Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] CẬU HAI CƯỚI NHẦM VỢ KHỜ

#1 KÍ GIẤY HÔN ƯỚC?

mèo có cánh
mèo có cánh
cảm ơn cậu đã đọc truyện của tớ mong truyện này sẽ được các cậu ủng hộ và yêu thích và một lần nữa cảm ơn cậu đã đọc truyện và ủng hộ truyện của tớ
_________________________
trăng lưỡi liềm treo nghiêng trên mái nhà lợp tôn cũ kỹ, ánh sáng vàng vọt len qua khe cửa sổ rọi xuống gương mặt non nớt của Đức Duy
cậu ngồi bệt trên sàn nhà, hai chân co lại, tay cầm một hộp sữa bò dở dang, vẻ mặt ngây ngô như trẻ con lên ba
mẹ cậu, bà Bảy, ngồi bên cạnh, tay vân vê tờ giấy in còn thơm mùi mực
bà cười cười, giọng nhỏ nhẹ như đang kể chuyện cổ tích
mẹ Duy
mẹ Duy
con ký vô đây đi
mẹ Duy
mẹ Duy
rồi mai mốt mẹ dắt con đi ăn chè
Duy tròn mắt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
thiệt hông má?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
có chè đậu đỏ với bánh lọt hông?
mẹ Duy
mẹ Duy
c-có
mẹ Duy
mẹ Duy
có luôn cả kem cây
mẹ Duy
mẹ Duy
nhưng phải ký trước cái này nghen
mẹ Duy
mẹ Duy
cái này là giấy mẹ mua đất
mẹ Duy
mẹ Duy
mà mua đất thì mới có tiền!
mẹ Duy
mẹ Duy
có tiền mới mua chè cho con ăn
Duy hí hửng cầm cây bút, nắn nót ký tên mình như một trò chơi
cậu đâu biết rằng chỉ trong vài nét mực, cuộc đời cậu sẽ rẽ sang một hướng hoàn toàn khác
nơi không có chè, không có bánh lọt, chỉ có những ánh mắt khinh thường, những cánh cổng sắt lạnh lùng và một người chồng mà cậu chưa từng gặp mặt
゚°☆ ᵐᵉᵒʷ ☆° ゚
đêm hôm đó, trời đổ mưa phùn
một chiếc xe hơi màu đen đậu sẵn trước cổng, động cơ vẫn còn nóng
bà Bảy xách vali cũ kỹ nhét vài bộ quần áo của Duy vào, quàng vội chiếc áo len rách cho cậu rồi đẩy cậu ra cửa
bà Bảy
bà Bảy
đi đi con qua bển ở sung sướng
bà Bảy
bà Bảy
được ăn ngon mặc đẹp
bà Bảy
bà Bảy
nhớ ngoan! đừng có làm mất lòng người ta nghen
Duy chưa kịp hiểu “bển” là đâu, chỉ biết chiếc xe lạ lẫm, mùi da ghế sang trọng và một người đàn ông mặc đồ đen nói rất ít kéo cậu lên xe, đóng sầm cửa lạ
qua ô kính mờ, cậu thấy mẹ cười, tay vẫy vẫy, mà trong mắt lại hoe đỏ...
゚°☆ ᵐᵉᵒʷ ☆° ゚
một cuộc đời mới bắt đầu
trong cái tên nhà họ Nguyễn, cái tên “Mợ Hai Duy” sắp được gọi đến, nhưng chẳng ai hỏi xem Duy có sẵn sàng chưa
゚°☆ ᵐᵉᵒʷ ☆° ゚
゚°☆♡⑅⁺◛˖ ᵐᵉᵒʷ ˖◛⁺⑅♡☆° ゚
căn biệt thự nhà họ Nguyễn nằm cuối con đường rợp bóng cau, rộng lớn và lạnh lẽo như một ngôi đền cổ
người hầu mặc đồng phục đen xếp hàng hai bên, cúi đầu chào cậu bé vừa được đưa vào
nhưng ánh mắt họ rõ ràng là hiếu kỳ, thậm chí có phần khinh thường
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//níu chặt tay áo tài xế// chú ơi..mình vô đây ăn chè hả?
