Em vẫn cứ đi học bình thường
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Anh sẽ lo liệu, không ai được phép làm phiền em
Ánh mắt Chu Chí Hâm trở nên lạnh lùng và kiên quyết hơn bao giờ hết khi anh nghĩ đến những rắc rối có thể xảy ra ở trường. Anh là trùm trường, và anh sẽ dùng mọi quyền lực của mình để bảo vệ Tô Tân Hạo và đứa bé
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
//khẽ nắm lấy vạt áo anh// Cảm ơn anh Chí Hâm...
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
//siết chặt vòng tay// Không có gì, em và con là trách nhiệm của anh
Anh biết, con đường phía trước sẽ đầy chông gai. Nhưng nhìn vào đôi mắt long lanh đầy tin tưởng của Tô Tân Hạo, Chu Chí Hâm cảm thấy mình có đủ sức mạnh để đối mặt với mọi thử thách. Từ giây phút này, cuộc sống của anh sẽ không còn chỉ là của riêng anh nữa. Anh đã có Tô Tân Hạo và một sinh linh bé bỏng đang lớn lên trong bụng cậu
____________________

CHAP 2

Sáng hôm sau
Học Viện Trùng Khánh
Sự hiện diện của Chu Chí Hâm bên cạnh Tô Tân Hạo trở nên thường xuyên hơn bao giờ hết. Mặc dù anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng quen thuộc, nhưng ánh mắt anh dành cho Tô Tân Hạo lại ấm áp và đầy quan tâm đến lạ. Anh chủ động đến lớp đưa Tô Tân Hạo đi ăn trưa, chờ cậu tan học và thậm chí còn đứng bên ngoài cửa lớp trong giờ ra chơi. Điều này lập tức trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi khắp trường
Đa Nhân Vật[nữ]
Đa Nhân Vật[nữ]
Học sinh A: Ê, tụi bây thấy gì chưa?
Đa Nhân Vật[nữ]
Đa Nhân Vật[nữ]
Học sinh A: Trùm Trường dạo này lạ lắm
Đa Nhân Vật[nữ]
Đa Nhân Vật[nữ]
Học sinh B: Lạ thật, suốt ngày cứ kè kè bên Tô Tân Hạo
Đa Nhân Vật[nam]
Đa Nhân Vật[nam]
Học sinh C: Nghe bảo Chu Chí Hâm là trùm trường, còn Tô Tân Hạo là học sinh gương mẫu mà?
Đa Nhân Vật[nam]
Đa Nhân Vật[nam]
Học sinh C: Có gì đó sai sai...
Đa Nhân Vật[nữ]
Đa Nhân Vật[nữ]
Học sinh D: Ê, không lẽ hai người đó đang hẹn hò?
Đa Nhân Vật[nam]
Đa Nhân Vật[nam]
Học sinh E: Sao có thể, Trùm trường mà lại quen học sinh nhát gan như Tô Tân Hạo à?
Trong khi đó, Tô Tân Hạo cảm nhận rõ ràng những ánh mắt dò xét, những lời xì xào to nhỏ mỗi khi cậu đi qua hành lang. Cậu cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng trong lòng lại không ngừng lo lắng. Cậu biết, sớm muộn gì mọi chuyện cũng sẽ vỡ lở
Trong lớp 12A1
Trương Cực
Trương Cực
Tân Hạo, mày không sao chứ?
Trương Cực
Trương Cực
Tao thấy mấy đứa trong lớp cứ nhìn mày mãi
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
//mệt mỏi// Tao không sao, mọi chuyện ổn mà
Tả Hàng
Tả Hàng
Có cần bọn tớ giúp gì không Tân Hạo?
Tả Hàng
Tả Hàng
Bọn tớ thấy cậu cứ căng thẳng sao ấy
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
Đúng đó, Trùm trường đã bảo vệ rồi mà còn sợ gì nữa
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
Để ai nói xấu là anh Chu Chí Hâm "xử" ngay
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
//cười gian// Có cần anh đây ra tay dằn mặt vài đứa không?
