Ta Về Cùng Nhau [Kisa X Kijay]
Chap 1
Yêu anh Vũ vcl
Hố la hố la 👁️👄👁️
Yêu anh Vũ vcl
truyện đầu tay viết về otp trong Minecraft ( ╹▽╹ )ủa mình nói gì vậy trời
Yêu anh Vũ vcl
Thôi vô luôn nè🔥🦅(。•̀ᴗ-)✧
Chú thích,ờm làm cho đủ chữ =))
[ : nói chuyện qua điện thoại
//: hành động
*: suy nghĩ
": thì thầm ,lẩm bẩm ,nói nhỏ
>: nhắn tin
Sáng sớm ,ánh nắng nhẹ nhàng len lỏi qua tấm rèm cửa, rải một lớp vàng mỏng lên sàn nhà
Trong không khí yên tĩnh của buổi ban mai, một âm thanh chói tai đột ngột phá vỡ sự bình yên ấy
Chiếc điện thoại nằm lăn lóc trên đầu giường reo vang không thương tiếc
Trên giường, một đống chăn lù xù khẽ động đậy. Kijay lăn qua lăn lại như con sâu bị gọi hồn giữa giấc mơ ngọt ngào, mái tóc đen rối bù, gò má còn hằn nguyên dấu vết của chiếc gối ôm
Kijay
Ư ưm… cái gì nữa đây…
Cậu lầm bầm, tay lần mò tìm chiếc điện thoại như đang chơi trò chơi sinh tồn trong chăn
Cuối cùng, sau một cú vung tay đầy quyết tâm, cậu cũng túm được điện thoại và nhấn nút nghe, giọng ngái ngủ đến mức méo cả âm
Đầu dây bên kia không để cậu yên ổn thêm một giây nào nữa. Một giọng hét the thé vang lên như tiếng còi tàu đang lao vào tim cậu
Ozin
[CẬU ĐÂU RỒI!! Ngày đầu tiên đi học mà còn ngủ à!? GẦN KHAI GIẢNG RỒI ĐÓ!!]
Đó là giọng của Ozin, người bạn thân nhất và cũng là cái đồng hồ báo thức sống chính hiệu của Kijay
Trong khoảnh khắc đó, mọi giác quan của Kijay như bừng tỉnh. Cậu từ từ quay đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường
Cậu lẩm bẩm, mắt vẫn còn díp lại. Sau một cái chớp mắt
Âm lượng giọng nói của chính cậu khiến cả mấy con chim ngoài cửa sổ cũng phải giật mình bay vọt lên trời
Như một tia chớp nhỏ nhắn, Kijay bật dậy khỏi giường. Cậu lao vào nhà vệ sinh với tốc độ ánh sáng, bàn chải đánh răng suýt văng khỏi miệng khi tay cố gắng vừa rửa mặt vừa thay áo
Chiếc hoodie thú mỏ vịt “bộ giáp chiến đấu” quen thuộc của cậu được kéo lên người một cách vội vàng. Tóc thì vẫn rối nguyên, đôi mắt vẫn còn mơ màng vì thiếu ngủ
Không kịp ăn sáng, cậu nhảy phốc lên chiếc xe đạp điện ,cậu lẩm bẩm
Kijay
"Chết rồi chết rồi… Sao lại muộn thế này chứ!! Ozin mà bắt gặp chắc mình khỏi sống!!"
Và thế là, trong ánh nắng đầu ngày, chiếc xe đạp điện vụt qua những con phố, để lại phía sau một cơn gió vội vã mang theo sự hoảng loạn đầu năm học mới
Khi đến trường, Kijay thắng gấp trước khu gửi xe, suýt nữa thì cả cậu lẫn chiếc xe đạp điện thân yêu cùng nhau đâm thẳng vào bức tường xi măng bên cạnh
Vội vàng dựng xe, cậu khóa đại lại rồi chạy vào cổng trường trong tình trạng bụng đói meo, đầu óc quay cuồng vì chưa kịp ăn gì
Hàng loạt học sinh mới lẫn cũ đang đứng lố nhố trong sân trường
Tiếng loa phát thanh phát ra những lời thông báo buổi khai giảng một cách đều đều như không hề quan tâm đến sự tồn tại của những người đang chạy trối chết như cậu
Kijay
"Đói thật sự luôn rồi…”
Kijay khẽ ôm bụng, ánh mắt quét ngang quán căn-tin trong vô vọng
Nhưng nhìn hàng dài học sinh đang chen lấn chờ mua đồ ăn sáng, cậu chỉ biết thở dài, giờ mà xếp hàng chắc cũng khai giảng xong luôn rồi
Đúng lúc đó, một giọng quen thuộc vang lên từ phía sau
Kijay quay phắt lại. Ozin với chiếc hoodie trắng đặc trưng có chữ "O" giữa ngực đang chạy lại phía cậu với vẻ mặt vừa lo lắng vừa nhẹ nhõm
Ozin
Trời ơi, tớ tưởng cậu không kịp tới chứ. Mau về lớp của mình thôi, 10A đấy!
Kijay
Tớ đói gần chết luôn nè…
Kijay than nhẹ, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn đi theo Ozin. Dù gì thì có người thân quen bên cạnh cũng khiến cậu bớt lo hơn giữa biển người xa lạ này
Hai đứa len lỏi qua đám đông, tiến về khu nhà D nơi lớp 10A tọa lạc
Trường mới rộng hơn cậu tưởng, đông người hơn cậu mong, và… ồn ào hơn bất kỳ chỗ nào cậu từng học
Vừa đi, Kijay vừa tranh thủ quan sát xung quanh: sân bóng rổ, cây phượng già giữa sân, từng nhóm học sinh ngồi túm tụm bên gốc cây...