người đàn ông không trả lời, chỉ gật đầu đại rồi đẩy cậu về phía bà quản gia
bà này cau mày nhìn Duy từ đầu đến chân, rồi quay sang một người hầu gần đó
bà Quản Gia
bà Quản Gia
Mợ Hai mới
bà Quản Gia
bà Quản Gia
dắt lên phòng chờ đi Cậu Hai sắp về
゚°☆ ᵐᵉᵒʷ ☆° ゚
căn phòng khách sang trọng, ghế bọc da, đèn chùm treo cao chót vót
Duy ngồi co ro ở mép ghế, hai bàn tay đan vào nhau, mắt đảo quanh ngắm mấy món đồ lấp lánh như trẻ con nhìn hội chợ
đúng lúc ấy, cánh cửa bật mở
tiếng giày da vang đều đều trên nền gạch bóng loáng
người bước vào cao lớn, vận âu phục đen chỉnh tề, áo sơ mi trắng thẳng thớm không gợn nếp, gương mặt nghiêm nghị như tượng tạc
Đức Duy tròn mắt. cậu thốt lên một câu chẳng ăn nhập gì
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
cậu này...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
đẹp trai dữ vậy
Quang Anh -- khựng lại nửa giây
trong một tích tắc ngắn ngủi, ánh mắt anh xẹt qua Duy như nhìn thấy một sinh vật...lạc loài
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
mày là...thằng bé mà họ đem tới?
Duy gật đầu, rồi cười toe
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
dạ phải! con tên là Duy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
mà gọi con là Mợ Hai cũng được! má nói vậy..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
cậu tên gì vậy?
một thoáng im lặng phủ xuống
Quang Anh bước lại, nhìn cậu từ trên xuống dưới, ánh mắt sắc lạnh như dao
rồi anh xoay lưng bỏ đi, để lại một câu không rõ là nói với ai
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
thứ đồ ngốc nghếch
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
cũng đáng đời cái nhà đó phải bán con để trả nợ
Duy vẫn chưa hiểu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//gãi đầu// ủa? cậu giận con hả...
không ai trả lời
gió lùa qua khe cửa, mang theo hơi lạnh lạ lùng như báo hiệu một cơn giông đã tới
__________________________
cắt*

#2 BỮA CƠM ĐẦU TIÊN

__________________________
sau một đêm lạnh lẽo, mặt trời cũng dần lóe lên dấu hiệu một ngày mới sắp bắt đầu
giúp việc
giúp việc
cậu Duy xuống ăn sáng nhé !
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
dạ con xuống liền
゚°☆ ᵐᵉᵒʷ ☆° ゚
chiếc bàn ăn dài đến nỗi Duy phải khẽ chạy mấy bước mới tới được ghế ngồi
đĩa chén bằng sứ trắng viền vàng, dao nĩa bóng loáng, khăn ăn gấp hình thiên nga..
tất cả khiến cậu lúng túng như thể đang dự tiệc cưới người ta mà mình là khách không mời
Bà Hội đồng ngồi đầu bàn, khoác chiếc áo lụa màu trầm, tóc búi cao cài trâm ngọc
Bà nhìn cậu một lúc lâu, rồi mới khẽ gật đầu
Bà Hội đồng
Bà Hội đồng
ngồi đi
Duy líu ríu kéo ghế, suýt trượt chân vì thảm dày
vừa ngồi xuống, cậu đã vô thức cầm đôi đũa...gõ vào chén như hồi nhỏ hay làm ở nhà
cạch, cạch...
cả bàn im bặt
Quang Anh đang cầm ly rượu cũng khựng lại
một người giúp việc vội thì thầm
giúp việc
giúp việc
cậu..ở đây không được gõ chén
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/giật mình/ ủa hông được hả?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
ở nhà em làm riết quen rồi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Má còn nói nghe như chuông nhà Phật...