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
Dư Vũ Hàm, bớt đi //uýnh vai Vũ Hàm//
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
Dạ dạ //rén//
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
Tân Hạo nếu có gì khó khăn cứ nói, đừng tự chịu một mình
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
Cảm ơn mọi người, tớ ổn thật mà
Mặc dù có bạn bè bên cạnh, Tô Tân Hạo vẫn không thể hoàn toàn gạt bỏ những lo lắng trong lòng. Đặc biệt là khi Chu Chí Hâm, sau giờ học, đưa cậu đến một nơi không ngờ tới
Biệt thự của Chu Chí Hâm
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
Chúng ta đến đây làm gì? //giọng có chút run//
Chu Chí Hâm không nói gì, chỉ nắm chặt tay cậu, dẫn cậu vào trong. Anh biết, đây là thời điểm không thể trì hoãn được nữa. Anh cần nói chuyện với gia đình
Tô Tân Hạo bước vào căn biệt thự rộng lớn, cảm thấy choáng ngợp. Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày đặt chân đến đây. Chu Chí Hâm nắm chặt tay cậu, như một cách trấn an
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Em cứ bình tĩnh, có anh ở đây
Cậu gật đầu nhẹ, trái tim vẫn đập loạn xạ. Từ trong nhà, một người phụ nữ quý phái bước ra, là mẹ của Chu Chí Hâm. Bà nhìn Chu Chí Hâm rồi liếc sang Tô Tân Hạo, ánh mắt đầy vẻ dò hỏi
Mẹ anh
Mẹ anh
Chí Hâm, con về rồi
Mẹ anh
Mẹ anh
Còn đây là...?
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Mẹ, đây là Tô Tân Hạo, con có chuyện quan trọng muốn nói với ba mẹ
Ánh mắt mẹ anh thoáng chút ngạc nhiên. Bà quay sang nhìn Tô Tân Hạo, rồi nhìn lại Chu Chí Hâm, dường như cảm nhận được sự nghiêm trọng trong lời nói của con trai
Mẹ anh
Mẹ anh
Có chuyện gì mà con lại nghiêm trọng thế?
Mẹ anh
Mẹ anh
Vào nhà rồi nói, ba con đang đợi trong phòng khách
Chu Chí Hâm dẫn Tô Tân Hạo vào phòng khách. ba anh đang ngồi đọc báo, ngẩng đầu lên khi thấy hai người. Nghiêm Hạo Tường nhìn Tô Tân Hạo một cách đánh giá
Ba anh
Ba anh
Con trai, đây là bạn con sao?
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
//hít một hơi sâu// Vâng, thưa ba
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Con và Hạo Hạo có một chuyện quan trọng muốn thông báo
Tô Tân Hạo cảm thấy chân mình nhũn ra. Cậu siết chặt bàn tay Chu Chí Hâm, cố gắng đứng vững
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
//nghiêm túc// Hạo Hạo có thai rồi
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Và đó là con của con
Cả căn phòng bỗng chìm vào im lặng. Mẹ anh đánh rơi tách trà trên tay, tạo ra tiếng loảng xoảng chói tai. Ba anh đặt tờ báo xuống, ánh mắt ông sắc bén nhìn chằm chằm vào Chu Chí Hâm và Tô Tân Hạo
Mẹ anh
Mẹ anh
Con nói gì cơ, Chí Hâm?
Mẹ anh
Mẹ anh
Con đang đùa mẹ sao?
Ba anh
Ba anh
//giọng trầm xuống// Chu Chí Hâm, con có biết là mình đang nói gì không hả?
Tô Tân Hạo cúi gằm mặt, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu có thể cảm nhận được áp lực nặng nề từ phía papa và papi anh
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
//giọng kiên quyết// Con không đùa, đây là sự thật
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Con sẽ chịu trách nhiệm với Hạo Hạo và đứa bé
Ba anh
Ba anh
//giọng đầy giận dữ// Con nói vậy là có ý gì, Chu Chí Hâm?
Ba anh
Ba anh
Con đang nghĩ xem chuyện này sẽ ảnh hưởng đến gia đình chúng ta thế nào không?
Ba anh
Ba anh
Đến danh tiếng của cái họ Chu này
Mẹ anh
Mẹ anh
Trời ơi, tôi không tin được tại sao lại ra nông nỗi này?