Khung cảnh nhộn nhịp mà xa lạ, làm cậu thấy vừa hào hứng vừa hơi... chông chênh
Cậu không biết rằng, ở một tầng lầu cao hơn, nơi lớp 11 đang chuẩn bị cho buổi khai giảng, một ánh mắt lạnh nhạt vừa lướt qua đám đông, rồi dừng lại một thoáng ở bóng lưng cậu
Kisa, với mái tóc vàng nổi bật và gương mặt lạnh tanh, đang tựa người vào lan can, ánh mắt đen thẫm như màn đêm nhìn xuống sân trường
Cả hai vẫn chưa biết… hôm nay không chỉ là ngày khai giảng. Mà còn là ngày hai thế giới chạm nhau lần đầu
Sau một hồi ngồi dưới nắng vàng rát da, tai ngấm từng câu phát biểu dài lê thê của thầy hiệu trưởng, Kijay cảm thấy đầu óc như muốn bùng nổ
Lời nói ấy lướt qua tai cậu như gió thoảng, chẳng đọng lại chút ấn tượng nào ngoài cảm giác... buồn ngủ và chán nản
Cuối cùng, sau những phút giây tưởng chừng bất tận, tiếng loa phát thanh vang lên báo hiệu khai giảng kết thúc. Học sinh bắt đầu di chuyển về lớp học của mình
Ozin vội vàng nắm lấy tay Kijay, kéo cậu khỏi hàng ghế dưới nắng chói chang
Ozin
Kijay, ngồi đây với tớ này!
Ozin chỉ vào chiếc bàn bên cạnh mình , giọng nói vẫn đầy hào hứng và nụ cười rạng rỡ.
Kijay gật đầu, theo chân bạn thân tiến vào lớp. Không khí trong lớp rộn ràng hơn hẳn sân trường, tiếng nói cười, tiếng xì xào bàn tán lan tỏa khắp phòng
Cậu nhanh chóng tìm chỗ ngồi theo sự chỉ dẫn của Ozin
Chiếc bàn bên cạnh như một bến đỗ ấm áp giữa biển người xa lạ. Ozin vừa ngồi xuống vừa tiếp tục trò chuyện với cậu, xua tan chút căng thẳng trong lòng Kijay
Tiếng cửa lớp mở nhẹ, cô giáo chủ nhiệm bước vào với nụ cười nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc, giọng nói ấm áp vang lên
Giáo viên
Chào các em, cô là cô Minh, sẽ là cô giáo chủ nhiệm lớp 10A của chúng ta trong năm học này
Giáo viên
Hy vọng cô và các em sẽ cùng nhau cố gắng, học tập thật tốt nhé
Kijay ngồi im lặng, đầu óc chợt đổ dồn về chiếc bụng đói meo, tiếng “gừ gừ” kêu lên như một bản nhạc nền không mời mà tới
Cậu khẽ nhăn mặt, cố gắng tập trung nhưng tâm trí cứ bị… chiếc bụng đánh lạc hướng
Cô Minh tiếp tục giới thiệu chương trình học, các quy định lớp, những điều cần lưu ý
Nhưng với Kijay lúc này, điều duy nhất cậu quan tâm là làm sao để về nhà, ăn một bữa no nê mà không bị... la mắng
Rồi đến phần khiến bao học sinh khiếp sợ: bầu ban cán sự lớp
Không khí trong lớp bỗng trở nên căng thẳng, ánh mắt mọi người dồn về phía cô giáo
Giáo viên
Năm nay, chúng ta cần bầu ra lớp trưởng, lớp phó học tập và lớp phó văn thể mỹ. Ai có nguyện vọng xin giơ tay
Những tiếng động nhỏ, vài cái giơ tay dè dặt vang lên
Kijay hớp một hơi thật sâu, cầu nguyện sao đừng có tên mình trong đó
Ozin cũng im lặng né tránh ánh nhìn, hai đứa cùng thở phào nhẹ nhõm khi cô giáo nhìn qua dãy bàn của họ mà không gọi tên
Cuối cùng, lớp đã chọn được ban cán sự, và thật may mắn cho Kijay cùng Ozin, cả hai không phải đảm nhận trọng trách ấy
Kijay khẽ thở dài, mắt vẫn chăm chăm nhìn xuống bụng mình, nghĩ thầm
Kijay
*Ít ra thì còn được ngồi yên ổn mà không phải lo việc đứng đầu cái đám hỗn độn này*
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, khiến cả lớp đang dần yên lặng chợt chú ý
Cánh cửa từ từ hé mở, một bóng dáng cao ráo xuất hiện bên ngoài, rồi bước vào với phong thái điềm tĩnh đầy tự tin
Giọng nói trầm ấm, lạnh lùng vang lên giữa lớp học
Kisa
Em tới đưa danh sách lớp, thưa cô
Đó là một cậu trai có mái tóc vàng óng như ánh nắng ban mai, gương mặt sắc lạnh đến mức khiến không khí trong phòng như bỗng nhiên hạ nhiệt, mọi tiếng nói cười đều chùng xuống ngay lập tức
Ánh mắt cậu lướt nhanh qua từng bàn học, dừng lại trong thoáng chốc trên những gương mặt mới mẻ
Kijay cũng không tránh khỏi ánh nhìn ấy. Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau là một sự im lặng hiếm hoi, như thể thời gian bỗng chốc ngừng trôi
Đôi mắt của Kijay nhưgiao hòa với đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng của cậu trai kia, một cảm giác vừa kỳ lạ vừa khó tả len lỏi trong tim
Khoảnh khắc ấy, dù ngắn ngủi, nhưng đủ để Kijay cảm nhận được một thứ gì đó rất khác biệt...
Không phải sự thù địch, mà là một sự thử thách ngấm ngầm, như thể ánh mắt ấy đang nói: “Chào em, chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều lần.”
Cậu trai tóc vàng bước tới gần cô giáo, đưa danh sách lớp một cách chính xác và nghiêm túc
Không ai nói gì thêm, bầu không khí trong lớp vẫn còn đọng lại sự trầm mặc đặc biệt ấy
Kijay ngồi lại chỗ, vẫn chưa thể hoàn toàn rời khỏi cảm giác vừa trải qua, ánh mắt cậu thoáng nhìn về phía cậu bạn mới lạ kia
Người đó chính là Kisa ,một cái tên sắp sửa trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của cậu
Yêu anh Vũ vcl
Ehehe tớ bị bí ý tưởng nên viết tới đây thôi(ノ◕ヮ◕)ノ*.✧
Chap 2
Ozin khẽ kéo tay áo Kijay, giọng trêu chọc không giấu nổi
Ozin
Ê, cậu trúng tiếng sét ái tình với anh kia hồi nãy rồi hả? Nhìn mặt cậu kìa, khác hẳn luôn!