Bà Hội đồng không giận. chỉ khẽ nhướng mày, rồi nói nhỏ như gió
Bà Hội đồng
Bà Hội đồng
nhà này không phải chùa
Bà Hội đồng
Bà Hội đồng
mà cũng không phải chỗ để quen làm chuyện nghèo hèn
Duy im bặt
cậu cúi gằm mặt, hai bàn tay nắm chặt trong lòng, cố không để nước mắt rơi
゚°☆ ᵐᵉᵒʷ ☆° ゚
một thoáng sau, Quang Anh lên tiếng, giọng lạnh như sương
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mẹ đừng nói nữa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
dù gì thì..nó cũng không biết gì đâu
câu nói như vết cắt mỏng, không rướm máu nhưng âm ỉ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//cố nuốt cơm//
miếng thịt bò mềm như tan trong miệng, mà cậu lại cảm thấy như đang nhai sạn
゚°☆♡⑅⁺◛˖ ᵐᵉᵒʷ ˖◛⁺⑅♡☆° ゚
゚°☆ ᵐᵉᵒʷ ☆° ゚
kết thúc bữa ăn, bà Hội đồng chỉ nói một câu
Bà Hội đồng
Bà Hội đồng
Mợ Hai à nhà này có quy tắc
Bà Hội đồng
Bà Hội đồng
không ai rảnh sửa mình vì người khác
Bà Hội đồng
Bà Hội đồng
nếu sống được thì sống
Bà Hội đồng
Bà Hội đồng
còn không thì đi !
nói rồi Bà đứng dậy, bước đi, không ngoái lại
Quang Anh cũng rời bàn, chẳng buồn nhìn cậu
Duy ngồi lại một mình
cậu không biết “sống được” là thế nào, nhưng cậu nhớ má từng nói
“chịu chút đi con, ráng ngoan là người ta thương”
vậy là Duy cười gượng, rồi lẩm bẩm với cái muỗng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
ráng ăn đi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
mai chắc được ăn chè rồi ha?
゚°☆ ᵐᵉᵒʷ ☆° ゚
.
nhà thì chẳng có ai..chỉ có mấy cô mấy chị giúp việc chạy tới chạy lui để làm việc. chẳng ai để ý đến Duy
em chỉ biết ngồi một mình trên tầng thượng tới bữa cơm thì tự xuống bới ăn một mình...
゚°☆ ᵐᵉᵒʷ ☆° ゚
nhìn ngoài cửa sổ trời cũng đã tối..mọi người cũng đã về
nhưng ai cũng vội tắm rửa rồi lại vào phòng làm việc như một cái máy..
⁎⋆★ 9 giờ 30 tối ★⋆⁎
phòng ngủ của Cậu Hai Nguyễn Quang Anh nằm ở tầng hai, rộng như cả căn nhà cũ của Duy
ánh đèn vàng dịu hắt lên tường, phản chiếu khung ảnh, sách vở, đồng hồ cổ
tất cả đều chỉnh tề, lạnh lùng như chủ nhân của nó
Duy bước vào, tay ôm gối ôm màu hồng mà bà quản gia dúi cho
cậu nhìn cái giường lớn nệm trắng tinh, rồi quay qua hỏi nhỏ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
cái này...con nằm chỗ nào vậy?
Quang Anh đang tháo khuy áo sơ mi, chẳng thèm quay lại
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
ở đây có một cái giường
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
tự hiểu đi
Duy gật gật, nhưng ánh mắt vẫn không dám liếc tới chỗ đó
cậu lặng lẽ đi quanh phòng một vòng, nhìn mấy khung ảnh, rồi khi Quang Anh vào nhà tắm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//rón rén lấy mền trong tủ//
em chui xuống sàn, nằm ngay sát bên giường, như cái thói quen hồi còn ở nhà
sàn nhà lạnh, nhưng Duy lại thấy quen
ở quê, mỗi lần trời nóng, má hay trải chiếu rơm dưới đất kêu “nằm vậy cho mát”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//kéo mền lên tới mũi//
một mình em co ro như một chú chó nhỏ cuộn mình trong ổ rơm cũ
tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại
một lát sau, Quang Anh bước ra, lau tóc ướt, định lên giường thì..sực nhớ có người
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhìn quanh//
giường trống trơn
mắt anh chạm xuống dưới
Duy đang ngủ say, miệng nhè nhẹ phát ra tiếng thở đều, tay ôm gối như báu vật
cái lưng gầy khẽ run vì lạnh
Quang Anh đứng im một lúc
đôi mày chau lại, không rõ là ngạc nhiên hay khó chịu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
cái thằng này..thật sự là khờ?