Tô Tân Hạo cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cậu có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ đang bùng lên từ phía ba anh. Cậu siết chặt tay Chu Chí Hâm hơn, như thể muốn tìm kiếm một điểm tựa
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
//vẫn giữ thái độ bình tĩnh// Con biết, nhưng đây là con của con, con sẽ không trốn tránh trách nhiệm
Ba anh
Ba anh
// đập bàn// Trách nhiệm?
Ba anh
Ba anh
Con lấy cái gì mà chịu trách nhiệm?
Ba anh
Ba anh
Con còn chưa tốt nghiệp cấp 3, Cậu bé này nó là ai?
Ba anh
Ba anh
Con quen nó từ bao giờ?
Ánh mắt sắc như dao của ba anh chuyển từ Chu Chí Hâm sang Tô Tân Hạo. Tô Tân Hạo rụt rè hơn, cậu muốn trốn vào một góc nào đó
Mẹ anh
Mẹ anh
//tiến lại gần cậu// sao lại là con trai?
Mẹ anh
Mẹ anh
Sao con trai lại có thể mang thai được chứ?
Mẹ anh
Mẹ anh
Chuyện này là sao đây?
Tô Tân Hạo run rẩy, cậu muốn giải thích nhưng cổ họng lại nghẹn cứng
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
//bước lên chắn cho cậu// Bác sĩ đã xác nhận, cơ thể của Hạo Hạo đặc biệt
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Con sẽ giải thích kỹ hơn sau, nhưng bây giờ, con cần ba mẹ chấp nhận sự thật này
Ba anh
Ba anh
//đứng bật dậy// Chấp nhận?
Ba anh
Ba anh
Chấp nhận cái chuyện hoang đường này sao?
Ba anh
Ba anh
Con làm cái trò gì vậy hả Chu Chí Hâm
Căng thẳng trong phòng dâng lên đến đỉnh điểm. Tô Tân Hạo cảm thấy nước mắt đã chực trào ra. Cậu không ngờ mọi chuyện lại khó khăn đến thế này
Tô Tân Hạo cảm thấy cả người mềm nhũn, cậu gần như gục xuống nếu Chu Chí Hâm không kịp thời vòng tay đỡ lấy eo cậu. Cậu có thể cảm nhận được cơn giận dữ đang bùng lên từ phía ba mẹ anh, nó nặng nề đến mức khiến cậu khó thở
Ba anh
Ba anh
Cậu bé này là ai mà lại dám dám mang cái thai hoang đường này đến đây
Ba anh
Ba anh
Chu Chí Hâm, con nghĩ gì vậy hả?
Mẹ anh
Mẹ anh
//bà nhìn cậu bằng ánh mắt phán xét// Tôi không tin, chuyện này chắc chắn có uẩn khúc gì đó
Mẹ anh
Mẹ anh
Một đứa con trai thì làm sao mà có thai được chứ?
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
//giọng đầy run rẩy// Con...con không lừa dối ạ...Bác sĩ...bác sĩ đã xác nhận...
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
//anh siết chặt eo cậu+nhìn thẳng vô mặt ba mẹ mình// Ba mẹ, con đã nói rồi, đây là sự thật
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Con sẽ chịu trách nhiệm, con không cho phép bố mẹ nói những lời như vậy với Hạo Hạo
Ba anh
Ba anh
//giọng đầy châm biếm// Chịu trách nhiệm?
Ba anh
Ba anh
Bằng cách nào? Con còn chưa trưởng thành, con nghĩ con có thể lo cho một gia đình sao?
Ba anh
Ba anh
Còn tương lai của con, của cái họ Chu này thì sao?!
Mẹ anh
Mẹ anh
//bật khóc nức nở// Con à, con có biết con đang hủy hoại tương lai của mình không
Mẹ anh
Mẹ anh
Mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện này
Tô Tân Hạo cảm thấy mình như một tội đồ. Cậu ước gì mình có thể biến mất khỏi đây ngay lập tức. Cậu khẽ giật tay Chu Chí Hâm, muốn anh buông ra để cậu có thể bỏ chạy
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
//nói nhỏ với anh// Chu Chu hay là...hay là em về trước nha...