Kijay liền nhéo mạnh vào má Ozin, giọng nửa trách móc nửa bối rối
Kijay
Tớ còn không quen người ta thì trúng kiểu gì chứ! Đừng có tưởng tượng linh tinh
Ozin cười ha hả, nhưng vẫn không buông tay khỏi tay áo bạn
Ozin
Tớ biết rồi, đừng nhéo nữa mà!
Cậu xoa xoa má mình, vẻ mặt giả vờ đau đớn nhưng rất hài hước
Rồi cậu quay đầu nhìn Kijay đầy tò mò
Ozin
Thế cậu có muốn làm quen với cái anh hồi nãy không? Người tóc vàng lạnh lùng đó ấy?
Kijay ngón tay xoay xoay trên bàn, ánh mắt lóe lên chút suy nghĩ
Kijay
Nhìn anh ta cũng thú vị đấy... Chắc là có...
Kijay
Nhưng mà... quên đi!!!
Ozin
Ờ, tớ biết mà. Thích thì cứ thích đi, không cần phải phủ nhận đâu!
Kijay thở dài, ánh mắt vẫn hướng về phía cửa lớp nơi Kisa vừa bước vào, trong lòng dấy lên một làn sóng tò mò khó tả
Tan học, Kijay lững thững dắt xe ra khỏi bãi gửi, chiếc áo hoodie hơi dính mồ hôi nhưng trông vẫn rất nổi bật giữa đám đông học sinh đang túa ra
Phía sau, Ozin chạy lạch bạch tới, vừa vẫy tay vừa gọi
Ozin
Kijay ơi! Chờ tớ với!
Cậu thở hồng hộc, kéo áo bạn
Ozin
Cậu chở tớ về được không? Xe tớ lủng lốp rồi, chắc sáng đi bị dính đinh mà không để ý
Kijay nhìn cậu bạn nhỏ nhắn, mắt lấp lánh như chú mèo hoang bị bỏ rơi. Thở dài một tiếng rồi gật đầu
Ozin bật cười, không khách sáo nhảy lên yên sau
Hai cậu bạn cứ thế chạy băng băng trên chiếc xe đạp điện
Miệng không ngừng huyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới đất ,từ việc buổi khai giảng nhàm chán ra sao, cho tới việc trong lớp có tận ba đứa ngáp to thành tiếng nhưng vẫn không bị cô la
Đang chạy bon bon, đi ngang qua một đoạn đường hơi gồ ghề, Ozin đột nhiên khựng người lại, ánh mắt mở to như nhớ ra điều gì đó
Ozin
*Khoan... chỗ này... hình như... mình bị thủng lốp ở đây thì phải!*
Ozin
PHANH LẠI! PHANG LẠI! PHANH!!!
Âm thanh nhỏ vang lên đầy u ám
Kijay thắng lại quá trễ, cảm giác như chiếc xe vừa cán phải một cục gì đó
Ánh mắt cả hai nhìn xuống bánh xe... và như định mệnh trêu ngươi, một chiếc đinh gỉ đang nằm chễm chệ, cắm gọn vào lốp xe như thể từ sáng nó đã chờ đúng khoảnh khắc này để xuất hiện
Kijay há hốc miệng, còn Ozin thì ôm đầu thở dài
Ozin
Trời ơi... cái đinh chết tiệt đó vẫn còn ở đó mà tớ quên mất
Kijay liếc nhẹ, môi mím lại, giọng đều đều nhưng chứa đầy sát khí
Kijay
Thế mà cậu không nhắc sớm…
Ozin rụt cổ lại, cười gượng
Ozin
Tớ... tớ nhớ muộn mà...
Chiếc xe nghiêng qua một bên, xẹp lép như bánh bao bị xì hơi
Cả hai đứng giữa đường, ánh nắng trưa chiếu xuống, mồ hôi nhỏ giọt, và một tiếng thở dài đồng thanh vang lên từ hai chàng trai số nhọ
Kijay
Đúng là ngày đầu tiên đi học đáng nhớ mà…
Ozin vỗ nhẹ vai Kijay, gương mặt vẫn giữ nụ cười tội lỗi
Ozin
Hì hì… chịu khó dắt xe đến quán sửa cùng tớ nha. Tụi mình đồng cam cộng khổ mà, đúng không?
Kijay nhìn đứa bạn thân đang cười như thể không có chuyện gì xảy ra, chỉ biết thở dài
Kijay
Ozin à… mai tớ dẫn cậu đi gặp thầy trừ tà
Hai cậu dắt bộ hai chiếc xe với bánh sau xẹp lép đi qua từng con phố
Mồ hôi túa ra, chân mỏi nhừ, và miệng thì cứ tranh thủ càm ràm nhau từng chút một
Cuối cùng, sau 15 phút lết bộ như hai hành khách đang chơi game sinh tồn, tiệm sửa xe hiện ra như ốc đảo giữa sa mạc
Kijay lập tức đưa xe cho ông chú chủ tiệm, rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế đá gần đó
Kijay
Ngày đầu tiên đi học… thật sự là một ngày đen đủi!
Ozin đứng bên cạnh, vừa lau mồ hôi vừa rút điện thoại ra
Ozin
Để tớ xem có ai cứu vớt tụi mình được không
Ozin
Tớ mới xin được số lớp trưởng, để gọi thử nhé!
Lớp trưởng lớp 10A là Simmy, một cô bạn hiền lành, thân thiện, luôn nhẹ nhàng và chu đáo với mọi người. Trong nhóm học sinh mới, cô gần như là chỗ dựa tinh thần duy nhất khi gặp rắc rối
Ozin bấm số, áp điện thoại vào tai, vừa chờ vừa nhìn Kijay bằng ánh mắt hy vọng
Điện thoại bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng Simmy nhỏ nhẹ, dễ thương
Mèo Simmy
[Alo, Simmy nghe đây]
Ozin
[Simmy ơi, cậu có xe không? Cứu tớ với, xe tớ bị lủng rồi. Kijay cũng bị nữa. Cậu có thể chở tụi tớ về không…?]