anh cúi xuống định lay dậy, nhưng rồi lại thôi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//lấy thêm một chiếc mền phủ nhẹ lên người Duy//
cậu cựa mình, miệng mơ màng gọi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Má ơi..mai đừng bỏ đậu đen vô chè...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
con không thích..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhếch môi//
anh xoay người, lên giường, tắt đèn
trong bóng tối, anh vẫn nghe tiếng thở đều đều bên cạnh
gần...mà lại xa lạ đến kỳ lạ
゚°☆ ᵐᵉᵒʷ ☆° ゚
゚°☆♡⑅⁺◛˖ ᵐᵉᵒʷ ˖◛⁺⑅♡☆° ゚
ánh nắng đầu ngày len qua rèm cửa, chiếu lên nền gạch bóng loáng của căn phòng sang trọng
Quang Anh mở mắt, tay vươn nhẹ một cái..và cau mày
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
gì vậy?
có tiếng gì đó...lụp bụp?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//ngồi dậy nhìn xuống sàn//
và suýt nữa buột miệng chửi thề
Duy đang...ngồi khoanh chân dưới đất, mặc nguyên bộ đồ ngủ màu xanh có hình vịt con, lúi húi..gấp quần áo của anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
mày làm cái gì vậy?
Duy ngẩng mặt lên mặt mày rạng rỡ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
dạ con thấy cậu để áo lung tung nên con gấp lại cho gọn!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
hồi nhỏ má hay bắt con làm quen tay luôn á!
ánh nắng hắt lên gương mặt cậu bé, tóc rối, mặt mộc, mắt vẫn còn lờ đờ vì chưa tỉnh hẳn, nhưng cười thì tươi roi rói
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/siết chặt quai hàm/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
từ giờ...không được đụng vào đồ của tao!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ!
Duy gật mạnh, rồi lí nhí
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
vậy con lau sàn được hông?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
con thấy bụi bụi á..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
KHÔNG
Quang Anh bực hẳn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
đây là phòng tao
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
không phải cái nhà quê của mày
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//giật mình miệng mấp máy// Dạ...
không khí trong phòng đột ngột lạnh đi
Duy ôm gối, rút về một góc, ngồi co ro như con mèo bị mắng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//đi ra ngoài//
nhưng khi tay vừa đặt lên nắm cửa, anh lại dừng lại
hơi thở anh dằn xuống, rồi lạnh lùng quăng lại một câu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
có ở đây thì học mà sống cho đúng cách đi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
đừng làm mấy trò rẻ tiền khiến người ta thấy ghê
[cánh cửa đóng]
cạch*
Duy nhìn theo, mắt đỏ hoe. cậu dụi mũi, lẩm bẩm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
ờ thì...em đâu có biết cái gì là sang với rẻ đâu..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
má chỉ nói sống thật thì không sợ ai chửi...
rồi cậu cúi đầu, tiếp tục gấp lại mấy cái áo mà nãy giờ anh mới gỡ ra một nửa
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*cậu..mắng con...*
___________________________
cắt*

#3 MỘT MÌNH

★♡⑅⁺◛˖゚°☆ᵐᵉᵒʷ☆° ゚˖◛⁺⑅♡★
sáng đó, sau khi bị Cậu Hai mắng, Duy ngồi một mình sau vườn
mùi hoa ngâu thơm nhè nhẹ, nhưng lòng cậu thì buồn như cơm nguội không người ăn
cậu đang lén lau nước mắt thì có một cái bóng che nắng trước mặt
dáng gầy, tóc đen đen, tay cầm một cái khăn tay và..một cái bánh bò còn ấm
Út Mắm
Út Mắm
lau nước mắt đi
Út Mắm
Út Mắm
con nít mà khóc hoài người ta cười cho
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/chớp mắt/ c-cô là ai..?