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Không được, em ở lại đây
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Anh sẽ không để em đi đâu cả
Anh nhìn thẳng vào mắt Tô Tân Hạo, truyền cho cậu một nguồn sức mạnh vô hình. Rồi anh quay lại đối mặt với ba mẹ, ánh mắt đầy thách thức
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Con biết ba mẹ đang rất sốc
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Nhưng con đã nói rồi, con sẽ không bỏ rơi Tô Tân Hạo và con của con, con sẽ chứng minh cho bố mẹ thấy, con có thể làm được
____________________

CHAP 3

Chu Chí Hâm vẫn đứng vững trước ba mẹ, một tay ôm lấy Tô Tân Hạo, ánh mắt kiên định không hề dao động. Anh biết, đây là trận chiến đầu tiên anh phải thắng để bảo vệ những người anh yêu thương
Ba anh
Ba anh
//ánh mắt đầy giận dữ// Con nói là con sẽ chứng minh?
Ba anh
Ba anh
Bằng cách nào?
Ba anh
Ba anh
Cậu bé này nó sẽ phá hủy tương lai của con
Mẹ anh
Mẹ anh
Chí Hâm, con nghĩ lại đi con
Mẹ anh
Mẹ anh
Cậu bé nó không hợp với gia đình chúng ta đâu
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Con sẽ không để tương lai của con bị hủy hoại
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Và Hạo Hạo cũng không phải là người phá hủy bất cứ điều gì, đây là con của con
Anh nhìn thẳng vào mắt ba mẹ, rồi ánh mắt dịu dàng hơn khi hướng về Tô Tân Hạo
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Con đã nói chuyện với bác sĩ
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Hạo Hạo cần được chăm sóc đặc biệt, con sẽ thuê người giúp việc riêng để lo cho em ấy
Ba anh
Ba anh
//bất ngờ trước sự chuẩn bị của con trai//
Ba anh
Ba anh
Con...con đã tính đến cả chuyện đó rồi sao?
Mẹ anh
Mẹ anh
Nhưng việc học của hai đứa thì sao?
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Hạo vẫn sẽ đi học bình thường, con sẽ đưa đón em ấy mỗi ngày
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Về phần con, con sẽ vẫn tập trung học hành và thi đỗ đại học như kế hoạch
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Con sẽ chứng minh cho bố mẹ thấy, con có thể vừa chịu trách nhiệm, vừa không làm lỡ dở tương lai của mình
Anh quay sang nhìn Tô Tân Hạo, ánh mắt anh đầy yêu thương và sự trấn an
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Em không cần lo lắng gì cả
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Mọi chuyện cứ để anh lo, việc của em là giữ gìn sức khỏe cho cả hai ba con
Tô Tân Hạo ngước nhìn Chu Chí Hâm, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má. Cậu không ngờ anh lại kiên cường và quyết tâm đến vậy. Những lời nói của Chu Chí Hâm như một lời hứa, một lời tuyên bố rõ ràng về tương lai của họ, bất chấp sự phản đối từ gia đình
Ba anh
Ba anh
//thở dài// Được rồi con cứ làm những gì con cho là đúng đi, nhưng nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra...
Mẹ anh
Mẹ anh
//tiến lại gần cậu// Cậu bé con có chắc là con không sao không?
Tô Tân Hạo gật đầu, cảm nhận được sự thay đổi nhỏ trong thái độ của mẹ anh. Có lẽ, những lời kiên quyết của Chu Chí Hâm đã khiến họ phải suy nghĩ lại. Dù chưa hoàn toàn chấp nhận, nhưng ít nhất họ đã bắt đầu lắng nghe
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Con sẽ đưa Hạo Hạo về
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Ba mẹ cứ suy nghĩ thêm đi
Anh nắm tay Tô Tân Hạo, cùng cậu rời khỏi biệt thự, để lại ba mẹ với những suy nghĩ ngổn ngang. Bên ngoài, hoàng hôn đã buông xuống, nhuộm hồng cả một góc trời. Tô Tân Hạo nhìn Chu Chí Hâm, cảm thấy một tia hy vọng le lói
Chu Chí Hâm nắm chặt tay Tô Tân Hạo rời khỏi căn biệt thự, để lại sau lưng ánh mắt ngổn ngang của bA mẹ. Anh biết, cuộc chiến này chỉ mới bắt đầu. Ngồi trong xe, Chu Chí Hâm khởi động động cơ. Không gian giữa hai người im lặng bao trùm. Tô Tân Hạo vẫn còn run nhẹ, mặc dù Chu Chí Hâm đã trấn an cậu rất nhiều
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
//buồn rầu// Anh ơi...ba mẹ anh có vẻ không vui, em sợ họ sẽ...