Nghe xong, đầu dây kia cười áy náy
Mèo Simmy
[Tớ xin lỗi cậu nhé, Ozin… Tớ không có xe, tớ đi nhờ người yêu về rồi á. Cậu gọi thử ai khác nha…]
Ozin hạ điện thoại xuống, quay sang nhìn Kijay bằng vẻ mặt thẫn thờ
Kijay nghiêng đầu, giọng đều đều nhưng cay đắng
Kijay
Chúng ta vừa bị từ chối bởi lớp trưởng nhân hậu nhất lớp...
Cả hai nhìn nhau như hai chú cún ướt mưa vừa bị bỏ rơi
Không ai nói gì, chỉ có tiếng máy bơm của tiệm xe chạy đều đều bên tai
Từ bên trong tiệm sửa xe, cánh cửa kẽo kẹt mở ra. Một cậu trai tóc vàng dắt chiếc xe máy điện đen nhám ra ngoài
Bóng nắng chiếu vào mái tóc cậu ta, làm từng sợi như ánh lên sắc vàng kim óng ánh
Gương mặt lạnh lùng ấy vẫn giữ nguyên biểu cảm vô cảm như hồi sáng
Kijay giật nhẹ tay áo Ozin, thì thầm đầy hứng thú
Kijay
“Này, là cái anh hồi sáng kìa. Thì ra xe anh ấy cũng bị lủng lốp giống mình…”
Ozin liếc mắt nhìn sang rồi gật gù đầy hi vọng sống
Ozin
“Ước gì anh ấy chở bọn mình về nhỉ? Cậu tưởng tượng đi, gió bay tóc tung tăng, ngồi sau anh đẹp trai lạnh lùng…”
Nhưng còn chưa kịp vẽ nên viễn cảnh mộng mơ, thì cậu trai kia bất ngờ dừng bước, liếc thẳng về phía hai người
Đôi mắt nửa lạnh lùng, nửa ngái ngẩm ấy khiến cả hai giật mình như bị bắt quả tang
Kisa lên tiếng, giọng nói trầm ấm nhưng đầy châm biếm
Ozin như bị điện giật, vội lùi lại một bước, tay quơ quơ
Ozin
Oái! Không, không có gì đâu ạ!
Ozin
Tụi em… à, bọn em chỉ… chỉ là xe bạn này… bạn này bị lủng lốp, mà tiệm chỉ có một bác sửa, nên… nên… ờ
Kijay quay sang nhìn bạn mình đang hoảng loạn, vừa muốn chôn xuống đất vừa muốn bịt miệng Ozin lại. Nhưng đã quá muộn
Ozin
Nên… nên cậu ấy muốn nhờ anh chở về nhà ạ! Ấy chết!!
Ozin chốt câu cuối trong sự tuyệt vọng, rồi im bặt, đưa tay lên che miệng
Không khí xung quanh chợt trầm xuống một giây. Kisa nheo mắt, hơi nghiêng đầu như đang phân tích mức độ phiền toái của hai đứa nhóc trước mặt
Một tia gió nhẹ thổi qua, cuốn theo mùi khói xe, và... sự bối rối lan truyền trong không gian
Kijay lắp bắp, cúi đầu lí nhí
Kijay
Xin lỗi… bạn em chỉ đùa thôi, anh không cần để tâm đâu ạ…
Kisa bỗng nhún vai, dắt xe tiến gần thêm một chút, giọng lười biếng nhưng rõ ràng
Hai người học lớp 10A đúng không?
Cả hai ngước lên đồng thanh
Kisa chợt dừng bước, rồi quay đầu lại, nhếch mép
Hai người đang định ăn mừng thì giọng nói dửng dưng của Kisa vang lên như dội một gáo nước lạnh
Kisa
Xe tôi không tống ba được đâu
Cả Kijay và Ozin đều khựng lại, nhìn nhau với ánh mắt kiểu "ủa rồi sao giờ??"
Kisa dắt xe tới, dựng chân chống, khoanh tay nhìn hai người với vẻ mặt chẳng chút hứng thú
Kisa
Một người thôi. Quyết nhanh!
Ozin quay sang Kijay, mỉm cười nhẹ như thể đã chuẩn bị sẵn câu trả lời. Cậu nhẹ nhàng đẩy bạn mình về phía trước, tay khẽ nắm lấy tay áo Kijay, thì thầm
Ozin
"Cậu biết tính nhút nhát của tớ mà… tớ không dám đi đâu với người lạ cả. Cậu về trước đi nhé.”
Ozin
Không sao đâu, thật đó. Với lại, anh đẹp trai lạnh tanh như này chỉ có cậu trị được
Ozin chớp mắt tinh nghịch, dù trong lòng vẫn hơi hồi hộp khi phải đứng lại một mình
Kisa nhấc chân chống xe, quay đầu sang nhìn Kijay đang đứng như trời trồng. Giọng anh cất lên đều đều, không vội cũng không thân thiện
Kisa
Lên xe. Tôi không có đợi cả ngày
Không khí hơi gượng gạo, nhưng trong mắt Ozin lúc này, cảnh tượng bạn thân mình ngồi sau xe một anh chàng tóc vàng lạnh lùng thật sự giống phim điện ảnh học đường hơn bất cứ thứ gì cậu từng xem
Kijay bước tới, ngồi lên sau xe, vẫn không quên quay đầu lại nhìn Ozin, giơ tay vẫy vẫy
Kijay
Chờ tớ nhắn tin đấy! Cẩn thận nhé!
Ozin gật đầu, rồi đứng đó nhìn theo cho tới khi chiếc xe mất hút sau khúc cua
Để lại sau lưng cả một ngày đầu tiên hỗn loạn mà... có lẽ sau này sẽ là kỷ niệm đáng nhớ nhất
Chiếc xe điện lướt nhẹ trên con đường vắng, tiếng gió rít qua tai khiến Kijay vô thức siết nhẹ vạt áo của Kisa
Cậu không dám bám người ta, chỉ biết ngồi thẳng lưng như tượng gỗ, mắt nhìn chằm chằm ra hai bên đường cho đỡ... hồi hộp
Không khí im ắng một lúc lâu
Kisa bỗng hỏi, giọng không cao không thấp, vẫn là cái kiểu lạnh lạnh ấy
Kisa
Cậu không biết nói chuyện à?
Kijay giật mình, luống cuống đáp
Kijay
Ơ… có chứ, chỉ là… em sợ làm phiền...