Út Mắm
Út Mắm
em cứ gọi cô là Út Mắm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ú-út Mắm? //nghiêng đầu//
Út Mắm
Út Mắm
Út Mắm
Út Mắm
hồi nãy thấy con bị Cậu Hai quát
Út Mắm
Út Mắm
m.áu bà này nóng lên à
Út Mắm
Út Mắm
nhưng thôi..nhà lớn
Út Mắm
Út Mắm
ai cũng sống bằng mặt
Út Mắm
Út Mắm
con ráng giữ cái tâm mình đừng bị đục //dúi bánh vào tay Duy//
Út Mắm
Út Mắm
ăn đi
Út Mắm
Út Mắm
bánh bò út mới làm xong
Út Mắm
Út Mắm
mà nhớ! ở nhà này đừng thấy ai cười mà tưởng họ thương
Út Mắm
Út Mắm
cũng đừng thấy ai lạnh lùng mà tưởng họ ác
Duy gật gật, cầm cái bánh mà tay run run
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Út ơi..Duy không biết sống sao cho đúng chỗ này hết...
Út Mắm
Út Mắm
vậy để Út chỉ mỗi ngày một chút
Út Mắm
Út Mắm
còn sống được ở đây
Út Mắm
Út Mắm
còn được ăn cơm thì ráng
Út Mắm
Út Mắm
mình là người không phải chó mèo để ai muốn chửi thì chửi
Duy mỉm cười mắt long lanh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
dạ..con cám ơn Út
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Út giống má con ghê...
Út Mắm
Út Mắm
ờ đừng ví Út với má con
Út Mắm
Út Mắm
má con gả con vô đây...cũng ác lắm chớ hiền gì
Duy cắn bánh bò, gật đầu, mà miệng vẫn cười
Út Mắm khẽ thở dài, rồi đứng dậy, quay đi, giọng nhỏ nhưng đầy ấm áp
Út Mắm
Út Mắm
thằng nhỏ này...nhìn thì khờ
Út Mắm
Út Mắm
mà không biết chừng
Út Mắm
Út Mắm
sau này làm loạn cái nhà này thiệt...
★⋆ᵐᵉᵒʷ★⋆
◛˖゚°☆ᵐᵉᵒʷ☆° ゚˖◛
từ sáng sớm, khi nhà lớn còn đang rục rịch chuẩn bị bữa sáng cho bà Hội đồng
thì thằng bé “cậu Hai nhỏ” mới gả về đã rón rén bước ra sân
★⋆ᵐᵉᵒʷ★⋆
Duy mang theo một cái xẻng con, một hộp sữa và...một miếng bánh mì nguội
cậu ngồi bệt xuống đất, nơi có mấy khóm cỏ bị bỏ quên sau vườn, lúi húi đào lỗ trồng cây húng lủi mà mới nãy xin được của Út Mắm
một con cún con lông vàng nhạt chạy lon ton tới, quấn quýt quanh chân Duy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/cười rạng rỡ/ nè ăn nè
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
tao lén xin miếng bánh đó
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
đừng la ầm lên nha
con cún gặm bánh, còn Duy thì vỗ nhẹ vào đầu nó, miệng lẩm bẩm như nói chuyện với người bạn cũ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
ở đây ai cũng đẹp..mà sao lạnh dữ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
hồi nhỏ má hay mắng nhưng má biết cười
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
ở đây ai cười cũng thấy giống như không thiệt...
★⋆ᵐᵉᵒʷ★⋆
một lúc sau, bùn đất dính đầy tay áo, Duy vỗ mông đứng dậy, miệng và mặt đầy bụi mà vẫn toe toét
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
xong rồi!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
mai mốt có rau thơm ăn với cơm nguội rồi nha cún!
từ ban công tầng hai, Quang Anh vừa ăn sáng xong, tiện mắt nhìn xuống sân thì..khựng lại
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
thằng nhóc đó
cái người được gả về nhà anh để trả nợ thay má
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*đang chơi trò gì không biết*
tóc tai rối bù, áo quần lem nhem, ngồi cười với...con chó?