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Em đừng nghĩ nhiều, anh đã nói rồi, anh sẽ lo hết
Anh đưa tay xoa nhẹ đầu Tô Tân Hạo, cố gắng truyền sự bình tĩnh cho cậu. Tô Tân Hạo ngước lên nhìn anh, ánh mắt vẫn còn vương vấn sự lo lắng nhưng đã có thêm chút tin tưởng
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Từ giờ, em sẽ chuyển đến sống ở một căn hộ gần trường hơn
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Anh đã sắp xếp xong rồi, có người giúp việc chăm sóc em mỗi ngày
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
//ngạc nhiên// Hả???
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
Nhanh vậy sao?
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
Nhưng tiền đâu mà...
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Em không cần lo chuyện đó, anh có cách
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Việc của em là an tâm nghỉ ngơi, dưỡng thai thật tốt
Tô Tân Hạo vẫn còn bàng hoàng. Chu Chí Hâm đã chuẩn bị mọi thứ nhanh đến không ngờ. Anh thực sự rất nghiêm túc với lời hứa của mình
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
Cảm ơn anh...
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
//khẽ mỉm cười// Ngốc, có gì mà phải cảm ơn
Khi về đến căn hộ mới, Tô Tân Hạo hoàn toàn bất ngờ. Căn hộ không quá lớn nhưng rất ấm cúng và đầy đủ tiện nghi. Một người phụ nữ trung niên với nụ cười hiền hậu đã đứng đợi sẵn ở cửa
NovelToon
Ảnh minh họa 👽
Dì Hoa
Dì Hoa
Chào cậu chủ Chu, chào cậu Tô
Dì Hoa
Dì Hoa
Tôi là Hoa, từ nay sẽ chăm sóc cậu Tô đây ạ
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Vâng, nhờ bà cả
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Bà cứ chăm sóc Hạo Hạo như người nhà giúp tôi
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
//hơi ngại ngùng// Dạ...cháu chào bà
Dì Hoa
Dì Hoa
Cậu cứ gọi tôi là dì Hoa được rồi
Dì Hoa
Dì Hoa
Cậu Tô cứ nghỉ ngơi đi ạ, có gì để tôi lo
Chu Chí Hâm đưa Tô Tân Hạo đi tham quan một vòng căn hộ, giới thiệu từng ngóc ngách, từng tiện nghi. Anh còn chuẩn bị cả tủ lạnh đầy ắp đồ ăn, và một góc nhỏ để Tô Tân Hạo có thể đọc sách
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Em xem còn thiếu gì không?
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Cứ nói với anh
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
//rưng rưng// Không thiếu gì cả anh chuẩn bị chu đáo quá...
Tô Tân Hạo cảm thấy trái tim mình được sưởi ấm. Trong lúc cậu tuyệt vọng nhất, Chu Chí Hâm đã xuất hiện và sắp xếp mọi thứ một cách hoàn hảo. Dù tương lai vẫn còn nhiều thử thách, nhưng với sự che chở của "Trùm Trường", cậu tin rằng mình có thể vượt qua
T
U
A
Cuộc sống của Tô Tân Hạo đã thay đổi hoàn toàn chỉ sau một ngày. Sáng hôm sau, cậu tỉnh dậy trong căn phòng mới, ánh nắng ấm áp rọi qua khung cửa sổ. Hương thơm của bữa sáng do cô Mai chuẩn bị bay lên, khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cô Mai là một người phụ nữ phúc hậu, nói năng nhỏ nhẹ, luôn quan tâm chăm sóc cậu từng li từng tí
[Nhóm Chat Riêng: Anh Em Chí Cốt]
Trương Cực
Trương Cực
💬: Tân Hạo, mày ổn không?
