Giam Cầm Tình Yêu [Duonghung]
1:" giam cầm tình yêu "
căn biệt thự lớn vỗn dĩ im lặng nhưng cứ mỗi đêm lại trở lên ồn ào bởi những tiếng đập đồ...
cuối dãy nơi căn phòng chỉ có bóng tối và máu nơi này chuyên gia xảy ra những tiếng đập đồ...lâu lâu còn nghe nghe thấy tiếng hét khiến mọi người rất sợ hãi...
Trần Đăng Dương
mẹ kiếp trả cậu ấy lại cho tao!
1 chàng trai có vẻ điển trai như đang phát điên trong căn phòng đó hắn dường như phát điên , liên tục đập đồ khiến mình bị thương...
giưới cơn mưa tiếng hét của hắn vang vọng khắp ngôi biệt thự...người hầu chỉ biết run rẩy lắng nghe những tiếng thét thấu trời ấy của hắn...
Lê Ngọc Mai
cậu dương đâu!?
người hầu
: d...dạ đang ở trển
Lê Ngọc Mai
anh ấy lại thế rồi...
cô gái nhỏ hớt hả chạy lên căn phòng ấy...cả dãy phòng vang vọng tiếng đồ bể khiến cô có chút sợ hãi...
đôi tay nhỏ run rẩy của cô khẽ mở cánh cửa đang đóng kín kia...bên trong căn phòng tối là 1 cậu trai trẻ đang phát điên
hắn hết khóc lại cười như 1 tên điên thực thụ
Lê Ngọc Mai
dương! ổn rồi em đây cậu ấy sẽ không sao đừng như vậy anh bình tĩnh đi
cô gái nhỏ chạy lại ôm lấy hắn vào lòng...lúc này hắn mới nức nở như 1 đứa con nít,hơi thở dồn dập hắn nói 1 cách khó khăn như đang cố kìm nén thứ gì đó...
Trần Đăng Dương
khi nào cậu ta mới về với tao...tao...mẹ kiếp 5 năm rồi...
Lê Ngọc Mai
được rồi cậu ấy sẽ về...
cậu ấy? người hắn nói là ai? là cậu lê quang hùng...cũng là tình đầu của hắn , chỉ vì tình yêu của hắn quá ngột ngạt khiến cậu phải chạy thoát...những lần bị hắn bắt lại cậu lại bị hắn đánh cho 1 trận thừa sống thiếu chết , bởi hắn yêu cậu yêu tới mức điên lên...
lần này cậu chạy thoát thật rồi...5 năm...
5 năm xa cậu hắn như phát điên lên , trở thành con điên trong tình yêu...1 tình yêu đau đến giet được người...
Trần Đăng Dương
hùng...anh sai rồi về với anh đi...
Lê Ngọc Mai
được rồi cậu ấy về...
" 5 năm qua anh coi tôi là người thay thế? "
lí do tại sao lại là cô ấy? bởi vì cô ấy có mùi hương hệt như cậu...cô ấy tuy không giống cậu nhưng khi ở bên cô hắn cảm giác như em đang bên cạnh...nên chỉ duy nhất cô ấy mới có thể khiến hắn bình tình...
Trần Đăng Dương
" anh nhớ em... "
hắn khẽ liếc lên cô gái nhỏ đang ôm lấy mình...mùi hương ấy...hắn mất kiểm soát mà đè cô ta ra hôn...nụ hôn điên dại...
hôn cô nhưng trong đầu hắn lại nhớ tới cậu...hắn thì điên dại cô thì cảm thấy bị lợi dụng tới bất lực...giọt nước mắt khẽ rơi...
cô yêu hắn nhưng trong lòng hắn chỉ hướng về cậu...người tình 5 năm trước của hắn...
cứ mỗi lần quan hệ với hắn...cô lại cảm giác như cậu đang xuất hiện vậy...cô chỉ như cái bóng của cậu , nghĩ đến trái tim cô lại nghẹn lại...tại sao người bên hắn 5 năm là cô nhưng người trong tim hắn lại là cậu...chàng trai ruồng bỏ tình yêu điên dại ấy của hắn
2:"giam cầm tình yêu"
sau cơn mưa , đêm vẫn còn trăng lại sáng chiếu xuống căn biệt thự rộng lớn...hắn đứng bên cửa sổ rít nhẹ một điếu thuốc mắt hướng lên ánh trăng sáng trên bầu trời chứa ngàn vì sao...
Lê Ngọc Mai
dương...anh ngủ đi trời lạnh...
cô nhẹ đắp lên người hắn chiếc áo lông ấm do chính tay cô đan...chiếc váy ngủ phông phanh khiến cô càng trở nên yếu đuổi , dịu dàng...
Trần Đăng Dương
ừ...em ngủ trước đi tí anh ngủ sau...
lúc này hắn mới nhìn cô nấy 1 cái , cái nhìn như bố thí khiến lòng cô vừa mừng vừa đau...anh mắt hắn khác xa với lúc hắn ngắm bức ảnh của cậu...cô mĩ nữa bằng da bằng thịt lại chẳng bằng 1 bức ảnh...
Lê Ngọc Mai
anh đã từng yêu em chưa?
hắn đáp 1 cách máy móc...câu trả lời ngắn nhưng cũng đủ khiến cho trái tim nhỏ đau như búa bổ...
Lê Ngọc Mai
tại sao cứ phải cậu ấy...em thực sự không bằng sao...
hắn khẽ cười , nâng chiếc cằm thanh tú của cô giọng hắn lạnh đi ánh mắt cũng dần mất đi hứng thú...