Quang Anh nhíu mày, bật thốt trong vô thức
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
đồ khùng
nhưng mấy chữ vừa rời khỏi môi, tim anh bỗng có chút..cấn
★⋆ᵐᵉᵒʷ★⋆
⑅⁺◛˖゚°☆ᵐᵉᵒʷ☆° ゚˖◛⁺⑅
chiều hôm đó, Quang Anh đứng trong phòng làm việc, nhìn xuống sân thấy Duy vẫn lấm lem, áo quần nhàu nát như con chuột đồng
anh gọi ngay người hầu trung thành tên Tám
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
kêu nó lên đây dặn cho đàng hoàng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
mệt mắt với thằng nhóc khờ này quá
★⋆ᵐᵉᵒʷ★⋆
chỉ vài phút sau, Duy bối rối bước vào, tay ôm cái áo sơ mi trắng phẳng phiu
một món đồ mới toanh, thấm đẫm mùi thơm thuốc lào đặc trưng của Quang Anh
anh nhìn thẳng vào mắt Duy, giọng vẫn lạnh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
mày biết mày đang làm trò gì không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
nhà này không phải sân chơi cho mày lấm lem
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//cúi đầu lí nhí// dạ con không cố ý...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
thay áo đi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
tao không muốn nhìn thấy thằng nhóc ngu ngốc
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
mặc một bộ đồ như chuột bẩn nữa
Duy nhìn cái áo, rồi nhìn Quang Anh, mặt ngơ ngác không hiểu vì sao người ta vừa mắng mà lại cho quà
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
dạ...con cảm ơn cậu..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
cảm ơn hay không không quan trọng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
làm sao cho tao không thấy mày như một thằng ăn mày ở đây là được
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//gật gật//
★⋆ᵐᵉᵒʷ★⋆
Duy bước vào phòng, không phải một bộ đồ dính đầy bùn đất nữa..mà là một chiếc áo sơ mi trắng dài ngang hông
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
cậu ơi..áo dài quá cậu ơi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
có áo mặc là may rồi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
mặc tạm đi
anh vừa nói vừa khoác áo, đeo đồng hồ vào thật nhanh, như có một cuộc họp quan trọng đang chờ anh ở công ty
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
cậu đi đâu dạ?
Duy chờ đợi câu trả lời của anh...
[cánh cửa đóng]
cạch*
anh bỏ ra ngoài chẳng thèm để ý đến Duy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...
⁺◛˖゚°☆ᵐᵉᵒʷ☆° ゚˖◛⁺
★⋆ᵐᵉᵒʷ★⋆
một buổi chiều yên tĩnh, Duy kéo ra một đống que nhỏ, vài hòn sỏi và những chiếc lá rụng từ vườn
cậu cẩn thận xếp chúng thành một “thành phố nhỏ” ngay giữa nền gạch sân sau
cậu cười khúc khích, rồi dùng một cành cây nhỏ làm “xe đua”, đẩy qua đẩy lại trên “đường phố” tự tạo
những con cún con nhỏ lẽo đẽo chạy theo như khán giả trung thành
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
đẹp quá đi
★⋆ᵐᵉᵒʷ★⋆
rồi khi trời bắt đầu tối, Duy lại lấy chiếc hộp gỗ nhỏ, dùng mấy mảnh vải vụn làm búp bê
tự đóng vai cả người dẫn chuyện lẫn các nhân vật, kể lại những câu chuyện cười mà cậu từng nghe ở nhà cũ
dù chỉ có một mình, nhưng Duy không bao giờ cảm thấy cô đơn
trong thế giới bé nhỏ của cậu, luôn có tiếng cười, có sự sáng tạo, và một niềm tin rất dịu dàng
rằng mình sẽ tìm được chỗ đứng trong ngôi nhà mới này
★♡⑅⁺◛˖゚°☆ᵐᵉᵒʷ☆° ゚˖◛⁺⑅♡★

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play