Kisa nói rồi phanh nhẹ một cái khiến Kijay suýt thì nhào tới. Anh bật cười khẽ, lần đầu nụ cười thoáng hiện lên khóe môi
Kisa
Cậu hay đỏ mặt nhỉ. Lúc sáng cũng thế
Giọng điệu bình thản, nhưng như cố tình chọc ghẹo
Kijay
Em đâu có ! …Ờ thì chắc có
Kijay cúi đầu, tay càng nắm áo Kisa chặt hơn như tìm chỗ trốn
Kisa im lặng vài giây, rồi nói nhỏ
Kijay
Em biết, Ozin nói rồi. À, còn em là Kijay
Câu trả lời đi kèm một chút vui vui, như thể cuối cùng cũng phá băng được một mẩu nhỏ
Kisa
Thường hay được nhờ vặt mấy việc của trường, sáng đưa danh sách lớp, chiều thì gặp đinh
Kijay bật cười nhẹ, lần đầu cảm thấy anh chàng tóc vàng không đến mức quá đáng sợ như vẻ ngoài lạnh lùng kia
Kijay
Hôm nay... là ngày đầu tiên đi học tệ nhất của em, nhưng gặp anh cũng là điều bất ngờ nhất
Kisa
Ý cậu là tôi tệ nhất?
Kisa liếc gương chiếu hậu, giọng chậm rãi
Kijay
Khônggg! Ý em là... ờm... à... thôi bỏ đi...
Kijay đỏ bừng mặt, quay đi chỗ khác. Nhưng trong lòng lại thấy ấm áp đến lạ
Cả hai im lặng một lúc, không còn lúng túng, chỉ là yên bình
Con đường về nhà chưa bao giờ ngắn ngủi, nhưng hôm nay, dù xe thủng lốp, dù phải nhờ vả người lạ... có lẽ với Kijay, đây là chuyến đi đáng nhớ đầu tiên của năm học mới
Chiếc xe vẫn lướt nhẹ, bóng nắng rải từng mảng vàng óng xuống mặt đường
Gió thổi dịu mát, vậy mà lòng Kijay lại cứ lộn xộn như có con sóc nhỏ đang nhảy tưng tưng trong ngực
Cậu cất tiếng sau một hồi im lặng, giọng có chút run, như thể đang suy nghĩ rất kỹ trước khi mở lời
Kisa khẽ nghiêng đầu, giọng bình thản
Kijay
Anh... học lớp 11, chắc quen trường lắm rồi ha...
Câu hỏi chẳng có gì đặc biệt, nhưng Kijay đang thử bắt chuyện bằng mọi giá
Bất cứ cái gì, miễn là đừng im lặng nữa. Im lặng làm tim cậu đập quá nhanh
Kisa khẽ gật đầu, mắt vẫn nhìn đường
Kisa
Cũng không hẳn. Trường to, người nhiều. Mỗi năm lại thấy lạ.
Kijay
Nhưng mà anh vẫn giúp đỡ giáo viên, đưa danh sách lớp... chắc anh nổi tiếng lắm hả?
Kijay cười nhẹ, ánh mắt liếc trộm gương chiếu hậu
Kisa nhếch môi, chẳng rõ cười hay không
Kisa
Chắc là nổi tiếng… vì mặt khó ưa
Kijay bật cười khúc khích, rồi gật gật
Kijay
À không! Ý em là... không phải đâu! Anh nhìn lạnh lùng thôi, chứ không khó ưa...
Rồi cậu lúng túng, hai tay vò vò vạt áo
Kijay
*blè , tui đùa đó ,khó ưa khó ưa ,cái đồ khó ưa!!*
Kisa lại liếc gương chiếu hậu, giọng nhẹ hơn lúc trước
Kisa
Cậu lại đỏ mặt rồi kìa
Kijay
Vì em... không quen nói chuyện với người lạ kiểu này. Đặc biệt là người lạ... đẹp trai
Câu cuối, Kijay nói lí nhí, gió thổi mạnh nên như chỉ một mình cậu nghe được
Nhưng Kisa đã nghe. Anh không đáp, chỉ bất ngờ phanh nhẹ rồi quay đầu liếc cậu
Kisa
Cẩn thận, nói mấy lời đó với nhầm người là bị hiểu lầm đấy
Kijay
Thì em... em nói đúng người rồi mà...
Kijay nói thật nhanh rồi úp mặt vào lưng anh, giọng nhỏ như muỗi
Kisa bỗng im lặng, nhưng lần này là một sự im lặng không căng thẳng nữa. Chỉ có gió thổi, và tim ai đó đập thình thịch sau lưng ai đó
Chiếc xe rẽ qua một khúc đường rợp bóng cây. Tiếng gió vi vu luồn qua tóc khiến Kijay hơi rùng mình, không biết vì gió hay vì... người đạp xe
Cậu ôm hờ lấy Kisa, chẳng dám nắm chặt, nhưng cũng chẳng dám thả lỏng. Khoảng cách gần như vậy, tim cậu đập mạnh đến nỗi chính mình cũng nghe rõ
Một hồi lâu không ai nói gì, chính cậu cũng thấy ngột ngạt
Kijay
Anh... thường đi sửa xe ở chỗ đó hả?
Câu hỏi lấp lửng bật ra, như để xua bớt căng thẳng
Kisa
Không, tình cờ thôi. Xe thủng lốp nên dắt vào đại
Kijay
Trùng hợp ghê... em cũng vậy
Cậu cười khẽ, rồi nhìn trời
Kijay
Chắc ông trời sợ tụi em về trễ nên mới cho... ‘người tốt’ xuất hiện cứu nguy
Kisa liếc nhẹ vào gương chiếu hậu
Kisa
Tôi không chắc mình tốt đâu
Kijay chống cằm vào lưng anh, lí nhí nói
Kijay
Em thấy... là tốt rồi. Ít nhất thì... không để em phải dắt bộ
Kisa không đáp. Nhưng vai anh hơi thả lỏng hơn trước, như thể câu nói đó nhẹ nhàng đẩy đi khoảng cách vô hình giữa hai người
Một lúc sau, Kisa cất tiếng, giọng trầm mà lơ đãng
Kisa
Lần sau nhớ né mấy cái ổ đinh. Mắt nhìn đường, đừng mải nói chuyện.