Trần Đăng Dương
đương nhiên là không bằng...
cô nhẹ rơi những giọt nước mát như chấp nhận nấy thứ tình yêu ấy không thuộc về mình , tình yêu cô ôm 5 năm nhưng đối với hắn chỉ là thay thế...
nguyễn gia hoàng
hùng này em đừng uống nữa
nguyễn gia hoàng
em còn tình cảm với hắn à?
nguyễn gia hoàng
em nhớ lại hắn đã làm gì với em...?
Lê Quang Hùng
thực sự em không thể quên...hắn yêu em...nhưng...
giọng cậu nghẹn đi đôi mắt từ bao giờ đọng lại những giọt nước mắt nhung nhớ...cậu cũng nào quên hắn, thậm chí còn nhớ...
nhưng cái hắn gọi là tình yêu...quá đáng sợ
người nhớ tới mức điên dại , người còn lại cũng nhớ...nhưng lại sợ sự giam cầm của đối phương...
nguyễn gia hoàng
về đi đừng uống nữa...
nguyễn gia hoàng
ngày mai còn đi xin việc
cậu chẳng đáp lại anh , thân thể khẽ loạng choạng bước về căn nhà nhỏ...
ánh trăng như dẫn lối 2 con người...
ánh sáng của trăng đêm chiếu qua khung cửa rọi lên thân thể nhỏ nằm trên chiếc giường nhỏ , còn hắn ngắm lấy ánh trăng như 1 cách ngắm lấy người thương của mình đang nằm trên vầng trăng sáng ấy...
3:"giam cầm tình yêu"
sáng hôm sau khi mặt trời đã lên đến đỉnh , những tia nắng gắt chiếu xuống căn nhà nhỏ của cậu...lúc này cậu mới nhận ra mình muộn giờ rồi...
cậu vội váng chạy đến công ty tay cầm tệp hồ sơ miệng vẫn con miếng bánh mì nguội, em hớt hả chạy đến công ty chỉ vì...công ty này là cơ hội cuối với em rồi
Lê Ngọc Mai
dương...em nấu rồi anh ăn sáng đi
Lê Ngọc Mai
sớm vậy đã lên công ty còn chưa cả ăn gì
cô nhẹ tiến lại gần anh đặt những món ăn cô nấu lên bàn , như 1 cách ve vãn cô ngồi lên đùi hắn...đôn chân thon dài của cô đung đưa , nhưng hắn chẳng đẩy cô ra...chỉ vì hắn nhớ mùi hương của cậu...
Lê Quang Hùng
thưa giám đốc tôi xin việc
cậu hớt hả chạy vào còn chẳng kịp nhìn rõ hắn là ai mà đã cúi gằm người xuống , do đang ăn hắn cũng chẳng thèm nhìn cậu lấy 1 cái
Trần Đăng Dương
em ra ngoài đi
Trần Đăng Dương
nhanh lên không muốn xin việc à?!
hắn gằn lên...em mới nhận ra hắn là người em đã trốn thoát được từ 5 năm trước , vẫn cái vẻ ấy đáng sợ...
Trần Đăng Dương
" mùi hương này..."
lúc này hắn mới ngẩn đầu lên nhìn nhân viên đang đứng đối diện mình...khi vừa nhìn cậu tròng mắt hắn co lại có vẻ hắn bất ngờ vì cậu lại mang thân lên trước mặt hắn
Trần Đăng Dương
LÊ QUANG HÙNG!
Trần Đăng Dương
là em...LÀ EM ĐÚNG KHÔNG
Lê Quang Hùng
d...dương...em xin anh...em...em không muốn như vậy...
hắn đứng phắt dậy khiến cậu hoảng loạn mà ngồi sụp xuống...cậu sợ hắn đánh cậu...cậu sợ hắn sẽ bắt cậu lại
Trần Đăng Dương
tại sao em trốn anh~? EM TRỐN ANH 5 NĂM RỒI!
hắn đi lại gần cậu kéo cậu đứng dậy đối mặt với mình...hắn gầm vào mặt cậu khiến cậu sợ tới mức khóc nấc lên
Lê Quang Hùng
anh...anh đừng đánh em...em không thích điều đó...
câu nói của cậu khiến hắn khựng lại...hắn ôm lấy cậu...tham lam mà hít lấy mùi hương trên cổ cậu...
Trần Đăng Dương
anh biết anh sai rồi...
Trần Đăng Dương
xin em...lê quang hùng đừng bỏ anh nữa...
Trần Đăng Dương
anh sẽ không làm em đau nữa...
lúc này hắn mới chịu rơi nước mắt...những giọt nước mắt vui mừng, vui vì đã kiếm lại được cậu...người hắn thương...
Trần Đăng Dương
đừng bỏ anh nữa...anh xin em...
Trần Đăng Dương
thực sự sẽ không như vậy nữa! em tin anh đi...
hắn càng ôm chặt cậu hơn khiến cậu dường như tắc thở...áo cửa cậu cũng bị hắn ôm tới mức nhăn nhúm 1 mảng...
hắn cứ gục đầu lên vai cậu...hít lấy mùi hương ấy , mùi hương khiến hắn nghiện...
Lê Ngọc Mai
" là cậu ta à...ha "
cô lại đau nữa rồi...chỉ vì ánh trăng sáng của hắn quay về nên cô , cái bóng của cậu cũng đến lúc đi rồi...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play