Trương Cực
Trương Cực
💬: Sao hôm qua mày không về nhà?
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
💬: Đúng rồi đó, Bọn tớ gọi cho cậu mà không được
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
💬: Tớ không sao
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
💬: Tớ chuyển đến căn hộ mới rồi
Tả Hàng
Tả Hàng
💬: Căn hộ mới á? Đỉnh vậy
Tả Hàng
Tả Hàng
💬: Chu Chí Hâm làm đó hả?
Tả Hàng
Tả Hàng
💬: Trùm trường đúng là có khác
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
💬: Wow
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
💬: Sống chung luôn rồi
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
💬: Chu Chí Hâm đúng là cao tay mà 🤣
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
💬: Dư Vũ Hàm 😠
Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn
💬: Tân Hạo cậu cứ thoải mái đi, có gì khó khăn thì nói với bọn tớ
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
💬: Cảm ơn mọi người
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
💬: Tớ ổn mà, tớ đang ở cùng cô giúp việc
Tả Hàng
Tả Hàng
💬: Thế Chu Chí Hâm có đến không?
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
💬: Anh ấy đến rồi, đưa tớ đến trường đây
Quả thật, vài phút sau, Chu Chí Hâm đã có mặt. Anh vẫn với vẻ ngoài lạnh lùng thường thấy, nhưng khi nhìn Tô Tân Hạo, ánh mắt lại dịu đi rất nhiều
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Ăn sáng xong chưa?
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Đi học thôi
Tô Tân Hạo[cậu]
Tô Tân Hạo[cậu]
Dạ
Anh đưa Tô Tân Hạo đến trường bằng xe riêng. Suốt quãng đường, Chu Chí Hâm không nói nhiều, nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tô Tân Hạo qua gương chiếu hậu, đảm bảo cậu vẫn ổn. Khi đến cổng trường, không khí xì xào lại nổi lên
Đa Nhân Vật[nữ]
Đa Nhân Vật[nữ]
Học sinh A: Trời đất, lại là Chu Chí Hâm với Tô Tân Hạo
Đa Nhân Vật[nam]
Đa Nhân Vật[nam]
Học sinh C: Tụi nó cứ kè kè nhau thế này, chắc chắn có gì đó mờ ám
Đa Nhân Vật[nữ]
Đa Nhân Vật[nữ]
Học sinh B: Nghe đồn là Tô Tân Hạo mang thai rồi đó
Đa Nhân Vật[nam]
Đa Nhân Vật[nam]
Học sinh C: Gì cơ?
Đa Nhân Vật[nam]
Đa Nhân Vật[nam]
Học sinh C: Con trai mà mang thai á?
Đa Nhân Vật[nam]
Đa Nhân Vật[nam]
Học sinh C: Điên thật rồi
Đa Nhân Vật[nữ]
Đa Nhân Vật[nữ]
Học sinh D: Chắc chắn là tin vịt thôi
Đa Nhân Vật[nữ]
Đa Nhân Vật[nữ]
Học sinh D: Sao có thể chứ
Tô Tân Hạo nghe rõ mồn một những lời bàn tán. Lòng cậu thắt lại. Cậu biết, dù Chu Chí Hâm có che chở đến đâu, những lời đồn đại ác ý vẫn sẽ bủa vây cậu. Chu Chí Hâm cảm nhận được sự căng thẳng của Tô Tân Hạo. Anh siết nhẹ tay cậu
Chu Chí Hâm[anh]
Chu Chí Hâm[anh]
Đừng để ý, có anh ở đây
Anh đưa Tô Tân Hạo vào lớp, ánh mắt quét qua một lượt, khiến những kẻ đang xì xào phải im bặt. Với ánh mắt lạnh lùng đó, Chu Chí Hâm không khác gì một con sư tử đang bảo vệ lãnh địa của mình. Tô Tân Hạo cảm thấy ấm lòng hơn, nhưng cậu biết, đây mới chỉ là khởi đầu của những thử thách mà cả hai phải đối mặt
____________________

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play