Kijay
Anh nói như thể có lần sau ấy
Kisa đáp, như nói đùa, mà cũng như không
Cậu khẽ ôm chặt thêm một chút, không dám nhiều, nhưng đủ để trái tim cậu nhảy thêm một nhịp
Gió vẫn mát, đường vẫn dài, nhưng cảm giác xa lạ ban đầu... dường như đã vơi đi đôi chút
Chap 3
Dưới cái nắng trưa dịu nhẹ, Ozin ngồi lặng thinh trên chiếc ghế đá trước tiệm sửa xe
Cậu chẳng dám đi mua nước, chẳng dám bước chân ra khỏi rìa bóng râm như thể chỉ cần cử động một chút thôi cũng sẽ khiến ai đó chú ý
Đôi tay đan vào nhaunhư cách duy nhất để trấn an bản thân khỏi cảm giác lạc lõng giữa phố xá nhộn nhịp
Bất chợt, một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía trước
Cậu giật mình ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe mở to
Đứng ngay trước mặt cậu là một chàng trai với mái tóc trắng bạch như tuyết, gợn sóng nhẹ theo chiều gió
Ánh mắt anh dịu như sương mai nhưng lại sâu thẳm đến mức khiến Ozin vô thức rụt vai lại
White nghiêng đầu, giọng vẫn nhẹ nhàng
White
Em làm gì mà ngồi co ro ở đây vậy? Trông như thể sắp khóc đến nơi rồi
Ozin lúng túng cười gượng, đưa tay che bớt ánh nắng đang rọi nghiêng qua má
Ozin
Xe em bị thủng lốp… lại không dám nhờ ai chở về
White nhướng mày, một bên môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nửa miệng
White
Thế ra là đợi được anh hùng cứu nguy à?
Ozin
Không phải đợi..mà bị bỏ lại
Ozin lí nhí, mắt dõi theo hướng mà Kijay đã đi khuất. Câu nói tưởng chừng đùa vui lại mang theo chút gì đó hờn dỗi, trẻ con
White ngồi xuống ghế bên cạnh, khoanh tay nhìn cậu
White
Vậy anh hùng thứ hai vừa đến. Em cần được cứu không?
Ozin
Em không muốn làm phiền đâu, anh chắc chứ?
White nheo mắt, khẽ gõ lên trán Ozin bằng ngón tay trỏ
White
Em cứ lo mấy chuyện không đâu. Lên xe đi, anh tiện đường mà
Dù còn chút ngại ngùng, nhưng trước cái nhìn nghiêm túc và bình thản ấy, Ozin chỉ biết lí nhí đáp
Ozin
Vậy làm phiền anh rồi
Gió chiều thổi ngang qua tóc cậu, còn trái tim Ozin thì chẳng hiểu vì sao… lại đập mạnh đến lạ kỳ
White dắt chiếc xe máy điện màu đen tuyền lại gần, mắt liếc nhẹ qua Ozin đang đứng lóng ngóng phía sau
White
Bé leo lên đi, trời mà nắng thêm chút nữa chắc em hóa thành cá khô trước cửa tiệm sửa xe mất
Ozin đỏ mặt nhưng không nhịn được cười, lí nhí đáp lại
Vừa leo lên yên sau, cậu chưa kịp ngồi cho vững thì White đã quay đầu lại, ánh mắt tinh nghịch
White
Bé nhớ ôm anh vào đấy. Xe anh phanh gấp không báo trước đâu nha
Ozin vội ôm một tay cho có lệ nhưng má đã đỏ ửng lên thấy rõ
White bật cười, giọng cưng chiều
White
Em, chứ ai. Nhỏ hơn anh thì anh gọi là bé thôi, có gì sai?
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, chạy chầm chậm trên con đường nhỏ dẫn về khu dân cư
Ozin ngồi sau, hơi cúi đầu, mái tóc khẽ bay theo gió. Không gian giữa hai người không còn căng thẳng như lúc đầu nữa . Mà có gì đó rất nhẹ, rất dễ chịu len vào nhịp tim
Một lúc sau, White hỏi, giọng chậm rãi nhưng ấm áp
White
Em không đi cùng bạn à? Sao ngồi một mình trước tiệm?
Ozin
Tại em nhát… Với cả, bạn em được người khác chở về rồi
White
May quá ha, nếu không em đâu có dịp được anh White đẹp trai đón về thế này
Ozin
Anh tự tin ghê luôn á…
Ozin phì cười, cảm giác như cái khoảng cách lúc đầu giờ biến mất từ lúc nào
White
Không tự tin thì ai khen anh? Còn em thì nhỏ nhỏ xinh xinh, nói chuyện dễ thương… không cưng sao nổi?
Cậu khựng người, tim đập mạnh, nhỏ giọng
White nghiêng đầu nhìn qua gương chiếu hậu, giọng đùa nhưng đầy quan tâm
White
Anh không chọc. Anh đang nói thật đó, bé Ozin
Ozin im lặng không đáp, chỉ rụt vai ôm chặt hơn một chút
White cảm nhận được cái siết ấy, môi anh khẽ cong lên. Gió thổi qua, lòng chợt ấm
White
Lần sau có gì cứ gọi anh. Anh rảnh, anh chiều
Chiếc xe lăn bánh vào con hẻm nhỏ gần nhà Ozin, trời đã dịu nắng hơn nhưng mặt cậu vẫn hồng rực như thể vừa chạy bộ mấy vòng sân trường
Đến đầu ngõ, White giảm tốc độ rồi dừng lại
White
Tới nơi rồi nè, em xuống được không đó? Hay phải bế xuống?
Ozin
Không, không cần đâu ạ!
Ozin cuống quýt, nhảy xuống xe hơi nhanh làm loạng choạng suýt ngã
White đưa tay đỡ kịp vai cậu, nhíu mày đầy lo lắng
White
Nhìn em yếu như bún thiu thế kia mà bảo không cần giúp
Ozin
Tại… tại dép nó trơn chứ bộ
Ozin khịt mũi, quay mặt đi giấu đôi tai đang đỏ bừng
White nhìn cậu mà không nhịn được cười. Anh khẽ gõ đầu Ozin bằng ngón tay, giọng trầm trầm dịu dàng
White
Mai nhớ đi dép có độ bám tốt hơn nha, không thôi anh phải đeo dây kéo em đi đó
Ozin mím môi, khẽ cúi đầu. Nhưng trong tim, một cảm giác ấm áp đang len lỏi khắp từng ngóc ngách
White chống tay lên xe, như vẫn chưa muốn rời đi. Anh nghiêng đầu nhìn Ozin, giọng bỗng trầm hơn, chân thành hơn
White
Lần sau… nếu xe em có bị gì nữa, đừng ngồi co ro chờ số trời như ban nãy .Hãy gọi cho anh nhé. Được không?
Ozin ngước mắt nhìn anh. Đôi mắt cậu chạm vào ánh mắt White, không lạnh, không nghiêm, mà như có cả chút gì đó dịu dàng quen thuộc
Câu nói nhỏ, nhưng đôi má đỏ lên thì không che được
White
Vậy ngoan, mai gặp ở trường nhé, bé con
Ozin nói với theo, nhìn theo bóng chiếc xe khuất dần sau con đường rợp nắng
Cậu đứng đó một chút nữa, tay siết quai cặp. Lần đầu tiên, trong một ngày mệt nhoài, trái tim cậu lại thấy nhẹ tênh
White vừa khuất sau khúc cua, để lại sau lưng một làn bụi mờ và âm thanh máy xe nhỏ dần trong gió chiều
Ozin còn chưa kịp hoàn hồn sau màn chọc ghẹo quá ngọt, thì điện thoại cậu đã ting ting liên tục như vỡ trận
Cậu hốt hoảng móc điện thoại từ trong túi ra hàng loạt tin nhắn từ… Kijay
Kijay
>"Ozin, cậu về chưa?"
Kijay
>“Cậu có sao không đấy?”
Kijay
>“Tớ lo quá trời nè!!”
Và rồi chuông điện thoại réo lên như cứu tinh, Ozin vội nhấn nghe
Đầu dây bên kia vang lên tiếng hét quen thuộc, như thể ai đó vừa uống nước tăng lực xong gọi điện
Kijay
[Cậu về rồi hả? Ai đón thế hả?!]
Ozin nhăn mặt, lập tức đưa điện thoại ra xa khỏi tai
Ozin
[Đ-điếc tai tớ! Nói nhỏ thôi! Có phải vừa ăn ớt không đấy?]
Cậu nghe thấy tiếng thở gấp một nhịp, rồi Kijay nhỏ giọng lại nhưng vẫn không giấu nổi vẻ tò mò
Kijay
[Rồi sao, ai chở? Nói lẹ!]
Ozin
[Anh White chở tớ về]
Ozin đáp, miệng cười tủm tỉm
Bên kia, không khí bỗng… im bặt. Một lúc sau mới nghe tiếng Kijay
Kijay
[White nào… Tớ có quen không?]
Ozin
[Cái anh mà hay chơi game với tụi mình á, dùng nhân vật tóc trắng ấy, nhớ không?]
Kijay “ồ ồ” liên tục trong điện thoại như mới mở nắp não ra kiểm tra
Kijay
[À à… nhớ rồi! Xin lỗi nha, trí nhớ tớ có giới hạn]
Ozin bật cười khúc khích, rồi nhanh chóng lật lại thế cờ
Ozin
[Thôi không nói vụ tớ nữa, giờ tới phiên cậu đó. Khai thật đi, cảm giác lúc được anh tóc vàng đưa về thế nào?]
Bên kia điện thoại, Kijay dựa lưng vào cây cột, tay ôm áo khoác, mặt đỏ lên như bị sốt nhẹ. Cậu ậm ừ mấy lần, cứ như đang giằng co giữa việc “phải nói” và “không nói”
Ozin dí sát tai vào điện thoại
Kijay
[Thì… tớ biết tên ảnh rồi. Là Kisa]
Ozin
[Hả? Kisa? Ủa sao hay vậy?!]
Ozin
*tên thì có gì đặc biệt?*
Kijay
[Ảnh nói cho tớ biết á. Với lại…]
Kijay cúi mặt, bối rối đến mức lấy áo khoác che cả đầu, giọng lí nhí như đang thú tội
Kijay
[Ảnh bảo chút nữa sẽ dắt xe về trường phụ tớ , giờ tớ đang đứng đợi đây]
Ozin im lặng đúng một nhịp. Rồi...
Ozin
[Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!]
Kijay
[Cậu hét gì vậy ???]
Ozin
[Ối dồi ôi, ối dồi ôi! Gì mà như đang trong truyện tranh thế kia?]
Ozin
[Ảnh không chỉ chở cậu về mà còn biết tên, rồi còn chủ động dắt xe về cho cậu luôn á? Có đang hẹn hò lén lút mà không nói tớ biết không hả?]
Kijay
[Tớ chưa biết nói gì nữa á, lúc ảnh nói chuyện với tớ, tim tớ nó cứ đập như đánh trống hội luôn…]
Rồi Ozin bật cười khanh khách, giọng dịu xuống
Ozin
[Thôi được rồi, để xem anh ấy có dắt xe cậu thật không, rồi kể tớ nghe tiếp từng chi tiết nha! Nhớ chụp hình làm bằng chứng!]
Kijay
[Làm gì nghiêm trọng dữ vậy trời…]
Dù miệng cằn nhằn, nhưng sau khi cúp máy, Kijay vẫn đứng im ,tay cầm áo khoác . Trong lòng cứ lặp đi lặp lại câu nói ngắn ngủi ban nãy
“Em ngồi yên đợi anh nhé."
Dưới ánh nắng chiều nhạt dần, Kisa bước từng bước vững chãi, tay dắt chiếc xe điện của Kijay từ tiệm sửa về trường
Tiếng bánh xe lăn đều trên mặt đường vang lên lạch cạch, hòa cùng tiếng gió nhẹ xào xạc của những tán cây ven lối đi
Khuôn mặt cậu vẫn lạnh như thường lệ, nhưng trong ánh mắt lại thấp thoáng một chút trầm ngâm, như đang lặng lẽ nghiền ngẫm điều gì đó vừa xảy ra không lâu trước đó…
Kisa: "Em không phiền nếu anh chở em về, đúng không?"
Câu hỏi ấy lúc đầu chỉ là một lời mời xã giao…
Nhưng khoảnh khắc ánh mắt Kijay nhìn cậu, gật đầu nhẹ rồi khẽ “dạ” bằng một giọng nhỏ như mèo kêu, khiến tim Kisa khẽ chệch một nhịp
Không phải vì giọng nói đó dễ thương mà là sự ngại ngùng thật lòng
Cái cách Kijay rụt rè nhường chỗ cho Ozin, rồi bị đẩy lên yên bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi yên sau lưng Kisa suốt quãng đường… tất cả để lại trong lòng Kisa một cảm giác khó tả
Cậu khẽ bật cười nụ cười rất nhẹ, thoáng như gió thoảng, chỉ đủ để làm môi cong lên chứ không rõ rệt
Kisa
"Cái thằng nhóc này, nhát thật.”
Kisa lẩm bẩm trong miệng, nhưng ánh mắt thì dịu đi hẳn
Kisa nhớ lại lúc vừa xuống xe, Kijay còn luống cuống không dám bước xuống
Kijay:"Anh... có cần em… trả tiền xăng không ạ?"
Kijay im bặt, mặt đỏ phừng như cà chua chín. Và khi cậu quay đi chạy thật nhanh vào trong trường, để lại câu "cảm ơn anh!" vọng lại từ xa, Kisa đứng nhìn theo… chỉ khẽ lắc đầu
Giờ đây, mỗi bước chân dắt chiếc xe điện nặng nề qua cổng trường, Kisa thấy lồng ngực mình nhẹ như không
Có lẽ, đã lâu rồi cậu mới chủ động làm điều gì đó vì người khác không phải vì nghĩa vụ, cũng chẳng vì nể mặt ai, mà đơn giản chỉ vì… ánh mắt lúng túng của một cậu nhóc
Và… cái cách cậu ta ngồi sau xe, hai tay nắm chặt, không dám bám người anh, nhưng lại cứ chúi người về trước như sợ bị ngã
Kisa thở dài, mắt nhìn chiếc xe
Kisa
Phiền thật đấy. Còn dắt xe người ta về nữa
Nhưng trong lòng cậu lại không thấy phiền một chút nào
Khi trời đã ngả màu cam ấm áp của hoàng hôn, Kisa cuối cùng cũng dắt xe đến được cổng trường
Cậu khẽ nhấc chân chống xe xuống rồi đưa tay đẩy nhẹ tay lái về phía Kijay người đang đứng dưới tán cây, gió thổi khiến mái tóc mềm mại của cậu khẽ bay, ánh nắng hắt lên gương mặt lấm tấm mồ hôi và có phần sốt ruột vì chờ đợi
Kisa nhếch môi, giọng vẫn đều đều như thường lệ nhưng thấp hơn đôi chút, như một sự dặn dò thân quen
Kisa
Chạy về cẩn thận đấy, nhóc
Kijay khựng lại nửa giây. Gò má cậu hơi phồng lên vì khó chịu, rồi nheo mắt lườm nhẹ, vẻ mặt pha lẫn cả bối rối lẫn phản đối
Giọng cậu dỗi nhẹ, không cao giọng, không gay gắt chỉ là kiểu phản bác của người đang muốn chứng tỏ mình không bé bỏng như người ta nghĩ
Kisa nhướn một bên mày, tay bỏ vào túi quần, dáng đứng lười nhác quen thuộc. Cậu nghiêng đầu nhìn Kijay, nheo mắt như đang cân nhắc gì đó
Cậu buông thêm một câu hờ hững, khoé môi khẽ cong lên
Kijay không nói gì thêm, chỉ phồng má rõ hơn, lườm sắc hơn và đạp chân chống xe xuống thật dứt khoát, như đang trút giận vào cái xe
Nhưng khi quay đi, giọng nói vẫn nhỏ như thì thầm
Kijay
Cảm ơn anh… đã dắt xe về
Kisa nhét cả hai tay vào túi áo khoác, đứng dựa lưng vào cột cổng trường, mắt dõi theo bóng chiếc xe điện chầm chậm lăn bánh rời đi
Dáng lưng của Kijay gầy gầy, nhưng vững vàng, giống như một cái cây non đang tập tự đứng dưới nắng
Kisa không trả lời. Nhưng trong mắt, có gì đó vừa mềm lại
Kisa vẫn đứng nguyên chỗ cũ, dựa lưng vào cột cổng trường, hai tay trong túi áo khoác, ánh chiều tà hắt nghiêng lên một bên gò má sắc lạnh
Chiếc xe điện của Kijay đã khuất bóng sau góc rẽ, chỉ còn lại dư âm tiếng lốp xe lăn đều và một vài chiếc lá rơi nhẹ xuống sân trường vắng
Cậu đưa tay chậm rãi rút điện thoại từ túi quần ra
Ngón tay lướt lên màn hình một cách vô thức, mở ứng dụng trò chuyện quen thuộc, lướt danh bạ… rồi ngừng lại
Không có tên nào phù hợp. Không có một dòng tin nào thuộc về người con trai bé nhỏ mới vừa dỗi cậu mấy phút trước
Kisa đứng im, mắt vẫn dán vào màn hình, vẻ mặt vốn lạnh lùng nay lại pha thêm một nét… thất vọng rất khó thấy
Rồi cậu khẽ thở ra, cất điện thoại lại và lắc đầu nhẹ, lẩm bẩm, giọng trầm thấp nhưng đầy rõ ràng
Kisa
"Quên xin mạng xã hội rồi."
Một câu đơn giản, như thể đang tự trách bản thân
Giọng nói tuy nhẹ nhưng mang theo một chút tiếc nuối không thể giấu, như người vừa bỏ lỡ một điều gì đó ,không phải vì thiếu cơ hội, mà vì quá chậm tay
Cậu bước khỏi chỗ cũ, rảo bước về phía bãi xe của mình. Trong đầu lặp đi lặp lại hình ảnh mái tóc đen mềm, ánh mắt to tròn phản chiếu nắng chiều, và cái lườm dỗi đáng yêu cùng câu nói đanh đá:
Kisa khẽ mỉm cười. Có lẽ ngày mai… cậu sẽ không quên nữa. Có lẽ… ngày mai, cậu sẽ hỏi thẳng.
Yêu anh Vũ vcl
Truyện flop quá đê ( ╹▽╹ )
Download MangaToon APP on App Store and Google Play